ôn nhu chính ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính là ta rất ôn nhu

(可是我很温柔)

Thể loại : ngắn, cổ trang, huyền huyễn, thú thú, yêu tinh, 1×1, ôn nhu trung khuyển ngốc nghếch hổ tinh công x biệt nữu nhát gan đáng yêu thỏ tinh thụ, công sủng thụ, bình thản ấm áp, HE

Mục lục

Chương 12

Chương 215

Chương 326

Chương 437

Chương 549

Chương 662

Chương 771

Chương 879

Chương 987

Chương 1093

Chương 11100

Chương 1

Linh cảm của thỏ đích thực không sai…Lão hổ cảm thấy có thứ gì đó trên người bé thỏ làm hắn không cam lòng phải giả vờ thành thỏ con.

A Văn trong tay bận rộn không ngừng, khóe mắt vẫn chú ý một góc quán hoành thánh, một thực khách y phục đen mặt tràn đầy sát khí. Mấy ngày trước tuyết rơi nhiều phải đóng cửa tiệm, A Văn không có cách nào kéo xe lên trấn bán hoành thánh, đến lúc tuyết tan A Văn mới mở quán lại, mỗi ngày sáng sớm sẽ có vị hắc y thực khách, gọi một chén hoành thánh, ăn thực ngon lành, sau đó cứ ngồi 1 chỗ mà theo dõi hắn đến lúc đóng quán mới thôi. Không phải quan gia nhà ai ăn bị đau bụng phái gia binh đến đập quán đi, A Văn trong lòng không yên, chính là nhân bánh của nhà mình toàn dùng thịt theo tươi ngon nhất, thời tiết lạnh thế này cũng không thể nào bị thiu được, không có lý nào.

“A văn, sắp đến lễ mừng năm mới rồi. Định bán tới ngày mấy a?” Tôn đại nương nhìn A Văn tinh tế thay nàng bỏ hoành thánh vào bao, mở miệng hỏi.

“Đến hai mươi tám, hai mươi chín ạ.”

“Ừ, lão công nhà ta rất kén ăn, hoành thánh nhà A Văn ngươi rất ngon, nhân bánh thực thơm ngon, da lại mỏng, lần trước A văn ngươi bị phong hàn không ra mở quán, ta ra chợ mua ở quán khác, lão nhân chết sống cũng không chịu ăn a.”

“Không sao, Tôn đại nương phiền người rồi, ta chỉ lấy năm văn tiền, còn lại ta xin hiếu kính lão bá, cảm ơn người ủng hộ ta bấy lâu nay.” A văn đem toàn bộ hoành thánh còn lại đều để vào *thực hạp của đại nương, hai tay đưa qua.

“Này, này thế này sao được a~, A Văn tâm địa thực tốt, ta thực muốn có đứa con như ngươi a~…”

A văn từ giã đại nương, lúc quay đầu phát hiện vị thực khách hắc y kia đã không thấy, nơi góc quán vẫn còn lưu lại chút hơi thở của hắn, A Văn co rúm lại một chút, xoa xoa tay lên chiếc tạp dề màu lam của mình, cầm lấy 2 văn tiền ở trong chén.

Sáng sớm hai mươi chín, trên đường đã sớm náo nhiệt, A Văn một thân *bố y ( áo vải – xưa chỉ thường dân mặc), xách giỏ trúc ở trên đường linh hoạt mà tới lui, mua rất nhiều đồ ăn cùng gia dụng. Gạo nếp bánh phở hạt mè để làm nhân bánh trôi cho mình, bánh táo thơm nức cùng bơ dính có thể chiêu đãi khách nhân, đi đến chỗ thợ rèn kia mua một ít dao thái cùng cái thìa mới, ống tre đựng dụng cụ cũng cần đổi mới a… Thứ A Văn mua nhiều nhất vẫn là củ cải cùng rau xanh tươi ngon.

A Văn xách cái rổ đầy đồ trở về chân núi. Đến bên dòng suối, dưới táng cây hương thơm tươi mát, đẩy cổng tre, thừa dịp trời nắng, cẩn thận quét dọn phòng ốc, lau chùi bàn ghế cẩn thận, đem chăn đơn cùng quần áo đến bên dòng suối giặt sạch sẽ. Sau khi xong xuôi hắn phủi phủi quần áo liền bưng lên chén trà , không hề biết từ lúc mình phơi chăn đơn cùng ngoại sam xám trắng, có một thân ảnh màu đen ngồi chồm hổm dướng tàn cây chương ( QT dịch là cây nhãn a) nhìn mình suốt vài canh giờ.

Đó là A Hổ, đúng vậy hắn chính là một con hổ yêu, mấy ngày trước vừa mới biến hóa, hưng phấn rời  khỏi cái động khẩu chạy xuống núi, vừa nhìn thấy hàng bánh bao cùng gà nướng liền xông tới ăn lấy ăn để kết quả hắn bị ông chủ quán cùng tiểu nhị đuổi đánh. A hổ vừa chạy vừa ủy khuất, vì cái gì thấy đồ ăn lại không được ăn, cái gì gọi là tiền bạc, bọn họ muốn vật kia để làm chi, lão hổ ta bắt lũ chim trĩ gà rừng còn được sao giờ muốn ăn liền phải lấy gia sản đổi a, vả lại ta nào có gia sản a…

A Hổ thật vất vả chạy trốn tới chân núi, nấp ở một gốc cây chương suy tư, ai ngờ đến đêm tuyết nổi lên, A Hổ không biết hình người lại dễ bị tổn thương đến vậy, mơ mơ màng màng liền mất đi ý thức. Chờ hắn tỉnh lại, thấy mình nằm ở một gian phòng, bên giường có một thán hỏa (lò sưởi), làm căn phòng trở nên ấp áp lạ thường. Lỗ tai A Hổ vừa động, góc phòng chợt có tiếng, lão hổ cảnh giác, hắn nháy mắt xoay người xuống giường.

“Huynh đài, ngươi tỉnh?” Ánh nến thoáng hiện một bạch thân ảnh, đai lưng màu nâu buộc vòng quanh eo ,thân người thon dài, tướng mạo thực đẹp điểm trên gương mặt thanh tú là cặp mắt trong veo, khóe miệng cong cong, cái mũi cao thẳng tắp…

“Tiểu, tiểu nương tử!!!” A hổ không để ý miệng vết thương đau đớn vội lao tới…

Sau đó hắn bị “Tiểu nương tử” quét ra khỏi cửa như quét rác trong đêm tuyết giá rét.

A Hổ chạy lên núi đi tìm lão hồ ly cách vách động, trải qua vài giờ chỉ bảo, rốt cuộc cũng hiểu hành động sờ soạng của mình sẽ làm tiểu nương tử sợ. A hổ thừa dịp trời tuyết bắt hai con linh dương một con lợn rừng, khua móng vuốt xé xác con mồi lột da rồi tẩy rửa sạch sẽ, trong khi đó lão hồ ly không biết mình đã bị trộm bố y, việc thứ hai  là quay lên trên phố. Không hiểu được cái gì là cò kè mặc cả, may mà không lỗ vốn, chẳng bao lâu A Hổ liền bán da thú đổi lấy tiền, hắn đối với nhân gian mỹ thực trên đường liền thèm đến chảy nước miếng, cân nhắc trước khi mua bánh bao vẫn là vịt muối, ngoài ý muốn thoáng nhìn quán hoành thánh bên góc đường của ân nhân cứu mạng “Tiểu nương tử”, hắn tiến vào.

A Hổ không kiên nhẫn hai cái đùi rung liên tục mà nhìn Tiểu nương tử đang đứng ở quán thu tiền, khuôn mặt thập phần xinh đẹp cùng ánh mắt yêu kiều, chiếc mũi thanh tú đang mặc y phục bạch sam, quấn quanh eo là chiếc đai lưng màu nâu quen thuộc khẳng định không sai chính là người đó!

“Tiểu…” A Hổ há mồm mà nghĩ muốn gọi Tiểu nương tử, đột nhiên bịt miệng. Hồ ly ngày đó nói mới gặp mặt mà hô Tiểu nương tử chính là đồ đăng tử, tuy rằng A Hổ không biết cái gì là đồ đăng tử, nhưng nghe hẳn không phải là thứ tốt…

“Chén nhỏ sao, hảo, khách quan thỉnh ngồi bên này.”

A Hổ sững sờ mà ngồi xuống, Tiểu nương tử của hắn cũng chưa giương mắt nhìn hắn, cũng không nhận ra hắn, bị tổn thương. Bất quá Tiểu nương tử nói chuyện với ta, tiếng nói thật dễ nghe. A Hổ theo dõi Tiểu nương tử của hắn bưng tới một tô hoành thánh, hai ba lần nuốt xuống , chưa ăn no. Đơn giản ngồi xuống quan sát, lại ăn thêm một chén , thực là ngon a.

Nguyên lai Tiểu nương tử kêu A Văn, nghe nói là từ nơi khác tới, ở đây không người thân thiết, mở quán hoành thánh đã được bốn năm năm, tiếng tăm cũng vang dội. A Hổ thu lại hơi thở, mỗi ngày lặng lẽ đi theo A Văn về nhà, Trốn ở phía sau cây đại hương chương nhìn trộm A Văn, mãi tới khi trong phòng tắt đèn mới vui vẻ mà trở lên núi.

A Hổ một lần nữa trong đêm khuya vọt vào trong động của lão hồ ly thỉnh giáo, như thế nào thú được Tiểu nương tử , a không, làm thể nào để hắn vui vẻ . Hồ ly đang ngủ bị quấy rầy mà xoay người lẩm bẩm một câu, ngươi này ngu xuẩn, ngươi tìm bảo bối gì đó mà tặng đi, chuyện như vậy cũng làm không được?

Rạng sáng ngày 30, A Văn mở ra cổng tre, đột nhiên phát hiện trong sân nằm dài xác 1 con linh dương, máu văng khắp sân.

“A a a a a ————————————” Thét một tiếng chói tai sau đó đóng chặt cửa trở về trong phòng.

A Hổ trốn ở phía sau cây chương há hốc mồm, này là ngọn núi có thể săn được nhiều thú, đây điều là bảo bối thực sự a, đều luyến tiếc ăn a, thừa dịp còn tươi sống suốt đêm đã chạy xuống dưới đưa cho A Văn, A Văn như thế nào không thích a…

…Đều, đều ngồi chồm hổm đến ba canh giờ, A Văn như thế nào còn không ra a…Ta, ta thật đói, nếu không ra, ta ăn trước a…

A Hổ buồn rầu hóa nguyên hình mang linh dương trở lên núi, nằm bò trong động vừa gặm xương vừa suy tư, trong miệng thịt cũng dần dần mất đi hương vị. Đem đầu đuôi gốc ngọn kể cho hồ ly nghe, hồ ly mắng hắn ngu ngốc, nói dù sao ngươi cũng là vua trong núi, lớn như vậy trong óc tất cả đều là bã đậu hay sao…A hổ thả khúc xương xuống, dùng móng vuốt ủy khuất mà sờ sờ ót chính mình , tại sao nói ta như thể, ta tu luyện lâu như vậy thật vất vả mới có thể hóa hình người, lại không may lúc hạ sơn bị lũ người kia đánh đuổi, nhân gian này sao lại có loại quy củ chết tiệt thế chứ, ta như thế nào hiểu được…Hồ ly còn không nói mình có phải hay không bị A Văn ghét bỏ, sau này nên làm cái gì bây giờ, thật đau đầu a, ta thế nào nghĩ ra…

A Văn cảm thấy chính mình xong rồi, đến thị trấn nhỏ thanh tĩnh này mưu sinh tu hành đã bốn năm năm, lần này xác định đã chọc tới cái gì mà có người muốn ghết mình a. Bắt đầu từ đêm 30, sáng sớm mỗi ngày mở cửa, tất có một xác động vật nào đó,  từ linh dương đến sơn dương, lợn rừng đến gà rừng, hôm qua là bồ câu nhà, hôm nay là *âm thuần, càng ngày số lượng càng nhiều. Kỳ thật chính là mỗi ngày chạng vạng mở cửa, này vật chết liền không thấy bóng dáng, mà không những thế sân còn không để lại một dấu vết. Mặc dù nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra rốt cuộc đã trêu chọc thần thánh phương nào,  A Văn nằm bên trong cũng chưa dám bước ra ngoài, thầm nghĩ nếu xuất môn hẳn sẽ phải chết, chỉ có thể hóa nguyên hình co rúm lại ở bên trong phòng gặm lúa non ăn cây củ cải sống qua ngày. Ngoài cửa chỉ cần một chút tiếng động liền nhanh chóng trốn vào một góc kín mà phát run, có thể tưởng tưởng được bao nhiêu sợ hãi.

Cảm thấy thật không ổn, A Văn thịt cũng chưa băm, bột cũng chưa nhào, lò lửa cũng chưa đốt, gấp đến độ ở bên trong phòng nhảy qua nhảy lại đến muốn gãy chân, lặng lẽ nấp sau cửa sổ thăm dò tình hình bên ngoài, ngoài cửa cư nhiên không có vật gì chết! A Văn lập tức hóa hình người mặc vào bố sam đi đến cửa ngửi ngửi, không có động tĩnh, hơi thở không có gì khả nghi…Đây là cố ý tính kế?  Đặt bẫy? Vẫn là liền như vậy định dụ rắn ra khỏi hang? A Văn nhéo đầu, cuối cùng gặm hết một cây củ cải, quyết định xuất môn mở quán.

Lúc này, A Văn sớm cũng sắp bán hết, vừa ngẩng đầu, hắc sam thực khách sắc mặt không tốt liền đi tới.

“Muốn chén lớn.” Nói xong liền xoay người ngồi ở vị trí bình thường hay ngồi.

A Văn nhất thời co rúm lại, đột nhiên ngửi trong hơi thở có mùi huyết tinh, đúng vậy, đây chính là huyết khí mỗi ngày đều xẩy ra trước phòng của chính mình. A Văn hạ hoành thánh trên tay xuống đều run lên, là người này thật sự là người này, sát khí này khẳng định không sai được.

Hắn hôm nay chính là tới lấy tính mạng của ta sao…A Văn trong lòng khóc thầm nhưng vẫn đi tới.

“Khách quan, thỉnh, thỉnh dùng…” A Văn run rẩy cẩn thận đặt hoành thánh lên trước bàn của hắc y thực khách kia.

“Đa tạ.” Hắc y thực khách lấy muỗng, khò khè khò khè nuốt vài cái, chẳng mấy chốc đã ăn sạch sẽ không để lại một giọt, ngẩng đầu phát hiện A Văn vẫn đứng bên cạnh bàn hắn.

“Này, vị khách quan kia, tại hạ Hà Văn, mạo, mạo muội xin hỏi khách quan tôn tính đại danh.”A Văn gắt gao bấu lấy tạp dề đang đeo trên người, đôi môi mấp máy tưởng chừng không còn một giọt máu, hạ quyết tâm cho dù phải chết, cũng sẽ chết một cách minh bạch.

A Hổ nghe vậy thiếu chút nhảy dựng lên, đúng rồi đúng rồi chính là lúc này, ta đã nói A Văn không thích ăn đồ đã chết kia mà thích ăn đồ tươi sống a, tặng chuột đồng còn sống là đúng rồi, cuối cùng cũng tới hỏi danh tính ta. Trong lòng mừng rỡ hoa tay múa chân như muốn  nhảy lên, trên mặt lại không hiểu nên biểu hiện ra loại sắc thái nào mới đúng, không có thói quen xưng hô quanh co lòng vòng như nhân gian, đưa cái mặt than khóe miệng nhếch lên.

“Tôn tính Vương, đại danh Hổ, Vương Hổ.”

___________________

• âm thuần : một giống chim hình như con gà con, đầu nhỏ đuôi cộc, tính nhanh nhẩu, hay nhảy nhót, nuôi quen cho chọi nhau chơi được

• Hoành thánh nè

• Thực hạp đây

Chương 2

A Văn nghe vậy thiếu chút nữa quỳ xuống, nay vừa nghe danh đã biết hẳn là người hung ác a! Cố gắng giữ bình tĩnh, đầu ngón tay túm lấy tạp dề nói,

“Này, vị gia này, có, có muốn trò chuyện một chút không?” Chết bất đắc kì tử tại đây trên phố xá sầm uất này sao, thật quá mức khổ sở, tốt xấu gì cũng nên trở về chân núi a.

A hổ vừa nghe lập tức gật đầu, trong lòng vui mừng không thôi, A Văn của ta đây là đang muốn hẹn hò a a a ngao ô ——————

A Văn nhanh nhẹn thu dọn xong xe đẩy, còn lại một chút hoành thánh cũng không bán, bước đi như bay, vội vàng đẩy xe hướng đến chân núi. A Hổ đần độn đi theo phía sau, A Văn vừa đi vừa lẩm bẩm. Eo nhỏ cùng cái mông khẽ đong đưa uyển chuyển, không thể tưởng được có bao nhiêu xinh đẹp. Chờ A Hổ định thần lại, đứng trước mắt đã tới ngôi nhà nhỏ bé quen thuộc kia.

A Văn lập tức đem xe đẩy vào một góc nhà, đem nồi bát và những dụng cụ còn lại vào phòng bếp, A Hổ ngây ngốc theo sát đi vào. A Văn bưng trà nóng, cùng A Hổ mặt đối mặt ngồi vào chỗ của mình trước một cái bàn thấp, thẳng lưng, hay tay quy củ đan chéo để trước đầu gối, thở một hơi thật mạnh, cứng ngắc mà mở miệng.

“Vị gia này xin hỏi tổ chức nơi nào?”

A Hổ nghe A Văn nói, quay người ngồi xuống chỗ của mình, lại như cũ ngó qua chớp chớp mắt hai cái, không hiểu được có ý tứ gì.

A Văn trong lòng thầm thán “rốt cuộc là định làm gì ta đây a, im lặng như thế có lẽ nào…”

“Kia…Vị gia này, tiểu nhân đến tột cùng phạm phải chuyện gì, làm phiền ngài nhớ lại a, lúc phong tuyết không bị cản trở, ngài mỗi ngày đều theo dõi tiểu nhân?”

A Hổ lúc này rốt cuộc cũng hiểu “Chuyện Gì” “Nhớ” “Phong Tuyết” vài cái từ này, xác định chắc chắn là A Văn đang hỏi ta tại sao lại mạo hiểm phong tuyết vẫn  nhớ tặng đồ tết tới tận cửa a, còn gì khác vì tình yêu a ha ha ha. 

“không cần khách khí, chút lòng thành” . Ngay cả trong bụng có một cái sọt bực tức, nếu như kỳ thật ngày tuyết bắt được con mồi không tốt, ban đêm xuống núi còn bị trượt xuống sông a,  A Văn ngươi có phải hay không giống ta cũng thích hương vị gà rừng a, còn có mấy hôm trước có phải hay không bị bệnh phải ở trong nhà không ra ngoài được a…Vì sơn Đại vương uy nghiêm, sơn Đại vương độ lượng, sơn Đại vương khí phách, những lời trong lòng hắn một chuyến chạy tới miệng nhưng rốt cuộc cũng chỉ nói ra mấychữ kia.

A Văn sợ đến nỗi cả hàm răng run rẩy va đập vào nhau như muốn rụng ra, chút lòng thành,  ở trước cửa nhà có bao nhiêu vật chết bao nhiêu máu chính là chút lòng thành, kia có ý gì a, muốn đem ta hấp lên ăn sao.

“Gia , ngài liền cấp cái thống khoái đi, tiểu nhân lẻ loi một mình, không có của cải gì, lần này quy thiên, chỉ lo cho vị ân sư quá cố của tại hạ ngự ở trấn tây Ô Quy sơn sau này không người kính hương, còn làm phiền gia năm sau tiết thanh minh, thay ta hảo hảo hương hỏa cho người…” A Văn niệm ân sư, trong lòng đau xót, nước mắt thi nhau rơi xuống, mắt nhắm chặt, ngẩng cố lên, dũng cảm nói

“Gia, ngài liền động thủ đi!”

A Hổ có ngốc cũng nghe ra trong lời nói có ý đoạn tuyệt , này này này A Văn ngươi vừa mới nói gì a. Trong lòng nóng lên, cái gì gọi là uy vũ của sơn Đại Vương  toàn bộ mất hết, vội vàng nhảy dựng lên trở mình trên ghế dựa, ôm lấy bả vai của A Văn,

“Ngươi, ngươi đây là muốn đi đâu? Cái gì là thanh minh rồi mộ phần a, mau nói có ý gì!”

A Hổ đã thực cố gắng khống chế cổ họng chính mình, nhưng trong tai nghe những lời A Văn nói , không thể kiềm chế được liền gầm lên,  trong đầu ong ong nghĩ những lời vừa nghe, bị dùng sức nắm lấy làm bả vai đau, A Văn sợ tới mức khóc thét lên, ngửa đầu khóc nước mũi nước mắt tràn trề, ấp úng nói: “Đại gia bớt giận, đại gia tha mạng, đại gia đại nhân đại lượng.” Thường không cùng phàm nhân giao tiếp, A Hổ cả người luống cuống, chưa từng gặp qua người nào đang khóc, hai tay cứng ở nơi nào nắm cũng không được thả cũng không xong.

A Văn từ từ nhắm hai mắt khóc lóc, tay chân run lẩy bẩy, cổ vừa ngẩng lên, A Hổ trong tâm chợt đau nhói. Thử thăm dò đưa tay sờ sờ ót của A Văn, sờ soạng một chút lại một chút, A Văn mơ hồ khua tay chạm vào khủy tay A Hổ, tùy tiện kéo lấy vạt áo lau nước mắt nước mũi trên mặt tiếp tục khóc, từ gào khóc chậm rãi thành nức nở, miệng liền như trước ô ô “Sư phụ, A Văn xin lỗi người, A Văn vô dụng, nay lại mất mạng…”

A Hổ không biết an ủi người trong lòng như thế nào, chỉ có thể cứng ngắc thân mình ôm thân thể gầy teo của A Văn, bàn tay to của hắn nhẹ nhành vuốt đầu A Văn, không biết từ khi nào đỉnh đầu lại lộ ra hai cái tai màu trắng thật dài, trong lỗ tai phấn phấn nộn nộn, đáng thương mà cúi xuống dưới, tiếp theo thân mình cũng dần biến hóa. A Hổ trừng lớn hai mắt, vươn một móng tay chạm tới, cái lỗ tai dài run lên hai cái, mu bàn tay A Hổ cong cong sờ lấy, lại nhu thuận  mà cúi trở về lăng lộn ở một bên.

“Ngươi, ngươi là con thỏ!” A Hổ một phen nhéo cái tái lỗ tai của A Văn, không biết nặng nhẹ mà tay hơi dùng lực nhắc A Văn ngửa cổ ra sau. A Hổ để ép sát  nhìn thẳng  A Văn bất tri bất giác hai mắt biến thành đỏ tươi, lại âm thầm vuốt ve cái lỗ tai phấn nộn kia, kích động mà kêu to,

“Cái tai này, A Văn ngươi đích thực là con thỏ, cư nhiên vốn là con thỏ!!!”

A Văn lúc này mới phát hiện vì quá sợ hãi nên đã hiện nguyên hình trước phàm nhân, lúc này hoảng sợ vạn phần, đôi môi run rẩy nước mắt lại không ngừng tuôn rơi, khì khì một chút, trước mắt A Hổ quần áo xanh nhạt  lập tức rớt xuống, một thân ảnh trắng như tuyết thoát ra, chui vào trong ổ chăn trên tháp giường

A Hổ càng hưng phấn, thật sự là con thỏ, A Văn là con thỏ, là con thỏ dễ thương vừa tròn vừa trắng. A Hổ không suy nghĩ nhiều, “Thình thịch” , một thanh âm vang lên, trong phòng nhất thời xuất hiện một Đại Lão hổ, thân thể cao lớn, tứ chi cường tráng, màu da lông sặc sỡ, vung vẩy cái đuôi, uốn éo quay đầu, “Ngao ô————” trong phòng lúc này liền phát ra một tiếng rống to rung trời.

Tiếng gầm mãnh thú vang vọng thiếu chút nữa thì rơi rụng cả cột gỗ trên đỉnh nhà. A Văn trên giường bị tiếng hô chấn động, chăn bông trên người bị hơi thở của A Hổ phun ra liền bay sang một bên, A Văn mắt đỏ còn lộ ra một giọt lệ, thân mình bật dậy cái lỗ tai vểnh lên, mắt nhìn chằm chằm dã thú đang  từng bước tới gần. Đại lão hổ vì vui mừng mà cái đuôi quẫy liên hồi, vòng quanh đầu giường bắt đầu nói.

“A Văn, ngươi xem ngươi xem , ta là hổ a, chúng ta giống nhau a~ “Kỳ thật chúng ta giống nhau vốn là tu luyện đến nay có thể hóa thành hình người.

Nghe A Văn trong lòng cũng không phải là ý tứ này, chúng ta giống nhau đều là thú. Ta là thỏ ngươi là hổ, nay bỏ qua là hổ ăn thỏ, cũng thành hổ ăn thịt người, đạo lý hiển nhiên a. A Văn rít một tiếng yếu đuối hướng về phía tháp thượng, cúi đầu cái lỗ tai gắt gao che hai mắt, xương cốt run rẩy như muốn vỡ ra.

“Sơn đại vương, hổ đại vương, hổ đại tiên, không cần ăn ta không cần ăn ta a a a a…” Tiếng khóc thật nhỏ chôn vào trong ngực, cơ hồ không nghe rõ.

A Hổ giật giật cái lỗ tai, tò mò gãi gãi cái đầu, dùng chóp mũi cọ cọ trước mặt vật nhỏ vừa tròn vừa trắng, mềm mại mà ấm áp, thật thoải mái…Lại thăm dò trên chân trước, dùng đệm thịt dưới chân mà vuốt đầu A Văn, xem ra ngay cả móng vuốt đều lớn hơn rất nhiều so với con thỏ phấn nộn kia.

Lông tơ A Văn dựng thẳng đứng, Đại lão hổ phun hơi thở dày đặc của hắn đều hướng sau lưng A Văn, cái mũi to ngửi ngửi , còn dùng móng vuốt nhẹ nhàng đè áp, đây là đang kiểm tra xem ta có béo tốt hay không để mà ăn sao…

A Văn thân mình cuộn tròn một hồi lâu không thấy đại lão hổ hạ miệng, trong lòng suy nghĩ chắc là do chính mình thịt không đủ nhiều, chờ ta dưỡng phì rồi mới ăn sao, giật giật cái lỗ tai lén nâng lên cái đầu nhỏ, tức thì ập xuống một đầu lưỡi liếm láp trên trán, A Văn hoàn toàn choáng váng, chớp chớp con mắt đỏ, thấy hai chân trước Đại lão hổ khoát lên trên chính mình, cái đầu to gối lên trên móng vuốt, phe phẩy cái đuôi nghiêng mặt cọ lên, một chút càng cọ sát hơn, một nửa thân thể đều đặt trên giường, thẳng đến khi đem A Văn áp sát về phía góc tường.

A Văn lùi về phía góc tường, lúc này đầu lão hổ đã ở kề sát mặt.

“Hổ, hổ đại vương…Ô ô..” A Văn can đảm mở miệng,

“A Văn A Văn, A Văn là con thỏ, A Văn thật nhỏ hảo đáng yêu a~…” Lão hổ như trước trong lòng tràn ngập vui sướng , không thể tự kiềm chế mà nhiệt tình lao tới, tiếp tục cọ sát tỏ vẻ vô cùng thân thiết.

“Hổ, hổ đại vương…Ô. Người làm ta đau…” A Văn chịu không được nửa ngày mới mở miệng, trước mắt dấu hiệu này nhìn như Đại lão hổ không phải rất muốn ăn hắn?

A Hổ rốt cục nghe được A Văn oán giận kêu lên một tiếng nhỏ, vội vàng thu hồi móng vuốt, mới cảm thấy được vật nhỏ bị chính mình dồn đến chân tường, 2 chân vì sợ hãi mà run lên,

“ Ách, thực xin lỗi, thực xin lỗi…Ta, A Văn ta thật là vui, ta sai rồi…” Cảm thấy thực áy náy, móng vuốt thân hình thú này thật quá lớn, do dự muốn đi vuốt ve an ủi thỏ con, lại sợ không khống chế được lực đạo sẽ làm A Văn bị thương.

“A, A Văn ngươi đừng sợ…Ta, ta biến trở về, cái này biến trở về đi…”

A Hổ nhảy xuống giường quay một vòng, một trận sương mù tan đi , A Hổ hóa hình người vội vàng ngồi bên mép giường, cẩn thận mà bế hình thỏ của A Văn  đặt ở trên đùi,

“A ~ a ~ chớ sợ chớ sợ, A Văn ngoan, đừng khóc đừng khóc…” miệng không ngừng nói lời an ủi, yêu thương mà nhẹ nhàng vuốt ve vật nhỏ kia,…

Tuy rằng toàn thân như trước tràn đầy mùi của mãnh thú, A Văn dù kinh sợ nhưng khóc quá nhiều khiến hắn mệt mỏi, coi như đi quỷ môn quan một chuyến, nhưng lúc này A Văn im lặng mà nằm trên đùi A Hổ, thỉnh thoảng khóc thút thít một chút, thân mình trắng như tuyết khẽ run rẩy.

A Hổ lòng tràn đầy vui mừng, yêu thương vuốt ve dọc sống lưng của vật nhỏ đang nằm trước đùi mình, hận không thể đem tiến vào trong lòng ngực.

Chương 3

 Lại qua nửa ngày, nỗi lòng A Văn đã yên ổn trở lại, hổ Đại vương này cũng không phải nguy hiểm như trong phán đoán, liền khởi động thân mình tròn xoe, giẫm giẫm cái chân nhỏ xinh ở trên đùi A Hổ, tại chỗ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn a hổ. 

A Hổ thấy A Văn muốn đứng lên, nhẹ nhàng đỡ thân mình yếu ớt của A Văn, chỉ sợ hắn không có khí  lực vì khóc nhiều mà ngã xuống, đưa tay sờ sờ cái tai dài phấn nộn, đối A Văn lộ ra  khuôn mặt tươi cười.

A Văn ngây ngốc bị tiếng cười quỷ dị làm cho cả người run run, vòng vo thân mình từ trên đùi A Hổ nhảy lên trên ghế đẩu xoay người, xì một tiếng, A Văn hóa hình người xong suy nghĩ một lúc liền ngồi đối diện trước mặt A Hổ.

A Văn đối với hắc y hổ yêu đang chiếm lấy mép giường hắn, cảm giác sợ hãi lại ập về.

“Hổ Đại vương, ngài nếu không phải muốn ăn ta, vì sao mỗi ngày theo dõi ta, còn lấy vật chết đe dọa?”

“A Hổ nghe nói, gấp đến độ đứng lên liên tục xua xua tay, bắt đầu luôn mồm giải thích đó là lễ vật, đi theo hắn chỉ vì có gặp qua vài lần, trong đêm tuyết kia bị thương may nhờ gặp A Văn giúp nên muốn tạ ơn cứu mạng vân vân và mây mây…

“Ta, là ta tới, là muốn thú ngươi làm vợ ta…” A Hổ gãi gãi đầu, đã mở miệng liền không kiểm soát được lời nói cứ ấp a ấp úng “Chính là, chính là có chút ngượng ngùng, hắc hắc…Nghe hồ ly nói người vợ chính là trông nom rồi sinh *oa nhi, A Văn ngươi tốt như vậy, sinh ra oa nhi chắc chắn giống ngươi, vừa ngoan vừa đẹp, ngươi, ngươi cho phép ta bái…” 

A Hổ cúi đầu nói xong, A Văn đối diện đã muốn tức giận đến nỗi ngực như muốn nổ tung ra, cáu kỉnh đã lên đến đỉnh điểm, liền lấy chén trà đầy nước ở trên bàn,  ném A Hổ ướt sủng cả người.

“Hảo, nguyên lai là ngươi…Ngươi là đồ hổ yêu bỉ ổi, dám, dám…” A Văn trừng mắt đứng dậy, đôi môi run rẩy lớn tiếng nói : “ Ta hảo tâm cứu giúp, ngươi vừa tỉnh liền lao đến ôm ta gọi Tiểu nương tử, đêm ba mươi hôm trước, ngươi cư nhiên vứt một đống xác chết đến trước cửa nhà, ta còn tưởng rằng……Hiện tại lại nói muốn thú ta làm vợ sinh oa cho ngươi, ta là một con thỏ đực, hơn nữa chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi năm lần bảy lược trêu đùa ta, ngươi cảm thấy trêu chọc ta vui lắm phải không? Cậy ngươi mạnh hơn mà khi dễ ta phải không?” 

A Hổ cả đầu ướt đầy một bát nước trà, lại không hiểu vì sao A Văn phát cáu, chỉ ngây ngốc ngồi ở mép giường, mới vừa rồi…A Văn nói hắn là giống đực…Là đực sao? A Hổ đột nhiên tỉnh ngộ, bỗng nhiên đứng lên đến sát trước mặt A Văn, xé cổ áo A Văn một chút, trước mặt là một mảnh da thịt mịn màng trắng như tuyết, cùng với, bộ ngực bằng phẳng…Thật, thật không phải là *mái (giống cái) ! A Hổ không cam lòng còn muốn lấy tay vén quần A Văn xuống, “ Chát ”  một cái tát giáng xuống.

A Văn trong mắt ướt đẫm lệ quang, hai tay gắt gao ôm lấy cổ áo vừa bị xé toạc, miệng không ngừng chửi rủa, mới vừa rồi hiện nguyên hình còn bị tên khốn này ôm vào trong ngực, cảm thấy xẩu hổ và tức giận, chỉ hướng cổng tre quát to. 

“Cút, ngươi là cái đồ hổ yêu vô liêm sỉ, cút ngay cho ta !!!

A Hổ lại bị đuổi ra khỏi nhà.

A Hổ chán nản bò về sơn động, lăn qua lộn lại ngủ không được, A Văn là đực a, ta cũng vậy, dọa A Văn sợ đến khóc không nói được, lúc này thực bị hắn ghét bỏ, còn đánh ta, vẫn là bị đuổi ra ngoài…A Hổ nằm trên đống cỏ khô trong động 1 lúc lại bò dậy, nương theo ánh trăng bước lên trên núi, buồn rầu mà đối với ánh trăng vừa thông suốt vừa hét to. 

“Kêu cái rắm, ngươi không ngủ cũng không để cho người khác  ngủ hay sao!” Hồ ly đứng ở phía sau đánh A Hổ một chưởng.

“…Hồ ly…” A Hổ quay lại hóa hình người, đối hồ ly ai oán nói.

“Được rồi được rồi, ta đã lường trước ngươi này ngốc tử, làm cái gì cũng không ra hồn. Nói, lần này làm sao lại gào thét giữa đêm…”

A Hổ ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh, lại đem tất cả mọi chuyện có sao kể vậy. Lúc này hồ ly hoàn toàn nỗi bão, A Hổ lại bị hắn giáo huấn 1 trận tối tăm mặt mũi.

“Ngươi ăn cái giống gì mà ngu thế, hử? Hắn là thỏ sao ngươi lại tặng thịt lại còn liên tục đến bảy ngày? Vẫn là ngu ngốc ! Thỏ ăn chay ngươi không biết sao!” Hồ ly lại cốc vào đầu A Hổ một cái.

“Chính là… lúc ấy ta không biết a…” A Hổ xoa xoa đầu, tuy rằng không đau, nhưng là hắn ủy khuất.

“Không biết ngươi lại vô dụng đến vậy, đã không ngửi thấy mùi, lại còn đến bảy ngày a ,là bảy ngày! Thỏ con không bị ngươi hù chết là may rồi, ngươi nên cám ơn trời đất tạ ơn tổ tông đi..…Bám theo người ta lâu như vậy còn không phân rõ, còn nói người ta sinh oa cho ngươi, ngươi có bản lĩnh ngươi sinh a, sinh ra cho ta xem!”

“Ta……ta nghĩ thỏ con đều là giống cái….Dễ thương  như vậy lại ngoan…” 

“Ta, ta…Ta bị ngươi làm tức chết rồi!” Hồ ly quẫy cái đuôi bước quanh tảng đá ba vòng “Ngươi nói còn không biết xấu hổ!  Xé quần áo người ta, sờ soạng hạ thân người ta, cái lão tử nhà ngươi a, ta , ta thay thỏ con một hơi cắn chết ngươi!”

“…” A Hổ cúi đầu khóc nấc lên, hết cách rồi, A Văn nhất định hận không thể đem hắn giết chết đi.

Hồ ly lại quay cái đuôi vòng vòng, cơn giận cũng giảm xuống,

“Quên đi, kia ta hỏi ngươi, ngươi còn muốn cùng thỏ con một chỗ hay không?”

“ Thật rất muốn a!”

“Cho dù hắn là đực? Không sinh được oa?”

“Là đực cũng không quan trọng, không thể sinh oa cũng không quan trọng, chỉ cần A Văn không ghét bỏ ta!”

“…Ngươi chắc chắn chứ?”

“A hổ mắt lóe sáng lập tức đáp lời.

Hồ ly vô lực nằm úp sấp dưới chân A Hổ, ngốc tử này hiểu rõ mới là lạ a.

“Kia, hồ ly…Ta nên làm cái gì bây giờ…” A Hổ khom lưng cúi đầu lấy tay chọt chọt chân dã thú lông vàng.

“…Đừng phiền ta suy nghĩ!” Hồ ly hất cái tay đáng ghét kia ra, xong liền nằm úp sấp trở về.

Sáng sớm ngày mùng tám, A Văn mở cửa phát hiện ngoài sân có một cái giỏ tre nhỏ, bên trong có rất nhiều rau xanh cùng hoa quả, phía dưới có rất nhiều *hoa Mã Lan. A Văn ngồi xổm xuống, đưa tay cầm lên hoa Mã Lan nhìn kỹ, mỗi một bông hoa đều có hương thơm tươi mát, một gốc cây mã được cắt tỉa gọn gàng, đồ ăn xanh tím dùng rơm rạ tỉ mỉ áp quanh cái giỏ, lục lọi một hồi, cái giỏ để lộ ra trang giấy màu sắc sặc sỡ, A Văn tò mò cầm lấy đứng lên xem.

A Văn cẩn thận mở ra:

” Ngày trước từ biệt, thấy rất nhớ ngươi, chuyện lúc trước mạo phạm, là do cao kiến của bạn ta, lương tâm thật thấy có lỗi, mong được tha thứ.

Tuyết đã tan, trong núi cây cỏ tươi tốt, ta đặc biệt đem hái mấy bông hoa Mã Lan tặng ngươi, chính là tiểu vật mặc dù nhỏ bé không đáng kể, nhưng ta rất chân thành mong ngươi được vui vẻ xin vui lòng nhận cho.

Vương Hổ cẩn kí.

A Văn thấy rau xanh này là A Hổ đưa, ban đầu cảm thấy tức giận, lại muốn cung cấp rau xanh là có ý gì, vươn tay cầm lấy giỏ rau xanh , vừa nghĩ vừa cầm lên, ước chừng rất nặng a, thầm nghĩ hoa Mã Lan này thực nộn a, đem vứt đi thật đáng tiếc, thiết nghĩ nếu đem trần qua nước sôi rồi đem đi hấp thịt làm nhân hoành thánh, khẳng định sẽ rất ngon…Ân, cái này đi nấu nước!

A Hổ ngồi xổm phía sau cây hương chương, nhìn chằm chằm sắc mặt A  Văn xem có thoải mái có giận có ghét bỏ hay không, hồi hộp lo lắng đến nỗi tim đập mà như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, nhìn đến A Văn cuối cùng nhận lấy thư mang theo giỏ nhỏ vào nhà, cười lên một tiếng thật to, vây quanh đại chương thụ mà nhảy múa vui mừng, xong rồi ba chân bốn cẳng chạy về trên núi.

“Hồ ly hồ ly, A Văn hắn nhận !!!” A Hổ vọt vào hang động của lão hồ ly, thở hồng hộc lại hoa tay múa chân vui sướng.

Hồ ly một thân bố sam màu vàng đất, chung quanh ngoại bào một màu xanh đen, một tay duỗi ra  thân mình nằm nghiêng trên tháp thượng, một tay quy củ cầm lấy một bút lông sói, thấy A Hổ tiến vào, mắt phượng gợi lên một chút câu dẫn, tham lưỡi liếm liếm ngòi bút, hừ lạnh một tiếng.

“Cũng không biết là ai viết thư, ta mà hành động, có chuyện không thành sao ?”

Ngay hôn sau, A Văn cũng chấp nhận tiểu vật, mấy khối cây củ cải tươi mới, nhất là giỏ *cây tể thái, hoặc thịt tươi, cẩn thận gói lấy thịt ba chỉ, thiết nghĩ thịt dê béo phải sạch sẽ đều đặn, có lần thậm chỉ trong nửa cái giỏ đầy một thịt tôm tươi ngon, đều không hiểu được ra sao mỗi ngày đều làm vậy. Mỗi khi còn  kèm theo một phong thư văn chương rất phiêu lãng, ít ỏi thế nào cũng hỏi sức khỏe ra sao, còn nói chút sự việc xảy ra ở trên núi.

A Văn hiểu được bây giờ  A Hổ bày thịt ở cửa không phải hù dọa hắn, đây là lấy về cho hắn buôn bán hoành thánh. Mỗi lần tặng thịt tươi, quán hoành thánh của A Văn liền đổi một hồi đa dạng phong phú. Vì thế gần đây buôn bán tốt hơn, rất thuận lợi, các thực khách đối với hương vị nhân tôm thịt hấp cùng với cây tể thái khen không dứt miệng. Ngày đó đổi hương vị, A Hổ nhất định sẽ đến ăn một chén, cũng không nói nhiều, từ từ ăn hết , trả tiền, nói tiếng cảm tạ rồi yên lặng rời đi. A Văn gặp A Hổ lúc sau vẫn không có lỗ mãng, lại nhớ tới nợ cũ e ngại thể diện, trước sau không có mở miệng

Đến lúc này vừa đúng đầu tháng trăng, A Văn bắt đầu không yên, này vô công ngồi hưởng lộc, lấy không đồ của người ta chung quy không phải là biện pháp tốt.

• Oa nhi: con – động vật mới đẻ 

• Hoa mã lan

• Cây tề thái: là vị thuốc cầm máu còn có thể chế biến thức ăn

Chương 4

 Một ngày sau giờ ngọ, A Hổ lén lút đi thu hồi cái giỏ trúc trước cửa nhà A Văn, cảm thấy giữa cái giỏ có một gói nhỏ tỏa mùi hương thơm phức, ở bên cạnh là một tờ giấy mỏng, A Hổ cầm lên mở ra, trên giấy có mấy dòng chữ nhỏ thanh tú, chỉ nhận biết được cái này A Văn có lẽ viết cho ta, liền hân hoan vui mừng lắc lư cái giỏ bắt đầu chạy một mạch về núi.

“Hồ ly hồ ly, A Văn hắn trả lại giỏ cho ta, còn có một tờ giấy nữa!” Một bước tiến vào trong hang của hồ ly, A Hổ liền vội vàng đưa lên, đứng bên cạnh muốn hồ ly đọc cho hắn nghe.

Gửi A Hổ:

Khi tới kinh trập (vào ngày 5 hoặc 6 tháng ba), xuân hàn se lạnh, phải giữ gìn sức khỏe. Lễ vật ngài tặng, hơn tháng dùng chưa hết, thực sự khiến tiểu nhân khó xử. Chuyện lúc trước xin đừng lo nghĩ, thị phi đúng sai, xin thả theo gió bay. Ngày trước ngài tặng tại hạ rất nhiều thịt tươi ngon, nay Hà Văn đặc biệt ướp tương thịt ngon nhất tặng ngài, tay nghề còn non kém, nhưng là thực lòng biết ơn . Mong rằng ngài sau này không cần phải tặng bất cứ thứ gì nữa, Hà Văn xin lĩnh tấm lòng. Chúc ngài luôn mạnh khỏe và may mắn.

Hà Văn kính gửi

“Xem xem cái rắm, ngươi hiểu hử?” Hồ ly một phen đẩy cái đầu A Hổ đang ngày càng tiến gần.

“Nói nói, A Văn viết gì vậy?” A Hổ một bên hoa tay múa chân, cũng không giận, ghé mũi ngửi ngửi cái gói nhỏ trong lòng bàn tay, ân, mùi thịt a.

“Hừ, hắn nói rất biết ơn ngươi , chuyện lúc trước hắn tha thứ cho ngươi, đồ vật này nọ ngươi tặng hắn cảm ơn rất nhiều, còn tự mình ướp tương thịt cho ngươi ăn, từ nay về sau đồ ăn thịt thối gì cũng đừng mang tới .”

“Cái gì? A Văn hắn không cần? Là chê đồ vật này nọ không đủ tốt sao…Kia, vậy làm sao bây giờ…” A Hổ cả  kinh thiếu chút nữa đã vứt cái gói nhỏ trong tay ra xa , đi qua đi lại đến chóng cả mặt.

“Ngươi này ngốc tử, chưa hiểu rõ đã muốn động tay động chân…Người ta nói tha thứ cho ngươi, nói cám ơn ngươi, làm thịt tương cho ngươi ăn, ngươi thật không có nghĩ đến, đã hoảng loạn cả lên.”

“…”  A Hổ cúi đầu sờ sờ cái gói nhỏ trong lòng bàn tay đã muốn bị mình xé nát, liền hắc hắc cười vui vẻ, rõ ràng vừa nãy trên mặt như muốn gào lên, vậy mà giờ đã toét miệng ngây ngô cười.

Hồ ly nguyên bản là có hơi nói quá lên một tý, cũng không ngẩng đầu lên nhìn A Hổ, cất thư vào lòng ngực.

“A a a, xem nào…Nếu không cần thức ăn, ta liền đổi thứ khác, chuyện này có đáng là gì…”

Thư cùng thịt tương tặng lúc sau, trước cửa A Văn liền không thấy xuất hiện cái giỏ trúc nào nữa, điều này làm cho A Văn thực tại thở phào một cái, thanh thản ổn định tiếp tục mở tiểu quán kiếm sống. Chính là đã nhiều ngày qua, gặp A Hổ bên đường đang bày bán nhiều món đồ nào là món ăn dân dã trong núi, hoặc xương da thú, hoặc các loại cây cỏ dược, thấy cũng không chào hàng, cũng không mặc cả.

A Văn chú ý vài lần, đồ không nhiều lắm, phải chú trọng làm ăn chứ. Cùng hắn ngẫu nhiên đối mặt, cũng chỉ là vuốt cằm mỉm cười, hoặc khi đã gần đóng quán liền đến ăn một chén hoành thánh để lấp đầy bụng, như trước trả tiền nói lời cảm tạ rồi đi.

Không biết, việc A Hổ đang làm, đều có phải là xuất phát từ lời dạy bảo của hồ ly kia không, càng dạy càng sai a, thà rằng đừng nói ra có phải hơn không. Hổ Vương uy nghiêm lúc này đang cười giấu diếm, thầm nghĩ phải duy trì khoảng cách, sẽ tăng tình cảm lên gấp bội, thả mồi câu nhỏ, bắt con cá lớn.

Qua mấy ngày sau, A Văn mở cửa lại phát hiện bên cửa sổ có một cái tiểu hạp , mở ra vừa thấy, hai bó huân hương kích thước bằng hai ngón tay, dùng tơ hồng tinh tế buộc lại. Dưới hạp quả nhiên có một lá thư, lại là lên lớp giảng bài đây là huân hương dùng để xua đuổi côn trùng, cuối mùa xuân sâu bệnh tăng nhiều, thật rất phiền lòng, đưa lên huân hương để ngừa đồ ăn bị kiến bẩn bâu bám, vân vân. A Văn lắc đầu, vẫn là nhận lấy tiểu hạp ở cửa, ban đêm liền đốt một ít để ở dưới bếp, nhắm mắt sau hương thơm lan tỏa, cũng rất nhanh liền ngủ.

Từ đó về sau, trước cửa nhà A Văn không còn thức ăn da thú nữa mà là trâm cài tóc được mài từ xương cốt dã thú, hàng mây tre lá được chế làm quạt hương bồ. A Văn thầm nghĩ vị hổ Đại vương này thật sự không thể nào ở yên một chỗ, nói không cần tặng thịt tươi rau quả, cách mấy ngày nay lại bắt đầu đưa các tiểu đồ vật gia dụng , lễ vật mặc dù không lớn, nhưng thực sự rất có ích.

Ở trên chợ, A Hổ buôn bán ở gần quán hoành thánh của A Văn, liền nhất định đòi phụ giúp một phen, thời gian rảnh rỗi thì thay các nhà đại gia gánh nước, giúp các bác gái vác củi, thỉnh thoảng còn chơi đùa với mấy búp bê gần đó nhưng có khi gặp phải mấy vị phụ nhân trêu đùa vài câu, liền nhất định đầu lưỡi không đáp trả lại được, nháo cái mặt đã đỏ lừ . Trôi qua một tháng, mọi người trên trấn đều biết được một người tự xưng là thợ săn từ bắc quận đến. A Văn thỉnh thoảng giương mắt nhìn lén, bất ngờ bắt gặp ánh mắt sáng quắt của hắn, liền một trận tim đập loạn nhịp. Lại tự suy nghĩ chắc là vì hắn có tâm đưa tặng tiểu lễ vật, nhưng sao lại trông mong, lại vui mừng mỗi khi nhìn thấy hắn.

A Văn dự tính nếu hổ đại vương ngày ngày đến tặng lễ vật, trước lúc buổi tối liền lượm chút nhánh lá cây diệp giòn tan, cẩn thận trải ra ở trước sân của nhà mình, thầm nghĩ có người tới chắc chắn sẽ biết. Đầu tháng trăng bầu trời ít sao, trời cao không gió, đến giờ dần 7 khắc, ngoài cửa nghe có tiếng va đập vang lên, lại thình thịch vang lên một tiếng, A Văn phỏng chừng bên ngoài có người đang giẫm lên chạc cây  giòn giã đã rải sẵn từ trước, xoay người bước xuống giường, đột nhiên mở cổng tre ra.

Đứng sau ánh trăng là một thân ảnh hắc y đang ngồi xổm trước cửa, bộ mặt nhìn không rõ, chỉ lộ ra hai cặp mắt rất to, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

“A a a A Văn?”

“Đúng là tại hạ.”

A Hổ nghe vậy hoàn toàn tỉnh ngộ, vội vàng đứng lên, xoay người liền chạy đi, A Văn không hổ thân là thỏ yêu, phản ứng nhanh nhẹn, vài cái lủi bước đã kéo lấy cánh tay A Hổ, cứ thế đem người ngăn ở bên trong rào tre.  

“Sao ngươi lại chạy, ta không có trách ngươi…”  A Văn thừa dịp ánh trăng mờ ảo, buồn cười mà nhìn vẻ mặt hoảng loạn ngu ngốc của hổ Đại vương.

“Ta…ta…” A Hổ chân tay luống cuống, theo thói quen bắt đầu nói lắp.

A Văn cũng không nói gì, lôi kéo A Hổ vào trong phòng, thắp đèn lên, lại đưa chén trà nhỏ tới trước mặt A Hổ.

“Ngươi tặng ta nhiều thứ tốt như vậy, ta đều không biết làm sao tạ ơn ngươi, ta nay cũng chỉ có trà này là tốt nhất, hiện nay lại chỉ có cái này chiêu đãi ngươi, thực áy náy.”

“Đừng…đừng nói như vậy, không quan trọng, không quan trọng.” A Hổ phe phẩy tay, cả người thẳng đứng ngồi ở trên ghế, lần trước đã vào nhà mấy lần, lúc này lại  ngây ngô ngồi tại nơi này, trong lòng không khỏi xúc động. Cuối mùa xuân ban đêm gió mát lạnh, ánh trăng chiếu vào cửa sổ in lên trước mặt  A Văn, mắt tiệp bỗng vụt sáng đầy mị hoặc, thực rất mê người, xem ra cảnh tượng trong mắt A Hổ bây giờ thật không khác gì như đang ở cõi thần tiên, sau đó vụng về mà cầm lấy chén trà trước mắt.

A Văn chính mình cũng bưng lên chén trà, không tập trung mà thổi hơi nóng đang bốc lên, cái miệng nhỏ nhắn nhâm nhi từng ngụm, ngẩng đầu lên nói:

“Nguyên lai ngươi đều đến giờ này mà tới sao, ban đêm sương lạnh, cũng không sợ bị phong hàn…”

“Ta rất khỏe, cho dù không mặc gì đi xuống núi cũng không sao.” A Hổ thấy người trong lòng đang lo lắng cho mình, ngay lập tức thắt lưng thẳng đứng, giọng cũng lớn, “ Hơn nữa ta đều là hóa nguyên hình chạy xuống, cho dù trên mình có vác cả một cây tùng thổ, gió núi thổi vù vù, vẫn sẽ nhanh nhẹn như thường.”

A Văn đặt chén trà xuống, tưởng tượng cảnh mãnh hổ ngậm tiểu giỏ chạy như điên xuống núi, không khỏi khẽ cười, núi này đâu phải giống như chỗ ở của Đại vương mà tùy tiện được như vậy, lại còn cảm thấy thân thể phàm nhân không thuận tiện nữa chứ.

“Ngươi không sợ hiện nguyên hình ở trên núi chạy tới chạy lui, có ngày bị thợ săn bắt đi.”

“Sao có thể a, ban đêm có ai mà gặp, mà nếu nhìn thấy năng lực của ta cũng phải sợ a, cho dù có hiện ra cái lão *Võ Tòng gì gì đó, cũng không thể đánh chết được hổ đại vương ta đây!” Vừa nói vừa vỗ ngực, hào khí cao ngút, còn kém chút là hiện nguyên hình nhảy lên trên nóc nhà đối với ánh trăng mà gào thét. 

“Nói tóm lại, đừng tùy ý hiện hình, ta và ngươi tuy không phải ác thú , nhưng cũng là yêu tinh, hết thẩy cẩn thận vẫn hơn. “A Văn cấp A Hổ rót thêm trà, nhẹ giọng nói.

“Hắc hắc, hảo hảo, tất cả nghe theo ngươi, nghe theo ngươi hết…” A Hổ cũng hiểu được lời nói vừa rồi là quan tâm đến mình , liền hảo hảo đáp ứng A Văn.

“A, nói trở lại…” A Văn đột nhiên nhớ ra cái gì, đứng dậy hướng tới bệ bếp, “Ngày ấy có một tên không biết từ nơi nào tới muốn cất ở chỗ ta một thứ, lúc đấy nếu ta không nhận lời chắc chắn hắn sẽ xốc cả quán của ta lên a…Đó là một hũ Bách hoa nhưỡng, tạm thời lấy làm quà tạ lễ, mong ngươi vui lòng nhận cho.”

Không không không,” A Hổ vội vàng đẩy vò rượu nhỏ đã đưa vào trong lòng ngực mình ra, cho dù hương thơm tinh khiết kia rất hấp dẫn hắn, “Này, việc này, bình rượu quý như vậy sao ta dám nhận, vả lại đây là….là…”

“Hổ đại vương ngươi đây là ghét bỏ rượu của ta không tốt sao…” A Văn giả bộ gận dỗi.

“Không, không phải, rượu này, rượu này rất tốt chỉ là…” Ta mà nhận sẽ không kiềm chế được mà uống hết, khi đó rất luyến tiếc, còn có….

“Vậy nhận lấy, không có nói đến chuyện lúc trước nữa đó, coi như đây là vật ta tạ lễ, nhận lấy đi.” A Văn cười cười, đem vò rượu đẩy vào trong lòng A Hổ.

“…A Văn là ân nhân cứu mạng ta, trước ta còn ngu ngốc không hiểu chuyện làm cho ngươi sợ, giờ lại lấy đồ của ngươi, việc này như thế nào được.” A Hổ lại đẩy vò rượu ra bên ngoài đưa trả lại. Hồ ly nói, A Văn cho ngươi đồ vật này nọ, ngươi nhất định không được ưỡn ngực nghiêm mặt mà nhận lấy. Cho dù muốn, cũng phải cứng rắn mà nói không cần.

A Hổ tuy rằng nghĩ thầm hồ ly đều là nghĩ ra nhiều biện pháp tốt, nhưng rượu này hương thơm ngây ngất đến ông nội ta còn thèm chảy nước miếng, không nhận thật đúng là tra tấn ta a, nhưng cũng ngoan ngoãn mà đồng ý biện pháp của hồ ly đẩy qua đẩy lại quyết không nhận.

Này đẩy qua đưa lại, không biết từ khi nào hai bàn tay một lớn một nhỏ đã nắm chặt lấy nhau, hai người tức thì ngừng thủ, bốn mắt giao nhau, trong phút chốc mọi nơi đều im lặng.

A Văn chợt tỉnh táo, vội vàng cúi đầu rút tay của mình, nắm chặt hai tay đặt trước ngực, tim đập liên hồi, không biết phải làm sao.

A Hổ yên lặng nhìn A Văn. Đặt lễ vật đính hôn ( cái vò rượu ấy =)) ) để ở trên bàn, đem một tay to nắm chặt lấy bàn tay của A Văn, đầu ngón tay nhỏ nhắn cứng ngắc đan xen, bàn tay nhỏ xinh mềm mại nóng ấm nằm trong lòng bàn tay to lớn kia, A Văn nhất thời mặt hiện lên vẻ cả kinh, sững sờ trước hành động của A Hổ .

“A Văn…Ngươi thật là xinh đẹp…”A Hổ nói năng vụng về, tối sẽ không nói những lời mật ngọt như thế này, cho dù mỗi ngày đều nghe hồ ly giảng dạy, nhưng giờ khắc này đều là những lời xuất phát từ tận đáy lòng.

Chương 5

A Hổ si ngốc tiến lên nhìn thẳng vào mắt A Văn,  lại không khỏi tiến thêm một bước nhỏ, bất chợt cầm lấy tay A Văn đặt lên ngực của mình, cúi đầu ghé sát vào cổ A Văn, co rúm mũi khẽ ngửi, si mê nói:

“A Văn…Ngươi thật thơm…” 

Lúc này thân thể A Văn cùng A Hổ đã áp sát quá gần, chóp mũi A Văn khó khăn lắm mới ngước được lên bả vai A Hổ, toàn thân đã bị nhiệt khí bừng bừng của đại lão hổ kia quấn quanh, bên tai tiếng nói thì thầm cùng hơi thở nóng ấm dồn dập, trái tim A Văn giờ đây như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.

Nhiệt khí khắp người A Văn toàn bộ đều dồn lên trên hai gò má, một phen đẩy thân người cường tráng kia ra, chợt A Hổ xoay người từ đằng sau ôm lấy lưng người kia, một tay vừa chỉ mới bị A Hổ nắm chặt nay đã bị người ta ôm lấy, thoát không được mà khẽ run rẩy.

Lúc này A Hổ bị A Văn đột nhiên đẩy ra liền từng bước lảo đảo, mới vừa rồi còn như ở trong mộng mới tỉnh nay lại hoảng loạn vì hành động mạo phạm này của mình, sao lại có thể không kiềm chế được mà gây ra chuyện tày trời này a!

“A a a a A Văn…Ta , ta không phải…Ta…” A Hổ đôi môi run rẩy, lắp bắp , chính mình lại một lần nữa nhịn không được đã làm cái việc kia , A Hổ thân thủ muốn với tới bả vai A Văn, xuyên qua ánh nến mơ hồ mà an ủi người kia, vai A Văn rõ ràng chợt run rẩy, A Hổ đau lòng liền đem bàn tay nắm chặt thành quyền rút về.

Thật lâu sau, trái tim đập liên hồi của A Hổ đã dần dần bình ổn, thở dài một tiếng không thể nghe thấy, xoay lưng về phía người đối diện nói:

“A Văn…” A Văn tâm tư rối loạn đang lúc yên tĩnh liền bị một tiếng gọi về làm hắn sợ tới mức hai vai lại run lên, vốn tưởng rằng A Hổ lần này bị cự tuyệt, sẽ sớm tức giận bỏ đi.

“Ta trở về núi…sắc trời còn sớm…ngươi nên tái nghỉ ngơi một lúc…vừa rồi, thật có lỗi ta…ta chết tiệt, ngươi đừng để trong lòng…” Nói xong liền mở cửa phi ra ngoài, thân mình uyển chuyển lướt nhanh qua cổng tre dần dần mất hút.

A Văn thân mình cứng ngắc mà quay lại, ngoài cửa là một thân ảnh màu đen đang đi rất nhanh, càng lúc càng xa. Phía đông mặt trời còn chưa mọc, vì thế quang cảnh vẫn thực mập mờ, chớp mắt một cái, thân ảnh kia đã sớm dung nhập vào trong bóng tối, không thể phân biệt được.

A Văn ngồi lên ghế, giật mình nhìn sang bên dưới ngọn đèn là hũ Bách hoa nhưỡng vẫn còn đặt ở đó. A Văn lấy tay bưng lên, cúi đầu ngửi ngửi, hương thơm tinh khiết nhẹ nhàng đến mê người. Lúc này trêu hắn một chút cũng tốt, bắt hắn phải tự đi tìm. Vốn định cảm tạ rồi nói chuyện vài câu, ai ngờ xảy ra cái loại tình huống làm cho tâm tư rối bời thế này, thật là không vui a….A Văn chớp chớp hai mắt, đối với ánh đèn, vẫn ngồi đó cho tới lúc bình mình.

Ngày thứ hai trên trấn, A Văn ra quán, không thấy A Hổ trên đường. Ba ngày sau, cũng ở trên trấn, A Hổ vẫn như trước không xuất hiện. Ngay cả đến đêm tối, A Văn nằm nghiêng trên giường đợi rất lâu, cũng chưa nghe thấy động tĩnh khác thường, ngày tiếp theo dưới cánh cửa cũng không có vật gì. A Văn không khỏi cảm thấy lo lắng, đừng nói là đêm hôm ấy ăn mặc phong phanh như vậy, có lẽ nào nhiễm phong hàn? Vừa nghĩ như vậy, lại càng thêm bối rối, dọn quán qua loa xong liền vội vàng chạy về nhà.

Múc một bát to gạo nếp, tỉ mỉ thái hành ngừng băm nhỏ, bắt đầu ở trong bếp nấu cháo, nghĩ lão hổ này không thể ăn chay, lại chọn một ít thịt vụn dùng để làm nhân bánh , hấp cách thủy. Đợi cháo chín liền rắc một chút gừng và hành vừa thái lên, ròng rã khuấy đều rồi đổ vào một cái nồi lớn, bọc kỹ vải quanh thân nồi, xong cầm làn xách đi. Mới bước ra sân vài bước liền dừng lại, nhớ ra cái gì đó liền vội vàng quay trở về, hướng về phía góc bàn cầm lên hũ Bách hoa nhưỡng.

A Văn đi lên núi, dọc đường dựa vào trực giác, theo mùi của A Hổ, nhớ lại đêm đó ghé vào trong lòng ngực nóng ấm của A Hổ, tuy là mãnh thú nhưng cũng đã từ từ không hề sợ hãi mùi hương này, không khỏi lại đỏ hồng hai gò má, dừng bước sờ sờ trên mặt, toan nghĩ cái gì đó, lại bước nhanh tiếp tục vượt qua một đoạn đường.

Qua sườn núi, tới gần đỉnh núi, A Văn xoay người xung quanh, đi một chút liền dừng lại, chỗ này cũng có mùi của A Hổ, chứng minh đây là chỗ A Hổ thường lui tới, lại không biết chính xác rốt cục là ở phương nào, sắc trời đã dần dần tối, A Văn không khỏi có chút sốt ruột, nếu vẫn tìm không được nơi ở của Hổ đại vương kia, núi này quang cảnh u ám, không chừng sẽ bị dã thú ăn thịt a.

Xách theo cái giỏ trúc nhiều giờ đã làm cánh tay nhức mỏi, A Văn liền tìm một tảng đá lớn để chắn gió, đem cái giỏ trúc cùng bình rượu đặt trên mặt đất, dựa vào một gốc cây bách thụ ngồi xuống, lau những giọt mồ hôi lấm thấm trên trán xong lắc lắc đầu, này liều mạng mà lên núi, lại còn mang theo cháo, đồ ăn và đồ nhắm , rõ ràng thân thể sẽ đảm đưng nhiệm vụ làm điểm tâm cho dã thú a,  chẳng lẽ ông trời muốn cái mạng nhỏ này để tại trong đồi núi hoang vu này sao?

“A Văn? Tại sao là ngươi?” A Văn đột nhiên ngẩng đầu, cách đó không xa quả thật là người trong lòng đang nghĩ tới, A Văn nhất thời hốc mắt nóng lên, cảm thấy vừa tức giận vừa ủy khuất, vì sao không đến sớm một chút, làm ta phải khổ sở tìm kiếm.

A Hổ vội vàng chạy tới cầm lấy hai tay người trong lòng của mình dắt đi, hiện tại trong đầu chỉ nghĩ “ Đây là A Văn? A Văn như thế nào lại đến? A Văn là tới tìm ta? Ta có phải đang mơ hay không?”

Bên này A Văn vừa thấy A Hổ, cuối cùng tâm trạng cũng thoải mái, đối với người trước mắt vẻ mặt mơ hồ, cũng liền như vậy sững sờ hồi lâu, đôi mắt to trừng mắt nhỏ.

“Ta nói…Hai người các ngươi dính vào nhau như vậy cũng được rồi ” Sau lưng to lớn của A Hổ, bỗng nhiên truyền đến một giọng nam trong trẻo đang đứng ở một góc khuất phía sau “Ngươi nhìn cái gì, trên người ta đang mọc hoa hay sao?”

A Văn lúc này mới  kinh ngạc phát giác còn có người khác ở đây, đột nhiên mặt đỏ bừng liền dùng tay đẩy A Hổ ra, căn bản là do đi lên núi sắc mặt đã nhuận hồng nay khuôn mặt lại càng đỏ hơn vì xấu hổ.

“A Văn ngươi đừng để ý hắn, chúng ta đi vào rồi nói sau.” A Hổ đánh bạo cầm lấy tay A Văn kéo đi, lôi hắn càng lúc càng nhanh hơn.

“Từ từ…Còn, còn có…” A Văn giãy ra khỏi bàn tay to lớn của A hổ , xoay người xách cái giỏ trúc lên, ôm lấy cái vò rượu nhỏ, bước nhanh theo, nghĩ nghĩ, liền cúi đầu đem bình rượu nhét vào trong lòng ngực A Hổ,

“Này, ngày ấy ngươi để quên…”

A Hổ miệng liệt một phen liền kéo lấy tay A Văn, đang cầm bình rượu cùng hắn vai kề vai hướng về phía động của mình đi tới. Hồ ly nhếch miệng theo ở phía sau, hảo, ngươi cái đồ có vợ liền quên huynh đệ, hừ!

Động của A Hổ giấu ở sau bụi cây, khó trách A Văn tìm không ra. Động rất sâu, khom người đi đến một góc khuất rẽ vào, bên trong có đống lửa làm cho nơi này thập phần ấp áp. Phía góc động có một cái bàn nhỏ, bên dưới là cỏ khô, trên vách động treo một ít vũ khí mà A Văn chưa từng thấy qua, đồ đạc trong động chỉ có thế.

A Hổ trải ra một đống cỏ khô thật dày liền kéo  A Văn ngồi xuống, tự ý mở ra bọc vãi đang quấn quanh cái nồi, mở cái vung ra vừa ngửi.

“A Văn, đây là cho ta ăn sao?” A Văn nghe xong gật gật đầu cười, quả thực chỉ nghĩ tới ăn. 

“Oa, thực con mẹ nó thơm a, lão tử nằm trong động đã ba ngày chưa ăn một cái gì, miệng lưỡi đều cảm thấy thực nhạt  nhẽo a…Ngao ô!” A Hổ hưng phấn nói chưa hết câu đột nhiên bị hồ ly một cước giẫm lên trên chân, liền lớn tiếng than khóc.

“Ngu ngốc, câm miệng!” Hồ ly nén thấp giọng dùng sức nháy mắt với A Hổ, lão hổ ngu xuẩn vừa thấy ăn liền đã lòi đuôi ra rồi, thật không có tiền đồ. Một bên vội vàng cười khanh khách hướng A Văn, “A Văn huynh đệ, để ngươi chê cười, mấy ngày trước có một con yêu thú ban đêm không bình thường mà thất hồn lạc phách luẩn quẩn đi lại ở trong núi đến bình minh, đến giờ thìn ( 7 đến 9h sáng ) ở bên dòng suối , cư nhiên để mình rơi vào trong dòng suối, ta còn tưởng rằng hắn muốn tự tử đó a, ha ha ha ha…”

“Ngươi ngươi ngươi nói bậy bạ gì đó,” A Hổ đã đánh văng vung nồi đứng thẳng dậy đánh cho hồ ly một quyền, lại xấu hổ nghiêm mặt đối A Văn nói, “A Văn ngươi đừng nghe hắn nói bậy, không có chuyện đó.”

“Hứ, còm dám nói không có? Ta khó khăn lắm mới tha được ngươi vào trong động ” Hồ ly thân người ghé sát A Văn, hé mắt lại hướng về phía A Hổ nói, “Vậy ai nấu cơm đến cháy hơn nửa mà vẫn ôm cái thân cây không buông tay, A Văn A Văn ngươi không cần nghe hắn biện bạch…”

“Hồ ly thối ngươi câm miệng!” A Hổ nhất thời đỏ mặt, dùng sức đem hồ ly đẩy sang một bên,  chính mình cũng mơ hồ không hiểu được sao cái tên khỉ gió kia lại nói như vậy, hiện giờ hận không thể đem hồ ly thối đá bay ra xa. Hồ ly bị đẩy một cái liền lão đảo đứng không vững, nhưng vẫn đơn giản cười hì hì hướng chỗ bên cạnh A Văn  ngồi xuống khoanh chân.

Lúc này A Văn thấy hai người này đang lo cãi nhau, bỗng sắc mặt trong chốc lát vừa đen vừa trắng. Căn bản cảm thấy quan hệ của A Hổ cùng Hồ ly thoáng có chút gì đó mờ ám, A Hổ không phải là nói dối rồi cùng hồ ly ở một chỗ a, lại còn tỏ ra thân mật , cãi nhau ầm ĩ, nghĩ muốn tức đến điên người a, này lại tỏ ra gần gũi trước mặt mình. Một thanh niên thân áo choàng  xanh đen lấy cỏ khô kéo sang ngồi bên cạnh A Văn, nhất thời không biết ứng xử ra sao.

“Ngươi…quả thực bị phong hàn?” A Văn nhỏ giọng mở miệng hỏi , thật đúng là khiến cho người ta nghi ngờ

 “Hắc hắc…nói, ai, chính là cũng không đáng lo, bất quá không được nhanh nhẹn như trước mà thôi.” A Hổ gãi gãi đầu, linh hoạt mà đem cái nồi cháo đặt lên trên lửa hâm nóng.

“Ân, nói thật cũng không nặng, chính là hôm qua mới sốt, có người bảo là ghét dược của thầy thuốc, căn bản hắn sống chết thế nào cũng không chịu uống, xứng đáng nằm chịu tội 3 ngày .” Hồ ly bĩu môi, vẻ mặt chán ghét mà nhìn A Hổ liếc mắt một cái.

“Đã nhiều ngày làm phiền hồ ly huynh đệ chăm sóc…” A Văn thực tự nhiên nói lưu loát, tư thế liền thay đổi với đối hồ ly cúi đầu cảm tạ.

Hồ  ly nhất thời cười híp mắt, nhẹ nhàng liếc A Hổ một cái, cao hứng nói:

“A Văn a, ngươi đây là lấy danh phận gì mà đối ta nói lời cảm tạ, ân? Này xem như cho phép ngốc tử kia lấy ngươi làm vợ? ” Nói xong hồ ly vỗ đùi cười to, cười đến nỗi khiến A Văn xấu hổ bên tai liền đỏ hồng, vội quay mặt hướng về phía góc bàn, “Ha ha ha ha thật là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ngốc tử này bị bệnh nhưng bệnh này cũng thực đáng giá!”

A Hổ đang ngồi xổm bên cạnh đống lửa chuyên tâm khuấy nồi cháo nào biết màn nói chuyện đầy ẩn ý kia, dừng lại một chút nhìn qua, mặc dù không hiểu rõ bọn họ đang nói gì nhưng thấy vẻ mặt cười gian xảo của hồ ly cùng vẻ mặt ửng đỏ run rẩy của A Văn , theo trực giác nghĩ A Văn bị hồ ly khi dễ.

“A Văn, đừng nghe hồ ly này nói bậy, chúng ta cùng ăn cháo, hồ ly, đi lấy bát đi.”

Hồ ly cũng không phản bác, nghiêng vẹo mà đứng lên, A Văn cũng vội vàng đi theo hồ ly lấy bát đũa. A Hổ múc cháo vào ba cái bát lớn, vừa lúc thấy đáy nồi.

A Hổ bắt đầu cầm đũa khò khè khò khè vài cái liền đem cái chén cháo lớn rót hết vào trong bụng, bộ dáng nghiễm nhiên cùng tham quỷ tựa hồ giống nhau, buông bát thấy bên cạnh hồ ly cái miệng nhã nhặn mà hô hô thổi một hơi nóng trên miệng bát, bên kia A Văn điệu bộ cũng không khác biệt lắm , trên bát cháo vẫn còn nguyên vẹn, lúc bọn họ mở miệng ăn mà giống như sét đánh vào đầu A Hổ.

A Hổ lúc này mới phục hồi lại tinh thần, ngượng ngùng mà xả ra một bộ dáng ngốc nghếch hề hề cười, “Hảo, ăn ngon…Ngươi, ăn từ từ, từ từ ăn…” Nói xong cúi đầu, biểu tình một bộ ăn chưa no, không cam lòng mà liếm liếm mép bát. Mới ngẩng đầu, bỗng một cái bát cùng màu liền rót cháo vào chén của chính mình , hơn phân nửa chén cháo cẩn thận đổ vào trong khoảng trống trong bát. A Hổ sửng sốt, vội khước từ nói,

“Không không không, ta không đói bụng , ta không đói bụng, ngươi ăn đi ta không ăn.”

“Trước khi lên núi ta đã ăn qua, ngươi ăn nhiều một chút đi,” Nói xong A Văn cũng bưng lấy non nửa bát cháo của mình, cái miệng nhỏ nhắn tiếp tục ăn.

Ăn một hơi lại ngẩng đầu nhỏ giọng nói “Lần này là vội vàng, lần sau ta sẽ làm nhiều hơn.” 

Chương 6

 Ba người nhất thời im lặng, đều lặng lẽ ăn hết cháo, xong, A Hổ lại nhịn không được lại ao ước cái hũ bách hoa nhưỡng trên bàn, lén nhìn tới nhìn lui vài cái, đúng là vẫn nhịn không được liền cẩn thận hỏi,

“A Văn, ta có thể uống không?”

A Văn buồn cười mà nhìn người cao to ngồi đối diện đang xoa xoa tay cười gượng, một tay lấy ra vò rượu, lòng bàn tay vỗ vài cái ,đẩy ra trước mặt A Hổ, giả vờ giận dỗi ngang ngược liếc hắn một cái,

“Đều đã tặng cho ngươi, hay là còn muốn ta uy ngươi mới được sao?”

A Hổ bật dậy tinh thần liền tỉnh táo, đứng lên lui bước lấy mấy cái bát sạch sẽ, rót  đầy vào một chén, nghĩ nghĩ, cũng rót cho A Văn một chén.

“Uy, uống rượu sẽ không sao chứ?” Hồ ly ngồi không yên, ba người trong này cũng chỉ có mỗi hắn không có cái bát rượu nào.

“Đây là của A Văn cho ta, không thể cho ngươi uống.”  A Hổ ngửa đầu vừa vui sướng vừa uống thả cửa, nâng tay áo lau khóe miệng, hiển nhiên tự than thở một tiếng “Rượu ngon’, tiếp tục đem cái bình hướng vào trong bát rót tiếp.

“Vương Hổ ngươi thật không có nghĩa khí, tình cảm kia là ta giúp ngươi, ta…” Hồ ly ho ra một tiếng liền đứng lên, nói đến một nửa, xem xét A Văn đang ngồi kia, tự trách sao mình lại ngu ngốc đến nỗi nói toạc hết cả  ra , “ Bất quá không nói chuyện lúc trước, nhưng tốt xấu gì ta mấy ngày trước cũng cứu ngươi một mạng, ngươi cái đồ ngốc tử vong ân phụ nghĩa, ngày đó sao ta không một cước đá ngươi xuống nước làm thây ma đi cho rồi…”

A Văn ngẩng đầu giật nhẹ vạt áo dài của hồ ly, cười trấn an kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, đoạt bát rượu trong tay A Hổ, lại đem cái bát trước mặt mình cấp hồ ly.

“Hồ ly huynh đệ, đừng để ý  đến tên ngốc tử này, Hà Văn ngày thường không dính đến rượu, nhưng lần này cùng huynh đệ mới gặp đã thân, ta nay dùng rượu kính ngươi, nhưng ngươi đừng nghe ngốc tử kia nói bậy mà xỉ vả hắn, mời.”

“Không để ý, mời!” Hồ ly tiếp nhận bát rượu, ngửa đầu uống cạn, liền vỗ vỗ bả vai người bên cạnh nói,

“Vừa thấy A Văn huynh đệ  liền biết là người văn thư nho nhã, tại hạ tu hành đã hơn tám trăm năm, tám trăm năm qua những đồ vật khác không thể lưu lại, duy nhất có cất giấu được một ngăn tủ có nhiều bộ thư họa (Tranh vẽ ý) , ngày thường cũng nhàn rỗi, nếu huynh đệ không chê, ta và ngươi dời bước tới phòng ốc sơ sài, *cầm quốc soi da đàm.” 

“Thật sao?” A Văn nghe thấy có một ngăn tủ thư, hai mắt sáng lên, kéo lấy tay áo hồ ly hận không thể lập tức phi qua xem thư.

Hồ ly vẫn uống rượu, cười nhưng không nói.

Bên này A Hổ bị đoạt rượu, xem hai người đối diện ta ta huynh huynh ngọt xớt, nhất thời  ngốc lăng, hồi lâu lắc lắc đầu ủy khuất, cái gì tám trăm năm còn a thư a tự , uống rượu cái rắm. Thấy A Văn uống rượu không được lại kính hồ ly, còn túm lấy hồ ly đối hắn cười. Cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ chua xót, cũng không muốn nổi giận, đơn giản vừa cầm vò rượu đứng lên vừa nói.

“Hồ ly huynh đệ, hiện giờ có phải nên đi hay không?” A Văn không biết là có mùi giấm chua phía trên, vẫn là sốt ruột muốn xem thư, không thuận theo mà thúc giục hồ ly.

Cái này A Hổ nghe rõ, đi đâu? Hồ ly kia là muốn mang A Văn đi đâu? Lập tức đã đánh mất vò rượu, vài bước đã kéo A Văn vào trong lòng ngực, trừng mắt hổ rống to,

“Không được! Không cho đi! Hồ ly ngươi mơ tưởng cướp A Văn của ta!” 

A Văn bị ôm mạnh mẽ hồi lâu, cả mặt đều nép sát vào trong lòng ngực A Hổ, hơi thở nồng đậm quen thuộc làm cho hắn nhất thời trong lòng rung động, thư họa văn kiện đã quên đi một nửa, thân người mềm nhũn liền túm lấy vạt áo trước của A  Hổ.

Hồ ly cuối cùng uống xong một ngụm rượu, cười ha ha đứng lên phủi phủi áo choàng,

“Thời gian không còn sớm, ta phải trở về. A Văn huynh đệ, hiện nay sắc trời đã tối, trong núi ác thú thường lui tới, tốt nhất lúc này ngươi nên ngủ lại đây. Ta và ngươi ngày khác tái kiến, ngày khác tái kiến, ha ha ha ha…”

A Hổ trong lòng căm giận, hồ ly này hôm nay miệng nói không ngừng, lại càng không nói ra được một câu xuôi tai, đi rồi mới được yên tĩnh. A Hổ nhìn quanh động khẩu, tự nhiên mà vỗ về mái tóc của thân thể trong lòng ngực, nghĩ đến hắn náo loạn đã mệt mỏi, trấn an một chút. Chợt thấy bàn tay khác thường, cúi đầu nhìn kỹ, hai cái tai dài lắc lư từ đỉnh đầu chui ra, thân mình cũng theo vậy mà run lên hai cái, miệng lẩm bẩm một tiếng, đem khuôn mặt đỏ bừng hướng vào vạt áo A Hổ cọ cọ, cái lỗ tai to dài ngoe nguẩy liên hồi.

A Hổ đặt tay xuống xoa bóp đôi tai dài mềm mại kia, xì một tiếng cười to, một chén rượu cũng có thể làm con thỏ này say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nóng hầm hập mà nép vào trong ngực mình, thực là động lòng người. Cách hai tháng trước, một lần cũng như vậy bất đắc dĩ đóng vai kẻ ác mà ôm vật nhỏ vào trong ngực trấn an, lúc ấy kinh ngạc nhiều hơn là thương yêu.

“Ô…không muốn…uống nữa, đi…Xem thư…” A Văn mơ mơ màng màng mà còn băn khoăn thư họa, cái tai ngoe nguẩy, thân người nằm úp sấp trong lòng ngực A Hổ làm nũng.

A Hổ đem người trong lòng ngực ngồi xuống, vỗ vỗ hai má phấn nộn, nhỏ giọng hỏi,

“A Văn, A Văn? Ngủ được không, ân?

“Ân…không cần…Đi, muốn tới nhà hồ ly, muốn xem thư cơ…”A Văn mê man cố gắng mở hai mắt, cầm lấy cánh tay A Hổ nghĩ muốn khởi động thân mình.

“Được được được, chúng ta ngày mai đi được không, ngủ một giấc, tính táo dậy rồi mới đi nha, ân?” Trong những ngày thường vẫn một mực là hình tượng nho nhã mà khi uống rượu vào thật không ngờ tính cách lại trẻ con như vậy, A Hổ cầm lấy bàn tay mềm nhũn của A Văn, cẩn thận xoa bóp, không dám nắm mạnh vì sợ sẽ làm đau tay lão bà của mình.

A Văn ngẩng đầu, cái tai to dài giật giật dựng thẳng lên, tựa hồ đang suy tư, lại xoay người nằm rũ xuống,

“Kia, vậy cũng được, trước đi ngủ…” Nói còn chưa dứt lời lại động một chút thẳng tắp vọt vào trong lòng ngực A Hổ, thiếu chút nữa là làm A Hổ ngã xuống đất. 

A Hổ kéo A Văn đang nằm trên đầu gối mình, đặt hắn nằm trên đống cỏ khô, sợ người này cảm lạnh, liền cởi ngoại bào của chính mình đắp lên, lấy khăn lau mặt cho A Văn, chính mình đi thu dọn sạch sẽ bát đũa, rút củi làm nhỏ lửa, xong mới đến bên cạnh A Văn.

A Văn đang ôm ngoại bào liền nằm úp sấp ngủ say, thân mình không lớn lại dùng tay dùng chân mà độc chiếm cả đống cỏ khô bên cạnh. A Hổ tìm một chỗ thuận tiện ngồi xuống, xoa bóp cánh tay trắng nõn kia, hai má hồng hồng, nhiều lúc cái mũi có chút vểnh lên ngửi ngửi, trông bộ dáng thật đáng yêu. A Văn dừng gãi ngứa, liền hắt xì một cái, hắn nóng giận khụt khịt mà xoa xoa, thẳng thừng đem mặt chui vào trong áo choàng, tiến sát vào trong lòng A Hổ.

A Hổ bất đắc dĩ, A Văn lại chiếm chính mình, hay là chỉ có thể ngồi ôm hắn suốt một đêm? Không biết trước a, trong động mình từ trước tới nay chưa có chuẩn bị chăn bông, hiện nay mặc dù nhiệt rượu trong người chưa giải, bất quá sau nửa đêm nhiệt tan thì tám phầm sẽ bị cảm lạnh

A Hổ ngẩng mặt đưa tay đẩy đẩy A Văn,

“A Văn, A Văn? Ngươi tỉnh, nghe lời ta, hóa nguyên hình được không?”

A Văn phiền lòng phủi tay, trở mình trách móc nói, “Không muốn, vì sao…Phải hóa hình thỏ, nếu lại biến thành thỏ…Ngươi sẽ khi dễ ta a…”

“Không có, ta sao có thể khi dễ ngươi, ngoan, ngươi mà không thay hình thỏ, vậy giờ ngủ phía dưới a.

A Văn đầu óc mơ mơ màng màng nhìn lướt qua đống rơm bị mình độc chiếm, lẩm bẩm một tiếng “Thật nhỏ” liền yếu ớt lăn nửa vòng xuống dưới, xì một tiếng, quần áo bỗng chốc rơi xuống chui ra một con thỏ trắng như tuyết, run rẩy cái tai ngoan ngoãn mà nằm úp sấp xoay mình thành một vật tròn nhỏ nhắn.

A Hổ đưa tay vuốt ve lông của vật nhỏ kia, chân tay vụng về mà gấp quần áo A Văn để qua một bên, lại cầm miếng vải quấn trên giỏ xuống, cấp con thỏ làm đệm giường chính là thích hợp.

“Không muốn…Không công bằng, ta đổi rồi, ngươi lại không đổi..” A Văn trong hình thỏ ở trên đệm giường quẫy đạp, không vừa lòng mà cắn tay áo  A Hổ nhỏ gọng kêu lên.

“Được được được, ta đổi, ta đổi, ngoan, đừng lộn xộn…” Nói xong đứng lên xoay vòng thân mình, một trận khói mỏng tỏa ra, Đại lão hổ uy phong lẫm liệt nháy mắt hiện ở trước mặt.

“Ô…” A Văn đầu óc hồ đồ nhất thời phản ứng không kịp, thấy mãnh thú chân liền mềm nhũng, lui xuống một đoạn lại bắt đầu run rẩy không ngừng.<%

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei