[ONE SHOT DỊCH HARRY POTTER]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

M/N: Tên mẹ của bạn (mother's name)

Y/A: Địa chỉ nhà bạn (your address)

Violet's POV

Bạn đã bao giờ muốn nhảy xuống từ một toà nhà để kết thúc cuộc sống của bạn chưa? Còn tôi đã từng có suy nghĩ như vật. Chà, có lẽ là tôi hơi xúc động một tí hoặc là không. Sự thật là, có một vài việc tôi sẽ không làm để thoát khỏi mẹ tôi, người coi tôi như một tù nhân chứ không phải con gái của bà.

Còn về người cha của tôi, tôi khá chắc là ông còn sống nhưng tôi không chắc là ông có biết đến sự tồn tại của tôi trên đời này không. Ngoài ra, tôi không biết tên ông ta là gì, nếu không tôi đã có thể liên lạc với ông.

Tuy nhiên, đến một ngày nọ, mẹ tôi bắt đầu hành động kì lạ. Điều này bắt đầu khi bà ấy cấm tôi nhận bất kỳ lá thư từ ai và vào phòng ngủ của bà ấy bất kì trường hợp nào.

Mặc dù tôi vô cùng bối rối và tò mò về điều này nhưng tôi chả dại gì để làm trái lời bà ấy. Một buổi chiều nọ, khi tôi đang lau nhà thì bà ấy bước đến và nói

"Lại đây mau, giờ thì nghe cho kĩ đây. Tao sẽ ra ngoài và về muộn vào tối nay. Nếu tao phát hiện điều gì thì mày sẽ chết dưới tay tao. Hiểu chưa?" Bà ấy hét vào mặt tôi.

Tất cả những gì tôi có thể làm là gật đầu, cô ấy đá vào chân tôi và bước ra khỏi cửa. Tôi đứng đó một lát và lấy lại hơi thở. Tôi nghĩ rằng bà ta sẽ quay lại đây vào buổi tối, tôi cũng không rõ nữa.

Sau khi tôi hoàn thành việc nhà thì đã là giờ ăn tối. Tôi tự chuẩn bị bữa tối đơn giản với những đồ ăn gần hết hạn.

Trong khi đi ngang qua phòng của mẹ, bản tính tò mò của tôi trỗi dậy lấn án tôi. Tôi ngập ngừng đặt tay lên nắm cửa và từ từ mở ra. Căn phòng vẫn như cũ trong trí nhớ của tôi Một lần, khi tôi đi ngang qua phòng ngủ của mẹ tôi, một làn sóng tò mò mạnh mẽ lấn át tôi. Tôi ngập ngừng đặt tay lên nắm đấm cửa, từ từ mở cửa. Căn phòng vẫn y như trong trí nhớ của tôi. Tôi cố gắng hết sức để không làm phiền bất cứ điều gì không cần thiết, tôi rón rén đi về phía tủ đầu giường của bà ấy. Nếu bà ấy có một bí mật, thì nó sẽ ở đâu đó. Tôi từ từ mở ngăn kéo. Bên trong, ngay trên cùng, là một lá thư. Nhưng đó thậm chí không phải là điều kỳ lạ. Tôi để mắt xuống dưới nhà xem mẹ đã về chưa và mở bức thư ra.

Kính gửi Violet Snape,

Chúng tôi vui mừng thông báo với bạn rằng bạn đã được nhận vào Trường Phù thủy và Pháp sư Hogwarts. Vui lòng xem danh sách đính kèm tất cả các sách và thiết bị cần thiết.

Học kỳ bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi con cú của bạn chậm nhất là ngày 31 tháng 7.

Trân trọng,

Giáo sư McGonegall

Phó Hiệu trưởng.

Tôi gần như không thể kiềm chế được cú sốc của mình. Tôi là một phù thủy?! Lúc đầu tôi không tin, cho đến khi có điều gì đó ập đến tâm trí tôi. Đôi khi những điều kỳ lạ xảy ra xung quanh tôi. Những điều tôi không thể giải thích.

Tôi nhận thấy một tờ giấy da khác, và kéo nó ra. Có vẻ như đó là danh sách những vật dụng mà tôi cần.

Đồng phục:

Sinh viên năm thứ nhất sẽ yêu cầu:

•Ba bộ đồng phục áo chùng (màu đen).

•1 nón chóp trơn (đen) đội ban ngày.

•Một đôi găng tay bảo vệ (da rồng hoặc tương tự).

•Một chiếc áo choàng mùa đông (màu đen, có dây buộc bằng bạc).

Xin lưu ý rằng tất cả học sinh nên đeo bảng tên.

Danh sách tiếp tục đề cập đến những cuốn sách.

Giáo trình:

Tất cả học sinh nên có một bản sao của mỗi thứ sau đây:

• Sách Phép thuật Tiêu chuẩn (Lớp 1) của Miranda Goshwak.

•Lịch sử Hogwarts của Bathilda Bagshot.

•Thuyết Ma thuật của Adalbert Waffling.

• Hướng dẫn Biến hình cho Người mới bắt đầu bằng Emeric Switch.

•Một ngàn loại thảo mộc và nấm kỳ diệu của Phyllida Spore.

•Bản thảo ma thuật và độc dược của Arsenius Jigger.

•Sinh vật huyền bí và nơi tìm thấy chúng của Newt Scamander.

• Nghệ thuật hắc ám: Hướng dẫn tự bảo vệ bản thân của Quentin Trimble.

Sau đó, có một danh sách ngắn hơn nhiều về các thiết bị khác.

Thiết bị khác:

1 cây đũa phép

1 cái vạc, (thiếc, cỡ tiêu chuẩn 2)

1 bộ lọ thủy tinh hoặc pha lê

1 kính thiên văn

Học sinh cũng có thể mang theo một con cú, mèo, hoặc một con cóc

Phụ huynh được nhắc nhở rằng những năm đầu tiên không được phép sử dụng chổi của riêng mình.

Tôi nhìn chằm chằm vào lá thư và danh sách một lúc lâu, không biết phải hiểu chúng như thế nào. Đột nhiên, một suy nghĩ ập đến.

Đây có thể là một trò đùa? Nhưng nếu vậy, tại sao mẹ lại che giấu điều này? Tôi cần phải suy nghĩ...

Tôi liếc nhìn bức thư một lần nữa, và chợt nhận ra họ của tôi trong lá thư. Snape...tôi chưa bao giờ nghe thấy cái tên đó trước đây. Tôi biết rằng nó chắc chắn thuộc về cha tôi.

Tôi thoát khỏi mớ suy nghĩ của mình bởi tiếng động nhỏ ở cửa sổ. Đầu tôi ong lên. Bên ngoài, đang mổ vào cửa sổ, là một con cú nuôi nhỏ. Tôi nhìn lá thư trên tay, và một kế hoạch được nảy ra trong đầu tôi. Một kế hoạch để thoát khỏi nơi này mãi mãi. Vội lấy một ít giấy và một cây bút, tôi viết vội một bức thư ngắn. Khẽ gấp mảnh giấy lại, tôi bước ra ngoài. Con cú vẫn chưa rời đi, và nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời. Tôi ngập ngừng đưa bức thư của mình cho nó.

"C-cậu có thể làm ơn đưa cái này cho Ông Snape được không?" Tôi chậm rãi hỏi, cảm thấy khá buồn cười.

Con cú giận dữ như thể bị xúc phạm, giật lấy lá thư từ tay tôi và bay đi. Tôi nhìn lên bầu trời sau đó, hy vọng rằng mình không phạm phải một sai lầm lớn nào.

Tôi trở vào nhà, cẩn thận đặt mọi thứ trở lại như cũ trong phòng của mẹ tôi, rồi đi vào căn phòng nhỏ của mình để đi ngủ. Tôi hoàn toàn không hề hay biết về sự hỗn loạn mà một bậc thầy độc dược nào đó đang trải qua.

Severus Snape's POV

Mọi thứ cuối cùng đã được hoàn thành. Tôi bắt đầu tận hưởng sự yên tỉnh của kì nghỉ hè và cho phép bản thân suy nghĩ về những kế hoạch sắp tới. Ngay sau khi tôi hoàn thành xong một số giấy tờ trong văn phòng, tôi giật mình bởi tiếng vỗ cánh bên ngoài cửa sổ. Một con cú nhỏ bay vào văn phòng của tôi, mang theo một lá thư. Con cú tiếp tục bay đi ngay khi thả lá thư xuống bàn cho tôi và không đợi một lá thư trả lời khác. Phong bì không có địa chỉ mà chỉ có một cái tên. Tên của tôi. Chà, chính xác là ông Snape. Tôi thận trọng mở bức thư, đề phòng nó có thể là một trò chơi khăm hoặc một cái bẫy. Tuy nhiên, không có gì có thể xảy ra như tôi chuẩn bị khi mở lá thư. Nó, khá đơn giản, là một bức thư. Nhưng những gì bức thư chứa đựng đã làm tôi kinh ngạc.

Thưa ông Snape,

Tên tôi là Violet. Tôi đã sống với mẹ cả đời. Tên cô ấy là M/N. Tôi không nhớ gì về cha tôi, và không biết ông ấy là ai cho đến tối nay. Tôi viết thư cho bạn vì tôi đang rất cần sự giúp đỡ. Mẹ tôi đã lạm dụng tôi kể từ khi tôi còn nhỏ. Vì không biết cha mình là ai nên tôi không liên lạc được với ông để nhờ giúp đỡ.

Tuy nhiên, khi mẹ tôi gần đây bắt đầu cấm tôi nhận thư và vào phòng của bà, thậm chí là dọn dẹp nó, tôi biết rằng có điều gì đó không ổn. Tối nay, cô ấy ra ngoài với một số "bạn bè", vì vậy tôi đã đánh liều và tìm hiểu điều gì đang xảy ra.

Tôi tìm thấy một lá thư mà tôi vô cùng sửng sốt, được viết cho tôi. Tôi chưa bao giờ nhận được một cái trước đây. Bức thư nói rằng tôi đã được nhận vào một trường phép thuật. Hiện tại tôi vẫn đang cố gắng tìm hiểu xem đây có phải là một trò đùa hay không. Có những điều kỳ lạ xảy ra xung quanh tôi mà tôi không thể giải thích.

Tôi không biết phải nghĩ gì...dù sao thì, một trong những điều mà tôi nhận thấy là cái họ đó khác với cái họ mà tôi vẫn luôn sử dụng. Họ (hy vọng) là của bạn, Snape. Vì nó khác với của mẹ tôi nên tôi suy luận rằng nó chắc chắn phải là của bố tôi.

Khi tôi đang suy nghĩ về những điều này, một con cú đột nhiên xuất hiện. Sau đó tôi nhanh chóng viết bức thư này với hy vọng rằng bạn sẽ có thể giúp tôi. Tôi phải kết thúc thư bây giờ bây giờ. Tôi nghe thấy cô ấy đã trở về.

Trân trọng,

Violet Snape

Tái bút Tôi sống ở Y/A.

Tôi nhìn chằm chằm vào lá thư kỳ lạ một lúc, bất động. Tôi bắt đầu suy nghĩ về mọi chuyện. Tôi nhớ đã có một thời gian ngắn hẹn hò với một người phụ nữ giống với cái tên đó. Cô ấy quyết định đá tôi khi cô ấy phát hiện ra tôi là một phù thuỷ.

Nếu cô bé này, Violet, thực sự là con gái tôi, thì tôi chắc rằng cuộc sống của con bé với người phụ nữ đó chẳng có gì tốt đẹp. Tôi chợt bật dậy. Không còn nhiều thời gian để chần chừ nữa. Tôi đã phải hành động ngay bây giờ. Tôi cần biết liệu bức thư này có chứa đựng sự thật nào không. Tôi đã gửi một bức thư nhanh cho cụ Dumbledore nói với ông rằng tôi sẽ ra ngoài.

Sau đó, sử dụng mạng Floo trong văn phòng của tôi, chuyển đến Leaky Cauldron. Đứng bên ngoài quán rượu trong tiết trời ẩm ướt, tôi nghiên cứu bức thư. Tôi biết khu vực nơi Violet sống, vì vậy tôi có thể hiện ra khá gần điểm đến của mình.

Tôi không mất nhiều thời gian để đến nhà cô ấy. Khi đến gần, tôi bước nhanh hơn. Tôi có thể nghe thấy một người phụ nữ đang hét vào mặt ai đó, âm thanh của thứ gì đó- một người bị đánh, và tiếng thủy tinh vỡ.

"ĐỒ NGHỊCH TỬ! SAU TẤT CẢ MỌI VIỆC TAO LÀM CHO MÀY, MÀY KHÔNG THỂ HOÀN THÀNH MỘT ĐIỀU GÌ ĐƠN GIẢN!"

Không thể chờ đợi lâu hơn, tôi đập cửa xông vào trong. Cảnh tượng đập vào mắt khiến trái tim băng giá của tôi cũng phải rung động. M/N đang đứng trên một cô gái nhỏ và đấm cô ấy không ngừng. Phần còn lại rải rác của thứ từng là một chiếc đĩa nằm trên sàn nhà.

Ngay khi tôi phát hiện ra M/N, tôi đã sử dụng phép thuật của mình để ném cô ấy vào bức tường đối diện, cách xa con gái tôi. Cô gái trên sàn hướng ánh mắt sợ hãi nhưng đầy hy vọng sang tôi. Nhanh chóng sử dụng bùa trói và bùa im lặng vào M/N, tôi sải bước đến chỗ con gái mình và quỳ xuống bên cạnh con bé.

"Con đã liên lạc với ta rất tốt, Violet. Bây giờ, ta phải hỏi, con có thể để ta đưa con rời khỏi đây không?"

Tôi có thể nhìn thấy cơn thịnh nộ trong mắt người phụ nữ khi tôi đề cập rằng Violet đã liên lạc với tôi, nhưng câu thần chú im lặng của tôi đã ngăn cô ấy nói một điều ngu ngốc gì đó.

Hoàn toàn đối mặt với con gái tôi, tôi đưa tay về phía cô ấy. Cô ấy nhìn tay tay tôi một lúc và suy nghĩ một chút. Sau đó, chậm rãi và chính xác, cô ấy đã nắm tay tôi. Tôi nhẹ nhàng kéo cô ấy đứng dậy, nhưng nhanh chóng kéo cô ấy lên khi cô ấy bắt đầu lắc lư.

Con bé kêu lên một tiếng, nhưng không phản đối. Tôi quay sang bà mẹ.

"Bà thật may mắn khi Violet cần được chăm sóc y tế, nếu không ta sẽ đòi lại công lý cho con bé. Tuy nhiên, những gì bà gây ra sẽ đến đúng lúc. Và thậm chí đừng nghĩ đến việc chạy trốn. Ta sẽ luôn tìm thấy bà."

Cùng với đó, tôi hủy bỏ bùa trói im lặng. Tuy nhiên, bà ta không dám làm gì cả. Tôi sẽ cử các thần sáng muggle đến đón cô ấy sau.

Tôi nghe thấy con gái tôi thở hổn hển khi nhìn thấy phép thuật của tôi. Nói về mà...

"Ôm chặt vào, bé con. Giờ ta sẽ độn thổ. Sẽ hơi khó chịu, nhưng con sẽ ổn thôi." Tôi nói với con bé.

Để tránh bất kỳ sự e ngại nào, tôi ngay lập tức xuất hiện trở lại Leaky Cauldron. Từ đó, tôi đi đến St. Mungos. Violet đã rất im lặng trong thời gian này, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự tò mò của con bé và giải thích mọi thứ với con bé.

Khi đến bệnh viện, chúng tôi nhanh chóng được nhận vào. Thật không may, tôi buộc phải rời đi trong khi các y tá khám cho cô ấy. Tôi cố gắng phản đối điều này nhưng Violet đã nắm lấy tay tôi. Tôi ngay lập tức quay sang cô ấy, và cô ấy nở một nụ cười trấn an tôi. Tôi, mặc dù vẫn còn miễn cưỡng, rời khỏi phòng.

Sau khoảng thời gian tưởng chừng như đã trôi qua mấy chục ngày, nhưng thực ra là khoảng ba mươi phút, cánh cửa mở ra. Cái nhìn chăm chú của tôi hướng về phía vị bác sĩ trông có vẻ mệt mỏi đã rời đi. Anh ấy đã nói trước khi tôi có thể.

"Cô ấy sẽ ổn thôi. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ phải phục hồi phần lớn xương của cô ấy, vì chúng đã bị gãy và được chữa trị không đúng cách. Cô ấy cũng có nhiều vết rách và vết bầm tím. Với sự cho phép của bạn, chúng tôi có thể bắt đầu ngay lập tức."

Tôi mất một lúc để tiếp thu thông tin mà bác sĩ đang truyền đạt cho tôi. Tôi thầm gầm gừ. Tôi nhanh chóng ký vào các giấy tờ cần thiết, và bác sĩ trở về phòng của con bé. Sau vài giờ chờ đợi, bác sĩ cuối cùng cũng trở lại, trông còn mệt mỏi hơn trước.

"Chúng tôi đã bắt đầu quá trình tái tạo xương chân của cô ấy, vì chúng sẽ mất nhiều thời gian nhất chữa trĩ. Cô ấy đang ổn. Chúng tôi đã tiêm thuốc an thần để cô ấy không cảm thấy đau. Cô ấy sẽ hôn mê trong vài ngày." người đàn ông thông báo.

Gật đầu cảm ơn, tôi nuốt khan.

"Tôi có thể gặp con bé không?" tôi hỏi.

Bác sĩ gật đầu, lập tức quay người cho tôi vào phòng. Tôi nhanh chóng sải bước về phía giường. Con bé nằm đó.

Chỉ có tiếng thở nặng nề và chuyển động của ngực con bé nói với tôi rằng con bé đang ở đây. Ngay lúc đó, đứng đó, tôi lập lời thề, cho cả cô ấy và cho chính tôi. Tôi đã thề rằng tôi sẽ luôn ở bên cô ấy.

Luôn luôn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro