4. Cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wooje đã tỉnh rồi, Hyeonjun nhìn khuôn mặt tái nhợt của Wooje, lo lắng sờ trán cậu, may mắn là cậu không bị sốt.

"Wooje, em có thấy khó chịu ở đâu không?"

Wooje đặt tay lên bụng, cau mày không trả lời. Hyeonjun lập tức hiểu ra, nói: "Đứa nhỏ không sao, đừng lo lắng."

Wooje nghe vậy, vẻ mặt trở nên thoải mái hơn, nhưng vẫn mím môi không chịu nói. Hyeonjun nhìn Wooje đặt tay lên bụng mình, hai người tiếp tục im lặng. Tiếng gõ cửa phá liền vỡ sự im lặng quỷ dị, trợ lý của Hyeonjun đem cháo bước vào, hai người trao đổi vài câu, trợ lý liền đóng cửa rời khỏi phòng bệnh.

Hyeonjun lấy cháo nóng từ ra, mỉm cười nói với Wooje: "Anh đã nhờ đầu bếp ở nhà nấu cháo thịt mà em thích." Hyeonjun múc một thìa cháo nóng và đưa lên miệng thổi rồi đưa đến miệng Wooje: "Bác sĩ nói em cần bổ sung thêm dinh dưỡng, ăn nhiều một chút."

Wooje ngậm chặt miệng, quay đầu sang một bên, Hyeonjun dỗ dành: "Ngoan, em đã lâu không ăn, như vậy thân thể làm sao chịu nổi. Đừng làm anh lo lắng." Nói xong, thìa  cháo lại đưa tới miệng Wooje.

"Anh đi đi! Em đang mang thai con của một Alpha khác, sao anh còn ở đây làm gì! Anh thích đổ vỏ cho người ta đến vậy sao?" Wooje ngồi dậy, dùng sức đẩy Hyeonjun ra, bát cháo bị ném rơi mặt đất vỡ thành từng mảnh, cháo nóng đều đổ trên tay phải đang cầm bát của Hyeonjun.

Wooje ngơ ngác nhìn bàn tay phải đã bị đỏ của Hyeonjun, muốn nói lại thôi.

Hyeonjun thở dài, cầm khăn giấy trên bàn lau tay, trong lòng thầm thấy may mắn vì cháo nóng đổ ra không làm cậu bị bỏng. Sau đó, anh tiếp tục múc một thìa cháo nhỏ từ trong bình giữ nhiệt và thổi nguội.

"Đừng lại đây, em không muốn ăn." Còn chưa kịp đưa thìa tới, Wooje đã vội vàng từ chối.

"Em không muốn ăn nhưng đứa bé trong bụng muốn." Hyeonjun tiếp tục múc cháo như không có chuyện gì xảy ra.

"Chúng ta đều đã ly hôn, anh không cần lo lắng. Cũng không phải con của anh! Nếu anh còn làm phiền, em sẽ lập tức phá thai!" Wooje nói xong liền ôm bụng nước xuống giường.

"Wooje!" Hyeonjun nhanh chóng đè cậu xuống giường.

Wooje bị sự hung dữ của anh ta dọa đến mức sợ hãi muốn khóc: "Hyeonjun, anh là ai? Em không được phép phá thai kể cả nó không phải là con của anh. Chúng ta không phải đều đã ly hôn rồi sao?"

Wooje ngồi ở trên giường khóc rất nhiều, Hyeonjun đứng sang một bên, ngập ngừng nói: "Anh biết đứa bé là con anh mà."

Wooje nghe xong càng tức giận hơn, đẩy Hyeonjun ra ngoài, nói: "Em đã nói không phải! Cút đi! Anh thích tìm ai thì tìm, anh đi gặp họ đi!"

Hyeonjun sau khi nghe xong nhìn cậu khóc đến mặt đầy nước mắt vừa tức giận vừa buồn cười, hỏi: "Wooje, em ghen có phải không?"

Wooje thực sự bị chọc tức liền bước xuống giường đuổi anh đi: "Anh ra ngoài!"

"Được rồi, không phải Wooje đang ghen, là anh ghen. Vậy thì Wooje nói cho anh biết em đang mang thai con của ai?" Hyeonjun ôm Wooje ở ngồi xuống giường, vừa lau nước mắt cho cậu vừa hỏi.

"Em sẽ không nói cho anh biết!" Wooje nói xong bỗng cảm thấy bụng đau nhói, ôm bụng gập người xuống, khuôn mặt trắng bệch nhíu mày nói với Hyeonjun: "Bụng của em đau quá..."

"Em... Đã bảo em đừng cử động, anh đi gọi bác sĩ ngay!" Hyeonjun sợ đến mức nhanh chóng đỡ Wooje nằm xuống giường.

May mắn thay, không có gì đáng ngại, bác sĩ bảo cậu đừng quá xúc động và cử động quá nhiều. Hãy nằm xuống giường nghỉ ngơi, lúc sau rồi lại dạy cho Hyeonjun một bài học.

Wooje ôm bụng nằm trên giường nghỉ ngơi, trên mặt vẫn còn vài giọt nước mắt, bác sĩ nói bụng chướng nhẹ và đau là chuyện bình thường, cậu chỉ có thể chịu đựng cơn đau.

Hyeonjun xoa xoa đôi tay của anh, đặt chúng dưới chăn và cẩn thận xoa bóp vùng bụng dưới của Wooje: "Bụng của em còn đau phải không?"

"Vâng." Wooje thoải mái hơn nhiều sau khi được anh xoa nhẹ, cảm thấy hơi xấu hổ khi nhớ lại những gì mình đã làm.

"Thật xin lỗi, Hyeonjun, vừa rồi là lỗi của em."

Hyeonjun nhìn Wooje, vừa đỏ mặt vừa xin lỗi, lòng anh mềm nhũn, động tác bỗng ấn mạnh hơn chút.

"Đau quá!" Wooje co lại sau khi bị ấn.

"Anh sẽ nhẹ nhàng, Wooje, anh ấn lại cho em." Hyeonjun đặt tay lên eo Wooje, kéo cậu lại, càng thêm chuyên chú mà xoa nắn chỗ mềm mại kia. Dù đã hơn ba tháng nhưng tại sao bụng cậu vẫn nhỏ vậy ?

Wooje nhìn Hyeonjun sờ bụng mình như báu vật, không dám dùng sức, không còn thoải mái như trước. "Hyeonjun, anh xoa nhẹ đến mức không cảm nhận được luôn ấy!"

Hyeonjun không để ý đến cậu, sờ nắn quanh bụng Wooje, cuối cùng còn nhéo nhéo eo cậu. "Wooje, tại sao bụng của em ở tuần thứ 14 lại nhỏ như vậy? Ở đây không có chút thịt nào."

Wooje né sang bên cạnh, nghe những lời của Hyeonjun liền cảm thấy tức giận. Hyeonjun còn dám hỏi cậu tại sao đứa bé lại nhỏ như vậy !

"Em bận quá, ăn uống không được, đứa bé cũng không có pheromone từ Alpha để an ủi. Làm sao mà lớn được? Đâu giống anh, còn có thời gian rảnh đi hẹn hò cùng người khác."

Nghe vậy, Hyeonjun bỗng cảm thấy đau lòng, anh nhẹ nhàng hôn cậu nói: "Wooje, em đừng tức giận. Anh cùng người khác ăn cơm trong bữa tiệc, còn không nhớ nổi người ta là ai." Hyeonjun lại hôn vào má còn lại của Wooje và nói: "Wooje trước đây không bằng lòng về nhà ăn tối với anh. Em thậm chí không biết có bao nhiêu người muốn gặp em. Nếu Wooje muốn đi, anh sẽ rất vui. "

"Anh không thật sự thích cô Lim gì đó chứ?"
"Thật."

Đôi mắt Wooje sáng lên, sau đó cậu thận trọng hỏi, "Vậy là anh ly hôn với em vì anh có người mình thích sao?"
"Đúng vậy."

Chút hy vọng vừa nhen lên trong lòng Wooje bỗng bị dập tắt, mắt cậu lại ướt nhòe.

"Wooje," Hyeonjun nhìn thấy Wooje như vậy liền giải thích: "Anh đồng ý là vì người anh thích muốn ly hôn với anh."

"Anh nói dối, anh tốt như vậy, ai muốn bỏ anh?" Wooje đã sớm không khống chế được cảm xúc của mình, nước mắt chảy dài, giọng nói cũng nghẹn lại.

"Anh không hề nói dối, là em muốn ly hôn với anh không phải sao?" Hyeonjun nói, hơi cụp mắt xuống.

Wooje nghe xong càng ủy khuất, "Em cũng đã định đổi ý nhưng còn một tuần bên cạnh nhau mà anh lại không chút đau buồn nào! Còn không cho em dùng thuốc ức chế, làm em mang thai, còn làm con em chỉ có một người ba!"

Hyeonjun nghe Wooje càng khóc càng dữ dội, cuối cùng anh không thể ngồi yên được nữa mà đưa tay ôm lấy cậu: "Wooje, anh xin lỗi, anh không phải không buồn. Anh thực ra không hề muốn ly hôn, anh rất thích Wooje. Anh đã thích Wooje từ khi còn nhỏ, đến tận bây giờ anh vẫn rất thích em." Hyeonjun hôn lên những giọt nước mắt của cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: "Wooje, đừng khóc nữa."

Wooje bị choáng váng trước lời tỏ tình của Hyeonjun. Cậu vừa mới đẩy anh ngã xuống đất, lúc này anh đã ôm cậu vào lòng. Wooje lau nước mắt, nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt hỏi: "Anh không ghét em và đứa bé sao?" Nghe xong câu hỏi của cậu, Hyeonjun tức giận gõ nhẹ lên đầu cậu. Chẳng lẽ lời anh vừa nói cậu nghe không lọt tai hay sao.

Thấy Hyeonjun không trả lời, Wooje lo lắng đến mức sắp khóc lần nữa. Cậu tùy hứng, cố chấp, tính tình rất bướng bỉnh, thậm chí còn không chăm sóc tốt cho đứa con của họ. Chẳng có điểm tốt nào cả. Không biết Hyeonjun có thích khuôn mặt luôn được khen đẹp này của cậu không. Các Alpha mà Wooje từng hẹn hò trước đây đều khen rằng cậu rất đẹp. Nhưng nếu Hyeonjun không thích thì phải làm sao?

Hyeonjun xoa tóc Wooje và nói tiếp: "Anh không hề ghét em, mà là anh rất thích em. Wooje, anh yêu em, chúng ta kết hôn lần nữa nhé?" Wooje sững sờ một lúc, cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh. Hyeonjun nói rằng anh ấy thích cậu! Wooje cảm thấy đầu mình ong ong, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập ngày càng lớn.

Wooje đột nhiên nhớ tới trước khi họ ly hôn, Hyeonjun cũng đã nói "Anh thích em" với Wooje, lại còn không chỉ là một lần. Thậm chí, mỗi khi hai người có tâm trạng vui vẻ, Hyeonjun sẽ nhẹ nhàng nói "Anh yêu em" với cậu.

Nhưng Wooje đã không đáp lại một lần nào cả, như thể nếu cậu không đáp lại  Hyeonjun vẫn sẽ luôn đối xử tốt với cậu. Tình yêu của Hyeonjun giống như một cốc nước ấm, mỗi ngày được đưa tới Wooje đúng giờ. Nếu một ngày Wooje cảm thấy uống chưa đủ, Hyeonjun sẽ chủ động đưa thêm một cốc mới.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu ôm lấy Hyeonjun và nói: "Hyeonjun, em cũng thích anh. Về sau anh không được phép ly hôn với em nữa!" Wooje ôm cổ Hyeonjun cắn mạnh một cái, cảnh cáo: "Nếu anh nhất định muốn ly hôn với em! Em xinh đẹp như vậy, Alpha ngoài kia tùy ý lựa chọn! "

Hyeonjun hôn nhẹ lên tai của Wooje.

"Anh..." Wooje đẩy Hyeonjun ra. Lời còn chưa kịp nói đã bị Hyeonjun nuốt vào miệng. Hai người hôn nhau một lúc, Wooje cảm thấy có nước trên mặt mình, cậu mở mắt phát hiện ra Hyeonjun thực sự đang khóc!

"Đồ ngốc, sao em hôn anh mà anh còn khóc?" Wooje chủ động hôn lên môi Hyeonjun mấy lần.

"Thật xin lỗi, Wooje, anh tưởng em không thích anh nên mới đồng ý ly hôn. Anh hy vọng em có thể thật sự hạnh phúc. Anh ích kỷ trói buộc em ở bên cạnh anh một năm, anh tưởng mình đã mãn nguyện rồi. Nhưng sau này ly hôn với em, anh nhận ra rằng như vậy vẫn chưa đủ, bây giờ anh ích kỷ đến mức muốn trói buộc em với anh đến hết cuộc đời." Hyeonjun nói xong, liền nhìn phản ứng của người trước mặt, anh biết Wooje rất có thể sẽ đồng ý, nhưng anh vẫn vô cùng hồi hộp.

Wooje tiến đến hôn lên môi Hyeonjun, cười nói: "Được rồi, về sau chúng ta chỉ có tử biệt không có sinh ly."

Nghe xong, Hyeonjun hôn lại cậu. Anh biết rằng từ bây giờ, dù trải qua bao mùa xuân, hạ, thu, đông, họ vẫn sẽ cùng nhau ngắm tuyết rơi tới lúc bạc đầu.

-End-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro