Yêu nhau mùa ngược nắng chương cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta - Tình yêu hoa gió

   Anh và cô hẹn hò, họ chợt nhận ra nhiều thứ rất nhanh đã thay đổi. Đó là một buổi sáng tháng 10 mưa ngừng rơi mà trời thù vẫn lạnh, anh đứng trước cửa nhà cô, đặt vào tay cô một túi bánh cá nóng hổi và ly cà phê sữa ngọt ngào, mùi hương lan tỏa trong không gian. Đó là trưa chủ nhật ở thư viện thành phố, anh bế cô lên cao để lấy cuốn sách dày cộp dưới ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh, mặc cho mặt cô đã đỏ bừng, anh vẫn hôn lên má cô một cái thật nhẹ. Đó là khi rảnh rỗi không nằm ườn ra nhìn nắng chảy dài xuống sàn nhà hay khẽ cọ mình vào cơn gió, mà là cầm điện thoại lên chờ tin nhắn của người ấy, thi thoảng lại lướt nhìn màn hình nền một chút. Oài, trông cũng đẹp trai. Đó là một buổi tối Giáng Sinh tay trong tay đi đến nhà thờ, mảng tuyết dày nâng đôi chân của người lữ hành trên nền tuyết. Hoa tuyết lững lờ thả mình xuống không gian và gió bấc cứ từng cơn kéo đến, cái lạnh chả kiêng dè thấm vào da thịt. Tay cô đặt trong túi áo của anh, mười ngón tay đan lại thật chặt. Họ đứng dưới cây thông Noel lớn được đặt giữa trung tâm nhà thờ, ánh mắt cùng nhìn về một hướng nhưng chỉ có họ mới biết, mỗi người đều đang theo đuổi một dòng cảm xúc khác nhau. Ran nói:
   - Shin này anh yêu em từ bao giờ
   - Chắc là lúc anh thấy em lần đầu tiên trong phòng trà. Ừm... em hát thật sự rất hay.
   Cô bật cười như trẻ con.
   - Em muốn chia sẻ một chút anh có muốn nghe không?
   Shinichi lập tức gật đầu, cố gắng nghe thật rõ những gì cô nói
   - Em 21 tuổi theo lẽ thường thì đã qua tuổi mộng mơ rồi. Em từ trước đến nay rất ngại yêu, vì không muốn mình theo đuổi một thứ tình cảm đẹp đẽ mà mong manh dễ vỡ. Em rất sợ cảnh chia tay rồi lại hàn gắn rồi lại chia tay như hoa tuyết tan rồi lại đọng. Mà hoa tuyết cũng chỉ là thứ vô tri vô giác, nhưng còn em, mỗi lần buông tay rồi sẽ rất khổ sở. Em không đủ mạnh mẽ để trải qua từng ấy đau thương, cho nên em không đủ can đảm để yêu.
   Anh siết tay cô - thật chặt
   - Sau đó em gặp anh. Bất ngờ là em lại đồng ý quen anh. Có lẽ em cũng muốn thử đánh cược một lần. Rồi thì, em mơ mộng đủ thứ! Như là chúng ta sẽ làm gì khi đến sinh nhật của anh, sẽ đi đâu vào chiều thứ bảy, sẽ gặp nhau trên đường tình cờ như thế nào... Thật bực mình! Em vốn có phải trẻ con đâu !? Anh làm hư em rồi!
   Ran đấm nhẹ vào bụng Shinichi, không mạnh, mà anh nghĩ đónlaf một cáo đánh yêu. Anh dịu dàng nhìn cô.
   - Em có yêu anh không?
   - Có lẽ thế
   Cô lè lưỡi tinh nghịch
   - Yêu từ bao giờ?
   - Chắc là lúc em nhìn thấy nắng mùa đông
   Anh ngây ngốc một hồi rồi dường như đã nhận ra điều gì đó, đôi tay ôm lấy thân thể nhỏ bé giữa dòng đời nhưng là cả thế giới của đối phương. Tối hôm đó khi trời về nhà, cô nhận được tin nhắn của Shinichi
   - Em có hiểu được tình yêu ko?
   Cảm xúc của trái tim là thứ tình cảm phức tạp và phù phiếm nhất thế gian, bao nhiêu thiên ngôn vạn ngữ cũng chẳng bao giờ nói hết và cũng không thể định nghĩa cho đủ đầy. Vốn dĩ đâu phải mối tình nào cũng vỏn vẹn bốn chữ " nhất kiến tương tư", đâu phải mối tình nào cũng có thể sánh ngang với thiên trường địa cửu. Vậy nên em của tôi, em hãy cứ yêu đi. Yêu vì em, vì tôi, vì chúng ta vì hiện tại có một thứ cảm xúc nồng nàn và cũng vì tương lai có một bến đỗ bình yên."
   Như một tia nắng chiếu xuống từ thinh không, len lỏi vào lòng, hun nóng trái tim, cái cảm giác ấm áp đến mức lâng lâng như được bay đến một nơi tràn đầy yêu thương ngọt ngào. Đôi mắt cô hoen đỏ.
   " Cảm ơn anh, Shin"

Shinichi - Ngược nắng để yêu em

   Tháng 2, Tokyo năm ấy không quá lạnh như mọi khi, trời nắng hanh hao, em hôn tạm biệt tôi ở sân bay, đi đến Hokkaido đề tham gia khóa học Luật cao cấp. Tôi lại nghe phong phanh Hokkaido bây giờ tuyết vẫn rơi rất dày, lạnh hơn ở Tokyo nhiều. Ngày hôm sau, em gọi điện cho tôi:
    - Em đến nơi rồi. Tuyết vẫn rơi nhé! Đẹp lắm đấy! Tiếc cho anh không được ngắm haha...
    - Không sao. Sáng mai anh ngắm cũng được.
    - Hở ???
    - Tokyo có nắng, nhưng không có em.
Cô gái của tôi cười khúc khích.
    Em nói; Em yêu anh từ lúc em nhìn thấy nắng mùa đông. Mà ở Hokkaido lại không có nắng lỡ em quên mất anh thì sao? Haiz, để anh đến đó nhắc cho em nhớ, em đã yêu chàng trai có nụ cười đẹp như nắng đấy nhé. Còn nữa không phải chúng ta yêu nhau mùa ngược nắng sao? Anh ngược nắng đề đến với cái lạnh của em, đề bên em và yêu em mãi mãi...
                    ♡ The End♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro