Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 năm sau




Trong căn hộ lớn thuộc khu đô thị cao cấp YG, ánh sáng ban mai rực rỡ từ ngoài cửa sổ hắt vào căn phòng ngủ khiến cho người đang nằm trên giường hơi nheo nheo đôi mắt. Sáng ri... đó là suy nghĩ đầu tiên bật ra khi cậu mở mắt. Vươn vai tỉnh dậy, vặn người hai cái rồi bước xuống giường. Mở toang chiếc rèm phía cửa ban công, cậu trai có khuôn mặt thanh tú nở một nụ cười dịu dàng. Quay đầu nhìn cái người nào đó vẫn lười biếng không chịu dậy, cậu khúc khích cười, đi tới kéo kéo chiếc chăn mà anh đang trùm trên đầu xuống. Trong ánh mắt của cậu tràn ngập ấm áp và cả hạnh phúc. Cúi người hôn nhẹ lên môi người kia, cậu thì thầm.






– "Đồ ngốc Hoonie, sẽ ngộp thở đó..." - Thấy JiHoon vẫn không có dấu hiệu tỉnh, cậu chỉ biết lắc lắc đầu - "Chắc tối qua lại thức khuya rồi" - Dạo gần đây Tập đoàn NCT đang phát triển sang một số nước bên phương tây, anh vì lo cho sức khỏe của cậu, bắt cậu đi ngủ trước không được chờ anh.






– "Junie..." - Tiếng gõ cửa phòng khiến cậu giật mình.






– "Ồ, Jen..." - JunKyu khẽ đi tới mở cửa, nhìn thấy cô gái với mái tóc màu vàng dài tới thắt lưng hiện đang đứng trước phòng, nở một nụ cười tươi tắn thì gật đầu chào nhẹ - "Buổi sáng tốt lành... ngủ ngon chứ?"






– "Ừm" - Cô gật đầu - "Anh hai dậy chưa?" - Jennie cười cười ngó ngó vào phòng ngủ - "Chậc, hôm qua hình như lại thức tới hơn 2h sáng đó"






– "Gần đây nghe HaeChan nói công ty rất bận" - Cười khổ một tiếng, cậu lắc đầu - "Được rồi, để anh ấy ngủ chút đi. Jen, cậu cùng tớ xuống nấu đồ ăn sáng đi. Hoonie nếu chút dậy chưa thấy có đồ ăn nhất định anh ấy sẽ dỗi cho mà xem" - Cậu vừa nói, vừa đẩy đẩy vai Jennie. Cô ậm ừ, quay lại nhìn ai đó vẫn đang say giấc, bĩu môi.






Ngày X ... tháng X ... năm 2XXX ...






JungWooie yêu quý, li mt bui sáng na ti. Bình minh hôm nay rt đp, bu tri trong vt không bóng mây, cơn gió thu thi khe kh khiến t cm thy khoan khoái. Như mi ngày, hôm nay t li cùng Jen nu ba sáng. Cu biết không, gn đây NCT bt đu m rng chiến dch thâu tóm th trường âm nhc Nam M, Hoonie thc s bn rn vô cùng. Hơn 1 năm trước, anh y không cho mình tham gia vào công vic công ty na. Vn là mt tr lý riêng, gi anh y đ mình làm công vic yêu thích: giáo viên thanh nhc. Hoonie nói rng anh y không mun mình phi lo lng nhiu chuyn quá. Sau khi mình t chc tr lý riêng, chuyn xung làm giáo viên thanh nhc cho HaeChan thì HyunSuk hyung cũng kết thúc chuyến tun trăng mt vi v ca anh y, mình mng là Hoonie không phi mt thân mt mình đi phó vi đng tài liu cht cao như núi kia.






– "Jen, trứng chiên đã xong, bánh mì xong chưa?" - Quay sang Jennie hiện lười biếng nằm dài người trên sopha, mắt chăm chú nhìn vào máy nướng bánh mì, cậu bật cười - "Đừng nướng quá giờ, sẽ cháy đó..."






– "Anh hai đúng là một kẻ lập dị khó chiều" - Cô chu mồm, oán trách - "Sữa nếu ngọt không uống, trứng chiên phải là trứng mặn, bánh mì nướng xém vừa phải,... rồi cả một đống những cái 'không được''phi' khác. Junie, tớ là em gái còn không chịu được vậy mà cậu có thể cưới được anh hai, tớ phục cậu..."






– "Nói cái gì thế hả?"






Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau khiến Jennie nhảy dựng lên. Cô cười cầu hòa quay lại phía sau, không biết từ khi nào JiHoon đang đứng ở phía cầu thang. Anh vẫn mặc bộ ngủ màu xám nhạt, chân đi đôi dép bông hình con koala màu xám, đôi mắt xám lờ đờ, có vẻ chưa tỉnh hẳn ngủ. Mái tóc đen lúc này rối tung, nhìn anh lúc này nếu để các cô nhân viên của NCT và mấy cô tiểu thư quý tộc lúc nào cũng ngưỡng mộ nhìn thấy chắc họ vỡ mộng mà chết ngất luôn mất thôi. Nhưng dù có sao đi chăng nữa thì cậu vẫn yêu tất cả mọi thứ thuộc về anh. JiHoon và Jennie, sáng nào cũng như sáng nào, phải đấu với nhau một trận, ầm ĩ cả nhà lên mới chịu yên. JunKyu đứng một bên chỉ lắc lắc đầu với hai anh em nhà này.






– "Anh xuống lúc nào vậy?" - Mồ hôi rịn trên trán của Jennie, cô lắp bắp mãi mới nói xong một câu - "Anh lúc nào cũng như hồn ma ấy... Đi mà không có tí tiếng động nào cả... Đáng sợ chết đi được ~"






– "Em rủa anh chết sớm đó hả?" - Sắc mặt JiHoon sầm lại.






– "Ai rủa anh, ý em là anh có thể đi lại có tiếng động được không? Mỗi sáng em đều bị anh hù cho tim thiếu chút thì rụng tới nơi rồi" - Jennie phản bác.






– "Em làm điều gì sai trái nên mới bị hù đúng không" - Trưng ra cái vẻ mặt 'anh đúng em sai, ti em nói xu anh', JiHoon hừ lạnh một cái. Uể oải bước tới bàn ăn, anh ngồi xuống, ngáp thật to - "Mà bao giờ em mới kết hôn đây hả? Không phải Daniel đã cầu hôn rồi sao? Mau mau biến đi đi..."






– "Yah, anh trai tốt quá nhỉ..." - Chống nạnh, cô trừng mắt.






– "Buồn cười, em định ở chung với vợ chồng anh tới bao giờ hả?" - JiHoon cũng không khách khí, nhướng mày - "Em có biết vì phòng em ở sát cạnh mà tối nào anh có nhu cầu đều bị Junie từ chối không hả?"






– "Được rồi, được rồi, xin hai người, đừng có như mấy đứa trẻ con, suốt ngày cãi nhau nữa có được không?" - JunKyu mặt đỏ một mảnh, bịt ngay miệng anh lại.






– "Junie, Junie... hôn anh đi" - Giở giọng làm nũng, anh chớp chớp mắt nhìn cậu, đôi tay cũng không an phận mà sờ xuống eo, ôm chặt cậu vào trong lòng mình - "Anh muốn Junie hôn anh, hôn anh đi..."






– "Mặt dày thực" - Lầm bầm trong miệng, Jennie khinh bỉ liếc anh trai.






Cu biết không, t và Hoonie đã kết hôn vào cui năm ngoái, anh y đi vi t thc tt... ch là, m... anh y rt không bng lòng v chuyn v chng t sau khi kết hôn vn chung vi Jen. Nhưng nói sao nh, đi vi t... chuyn chung vi Jen cũng không có gì là không hay. Thnh thong khi Hoonie không có nhà, hai đa bn t thường r nhau đi mua sm, sau đó b anh y phát hin cui cùng là mt trn ghen tuông m nhà. T và Jen nói sao cũng đã chia tay lâu lm ri, hơn na gi t cũng là... 'ch dâu' ca cô y, không phi sao? m, nói thế này thc xu h quá... Daniel, bn trai ca Jen cũng đã ng li cu hôn, có l khong đu năm sau hai người h s kết hôn. Hin ti Hoonie đang bn bu nhiu vic nên cũng chưa qua bàn được vi bên nhà trai...






n tượng đu tiên ca t khi gp Hoonie đó là mt người đàn ông thành đt, giàu có và rt lãnh đm. Nhưng có l t đã lm ri, thc ra anh y là mt người rt m áp, quan tâm và yêu thương t... ch có điu EQ ca anh y rt thp, không biết bày t tình cm ca mình. Hoonie ging như mt đa tr, thc không ging mt người đàn ông 28 tui gì hết. Nhiu khi t phi chăm sóc anh y, bón cho anh y, ôm và vut ve anh y khi anh y ng. Nói chung là ging ht như người qun lý thú trong vườn bách tho đang chăm my con lười. A a a... nếu Hoonie biết t nghĩ thế này nht đnh s mng t chết mt thôi. Đúng ri, s lượng cá ca Hoonie nuôi đã tăng thêm hai con, ngày ngày t đu phi băm nh ch tht băm đ cho chúng ăn. Chúng rt đáng yêu, gi t cũng yêu cá lm lm luôn đó.






– "Hoonie, ăn nhanh lên, sắp muộn giờ rồi. Anh hôm nay có buổi họp với ban giám đốc đó" - JunKyu ngồi cạnh JiHoon, múc một muỗng súp đút cho anh ăn. Phó chủ tịch của NCT hiện tại vô cùng thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của vợ.






– "Buồn nôn. Anh hai, anh đã là một thằng già 28 tuổi rồi đó, làm ơn dùng tay tự ăn đi có được không?" - Jennie bĩu môi một cái.






– "Ghen tị? Gọi Daniel tới bón cho em đi..."






– "Anh..." - Anh luôn rất thích thể hiện sự chiếm hữu của mình đối với JunKyu. Vẫn biết cậu yêu anh nhưng quả thực JiHoon cứ nghĩ tới thời xưa cậu và Jennie quen nhau là lại có cảm giác ghen tị vô cùng - "Được lắm, có ngày em sẽ cho anh biết tay" - Hậm hực lườm JiHoon, Jennie lại cúi đầu ăn nốt chỗ súp.






– "Phải rồi, hai người chiều nay nhớ phải qua Khách sạn Daiu lúc 6h chiều đó nhé" - Ngẩng đầu, dùng khăn lau lau chiếc miệng còn dính súp của JiHoon, JunKyu nhẹ giọng nhắc nhở - "Nếu tới chậm..."






– "Bác Baekie sẽ giết cả đám" - Hai anh em đồng thanh nói, mặt tái mét.






JiHoon sau khi dùng xong bữa sáng, vui vẻ ôm eo JunKyu đi ra ngoài của. Jennie đáng thương cô đơn một mình cầm chiếc cặp đựng đồ diễn tập cho show mới đi phía sau chứng kiến vợ chồng nhà kia tình cảm mặn nồng. Bởi vì hôm nay JunKyu không có lịch lên công ty cho nên cậu sẽ ở nhà. Anh nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi cậu, dặn dò cậu vài câu rồi leo lên ô tô thẳng tiến tới công ty. Jennie đứng chờ Daniel, quả nhiên chỉ vài phút sau khi JiHoon đi thì đằng cổng một cậu thanh niên tóc nâu, khuôn mặt điển trai mang chút tây tây lái một chiếc motobike xuất hiện. Cậu ta tầm độ 24, 25 gì đó, mặc áo sơ mi màu đen, quần bò, phong cách thoải mái nhưng không gây cho người ta ác cảm. Nhìn thấy JunKyu, cậu ta cúi thấp đầu, rạng rỡ chào một tiếng.






– "Chị dâu..."






– "Đừng có gọi tôi như vậy" - Mặt JunKyu đỏ lên thành một mảnh, lí nhí nói. Jennie đứng đó cười vang hai tiếng ha ha - "Được rồi, hai người mau mau đi. Không phải Jen sắp muộn giờ diễn tập sao?"






– "Show này nhất định cậu phải đi xem đó" - Sắp tới Jennie sẽ là biên đạo chính trong một show diễn lớn, trông cô có vẻ rất tự tin.






– "Đồng ý" - Cậu gật đầu - "Rồi, Daniel... đèo Jen cho cẩn thận đó" - Quay sang dặn dò với chàng trai đang ngồi trên motobike, cậu cau mày - "Đi đường nhớ cẩn thận một chút... đừng có mà phóng nhanh vượt ẩu nghe chưa?" - JunKyu cảm thấy mình càng lúc càng giống một người mẹ già rồi.






– "Chị dâu an tâm đi, em đảm bảo Jen không bị mất mát một sợi tóc nào hết" - Daniel tự tin - "Lên đi em..." - Cậu ta xoay người đưa Jennie mũ bảo hiểm.






– "Bọn em đi đây" - Jennie nói một tiếng rồi chiếc xe phóng vút đi.






Nhìn bóng chiếc motobike biến mất, JunKyu khe khẽ cười, lắc lắc đầu. Thực ra cậu biết lúc mình và JiHoon nói với Jennie mối quan hệ của cả hai, khi đó cô vẫn chưa quên được cậu. Nhưng mà biết làm sao, có lẽ... ngay cả trong quá khứ khi hai người quen nhau cậu chưa bao giờ yêu cô, đơn thuần chỉ coi cô như em gái. Cái mối quan hệ của hai người bọn họ thực sự là buồn cười... người yêu cũ của mình lấy anh trai?! Tuy nhiên JiHoon đã nói rồi, đối với cô... biết được sự thật có lẽ lại là một điều tốt. Vì vậy cậu nhắm mắt, bỏ lơ những vấn vương còn tồn đọng trong lòng Jennie. Nhìn xem, giờ không phải cô rất tốt với bạn trai của mình sao? JunKyu cảm thấy mừng vì Jennie hạnh phúc.






– "A..." - Đúng lúc này, chuông điện thoại chợt reo lên - "Ồ, HaeChan à?" - Màn hình hiện nickname "gấu nâu đít bự super star", JunKyu bật cười nhận điện.






– "Yah, Kim JunKyu... hôm nay có nhà không đó h?" - Cái giọng của HaeChan đúng là có một không hai, báo hại cậu phải bỏ xa ra khỏi tai 20 cm - "Eu kwang kwang... chiu ti qua Melody đi, Jae hyung nói lâu quá không gp cu. T hi ly cái lão t k siêu cp kia đt nhiên tr thành v đm v hin, ch chu đi đâu..."






– "Hả? Cậu hôm nay không phải đi show siếc gì à?"






– "Không. Thn tượng không phi người à? T đang trong kì ngh phép. Thế chiu có rnh không? Nếu không có xe t qua đón" - Cậu dám đảm bảo là HaeChan lúc này đang ngoác miệng ra cười - "Mà... cái tên t k kia không cho đi, cu c mc k đi..."






– "Hoonie đâu có tới mức cấm túc tớ chứ" - JunKyu cười khổ - "Tớ có nhà, khoảng 1h chiều qua đón nhé. Đúng rồi, tối nay 6h..."






– "Biết biết, Khách sn Daiu h? Hôm nay TaeYongie hyung nhn tin báo t ri. Tht tình..." - HaeChan thở dài một cái - "Nhanh tht đó, không ng hôm nay ti d l đính hôn ca hai đa đó. Jae hyung r t đi cùng đám ca anh y luôn. Nói tht... t chng mun gp cái tên Lee Jeno"






– "Rồi, cậu chỉ là muốn đi cùng Jae hyung và Lee MinHyung thôi chứ gì..."






JunKyu cười vang khi nghe thấy tiếng quát mắng từ đầu đây bên kia vọng lại. Dám cá là mặt cậu bạn thân của cậu hiện đã đỏ bừng lên rồi đây mà. HaeChan lúc nào cũng thế, trong lòng rõ ràng là thích nhưng mồm lúc nào cũng chửi mắng Lee MinHyung. Cậu ta cứ nhìn thấy MinHyung là nhảy vào đánh, mắng anh chàng họ Lee kia. Được cái tên MinHyung cũng rất chiều HaeChan, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa... cho dù bị đối sử tàn bạo thế nào cũng chỉ mỉm cười, ân cần chăm sóc HaeChan mà thôi. JaeMin ban đầu không đồng ý chuyện hai người họ quen nhau cho lắm nhưng cuối cùng cảm thấy được sự chân thành của MinHyung, đồng ý để cho HaeChan và MinHyung ở bên nhau.






JungWooie, s vic năm đó thc ra t vn luôn đ trong bng... t, bn thân ca cu li là người cui cùng biết tt c. Cu, Jae hyung và c TaeYongie hyung b bt cóc, t hoàn toàn không biết gì, li vn vui v đi chơi, hn hò vi JiHoon. Nhiu khi t luôn t dn vt mình. Trong khi cu phi chu cc hình, hành h... trong khi HaeChan đang mt đi toàn b lý trí, t... bn thân ca hai người li chng th làm được bt c th gì. HaeChan nói không sao, Jae hyung nói không có chuyn gì, thm chí c TaeYongie hyung cười du dàng lc đu bo t không phi li ca em, t vn cm thy cc kì có li. T đã suy nghĩ rt nhiu, t thc vô tâm, ch lo chuyn ca mình. JungWooie, qu tht t luôn mun nói vi cu hai t xin li.






Cu thy không, mi người đu đã vượt qua cú sc năm đó. Mc dù có mt thi gian cuc sng ca tt c b xáo trn nhưng bây gi tt c đu đang sng rt hnh phúc. T và Hoonie đã kết hôn, Jennie và Daniel d tính năm sau kết hôn, MinHyung và HaeChan đã tr thành người yêu ca nhau. Mc dù DoYoung đã đng trước mt bác trai nhn ti và xin phép được theo đui TaeYongie hyung nhưng xem ra trong sut khong thi gian t đó ti gi cu ta vn tiếp tc phi chu đng s th thách ca Oh gia. Jae hyung và Lee Jeno, nói sao đây... kì tích à? Có l nên nói như vy, hai người h b qua cái gi là 'đo đc xã hi', mc k vic mình là anh em, chung ging như v chng. Nghe nói m ca HaeChan và Jae hyung là bác Taehee vn mt lnh đi vi tình yêu ca Jae hyung và Lee Jeno nhưng t tin là h s thuyết phc được bác y. HanSol hyung và YoungHo hyung, h đúng là đôi oan gia, cho ti gi vn dây dưa không dt nhưng so vi trước đây có l cũng đã có tiến trin hơn trong vn đ tình cm.






Cha m ca TaeYongie hyung là bác LuHan và bác SeHun hin đã nhường li v trí lãnh đo cho các con, cùng nm tay nhau đi du lch Hawaii vi cha m cu. H mi v Hàn Quc vào tun trước, nhìn bn người h có v rt thoi mái khi được đi ngh tun trăng mt ln th n. À đúng ri, hai người bn ca cu ti Nht Bn là Yuta và SiCheng, h vn thường v Hàn Quc thăm hai bác. Người yêu cũ ca cu, Moon Taeil... nghe nói anh ta cũng đã đính hôn vi người yêu ca mình, Zhong Jihyo. Còn JiSung... cu s phi ngc nhiên, thng nhóc đã tt nghip Đi hc bng xut sc, gi đã tiếp qun chc Ch tch ca NCT. Biết không? Hôm nay là mt ngày vô cùng trng đi ca JiSung đó. Ti Khách sn Daiu ti nay bn mình s ăn mng tic đính hôn ca cu nhóc. Đi tượng là ai ư? Ngc nhiên không? Zhong ChenLe, em trai h ca Lee Jeno. Đúng là không hiu hai đa đó bt đu t bao gi luôn. Không ng thng nhóc lnh lùng Park JiSung khi yêu li cưng chiu, chiu chung người yêu như vy?!






B li quá kh không có nghĩa là b li cu nhưng bn t cn phi bước ti tương lai. JungWooie, t tin là cu cũng không mong bn t tiếp tc chìm trong quá kh đau kh, phi không? Thế nhưng... m, có l trong s tt c vn có mt người trong th thoát được ra khi ám nh ca quá kh. Cu biết là ai phi không, JungWooie? Cu ta... t nghĩ cu ta tr thành mt k điên ri. Trước đây cu ta đã vô cùng khó gn thì gi đây càng tr nên quái tính. Ging như t mình xây nên mt bc tường vô hình tách bit vi tt c mi người, giam mình trong nhà giam ca trái tim, không m lòng vi bt kì ai. T và HaeChan qu thc không ưa cu ta nhưng bây gi bn t cm thy cu ta thc s quá đáng thương. Hai năm ri, JungWooie... cu ra đi quá đt ngt, đt ngt ti mc t thc s vn chưa th tin cu không còn trên thế gian này.






JungWooie, có l t nghĩ cu sai ri... Kì thc con người đó vô cùng yêu cu, rt yêu cu. JungWooie, mi tình hai mươi my năm ca cu vn không phi đơn phương, ch là hai người các cu đã đánh mt quá nhiu thi gian, cho ti khi đã gn chm ti đích thì bi kch li xy ra. Là ông tri đang đùa gin hay đnh mnh không cho các cu được bên nhau? Ti bao gi cu ta mi có th thoát ra được nhng ám nh kia, vượt qua quá kh?! T không biết, nhưng JungWooie, t tin cu trên thiên đàng kia nht đnh s không b rơi cu ta, có phi không?






Bi vì, JungWooie, người yêu Oh JaeHyun nht trên thế gian... là cu...






– "HaeChan..."






– "m..." - Nghe thấy giọng nói của JunKyu mang đầy tâm trạng, đột nhiên Junsu cũng thu lại vẻ đùa cợt - "Sao vy Junie?"






– "Sắp tới tháng 7 rồi" - Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cao trong xanh, những tia nắng xuyên qua tán lá chiếu thành những mảng sáng trong sân, khóe môi JunKyu nở một nụ cười dịu dàng - "Năm nay chúng ta cùng đi thăm mộ cậu ấy nhé?! Đi thăm JungWooie?!"






– "Được, cùng đi thăm..."






Khách sạn Daiu là khách sạn sang trọng nhất tại Seoul, mới khai trương hơn một năm trước. Trong căn phòng VIP rộng lớn, một bàn ăn dài với nhiều những món ăn ngon. Nào là tổ yến, vi cá sốt, sườn xào chua ngọt,... thật khiến cho mọi người chảy nước miếng. Hai bên bàn, những vị khách đã tới đông đủ gần hết. Phía bên phải là Jeno, JaeMin, Jihyo, Taeil, MinHyung, HaeChan... còn có HanSol và YoungHo. Phía trái bao gồm vợ chồng nhà JunKyu cùng JiHoon, cả Jennie, LuHan, SeHun, ChanYeol và BaekHyun. Chính giữa bàn là hai người con trai, một người vét trắng âm trầm bí hiểm, một người vét đen điềm tĩnh lạnh lùng... cả hai ai cũng là thiếu niên tuấn tú xuất thần, hiếm có khó tìm. Mặc dù trên khuôn mặt họ đều giữ vẻ biểu cảm cứng ngắc nhưng sâu trong ánh mắt lại có thể nhìn ra sự hạnh phúc khó tả.






– "Còn ai chưa tới không?" - Park phu nhân một thân áo đỏ, còn nổi bật hơn cả hai nhân vật chính. Mắt lóe tia lửa, một phen liếc toàn bộ bàn tiệc khiến không ai hẹn ai, đồng loạt rùng mình trừ một số thành phần đặc biệt là LuHan, Jeno và JaeMin.






– "Còn có TaeYongie hyung, Kim DoYoung và... ừm..." - JunKyu nhẹ giọng thưa, mắt liếc về bốn chỗ ngồi còn trống ở dãy bên trái của mình.






– "Mấy giờ rồi mà chúng nó còn chưa tới hả?" - BaekHyun nhịp nhịp cái chân, một mặt tỏa ra sát khí khiến mọi người mồ hôi vã ròng ròng - "Hừ, hôm nay là ngày vui của Sungie và Chenie, chúng nó dám tới muộn?!"






– "Được rồi, em đừng nóng" - ChanYeol cười khổ, níu tay vợ mình.






– "Tại sao Yongie cùng thằng ranh Kim DoYoung tới muộn. Không lẽ hai đứa nó đi với nhau?" - LuHan mắt sắc lạnh liếc SeHun.






– "Sao anh biết" - SeHun nuốt nước bọt.






– "Em nói cho anh biết, anh đừng có hòng mong lén lút giúp DoYoung. Nó làm bạn với Hyunie, em không phản đối nhưng chuyện nó với Yongie, đừng có mong" - Hừ lạnh một tiếng, LuHan cau mày, khoanh tay trước ngực. Mọi người thầm thương cảm cho DoYoung, vật vã 2 năm rồi vẫn chưa bê được mỹ nhân về nhà.






Sau khi LuHan biết chuyện ngày xưa của DoYoung và TaeYong thì nổi giận lôi đình. Trong suốt hơn 2 tháng cấm cho DoYoung bén mảng tới nhà họ Oh, còn TaeYong thì bị bắt về ở chung với cha mẹ, không được ở riêng bên ngoài nữa. SeHun thỉnh thoảng vẫn giúp đỡ cho DoYoung, ví dụ như chuyển lời, chuyển thư, vân vân nhưng đều bị LuHan bắt được. JaeHyun vẫn giữ vẻ dửng dưng, không hề nói tốt cho người bạn thân một chút nào, trái lại lại còn giúp đỡ mẹ mình ngăn không cho DoYoung gặp được TaeYong. Đại thiếu gia của nhà họ Oh mặc dù bị mẹ cùng em trai ngăn cách nhưng cũng không tỏ ra ý bất mãn. Nói chung là TaeYong cũng có yêu DoYoung thật nhưng anh cũng muốn thử coi xem DoYoung chịu đựng được bao lâu, có chân thành hay không?! Tóm lại vẫn là hợp tác, đầy đọa Chủ tịch của Tập đoàn ngân hàng DoTae suốt hơn 2 năm qua.






Bây giờ ai mà nhìn DoYoung đối với TaeYong thì chắc chắn không nhận ra playboy lẫy lừng một thời nào. Giờ nó rất an vị, sau giờ tới đón TaeYong, khi đi làm cũng tranh thủ giờ nghỉ chạy qua Oh.Corp để mang bữa sáng và bữa trưa cho anh. Phải nói sao nhỉ? TaeYong đã thành công giáo dưỡng một thuộc hạ chăm sóc cho mình. Nhìn kiểu gì Kim DoYoung bây giờ giống hệt một ông chồng chỉ biết tới gia đình, rất đáng tin cậy. Dần dần TaeYong cũng cảm động, thỉnh thoảng vẫn tặng cho DoYoung một cái hôn hay một cái ôm động viên. Nhắn tin, gọi điện cũng thường xuyên hơn... tất nhiên là lén lút phía sau lưng Oh phu nhân và Oh Nhị thiếu gia. Kim DoYoung thực đáng thương, không biết bao giờ mới được hai mẹ con nhà LuHan, JaeHyun chịu buông tha.






– "Nhưng dù sao được bác Hannie mời tới dự tiệc hôm nay cũng là một bước tiến lớn của cậu ta rồi" - MinHyung nghiêng người nói thầm vào tai HaeChan.






– "Em mà là TaeYongie hyung, còn lâu mới tha cho cái tên đó, hừ" - HaeChan bực bội nói. Dù sao thì trước giờ HaeChan vẫn ghét nhất mấy cái tên kiểu như JaeHyun và DoYoung. Cứ làm tổn thương người khác xong rồi nhận ra tình cảm, lại quay lại theo đuổi - "Đúng là rỗi hơi, rỗi việc" - Lầm bầm.






– "Nếu MinHyungie dám làm thế với Chanchan thì cậu ta chết chắc với anh" - JaeMin nở một nụ cười dịu dàng, nhìn qua MinHyung. MinHyung rùng mình, JaeMin bình thường rất hiền nhưng nếu đụng tới HaeChan thì quay ngoắt 180 độ luôn.






– "An tâm, anh đập MinHyung giúp em" - Jeno khoanh tay trước ngực, gật gù.






– "Các người thực độc ác" - Đúng là dở khóc dở cười, MinHyung mếu máo quay sang HaeChan - "Chan à, em an tâm, anh sẽ đối xử tốt với em mà..."






– "Nhớ đó" - Khóe môi HaeChan cong lên.






– "Ha ha ha... đúng là không nghĩ có ngày playboy nổi danh Seoul – Lee MinHyung lại bại dưới tay một người như vậy" - Chính xác bây giờ MinHyung cũng thành một ông chồng chỉ biết gia đình thứ hai sau DoYoung rồi. ChenLe, Jihyo và Taeil cười khúc khích khiến MinHyung tức ơi là tức.






– "A A A... MUN RI!!!" - Rm, cái cửa của căn phòng bị đạp bay sang một bên, DoYoung chạy vội vào, trên vai vẫn còn vác một người nữa. Mọi người nheo nheo mắt nhìn, đó không phải là... Oh TaeYong sao???






– "KIM DOYOUNG!!! B YONGIE XUNG!!!"






LuHan nhìn thấy cảnh DoYoung vác TaeYong trên vai, gầm lên một tiếng lớn, sắc mặt thập phần ảm đạm. DoYoung nhận ra bão đã tới trước đỉnh đầu, giật mình một cái lập tức buông TaeYong xuống. Ban nãy nó tới đón TaeYong ở công ty, không ngờ xe lại có vấn đề, nhớ tới lời cảnh báo của BaekHyun cả hai lại không dám chậm chễ. Vì vậy mới thuê một chiếc taxi, vội vã chạy tới đây. Nhìn đồng hồ đã chậm gần 2 phút, nó mới cuống cuồng vác TaeYong chạy vội vào thang máy, quên mất tứ vị phụ huynh đang ở đây... còn cái luật cấm được đụng tay đụng chân vào TaeYong. TaeYong nghe thấy mẹ mình hét toáng lên, cũng hết hồn, luống cuống một hồi, hết nhìn nó lại quay qua nhìn mọi người. Ban nãy bị DoYoung vác trên vai... xấu hổ chết mất thôi, bị tất cả thấy rồi.






– "Bác... bác trai..." - DoYoung lắp bắp, giờ nó đã biết được sự đáng sợ của LuHan, bảo sao không sợ hãi kia chứ - "Cháu... cháu tới muộn ạ"






– "Sao hai đứa đi với nhau?" - Giọng LuHan lạnh tanh.






– "Xe con bị hỏng, DoYoung cậu ta qua đón... ờm..." - TaeYong lúng túng - "Nhưng không ngờ xe cậu ta cũng hỏng cho nên bọn con đón chung taxi, sợ trễ giờ lành của hai em" - Anh chớp chớp mắt, nhìn qua JiSung và ChenLe cầu cứu - "Vội quá cho nên... appa à, đừng giận có được không?"






– "Hannie appa, hôm nay đừng giận nhé, nể mặt con" - JiSung thấy TaeYong gặp nguy, cũng không muốn bữa tiệc này biến thành chiến trường đành phải lên tiếng. LuHan thấy JiSung nói vậy, hừ một tiếng, liếc xéo DoYoung.






– "Được, chuyện hôm nay bỏ qua. Hai đứa về chỗ ngồi"






Theo chỉ thị của LuHan thì TaeYong và DoYoung ngồi cách nhau 5 ghế: JiHoon, Jennie, JunKyu còn hai ghế trống nữa. Mặc dù không cam tâm lắm nhưng DoYoung cũng không biết làm thế nào. Vì TaeYong được coi như là người nhà họ Park nên tất nhiên phải ngồi gần vị trí trung tâm của JiSung cùng với cha mẹ mình rồi. Liếc mắt nhìn hai chiếc ghế còn trống, SeHun không kìm được nhíu lông mày, trong lòng có chút lo lắng. Tất nhiên không chỉ ông mà ngay cả ChanYeol, LuHan và BaekHyun cũng bắt đầu có cảm giác không yên. Mọi người vốn đã đầy đủ, chỉ còn thiếu... Tiếng nói chuyện, bàn tán bỗng chốc im dần, không khí trong phòng giảm xuống rất nhanh.






– "Thằng ranh này, mấy giờ rồi còn chưa tới? Muốn mọi người chờ nó tới bao giờ cơ chứ?" - Trán của LuHan bắt đầu nổi gân xanh - "Càng ngày càng khó tính, khó chiều, chẳng hiểu nghĩ cái gì trong đầu nữa..."






– "Không sao, chờ thêm chút nữa đi" - ChanYeol nhẹ giọng khuyên can, sâu trong đáy mắt thoáng một tia buồn bã.






– "Yongie, con gọi cho nó xem" - SeHun thở dài.






– "Vâng..." - TaeYong trầm ngâm, lôi điện thoại ra. Đầu dây bên kia vang lên bài hát Beautiful, nhưng bản nhạc cứ kéo dài mãi, người kia không chịu bắt máy - "Cha, appa, nó không chịu nghe máy" - Trước đây nếu anh gọi, thử xem có dám không nghe máy. Nhưng còn bây giờ kẻ kia càng ngày càng lạnh lùng, bướng bỉnh tới bất trị. Tới ngay cả tứ vị phụ huynh cũng không quản nổi nữa.






– "Haiz ~ thật là, cái thằng nhóc đó..." - BaekHyun lắc đầu, khuôn mặt bỗng chốc xịu xuống như bánh bao bị ngâm nước. Tâm tình trong thoáng chốc trở nên vô cùng tệ - "Dù sao hôm nay cũng là ngày đính hôn của Sungie..."






– "Mới trễ 5 phút thôi... không cần phải gọi"






Đột ngột từ phía cửa giọng nói trầm thấp vang lên, tiếng giày cộp cộp nhanh chậm nện xuống nền nhà làm bằng đá hoa cương. Két ~ cánh cửa mở ra, thân ảnh một người xuất hiện. Người kia có dáng người cao cao, toàn thân mặc tây trang màu xám, khí chất cao sang tựa như vị vương tử. Mái tóc mái nâu được vuốt keo cẩn thận, khuôn mặt điển trai từng góc cạnh toát lên vẻ lạnh lùng, đôi mắt hờ hững quét qua một lượt toàn bộ căn phòng, khóe môi như cười như không thật sự khiến người ta không biết người kia đang nghĩ cái gì trong đầu. SeHun, LuHan cùng ChanYeol, BaekHyun và mọi người trong phòng nhìn thấy chàng trai, nét mặt giãn ra vài phần. Chàng trai kia hai tay đút túi, đầu nghiêng nghiêng, lững thững đi về phía hai chiếc ghế trống đặt cạnh nhau. Một trong hai chiếc ghế kia vắt trên thành dựa một chiếc khăn màu đen... đôi mắt trong phút chốc lóe lên tinh quang, trở nên vô cùng sắc lạnh.






"RM!!!"






– "JaeHyun, làm cái gì vậy???" - DoYoung ngồi cạnh đó chứng kiến JaeHyun một chân mạnh bạo đạp gãy chiếc ghế kia, hét lên một tiếng.






– "Dọn rác" - Hắn lạnh lùng nói.






– "Hyunie, con làm cái gì vậy hả? Sao lại đạp gãy ghế cơ chứ?" - Nét mặt SeHun không giữ được bình tĩnh. Ông tức giận đứng bật dậy chỉ tay vào mặt hắn, quát - "Còn có biết cái ghế đó... cái ghế đó..."






– "Cái ghế đó làm sao?" - Đôi mắt hắn lạnh nhạt chiếu về phía SeHun - "Dành cho ai? Không phải mọi người trong phòng đã tới đủ sao? Sao lại dư ra một ghế vậy?" - JaeHyun nhếch mép cười, nụ cười của hắn mang vẻ mỉa mai, giễu cợt - "Cái khăn đen này, không-cần-thiết..." - Nghiến răng phun ra ba từ cuối, hắn giẫm mạnh lên chiếc khăn màu đen kia, di mạnh trên nền đất.






– "..." - Trong phút chốc, không khí trong phòng lạnh ngắt.






– "Oh JaeHyun, anh dừng tay lại. Anh rõ ràng biết cái ghế đó dành cho ai" - JiSung tức tới mức nắm tay xiết chặt lại. ChenLe bên cạnh muốn nói gì đó nhưng đã bị JiSung cướp lời trước - "Anh bỏ cái chân của anh ra, khốn khiếp" - Rõ ràng là ngày đính hôn của mình, JiSung thật sự không muốn xảy ra mấy cái chuyện này.






– "JiSungie, em có biết khăn đen có ý nghĩa gì không?" - Đôi mắt JaeHyun liếc về phía JiSung, lạnh như dao.






– "Đương nhiên... tôi biết..." - Cắn môi, JiSung khổ sở nói ra hai từ.






– "JaeHyun, dừng lại đi" - JunKyu đứng bật dậy, túm lấy vai của hắn - "Cậu phải biết chấp nhận sự thực. Không thể tiếp tục chìm đắm trong quá khứ mãi được" - Vết thương đó, tốt nhất không nên lôi ra, nhắc đi nhắc lại. Cuối cùng chỉ làm cho tất cả mọi người phải chịu đựng thêm nỗi đau mất mát.






Soạt, JaeHyun đẩy mạnh JunKyu sang một bên. Trong đôi mắt hắn ngoài sự lạnh lẽo vô hồn chỉ còn lại là những đau đớn, chua xót và cả hoang mang. Hàng lông mày khẽ nhíu lại, hắn khinh khỉnh vò vò mái tóc, cười nhạt một tiếng. "Em mun tiếp tc sng như thế này ti bao gi?", câu hỏi đó trong suốt 2 năm qua TaeYong đã lặp đi lặp lại. Bởi vì sao chứ? Hắn không thể chấp nhận được cái sự thực kia. Cho dù đã biết... đã tận mắt chứng kiến... đã nhảy xuống để tìm kiếm nhưng cuối cùng kết quả nhận lại vẫn là sự thực tàn khốc kia. Nhưng vì cái gì vẫn không thể tin...? Không thể tin con người đó đã không còn tồn tại trên thế gian?! Cúi xuống, hắn nhặt mảnh khăn đen kia lên, vò nát trong lòng bàn tay. JaeHyun cúi đầu, mái tóc che đi khuôn mặt khiến không ai nhìn ra hắn đang nghĩ gì.






– "Xin lỗi, tôi cần một chút bình tĩnh..." - Mím môi, nhìn về phía JiSung - "Đây là quà, bữa tiệc hôm nay thứ lỗi, anh không thể ở lại" - Lôi trong túi ra một món quà, JaeHyun nhanh chóng xoay người rời khỏi căn phòng. Hắn đi rất nhanh cũng giống như lúc hắn đến.






– "BaekHyunie, ChanYeol và cả Lee Jeno ssi, Zhong Jihyo ssi, thực xin lỗi..." - LuHan cùng SeHun cúi đầu, thở dài một cách mệt mỏi - "Cả hai đứa nữa, ChenLe và Sungie..."






– "Không sao, nụ cười không thể miễn cưỡng" - Jeno hiểu hơn ai tâm trạng của JaeHyun. Khi JaeMin đột ngột biến mất, Jeno cũng đã từng không giữ được sự bình tĩnh. Cứ như vậy, tự mình điên loạn trong thế giới riêng suốt 5 năm - "Hai năm, không đủ để cậu ta quên đi Park JungWoo đâu..." - Có lẽ, còn phải mất một thời gian dài.






Kết cc này, thc s là quá bt công...






JaeHyun rời khỏi khách sạn, lái xe cả đêm. Hắn biết hôm nay là ngày vui của JiSung, bản thân mình phải vui vẻ tới chúc mừng cho cậu em trai thân thiết. Nói thế nào Park JiSung cũng là thanh mai trúc mã của hắn... chỉ là... không thể bằng người nào đó mà thôi. Nhưng, khi mà nhìn thấy cái ghế vắt chiếc khăn đen ngang qua, toàn bộ huyết quản của hắn như sôi trào. Giống như cầm một con dao, cắm vào vết thương mà hắn cố che giấu... không thể nào bình tĩnh nổi. Vì sao chứ? Hắn không thể tin, không thể tin được. Người mới đó hắn vẫn nhìn thấy, vẫn nắm chặt tay, trong phút chốc rơi vào khoảng không đen tối, bị toàn bộ dòng nước kia nuốt gọn. Cậu cười? Cậu cười cái quái gì? Cái nụ cười mãn nguyện đó... nó ám ảnh hắn, dày vò hắn hàng đêm. Suốt hai năm qua, có đêm nào hắn được yên giấc không?






Cậu thực ích kỉ. Hắn là người vô cùng ích kỉ nhưng cậu, Park JungWoo còn ích kỉ hơn cả hắn. Cậu nói gì? Yêu hắn...? Không phải hắn đã nói sống cùng sống, chết cùng chết sao? Không phải hắn nói là bọn họ sẽ bên nhau sao? Không phải hắn hứa sẽ bảo vệ cậu? Vì cái gì, vì cái gì mà cậu bỏ tay ra? Hắn còn chưa nói cho cậu biết những điều chất chứa trong lòng, vì sao cậu... cậu lại bỏ hắn... bỏ hắn lại một mình trên thế gian này? Cho dù thế nào, ép mình ra sao hắn vẫn không thể tin được cậu đã không còn.






Khi JaeHyun bình tĩnh lại, hắn đã đứng trước biển. Bình minh... ánh mặt trời dần nhô lên khỏi làn nước biển xanh. Hắn ngồi xuống phiến đá, nheo mắt, hai tay chống ra phía sau, cảm nhận cảnh đẹp thiên nhiên trước mắt. Hắn vẫn còn nhớ thuở nhỏ hắn và cậu thường xuyên tới đây, cùng với TaeYong và JiSung bắt những con dã tràng nhỏ về. Bọn họ bắt rất nhiều, JungWoo mỉm cười với hắn, ngây thơ hỏi: "Cu bt làm gì?". JaeHyun chu mỏ trả lời: "Wooie không biết sao, nghe nói bt được 1000 con dã tràng s được mt điu ước đó". Cậu lại hỏi: "Cu s ước gì?" một cách hứng thú. Hắn đã trả lời ra sao nhỉ? Khóe môi JaeHyun kéo lên một nụ cười chua xót. Phải... hắn đã nói: "T ước chúng ta mãi mãi bên nhau". Cuối cùng họ chỉ bắt được hơn 200 con... lời ước đó mãi mãi không thể ước được.






– "Wooie, giá như ngày đó cố gắng thêm một chút nữa..."






"Hyunie, mãi bên nhau nhé..."






– "Có phải tớ ước điều đó, có phải cậu sẽ không rời xa tớ, có phải chúng ta cũng đã không mất từng đó năm phải không???"






"Hyunie, vy là đ ri..."






– "Wooie... Wooie... Wooie... Wooie, không phải đã hứa sẽ đi tới biến ngắm mặt trời mọc rồi sao?"






"Chúng ta cùng nhau ti bin ngm mt tri mc, bt dã tràng, có được hay không?"






– "Cậu nuốt lời hứa... cậu nói dối... Wooie, có phải cậu đang trừng phạt tớ không, vì ngày xưa đã đối xử tệ với cậu... có phải hay không?"






"Hyunie, cm ơn và xin li"






– "Cậu... xin lỗi cái gì? Cảm ơn cái gì hả?" - Đấm mạnh tay vào nền đá, mu bàn tay tứa ra máu nhưng hắn không cảm thấy đau. Đau chính là đau nơi lồng ngực, JaeHyun tựa hồ không thở được - "Cậu thật ích kỉ, ích kỉ. Cậu tàn nhẫn lắm. Cậu nói yêu tớ rồi sau đó bỏ tớ lại thế sao? Tại sao lại ích kỉ tới thế???"






"Hyunie, cu phi sng..."






– "Sống sao? Cậu bỏ tớ lại rồi bảo tớ sống sao? Sống??? Sống thế nào???" - Hắn gào lên, như mang bao đau khổ, uất ức ném vào lòng biển rộng lớn.






"Nae, Hyunie mai sau s là mt người chng tuyt vi"






– "Cậu thực sự... bỏ tớ thật rồi sao?"






"Hyunie, t yêu cu..."






– "Wooie, Wooie... Tớ nhớ cậu... Wooie, nhớ cậu..." - Cả cơ thể JaeHyun co quắp lại, cơn gió buổi sớm trên biển thật lạnh... như lòng của hắn. Một thứ gì đó ấm nóng rơi xuống mu bàn tay của JaeHyun, hắn chợt phát hiện tự bao giờ... mình đã khóc. Ánh mắt đau đớn nhìn về phía bình minh, JaeHyun cười khan hai tiếng - "Wooie, tớ còn chưa nói mà... tớ cũng yêu cậu, nhiều lắm..."






HT CHƯƠNG 47






m thương Jae quá đi mt 😭 nhưng chưa phi lúc..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro