Chương V

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5
Xin chào! Rất cám ơn những bình luận của chương trước! Phản ứng thật tuyệt vời!

Các bạn có ngạc nhiên về sự bùng nổ của Luffy? nhưng hãy nghĩ về điều đó, Luffy đưa ra mệnh lệnh khi cần thiết, anh ta không quá cộc cằn về nó, nhưng đây là một Luffy lớn tuổi hơn, nên rất dễ ghen tị  .... hehe

Tôi hy vọng bạn thích chương này,

Gió Thay đổi
Chương V

______________

Sự căng thẳng trong không khí dày đặc đến nỗi nó có thể bị cắt đứt bằng một con dao. Luffy nhìn vào những tờ giấy rải rác trên sàn với vẻ mặt giận dữ, anh có thể thấy các bài báo, một số anh nhận ra là những cuộc phiêu lưu trong quá khứ mà họ đã từng trải qua trong nhiều năm, có những tờ báo của những hòn đảo xa xôi mà anh không nhận ra. Tất cả trong đó, là rất nhiều thông tin.

"Robin ... tất cả những thứ này là gì?" Anh hỏi với một giọng bình tĩnh, (Zoro, Sanji, và những người khác đang đứng không cần thêm bất kỳ lời giải thích nào nữa, tất nhiên). Nhưng Robin luôn có một sự nhẫn nại vô hạn khi cô phải giải thích điều gì đó cho Luffy.

"Trên tàu của họ, có một căn phòng bị khóa với nhiều thông tin như thế này, người đàn ông này, đã nghiên cứu về thủy thủ đoàn của chúng ta trong một thời gian dài." Cô giải thích.

Đôi mắt của Luffy lướt trên những tờ giấy rải rác, dừng lại trên một trang có hình ảnh của Nami và một số thông tin về cô ấy. Anh đã nhìn thấy hai cột, bên phải có tiêu đề

ĐIỂM YẾU - ở cột bên trái - NHỮNG LẦN XUẤT HIỆN

"Tôi sẽ ĐÁ ĐÍT CẬU!" Luffy hét lên khi não anh kết nối mọi thứ, anh nhảy về phía vị thuyền trưởng kia, nắm đấm màu đen của anh lao đến người kia với tốc độ tối đa. Kaze bay về phía sau và bay ra khỏi Sunny.

"Đợi đã!" Thuyền trưởng Gió nói trong khi lơ lửng phía trên họ, "Đúng là tôi đã nghiên cứu băng hải tặc của cậu trong một thời gian dài, nhưng tôi không có ý định đánh cắp bất cứ ai." Anh nói thêm.

Khi anh nhận thấy Luffy đã không suy nghĩ nữa và rằng người đàn ông kia thậm chí còn không nghe anh nói, anh nhìn Loto và phát ra một tín hiệu. Người đồng đội đầu tiên ném một khẩu súng cho anh và Kaze cười toe toét. Kế hoạch của anh không hoạt động theo cách anh đã dự tính ban đầu, nhưng điều này sẽ được.

Băng Mũ Rơm đã sẵn sàng, tất cả bước vào tư thế chuẩn bị chiến đấu và tự hỏi chuyện gì đang xảy ra trong tâm trí của Kaze.

"Mũ Rơm." Thuyền trưởng băng hải tặc gió nói với một nụ cười xấu xa, lần đầu tiên với một một biểu hiện bất chấp, vặn vẹo trên khuôn mặt của anh ta, "Tôi thách thức cậu với một trận Davy Back Fight! Một vòng, Cuộc đấu của Thuyền trưởng."

Anh ta nâng khẩu súng trường mạ vàng chờ đợi câu trả lời.

Mọi người đều ngạc nhiên trước thách thức của anh ta và thậm chí chưa đến mười giây trôi qua khi cánh tay hoa của Robin nở ra trước mặt Luffy đưa cho anh một súng hỏa mai trang trí tinh xảo làm bằng vàng nguyên chất.

Luffy nhếch mép cười và giơ súng lên, hai phát bắn cùng nổ ra cùng lúc trên tàu. Từ xa, Nami nhìn nó với ánh mắt thu hẹp. Đôi khi đàn ông toàn là những kẻ ngốc.

Zoro cười toe toét thừa nhận rằng thuyền trưởng kia đã rất, rất thông minh. Một trận đấu trực tiếp giữa hai băng hải tặc là một vấn đề lớn. Chắc chắn, Băng Hải tặc Gió có một số thành viên có giá trị truy nã và sức mạnh, những người có khả năng sống sót ngay cả ở Tân thế giới. Nhưng sức mạnh của họ chẳng thể so với băng Mũ Rơm. Tóm lại; Băng của Luffy vừa tăng thêm hai tỷ berry tiền truy nã, trong khi Tổng giá trị tiền thưởng cho băng hải tặc của Kaze chỉ có tám trăm triệu.

Điều đó chẳng đáng ngại với Zoro, Kaze trông có vẻ là người cứng rắn và có tiếng nói tốt nhưng anh ta sẽ không thể đánh bại Luffy, thậm chí thêm một triệu năm cũng không thể. Tuy nhiên, anh có một điều cần phải nói.

"Oi Luffy, chúng ta không thể chiến đấu ở đây, trên Sunny, một cuộc chiến tầm này sẽ làm hỏng con tàu."

Franky gật đầu. Với những tên quái vật cỡ này cần một không gian lớn, không có người ở thích hợp để chiến đấu, họ có thể dễ dàng tạo ra một thảm họa với loại sức mạnh mà họ sở hữu.

Hơi nước thoát ra từ lỗ mũi của Luffy, những gì Zoro nói không sai và lúc này anh không muốn gì ngoài việc đá đít Kaze, nhưng sẽ anh đợi thêm một chút, anh nghiến răng đến mức quai hàm đau nhói và cuối cùng nói.

"Chúng ta sẽ chiến đấu khi đến hòn đảo kế tiếp ... Bây giờ hãy tránh xa con tàu của tôi." Anh ra lệnh một cách đơn giản, rồi quay lưng đi vì anh không nghĩ mình có thể ngăn cản bản thân không đấm vào khuôn mặt ngu ngốc của Kaze. Và điều đó sẽ phá vỡ lời hứa danh dự của một hải tặc; Rốt cuộc anh vừa chấp nhận một cuộc đấu tay đôi với Davy Jones làm nhân chứng.

Ngay khi Luffy quay bước đi, Zoro và Sanji lạnh lùng nhìn vào thuyền trưởng kia, khiến anh phải đảo mắt nhìn xa khỏi họ. Kaze không còn gì để làm ở đây nữa nhưng anh nhìn vào mắt Zoro.

"Roronoa ... xin gửi cho Nami-san lời xin lỗi sâu sắc nhất của tôi. Tôi không cố ý làm mọi thứ theo cách này."

"Tch, tôi không phải là người đưa tin của cậu, nhóc." Hai người họ cùng tuổi, nhưng tình trạng của họ thì không. Là người đồng đội đầu tiên của vua hải tặc và kiếm sĩ mạnh nhất thế giới Zoro là người đàn ông bị truy nã cao thứ hai trên thế giới. Kaze gật đầu và bay đi... anh biết Nami không xa đến mức cô không nghe thấy lời anh.

"Các cậu còn đứng đó làm gì? Không nghe THUYỀN TRƯỞNG của chúng ta đã ra lệnh hả! Zoro! Sanji! Kéo dây chằng chặt hơn! Usopp! Chopper! Di chuyển cánh buồm nhỏ góc hai mươi độ! FRANKY! Cầm lái ngay lập tức! " Nami đứng trên boong liên tục hét lên các mệnh lệnh đến khi cổ họng cô khô rát, trút cơn giận dữ của mình lên những thành viên còn lại. Lo sợ trước cơn thịnh nộ của cô, mọi người chạy ngay đến vị trí của họ và bắt đầu làm theo chỉ thị của cô.

Thuyền trưởng chỉ ngồi trên đầu Sunny với hai cánh tay khoanh lại, mặt anh bị giấu bên dưới chiếc mũ rơm với biểu cảm khó đọc.

Đôi mắt đầy đau đớn của Nami đang làm xáo trộn suy nghĩ của anh, chắc chắn cô đã che giấu nó tốt, nhưng anh đã thấy.... Anh đã làm tổn thương cô. Phương châm của sống của anh là không hối tiếc  và anh luôn làm theo nó, nhưng điều này đang ăn mòn tâm trí của anh.

Những đồng đội của Nami đã làm việc chăm chỉ hơn mức cần thiết trên vùng biển yên tĩnh này và đến giờ ăn tối, cô thậm chí không muốn quay trở lại bếp, cuối cùng cô chọn ở bên ngoài boong tàu. Sanji lấy một ít bánh mì và đồ uống cho cô, buộc cô hoa tiêu ít nhất phải ăn thứ gì đó.

Đêm đến và họ tiếp tục đi thuyền với tốc độ tối đa, ánh sáng từ đèn ở mắt của Sunny chiếu sáng con đường phía trước trong khi Franky đứng giữ tay lái uống một chai cola lạnh. Brook, Sanji, Robin, Usopp và Chopper thì chơi bài trên boong cỏ, đèn khí, cà phê và bánh sandwich để xung quanh họ. Họ thực sự vui vẻ và cố gắng tận dụng tối đa tình hình.

Nami đã tự nhốt mình trong phòng điều hướng viết nhật ký của ngày hôm đó, cô cầm cây bút rạch vào giấy một cách giận dữ viết về lộ trình của con tàu, trên bàn làm việc của cô, một chiếc la bàn bỏ túi bằng vàng xinh đẹp là tất cả những gì cô cần phải quan tâm tại thời điểm này. Hàng đống bản đồ và những cuộn giấy xung quanh cô trong khi ánh sáng dịu nhẹ của cái đèn khí khiến cho căn phòng trở nên ấm áp hơn, nó không phù hợp với khuôn mặt hay tính khí của cô lúc này.

Luffy bước tới gần như không tạo ra tiếng động.

"Cậu cần gì sao, thuyền trưởng?" Cô lạnh lùng hỏi.

"Không ... tớ chỉ muốn ..." Anh lóng ngóng trả lời,

"Nếu cậu không có mệnh lệnh nào, tôi sẽ đánh giá cao việc được ở một mình. Nhật ký hải trình của con tàu này không tự viết được đâu, nó là công việc của CẬU, thuyền trưởng, nhưng tôi có thể làm việc này như tôi vẫn luôn làm."

Nami thậm chí còn không dừng lại với những nét chữ nguệch ngoạc giận dữ của mình, cô đeo kính đọc sách và đôi mắt không rời khỏi tờ giấy dù chỉ một giây.

Anh đứng đó nhìn cô một lúc... lần đầu tiên trong đời anh không thể nói được lời nào, như có một cái nút kẹt trong cổ họng không cho phép anh nói. Anh bước một bước về phía cô... rồi cuối cùng lại bước lùi lại ... anh đóng nhẹ cánh cửa sau lưng khi anh rời đi.

Nami đưa tay lên đầu, chạm nhẹ vào chiếc mũ rơm mà anh vừa đặt ở đó... cánh tay cô buông thõng trên bàn làm việc khi cô không thể cầm được những giọi nước mắt bắt đầu rơi xuống.

"Anh ... Đồ ngốc." Cô nói giữa những tiếng nấc khi ôm đầu, ôm chặt chiếc mũ rơm.

Ở phía bên kia cánh cửa, Luffy thực tế có thể cảm nhận rõ ràng nỗi thống khổ của Nami tuôn ra theo từng đợt, không chỉ là tiếng khóc với nước mắt của cô ấy mà còn trong tinh thần của chính cô. Anh cảm thấy bản thân thật tồi tệ, lúc này anh như thể là Arlong, với nỗi buồn, với tinh thần gần như tan vỡ, anh nhận ra rằng nếu Nami không hài lòng với anh, nếu Nami thực sự mong muốn những nụ hôn, lãng mạn và những thứ hạnh phúc... thì anh sẽ phải chấp nhận nó ... anh sẽ phải để cho Nami đi. Hạnh phúc của cô là điều quan trọng với anh.

Với một nỗi buồn lảng vảng trong tâm trí nó khiến anh không thể suy nghĩ rõ ràng, anh bước về phía nhà bếp với ý định tìm kiếm thứ gì đó để nhét đầy bụng mình, nó trống rỗng, nhưng đáng buồn thay... chỉ có rượu sake của Zoro là thứ duy nhất không bị khóa lại. Nhăn mặt, anh lấy một chai và đi đến đầu Sunny. Vài người muốn hỏi anh chuyện gì đã xảy ra, nhưng sau khi anh bộc phát trước đó, mọi người không muốn thúc ép mọi thứ với anh.

Anh ngồi đó, trên đầu tàu, uống rượu cho đến khi bình minh ló dạng.

"Oi Luffy, cậu vẫn ở đó à?" Zoro nói, đã mệt mỏi với tất cả các sự kiện. Lưng quay về lan can cạnh đầu Sunny, hai tay khoanh lại vẻ mặt cau có.

"Zoro,"  Thuyền trưởng trả lời khi nhìn vào đáy chai như thể nó có thể xuất hiện nhiều rượu hơn.

"Tch, tôi không tìm được một chỗ yên tĩnh để ngủ vì phải chịu đựng mụ phù thủy chết tiệt đó."

"Zoro .. nếu Nami muốn đi thì sao?" Anh hỏi với một giọng run rẩy bất thường. Zoro đập tay lên khuôn mặt hằng học của mình.

"Thằng ngốc, mụ phù thủy đó sẽ đi đến tận cùng thế giới và trở về với cậu... đợi đã... cô ta đã làm thế rồi. Cậu nghĩ cô ta sẽ bỏ đi theo cái gã khốn đó chỉ vì hắn đã mời cô ta ăn tối?" Người đồng đội đầu tiên giải thích với chất giọng khó chịu.

"Có lẽ họ có một ít thịt ngon ..."

"Luffy," Đôi khi, giữa họ, chỉ cần gọi tên của nhau là đủ để biết những gì người kia nghĩ. Trong trường hợp này ý của Zoro là để Luffy bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.

Sau một hồi, Luffy cuối cùng cũng nói, "Vậy tại sao Nami lại ... tại sao cô ấy lại hôn cái thằng khốn đó?"

Zoro cười lớn khi Luffy CUỐI CÙNG cuối cùng cũng thốt lên sự thật về những gì đã thực sự khiến cậu ta phiền lòng, những nghi ngờ của anh đã được làm rõ. Kiếm sĩ tóc xanh lục gãi đầu, suy nghĩ thật kĩ cách tốt nhất để giải thích cho thuyền trưởng về tình huống ngớ ngẩn này.

"Tại sao cậu lại ăn thịt Luffy?"

"Tớ thích nó."

"Tớ thích sake, nhưng tớ cũng thích nhiều thứ khác, tớ thích nghe Brook chơi một bài hát hay, tớ thích có một cuộc chiến với những kẻ mạnh, tớ thích cuộc sống trên biển, và cậu biết về Robin và tớ ... tớ cũng thích điều đó." Anh nói với nụ cười đểu.

Luffy hất đầu sang một bên và gãi gãi bộ râu nhỏ mới mọc trên cằm (anh thích nó, nó trông hơi giống với Shanks) và nghĩ về mối quan hệ của Zoro và Robin. Anh biết họ rất thân mật, không phải theo cách hôn ngớ ngẩn, nhưng họ đã dành một vài đêm bên nhau và thậm chí khi đến thăm vài hòn đảo, đôi khi họ sẽ đi cùng nhau. Anh không bận tâm vì đó là chuyện giữa họ và anh không cảm thấy mình nên quan tâm đến vấn đề đó.

Rồi Luffy gật đầu như thể anh đã đi đến một kết luận nào đó.

"Vậy cậu thấy đấy Luffy, Nami thích ở đây, nhưng tớ nghĩ cô ấy cũng muốn có một chàng trai để cô ấy chú ý, đó là tất cả."

"Sanji luôn luôn chú ý đến cô ấy ... tớ cũng vậy." Thuyền trưởng nói với giọng khó chịu nhỏ dần.

Zoro lại một lần nữa gãi mặt bực dọc, "Luffy, cậu không quan tâm tớ và Robin làm gì, cậu không phiền khi Sanji đuổi theo ve vãn những cô gái trên những hòn đảo mà ta ghé thăm. Cậu thậm chí không thèm để mắt khi Usopp yêu cầu ở lại làng Syrupp với Kaya... TRONG MỘT NĂM, trong khi những người còn lại chu du khắp vùng biển Đông Xanh, cậu thậm chí còn tổ chức một bữa tiệc cho hai người bọn họ kết hôn. Tại sao cậu lại lo lắng QUÁ NHIỀU chỉ vì Nami chỉ muốn trêu đùa một chàng trai mà chúng ta vô tình gặp?"

"Đó là .. là ... vì tớ ..." Thuyền trưởng bập bẹ chẳng thể nói một câu rõ ràng.

"Cậu đang GHEN TỴ Luffy. Cảm giác bí ẩn trong ngực cậu không phải đói, ĐẦU ĐẤT, nó là sự ghen tuông của cậu."

Luffy mở to mắt ngạc nhiên... anh sẽ không bao giờ nghĩ được rằng anh có thể cảm thấy điều đó...

Anh đấm tay phải vào lòng bàn tay trái, kêu lên, "Oh, đúng rồi!"

"PHẢN ỨNG CHẬM QUÁ!" Zoro hét lên.

Luffy im lặng một chút, những con sóng biển va vào thân tàu của Sunny và cơn gió rì rào trên những cánh buồm là những âm thanh duy nhất có thể nghe được.

"Nhưng Nami giận tớ ... cô ấy đã khóc vì tớ nói với cô ấy rằng cô ấy không được gặp Windy ass."

Tiếng cười của Zoro vang lên trên khắp boong tàu, "Cậu có thực sự nghĩ đó là lý do khiến cô ấy khóc? Hãy suy nghĩ thật kỹ về nó Luffy." Zoro không cho anh câu trả lời chính xác, người đồng đội đầu tiên thở dài, "Suy nghĩ về điều đó ... và đi tắm trước khi trận đấu bắt đầu, cậu nhìn và bốc mùi như shit."

Robin mỉm cười từ chỗ của cô trên đài quan sát khi liếc nhìn hai người đàn ông, vài giờ trước, cô đã cho Zoro xem chi tiết tất cả các giấy tờ và thông tin mà Kaze đã thu thập về họ.

Những dữ liệu về Luffy rất kỹ lưỡng. Ở cột bên trái có viết.

Sức mạnh đã biết:
Haki Vũ Trang
Haki Quan sát
Haki Bá Vương

Trái ác quỷ: Gomu Gomu nomi
Loại chiến đấu: Phisical,
Tốc độ: Trên mức Soru
Trí thông minh chiến đấu: Cao (cái này thật sự làm tui khó hiểu, nguyên bản là "Combat intelligence" )

Trên cột bên phải: Điểm yếu biết được
Nước biển
Kairouseki
Chiếc Mũ Rơm
Vũ khí có khả năng đâm xuyên sắc bén.
Tính tình khó lường.

Ở cuối cột đó, với một loại mực khác, rõ ràng là một chú thích được thêm gần đây, nó viết:

Nami

Trong nhật ký chú thích của Kaze, có một bài viết gần đây được viết bằng nét chữ thanh lịch.

"... cô ấy nói rằng anh ta không có hứng thú gì, nhưng khi tôi đến gần cô hoa tiêu, tôi cảm thấy những biến động nhỏ trong Haki của Mũ Rơm, điều này không xảy ra khi tôi tiếp cận bất kỳ thành viên nào khác trong băng của anh ta. Cảm giác và bất chấp những tuyên bố của Nami-san, tôi tin rằng bất kỳ sự gần gũi nào với cô hoa tiêu đều có thể ảnh hưởng đến trạng thái tâm lý và tinh thần của Mũ Rơm. Điều này có thể hữu ích trong chiến đấu.

Tôi không nghĩ rằng một vụ bắt cóc là phương án tốt vào thời điểm này vì nhiều băng hải tặc đã thất bại trong nhiệm vụ này, tôi đã thấy các bằng chứng rằng Mũ Rơm đặc biệt độc ác khi ai đó cố bắt cóc hoặc làm tổn thương hoa tiêu của anh ta. Sức mạnh của tôi và thủy thủ đoàn không đủ mạnh để đối đầu trực tiếp với Vua Hải Tặc.

Liên quan đến hoa tiêu, sức mạnh chiến đấu của cô ấy rất có giá trị, tôi có dữ liệu chỉ ra rằng cô ấy đã tự mình hạ gục toàn bộ một đội hải quân một mình. Với khoản tiền thưởng 180 triệu berry, cô ấy là một thành viên rất giá trị, tuy nhiên giá trị thực sự của cô không phải là kỹ năng chiến đấu mà là khả năng dự báo thời tiết và điều hướng ngay cả những vùng biển và tình huống khắc nghiệt nhất. Quả thật là hoa tiêu tốt nhất trong năm vùng biển.

Cô ấy phủ nhận bất kỳ mối quan tâm lãng mạn nào đối với Vua Hải Tặc, tuy nhiên trong thời gian ngắn ngủi tôi dành cho cô ấy, Nami đã không thể giữ kín miệng về thuyền trưởng của mình, cô ấy kể cho tôi nghe những câu chuyện về sự dũng cảm và ngây thơ của anh ta. "

Robin bậc cười khúc khích và ngừng đọc một lúc.

" Tuy nhiên, tôi đã nhận ra mình thực sự thích bên cạnh cô ấy (ai lại không thích bên cạnh một người phụ nữ tài năng, xinh đẹp như vậy) và cô ấy cũng cảm thấy vậy. Tôi đã thấy những nỗ lực của cô ấy khi cố tìm ra kế hoạch của tôi, khai thác thông tin từ tôi, nhưng tôi cũng nhận thấy cô ấy là một người phụ nữ cần một chuyện tình lãng mạn, cô ấy cần sự chú ý của một người đàn ông thực sự trong cuộc sống mình."

Tất cả những điều này gần như là sự thật, Robin cảm thấy bị xúc phạm khi ai đó đang viết về bạn của cô. Robin tiếp tục

" Xung đột bất ngờ phát sinh từ mối tình tay ba bất thường (trong đó hai người họ hoàn toàn không nhận thức được tình hình) có thể việc này sẽ có lợi cho tôi. Bất cứ cách gì có thể giúp tôi đạt được mục tiêu của mình tôi sẽ sử dụng.

Thuyền trưởng Kaze Anemoi
Ngày thứ ba, tháng thứ mười, Năm thứ ba của Kỷ nguyên mới. "

Robin đóng quyển nhật ký và nhếch mép cười. Mọi thứ vẫn đang diễn ra.
_________________________________________________________________________________________________________________________________

còn tiếp...

Bạn nghĩ sao về chương này, hãy cho tôi biết, và đừng quên cho câu chuyện một vote.

Hẹn sớm gặp lại trong chương tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro