Chương 1: Buggy giải tán băng hải tặc Buggy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại quảng trường Loguetown , sau khi ăn trọn tia sét điếng người cùng tên nhóc người cao su Luffy, Buggy may mắn không chết mà chỉ xuất hiện vài vết thương ngoài da. Tuy nhiên, sự cố ngoài ý muốn ấy đã gián tiếp giáng vào đại não của Buggy một dòng ký ức xa lạ và kì quặc, dù cơn choáng và đau đớn vẫn còn xót lại, nhưng hắn lại cảm thấy minh mẫn hơn bình thường rất nhiều, không phải kiểu giả ngầu giả thông minh như mọi khi, cú sét có vẻ làm hắn khôn ra thật. 

Nhưng vạn sự khởi đầu nan, gian nan thì phải chạy, hắn gấp rút ra chỉ thị rút lui băng hải tặc của mình trong lúc đám hải quân đang gắt gao chú ý đến băng hải tặc Mũ Rơm. Hắn nhìn thoáng qua đài hành quyết mình vừa xử hụt tên nhóc Luffy Mũ Rơm, cũng là nơi mà thuyền trưởng đáng kính của hắn mở ra thời kỳ Đại Hải Tặc 20 năm trước, dòng cảm xúc ngốn ngang trong lồng ngực bị hắn đè xuống tập trung chỉ thị cấp dưới của mình chạy trốn khỏi Loguetown. 

Có lẽ là do trời mưa, lớp trang điểm đậm đặc được tô vẽ như một tên hề trên mặt dần nhòe đi. Nếu có một chiếc gương bây giờ, chính hắn cũng phải công nhận sự nhếch nhác và bẩn thỉu của mình. 

"Thuyền trưởng Buggy, ngài đứng đó làm gì vậy!! Mau chóng lên thuyền đi, hải quân sắp đuổi tới rồi đó!!"

Cabaji đột ngột hét lớn khi thuyền trưởng Buggy của họ bỗng dừng chân tại bến cảng và không chịu lên thuyền, anh ngạc nhiên vì vị thuyền trưởng luôn mang biểu cảm của một tên hề như Buggy bây giờ lại treo lên một khuôn mặt vô cùng đáng sợ, đôi mắt hắn trùng xuống và cứ trầm ngâm nhìn về hướng của quảng trường. Nếu như mọi khi anh vẫn đoán trước được, nhưng hôm nay anh thực sự không hiểu được rốt cuộc trong đầu thuyền trưởng là suy tính gì nữa rồi. 

Và khi ấy, một cỗ bất an chợt dâng lên trong anh. 

"Buggy!!! Anh muốn cả băng bị bắt hết sao, đừng lề mề nữa mà nhanh chóng lên tàu đi tên hề kia."

Alvida không cảm nhận được bầu không khí đó, cô gắt lên với Buggy, đánh thức hắn khỏi dòng suy nghĩ luẩn quẩn, Buggy quay lưng lên tàu, chạy khỏi thị trấn Loguetown. 

 .

"Thuyền trưởng của các ngươi hôm nay rốt cuộc là bị gì vậy?"

Alvida gặng hỏi Mohji, một trong những thân tín của Buggy, kể từ khi chạy được khỏi Loguetown, Buggy cực kì khó hiểu, hắn không la ó ồn ào như mọi ngày, không tức giận vì giết hụt Mũ Rơm, không sợ hãi khi bị hải quân truy đuổi, hắn cũng không chơi mấy trò tán tỉnh cô như trước, băng Buggy cũng không tiệc tùng hay nhậu nhẹt gì. Thuyền trưởng Buggy của bọn hắn nhốt mình trong phòng riêng và không có dấu hiệu ra ngoài, không ai biết ngài suy nghĩ điều gì. 

"Thưa quý cô Alvida, tôi chịu. Cô cứ để ngài ấy một mình đi, có lẽ ngài đang khó chịu vì không thể giết được tên Luffy Mũ Rơm kia."

"Hắn trở nên rất kì lạ kể từ khi trở về tàu, đừng bảo bị sét đánh cho ngu luôn rồi chứ."

Trong khi đó, Buggy tại phòng riêng nằm trên chiếc giường to lớn của mình vơi dáng vẻ chật vật và đau đớn, kí ức của hắn pha trộn lại cùng với một luồng kí ức khác. Hai luồng trí nhớ như hai dòng xung kích va đập vào nhau, gây ra vô số trận đau đớn dữ dội. Mái tóc màu trời của Buggy xõa ra trên ga giường, mặt mộc của hắn lấm tấm vô số hạt mồ hôi, hắn cắn chặt môi không hé ra đến một tiếng rên, hai tay ôm đầu, đau muốn chết. 

Kí ức của hắn được chuốt lại tất cả, kể cả những điều tưởng chừng như đã quên đều được bộ não lục lại một lần. 

Những cuộc phiêu lưu trên con tàu Oro Jackson. 

Những cuộc chiến mà hắn và tên Shanks đã vào sinh ra tử cùng nhau.

Những người bạn hắn đã làm quen trên toàn thế giới. 

Những hối tiếc của hắn trên Tân Thế Giới. 

Khi băng hải tặc Roger tan rã. 

Khi thuyền trưởng Roger bị hành quyết. 

Khi Shanks từ bỏ kế thừa ý chí của ngài Roger. 

Khi hắn từ chối lời mời gia nhập băng của Shanks trong cơn tức giận.

Hơn 20 năm của hắn tại biển Đông cùng băng hải tặc Buggy. 

Cái mũ rơm quen thuộc xuất hiện trở lại, nhưng chủ nhân của nó lại là một người khác. 

Hắn mang theo cơn giận đuổi giết Luffy Mũ Rơm. 

Và theo sau đó, là những dòng kí ức hoàn toàn khác, xa lạ mà quen thuộc. Hắn nhìn thấy những thứ tưởng chừng như vô lý, khó tin vô cùng. 

Kí ức về những việc tên nhóc Mũ Rơm đã gây ra tại Đại Hải Trình. Nhưng thậm chí bây giờ đám nhóc đó còn chưa thể đến Đại Hải Trình. 

Hắn bị bắt giam vào Impel Down, Luffy đại nào Impel Down, hắn bị lộ thân thế hơi khủng bố một chút, đột nhiên thu nhận được những tên tội phạm nguy hiểm tại Impel Down. 

Trận chiến tổng bộ. 

Ace là con trai của... ngài ấy?

Gặp lại Shanks. 

Tạm biệt Shanks. 

Thất Vũ Hải.

Thế giới lay chuyển?

Tứ hoàng?

Cross Guild? 

Đó đều là những kí ức kì lạ, và thậm chí mang tính lịch sử. Và dòng kí ức dừng lại tại đó, như bị chặn đứng vậy.

Một lần nữa khi mở mắt ra, hắn nhận ra, có lẽ đó là kí ức của một Buggy nào đó ở tương lai?

Suốt hai mươi năm, lần đầu tiên hắn thực sự suy nghĩ lại mọi thứ, quyết định của thuyền trưởng, quyết tâm của Shanks, mọi thứ, và có lẽ hắn hiểu một chút ước vọng của hai huyền thoại đó rồi. 

"Ha~ Thuyền trưởng, ngài Rayleigh, ... thế giới rộng lớn này đúng là có thật nhiều bí ẩn, và quả nhiên tên khốn Shanks không hề ngu ngốc như ta. Vậy... có lẽ ta nên làm gì đó để giúp hắn chứ ha."

Hắn gác tay lên mắt, đôi môi hơi nhếch lên, tự diễu lẩm bẩm. 

"Gánh xiếc của hề Buggy, có lẽ nên đóng cửa rồi."

.

"Ah! Ngài cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi thuyền trưởng Buggy!"

"Có lẽ là do đói đúng không nà, ngài mau lại đây đi, mang rượu ra đi nào!"

"Ba ngày rồi, chúng tôi còn đang lo ngài bị gì cơ huhuhu!"

Lo mà ăn nhiều cỡ, uống nhiều cỡ đó. Buggy hắc tuyến nhìn đám thuộc hạ của mình. 

"Ái chà, hôm nay anh không trang điểm sao Buggy?"

Alvida lướt qua đám thuộc hạ, cơ thể xinh đẹp khảng khái ngồi xuống bên cạnh Buggy, tay cầm ly rượu lớn uống cạn. Buggy cũng thoải mái cạn ly cùng cô ta, vừa nhìn mặt trời lặn vừa nhâm nhi ly rượu lớn.

"Ồ, Alvida. Cô vẫn còn ở đây sao? Phải, ta không muốn trang điểm nữa thôi."

"Nói gì vậy chứ, liên minh giữa hai ta còn chưa chấm dứt đâu. Cơ mà tôi thấy mặt mộc của anh ưa nhìn hơn cái mớ màu vẽ xanh đỏ kia đó chú hề đáng sợ ạ."

"Rồi rồi. Người đẹp nói gì cũng được."

"..."

"Này Alvida, ta có chuyện muốn nói."

"Sao vậy Buggy?"

"..." 

"ANH ĐỪNG CÓ GIỠN BUGGY!"

Alvida trừng mắt, sau khi nghe những lời vừa thốt ra của tên ngồi cạnh, cô ta giận dữ hét lớn. Theo sau đó , là ánh mắt hóng hớt của toàn bộ băng hải tặc Buggy. 

"Tôi không coi đây là một trò đùa. Hiện tại, mọi thành viên băng hải tặc Buggy đều ở đây, vậy ta tuyên bố luôn, kể từ hôm nay, kể từ ngay bây giờ, băng hải tặc Buggy chính thức GIẢI TÁN! Đồng thời, cũng hủy bỏ việc kết minh với băng hải tặc Alvida."

"C-CÁI GÌ!!?? THUYỀN TRƯỞNG BUGGY?? TẠI SAO VẬY!?"

Đây là một quyết định ích kỉ của hắn, nhưng hắn không hối hận, đồng đội hắn quá yếu, và hắn không đủ khả năng để bảo vệ họ, hắn không mạnh đến nghịch thiên. Hắn sẽ tới Đại Hải Trình một mình.

Vậy nên quyết định này đã được đưa ra, băng hải tặc Buggy sẽ đường ai nấy đi khi cập bến đảo tiếp theo. Trên boong tàu của Buggy cuối cùng chỉ còn lại tiếng khóc lóc của các thủy thủ đoàn, cùng những lời gặng hỏi hoảng loạn của các thân tín, cùng sự bực dọc của Alvida.

Nhìn mấy tên ngốc trước mắt, Buggy nở một nụ cười thật tươi. "Xin lỗi nhiều nha, và cảm ơn khi đã chiều theo sự ích kỷ của ta suốt những năm qua."

"THUYỀN TRƯỞNG BUGGY!!!"

.

.

.

_Còn tiếp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro