chap19-23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19

Hai người ngủ thẳng đến buổi chiều, trên đùi Ôn Mộc đã kết một lớp vảy mỏng, cậu cảm thấy cũng không đau lắm, vì vậy đi thay đồ, cùng Cố Thành Lâm đi làm, Cố Thành Lâm liếc mắt tới cái chân của cậu, không nói gì.

Ôn Mộc ngồi lên xe, hỏi câu hỏi mà mấy ngày nay vẫn mãi nghĩ không ra: "Có xe sao trước giờ cậu không chạy?"

"Không muốn chạy." Cố Thành Lâm trả lời ngắn gọn.

Nếu không muốn chạy, vậy thì không chạy, Ôn Mộc nghĩ, anh không thích phương tiện giao thông nào, chắc là có liên quan đến ba mẹ.

Xuyên qua bao nhiêu ngõ hẻm, Cố Thành Lâm dẫn Ôn Mộc tới quán bar, quản lý Trần vừa vặn đến phòng thay đồ kiểm tra vệ sinh, nhìn thấy Cố Thành Lâm sửng sốt một chút, hỏi hắn: "Sao tới sớm thế? Bên kia được nghỉ à?"

"Không nghỉ, chở người ta tới." Cố Thành Lâm dương dương tự đắc.

Quản lý Trần lúc này mới chú ý tới Ôn Mộc đang ngồi trên ghế liền sững sờ, hắn không hiểu hai người này sao lại đi chung với nhau, vội vàng khách khí cười cười, vẫy tay với Cố Thành Lâm: "Con tới đây một chút, giúp chú khiêng đồ."

Vào lại quán bar, quản lý Trần lại chẳng có đồ gì để khiêng, hắn chỉ kiếm cớ gọi Cố Thành Lâm ra, nhíu mày hỏi: "Sao con lại đi chung với cậu Ôn?"

"Có vấn đề gì sao?" Ngón tay thon dài của Cố Thành Lâm sờ sờ đầu, vuốt tóc ra sau, thật ra cũng không dài, nhưng anh vẫn muốn đi cắt.

"Cái gì mà có vấn đề gì sao, cậu ta là cháu trai của ông chủ Ôn đấy, hai đứa, hai đứa bây giờ cũng không phải cùng một kiểu người, không hợp tiếp xúc với nhau đâu." Quản lý Trần rất muốn bận tâm thay Cố Thành Lâm, cẩn thận quá mức, hắn sợ Cố Thành Lâm ngày nào đó đắc tội Ôn Mộc, lúc đó lại bị Ôn Minh đuổi việc, hắn cũng không có cách nào giữ lại.

Cố Thành Lâm biết rõ con người của quản lý Trần, không giải thích thêm, đi ra từ cửa trước, rồi nói một câu: "Chân Ôn Mộc bị thương, trong thời gian làm việc ở chỗ chú đó."

Mấy phút sau, Ôn Mộc đã thay đồ xong thì bị bắt cởi ra, quản lý Trần hoảng loạn muốn đưa cậu về nhà, tự mình gọi xe, tự mình tiễn lên xe, Ôn Mộc dở khóc dở cười, không biết còn tưởng rằng vết thương của cậu nặng lắm, quản lý Trần lạm dụng chức quyền phê Ôn Mộc nghỉ hai ngày: "Khỏi rồi hẵng về làm." echkidieu2029.wordpress.com

Cháu trai của ông chủ nếu như xảy ra chuyện gì trong lúc làm ở đây, hắn gánh không nổi, Ôn Mộc cũng không muốn tạo thêm gánh nặng cho quản lý Trần, chẳng qua là cảm thấy lần trải nghiệm cuộc sống này của mình khá thoải mái, đi làm gần một tháng, vô duyên vô cớ nghỉ nhiều hơn người khác ba, bốn ngày rồi.

Trở lại khu nhà chung cũng mới chừng bảy giờ tối, trong sân vẫn còn náo nhiệt, Ông Đinh Đinh vây quanh xe lăn của Ông Thư Quốc đùa giỡn, Ôn Mộc chào hỏi với hai người, thấy bên cạnh Ông Thư Quốc có một cô bé buộc tóc hai sừng, Ông Đinh Đinh nhào tới gọi cậu: "Anh Ôn Mộc!"

Cô bé bỗng nhiên ngẩng đầu, tròn xoe mắt nhìn, còn cố gắng trừng thật to.

Ôn Mộc nhìn xung quanh, xác định là đang trừng mình.

Ông Đinh Đinh kéo Ôn Mộc tới giới thiệu với nhỏ: "Đây là anh Ôn Mộc của tớ đó!"

Cô bé "Hừ" một tiếng, lanh lảnh nói: "Cũng không có gì đặc biệt."

Ôn Mộc mơ hồ, không biết mình đã làm gì đắc tội với một cô bé mới gặp lần đầu, vừa đúng lúc Hồ Tu đi xuống lầu, đi tới phía sau cô bé ném cái áo khoác lên người nhỏ, giới thiệu cho Ôn Mộc: "Em gái anh, Dao Dao."

Cô bé miễn cưỡng mặc áo vào, đứng lên trừng Ôn Mộc một phút, khập khễnh leo lên lầu.

Hồ Tu và Dao Dao là anh em ruột chênh lệch hai mươi tuổi, bởi vì mẹ hai người lớn tuổi rồi mới sinh Dao Dao nên chân phải của cô bé bị thọt dị tật, bác sĩ nói có cơ hội làm thẳng lại, nhưng phải mất rất nhiều thời gian, công sức và tiền bạc, cha mẹ cảm thấy không quá đáng lo, nhưng tiền kiếm được của Hồ Tu mấy năm nay đều muốn giữ lại cho em gái trị chân, tuy rằng hắn cũng không kiếm được nhiều, nhưng có còn hơn không.

"Hình như nó ghét tôi thì phải." Ôn Mộc lúng túng, Ông Đinh Đinh cả ngày dính lấy cậu, cậu còn tưởng rằng mình thu hút con nít lắm chứ.

"Ha ha, " Hồ Tu cười rộ lên, "Bởi vì nó thích Thành Lâm mà, cậu không phải là tình địch của nó sao."

"Hả?"

"Anh nói với nó Thành Lâm có vợ rồi, nó nhất định cứ muốn đến xem thử."

Ôn Mộc không ngờ rằng, tình địch đầu tiên trong cuộc đời mình lại là một cô bé năm tuổi, cậu vốn không để trong lòng, nhưng sáng sớm hôm sau liền được người ta khiêu chiến.

Chừng mười giờ có người gõ cửa, Ôn Mộc tưởng Ông Đinh Đinh, mở cửa phòng, lại nhìn thấy Hồ Dao Dao buộc tóc hai sừng.

"Em không cảm thấy anh giỏi lắm." Hồ Dao Dao đi thẳng vào vấn đề, "Anh có tài nghệ gì không?"

Ôn Mộc nhớ lại cô bé tình địch này, vì muốn phối hợp với nhỏ nói chuyện nên ngồi xổm người xuống, cậu ngẫm lại, ngoại trừ viôlông học được nửa vời thì không có gì đáng nói, thành thật trả lời: "Không có."

Hồ Dao Dao như là hòa nhau một trận, đôi mắt sáng lên: "Vậy anh biết hát không?"

"Không biết." Ngũ âm Ôn Mộc không chính xác lắm.

"Em biết." Hồ Dao Dao nhưng là em gái ruột của ca sĩ đó, ca hát cực kỳ hay, "Anh Thành Lâm còn từng đệm nhạc cho em." Hồ Dao Dao khoe khoang, rồi cẩn thận hỏi, "Anh biết khiêu vũ không?"

"Cũng không biết." Ôn Mộc quẫn bách, nếu như khiêu vũ xã giao cũng tính thì miễn cưỡng cũng có thể nhảy được một bài nhịp 4/8 đơn giản.

Hồ Dao Dao càng cao hứng: "Em biết! Em muốn khiêu chiến với anh!"

Ôn Mộc bị khí thế của nhỏ chấn động đến mức nháy mắt mấy cái.

"Buổi tối chúng ta biểu diễn tài nghệ, anh Thành Lâm thích màn biểu diễn của ai thì người đó có thể hẹn hò với anh Thành Lâm."

Khí thế hừng hực của nhỏ rất đáng yêu khiến Ôn Mộc buồn cười, nhưng cậu nhẫn nhịn không tổn thương lòng tự trọng của nhỏ, mím môi rất nghiêm túc hỏi: "Muốn so tài gì đây."

"Ca hát khiêu vũ đều được." Hồ Dao Dao hạ chiến thư, mất tự nhiên chạy về phòng, trước khi đóng cửa còn làm mặt quỷ.

Ôn Mộc cười rộ lên, vừa vặn nhìn thấy Cố Thành Lâm đang đi lên lầu, lời của trẻ nhỏ không chấp, cũng không biết Cố Thành Lâm có nghe hay không, nhưng mà coi như là nghe thì Cố Thành Lâm cũng phải đi làm, dù không đi làm, cũng sẽ không tham gia trận quyết đấu ấu trĩ này, vì vậy Ôn Mộc không để ở trong lòng, hỏi anh: "Ăn sáng chưa?"

Cố Thành Lâm nói: "Chưa ăn."

"Có muốn cùng ăn sáng không?" Ôn Mộc mời nhiệt tình.

Cố Thành Lâm đồng ý, hai người rửa mặt xong lại cùng nhau xuống lầu, Ôn Mộc ở trong sân không thấy xe Cố Thành Lâm, quét mắt một vòng, phát hiện đã bị vứt bỏ trong nhà xe tồi tàn, một chiếc xe moto hầm hố cứ như vậy mà bị phủ bụi.

Chưa gì đã vào tháng bảy, mặt trời chói chang sau giờ trưa có thể nướng cháy da người, đã đến ba, bốn giờ mà vẫn còn nóng không muốn ra đường, trạm xe buýt cũng không đông lắm, Cố Thành Lâm đi tới, phát hiện đằng sau biển quảng cáo có một người đang đứng, cầm trong tay một bình nước khoáng, còn mua cả miếng dán chống say xe.

Là Ôn Mộc.

"Cậu đi đâu?" Cố Thành Lâm hỏi cậu.

"Đưa cậu đi làm." Ôn Mộc đưa nước cho anh, cười nói, "Tớ đã nói là sẽ đưa cậu đi làm rồi mà."

Ánh nắng buổi chiều vẫn còn chói mắt, chiếu lên Cố Thành Lâm đến ngẩn người.

Xe bus chậm rãi dừng lại, có nhiều chỗ ngồi trống, Ôn Mộc chạy lên trước, tìm hai chỗ ngồi cạnh nhau, chờ Cố Thành Lâm tới mới cùng ngồi xuống, dọc theo đường đi lảo đảo, Cố Thành Lâm nhắm mắt lại dựa vào trên ghế, cảm giác quen thuộc lại cuồn cuộn trong dạ dày, đầu óc cũng say say, tưởng ngủ một chút sẽ không sao, nhưng đoạn đường rất xấu, cửa sổ thì rung rung, đầu càng đau hơn, anh nhíu mày rất chặt, đột nhiên cảm giác một bàn tay mơn trớn gò má mình, để anh thả lỏng một chút, rồi đẩy đầu anh nằm lên bờ vai chẳng hề to rộng của mình.

"Như vậy có dễ chịu hơn chút nào không?" Ôn Mộc nhỏ giọng hỏi anh.

Có...

Qua hồi lâu, Cố Thành Lâm mới đáp một tiếng, anh lại hỏi: "Sao cậu lại thích tôi?"

Ôn Mộc đang nhìn ngoài cửa sổ, bóng cây lay động: "Không phải cậu đã hỏi tớ câu này rồi sao?"

"Không được hỏi lại à?"

"Được." Chỉ có một chữ, nhưng nói rất lâu, Ôn Mộc cúi đầu xuống, thấy Cố Thành Lâm giãn lông mày ra, nín cười nói, "Bởi vì cậu rất tốt, chỗ nào cũng tốt, tớ thích cậu, tớ càng ngày càng thích cậu."

Cậu nghĩ, Cố Thành Lâm nếu như không có cảm giác an toàn, vậy cậu sẽ bộc lộ tất cả tình cảm của mình, mỗi ngày sẽ nói cho anh nghe, để anh yên tâm.

Cố Thành Lâm giương giương khóe môi, cũng không rõ ràng, lại hỏi: "Buổi tối cậu biểu diễn cái gì?"

"Biểu diễn?" Ôn Mộc không rõ.

Cố Thành Lâm nhắc nhở cậu: "Màn biểu diễn để tôi chọn cậu đó."

CHAP 20

Nói đến biểu diễn tài nghệ, có thể phải lục lại thời gian lúc Ôn Mộc học tiểu học, đó là ngày quốc tế thiếu nhi, ở hội trường của trường học, cái trán đính một nốt đỏ, đọc diễn cảm thơ ca.

Ôn Mộc tiễn Cố Thành Lâm đến nhà hàng kiểu Tây, nghe Cố Thành Lâm gọi cho quản lý Trần để đổi ca, rồi nói với cậu, buổi tối khoảng chín giờ là có thể về đến nhà, anh sẽ đón xe về.

Thời gian hơi gấp gáp, Ôn Mộc đưa miếng dán chống sau cho Cố Thành Lâm, trên đường trở về nghĩ xem có thể biểu diễn cái gì, hay là về lấy viôlông? Nhưng đã rất lâu rồi cậu không đụng vào, không biết có thể kéo hết một ca khúc hoàn chỉnh hay không.

Lúc Hồ Dao Dao khiêu chiến với Ôn Mộc, cậu không để trong lòng, lúc này Cố Thành Lâm đột nhiên nhắc tới, cậu có chút không ứng phó kịp, Ôn Mộc vẻ mặt như đưa đám, nghĩ thẩm: Mình đúng là chẳng có tài nghệ gì.

Ôn Mộc suy nghĩ suốt đường đi, mới vừa vào sân liền thấy Ông Đinh Đinh chạy tới, Ông Đinh Đinh cảm thấy anh Ôn Mộc của nhóc đang ủ rũ, giơ hai tay, Ôn Mộc ôm nhóc, hỏi: "Ăn cơm chưa?"

"Vẫn chưa ăn, ông nói anh Ôn Mộc hôm nay được nghỉ, phải đợi anh về ăn cùng."

Ôn Mộc rất cảm kích Ông Thư Quốc nhớ đến mình, ôm Ông Đinh Đinh đi lên lầu một.

"Biểu diễn? Thi đấu với con nhóc họ Hồ đó hả?" Ông Thư Quốc bưng bát lên, kinh ngạc hỏi.

"Dạ." Ôn Mộc cũng cảm thấy chuyện này buồn cười thật.

Nhiều ngày như vậy Ông Thư Quốc cũng nhìn ra rồi, hai đứa đều có ý với đối phương, đặc biệt là Cố Thành Lâm, hiếm thấy anh thân thiết với người khác, ông vốn còn muốn giúp đỡ thêm, bây giờ xem ra cũng không cần ông già này nhúng tay vào nữa: "Chắc là dỗ con bé chơi thôi nhỉ? Con cũng đừng để trong lòng." Ông Thư Quốc trấn an cậu.

Ôn Mộc cũng không muốn để trong lòng, nhưng mà Cố Thành Lâm sẽ về xem cậu diễn.

Ăn xong cơm tối Hồ Tu đã ở trong sân chỉnh micro, Ôn Mộc vừa nhìn thấy trận chiến này đã hơi sốt sắng, cậu còn chưa nghĩ ra phải biểu diễn cái gì, Hồ Dao Dao đang luyện giọng, tuy rằng chỉ là hát nhạc thiếu nhi.

Khoảng hơn tám giờ, ban nhạc Hồ Tu đều đã tới, còn thiếu chỗ tay trống thôi, keyboard, bass, hát chính, tính cả Hồ Tu là năm người, nói là đến để cổ vũ cho công chúa nhỏ Hồ Dao Dao.

Ông Đinh Đinh thấy bọn họ nhiều người không phục, leo lên bục micro của Hồ Tu lớn tiếng kêu: "Anh Ôn Mộc cố lên!!"

Ôn Mộc vội vàng ôm nhóc xuống, lúng túng nói xin lỗi, Hồ Tu nói: "Xin lỗi gì chứ, cậu muốn biểu diễn gì đây? Bọn anh đệm nhạc cho, mấy ngày nay không đi diễn, ngứa tay quá."

Cơm tối xong xuôi, hàng xóm láng giềng cũng nhàn rỗi tẻ nhạt, thấy có người biểu diễn, túm tụm lại xem.

Hồ Tu trước tiên cùng ban nhạc hát mấy bài, mãi đến tận chín giờ, Cố Thành Lâm từ bên ngoài trở về, cuộc so tài mới chính thức bắt đầu.

Hồ Dao Dao mặc một cái váy đầm xòe, đứng ở chính giữa, dùng âm thanh lanh lảnh nói: "Em muốn hát một bài tặng cho anh Thành Lâm mà em thích nhất." Nói xong nhận được một tràng vỗ tay, cô bé thừa kế năng lực của anh trai, chẳng có chút bình tĩnh nào, tuy rằng chỉ là hát nhạc thiếu nhi. 


Ca khúc non nớt vui vẻ, Ông Đinh Đinh vô tâm vô phế, nghe nhạc thiếu nhi êm tai quá cũng quên mất mình đứng ở phe nào, còn vỗ tay quá chừng.

Ánh đèn trong sân cũng không quá rực rỡ, Cố Thành Lâm đứng ở trong đám người, nhìn chằm chằm Ôn Mộc chuẩn bị lên bục biểu diễn, Ôn Mộc cầm lấy micro Hồ Dao Dao đưa, sốt sắng nói: "Tôi, tôi muốn mời, anh Cố Thành Lâm, nhảy một điệu." Nói bỏ micro xuống, đi tới trước mặt Cố Thành Lâm, duỗi một tay ra với anh.

Không có dương cầm, thì dùng nhạc đệm của đàn guitar, nhịp điệu nhẹ nhàng, phóng khoáng không bị gò bó, mang theo phong tình của hải ngoại xa xôi, Ôn Mộc hướng bản tay về phía Cố Thành Lâm, nhìn thấy trong mắt anh lóe lên nhiều đốm đèn nhỏ.

Mười ngón quyện chặt vào nhau, thân thể dính sát, Cố Thành Lâm ôm eo Ôn Mộc, Ôn Mộc núi lên vai anh, chỉ là những bước nhảy đơn giản thường thấy trong các vũ hội, không có động tác khó, không có kiểu cách phức tạp, Ôn Mộc vốn tưởng rằng Cố Thành Lâm sẽ không nhảy, nhưng lại quên mất, Cố Thành Lâm cái gì cũng làm được.

"Tớ còn đang định dạy cho cậu." Ôn Mộc không có sức mà cười cười, ngẩng đầu nhìn anh, "Tớ chẳng biết biểu diễn gì cả, chỉ có thể cầu viện cậu đang đừng ngoài sân, có bị trừ điểm không?"

"Không trừ." Động tác của bọn họ cũng không quá ghê gớm, giống như là hai người đang ôm nhau thủ thỉ.

"Cậu... Cậu hôm nay nói chọn tớ..." Ôn Mộc do dự vài giây, cuối cùng vẫn lớn mật hỏi, "Có phải là, thích tớ một chút rồi đúng không?"

"Phải." Cố Thành Lâm không do dự nữa.

"Vậy, vậy chúng ta có thể hẹn hò chưa?" Tim Ôn Mộc bị vỗ một cái, cậu nhất thời kích động, thiếu chút nữa đạp lên chân Cố Thành Lâm.

"Trước tiên tôi hỏi cậu vài câu." Cố Thành Lâm nhàn nhạt mở miệng.

"Cậu nói đi."

Cố Thành Lâm hỏi cậu: "Tôi có trở thành viôlông không?"

"Không bao giờ, tớ bảo đảm." Ôn Mộc rất chân thành.

"Cậu có thể thích tôi bao lâu?"

"Tớ sẽ mãi mãi thích cậu."

"Cậu chắc chắn chưa?"

"Tớ chắc chắn."

Cố Thành Lâm nhướn mày: "Không được, cậu viết giấy cam kết đi."

"Còn, còn phải viết cam kết sao?"

"Ý kiến gì?"

"Không có, vậy, vậy tớ đi viết liền." Ôn Mộc định đi ngay, trên eo lại bị siết chặt, hoàn toàn bị Cố Thành Lâm nhốt lại trong lòng, kề sát bên tai cậu nói: "Đọc nháp trước đi."

"Đọc nháp..." Ôn Mộc suy nghĩ một lúc, nói: "Tôi tên Ôn Mộc, hôm nay cam kết với anh Cố Thành Lâm, sẽ thích anh cực kỳ lâu, mãi đến tận tám mươi tuổi... Tám mươi tuổi đủ chưa?"

Cố Thành Lâm không lên tiếng.

"Chín mươi tuổi?"

Cố Thành Lâm vẫn không lên tiếng.

"Một trăm lẻ một tuổi có được chưa? Không thể nhiều hơn nữa đâu, không phải quá già rồi sao, đi không nổi."

Cố Thành Lâm miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi, tiếp tục."

Ôn Mộc nhìn anh, con ngươi lóe lên ánh sáng vụn vặt: "Tôi, Ôn Mộc, hôm nay cam kết sẽ thích Cố Thành Lâm cực kỳ lâu, mãi đến tận một trăm lẻ một tuổi, đến khi chúng tôi đều già rồi, răng đều rơi hết, tôi vẫn sẽ cực kỳ thích anh ấy, yêu anh ấy, tôi muốn ở bên anh ấy cả đời, vĩnh viễn vĩnh viễn không rời xa..."

"Đùng —!"

"A a a a a pháo hoa!"

"Là pháo hoa thật đó! Có người đốt pháo hoa!"

Tiếng nổ to lớn cùng tiếng la kinh ngạc đồng thời vang lên, trong bầu trời đêm vạn trượng pháo hoa rực rỡ chói cả mắt, tất cả hàng xóm đang vây xem đều bị ánh sáng rực rỡ kia hấp dẫn lực chú ý, ánh mắt Cố Thành Lâm ánh mắt sang lên, đột nhiên hôn lên đôi môi khẽ nhếch của Ôn Mộc, thăm dò vào nơi sâu thẳm.

Mơ hồ nghe thấy bảo an tuýt còi, mơ hồ nghe thấy Hồ Tu che đôi mắt của hai đứa nhỏ, mơ hồ nghe thấy tiếng người trong ban nhạc nói may thế may thế, một tràng pháo hoa đổi lại ba màn biểu diễn.

Nhưng Ôn Mộc lại chẳng nghĩ được gì, cậu đáp lại nụ hôn của Cố Thành Lâm, khoang miệng thậm chí là thân thể, mỗi một góc đều như bị vây hãm.

Mãi đến khi màn pháo hoa kết thúc, đầu lưỡi ươn ướt dính nước bọt của hai người, bắt đầu xử lý tàn cuộc, Ôn Mộc chờ anh buông ra, mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc hỏi: "Chúng ta... có thể hẹn hò chưa?"

"Có thể." Cố Thành Lâm nói.

CHAP 21

Sáng sớm tỉnh lại tắt đèn giường, Ôn Mộc ngồi ở trên giường sửng sốt một lúc, đầu óc xoay chuyển như gỉ sắt tầm mười phút, phát lại một lần nữa chuyện tối hôm qua, cứ sợ là nằm mơ, dùng sức véo đùi một cái, đau đến nỗi cậu không nhịn được cười.

"Cộc cộc" có người gõ cửa, mới hơn bảy giờ, Ôn Mộc mở cửa ra nhìn, là Cố Thành Lâm.

Vừa thấy anh, Ôn Mộc lại càng không nhịn được, hai tay cũng không biết để ở đâu, chỉ có thể gãi gãi cánh tay, hỏi anh: "Anh dậy rồi à."

Cố Thành Lâm cúi đầu, khóe miệng tuy rằng đang kiềm chế, nhưng đôi mắt vẫn mỉm cười.

Không khí của hiện trường có chút kỳ diệu, Ôn Mộc chưa yêu đương bao giờ, không biết giữa hai người yêu nhau thì phải làm gì, cố gắng thả lỏng để mình tự nhiên, còn nói: "Anh thức dậy sớm thật đấy."

Cố Thành Lâm gật đầu.

"Sao không ngủ thêm một lát... Vậy, tối hôm qua ngủ có ngon không, gần đây thời tiết nóng lắm, buổi tối có mở quạt không?"

Nụ cười Cố Thành Lâm càng rõ ràng, không những không trả lời, ánh mắt còn ra hiệu cho Ôn Mộc nói tiếp.

Ôn Mộc lời đầu không khớp lời sau, rốt cuộc ý thức được Cố Thành Lâm đang nhìn cậu nói chuyện buồn cười, lỗ tai đỏ chót và ánh mắt né tránh lại còn cúi thấp đầu, khoảng cách này vừa vặn ngang ngực Cố Thành Lâm, cậu cọ cọ: "Em không nói nữa đâu."

Cố Thành Lâm xoa nhẹ tóc cậu, tâm tình rất tốt: "Đi thôi, đi ăn sáng."

Hôm nay khá oi bức, sắc trời âm u bao phủ kiến trúc cổ xưa của thành nam, bên bờ ao mọc một lớp rêu xanh, dưới ánh mặt trời tỏ vẻ ủ rũ ngượng ngùng, lúc này cảm nhận được không khí ẩm ướt, nhìn cực kỳ hưng phấn.

Hàng bán đồ ăn sáng vẫn chưa có ai, hai người bọn họ cũng coi như là khách quen, ông chủ bưng hai phần sữa đậu nành và bánh quẩy còn có lòng dặn ăn cho nhanh kẻo trời mưa.

Chỉ mười phút ngắn ngủi, mây đen ngập trời, Ôn Mộc hôm qua xem dự báo thời tiết, bảo hôm nay có mưa rào và sấm chớp, ăn sáng xong liền về, làn gió khô nóng len lỏi vào đống rác trên đất, trước khi mưa lớn thì báo động cho Ôn Mộc trước, ngay sau đó không chút khách khí mà đổ ào xuống.

May là cũng gần, Ôn Mộc với mái tóc ướt nhẹp đứng ở trong hành lang vẫn luôn cười, mới vừa rồi Cố Thành Lâm đã kéo cổ tay cậu, trốn mưa vô cùng vui vẻ.

"Ngẩn ngơ cái gì? Còn không đi thay đồ." Cố Thành Lâm lấy ra hộp thuốc lá trong túi, chỉ còn mấy điếu là hút được, nhìn Ôn Mộc trở về nhà, xoa xoa ấn đường, bạn trai anh đã cười khúc khích cả một buổi sáng, sửa mãi không được. echkidieu2029.wordpress.com

Trong phòng tắm vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi "ào ào", Ôn Mộc tắm được một nửa, đèn đột nhiên tắt, đây là một không gian kín, không có đèn thì cũng đưa tay ra cũng chẳng đếm được năm ngón, Ôn Mộc đi mở cửa, muốn mượn đèn trong phòng chiếu vào, kết quả đèn trong phòng cũng tắt.

Bị cúp điện?

Ngoài phòng tối om om sấm vang chớp giật, bình thường Ôn Mộc không sợ, nhưng cậu đột nhiên nhớ ra, phòng mình ở, hình như có ma...

Cậu hoảng loạn lau khô người rồi mặc quần áo, chuẩn bị đến nhà Cố Thành Lâm tị nạn, vừa mở cửa, phát hiện Cố Thành Lâm đã đứng trước cửa nhà cậu.

"Không mời anh vào ngồi chút sao?" Cố Thành Lâm hỏi.

Ôn Mộc vội vàng nói: "Mời vào."

Rất nhiều người thích trời mưa, trong tiếng mưa rơi tí tách, cùng người yêu rúc vào với nhau, làm cái gì cũng được, Ôn Mộc cũng nghĩ như vậy, Cố Thành Lâm dựa vào bàn, đứng song song với cậu, không ai mở miệng, Ôn Mộc lại thừa lúc tối lửa tắt đèn, mò tới tay Cố Thành Lâm, lặng lẽ nắm lấy.

Ôn Mộc nghĩ, nghĩ Cố Thành Lâm có lẽ sẽ hôn mình, cậu hơi ngượng ngùng, còn có chút mong đợi, đợi vài giây, Cố Thành Lâm cuối cùng cũng nắm lại, kéo cậu đến trước người anh, kẹp chặt hông cậu, ngoài cửa sổ mưa to xối xả, đập "lộp bộp" lên mái ngói cũ nát.

Hơi thở Cố Thành Lâm ngày càng gần, Ôn Mộc mím môi nhắm mắt lại, lần này cậu cần phải chủ động một chút, cậu cũng phải hôn Cố Thành Lâm đến khi anh không thở nổi. Hơi thở ấm áp bay qua bay lại, gãi gãi vào lỗ tai mềm mềm của Ôn Mộc, sau đó giọng nói khàn khàn trầm thấp theo sấm sét ngoài cửa sổ tràn vào màng tai.

Cố Thành Lâm hỏi: "Nghe thấy tiếng khóc sao?"

Ôn Mộc đột nhiên mở mắt, hai mắt trợn tròn xoe cực kỳ giống Ông Đinh Đinh.

"Anh..." Ôn Mộc nói không nên lời.

"Phòng em ở, đúng thật là từng xảy ra chuyện." Cố Thành Lâm siết chặt Ôn Mộc để cậu không lùi về sau, dự định ngay hôm nay công bố đáp án cho cậu biết, "Hôm đó cũng là một ngày giông tố như thế này."

"Em, em không quá muốn nghe chi tiết nữa..." Ôn Mộc túm chặt áo thun của anh, hoang mang đến độ hầu kết cứ trượt lên trượt xuống.

Cố Thành Lâm không hề bị lay động, nói tiếp: "Lúc đó cả khu nhà này đều nghe thấy, nữ chủ nhân thê lương kêu khóc kêu cứu, hiện trường rất thảm, lúc mọi người xông vào, một cơ thể khác đã lạnh rồi, trơn tuồn tuột..." Chuyện ma Cố Thành Lâm còn chưa kể hết đã bị đôi môi mềm mại của Ôn Mộc chặn lại, ý cười trong mắt anh như muốn tràn ra ngoài, bàn tay di chuyển, ôm chặt gáy Ôn Mộc, làm sâu hơn nụ hôn nhìn như bá đạo nhưng lại run cầm cập này.

Cơn mưa rất nhanh đã qua, ánh nắng phá tan tầng mây xuyên thấu qua cửa sổ len lỏi vào gian phòng, cái bàn cũ kỹ chất lượng không tốt, từng trải hơn mười năm mưa gió tập kích đã đứng không yên, nó bị hai người ôm hôn tựa sát phát ra tiếng kêu "kẹt kẹt", nhưng hai người kia hoàn toàn không quan tâm nó già hay chưa, kịch liệt giao hòa môi răng, mút vào dây dưa.

Ôn Mộc thở hổn hển, đôi môi hơi sưng, nước bọt cũng rất dễ nhìn, cậu nghĩ, muốn chặn miệng một người, phương thức tốt nhất cũng là hôn môi, cậu vùi đầu vào hõm cổ Cố Thành Lâm, định yên tĩnh lấy lại tinh thần, đột nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào, chớp mắt mấy cái bật dậy: "Trơn, trơn tuồn tuột?"

Cố Thành Lâm xoa nắn lỗ tai cậu, nhếch lên một nụ cười xấu xa: "Một con rắn chui vào căn phòng này, bị anh bắt được rồi."

CHAP 22

Vụ án ngôi nhà ma được phá giải, Cố Thành Lâm hôn Ôn Mộc một cái chóc, nói với cậu: "Đi nhé?"

Ôn Mộc: "Đi đâu?"

Cố Thành Lâm nắm tay cậu, kéo cậu ra cửa: "Hẹn hò."

Nếu như đã quyết định hẹn hò, cũng không cần xoắn xuýt như vậy nữa, Cố Thành Lâm đã nói mối quan hệ rõ ràng rồi, giờ cũng nên làm chút chuyện tình nhân thôi.

Nếu như anh không chấp nhận, thì phải đối xử lạnh nhạt. Nếu như anh đã tiếp nhận, thì phải trả giá hết lòng.

Như Ông Thư Quốc và Ông Đinh Đinh, còn có Hồ Tu và Trần Bằng (quản lý Trần), những người này đều là những người đối tốt với anh lúc anh rơi xuống vực sâu, anh thì đáng gì? Chẳng qua chỉ là một kẻ xấu số mất cha mất mẹ.

Đáng thương không? Không đáng thương, nếu như anh còn phải sống, thì phải nỗ lực sống tích cực, có mệt không? Rất mệt, nhưng ngay khi anh mệt đến mức muốn bỏ hết cái cuộc sống tích cực này, thì lại có người thích anh, nhất quyết đi đến bên cạnh anh, cùng anh ở trong cái khu nhà cũ nát này.

Anh bị thương, giúp anh băng bó. Anh say xe, cho anh mượn vai. Đưa anh đi làm chờ anh tan tầm, anh thậm chí chưa từng nghĩ rằng trong cái khu ngõ hẻm xóc nảy nhấp nhô này vẫn có người bằng lòng đi cùng anh.

Rất sợ mất đi, nhưng lại muốn nắm thật chặt, Cố Thành Lâm nghĩ, anh vẫn mâu thuẫn như trước.

Buổi sáng hơn mười giờ, đã qua giờ cao điểm, người trong xe buýt rất ít, Ôn Mộc nắm tay Cố Thành Lâm ngồi ở hàng cuối hỏi: "Cố Thành Lâm, anh định khi nào mới đến thành phố A?"

"Một tuần trước khai giảng."

"Vậy em cũng thế." Ôn Mộc thấy tâm trạng anh rất tốt, lại hỏi, "Bây giờ có phải là em có thể hẹn anh đi chơi ở thành phố A rồi đúng không?"

"Đương nhiên." Cố Thành Lâm tựa lưng vào ghế, "Em muốn đi đâu?"

"Rất nhiều nơi, nổi tiếng hay không nổi tiếng, đều muốn đi với anh." Ôn Mộc quay đầu trưng cầu ý kiến của anh, "Khi nào về nhà chúng ta lập kế hoạch đi?"

"Lập ở đâu?" Cố Thành Lâm hỏi.

"Phòng anh hoặc là phòng em." Ôn Mộc muốn thừa cơ thân cận.

"Phòng anh không có ghế."

"Vậy, vậy thì ngồi trên giường." Ôn Mộc nói xong cũng thấy ngượng ngùng.

"Trên giường?" Cố Thành Lâm hơi híp mắt lại suy nghĩ, "Giường nhỏ lắm."

"Vậy làm sao bây giờ..." Ôn Mộc cũng cảm thấy giường đơn một mét năm mươi cũng khá chật, "Vậy đi mua hai cái ghế nhé?"

"Phiền phức."

"Vậy..." Ôn Mộc vẫn không nghĩ ra cách nào, Cố Thành Lâm đã đưa ra ý kiến, "Có thể ghép hai cái giường lại làm một."

Ôn Mộc chớp mắt mấy cái, phản ứng vài giây, não tiện thể tưởng tượng hình ảnh hài hòa mình cùng Cố Thành Lâm ngồi trên giường lập kế hoạch đi chơi, vội vàng nói: "Vậy tối về em sẽ ghép hai cái giường lại." Cậu sợ Cố Thành Lâm đổi ý, nói rất nhanh chóng.

Cố Thành Lâm đương nhiên sẽ không đổi ý, thay đổi đề tài: "Buổi tối ban nhạc Hồ Tu có buổi diễn, đến xem không?"

"Ở quán bar?"

"Ừm."

"Anh có tham gia không?"

"Có."

Ôn Mộc gật đầu: "Vậy em chờ anh cùng đến quán bar."

Buổi trưa chọn một nhà hàng giá cả vừa phải, chọn phần ăn tình nhân, lúc tính tiền Ôn Mộc còn cầm hai phiếu ưu đãi, lúc đi ra ngoài, Cố Thành Lâm hỏi: "Lần sau còn muốn đến à?" echkidieu2029.wordpress.com

Ôn Mộc nhét phiếu ưu đãi vào trong túi: "Chuẩn bị bất cứ tình huống nào, nếu như anh mời em đi ăn, em có thể giảm ít tiền cho anh."

"Chúng ta sẽ sống như thế này à?" Cố Thành Lâm ôm bờ vai cậu.

"Em cảm thấy anh kiếm tiền rất cực khổ, hay là sau này anh dạy em nấu cơm đi." Ôn Mộc nghĩ ra đủ điều, "Chờ chúng ta đến thành phố A có thể thuê phòng, không cần quá rộng hai mươi mét vuông là đủ rồi, tiền thuê nhà chúng ta mỗi người một nửa, em cũng có thể đi làm cùng với anh, tiền kiếm được đều để anh tiêu."

"Em muốn bao dưỡng anh?" Cố Thành Lâm dời cánh tay xuống, ôm lấy eo Ôn Mộc.

Ôn Mộc sợ ngứa né tránh: "Chúng ta bao dưỡng lẫn nhau."

"Ngốc." Cố Thành Lâm kéo cậu lại, cấp tốc hôn một cái lên trán cậu, "Theo anh đi cắt tóc."

"Được thôi." Ôn Mộc cùng anh làm cái gì cũng được.

"Em thích kiểu gì?" Cố Thành Lâm hỏi.

"Em thích anh như vậy!"

"Miệng ngọt thế?"

"Chỉ ngọt với anh thôi, ai ui chỗ đông người anh đừng chọc em ngứa lắm..."

Bọn họ mới vừa rời khỏi cửa nhà hàng, thì có hai vị khách khác cũng đi ra, một người đeo kính mang một cái cặp, vỗ vỗ người bên cạnh: "Anh Viên?"

"À, luật sư Hứa anh nói đi." Viên Khôn thu hồi ánh mắt.

"Vừa rồi chúng ta cũng đã nói, cổ phần của chị Phương rất khó lấy lại, thứ nhất là tự chị ấy lựa chọn từ bỏ, với lại cũng là do liên luỵ quá nhiều, dù sao công ty đã sớm đổi chủ rồi, anh vẫn nên chuẩn bị là người mua đồ second hand đi vậy."

"Nhưng mà, Phương Tử Hinh năm đó cũng là bị vu hại, trong tay tôi có chứng cứ." Viên Khôn cau mày.

"Cái chứng cứ trong tay anh không đủ để chứng minh cái gì cả, dù sao thương trường như chiến trường, thắng làm vua thua làm giặc." Luật sư Hứa đẩy kính mắt, "Hơn nữa coi như có thể chứng minh được, nhà họ Phương cũng đã sớm chẳng còn ai, coi như có con trai chị ấy tham dự vào, cổ phần cũng không thể lấy được, nhiều lắm chỉ được bồi thường mấy trăm vạn, còn phải ra chiêu tình cảm nữa là."

"Mấy trăm vạn..." Hốc mắt Viên Khôn đầy tơ máu, hắn gật gật đầu ấn thang máy, "Tôi chở anh về văn phòng."

Buổi tối chín giờ, Ôn Mộc lần đầu tiên dùng thân phận khách hàng đi vào quán bar, cũng không thể tính là khách, cậu là bạn trai của tay trống trong ban nhạc, Ôn Mộc thầm sửa lại thân phận cho mình.

Sân khấu vẫn bố trí như cũ, ánh đèn và thiết bị vẫn rất đơn sơ, mặc dù như vậy cũng không thể ngăn cản nhiệt tình của khán giả, Ôn Mộc đứng ở dưới, ánh mắt không có cách nào rời khỏi Cố Thành Lâm, tuy rằng Cố Thành Lâm đội mũ lưỡi trai như lần trước, nhưng Ôn Mộc biết, anh vừa đi cắt kiểu tóc mới nhất, cực kỳ đẹp trai.

Màn biểu diễn kết thúc Hồ Tu nhất định phải lôi kéo Ôn Mộc gia nhập tiệc ăn mừng của bọn họ, lần này tiền thù lao không có phần Cố Thành Lâm, Hồ Tu cảm thấy mình kiếm được cả bộn.

Quán bar có một tầng có phòng bao, trong đó có máy hát và một sân khấu nhỏ, rượu tự mang, đếm tiền thù lao xong, Hồ Tu gọi các thành viên lên trước mặt Cố Thành Lâm chia tiền, tay chơi bass tên Tiêu Văn ăn mặc rất nổi loạn, ngoại hình lại có hơi hướng nội, gã liếc Hồ Tu một cái: "Tao thấy mày ngu thật đấy, có phải mày thấy hôm nay mày kiếm được món hời lớn rồi phải không?"

Hồ Tu nói: "Phải, nhà mày không phải là sản xuất pháo hoa với ngòi nổ sao, ưu đãi nhiều như vậy, nói cho cùng chúng ta vẫn hời lớn."

Cố Thành Lâm dựa lên ghế sa lon trên tay cầm một cái bàn tay cổ vũ (*), bộp lên lưng Hồ Tu bảo hắn câm miệng rồi liếc mắt sang Ôn Mộc ngồi ở bên cạnh, Ôn Mộc cũng đang nhìn anh, ánh mắt thấu triệt rõ ràng, ghé bên tai anh nói: "Pháo hoa rất đẹp."

(*) bàn tay cổ vũ: 

"Úi giời, anh nói hai đứa các cậu chim chuột có thể chú ý xíu được không? Những tên đàn ông độc thân lớn tuổi đang ở đây đấy." Chia tiền xong, Hồ Tu cầm đàn ghi ta đi lên sân khấu nhỏ, kéo cái giá micro nói với Cố Thành Lâm, "Anh viết bài hát, cậu nghe rồi cho chút ý kiến." Nói xong thì vừa đàn vừa hát, cả bài Cố Thành Lâm chẳng có hứng lắm, Ôn Mộc cảm thấy rất êm tai, còn vỗ tay theo nhịp điệu.

Lại giống như một đứa nhỏ, thảo nào chơi thân với Ông Đinh Đinh thế, mà mười tám tuổi vốn cũng không lớn, có thể là do mình quá già đời rồi? Cố Thành Lâm nghĩ, mình vậy mà biết cách kiểm điểm bản thân, ngạc nhiên thật.

Hồ Tu hát xong thì nhất trí khen ngợi, hắn hỏi Cố Thành Lâm mặt không hề cảm xúc: "Thế nào? Đến lúc đó chúng ta cùng nhau luyện tập, rồi xin vào mấy hãng thu âm thử nhé."

Cố Thành Lâm không chút khách khí: "Dở ẹc."

Hồ Tu biết anh không nói ra được lời gì hay ho, nhưng không phản bác, hắn vẫn cảm thấy trình độ thưởng thức của Cố Thành Lâm rất cao.

Mấy chai bia cũng làm bầu không khí náo nhiệt lên, thành viên ban nhạc bắt đầu khoác lác rồi đàm đạo các kiểu, Ôn Mộc không biết tại sao lại bị đề cử lên sân khấu, Hồ Tu ở phía dưới ồn ào: "Hát đi hát một bài đi, Thành Lâm không hát thì cậu hát thay nó."

Ôn Mộc cố nháy mắt cầu cứu Cố Thành Lâm: "Tôi hát bị lạc nhịp."

Cố Thành Lâm nghiêng đầu qua một bên, làm bộ không nhìn thấy.

tín hiệu cầu cứu của Ôn Mộc bị phớt lờ, chỉ có thể hào phóng chọn một bản tình ca ai cũng thích, vừa nghe tên, Tiêu Văn "chà chà" hai tiếng: "Bây giờ mấy đứa nhỏ yêu đương đều to gan như vậy à."

"Thích quá, tao cũng muốn..." Hồ Tu nói còn chưa dứt lời, sắc mặt lại như xi măng phơi khô, Ôn Mộc quá đề cao mình, đây không phải lạc nhịp, cậu hoàn toàn không có nhịp điệu gì cả, ca từ sầu khổ, tràn ngập thâm tình, cổ họng Ôn Mộc thanh thuần sạch sẽ, ngoại trừ không nhịp điệu thì có thể nói là hoàn hảo.

Bài hát vừa kết thúc, Hồ Tu không còn muốn yêu nữa.

Ôn Mộc ngượng ngùng gãi lỗ tai: "Chắc hát dở lắm nhỉ."

Những người làm âm nhạc, đối với những người hát lạc nhịp thì không khoan dung lắm, Hồ Tu nghĩ, hay là giờ vỗ tay một tràng để người khác khỏi lúng túng, tay còn chưa nâng lên, tiếng vỗ tay "Bộp bộp" đã lên tiếng, mọi người quay đầu, nghe thấy Cố Thành Lâm không phân thị phi trắng đen mở to mắt khen: "Hát hay lắm, không lạc nhịp."

CHAP 23

Hiện trường lặng im vài giây, ngay sau đó các thành viên ban nhạc cũng nhiệt tình vỗ tay, bầu không khí lại một lần nữa sôi động hơn, Hồ Tu chậc lưỡi: Tình yêu thật đúng là vĩ đại, nó không chỉ khiến con người ta mù quáng, mà còn có thể khiến người ta bị điếc.

Tiệc mừng kết thúc, Ôn Mộc không ở lại, cầm chìa khóa nhà Cố Thành Lâm chạy về, cậu có chuyện quan trọng phải làm, đó chính là ghép giường.

Đồ vật trong nhà để rất tùy tiện, mấy miếng ván gỗ vẫn còn để trên giá sắt, Ôn Mộc tuy rằng chưa từng làm việc nặng, nhưng dù gì cũng là con trai, kéo đồ đi cũng không quá khó.

Trước tiên cậu dọn dẹp giường chiếu bên phòng Cố Thành Lâm, drap trải giường và gối đặt hết lên bàn, lúc nhấc đệm lên, nhìn thấy trên ván có một tấm hình, trong hình có ba người, một cô gái xinh đẹp tóc dài xõa vai mặc quần dài họa tiết hoa nhỏ, áo màu xanh nhạt, cánh tay thì quàng vào tay một người đàn ông nho nhã, phía trước là một đứa nhỏ chừng mười tuổi, cười tươi lộ một hàm răng trắng rất vui vẻ.

Cố Thành Lâm... cũng có thể cười rực rỡ như vậy sao? Ôn Mộc nhìn sát bức ảnh, ngoài viền hơi ố vàng, hình như là bị cầm nắm rất nhiều lần, cậu chọt chọt gương mặt non nớt của Cố Thành Lâm, định đặt lại chỗ cũ, lại nhìn thấy ở cuối bức ảnh có dòng chữ màu vàng.

Một dòng chữ rất nắn nót: Cục cưng ngoan, hành lý đã dọn xong rồi, máy bay ba giờ rưỡi chiều đừng quên nhé, ba mẹ phải đi ra ngoài một lúc, nhớ ăn cơm trưa, chúng ta gặp nhau ở sân bay, chờ ba mẹ nhé ~

Ánh mắt Ôn Mộc dừng lại chốc lát liền ảm đạm, trên ảnh còn có vết mực bị nhòe đi, đây là bí mật của Cố Thành Lâm. Ôn Mộc để đệm lại vị trí cũ, chạy về phòng mình, kéo giường mình sang.

Loay hoay đến nửa đêm mới ghép hai cái giường lại thành một, Ôn Mộc rửa mặt sạch sẽ rồi lên giường ngủ, cậu nằm ở bên trái, thả gối Cố Thành Lâm ở bên phải. echkidieu2029.wordpress.com

Tắt đèn không nhìn thấy gì, tình cờ truyền đến tiếng vải ma sát, người trên giường đang di chuyển từng chút một vượt qua khe hở nhỏ, sau một phút Ôn Mộc hoàn toàn thắng lợi, thành công lăn lên gối Cố Thành Lâm, trong mũi thoang thoảng mùi thơm của xà phòng.

Một đêm ngủ ngon, sáng sớm còn chưa tỉnh dậy thì đã nghe thấy Ông Đinh Đinh khóc tan nát cõi lòng, trong miệng cứ oa oa.

"Trở về đi mà huhu..."

"Anh Ôn Mộc của con đi đâu rồi huhuhu..."

Ôn Mộc đột nhiên mở mắt ra, đạp lên dép lê tông cửa xông ra ngoài, Ông Đinh Đinh đang ngồi ở cửa nhà cậu gào khóc, bà Vương đang dỗ, vừa ngẩng đầu lên thấy Ôn Mộc chạy tới, vội vàng nói: "Đây nè đây nè, đừng khóc nữa."

Chóp mũi Ông Đinh Đinh đỏ chót, nhìn thấy Ôn Mộc càng tủi thân hơn, Ôn Mộc ôm lấy nhóc: "Xin lỗi Đinh Đinh, không nói trước với em."

Ông Đinh Đinh dựa vào vai cậu, nghẹn ngào chảy nước mắt, tay nhỏ tròn tròn siết chặt áo cậu, cực kỳ ngoan ngoãn.

"Đinh Đinh?"

Ông Đinh Đinh khóc run rẩy, nhưng vẫn nhỏ giọng "Dạ" một tiếng.

"Tha lỗi cho anh nhé? Anh không đi đâu cả, sau này nếu anh có đi anh cũng sẽ nói trước với em có được không?" Ôn Mộc ôm nhóc xuống lầu.

Ông Đinh Đinh chùi chùi nước mắt hỏi: "Anh ngủ ở đâu vậy?"

Ôn Mộc nói: "Ở phòng... của anh Thành Lâm."

Ông Đinh Đinh hỏi: "Anh và anh Thành Lâm ngủ chung hả?"

Ôn Mộc đỏ hết cả tai, gật gật đầu.

"Em cũng muốn ngủ chung."

"Được thôi, chờ anh ấy về chúng ta ngủ chung."

Ông Đinh Đinh còn chưa ăn sáng, bà Vương ở trong nhà bếp luộc mấy quả trứng gà với nấu cháo, Ôn Mộc đứng ở một bên nhìn, cảm thấy cũng đơn giản, liền hiếu học hỏi bà mấy câu, quyết định sau khi Cố Thành Lâm về sẽ làm một bữa cơm.

Tâm tình Ông Đinh Đinh đã khá hơn, ngồi ở bàn thấp ngoài cửa lột trứng gà, Ôn Mộc đút cháo cho nhóc ăn, nhóc đút trứng gà cho Ôn Mộc ăn.

Một hình ảnh đang hài hòa, đột nhiên lại xuất hiện Cố Thành Lâm tan làm về sớm. Miệng nhỏ của Ông Đinh Đinh phồng lên tròn tròn, chờ anh Ôn Mộc thổi nguội cháo đút cho anh, ai ngờ đảo mắt một cái liền chui vào miệng Cố Thành Lâm, không chỉ có như vậy, kẻ cướp còn tiện tay giành lấy trứng gà trong tay nhóc.

Ông Đinh Đinh hôm nay hơi yếu đuối, quẹt nước mắt một cái rồi về nhà, Cố Thành Lâm không để ý tới nhóc, thuận thế ngồi ở trên băng ghế nhỏ, ra hiệu Ôn Mộc đút tiếp: "Nó bị sao vậy?"

Lúc đút cho Ông Đinh Đinh rất thuận tay, đổi thành Cố Thành Lâm, Ôn Mộc lại bị gượng, cậu thổi cho bớt nóng rồi đút vào miệng Cố Thành Lâm, nói chuyện xảy ra hồi sáng sớm nay.

Cố Thành Lâm nói: "Tên của Ông Đinh Đinh là do anh đặt, ba mẹ nó sợ nó bò lung tung, nên xỏ một cây đinh trên quần áo nó rồi đóng ở trên ván giường, chắc là hai tuổi rưỡi đã có ký ức, mãi mới gặp được một đứa bằng tuổi mình, nó sợ em đi mất."

Một giây trước Ôn Mộc còn đau lòng cho Đinh Đinh, một giây sau đã vòng cái thìa đang đút tới về lại miệng mình: "Anh mới năm tuổi!"

Vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía trong phòng, Ông Đinh Đinh chỉ lộ ra một đôi bàn chân nhỏ nằm lì ở trên giường, Ôn Mộc giống như đang nói với nhóc: "Em sẽ không đi đâu, dù có đi học cũng sẽ gọi điện thoại cho Đinh Đinh, còn gọi video nữa, nghỉ hè một cái sẽ lập tức trở về thăm Đinh Đinh."

Ông Đinh Đinh thả bàn chân nhỏ ủ rũ vài giây, rồi lại vui vẻ ngay, nhóc chạy đến trốn ở sau lưng Ôn Mộc làm mặt quỷ: "Lát nữa anh Ôn Mộc sẽ nấu cơm cho em ăn! Không có phần của quái vật Cố Thành Lâm!"

Nấu cơm thoạt nhìn đơn giản, thật ra cũng khá đơn giản, nhưng Ôn Mộc từ nhỏ chưa từng vào bếp, bộ dụng cụ làm bếp cao cấp ở nhà cũng chưa từng dùng, càng khỏi nói đến cái bếp gas kiểu cũ trước mắt.

Một lớn một nhỏ, hai ông thần giữ cửa, Cố Thành Lâm chỉ điểm, hoàn toàn không có ý định đụng tay vào.

Trên tấm thớt để hành tây và khoai tây, gọt vỏ khoai tây khá phiền phức, nên Ôn Mộc đi kiếm việc khác, chọn hành tây.

Những bước cụ thể đều đã hỏi bà Vương, chỉ thiếu điều tự mình cầm dao chiên xào nấu nướng thôi.

Ôn Mộc thề son sắt, dù nấu có tệ, cũng không thể tệ bằng giọng hát của mình, giơ tay chém xuống, vô cùng khí thế, cách dùng dao cũng không giỏi lắm, nhưng cũng không đến nỗi gọt không nổi một củ hành tây.

Không quá hai phút, Ôn Mộc phát hiện, cậu không gọt được thật, đôi mắt bị cay đến mức phải đi xối nước, Cố Thành Lâm dựa vào cửa bàng quan nói không nổi, Ôn Mộc không khống chế được giơ tay xoa xoa, ban đầu không cay lắm, giờ thành nước mắt dâng trào, mãi không ngừng được.

"Em đó!" Cố Thành Lâm chạy lên kéo tay cậu xuống.

Hai mắt Ôn Mộc mờ mịt, híp thành đường chỉ: "A..."

Cố Thành Lâm nói với Ông Đinh Đinh: "Đi lấy khăn mặt." Sau đó kéo Ôn Mộc đi tới bên đầm nước: "Rửa tay trước."

Ôn Mộc mở vòi nước, cọ rửa mùi vị trên tay, Ông Đinh Đinh chạy tới đưa khăn mặt, Cố Thành Lâm dùng nước lạnh thấm ướt rồi vắt khô, bảo Ôn Mộc ngẩng đầu.

Cảm giác nóng xót từ từ biến mất, khăn mặt mát lạnh rất thoải mái, Ôn Mộc hấp hấp cái mũi, chờ Cố Thành Lâm lấy tay ra miễn cưỡng có thể mở mắt được, lúc này vành mắt cậu đỏ au, cực kỳ giống như một đứa bị bắt nạt đến đáng thương, chỉ kiên trì được hai giây, nước mắt liền tiếp tục chảy xuống, Ôn Mộc được dạy bảo không dám lấy tay vò, chỉ có thể mặc cho Cố Thành Lâm dùng khăn mặt xoa cho cậu.

"Em đầu thai thành thứ ngu ngốc gì vậy." Giọng nói mang theo ngập tràn ý cười. Ôn Mộc không phản bác, lập tức mở mắt ra, ngoại trừ lần đầu tiên cậu thấy Cố Thành Lâm trên tấm hình kia cười vui vẻ như vậy, giống như ánh nắng đột nhiên chiếu vào ngõ hẻm tịch mịch cô quạnh, chiếu lên sống lưng thẳng tắp của người thiếu niên.

"Choáng váng rồi?" Cố Thành Lâm hỏi.

Ôn Mộc nói: "Không có."

"Còn đau không?" Vừa nói vừa nâng cổ tay lên, lại bị Ôn Mộc đột nhiên nắm lấy, cậu đỏ mắt, hơi khổ sở nói: "Cố Thành Lâm, anh cười rất đẹp, sau này, có thể cười nhiều hơn với em không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro