1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà ga Mưa Phùn, sáu giờ hai mươi phút sáng.

Ryu Minseok với chiếc mũ len đỏ rượu, dựa người vào cột, bên cạnh là người yêu của cậu, Lee Minhyung. Và dưới chân là hai chiếc vali cỡ lớn, cùng một chiếc túi nhỏ.

Minseok di di mũi chân, việc chờ đợi khiến cậu chàng khó chịu. Nhất là khi đứa nhỏ ngố kia còn chả thèm trả lời bất kì tin nhắn nào của Minseok.

_ Chậc, thằng nhóc Choi Wooje đang làm cái gì ấy nhỉ?

Hôm nay là ngày bọn họ phải quay trở về trường sau kì nghỉ dài, cũng là ngày nhập học của những phù thủy mới. Nhưng Minseok đứng đây cũng đã được gần một giờ, vậy mà Wooje vẫn chẳng thấy đâu.

Minhyung chỉnh lại chiếc nón len cho Minseok, cậu chàng mò mẩm trong túi áo khoác măng tô ra hai chiếc vé tàu. Sau đó thì đưa một cái cho cậu người người yêu đang cáu kỉnh.

_ Chắc nhóc ấy lại vứt đũa phép lung tung rồi. Có lẽ anh và bạn nên đi trước, không thì sẽ chẳng kịp buổi chào đón học sinh mới đâu

Minseok nhún vai, đành nghe lời Minhyung mà lên tàu trước. Nếu chờ thêm nữa chỉ sợ sẽ trễ mất buổi tiệc của trường và Minseok thì chả muốn nghe thầy giám thị Wangho cằn nhằn chút nào, lời thầy ấy nói ra có khi còn cay độc hơn bùa chú hắc ám.

Vậy mà đứng trước nguy cơ phải giành giựt vé tàu và bị chen lấn đến bẹp dí, Choi Wooje thậm chí còn chưa ra khỏi nhà vì một số rắc rối. Đúng như lời Minhyung, em chả thấy cây đũa phép bằng gỗ của mình ở xó xỉnh nào cả.

Căn phòng thì như một bãi chiến trường, quần áo vương vãi khắp nơi, trong khi Wooje vẫn đang bơi lội trong chiếc tủ cỡ lớn.

_ Thôi nào, mày đang ở đâu vậy?

Mặc cho quần áo đã bị vứt hết ra ngoài, Wooje vẫn chẳng thấy đũa phép của mình đâu. Lúc đó đã là sáu giờ ba mươi phút và em nhớ đến ánh nhìn sắc lẻm của thầy giám thị. Wooje rùng mình một cái, cuối cùng quyết định lên đường mà không có đũa phép. Em sẽ mua một cây khác sau khi đến trường.

Tóm vội chiếc vali màu vàng chanh, Wooje lao ra khỏi cửa nhà. Theo thói quen định phẩy đũa phép nhưng rồi chợt nhớ ra bản thân đã đánh mất nó, lại vội chạy vào nhà để lấy chìa khóa. May mắn là nó được treo ngay trên móc.

Khóa xong cửa nhà, đã bảy giờ kém, Wooje lờ mờ nghe được chất giọng đanh thép của thầy Wangho bên tai. "Trò đang đùa tôi đấy à?". Ôi, nghĩ đến là Wooje lại run rẩy.

Wooje định kéo chiếc vali chạy đi, vừa hay bắt gặp anh chàng nhà bên cạnh đang từ bên trong bước ra. Anh ta nhìn thấy Wooje thì vẫy tay chào. Mái tóc vàng của anh rực sáng dưới nắng khiến em hơi chói mắt.

_ Anh Hyeonjoon cũng đi trễ ạ?

_ Không hẳn, có thể vừa kịp hoặc sớm hơn chút

_ Vừa kịp ạ?

Wooje hỏi lại với vẻ không tin, tám giờ sẽ diễn ra buổi đón chào học sinh mới. Chưa kể một tiếng ngồi tàu và thêm tầm mười phút đi bộ đến trường. Wooje dường như đã nắm chắc việc bị thầy giám thị phê bình.

Nhưng Hyeonjoon chỉ nháy mắt với em một cái.

_ Ồ, đương nhiên là em không thể đến đúng giờ với khối sắt vụn trên đường ray được. Nhưng với thứ này thì khác

Anh ta gỡ cây chổi được cột vào vali ra, với vẻ tự hào, Hyeonjoon ngồi lên cán chổi.

_ Muốn quá giang không bé?

Wooje có chút ngần ngại, ngoài những giờ trên lớp thì những công dân không có giấy phép cưỡi chổi bay đều không được sử dụng phương tiện này.

_ Thôi nào, em đang nghi ngờ người đạt loại giỏi bộ môn cưỡi rồng à?

Hyeonjoon mời chào, hệt như mấy người trong chợ phép thuật mà Wooje thường lui tới. "Thôi nào, cậu đang nghi ngờ chất lượng gỗ của chỗ ta à?". Nói là thế, nhưng cứ mỗi khi trời mưa là đũa phép của Wooje lại mọc lên một cây nấm nhỏ xíu.

_ Đừng sợ, mọi thứ sẽ ổn, chỉ cần ta không bị tóm là được

Hyeonjoon nói, hiển nhiên như việc đám trẻ luôn uống rượu ngay cả khi chúng chưa đủ tuổi và miễn chúng không bị tóm, chúng sẽ làm việc đó cho đến khi chúng đủ tuổi. Lũ tội phạm thường hay mang tâm lí kiểu đấy.

_ Thế còn thứ này?

Wooje chỉ vào hai chiếc vali, một vàng một đen. Kì học diễn ra tận sáu tháng và Wooje không hề có ý định trải qua sáu tháng đó mà không có chiếc vali thoảng hương chanh của mình.

_ Anh có đặt chuyển dịch vụ chuyển phát rồi, để vali em trước cửa đi. Nhưng nhớ sau đó phải trả đủ đấy nhé

Wooje đẩy vali của mình đến bên cạnh chiếc vali của Hyeonjoon. Em leo lên cán chổi, vẫn may vì nó vừa đủ cho cả hai.

_ Anh đặt dịch vụ nào đấy?

_ Yên tâm, chỗ uy tín, vali của em sẽ không bị quẳng xuống cho cá voi đâu, không cần lo lắng

Đôi khi chuyện vali bị vứt xuống biển còn hay ho hơn. Chẳng hạn như việc vali của bạn sẽ được buộc trên vỏ của một con ốc sên to bằng cái cửa nhà. Và rồi bạn sẽ phải chờ cho con ốc đó trườn từng chút, từng chút đến chỗ của mình, thường thì sẽ mất ít nhất một ngày, với trường hợp của Wooje chắc phải tính bằng tháng. Nhưng ngược lại, dịch vụ đó có giá thành rất rẻ, phải gọi là rẻ vô cùng tận.

Khi chiếc chổi bắt đầu bay lên và hai chân của Wooje cũng đã chẳng thể chạm xuống đất dù em có duổi hết cỡ đi chăng nữa, Hyeonjoon khẽ nhắc nhở.

_ Ôm chắc vào, rớt giữa đường anh không chịu trách nhiệm

Mà thậm chí còn chả cần Hyeonjoon phải nhắc, Wooje túm lấy áo của anh đến nỗi khiến chiếc áo nhăn nhúm. Em không thích mấy trò bay lượn này lắm, đặc biệt là bộ môn cưỡi rồng mà chàng phù thủy họ Moon đã xuất sắc đạt loại giỏi. Em vẫn nhớ, vào khoảng hai năm trước, một cựu học sinh đã mất một cánh tay vì chọc giận đối tác trên không, khiến chú rồng lửa mất bình tĩnh mà cắn đứt cánh tay phải. Thông tin ấy đã khiến toàn bộ học sinh hốt hoảng, thậm chí một cuộc họp đã được mở ra để xem xét về việc giải thể bộ môn nguy hiểm ấy. Nhưng sau cùng, nó vẫn được tiếp tục hoạt động.

_ Anh không sợ à?

_ Sợ gì? Ý em là lượn mấy vòng trên không, hay là lượn cùng cô nàng đỏng đảnh biết phun lửa?

Hyeonjoon phóng nhanh, anh chàng lượn qua trái để né cành cây bên vệ đường. Điều đó khiến Wooje phải kêu lên the thé vì giật mình, nhưng chàng phù thủy với mái tóc màu nắng chỉ nhíu nhẹ một bên mày rồi lại hoàn thành tiếp một cú lượn khác, mặc cho Wooje đã bắt đầu ré to hơn.

_ Ôi dào, nàng chẳng đáng sợ đến thế đâu. Đôi lúc hơi khó chiều, nhưng về tốc độ thì khỏi chê

Hyeonjoon nói về nàng rồng lửa với vẻ tự hào, cô nàng mà anh nhắc đến cũng chính là cô nàng đã khiến cho vị tiền bối kia bị mất một tay. Người ta bảo anh là kẻ điên rồ khi chọn cô nàng làm người bạn đồng hành của mình. Nhưng tất cả những gì Hyeonjoon thấy, chính là thân hình vạm rỡ rắn chắc màu đỏ trầm của nàng, đôi cánh sải dài che kín cả bầu trời và cả những chiếc vảy đôi khi lại lách tách ánh lửa. Thêm cả, như đã nói, tốc độ của nàng thì không phải bàn.

_ Nếu em thích, hôm nào anh sẽ giới thiệu em với nàng

_ Thôi, em không muốn phiền anh đâu

Wooje khéo léo từ chối, mà Hyeonjoon cũng thừa biết em sẽ chẳng đồng ý đâu. Anh hỏi chỉ để trêu chọc Wooje chút thôi.

Tốc độ của Hyeonjoon ngày càng nhanh, chắc hẳn anh chàng đang cố để đến trường kịp giờ. Được một lúc, Wooje thấy mình đã bắt kịp cả chuyến tàu đang băng băng trên đường ray và khi em nhìn xuống thêm tí, một việc làm khá ngu ngốc, dưới chân Wooje chỉ còn lại một mảng xanh dương của biển.

Gió từ biển thổi lên, lạnh toát, Wooje đã chẳng còn nắm lấy áo của Hyeonjoon nữa, thay vào đó, em ôm siết vị phù thủy như ôm một chiếc phao cứu sinh.

_ Em sợ à?

Wooje không trả lời, cơn gió lùa sát bên tai làm em chẳng nghe được gì ngoài tiếng động ù ù. Wooje vùi mặt vào lưng của người đối diện để tránh gió, em sợ cơn gió hung tợn này sẽ hất mình rơi xuống biển mất.

Nhưng Hyeonjoon thì ngược lại, gió càng lớn thì càng khiến anh cảm thấy thích thú. Cơn nhộn nhạo từ bụng lan khắp cơ thể, Hyeonjoon cúi người sát về phía cán chổi. Sức cản của gió sẽ làm chậm đi tốc độ của anh, nhưng chả sao cả, Hyeonjoon tăng tốc thêm là được.

_ Anh ơi, em chết mất, Hyeonjoon!!

Wooje thét lên thảm thiết khi em chợt nhận ra ý định của anh chàng cầm lái. Trong những trận đua chổi phép được tổ chức tại trường, thí sinh luôn ép sát người vào cán chổi để giảm sức cản của gió và rồi họ cùng cây chổi sẽ vút đi, nhanh đến mức Wooje đôi khi còn chẳng nhìn rõ. Nhưng em không phải một thí sinh của cuộc đua ấy, lạy các phù thủy tối thượng, Wooje ghét lơ lửng trên không và càng ghét hơn việc phải lơ lửng với tốc độ chóng mặt.

_ Bám chắc vào cưng nhé

Dường như Hyeonjoon đã xem chuyến đi này là cuộc đua mà đích đến là cổng trường mất rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro