[Q1.C4] Nỗi đau của Vân gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên

Editor: Myddur

[Quyển 1: Triệu hồi sư - Chương 4: Nỗi đau của Vân gia]

Trong từ đường của Vân gia được sắp xếp đơn giản lại trang nghiêm, bài vị của các đời gia chủ Vân gia đều được đặt ở đây, lúc này trong từ đường yên tĩnh chỉ có người đàn ông trung niên mang dáng vẻ căng thẳng đứng đó, đúng là gia chủ đời này của Vân gia, Vân Cảnh.

Người đàn ông thần sắc tuấn lãng, tuy đã đến tuổi trung niên nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, trên mặt cũng không có quá nhiều nếp nhăn, ngũ quan lộ rõ vẻ anh khí, nhưng trong mắt lại mang một chút bi thương.

Ánh mắt người này thủy chung dừng trên bài vị chính giữa, trên bức họa có một gương mặt, trong tranh là người đàn ông tóc ngắn đen như mực, hắn mỉm cười trầm tỉnh mà ôn nhã như nước, nhưng cả người lại phát ra khí chất mà ngay cả qua bức họa cũng cảm nhận được rõ ràng.

Đây là người mà có thể cười nhạo tất cả mọi người, cường giả tuyệt đổi, đã từng xuất hiện Triệu hồi sư duy nhất của Vân gia.

"Tổ tiên, Vân Cảnh thẹn với Vân gia...." Vân Cảnh thì thào tự nói, cả người đột nhiên quỳ xuống, đầu gối đập vào mặt đất phát ra tiếng động thật lớn, nhìn kỹ có thể thất, nền gạch dưới chân hắn đã hơi lún xuống.

Vân Cảnh nhắm mắt cúi đầu, thân thể cứng ngắc lộ ra vẻ quật cường, kiêu ngạo và tự tôn trong huyết mạch Vân gia khiến ông cảm thấy xấu hổ vô cùng trước mặt vị tổ tiên này!

Vân gia từng một thời huy hoàng không người địch nổi, nhưng từ khi vị tổ tiên Triệu hồi sư này ra đi hào quang ấy cũng càng lúc càng mờ nhạt, mỗi một đại gia chủ đều phải gánh trên vai trách nhiệm nặng nề: Vân gia phải xuất hiện Triệu hồi sư!

Mỗi gia chủ đều ôm lấy hy vọng nhưng rồi đành phải tuyệt vọng, ngoài vị tổ tiên vĩ đại kia, Vân gia cũng không từng xuất hiện người Triệu hồi sư thứ hai, dù vậy vinh quang và tôn nghiêm bao đời khiến cho Vân gia cũng không buông xuôi hy vọng, bọn họ tin tưởng, Vân gia và Triệu hồi sư là có duyên, nếu có thể có một vị tổ tiên, như vậy nhất định có thể có người kế tiếp!

Nhưng hy vọng chung quy chỉ là điều tốt đẹp, Vân gia phát triển đến nay, gia nghiệp khổng lồ này cũng bảo vệ không nổi, giả hụt ngày càng nhiều như tằm ăn rỗi [1], hiện tại tài phú của Vân gia cũng chẳng bằng một phần nghìn thời kỳ hoàng kim so với quá khứ. Thật đúng là đáng thương.

[1] "Ăn như tằm ăn rỗi" chính là một trong số đó. Mượn hình ảnh con "tằm ăn rỗi", theo nghĩa đen, tức là nói đến việc khi con tằm vào thời điểm gần chín, sau khi nhả tơ làm kén và chuyển sang thời kỳ con nhộng , nó ăn rất nhanh và rất khoẻ . Từ đó, ông cha ta đã so sánh đến việc ăn uống của con người "Ăn như tằm ăn rỗi" tức là ăn rất nhiều và nhanh. (Nguồn: VFO.vn)

Editor: Không so được với quá khứ thôi nha mọi người, chứ nhà này vẫn có tiền lắm.

Không chỉ như vậy, lịch sử huy hoàng khiến Vân gia từng kiêu ngạo nay lại trở thành vết sẹo để người khác khinh bỉ, các gia tộc khác ngày càng coi thường và chế nhạo. Nhạo báng Van gia không biết tự lượng sức mình, thậm chí còn có người từng nói, vị Triệu hồi sư tổ tiên kia cũng chỉ là may mắn mà thôi.

Vân gia suy tàn dưới sự chèn ép của các gia tộc khác, bởi đủ loại nguyên nhân à số người cũng càng ngày càng ít, đến đời này, dưới Vân Cảnh cũng chỉ có ba đứa trẻ, huynh đệ của hắn cũng đã sớm xa chs.

Vốn Vân Cảnh có hài nhi tử, nhưng người con thứ hai Vân Khải lại bị âm mưu của kẻ khác sát hại! Thê tử hắn cũng vì vậy mà đi theo, Vân gia vốn đơn bạc lại họa vô đơn chí, gia sản khắp nơi bị người ta thâu tím, đâu đâu cũng bị gia tộc khác chèn ép và vũ nhục, hắn đều cắn răng chịu đựng, bởi vì hắn còn có hai người con, Vân gia còn hai huyết mạch.

Nhưng hiện tại Vân Phong đã chết, bao tâm huyết bị phá trong phút chốc, cuối cùng hắn cũng không thể nhẫn nhịn nữa, ẩn nhẫn không có nghĩa là chịu người ức hiếp, im lặng không có nghĩa là không bùng nổ! Nữ nhi của hắn đã chết, nhi tử cũng đã chết một, thê tử cũng đã ra đi, tất cả hận thù bùng phát trong một giây này như ngọn lửa lại hừng hực bùng lên, không thể dập tắt!

Báo thù! Cho dù là ngọc nát đá tan, cho dù là hy sinh tính mạng, đã nợ máu của Vân gia thì cũng đã đến lúc bắt bọn chúng phải trả!

"Tổ tiên, Vân Cảnh bất hiếu, Vân gia chung quy đã suy tàn trong tay ta...." Vân Cảnh ngẩng đầu, hốc mắt rưng rưng, đó là bi phẫn khi trên vai trọng trách, đó là đau đớn bởi Vân gia vì ông mà sụp đổ!

Bàn tay nắm chặt đến cả gân xanh cũng nổi lên, cho dù biết hậu quả sẽ hoàn toàn làm Vân gia suy bại, thậm chí ngay cả cơ hội để quật khởi cũng lần nữa cũng chẳng còn. Cho dù biết như vậy sẽ đánh mất tất cả, Vân Cảnh cũng không muốn tiếp tục nghĩ nữa!

Hắn còn gì để mất chứ nhi tử, thê tử, giờ là nữ nhi! Vân gia còn có Thăng Nhi, chỉ cần Vân Thăng còn sống, huyết mạch Vân gia vẫn sẽ không suy tàn! Mà hắn cũng nên bắt chúng trả giá!

"Rầm rầm rầmm!" Dập mạnh đầu xuống đất ba lần, trán của Vân Cảnh đã rướm máu, nhưng hắn tựa như không cảm thấy đau, đôi mắt hiện sự quật cường nhìn lên phía trên, "Tổ tiên, xin tha thứ cho Vân Cảnh bất hiếu!" Nam tử lạnh lùng trong bức tranh vẫn đang cười, chẳng qua trong nụ cười kia lại lộ ra vẻ ung dung và khí phách, kiêu ngạo và tôn nghiêm, khiến người ta không thể khinh thường!

"Phụ thân, phụ thân!" Một tiếng hét vang lên từ bên ngoài, Vân Cảnh nhíu mày đứng dậy, Thăng Nhi vội vã như vậy làm gì, chẳng lẽ là.....!

-----------------------------------------------------------------------------------------

Vân Cảnh đẩy cánh cửa ra, từ đường không được hắn cho phép thì không ai được vào, cho dù con hắn cũng thế, cho nên khi Vân Thăng nhìn thấy phụ thân đi ra từ từ đường, khẽ sửng sốt rồi vội vàng chạy qua.

"Thăng nhi, chẳng lẽ là Lâm gia đến?!" Vân Cảnh vội đi tới, mày càng nhíu chặt, nếu lần này Lâm gia đến thật, nếu thật sự bị bọn chúng khiêu khích vũ nhục lần nữa thì Vân Cảnh hắn tuyệt sẽ đánh trả!

"Không phải, phụ thân..." Vân Thăng chạy rất nhanh tới nên vội vàng thở dốc, sau đó mở miệng "Là, Phong Nhi... muội, muội ấy không chết...."

"Ngươi nói cái gì!" Cho dù Vân Cảnh có chính chắn, có ít bộc lộ cảm xúc thì giờ khắc này cũng khó có thể ức chế kích động cùng hưng phấn trong lòng, Vân Phong.... Không chết! Nữ nhi của hắn còn sống! Điều này sao có thể chứ!

"Phụ thân, Phong nhi không chết, thật sự không chết!" Vân Thăng lớn giọng nói, hắn cùng phụ thân đều không thể tin được, nhưng người im lặng nằm trên giường kia lại thật sự mở hai mắt, hắn không nhìn lầm cũng không nghe lầm, nàng gọi hắn là đại ca, muội muội bảo bối của hắn xác thực không chết!

Bước chân nhanh hơn, Vân Cảnh dùng tốc độ như gió đi về phía trước, Vân Thăng nao nao, vội vàng bước theo sau, nhìn bóng dáng vội vã của phụ thân, hốc mắt Vân Thăng khẽ đỏ, mỗi gia chủ Vân gia đều có áp lực nặng nề, thế hệ của Vân Cảnh thì thứ đó lại càng lớn. Từ nhỏ Vân Thăng đã là một đứa trẻ hiểu chuyện, hiểu biết sự vất vả khó khăn của phụ thân, cho nên từ nhỏ đã biết cách chăm sóc muội muội, không để phụ thân phải bận tâm đến ho, nhưng thế hệ Vân gia nay vẫn không thể xuất hiện Triệu hồi sư, tuy rằng phụ thân vẫn tỏ vẻ không có gì, nhưng hắn thấy được sự thất vọng trong mắt phụ thân, áp lực càng sâu, bùng nổ càng thảm thiết. Vân Thăng chỉ cần nghĩ đến việc Vân Phong gặp nạn lần này nhìn thì có vẻ phụ thân sẽ làm ra chuyện gì, không khỏi cảm thấy sợ hãi và bi thương, may mà Phong nhi không chết, muội ấy còn sống.

Cơ bắp khắp cả người Vân Cảnh đều căng cứng, tin tức Vân Phong không chết khiến hắn vui mừng quá đỗi, dưới chân bước nhanh như gió, lại đột ngột dừng lại khi đến trước phòng Vân Phong, Vân Cảnh cố gắng khống chế tâm tình, rồi mới từ từ đẩy cửa vào. Khi nhìn thấy người trên giường đang mở to mắt mỉm cười nhìn mình, hắn chỉ cảm thấy trong lòng dân lên sự đau xót, một dòng nhiệt nóng bốc lên hốc mắt.

Nữ nhi của hắn không chết, nữ nhi của hắn còn sống!

Vân phong nằm trên giường, từ khi thấy Vân Cảnh xuất hiện ngoài cửa thì cũng đã nhận thấy ông ấy. Khi thấy người đàn ông trung niên mang dáng vẻ nghiêm túc xuất hiện trước mắt mình, Vân Phong chỉ biết, đây là phụ phụ thân của nàng, người cha vì nàng mà báo thù tất cả.

Vân Phong không thể nói chỉ có thể dùng đôi mắt để biểu đạt mình không sao, tuy gương mặt của phụ thân nhìn không thay đổi nhưng Vân Phong biết, giờ phút này trong lòng người đang kích động không thôi.

Phụ thân không bước lại gần, cũng không dùng lời dịu dàng nói chuyện với nàng nhưng Vân Phong cũng không để ý, phụ thân và nữ nhi cứ nhìn nhau qua một khoảng cách như thế, mà từ ánh mắt có thể hiểu được tâm tình của đối phương.

Vân Thăng đi đến, nhìn bộ dáng phụ thân mặt than [2] thì không khỏi lắc đầu, đi đến cạnh Vân Phong, mắt tràn đầy vui mừng và thương yêu, từ nhỏ Vân Thăng đã đảm đương nửa trọng trách của mẹ, khi nhị đề cùng mẫu thân lần lượt qua đời, Vân Thăng cũng chỉ còn Vân Phong là người thân nhất, tại Vân gia nghiêm trang và rét lạnh này, cũng chỉ có Vân Thăng có thể khiến Vân Phong cảm thấy một chút ấm áp.

[2] Ở đây ý chỉ mặt Vân Cảnh lúc nào cũng nghiêm nghị, khó gần.

"Phong nhi phải nhanh khỏe lên, biết chưa?"

Vân Phong khó khăn cử động cổ, ánh mắt nhìn về phía Vân Thăng mang theo chút an ủi, nàng sẽ tốt lên, sẽ khỏe lên bằng tốc độ nhanh nhất, bất tri bất giác, nàng đã hoàn toàn hòa hợp với con người tên Vân Phong này, mà Vân gia cũng đã cắm rễ trong đấy lòng nàng.

Hết chương 4.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Editor: Phụ thân mặt than ngoài lạnh nhưng trong không lạnh nha. Lại còn rất soái nữa.


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro