Chương VII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7
Chào mọi người!

Trước hết, xin lỗi vì lâu vậy mới ra chương này.

Và một thông báo nhỏ đây là Chương cuối cùng, kết thúc của câu chuyện này, tôi muốn cảm ơn tất cả những người đã đọc, theo dõi fic này, đây đã là một cuộc hành trình tuyệt vời và tôi hy vọng sẽ nghe bình luận từ các bạn.

Gió đổi hướng
Chương 7

Sau một khoảnh khắc dường như vĩnh cửu, Kaze... là người khụy gối xuống trước..., niềm kiêu hãnh của anh không cho phép anh ngã xuống, nhưng cơ thể anh đã từ bỏ và khuôn mặt anh đập xuống đất. Nắm đấm của anh ... không bao giờ tới được Vua Hải tặc đúng lúc ...

Luffy thở mạnh ra nhìn chằm chằm vào kẻ thù của mình với đôi mắt cứng rắn và cuối cùng anh đứng lên, toàn bộ cơ thể anh thư giãn hẳn. Anh nhìn Nami mỉm cười thật rộng và chân thành.

Nami chạy đến chỗ anh. "Gì mà lâu vậy." Cô nhăn mặt khi tiến về phía thuyền trưởng của mình.

"Tớ chưa ăn miếng thịt nào cả..." Anh giải thích một cách một cách mệt mỏi... Nami đảo mắt... và sau đó thở ra đặt chiếc mũ rơm trở lại đầu chủ nhân của nó, đẩy xuống một cách tinh nghịch.

Trong khi đó, nhiều thành viên khác trong băng của Kaze chạy về phía thuyền trưởng của họ, Loto đi trước với một biểu hiện tuyệt vọng.

"Kaze!" Người đồng đội đầu tiên của anh hét lên bằng một giọng run rẩy khi anh ta quỳ xuống bên cạnh thuyền trưởng của mình với những giọt nước mắt đang làm nhòe đi tầm nhìn của anh ta.

"Chết tiệt ... chết tiệt ..." Kaze nguyền rủa mình trong khi cố gắng đứng dậy. Anh ho khan và ôm lấy bụng mình trong đau đớn vì những giọt nước mắt thất vọng chắc chắn rơi khỏi mắt anh.

"Chúng ta đi thôi Nami." Luffy thì thầm với cô trong khi bắt đầu quay trở lại với thủy thủ đoàn của mình với cô hoa tiêu đi gần phía sau. Những thành viên còn lại của băng Mũ Rơm cổ vũ lớn tiếng và dường như họ đang vui vẻ, chỉ đơn giản là ngồi đó trên cái khán đài tạm thời.

"CHỜ ĐÃ!" Loto hét lên, chặn Mũ Rơm lại.

"Loto ... đừng," Kaze lẩm bẩm giữa những tiếng thở hổn hển.

"Chỉ cần trả lời chúng tôi một câu! LÀM ƠN!" Người đàn ông tuyệt vọng cầu xin, dập đầu xuống đất.

"Loto.." Kaze thì thầm, nhắm nghiền mắt, chống lại những giọt nước mắt sắp rơi xuống, không muốn nhìn thấy đồng đội của anh hạ mình như thế.

"Tôi biết các người đã tìm thấy những tập tài liệu điều tra của chúng tôi ... nhưng tất cả những điều đó ... tất cả những điều đó chúng tôi không thực hiện với mục đích xấu! Tất cả công việc khó khăn của chúng tôi là nhằm theo dấu của các người! Chúng tôi chỉ muốn biết một điều. LÀM ƠN, hãy trả lời tôi chỉ MỘT câu thôi .... VUA HẢI TẶC!" Người đồng đội đầu tiên của Kaze nói với toàn bộ niềm tin mà anh ta có thể lấy lại từ sự tuyệt vọng của mình.

Luffy nhìn anh ta chằm chằm một lúc với đôi mắt cứng đờ, có chút thích thú. "Nếu câu hỏi là về One Piece, tôi không có hứng thú trả lời." Anh nói khô khan.

Loto và Kaze không ngạc nhiên trước câu trả lời. Loto lắc đầu.

"Không ... không phải vậy. Thật sự chúng tôi muốn biết nhiều hơn về nó, tất cả mọi người trên cả năm vùng biển đều muốn biết. Nhưng chúng tôi biết là không đúng để biết về One piece theo cách này ... Những gì chúng tôi thực sự muốn biết là ...." Anh dừng lại và quay mặt nhìn thuyền trưởng của mình, đôi mắt đầy giận dữ, "NÓI VỚI HỌ ĐI KAZE! Hãy nói với họ rằng kế hoạch của cậu ngay từ đầu không hề liên quan đến Nami-san! Nói cho họ biết sự thật! Những gì cậu thực sự muốn từ giải thưởng của Davy Back Fight!"

Nami ngạc nhiên trước những tiết lộ của Loto và nhìn họ với ánh mắt hoài nghi. Kaze rời mắt khỏi cô và Luffy - người có vẻ thích thú với sự kiện.

Zoro và Robin vẫn tiếp tục thản nhiên ăn bỏng ngô.

"Vậy các cậu muốn gì?" Luffy hỏi với khuôn mặt bối rối.

Loto, người không thể ngừng khóc, lại cúi đầu, "Chúng tôi muốn biết những gì các người đang tìm kiếm bây giờ! Có kho báu huyền thoại nào khác trên biển không? Chúng tôi đã nghiên cứu rất nhiều, nhưng chúng tôi không thể tìm ra câu trả lời 'Tại sao băng hải tặc huyền thoại của Vua hải tặc lại vòng quanh biển Đông Xanh trong MỘT NĂM mà không có điểm đến nhất định? KHÔNG CÓ GÌ trong vùng biển đó cả! Và bây giờ các người đang làm gì ở biển NAM XANH! Anh có thể cai trị Tân thế giới! Vậy mà anh đang làm gì ở những vùng biển mà không ai quan tâm chứ!??"

Đó là một câu hỏi mà họ đang theo đuổi, có thể là ở Raftel, Vua Hải Tặc đã tìm thấy một chỉ dẫn đến một kho báu kì vĩ khác, đến một truyền thuyết cổ xưa khác?

Nami và Luffy lặng nhìn nhau và rồi...

Họ cười phá lên. Kaze và Loto nghiến răng trong sự thất vọng và xấu hổ khi bị cười nhạo.

"Các cậu thực sự làm tất cả điều này chỉ vì một câu hỏi ngu ngốc như vậy hả? Các cậu có bị ngốc không?" Luffy nói nghiêng đầu sang một bên. "Đó là một câu hỏi có câu trả lời rất đơn giản." Anh mỉm cười và liếc nhìn Nami.

"Đó là cho Nami." Anh thì thầm.

Kaze mở to mắt ngạc nhiên nhưng đôi mắt Nami chỉ hướng về thuyền trưởng của mình, mỉm cười với anh, "Ước mơ của tôi ... là vẽ bản đồ thế giới." Cô nói.

"Chỉ có vậy thôi? Không có kho báu huyền thoại? Không có bản đồ bí ẩn hay đặc biệt?" Loto hỏi với sự thất vọng, nắm chặt đất cát trong cơn giận dữ trống rỗng.

Nhưng Nami và Luffy say sưa liếc nhìn nhau, phớt lờ họ hoàn toàn.

Luffy bắt đầu nói nhẹ nhàng mà không rời mắt, "Một giấc mơ ... Không phải là kho báu lớn nhất trong tất cả sao? Tôi có của tôi ... là người tự do nhất trên thế giới ... bây giờ là giấc mơ của đồng đội tôi ... một giấc mơ trong một giấc mơ .... " Anh thì thầm.

Đôi mắt của Nami lấp đầy với những giọt nước mắt trong suốt và cô nhảy vào vòng tay anh, ôm chằm lấy anh vùi mặt vào cổ anh, ôm chặt anh với tất cả sức lực của mình. Đôi mắt của Vua Hải Tặc mở to ngạc nhiên, kinh ngạc trước cảm giác nhìn thấy cô hạnh phúc, mỉm cười lần nữa. Sau một lúc, anh xoa dịu cô xuống khi cô gần như đỏ mặt nhìn anh, cho rằng cô đã vượt qua một số ranh giới vô hình.

Không chút do dự, anh cẩn thận giữ lấy cằm cô nhẹ nhàng áp môi anh vào môi cô, thô lỗ và vụng về nhưng với mục đích... lúc đầu... anh làm điều này để làm hài lòng cô. Zoro đã nói với anh rằng Nami cần những nụ hôn và sự lãng mạn.... Vì vậy, nếu đó là những gì Nami cần để được hạnh phúc .... Anh đã nghĩ anh có thể làm điều đó cho cô.

Nhưng rồi ... anh đã không tính đến cảm giác này sẽ khiến mình hồi hộp đến mức nào, cơ thể cô ấy cho anh cảm giác tuyệt vời như thế nào ... đôi môi của cô mềm mại ra sao.

Nami nhắm mắt lại và vòng tay ôm lấy anh một lần nữa, quyết định rằng đã đến lúc anh biết được một nụ hôn thực sự là như thế nào. Luffy mở to mắt trong giây lát khi anh cảm thấy lưỡi cô đang dò tìm nhẹ nhàng trên môi anh, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng anh... và anh thả mình trong cảm giác đó, làm nụ hôn sâu sắc hơn.

Quai hàm của Usopp và Chopper gần như chạm xuống đất, Sanji châm một điếu thuốc nghĩ rằng đây là khoảng thời gian chết tiệt khi thuyền trưởng cao su của anh nhận ra cảm xúc của Nami-swan. Brook chỉ cười 'yohohoho', và Franky hét lên 'SUPER' và tung ra pháo hoa từ vai của mình.

Zoro đảo mắt và lấy ra một túi belly từ bên trong chiếc áo choàng màu đỏ của mình, ném qua cho Robin, người đang mỉm cười toe toét. Người phụ nữ giữ lấy túi tiền và cất nó trong túi của chiếc váy hoa màu ôliu sẫm của cô.

"Fufufu." Cô cười với Zoro.

"Người phụ nữ chết tiệt," Anh chàng kiếm sĩ lẩm bẩm. Hai người họ đã đặt cược ai sẽ hôn ai trước. Zoro đã nói Nami sẽ là người bắt đầu nụ hôn, Robin đã cược Luffy.

Kaze hắn giọng cảm thấy RẤT khó chịu với toàn bộ tình huống này. Không hẳn là anh yêu Nami.... Nhưng anh quan tâm đến cô.

Luffy tách ra khỏi hoa tiêu của mình và liếc nhìn người đàn ông kia với đôi mắt cộc cằn khó chịu vì bị gián đoạn. Không có gì ngạc nhiên khi Zoro thích những nụ hôn mà anh ta đã thực hiện với Robin (mặc dù cậu ta không quan tâm đến việc hôn Robin, điều đó thật kì lạ, và anh chắc chắn Zoro sẽ đá đít anh nếu nói thế) nhưng anh thích hôn Nami ... hơn những gì anh có thể tưởng tượng được.

"Yohohoho!" Giọng của Brook vang lên dừng sự căng thẳng lại. "Có vẻ như cuộc chiến BackDavy Fight này đã có người chiến thắng!"

Luffy mỉm cười và đưa tay cho Kaze, một hành động tưởng như sẽ giúp anh ta đứng dậy. Ngay sau khi người đàn ông kia đưa tay lên chuẩn bị chấp nhận đề nghị.... Luffy đấm ngay cằm anh ta, đập anh ta xuống.

"Đó là vì cậu dám hôn hoa tiêu của tôi, ĐỒ KHỐN!"

"Oi oi." Mấy thành viên băng Mũ rơm đều há hốc mồm khi thuyền trưởng của họ đi quá xa.

"LUFFY!" Nami hét lên nắm lấy cánh tay anh và đẩy anh ra để ngăn anh tấn công người đàn ông kia lần nữa.

Kaze đứng dậy từ từ và lau máu từ khóe miệng. Anh nở nụ cười cay đắng.

"Hài lòng chưa?" Anh ta hỏi. Là một người đàn ông, anh hiểu rõ cảm giác của Vua Hải Tặc. Luffy CẦN giải tỏa nó ra khỏi mình.

Luffy mỉm cười vì cơn giận của anh giờ đã biến mất, cứ như thế, "Ừ, ShiShiShiShi." Anh mỉm cười.

"Mọi người ~!" Giọng nói như đang hát du dương lịch sự của Brook vang lên. "Xin hãy chú ý, vẫn còn một phần quan trọng trong cuộc thách đấu này!"

Mọi người quay trở lại sân khấu và những tên cưới biển đứng đó chờ đợi quyết định của Vua Hải Tặc. Có một vài kẻ ngây thơ mơ mộng về việc được chọn để tham gia vào tàu cướp biển của nhà vua, mặc dù vậy hầu hết bọn họ đã rất trung thành với Kaze và suy nghĩ đó thậm chí đã không có trong đầu họ.

"Vậy... cậu sẽ chọn gì, Mũ Rơm?" Kaze hỏi với giọng bình tĩnh, thẳng thắn đối diện với thất bại như một người đàn ông.

"Hải tặc kỳ của các cậu." Luffy trả lời một cách nhanh chóng, với một nụ cười tà ác đang nở trên môi anh.

Những tên cướp biển Gió đã ngay lập tức tức giận bởi 3 từ đó và bắt đầu hét lên. Lá cờ Đầu lâu với một cơn gió thổi từ miệng nó là niềm tự hào và danh dự của họ, họ không thể chịu đựng được suy nghĩ mất nó. Nó cũng được vẽ trên cánh buồm chính của họ, vì vậy họ phải cân nhắc điều đó.

Usopp bắt đầu cười và che miệng lại, rõ ràng khuôn mặt Luffy, anh ta đang mưu đồ điều gì đó xấu xa, "Luffy, chúng ta không thể để họ đi mà không có một lá cờ ... tại sao cậu không vẽ một cái cho họ!"

Những thành viên khác trong băng Mũ Rơm bắt đầu khịt mũi cố gắng kìm nén tiếng cười. Kaze và băng của anh ta nhìn mọi người như thể họ đã phát điên. Bọn họ không biết có điều gì buồn cười.

"Oi Usopp cậu nói đúng! Chúng ta không thể để họ đi như thế, PHẢI!" Anh nói đấm vào lòng bàn tay mình, "Mang cho tớ một ít sơn và vải đi!"
. . . .

Một giờ sau, Kaze đang nhìn với đôi mắt đầy quan ngại khi lá Hải tặc kỳ gớm ghiếc được Vua hải tặc vẽ cho họ được vẽ lên những cánh buồm của con tàu.

"Cái ... cái đó là gì vậy?!" Kaze hỏi trong sự kinh hãi.

Usopp lăn lóc trên sàn với tiếng cười sặc sụa cùng với Chopper. Vua bắn tỉa đã cố gắng dừng lại, quệch một giọt nước mắt rơi xuống bằng ngón tay.

"Nó ... nó ...!" Usopp không thể ngăn mình hét lên  "NÓ HẾT HỢP CÁI MÔNG VỚI MỘT CƠN GIÓ! HAHAHAHAA."

"HAHAHAHAHAH" Toàn bộ thành viên băng Mũ Rơm cười như điên, ngay cả Robin cũng không thể kiềm chế được; Nami có sự tinh tế khi cố gắng kiềm chế bản thân đưa tay lên che miệng, nhưng khóe mắt cô đã đẫm nước.

"Chuyện này là không thể!" Loto nói trong cơn kinh hoàng. Cái hải tặc kỳ đó (nếu bạn có thể gọi nó là hải tặc kỳ) hoàn toàn là sự ô nhục. "Tôi thà chết hơn là đi thuyền với một lá cờ ghê tởm như vậy!"

Quai hàm của Luffy rơi xuống và anh trông hoàn toàn thất vọng, hai vai anh chùng xuống ... Anh tin rằng sự sáng tạo của mình là cực kì tuyệt vời; anh không hiểu tại sao mọi người lại cười với thiết kế của anh.

"KHÔNG PHẢI LÀ CÁI MÔNG!" Anh hét lên cố gắng bảo vệ tác phẩm nghệ thuật quái dị của mình, "Đó là Mặt trời và Gió!" Anh bĩu môi và cái bóng của anh rũ xuống, anh trông rất chán nản.

"Oi oi, đừng chán nản nhanh vậy chứ." Zoro nói vẫy vẫy tay.

Usopp đặt một tay lên vai thuyền trưởng và thở ra, "Luffy, nó là một cái mông ... nhìn từ một góc độ khác." Usopp lấy lá cờ và xoay nó qua ... Luffy bắt đầu cười khúc khích và sau đó ngã xuống sàn lăn lốc trong tiếng cười.

Robin, nhận thấy băng hải tặc kia thật sự bị sỉ nhục, cố gắng hòa giải trước khi mọi thứ có thể xấu đi (một lần nữa).

"Usopp, sao cậu không giúp thuyền trưởng của chúng ta thiết kế lại? Tôi nghĩ rằng một biểu tượng mặt trời và gió là một ý tưởng tuyệt vời và đầy cảm hứng. Tại sao cậu lại nghĩ ra điều đó, Luffy?" Đôi khi Robin nghĩ rằng cô đã bắt đầu hiểu được cách suy nghĩ đặc biệt của thuyền trưởng của cô.

"Ừm ... điều đó ..." Luffy nói đưa tay lên cằm, gãi bộ râu đen nhỏ mà anh đang phát triển ở đó ( thật ngầu và tốt bụng, giống như Shanks, anh nghĩ ), "Tớ nghĩ những người này phải ngước nhìn lên và tìm kiếm cuộc phiêu lưu của riêng họ từ  bây giờ. " Anh mỉm cười rộng rãi.

Thuyền viên của băng Hải tặc Gió đột nhiên cảm thấy xúc động bởi lời nói của anh.

Kaze cúi đầu xuống ... chấp nhận một thất bại thật sự và hoàn toàn, người đàn ông đứng trước mặt anh có suy nghĩ thật kỳ lạ và hết sức lạ lùng, tốt hơn anh về mọi mặt. Anh đột nhiên cảm thấy một sự đổi mới với một mục đích mới. Những câu chuyện về nguồn cảm hứng tương tự xuất hiện trong tâm trí anh, ở một số hòn đảo mà họ đã đi qua, họ đã nghe nói về những người thay đổi sau khi gặp băng Mũ Rơm.

Giờ đến lượt họ trải nghiệm loại phép thuật đó.

Kaze cúi đầu với một cánh tay khoanh trước ngực, cúi đầu kính cẩn, nhưng lần này, sự tôn kính của anh không phải là một hành động bị ép buộc chính trị giữa những tên cướp biển, lần này, anh tôn trọng từ tận đáy lòng mình.

"Cám ơn mọi người, tôi đã học được một bài học tuyệt vời ngày hôm nay."

Luffy nghiêng đầu sang một bên, anh không hiểu điều quan trọng về những gì Kaze nói, anh nghĩ nó hơi phức tạp và khó hiểu, nhưng Nami hiểu cảm giác của Kaze và mỉm cười.

"Chà, có gì với những khuôn mặt ảm đạm này vậy? Chẳng phải đây là một bữa tiệc SUPER." Franky hét lên trên sân khấu, cố gắng bỏ qua những thứ quá trang trọng này.

"Hãy để Usopp hoàn thành hải tặc kỳ mới trong khi chúng ta ăn và uống." Zoro cười.

"Oi oi! Đừng bắt tôi làm việc!" Tay bắn tỉa phàn nàn nhưng đã quá muộn.

"YEAH TIỆC TÙNG THÔI!" Luffy hét lên tìm kiếm Sanji, anh đang đói.

Âm nhạc và rượu thịt bắt đầu, mọi sự thù địch đã hoàn toàn bị lãng quên. Brook và Franky đang chơi với các nhạc công của Kaze. Có một ngọn lửa trại lớn với thịt nướng và cá ở giữa hai băng.

Luffy nhảy, Luffy ăn, và Luffy dừng lại để chia sẻ một ly rượu sake và một nụ hôn với Nami bây giờ và sau đó. Cô hoa tiêu đang ngồi giữa những đồng đội của mình, không có ý định mang thêm bất kỳ sự xung đột nào bằng cách lang thang khỏi băng của cô.

Họ tiệc tùng như cách cướp biển có thể, cho đến khi rượu cạn sạch và thức ăn không còn nữa, bữa tiệc kết thúc trước bình minh khi bầu trời vẫn còn chưa sáng hẳn, ngọn lửa trại đã biến mất chỉ còn tàn dư của đóng than đỏ rực đem lại chút hơi ấm cho những tên cướp biển đang ngủ xung quanh nó.

Vua hải tặc đang ngủ gần đó, nằm ngửa mặt trên sàn cỏ, tay chân anh dang rộng với bác sĩ tuần lộc và người bắn tỉa của anh sử dụng anh như một cái gối, ba người họ ngáy ngủ mà không quan tâm đến thế giới có xảy ra chuyện gì.

Trong một khoảnh khắc, Kaze tự hỏi làm thế nào họ sống sót lâu đến thế với một thái độ vô tư, thoải mái như vậy, nhưng rồi anh nhếch mép khi nhận thấy Roronoa dường như đang ngủ ở tư thế ngồi, tay và chân bắt chéo giữ ba thanh kiếm, và anh đã biết cách điều đó xảy ra.

"Kaze."  có tiếng ai đó gọi tên mình anh quay lại và thấy Nami, xinh đẹp hơn bao giờ hết.

"Chỉ cần trả lời tôi một câu," Cô yêu cầu và anh gật đầu. "Có đúng là những gì Loto đã nói ... rằng anh chưa bao giờ thực sự lên kế hoạch bắt tôi đi?" Nó đã làm phiền cô vì cô đã hạ thấp cảnh giác của cô với anh ta, và cô GHÉT, hoàn toàn ghét có danh hiệu một thành viên mũ rơm mà những hải tặc khác muốn bắt cóc nhất.

Kaze mỉm cười nhẹ nhàng

"Ừ ..." Anh gật đầu trả lời đơn giản, "Tôi chưa bao giờ định làm thế, tôi chỉ nói điều đó để cố gắng làm sao lảng sự tập trung của Mũ Rơm ... Bên cạnh đó ... tôi thực sự thích cô ... Tôi sẽ không thể làm điều đó với cô."

Vài vạch đỏ hiện ra trên má cô.

Và Kaze thở dài, "Nhưng cô biết đấy, ngay từ đầu tôi đã biết mình sẽ chẳng bao giờ có cơ hội với cô."

Đôi mắt của Nami mở to, "Cái gì?"

"Nami-san," Anh gọi tên cô một cách thận trọng.

Người điều hướng chỉ nhìn xuống sàn và một nụ cười vui vẻ nở trên môi cô ấy. Đúng là Kaze chưa bao giờ là một mối tình lãng mạn với cô, một cuộc hẹn hò, một nụ hôn không có ý nghĩa gì hơn thế.

"Tôi hy vọng cô không giữ bất kỳ cảm xúc khó khăn ... Tôi không có ý định sử dụng cô, tôi xin lỗi." anh xin lỗi thật lòng.

Nami gật đầu và Kaze ngạc nhiên ngẩng đầu lên, anh cười, "Và tôi nghĩ SẼ thật khôn ngoan nếu cô quay trở lại tàu của mình ... trước khi tôi được tặng thêm một cú đấm vào hàm." Anh nói vuốt ve xương hàm của mình.

Cô hoa tiêu liếc nhìn lại và nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Zoro từ xa, Luffy vẫn nằm trên sàn với Usopp và Chopper, nhưng anh không ngáy nữa.

Nami mỉm cười và lắc đầu, "Chà ... chúc ngủ ngon nhé." Cô quay lại và bước đi, quay lại Sunny.

Buổi sáng đến và đó là một ngày tuyệt vời để đi thuyền, gió rất mạnh và khô, nó không quá nóng và băng hải tặc Gió đang bận rộn sửa chữa cột buồm chính của họ với sự giúp đỡ của Franky. Kaze không thể chờ đợi để khởi hành con tàu, nhìn lá cờ mới của mình và mỉm cười. Tay bắn tỉa mũi dài đã làm việc rất tốt.

Anh liếc nhìn Sunny, băng Mũ Rơm dường như vẫn chưa thức.

Đột nhiên, anh nhận thấy Luffy nhảy qua bờ với một cái nhìn thoải mái về anh, một chiếc áo sơ mi màu đỏ đơn giản với quần ngắn và một chiếc khăn trắng với một chiếc ba lô màu cam lớn hơn cần thiết. Nami xuất hiện sau đó và cô cũng mặc quần áo tình cờ với một chiếc áo choàng trắng với hình ảnh của một chiếc quần soóc và quần kaki. Anh cười khúc khích khi thấy nụ cười có một vương miện nhỏ. Cô cũng có một ba lô màu hồng và cuộn giấy tờ và các công cụ khác có thể được nhìn thấy ló ra khỏi cái balo.

Anh dựa vào lan can.

"Oi Windy." Luffy vẫy tay với một nụ cười, "Các cậu sẽ rời đi sớm hả?" Anh hỏi khi nhận thấy những dấu hiệu rõ ràng của một băng hải tặc chuẩn bị dong buồm (đi thuyền).

"Ừ ... chúng tôi phải tự mình tìm kiếm cuộc phiêu lưu bây giờ, đúng không? Nó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng ... vì vậy chúng tôi có thể sẽ đến Tân Thế Giới trước, khiến các Tứ Hoàng đau đầu hay gì đó."

"Oi! Đừng gây rối với Torao hay Shanks, họ là bạn của tôi." Luffy cảnh báo, tính khí của anh thay đổi nhanh chóng.

Kaze vẫy tay, "Đừng lo về điều đó, nếu tôi thấy họ, tôi sẽ nói với họ là anh đã cảnh báo tôi."

Anh nhìn Nami, "Đi khám phá?"

Cô hoa tiêu mỉm cười và gần như đỏ mặt, "Luffy đề nghị đi cùng tôi để khám phá và tôi có thể vẽ bản đồ hòn đảo này."

Kazé đã cười, một hòn đảo nhỏ bé ở lối vào của biển Nam Xanh sẽ được ghi chép rất rõ trên biển và các tuyến đường biển. Anh chắc chắn rằng người ta chỉ cần đi vào bất kỳ cửa hàng nào trên cảng chính cũng có thể mua được một tấm bản đồ. Nhưng không phải là giấc mơ của Nami trong cuộc phiêu lưu đó sao? Anh đoán việc mua bản đồ sẽ không dễ dàng bằng cách khám phá và tự vẽ bản đồ (nếu bản vẽ là niềm đam mê của bạn).

Hoặc có thể, cặp đôi mới đang tìm một cái cớ để được ở một mình... hoặc cả hai.

"Namiii" Luffy rên rỉ với cô ấy, "Chúng ta đi nhanh thôi." Anh bắt đầu đi theo hướng đến khu rừng, để lại Kaze một mình.

Nami gật đầu và bắt đầu đi theo thuyền trưởng của mình, nhưng đột nhiên cô dừng lại, quay lại và nhìn Kaze lần cuối.

"Kaze, Cảm ơn!" cô thè lưỡi ra tinh nghịch và chạy theo Luffy, người mà lúc đó đã xa cô ấy.

"Oi Mũ Rơm! Hãy chăm sóc tốt cho cô ấy! Nếu không, tôi thề là tôi sẽ quay lại và đá đít anh!" Kaze lấy hết hơi hết về phía khu rừng.

Luffy cười một cách tự nhiên, chiếc mũ đã che khuất mặt anh ta, chỉ có nụ cười rộng của anh ta là có thể được nhìn thấy, và ngón tay cái của anh ấy đột nhiên bật lên, "Tất nhiên rồi!" Anh hét lên và sau đó tiến tới vòng tay phải quanh Nami khi cú sút trái của anh hướng về vùng hoang dã của khu rừng.

Điều cuối cùng Kaze nghe nói về họ là tiếng la thất thanh của Nami, "Đợi-đợi đã, Luffy! KHÔÔÔÔNNNNGGGGG!" Và tiếng cười của Vua Hải Tặc khi họ bay đi và biến mất khỏi tầm nhìn của anh.

Kaze thở dài và quay lại tàu.

"Mấy người còn đứng ở đó để làm gì? Hết chuyện rồi, chúng ta sẽ ra khơi trong hai mươi phút nữa!"

"Nghe thuyền trưởng nói rồi đấy! Di chuyển đi!" Loto hét lên thúc giục họ. Cả hai người đàn ông đứng ở mũi tàu và ngay sau đó họ đã giương buồm. Mặt trời đang tỏa sáng ở trên cao, và gió đã có lợi cho họ trong ngày đầy nắng như thế này.

Một cuộc phiêu lưu mới chắc chắn đang chờ họ.

~ Kết thúc ~

____________________________________

Hy vọng bạn có thời gian đọc truyện và câu chuyện được yêu thích.

Nếu bạn thích fic này, hãy like nhé! Thanks một lần nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro