CHAP 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cả nhà ăn cơm rất vui vẻ, Yuri lái xe xuống núi, quay trở về thành phố. Thấy Seohyun không nói gì, Yuri hỏi:


"Hyunie, em mệt à? Sao em không nói gì hết?"


Ngồi ở băng ghế sau, Yulhyun nghe appa nói umma không khỏe cũng vội chồm người lên hỏi:
"Umma, umma đau ở đâu vậy umma?"


"A... Không có, umma không đau chỗ nào hết... Tại..."


"Tại sao?"


"Tại vì em muốn về nhà". Seohyun nói xong cười khẽ.


"Ừ, Yul sẽ đưa em và Yulhyun về nhà ngay bây giờ". Đoán cô mệt, Yuri lái xe nhanh hơn thẳng hướng nhà Seo gia, cô cần phải được nghỉ ngơi lại sức.


"Không phải em muốn về nhà ba mẹ em"


"Chẳng lẽ em muốn..."


"Umma, umma muốn về nhà mình phải không ạ?". Yulhyun mừng rỡ nói to.


"Ừ. Umma muốn về nhà với appa và Yulhyun của umma". Hôm nay cô rất vui, cô không muốn chia tay hai người họ để về nhà mẹ mình chút nào.


Yuri mỉm cười, đưa tay nắm lấy bàn tay của cô.


"Được, chúng ta về nhà".


Về đến nhà, Yuri liền gọi điện cho ba mẹ vợ nói Seohyun đã về nhà.


Gần một năm không ở trong chính ngôi nhà của mình, Seohyun vui sướng đi khắp các ngóc ngách để nhìn cho rõ. Cô tưởng căn nhà sẽ bị Yuri và Yulhyun làm lộn xộn nhưng không ngờ lại khá sạch sẽ và gọn gàng.


Seohyun đang nghĩ không biết có phải Yuri thuê người giúp việc hay không thì cả hai cùng nhau kể công.


"Umma, Yulhyun có thể lau bàn, đổ rác, còn giúp appa dùng máy hút bụi. Yulhyun rất ngoan phải không umma?"


"Yulhyun, để cho umma nằm nghỉ. Chừng nào umma dậy muốn nói gì thì nói".


Yuri thấy sắc mặt Seohyun chuyển biến nên muốn cô về phòng nghỉ ngơi, nhân tiện trong lúc đó Yuri và Yulhyun sẽ lái xe tới nhà Seo gia lấy thuốc của cô rồi còn phải đến siêu thị mua thức ăn nữa.


Khi Seohyun thức dậy thì trời đã sập tối, cô không ngờ mình đã ngủ một mạch tới ba tiếng đồng hồ. Có lẽ vì vận động nhiều nên cô hơi mệt.


Cô bước ra ngoài phòng khách nhưng không thấy Yuri và Yulhyun đâu cả. Lúc đó, cô lại nghe tiếng động phát ra từ trong bếp


Nhìn thấy Seohyun đứng ở cửa nhà bếp, Yuri quay đầu nhìn cô cười.


"Em dậy rồi!"


"Yul và Yulhyun đang làm gì thế này?"


"Yulhyun và appa nấu bữa tối, umma. Lúc nãy appa chở con đi mua rất nhiều đồ ăn để nấu một bữa ăn đảm bảo dinh dưỡng cho umma với nhiều món thật ngon". Yulhyun đứng trên ghế cạnh bồn nước, vừa nói vừa vo gạo.


"Con vo được gạo hả?". Seohyun tròn xoe mắt ngạc nhiên.


"Dạ, nhiệm vụ của con là vo gạo". Nhóc muốn thể hiện cho umma xem nên vo gạo hết sức thành thạo, vặn nước, đổ nước thế nào.


Yuri nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Seohyun bật cười.


"Yulhyun cứ đòi giúp Yul nên Yul chỉ cho con cách vo gạo. Nhóc con khá lắm, chỉ một lần là làm được ngay".


Seohyun không quen nhìn cảnh hai đứa trẻ của cô một lớn một nhỏ trong bếp chút nào.


"Yul à, để em giúp..."


"Em ra nghỉ đi, cái bếp này cứ giao cho Yul và Yulhyun".


"Đúng đó umma, umma đi nghỉ đi. Appa và Yulhyun nấu là được rồi".


Hai đứa trẻ ấy là muốn nấu cho cô ăn sao? Yulhyun đã từng nói với cô rau appa xào dở tệ ăn không được nhưng cô không thể tin được rằng Yuri lại đích thân vào bếp.


Hai đứa trẻ ngịch ngợm ấy ra sức đẩy cô vào phòng khách nhưng cô làm sao mà yên tâm ngồi chơi trong khi hai người bận rộn nấu ăn thế được. Seohyun quyết định đứng trong bếp để giúp Yuri và nhóc Yulhyun khi cần.


Yuri lấy ghế, đẩy nhẹ cô ngồi xuống.


"Yulhyun, umma muốn xem appa và Yulhyun nấu ăn. Hôm nay, cả hai chúng ta phải trổ tài cho umma biết nha nhóc".


"Ok.appa!"


Nhìn con người mà cô yêu thương nhất vì cô mà nấu ăn, cô chưa ăn đã thấy no. Yêu quá!


Yuri nhanh nhẹn cắt hành làm Seohyun giật cả mình chỉ lo Yuri cắt trúng tay nhưng động tác của Yuri lại rất gọn gàng, bên cạnh còn có Yulhyun phụ. Cả hai phối hợp ăn ý người tung chảo, người đổ nguyên liệu, hóa ra là cả hai thường cùng nhau vào bếp.


Sau đó Yuri chiên trứng ốp la trong khi Yulhyun cầm đĩa đứng bên cạnh chờ appa xúc ra. Nhìn dĩa trứng ốp la óng ánh ngon miệng, Seohyun khen thầm trong bụng. Woa! Yul seobang nấu ăn không tồi chút nào.


Seohyun quyết định ra phòng khách đọc một số tài liệu, yên tâm giao cả căn bếp cho cả hai.


Một tiếng sau, Seohyun ngồi vào bàn ăn đầy những món ngon, canh, cá, thịt đủ tất cả làm cô chưa kịp cầm đũa lên đã muốn bật khóc. Seohyun vui, thật sự cô rất vui vì cô còn sống khỏe mạnh để được ăn bữa cơm do Yuri và Yulhyun đích thân nấu.


Ăn xong, Yuri còn ép nước trái cây cho cô uống nữa.


Cả ngày chạy nhảy lại còn phụ appa nấu ăn nên mới 9 giờ tối Yulhyun đã ngủ khò trong lòng Seohyun.


"Để Yul bế con về phòng".


Yuri nhẹ nhàng ôm lấy nhóc trên sofa, Seohyun đi sau lưng Yuri cùng vào trong phòng Yulhyun. Đúng như cô nghĩ, phòng nhóc cũng rất ngăn nắp.


Kéo chăn đắp cho Yulhyun, cô cúi đầu hôn hai má của nhóc.


Ra khỏi phòng, thấy Seohyun cúi đầu khóc nấc lên, Yuri vội hỏi.
"Hyunie, em sao vậy em?"
Seohyun ôm lấy Yuri, dụi đầu vào người Yuri.


"Em không sao cả. Em bị Yul và Yulhyun làm cho cảm động phát khóc luôn nè".
Yuri bật cười:
"Ha ha, Yul và Yulhyun mới nấu cho em có một bữa mà em lại cảm động khóc luôn. Có lẽ nếu sau này nấu cả trăm lần hay ngàn lần chắc em còn khóc nhiều hơn quá".


"Giờ em về nhà rồi, Yul không cần nấu nữa đâu. Có lẽ em nghỉ ngơi thêm vài tuần nữa, em sẽ quay lại công ty giúp Yul". Seohyun rất hạnh phúc khi được ăn cơm do tự tay Yuri nấu nhưng cô không muốn nhìn cảnh Yuri đứng bếp chút nào.

Yuri nâng cằm cô lên, chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô.


"Hyunie, Yul xin lỗi em. Có một thời gian Yul lao vào dự án của công ty Luật , Yul không quan tâm đến gia đình, bao nhiêu việc ở Kwon thị hay ở nhà cũng do một tay em, Yul là một người chồng, người cha vô trách nhiện, làm em khổ nhiều, Yul xin lỗi".


Seohyun chăm sóc gia đình rất chu đáo, kể cả việc ở Kwon thị cũng được Seohyun sắp xếp ổn thỏa, mà chẳng bao giờ phàn nàn , Yuri cứ nghĩ có lẽ cô rất hạnh phúc nên vô tư làm việc, hoàn toàn không biết rằng cô rất muốn được cùng Yuri chăm sóc cho gia đình nhỏ của cả hai.


Lúc Seohyun bệnh, Yuri không biết, còn tưởng cô chỉ mệt mỏi đúng như lời cô nói.


Yuri đã nghĩ Seohyun sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình, Seohyun và Yulhyun mãi mãi là hai người quan trọng nhất với Yuri, là động lực để Yuri cố gắng làm việc. Cho dù có vất vả như thế nào đi nữa, chỉ cần nghĩ đến hai mẹ con Seohyun, Yuri sẽ quên đi tất cả mệt mỏi.


Nhưng điều không ai có thể ngờ tới là trong tích tắc Seohyun lại nằm trong bệnh viện giằng co với lưỡi hái của thần chết. Có trời mới biết lúc đó Yuri sợ hãi đến mức nào. Yuri sợ mất cô. Chưa bao giờ Yuri nghĩ chuyện Seohyun sẽ rời xa mình nên vô cùng hoảng loạn. Yuri không thể tưởng tượng được cô còn trẻ như thế mà lại phải chết trước Yuri, không thể nào như thế được, Yuri đã rất sợ hãi và khủng hoảng tinh thần.


Nhất định Yul sẽ không bao giờ để chuyện tương tự xảy ra nữa. Từ nay về sau, chuyện của em cũng là chuyện của Yul, tất nhiên cả việc nhà cũng thế. Từ giờ Yul sẽ cố gắng học để trở thành một seobang tốt. Hạnh phúc quá Hyunie à! Cuối cùng em vẫn ở bên Yul. À còn việc này nữa, em cũng đừng lo về chuyện công ty Luật. Yul chuyển vị trí Tổng giám đốc cho Sooyoung rồi. Yul chỉ có cổ phần ở đó và làm cố vấn thôi. Việc chính của Yul vẫn là Kwon thị


"Em chưa bao giờ thất vọng về Yul cả, ngưỡng mộ nữa là đằng khác". Không chỉ ngưỡng mộ mà còn yêu tha thiết.


Yuri mỉm cười, nhìn ánh mắt sáng lấp lánh hồn nhiên của cô. Yuri yêu cô quá đi mất. đẹp quá.


Không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của Seohyun , Yuri cuối xuống hôn lên đôi môi cô khá nồng nhiệt và mạnh bạo, có cả khát vọng cháy bỏng của mình, đầu lưỡi ấm áp xâm nhập vào trong miệng cô, quấn lấy từng dòng ngọt lịm, đê mê.


Hình như lâu lắm rồi Yuri mới hôn cô như thế này. Nhưng Yuri nhớ môi cô, rất nhớ.


"Ưm...". Seohyun hoàn toàn bị nụ hôn say đắm của Yuri làm cho cả người ngất ngây.


Đến khi thấy cô thở dốc, Yuri mới từ từ buông cô ra. Khuôn mặt trắng trẻo ngại ngùng phủ lên một mảng ửng hồng.


Yuri trước giờ đều liên lạc với bác sĩ điều trị chính cho Seohyun, cho dù không đưa cô đi tái khám nhưng Yuri biết sức khỏe của cô đã hoàn toàn phục hồi, thể lực cũng trở về như trước đây, chỉ cần không vận động mạnh là được.


"Yul và em về phòng ngủ!".

Bàn tay của Yuri nắm lấy tay cô, nhận ra bước chân cô có vẻ chậm, quay đầu lại thấy vợ cúi đầu xấu hổ, trong khi Yuri lại muốn phóng một cái đi thật nhanh tới phòng.


Ha ha. Là vợ chồng mấy năm nay rồi mà cảm giác của cả cô và Yuri bây giờ rất giống như hai đứa học sinh cấp ba thập thò ăn trái cấm, vừa muốn vừa lo nơm nớp sợ có người phát hiện.


Mặc kệ là người trưởng thành hay học sinh cấp ba, Yuri vẫn nắm chặt lấy bàn tay của người phụ nữ mà Yuri yêu.


Trong phòng, được cơ thể ấm áp của Yuri phủ lên trên, cả hai quấn lấy nhau trong khi bàn tay của Yuri không ngừng vuốt ve cơ thể cô làm Seohyun bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ.


Vòng tay ôm lấy Yuri thật chặt, hạnh phúc ngập tràn trong lồng ngực.


Cuộc sống sau này của cô, của Yuri, của Yulhyun, sẽ chỉ có hai chữ hạnh phúc.


Nhưng điều mà không ai ngờ tới, sáu tháng sau, triệu chứng như lúc Seohyun bệnh bạch cầu cấp tính lại xuất hiện, cứ như một bóng ma bao phủ lấy gia đình cô vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro