C3: Không còn đơn độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Marineford, phòng hội nghị

" Sengoku, như vậy là sao?", Akainu đập bàn, hướng tới vị hải quân trước mặt mình.

Người này không ai khác chính là Thủy sư Đô đốc Sengoku Phật Tổ.

" Trì hoãn 3 năm để xét sử, giờ lại đưa hắn vào trại tân binh?", tựa hồ không có ý buông tha, Akainu tiếp tục lớn tiếng chất vấn.

Sengoku vẫn ngồi im, tâm tình bất định. Garp ngồi bên cạnh thì điềm nhiên nhai bánh gạo, tựa hồ như mọi chuyện chẳng hề liên quan chút gì tới mình.

" Mặc dù đã Nitta đã nghỉ hưu nhưng giết chết một vị phó đô đốc, tội danh đã đầy đủ đưa vào tầng 6 Impel Down", vẫn im lặng từ nãy tới giờ, Aokiji lên tiếng cũng tỏ rõ thái độ của mình.

" Ah ah, phó đô đốc à nha!", một bên tùy ý mở miệng, là Kizaru, bộ dạng vô cùng hèn mọn.

Đối với điều này, Sengoku cũng rất phiền muộn.Weah, không, là Rosinante, Sengoku trong một lần tình cờ gặp gỡ đã nhận hắn làm con nuôi. Rosinante cũng không phụ lòng Sengoku, vốn dĩ tâm tính thiện lương lại chăm chỉ tập luyện nên rất nhanh trở thành một tên Hải quân hợp cách.

Dù có chút lạ khi Rosinante sau một ra ngoài làm nhiệm vụ, không biết sao trở nên trầm mặc, ít nói hẳn đi lại có thêm nhiều năng lực cổ quái, li kì. Sengoku vốn cũng không nghĩ nhiều, cho rằng đó chỉ là Devil Fruit và khi ra ngoài kinh lịch nhiều thì con người ta cũng sẽ khác.

Ngoài ra, cũng từ lần này, Rosinante với những năng lực mới đã nhận Garp làm thầy. Dưới sự dạy dỗ của một vị Anh hùng Hải Quân, Rosinante nhanh chóng trưởng thành, lập nhiều công lớn, trở thành sử thượng trẻ nhất Hải quân Thiếu tướng.

Nhưng cũng chỉ qua một đêm, người con trai mà mình vô cùng tự hào đó lại lắc mình, biến hóa thành một tên Hải quân tội nhân.

Phải, tội nhân. Sengoku không thể không cay đắng mà thừa nhận sự thật tàn khốc đó.

Hắn không biết, không hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Không thể làm gì hơn, điều mà Sengoku làm được chỉ là cố gắng kéo dài thời gian để chờ đợi một câu trả lời.

Với Garp, khi con trai thì đi làm Cách mạng, cháu trai thì bị Shanks làm hư, chẳng thèm đoái hoài gì đến Hải quân.

Thì Weah - tên đệ tử tài năng này gần như là niềm hi vọng duy nhất và lớn nhất của hắn về giấc mộng chính nghĩa.

Weah chăm chỉ, chịu khó, có tài năng cũng không hề làm phụ lòng hắn... Nhưng... Thế sự khó lường...

" Lệnh từ Gorosei, phong tỏa, xóa hết mọi tin tức liên quan quan chuyện này. Đồng thời đưa Garp giúp hắn hồi phục sức mạnh." âm thanh của Tsuru vang lên, giải vây cho Sengoku đang âm trầm một cách đáng sợ.

Nghe tới là lệnh của Gorosei, căn phòng, ngoại trừ Sengoku, Garp, phút chốc yên tĩnh lại.

" Còn lệnh đưa hắn vào trại tân binh là ý của ta. Làm vậy để có thể theo dõi hắn trong lúc phục hồi, nếu có bất kì dị động, trực tiếp tiến hành giam giữ."

"Gorosei ý tứ chưa rõ ràng, nhưng có thể khẳng định, nếu hắn làm loạn lần nữa, chúng ta sẽ có toàn quyền xử lí, ngay cả "tên kia" cũng không thể tham dự", liếc nhìn Akainu, Tsuru quả quyết nói.

" Weah, đừng làm ta thất vọng..."

Một suy nghĩ chung đều nảy nở trong đầu của một Garp bỗng ngừng nhai Seimen và một Sengoku đang mệt mỏi thở dài.

Cùng lúc đó, trong thể nội tinh thần Weah.

Nhìn trước mắt hình nhân do lá bồ đề ngưng tụ của lão giả, Weah có chút bất đắc dĩ:

" Ta nói này, rõ ràng chiêu vừa rồi ngươi có thể đả bại ta, tại sao lại ngừng lại?"

" Weah tiểu nhi, ta xem là ngươi nhìn nhầm. Ngươi là trong đường tơ kẽ tóc, dùng như thần bộ pháp né tránh công kích của ta. Không những thế, hạ bàn tưởng như lung lay sắp đổ kia thực chất ẩn chứa sát chiêu trí mạng. Chỉ cần ta tiến tới nửa bước, ngươi sẽ thuận thế mà đổ xuống, lấy hai tay làm trụ, sử ra một "Hồi mã thối" cực mạnh nhằm thẳng đan điền."

" Ta thấy thế tất sẽ kinh hoảng, chỉ kịp chặn tay ra hòng đón đỡ. Nhưng đấy hóa ra lại là hư chiêu, mục tiêu của ngươi, thực chất chính là công kích chân ta. Chỉ chờ lúc ta mất thăng bằng mà ngã nhào, hai tay ngươi đồng thời sẽ phát lực, tung người lên, nhằm thẳng ngay cổ ta mà dùng thế "Song long khóa", lúc ấy thì ta chỉ có thể để mặc ngươi xử trí. Diệu, diệu, quả thực diệu!!!", vuốt vuốt chòm râu, lão gật gù, tỏ vẻ hài lòng, đắc ý.

Im lặng nhìn lão già. Không biết bao nhiêu lần hắn đã nghe lão già này nói những lời như vậy rồi. Nếu không phải tâm trí kiên định, hắn cũng còn tưởng rằng mình là tuyệt thế thiên tài đâu.

Nhàm chán tại nơi này khiến lão coi đây dường như là trò tiêu khiển duy nhất. Nếu nhất chiêu đả bại hay đánh một trận thống khoái thì rất nhanh Weah sẽ lui ra.

Vậy nên, lão hoặc là khống chế thực lực hơn xíu Weah, tạo cảm giác cho hắn thấy chỉ kém chút vượt qua, hoặc trực tiếp hành hạ, nhưng chỉ điểm tới là dừng rồi vô sỉ bào chữa, thẳng tới ép khô hắn hoàn toàn mới thỏa mãn.

" Ngươi đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó. Ý thức chiến đấu của ngươi là cuộc đời này ta ít thấy. Chờ ngươi rõ ràng cảm nhận, làm chủ nó được rồi thì ngay cả ta cũng không phải đối thủ của ngươi", lão già mặt không đỏ, đường đường chính chính nói.

" Ấn đường đỏ lên, hơi thở nhanh mà không gấp, tinh thần tán mà không loạn, ta xem ngươi chính là sắp tiến tới " Không minh chi cảnh" trong truyền thuyết, nhanh, nhanh tấn công ta, chớ bỏ lỡ..."

Cắn răng, Weah lao tới, hắn muốn triệt để đánh bại diệp nhân để bịt mồm lão già vô sỉ này lại.

Sáng hôm sau, tại quảng trường.

Kiệt sức đấu luyện hôm qua, nghỉ ngơi một đêm trong bồ đề thụ đã khiến Weah sinh long hoạt hổ trở lại.

Tụ tập xung quanh là một nhóm tân binh, chừng mấy chục thanh thiếu niên.

Đa số tuổi chưa quá 20, vậy nên Weah, mặc dù không quá cao lớn nhưng vẻ thành thục thấy rõ cũng hơi tạo cảm giác hạc trước bầy gà.

" Tất cả, tập hợp", một tiếng nói vang lên, mọi người bao gồm Weah đều tập trung lại, xếp thành từng hàng một.

Phụ trách chi đội ngũ này là một Thượng tá tên John.

Nhìn nhìn Weah, gương mặt mới đồng thời là đối tượng được cấp trên ra lệnh đặc biệt quan sát.

Hắn cũng không coi trọng Weah lắm. Tại cái nhìn của hắn, ngoài 20 mới đi tới trại tân binh, thân thể sớm đã qua thời kì hoàng kim để phát triển, thành tựu tất có hạn.

Đoán chừng là con cháu, của một vị đại nhân vật nào đó, tạm thời bị đưa tới đây cảm thụ tí không khí rèn luyện. Đủ lịch duyệt sau đó ắt sẽ được đưa đến nơi khác công tác, thăng tiến.

Không nghĩ nhiều, phất phất tay, hắn ra lệnh với đám thiếu niên trước mặt:

" Tiến hành phụ trọng chạy bộ, mục tiêu 10 vòng quanh quảng trường"

Hơi hưng phấn, Weah có cảm giác như trở lại trước kia.

Nhưng là...

Nhìn từng tân binh chạy qua trước mặt mình, Weah thở hồng hộc, có chút bất đắc dĩ.

Trước kia, dưới lúc vận chuyển công lực "Đồng tử công" đỉnh cao, " Kim chung trạo" đệ thập quan, hắn không cảm thấy thế nào.

3 năm qua, tuy cũng có chút tập luyện nhưng đa phần vẫn là đối luyện cùng lão già trong lúc rèn luyện Ace và Luffy, bù đắp thiếu kinh nghiệm lúc trước.

Theo dự tính của hắn, hẳn là sẽ bị giam ở Impel Down, ngẩn người trong đấy hơn chục năm. Chờ lúc thực lực khôi phục được thất thất bát bát, cũng vừa lúc Luffy tới đại náo trốn ra, tiếp đó dần tu luyện "Tẩy Tủy Kinh" để rồi thực hiện mục đích cuối của mình.

Mà giờ, nhìn khoảng cách ngày càng xa, nhưng như nghĩ đến điều gì, Weah đột nhiên cười cười:

" Sẽ không có lần hai đâu, vì giờ, ta không còn đơn độc nữa..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro