Chương III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Chào mọi người!
Trước hết, cảm ơn tất cả các bài đánh giá của các bạn, tôi thực sự đánh giá rất cao nó,

Hãy tận hưởng câu chuyện.

_________________________________

Gió Đổi Hướng

Chương III


Buổi sáng sau bữa tiệc, chính xác như Nami đã dự đoán ngày hôm qua; mưa, bầu trời nhiều mây và cả vùng biển rất hỗn loạn. Điều này làm cho việc kéo Zephyr thậm chí còn chậm hơn trước và cả hai băng hải tặc đang cố gắng hết sức để giữ cho hai con tàu không va vào nhau khi chúng lắc lư dữ dội. Nami bận rộn giám sát gió và dòng chảy của biển, cô hét lên chỉ đạo cả hai băng với một nắm đấm liên tục được vung lên, những tên cướp biển gió chỉ có thể hét lên "Roger" và "Yes, ma'am." rồilàm theo yêu cầu của cô ấy.

Kaze đã giúp đỡ họ với việc kiểm soát gió trên các cánh buồm càng nhiều càng tốt, nhưng sau một vài giờ, ngay cả một người sử dụng trái ác quỷ logia cũng có giới hạn của họ và Nami đã để anh ta nghỉ ngơi.

Loto tiếp cận thuyền trưởng của mình, "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng họ thực sự thích điều này, có tin đồn nhưng điều này ..."

Kaze gật đầu nhẹ. Trong tất cả các chuyến đi của họ, họ đã nghe nói rằng băng Mũ Rơm thực sự là một nhóm hải tặc thân thiện, miễn là bạn không gây rối với họ hoặc Nakama(đồng đội) của họ. Nghe những tin đồn đó là một chuyện nhưng lại là một chuyện hoàn toàn khác khi xác nhận nó bằng chính bản thân mình.

"Thuyền trưởng, cậu định làm gì?" Loto hỏi, nhưng Kaze nhanh chóng ra hiệu im lặng bằng cách giơ một ngón tay lên đặt trước môi.

Loto chỉ gật đầu và hai chàng trai bước về phía đuôi tàu của họ, tới nơi Kaze nhanh chóng tạo ra một cơn lốc không khí xung quanh họ, ngăn chặn giọng nói của họ bị nghe lén.

"Nico Robin có mắt và tai ở khắp mọi nơi, đừng quên điều đó." Kaze nhắc nhở.

Loto gật đầu và tiếp tục với câu hỏi mà anh ta đã hỏi trước đó, "Thuyền trưởng, tôi nghĩ cậu sẽ thách đấu Mũ Rơm?"

Ánh mắt của Kaze trở nên nghiêm túc, có lẽ đang cân nhắc câu trả lời của mình, "Tôi vẫn giữ ý định làm vậy, nhưng chúng ta phải đợi đến lúc đúng ... bây giờ, chúng ta cần sự giúp đỡ của họ."

Loto gật đầu, "Giống như những tin đồn, tôi không thể tin vào mắt mình khi thấy con tàu của họ quay lại đáp lại cuộc gọi của chúng ta. Kế hoạch tốt hơn dự kiến." Người đàn ông tóc đen nói với một chút nhiệt tình.

"Hãy quyết định xem đó là một kế hoạch tốt hay không sau đã, bạn của tôi, chúng ta sẽ không biết chắc chắn cho đến khi chúng ta hoàn thành mục tiêu của mình". Từ miệng Kaze phát ra một giọng nghiêm túc, thậm chí có phần lo lắng. Sự tự tin mù quáng đó đã khiến họ đuổi theo Vua Hải Tặc trong hơn một năm trời, bây giờ có thế không ?

Có phải thuyền trưởng của anh đã sớm mất ý chí chiến đấu? Mũ Rơm Luffy chắc chắn là một người đáng sợ. Anh không nghi ngờ gì về việc mình cảm thấy haki mạnh mẽ của Vua hải tặc đâm xuyên qua ngực mình; Nhưng Kaze cũng là một người đàn ông mạnh mẽ. Một tân binh có khả năng đứng lên sau khi đối đầu với một Đô đốc và có thể sống sót để chứng kiến những ngày tiếp theo sau đó.

Loto nhìn chằm chằm vào mắt của Kaze một lúc, rất vui mừng khi thấy thuyền trưởng của anh vẫn còn ánh nhìn kiên quyết chắc chắn, và dường như có ánh sáng toả ra từ trong mắt anh ta. Thuyền trưởng của anh không có suy nghĩ về kế hoạch thứ hai, Không, anh biết thuyền trưởng của anh không phải người như thế, chỉ từ cường độ trong cái nhìn trong mắt anh ta.

"Tôi hiểu rồi." Loto cuối cùng cũng thừa nhận.

Không xa họ trên Sunny, Robin nhíu mày nhận ra thái độ của hai người cực kì đáng nghi, nhưng như mọi khi, cô quyết định giữ im lặng và cảnh giác, chờ giây phút thích hợp để bước ra và hành động nếu cần.

Đó là một ngày làm việc vất vả cho cả hai băng hải tặc và thay vì sự huyên náo như hôm trước, họ không có tâm trạng cho một bữa tiệc đêm đó, thậm chí còn ít hơn với việc cơn mưa cứ liên tục rơi trên boong tàu.

Buổi tối sắp tới và đã đến lúc thả neo, hoàn thành công việc trong ngày, cũng như sắp tới giờ ăn tối.

Nami kiểm tra mọi thứ một lần nữa trước khi nghỉ ngơi để ăn tối. Cô nhìn ra biển, gió, mưa và cuối cùng một nụ cười xuất hiện trên mặt cô. Mọi thứ đã ổn thỏa, khi cô chuẩn bị bước vào bếp một cơn gió nhẹ vuốt ve gáy cô và một giọng nói nhẹ nhàng chạm vào tai cô.

"Nami-san,"

Cô quay lại và thấy Kaze đang đứng trên lan can, "Tôi tự hỏi không biết cô có muốn đi chơi với tôi, có lẽ là ăn tối?" Kaze hỏi khẽ.

"Ăn tối? Nhưng, Sanji đã chuẩn bị bữa tối rồi." Mặc lời nói của cô, Kaze trôi nổi, hạ cánh nhẹ nhàng bên cạnh cô.

"Hôm qua cô đã nói với tôi rằng cô phát bệnh vì ở lâu trên biển. Vì vậy, theo tính toán của tôi, hòn đảo ngư dân mà cô đã đề cập chỉ mất một thời gian ngắn từ đây về phía đông. Tôi đoán ở đó phải có một nơi đủ tốt để ăn tối." Anh mỉm cười.

"Ơn trời, một thuyền trưởng có thể phân biệt giữa hướng đông và hướng tây, điều đó thật may mắn." Nami nói đùa. "Nhưng anh quên mất một điều, ngài thiên tài, anh dự định đến đó bằng cách nào? Chúng ta không thể lái Sunny đến gần hòn đảo đó."

Kaze lấy ra thứ gì đó từ sau lưng; nó dường như là một tấm thảm nhỏ màu xanh với những đường viền màu vàng xung quanh.

"Ta-dah!" Anh ta kêu lên vui vẻ.

"Gì vậy?"

"Xem cái này này." Anh nói khi một cơn lốc không khí bắt đầu hình thành, trôi nổi bên dưới tấm thảm và nó trôi nổi một vài inch phía trên sàn tàu, anh ta bước qua nó.

"Leo lên, nó sẽ 'chở' chúng ta."

Nami không trả lời và thay vào đó cô đặt một tay lên tấm thảm, như thể thử nghiệm khả năng đàn hồi của nó, "Ấn tượng thật, anh đang tạo ra một xoáy áp lực cao bên dưới nó. Anh có khả năng kiểm soát năng lực của mình rất tuyệt vời."

"Không." Anh ta sửa lại. "Ấn tượng là một thực tế rằng cô nhận thấy các mánh khóe của tôi quá nhanh. Cô thực sự là giỏi nhất." Nami nhận lấy lời khen và cho phép đôi má mình đỏ lên một chút.

"Vậy, cô có đi không?"

Nami ngạc nhiên vì những sự kiện lần lượt đến, nhưng cô vẫn gật đầu, "Tất nhiên, chờ tôi một chút."

Cô chạy đến nhà bếp và bước vào trong, được chào đón bởi một cảnh tượng bình thường, Luffy la hét và đánh cắp thức ăn, mọi người ồn ào và lộn xộn, Zoro và Sanji đang chiến đấu với nhau, Brook hát hò bài gì đó.

"Luffy, tớ sẽ ra ngoài một lúc." Cô nói nhanh.

Giữa đống thức ăn, Luffy xoay sở để trả lời "Ok" và tiếp tục nuốt vào số thức ăn của mình.

Nhưng Usopp đã phản ứng nhanh chóng, "Cậu định đi đâu Nami? Chúng ta đang ở giữa biển, nếu cậu không nhớ."

"Tớ sẽ ra ngoài với Kaze, đến một hòn đảo gần đây. Đừng thức để chờ tớ." Cô nháy mắt với họ và biến mất khỏi cánh cửa.

Mọi hành động trong nhà bếp dường như bị đóng băng và điếu thuốc của Sanji rơi xuống từ miệng anh như đang chuyển động chậm, Luffy ngừng ăn.

"Cô ấy đang đi? Cái gì?" Anh khập khiễng nói khi bộ não của anh chậm chạp làm việc, giải mã những từ ngữ trong lời nói của cô. Hành động ấy bắt đầu lại một lần nữa khi mọi người di chuyển cùng một lúc vội vã lên boong. Họ bước ra đúng lúc thấy thứ gì đó bay lên và Nami hét lên một cách cuồng nhiệt, "WUUHOOOOooo!" Giọng cô phai mờ trên bầu trời đêm.

"NÀY! Điều đó không công bằng! Tớ cũng muốn thử nó!" Luffy bĩu môi nói với hai bóng người đã bay đi mất và gần như không thể nhìn thấy.

Usopp đặt tay lên vai người bạn, vị thuyền trưởng của mình và thở dài. "Cậu biết đó Luffy, người ta nói rằng, hai người là một đôi, nhưng ba là một đám đông."

Luffy cau mày. "Tất nhiên không phải Usopp! Ba người không phải là một đám đông, có thể hai mươi ba mươi người nhưng không phải ba! Cậu là đồ ngốc hay bị gì à?" Luffy sửa lại những lời người bạn của mình vừa nói.

Mọi người đều lắc đầu, một cách suy nghĩ rất độc đáo, rất riêng của thuyền trưởng của họ.

Zoro càu nhàu, "Thức ăn đang bị lạnh đấy, chúng ta vào bên trong thôi, mụ phù thủy đó có thể lấy thứ cô ta muốn, thực tế, tôi cảm thấy tiếc cho tên khốn khổ đó."

"Nami-swannn," Sanji rên rỉ với đôi mắt đầy nước và hai chất dòng nhầy chảy xuống từ mũi.

Mọi người đã trở lại với bữa ăn tối, nhưng nó thiếu sự vui tươi thường ngày trong bữa ăn của họ.

Quay trở lại với Nami, cô thực sự có một khoảng thời gian vui vẻ, họ đang ở trên những đám mây vào lúc này và với một bầu trời đầy sao, rất rõ ràng ở trên đầu cô, cô dựa vào tấm thảm và duỗi cánh tay qua những đám mây lạnh lẽo ngay bên dưới.

"Nó nhắc tôi về Skypiea," Cô thì thầm.

"Đảo trên trời? Cô nói đúng, tôi đã nghe về những gì đã diễn ra ở đó. Về việc thuyền trưởng của cô đánh bại một vị thần." Kaze bình luận một cách bình thản như thể đó không phải là chuyện gì lớn.

"Anh đã đến Skypiea?" Cô nói trong sự ngạc nhiên.

"Phải, chúng tôi đã đến đó khoảng một năm trước. Tôi phát hiện ra nó một cách tình cờ trong một ngày thám hiểm và sau đó tôi tìm ra một con đường an toàn để đưa con tàu đến đó! Chúng tôi đã gặp một anh chàng gợi ý sử dụng một dòng chảy gọi là 'Knock up stream' nhưng tôi không muốn chết! " Anh cười và Nami gần như đổ mồ hôi.

Kaze tiếp tục nói về thời gian của họ trên Skypiea, phần lớn là về băng của cô và anh ta ngạc nhiên đến mức nào khi người dân địa phương nói với anh về trận chiến với một vị thần. Nami nhanh chóng giải thích rằng Enel chỉ là một người đã ăn trái ác quỷ logia và sử dụng Haki.

Ngay sau đó, hòn đảo của ngư dân đã trong tầm nhìn và Nami nhận thấy thời tiết tốt hơn một chút so với ở vùng biển lớn.

"Hãy xem hòn đảo này có vài nơi tuyệt vời để ăn tối không." Kaze nói tìm kiếm một khu thương mại. Anh nhanh chóng phát hiện ra những thứ như một đại lộ chính được chiếu sáng với đèn khí và một quảng trường chính được trang trí đẹp mắt với một đài phun nước và nhà hàng ở mọi góc.

Hải tặc thì không quan tâm nhiều về ngày làm việc nhưng nó đã xảy ra, đây là một đêm thứ sáu và trung tâm thành phố nhỏ đang rất náo nhiệt với các cư dân của nó đang diện những bộ trang phục đẹp nhất của họ, cố gắng tận hưởng một đêm vui vẻ bên ngoài. Kaze cố gắng tránh việc bị nhìn thấy và đáp xuống một con hẻm phía sau con phố, với tay ra giúp Nami trèo xuống tấm thảm bay.

"Cảm ơn." Nami mỉm cười, nhưng sau đó cau mày. Kaze có một phong cách rất tao nhã. Cô không biết làm thế nào mà lúc trước cô đã không nhận ra , nhưng anh ta đã chuẩn bị đồ cho dịp này. Quần đen và đôi bốt được đánh sạch bóng , một chiếc áo sơ mi lụa trắng không được đóng nút trừ ba nút cuối cùng để lộ phần ngực và phần lớn cơ bụng săn chắc của anh ta và trên vai anh ta là một chiếc áo khoác màu đen của thuyền trưởng được khảm vàng.

"Anh sẽ không mong đợi tôi đi ăn tối ở một nơi sang trọng mà trông như thế này, phải không?" Cô nói chỉ vào chính mình. Cô trông không tệ nhưng cô chỉ mặc một cái quần jean và một chiếc áo khoác màu xanh da trời (rất gợi cảm) với hình một chú mèo dễ thương đang thè lưỡi. Như thường lệ, cô mang khá nhiều vàng.

"Cái này có thể dễ dàng thay đổi." Anh nói, "Nhưng trước tiên hãy để tôi giấu 'phương tiện' của chúng ta đã." Anh đẩy tấm thảm ra phía sau một con hẻm và chạy về phía Nami, anh nắm lấy cổ tay của cô hoa tiêu (vì bàn tay cô sẽ là cực kỳ gần gũi và thân mật) và kéo cô qua con phố chính, một cửa hàng có treo những bộ váy sau cửa sổ đã thu hút sự chú ý của anh.

"Nó đóng cửa." Nami nói khoanh tay, "Hơn nữa, tôi cũng không mang theo tiền."

Kaze quan sát bên trong cửa hàng, cái bảng ghi 'ĐÃ ĐÓNG CỬA' đang được treo trên cánh cửa nhưng bên trong anh có thể thấy một bà già đeo kính đang dọn dẹp. Anh gõ cửa một cách thô lỗ.

Bà già ấy có sống mũi dẹt xương gò má cao hỗ trợ cho cặp chiếc kính nhỏ và cái búi tóc cao gọn gàng của bà ta đã nói rõ ràng về sự khó tính của bà ấy, bà ta lắc lắc tay và lẩm bẩm cái gì đó "Chúng tôi đóng cửa rồi."  Môi cô đọc theo.

Kaze lấy một túi belly và vẫy tay với bà ấy, thái độ của bà ta thay đổi ngay lập tức, bà ta phóng đến cánh cửa gấp gáp mở khóa.

"Mời vào, mời avfo những vị khách trẻ tuổi! Cửa hàng của tôi luôn mở cửa cho các khách du lịch." Bà ta nói không hề xấu hổ.

"Tôi muốn lấy chiếc váy màu đỏ cho quý cô này." Kaze nói chỉ vào một chiếc váy không dây tuyệt đẹp trên giá treo trang phục.

Nami không nói nên lời vì cô đã quen với việc như lời ngọt ngào thường xuyên của Sanji nhưng không phải là một quý ông thực sự như người đàn ông đi cùng cô đêm nay.

"Anh có thấy cái váy đó giá bao nhiêu không? Đó là cướp! Tôi sẽ không trả một trăm nghìn belly cho nó; Thưa bà, tôi yêu cầu giảm giá, tôi sẽ không thể trả hơn hai mươi nghìn belly-." Cô nói, bắt đầu cuộc thương lượng.

"Nhưng quý cô, đó là một sự xúc phạm đến chiếc váy!" Bà ấy nói trong sự bối rối, chiếc váy đó là thứ đắt tiền nhất, chất lượng nhất mà bà có trong cửa hàng của mình, bà thậm chí còn chưa từng nghĩ bán nó với giá rẻ.

"Nami-san, đừng lo lắng về nó, tôi mời cô mà." Kaze mở một túi tiền vàng cho bà ấy xem và cười toe toét, bà chủ cửa hàng bắt đầu chạy tới lui lấy mọi thứ Nami cần, giày, váy, đồ trang điểm, bất cứ thứ gì, đây sẽ là lần bán hàng lớn nhất mà bà ấy từng có.

Nami đứng đó không biết phải phản ứng như thế nào, vấn đề thực sự không phải tiền, cô rất rất rất giàu có sau tất cả, nhưng có một người nào đó trả toàn bộ chi phí vì cô, việc này thực sự rất có ý nghĩa với cô. Tâm trí cô hét lên,

'Nó miễn phí!'

Người phụ nữ già dẫn cô đi và bắt đầu việc thay đồ, make-up với cô. Nửa giờ sau, khi Nami xuất hiện, mái tóc cô ấy được tết lại, lớp trang điểm nhẹ và chiếc váy không dây ôm sát với một khe hở để lộ ra đùi phải của cô ấy, bà chủ cửa hàng căng thẳng đổ mồ hôi nhưng gật đầu tự hào về công việc của mình với Kaze.

Gã cướp biển đứng thừ ra đó chết lặng với cái miệng mở rộng.

"Cô nhìn, như .. tôi ... chỉ-"

Nami mỉm cười một cách ranh mãnh, "Cuối cùng tôi đã ra tìm cách để làm anh im lặng, huh?" cô nói, chỉ vào chính mình. "Nhưng không phải là quá nhiều sao? Bây giờ tôi trông giống như đang đi đến một buổi dạ tiệc hoặc một cái gì đó(hơn là một bữa ăn tối)."

"Cô ổn mà." Anh đưa khuỷu tay phải ra và hơi cúi đầu, "Chúng ta đi chứ, thưa công nương(lady)?"

Cô vui vẻ giữ lấy cánh tay anh và có thể cảm nhận những cơ bắp mạnh mẽ săn chắc bên dưới áo anh; mọi người trên đường đều quay ánh mắt của họ về phía hai người, ghen tỵ với cặp đôi mới đến. Họ đi bộ đến nhà hàng trông sang trọng nhất trong số tất cả các nhà hàng có ở đấy.

"Tôi xin lỗi thưa ngài, tôi e rằng ngài cần đặt chỗ trước." Một người đàn ông lùng bụng phệ với cái đầu hói, mặc bộ đồ tuxedo màu đen rẻ tiền, ông ta thông báo với họ. Ông ta có cái mũi thấp với vài sợi lông nhỏ ló ra, Nami có thể thấy ngay khi mũi ông ta phồng lên.

"Tôi sẽ cho ông đặt một chỗ." Nami nói giơ nắm đấm lên, cách cư xử đầy chất hải tặc của cô, nhưng đó lại là một cảnh tượng gợi cảm với Kaze, tuy nhiên anh thực sự muốn mời cô đi ăn tối và có một khoảng thời gian vui vẻ, anh lắc tay của người gác cổng, đặt vào đó một túi belly và dĩ nhiên hắn nhanh chóng để cho hai người đi qua.

"Mời đi lối này." Người đàn ông nói lịch sự ra hiệu cho họ đi cùng ông ta.

Họ chọn một bàn ăn tốt, rượu và thức ăn không tệ, đặc biệt khi đây chỉ là một thị trấn cảng nhỏ. Phong cách trang trí ở đây tạo cho người ta cảm giác thoải mái và thư giãn, các bàn ăn có khăn trải bàn màu trắng đơn giản với khăn ăn màu đỏ và những cái đèn khí treo ở giữa trần.

'Nơi này thật tuyệt!' Nami thầm nghĩ khi Kaze đang bận rộn gọi món, 'Tại sao chúng ta không làm những việc như thế này thường xuyên hơn' tâm trí cô lang thang nghĩ về những đồng đội của mình, nghĩ về việc Sanji sẽ thích thú với một nơi như thế này hoặc Luffy sẽ rất thích thử những loại thức ăn ở đây.

Rồi cô nhíu mày, tất nhiên họ không thể làm gì được, họ sẽ bị đá ra khỏi nhà hàng trong vòng năm phút bởi những trò hề của những đồng đội của cô và cách cư xử ngu ngốc của thuyền trưởng của cô. Cô lắc đầu khỏi những suy nghĩ về những đồng đội của mình và cố gắng tập trung vào ngày của mình, 'Err nhiệm vụ của mình để tìm ra ý định thực sự của Kaze. Đúng, đây là một nhiệm vụ.'

Sau đó, cuộc trò chuyện giữa họ bắt đầu khá dễ dàng, Nami có thể rất thích tán tỉnh nếu cô ấy muốn, và lúc đầu cuộc trò chuyện chỉ có những lời tán tỉnh ve vãn, nhưng nó nhanh chóng trở nên thú vị và có một khía cạnh riêng tư sâu sắc hơn.

Đột nhiên, cô nhận ra mình đang lắng nghe câu chuyện cuộc đời của Kaze và rất quan tâm, những chai rượu vang đỏ Merlot cứ tiếp tục đến rồi đi, cô thư giãn và tận hưởng cảm giác ở cạnh một người có cách cư xử thực sự tinh tế mà không phải là Sanji hay Robin.

"Tôi rất tiếc về chuyện của cha anh." Cô nói đơn giản nhưng với đôi mắt thấu hiểu khi cô nghe câu chuyện thời thơ ấu bi thảm của anh. Cũng giống như mẹ Bellemere, cha của Kaze đã từng là một hải quân, một người đàn ông sống dưới lý tưởng của công lý tuyệt đối, và rồi cuối cùng bị phản bội bởi một sĩ quan cấp trên.

Một câu chuyện được rút gọn, năm mười tuổi, Kaze là một đứa trẻ mồ côi và được chị gái của anh chăm sóc, dẫu vậy anh không phải chịu đựng những khó khăn như thiếu thức ăn và không có nhà cửa.

"Và may mắn... sau đó chị tôi kết hôn với một người đàn ông tốt, nhưng tôi không biết phải làm gì với cuộc đời mình, ở trong làng của tôi, hoặc là trở thành hải quân hoặc là một người nông dân, nhưng cả hai thứ đó đều không phải cái tôi muốn, sau cùng tôi đã gặp Loto. Chúng tôi chắc chắn thích chạy vào rắc rối, phần còn lại chỉ là những sự kiện đã qua, ...và bây giờ tôi ở đây. " Anh ta kết thúc câu chuyện và nâng ly của mình lên.

Nami chia sẻ câu chuyện về mẹ Bellemere và cách cô gặp Luffy đã qua 'một chút' chỉnh sửa và sau một vài giờ cũng có một sự đồng cảm nhất định giữa hai người và nó đưa họ đến một buổi tối rất thú vị với những chủ đề trò chuyện khác nhau quanh họ, những bàn ăn bên cạnh thì liên tục thay đổi khách hàng, những người đến rồi lại đi, nhưng họ không quan tâm về điều đó, sau một lúc lâu ngay cả cái đèn khí của họ cũng bắt đầu mờ đi.

Người đàn ông hói với cái lỗ mũi rộng cứ bước qua bước lại gần bàn họ và đôi khi ông ta nhìn vào cặp đôi với ánh mắt không hài lòng, như thể muốn họ rời đi.

Nami có khá nhiều chai rượu vang đằng sau cô ấy (vâng cách sống tự nhiên của cô ấy) không thể không cười nhạo gã phục vụ kia.

"Này, ông già, sao ông không mang bộ mặt tự mãn xấu xí của mình ra một chỗ khác, ông không biết một tên cướp biển có thể tiệc tùng như thế nào sao?" Cô lắc lắc ly rượu vang để tạo thêm hiệu ứng cho lời nói.

Khoảnh khắc từ 'cướp biển' thoát ra khỏi miệng cô mọi người đông cứng lại. Kaze cười lớn. "Tôi cho rằng chuyện này là không thể tránh được, chúng ta hãy đi thôi, công chúa của tôi." Anh nói với cô, tóm lấy cô và lơ lửng bay đi với Nami trong vòng tay anh, phần cơ thể bên dưới của anh tan ra trong cơn gió. Nami cười, cô vớ lấy chai rượu chưa uống hết của họ, Kaze lấy một xấp belly và thả nó ở trước mặt của gã hói khi họ đang đi ngang qua lão ta.

Lúc đầu, mọi người vẫn đứng yên đó trong cơn sốc, nhưng sau đó, trở nên giận dữ bởi thực tế những tên cướp biển đã bỏ chạy, họ tập hợp thành một đám đông và đuổi theo sau hai người. Hai tên cướp biển vừa cười vừa chạy về phía con hẻm, nơi họ đã giấu tấm thảm và nhanh chóng cất cánh với tốc độ tối đa.

Phải mất một lúc để tiếng cười của họ dừng lại sau đó bình tĩnh lại, trong một lúc Kaze thậm chí còn gặp khó khăn trong việc kiểm soát khả năng của mình, tuy nhiên ngay khi họ ở trên những đám mây, tâm trạng thay đổi và Nami thoải mái ngồi trên tấm thảm.

Cô đột nhiên rùng mình và xoa xoa cánh tay của mình, dấu hiệu cô bị lạnh. Kaze cởi chiếc áo khoác thuyền trưởng của mình và đặt nó lên vai cô. Nami mỉm cười lẩm bẩm một lời cảm ơn và họ tiếp tục cuộc trò chuyện trong khi bay về phía Sunny mà không vội vàng, từ tốn uống hết phần còn lại trong chau rượu vang tối của họ.

Cuối cùng họ cũng đến được Sunny, nơi anh ta bay chậm rãi đến chỗ trống trải trên boong chính; Kaze leo xuống thảm với một bước nhảy nhẹ nhàng và đưa tay cho Nami để giúp cô leo xuống. Họ đứng như thế một lúc, nhìn chằm chằm vào nhau, cô, trên tấm thảm, nắm nhẹ tay anh, anh nhìn xuống một chút vì cô gần như ở sát tầm mắt anh và sau đó, với một sự thay đổi nhanh chóng nhưng cố ý trong áp lực gió, tấm thảm chuyển động và Nami bị đẩy lên.

Đôi mắt cô mở to khi cô cảm nhận đôi môi mặn mà mềm mại của Kaze, cô đã bỏ rơi bản thân mình trong giây lát, nhắm mắt lại và tận hưởng nụ hôn nồng nhiệt nhất mà cô từng cảm thấy trong cuộc sống trẻ trung của mình. Không lâu trước khi tay cô vòng quanh đầu anh ta và làm nụ hôn sâu sắc hơn.

Và tất nhiên, Luffy đã chứng kiến mọi thứ từ đài quan sát nơi anh đang chờ cô. Anh không lo lắng, anh đã nói với Zoro điều đó. Anh tin Nami có thể tự bảo vệ bản thân, anh nói với Zoro điều đó, và anh là vua hải tặc sau tất cả ... Anh chỉ chờ đợi vì ... anh không thể cho Zoro một lý do thực sự... Vì vậy, Zoro chỉ cười toe toét và để anh ở đó..

Mắt anh mở to khi anh nhận ra cách họ đang hôn nhau, anh biết hôn là gì, tất nhiên anh không phải là thằng ngốc 100% (trans: chỉ 99% thôi), anh cũng hiểu một vài điều cơ bản về mối quan hệ giữa một cặp vợ chồng, hôn nhân và tình yêu. Nhưng những gì anh chứng kiến ​​vượt quá khả năng hiểu biết của anh, anh chỉ đơn giản là không thể xử lý nó.

Dạ dày của anh cồn cào và anh đột nhiên cảm thấy muốn bệnh, anh nhún vai và cho rằng đó chỉ là do thứ anh ăn. Anh hối hận vì đã không hỏi Chopper điều này trước đó, anh cảm thấy cùng một cảm giác khá nôn nao lạ lùng trong bụng.

Trước khi Luffy có thể nói hoặc làm điều gì đó, cặp đôi đã tách ra và Nami bước về phía phòng mình (với chiếc áo khoác của Kaze vẫn còn trên vai) trong khi vị thuyền trưởng kia bay về con tàu của anh ta.

Đêm đó, Vua hải tặc hầu như không ngủ được, mỗi khi anh nhắm mắt, anh lại thấy Nami.

Nami mười bảy tuổi với mái tóc ngắn đơn giản, thè lưỡi ra và cứu anh khỏi Buggy. Nami mỉm cười khi cô vá chiếc mũ rơm của anh, Nami bị bệnh trên đảo Drum, Nami mỉm cười trong Water Seven khi họ đổi vàng thành tiền, Nami cứu mạng anh rất nhiều lần, mắt Nami đầy nước mắt ngày anh tuyên bố danh hiệu Vua hải tặc, cô ấy thì thầm "Cậu đã làm nó Luffy, cậu đã làm được."

Và rồi Nami nhảy cùng Kaze, Nami và Kaze hôn nhau.

Anh đứng dậy rời khỏi giường, anh cảm thấy khó thở và nóng bức, mồ hôi cứ túa ra trên trán anh, anh đột nhiên cảm thấy mình giống như một con thú bị nhốt đang đi qua lại trong phòng giam. Anh bước ra ngoài khu cabin nam vì anh không muốn làm phiền những đồng đội của mình, và cho rằng mình có thể bị đói. Anh nhắm mắt lại cố tưởng tượng ra một miếng thịt mọng nước, thay vào đó anh chỉ có thể nghĩ đến cô gái tóc cam đó. Rồi anh cố gắng tập trung đúng như Rayleigh đã dạy anh, nhưng anh chỉ thấy nụ cười của Nami.

"Argh," Anh lẩm bẩm trong tuyệt vọng, và đêm trôi qua khi anh ở đó, im lặng, chỉ ngồi trên đầu của Sunny giống như một figure tự động. Bình minh đến và anh ta vẫn ở đó với đôi mắt đỏ ngầu và mở to thao láo.

Khi Zoro tìm thấy Luffy vào sáng hôm sau, anh chỉ cần một từ tóm tắt toàn bộ tình trạng thuyền trưởng của mình.

"Nami"

Còn tiếp!

Author: Tin tôi đi, chương này là cần thiết: P (đừng ghét tôi: P)

Trans: Chúc bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ và tặng cho tôi một vote tăng động lực nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro