Chương 1:Ace

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Ta nói ngươi....."

   Chủ tiệm từ trong đống đổ nát lú đầu ra nhìn người nam nhân trước mắt

" Rốt cuộc muốn đến đây bao nhiêu lần
nữa!"

  Người nam nhân này lớn lên rất đẹp,vai rộng eo thon, cơ bắp đường cong cân xứng, làn da màu lúa mạch cực kỳ gợi cảm. Gương mặt hai bên má có một ít tàn nhang nhỏ, lại ngoài ý muốn không có vẻ khó coi

  Nhìn đến hắn lần đầu tiên thời điểm ta mới biết được, nguyên lai tàn nhang cũng có thể lớn lên như vậy đáng yêu.

  Duy nhất không được hoàn mỹ chính là, hắn hiện tại trạng thái nhìn qua không được tốt.

  Ace nhìn chằm chằm ta ngẩn người, môi nhấp chặt vài lần ,không một câu oán giận nào giải cứu ta từ trong đống đổ nát.

"Ngươi như thế nào lại tới đây nữa!" Ta đây nghẹn một bụng ủy khuất không có chỗ nào để xả.

Đây cũng không biết là lần thứ bao nhiêu hắn đến cửa hàng này rồi.

  Nhưng không nghĩ tới tình trạng gặp mặt lần này có hơi thảm hại,trừng mắt nhìn người đối diện giúp ta sửa sang lại đồ vật.

Hình tượng cao quý lãnh diễm của ta bị sụp đổ mất rồi!

"Nói đi lần này ngươi tới đây là muốn cái gì?"

  Ta đưa cho hắn một ly nước trái cây, hắn thực tự nhiên mà tiếp nhận đi đồng thời lên tiếng cảm ơn.

  Hành động tiếp nhận một cách tự nhiên không hề có một chút ngăn cách nào,tựa như đã làm như vậy rất nhiều lần đã tạo nên một thói quen.

  Ace nói: "Ta muốn mua một ít đồ vật"

Ta hơi trầm mặt sau đó nói:" Này,Mặt trời nhỏ lần giao dịch lần này ngươi tính như thế nào trả,bây giờ trên người của ngươi hình như không có gì có thể trả được nữa?"

Thắc mắc tại sao ta lại không gọi hắn bằng tên mà gọi hắn là mặt trời nhỏ?

Bởi vì lần đầu tiên ta gặp hắn,hắn tươi cười giống như ánh mặt trời giữa mùa hè.

Hắn ah là một người rất thích hợp tươi cười.

Ace nhìn ta trầm ngâm sau đó nói:"Không thể ghi nợ được sao?"

"Uy,dĩ nhiên là không được!Tiệm của  ta gặp vị khách nào cũng giống như ngươi sớm muộn gì cũng không duy trì được nữa!"

Hắn tươi cười nghịch ngợm nhìn ta:"Xác định nếu đúng như những gì nhưng cô đã nói thì, ta đã không còn gì có thể trả được nữa,cho nên giờ phải làm sao để có thể trả cho cô bây giờ?"

Ta ngẫm nghĩ lại cũng đúng,nếu không ghi nợ,giờ hắn đúng là không có gì có thể trả được giờ phải làm sao?

Cô đúng là đã tạo ra cái 'nghiệp' gì mà gặp phải tên ngu ngốc này vậy!

Khách hàng là thượng đế!Khách hàng là thượng đế!Khách hàng là thượng đế!

"Được rồi ghi nợ!Cầm lấy cái rương này rồi cút đi!" Cô ném một cái rương nhỏ bằng một bàn tay ném về phía Ace.

Ace tiếp nhận được cái rương,hướng tới ta lộ ra tươi cười như ánh mặt trời muốn lóe mù đôi mắt ta nói.

"Cảm ơn chủ tiệm!Cô đúng là người tốt!"

Ha!Tên này chưa gì phát thẻ người tốt luôn cho cô.

Hắn lúc này cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì,sau đó ngẩn đầu lên nhìn ta trên gương mặt lộ ra một cái ý vị không rõ mỉm cười, như là có cái gì đó nho nhỏ bí mật của hài tử , nghịch ngợm mà hướng ta chớp chớp mắt,sau đó nói.

"Hay là...chủ tiệm cô cùng tôi đi ra biển đi!"

"Phụtttt"

Nghe được lời mời của hắn làm ta sợ tới mức tức khắc phun ra một miệng trà.

Nhìn Ace bằng cặp mắt khiếp sợ,sau đó ta bình tĩnh lại trả lời hắn.

"Cảm ơn vì lời mời của ngươi mặt trời nhỏ,nhưng ta không thể rời khỏi chỗ này được."

"Tại sao lại không thể rời khỏi?"

  Ta hơi trầm mặt khóe môi miễn cưỡng nhết lên nói:"Mặt trời nhỏ đây là quy tắc nơi này ,loại đồ vật này một khi đã định ra thì khó có thể phá vỡ nó,ngươi cũng biết...ta tồn tại nơi này có chút đặc biệt."

Ace gương mặt tràn đầy tươi cười đi về hướng ta nói:"Bất quá...chủ tiệm ta có một lời nói muốn nói cho cô biết."

"Hải tặc luôn là rất tùy hứng và tự do,ta rất muốn cô đến thế giới của ta nhìn xem nó như thế nào!"

 

 





 









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro