Chương 4: Thân thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4
~~~~✧~~~~

Không bao lâu, Avil cầm hai bịch dinh dưỡng tề tới.

Phong Diễn ghét bỏ liếc qua, tham ô hắn nhiều tiền như vậy, mà chỉ cho hắn ăn cái này.

Avil sắc mặt cũng không tốt, mười vạn điểm tín dụng, cái này nếu thêm một chút điểm, gã đủ tiền mua một chiếc phi hành khí của riêng mình.

Gã nghĩ mãi không rõ, Phong Diễn rõ ràng là một đồ ngốc, dựa vào cái gì mọi thứ đều tốt hơn hắn.

Sắc mặt Avil không ngừng thay đổi, lúc thì ghen ghét, lúc thì khinh miệt, sau lại có cảm giác cao cao tại thượng.

Gã tự cho là mình giấu kỹ, nhưng tất cả đều lọt vào mắt Phong Diễn.

Đối với kết cục của một người đã được định đoạt, Phong Diễn lười so đo. Mấy ngày này không ăn uống, bụng quả thật có chút đói, cầm lấy dinh dưỡng tề, mở nắp đóng kín, hắn từng ngụm từng ngụm hút lên.

Chất lỏng ấm áp tiến vào trong dạ dày, rất nhanh hắn liền cảm thấy no bụng.

Thế giới công nghệ, quả nhiên rất phát triển. Sau tận thế, vì để tránh cho đồ ăn khan hiếm, dinh dưỡng tề là thứ các nhà khoa học phát minh ra trước.

Cho tới bây giờ, có đủ loại khẩu vị, hương vị không tệ như trong tiểu thuyết mô tả.

Chẳng qua nhớ tới giá cả dinh dưỡng tề, Phong Diễn thoải mái đôi chút, dinh dưỡng tề chia làm ba bậc: thượng trung hạ, làm con cháu Phong gia, những phương diện này Lôi Cáp không dám bạc đãi hắn, chí ít trên mặt phải làm thật tốt.

Avil chờ hắn ăn xong, liền mang theo cái túi không rời khỏi phòng.

Trong lúc rãnh rỗi Phong Diễn quyết định ra ngoài một chút, chỉ là vừa đi đến cửa chính, cước bộ của hắn dừng lại, mặt không thay đổi đứng ở trong sân. Sau nửa ngày ngây người, thẳng đến khi Lôi Cáp hỏi hắn làm sao vậy, Phong Diễn lúc này mới buồn bực trở về phòng.

Mẹ nó.

Nhà hắn ở khu biệt thự cách thành thị mấy cây số, muốn đi ra ngoài, nhất định phải điều khiển phi hành khí!

Đây là một điều kiện rất đơn giản, là chuyện rất bình thường, xe để ngay tại trong nhà, vấn đề là...

Tay hắn run a!

Hắn cũng không phải nguyên chủ, nào dám tay không điều khiển.

Đặc biệt là, chung quanh còn có hai gã không có ý tốt nhìn chằm chằm.

Phong Diễn hậm hực ngồi bên cửa sổ, thuận hướng nhìn ra sân, xe bay ngừng ở phía bên trái, thán xe màu bạc với đường nét ưu mỹ, kết cấu kim loại tạo cho người ta một ấn tượng thị giác, khiến hắn ngứa ngáy khó chịu.

Nhân sinh trên đời khổ nhất là nhìn thấy nhưng không dùng được.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, có rất nhiều vật phẩm công nghệ cao, nhưng hắn chưa thấy qua a.

Nói thật, hắn vẫn là tên nhà quê.

Quan trọng hơn chính, hoàn cảnh gia đình Tần Nam không tốt, ngày mai muốn đi Tắc Lạc, ai điều khiển xe bay?

Phong Diễn nhíu mày nghĩ nghĩ, đột nhiên phát hiện, Avil vẫn có chút tác dụng.

Dù sao hắn là thiếu gia, hạ nhân lái xe rất bình thường, coi như hắn lái xe bay, cũng sẽ không có người hoài nghi gì, chỉ cần cho hắn một ít thời gian, kèm theo ký ức nguyên chủ, hắn sẽ rất nhanh quen thuộc thế giới này.

Chỉ là...

Trong mắt Phong Diễn hiện lên một tia lãnh sắc, trước hết hắn phải giải quyết đôi cha con này, khả năng thuận tiện làm việc, hắn không muốn bên người lúc nào cũng có người giám thị.

Trong lòng hạ quyết tâm, Phong Diễn cấp tốc chỉnh lý vật phẩm của mình.

Hắn dự định rời khỏi nơi này, nếu đắc tội hắn còn tránh được sao?

Dưới tình huống thực lực cách xa, hắn không định lấy trứng chọi đá, làm Lôi Cáp tức giận, chỉ bằng hắn là một phế vật thể năng, gã muốn làm gì dễ như trở bàn tay.

Chính diện giao phong không có phần thắng, vậy hắn liền áp dụng cách khác, căn bản sẽ có cách giải quyết vấn đề.

Phong Diễn rất rõ ràng tính cách của mình, hắn không phải một người có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Trải qua đời trước nói cho hắn biết, nhẫn nhịn sẽ chỉ làm người ta được một tấc lại muốn tiến một thước.

Khi còn bé, bị gây khó dễ, hắn sẽ hung hăng phản kích, bởi vì chỉ có như thế, người ngoài mới sẽ không khi dễ hắn.

Sau khi lớn lên, địa vị của hắn hết sức quan trọng, không ai dám khi dễ hắn.

Mặc dù cuối cùng hắn vẫn thua, nhưng trước đó, hắn bằng vào địa vị của mình, xác thực chưa từng có nhận qua bất kỳ ủy khuất gì, càng không cần cùng người hư hư thật giả, hắn vốn có thứ để kiêu ngạo.

Cho nên hắn không muốn, cũng như khinh thường cha con Lôi Cáp, càng không muốn miễn cưỡng mình cùng bọn hắn giả ý một chỗ.

Hắn là chủ tử, dù không được sủng ái, địa vị của hắn chú định hơn người một bậc, cùng hạ nhân so đo, đấy mới gọi là hạ giá.

Kỳ thật, chỉ cần hắn biến mất, hai cha con này liền sẽ chịu không nổi. Đừng nói là Học viện Đế Đô, có thể hay không rời khỏi Phù Quang tinh đều là vấn đề lớn.

Sống sinh hoạt an nhàn khiến bọn họ quên đi bổn phận của mình.

Tính tình nguyên chủ nuôi ra khẩu vị của bọn hắn.

Phong Diễn không nuông chiều bọn hắn, muốn làm liền phải nhanh gọn lẽ, triệt để đoạn tuyệt hết thảy đường lui của bọn hắn.

Thiếu gia mất tích, quản gia khó mà thoát tội.

Không có chủ nhân là hắn, bọn hắn còn có giá trị lợi dụng gì.

Có thể nói, vinh quang hai cha con Lôi Cáp toàn bộ đều liên kết với hắn.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác có người không biết đủ!

Phong Diễn cười lạnh, hắn rất chờ mong, khi mình mất tích Lôi Cáp sẽ có phản ứng gì.

Chỉ tiếc sản nghiệp ba ba nguyên chủ lưu lại.

Phong Diễn quyết định từ bỏ, hắn tự hiểu lấy mình, mình không phải quản lý phần sản nghiệp kia, coi như trở lại trong tay, chỉ sợ cũng không chiếm được lợi ích trong kinh doanh.

Huống chi, trong tay hắn một không ai quen biết, hai không có tiền, nếu Lôi Cáp ném cho hắn một cái sản nghiệp rỗng, vậy hắn tìm ai khóc than, còn không bằng dứt khoát từ bỏ.

Thừa dịp Lôi Cáp không có phòng bị, mau chuyển đem sản nghiệp, để bọn hắn múc nước công dã tràng.

Phong Diễn vừa nghĩ sự tình, một bên thu thập hành lý, đồ vật nguyên chủ cũng không nhiều, trừ mấy bộ y phục, Phong Diễn mang đi chỉ có một album ảnh, còn có thư thông báo trúng tuyển của Học viện Đế đô.

Đây là vật nguyên chủ lưu luyến duy nhất.

 Phong Diễn nhìn xem ảnh chụp liền xuất thần, bên trong là một nam nhân rất anh tuấn, trong tay ôm lấy một đứa bé, nụ cười bên môi rất nhạt, nhưng lại thật ấm áp, cùng hắn dáng dấp giống nhau đến mấy phần, đây là ba ba nguyên chủ, đây cũng là nguyên chủ cùng người nhà duy nhất một tấm ảnh lưu niệm.

Nói lên thân thế nguyên chủ, Phong Diễn chỉ có hai chữ có thể hình dung —— ---- cẩu huyết.

Ba ba nguyên chủ xuất thân bình dân, hắn bằng vào bản thân thi đậu Học viện Quân sự Đế quốc, bề ngoài xuất sắc bề ngoài, thành tích ưu tú, rất nhanh hấp dẫn ánh mắt Phong Kính Hiên, theo đuổi trọn vẹn ba năm, lúc này mới ôm mỹ nhân về.

Năm đó, bọn hắn rất trân quý phần tình cảm này, Phong Kính Hiên vì người yêu không tiếc cùng người nhà cắt đứt.

Tịch Thần Dật vì người yêu, không tiếc từ bỏ tiền đồ tốt đẹp, từ chối thư mời quân đoàn, tiến đến bệnh viện đánh kích thích tố châm, vì người yêu sinh hạ con nối dõi.

Bọn hắn yêu oanh oanh liệt liệt.

Hôn sự của bọn hắn chấn động một thời.

Phong gia không xoay chuyển được con trai, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Thời điểm bọn hắn vừa mới kết hôn, tình cảm như keo như sơn, nồng trong mật thêm dầu.

Bọn họ cho là từ đây sẽ sinh hoạt vui vẻ hạnh phúc, nhưng là mười phần sai.

Sự tích Cô bé lọ lem, dù sao cũng là truyện cổ tích.

Căn bản người nhà họ Phong xem thường Tịch Thần Dật, ngay trước mặt nhi tử còn tốt. Sau lưng lại là trào phúng khinh thường, Tịch Thần Dật tại Phong gia sinh hoạt có thể nói từng bước gian nan, hết lần này tới lần khác Phong Kính Hiên còn tùy tiện, mảy may không phát hiện những điều này.

Thậm chí mỗi khi người yêu cùng người nhà có xung đột, hắn kiểu gì cũng sẽ trách cứ người yêu, cho rằng Tịch Thần Dật chuyện bé xé ra to, không coi ai ra gì.

Sinh hoạt khác biệt, quan niệm khác biệt, là thứ dễ khiến bọn hắn sinh ra tranh chấp.

Tịch Thần Dật trở nên ngột ngạt, trên người hắn dần mất đi điểm sáng khiến người ta mê muội.

Phong Kính Hiên rất phiền, cưới Tịch Thần Dật, hắn mất đi sự coi trọng của gia tộc, mất đi tư cách cạnh tranh ghế gia chủ, địa vị của hắn rớt xuống ngàn trượng.

Hắn đã từng không hối hận, thế nhưng là một lúc sau, người yêu cùng người nhà mâu thuẫn không ngừng, cùng hắn lại liên tiếp cãi lộn, tiền đồ của hắn vốn không thuận, về nhà còn chịu sự khinh bỉ, sinh hoạt không như ý, để hắn dần dà hối hận.

Chồng chồng hai người cãi nhau thành chuyện thường, thẳng đến khi Tịch Thần Dật mang thai, quan hệ của hai người lúc này mới hòa hoãn.

Tiếc rằng bọn hắn ai cũng không nghĩ tới, đây mới là bắt đầu cho sự việc về sau.

Khi Phong Diễn sinh ra là một mồi lửa khiến bọn hắn bộc phát nguy cơ tình cảm trước nay chưa từng có.

Phong Kính Hiên làm sao cũng không tin, hắn thế mà lại sinh ra một hài tử thể năng cấp F. Mặt mũi hắn đều bị đạp xuống đất, hôn nhân của hắn trở thành một chuyện cười, hắn bắt đầu đêm không về nhà ngủ.

Trước khi ba tuổi, nguyên chủ là cùng ba ba lớn lên, số lần nhìn thấy phụ thân đếm trên đầu ngón tay.

Sau ba tuổi ba ba ly hôn, từ đây không còn có tin tức.

Ngay sau đó, không đến một tháng, phụ thân lại cưới phu nhân mới, tiểu thư nhà họ Lâm đang mang thai vào cửa, cách một năm liền sinh hạ một thiên tài thể năng cấp A.

Phong Kính Hiên cuối cùng cũng mở mày mở mặt, cùng lúc đó, Phong Diễn liền trở thành một người trong suốt, người ngoài chế giễu hắn, khinh bỉ hắn, xem thường hắn, nguyên chủ là một phế vật, là vết nhơ của Phong gia, vì vậy phu nhân đều khinh thường đối phó hắn, nuôi còn có thể ra vẻ là người mẹ hiền lành.

Đứa bé đáng thương sống hai năm trong hoàn cảnh như vậy, cái này khó trách vì sao hắn đối với cha con Lôi Cáp ỷ lại như vậy ỷ lại, nguyên chủ chính là một đứa bé thiếu thốn tình cảm.

Năm tuổi năm đó, hắn bị phụ thân đưa đến Phù Quang tinh.

Nếu như hắn không cố gắng, nếu như hắn không thi đậu Học viện Đế Đô, có lẽ hắn sẽ ở tinh cầu này an ổn mà sống.

Thế nhưng hắn không cam tâm.

Nhớ tới kỳ vọng của ba ba, nhớ tới ánh mắt hối hận của ba ba, nhớ tới lời căn dặn trước khi chia tay ba ba, nguyên chủ làm sao cam lòng ở nơi này đến hết cuộc đời ?

Thế giới tương lai, rất chú trọng trong việc khai phá não vực, đứa trê một tuổi cũng đã bắt đầu ghi nhớ mọi thứ.

Nguyên chủ từ đầu đến cuối đều nhớ rất rõ, ba ba đã từng tha thiết nói cho hắn, nhất định phải cố gắng không chịu thua kém một ai. Trừ phi bạn thân có bản lĩnh tự vệ, bằng không vĩnh viễn không cho ai biết cấp bậc tinh thần lực của mình, nhắc nhở hắn đời này vĩnh viễn đừng bị tình cảm của nam nhân lừa gạt, vĩnh viễn không được tiêm kích thích hormone, đây là vết xe đổ của hắn.

Cho nên, nguyên chủ đối kích thích tố châm mới như vậy phản cảm.

Cha con Lôi Cáp có thể làm hắn hôn mê, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, nếu như thông báo cho nguyên chủ, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nguyên chủ tuyệt đối sẽ không vi phạm tâm nguyện của ba ba.

 Không ngờ hắn lại vì vậy mà chết.

 Kỳ thật, nguyên chủ không có dã tâm lớn, hắn chỉ muốn nói cho tất cả mọi người, hắn rất tài giỏi, ba ba hắn cũng vậy. Hắn không muốn để ba ba sau khi rời đi bị bôi nhọ danh tiếng là sinh ra đứa con thất bại.

Hắn muốn vượt qua mọi người, hắn muốn chứng minh cho phụ thân hắn không phải là một phế vật.

19:47
CN 19/11/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro