Chúng ta đều có ánh nhìn đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




   Đó là đàn anh khóa trên của tôi, Hong Jisoo. Chuyện tôi thích anh ấy, không đứa nào trong lớp tôi là không biết và họ luôn biến tôi thành con ngốc mỗi khi chúng tôi bắt gặp anh ấy trong khuôn viên trường, thậm chí ngay cả trên đường. Liệu anh ấy có biết? Tôi đoán rằng dù có biết anh ấy cũng sẽ chỉ cười nhẹ cho qua giống như đó chỉ là một câu nói đùa thôi.

   Anh ấy ngồi một mình trong quán cafe, có vẻ dường như rất chú tâm đến quyển sách đang cầm bên tay trái. Thật tốt, anh ấy sẽ không nhận ra rằng có một người khác ngắm nhìn anh ấy qua tấm kính trong suốt của cửa hàng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy yêu thích một quán cafe đến vậy, vì ở đây có thể quan sát anh lâu hơn một chút. Liệu anh có hay đến đây không nhỉ?

   Cầm trên tay một cốc cà phê, khác xa với cái loại macchiato mà tôi vẫn hay uống. Anh thử một chút, có vẻ rất ưng ý vì tôi để ý thấy khóe miệng anh nhếch lên thật nhẹ. Lại là nụ cười đó, thứ khiến tôi ngày đầu vào trường đã chỉ có thể nhìn đến anh. Từng hành động của anh khiến cho tất cả mọi thứ khoác thêm một chút nét nhã nhặn, y hệt anh. Khiến tôi thực sự không dám đến gần.

   Một bóng người vừa lướt qua tôi và mở cánh cửa rồi đi vào. Tôi nghe thấy giọng điệu khúc khích của người đó, thật êm dịu. Ồ, đó chính là lý do khiến tôi mãi mãi chỉ là một đứa em khóa dưới. Không hơn không kém.



    Người vừa đi qua đó là đàn anh Yoon JeongHan, người bạn thân nhất của anh. Ai cũng nói họ chỉ là bạn thân, người khác đâu có yêu anh như tôi. Từng ánh mắt của anh dành cho đàn anh JeongHan, tôi đều hiểu, đó chẳng phải chính là cách tôi vẫn luôn nhìn anh đó sao. Trong mắt anh chỉ có JeongHan, cũng như cách tôi chỉ luôn hướng tới anh.

    Đàn anh JeongHan mở cửa đi vào, quả nhiên là anh đang đợi anh ấy. Anh đứng dậy ôm anh ấy và hai người bắt đầu ngồi xuống bàn về những thứ mà tôi nhất định sẽ không có cơ hội được nghe.

    Anh ấy thật sự khác biệt khi ở bên đàn anh JeongHan, giống như ở bên người ấy, anh mới có thể thoải mái bộc lộ chính mình. Không phải là một đàn anh khóa trên nhã nhặn, cũng không phải một Hong Jisoo luôn cười mỉm với mọi người. Anh ấy, chỉ là đúng là anh ấy thôi. Đó cũng là điều mà tôi không thể làm được, mãi mãi không thể.

    Mối quan hệ của họ, cái thứ gọi là tình yêu thông thường liệu chắc có thể sánh bằng. Đàn anh Yoon JeongHan, anh ấy luôn đối xử với mọi người rất tốt và cũng rất tinh nghịch nữa. Bạn học xung quanh tôi nói họ khác nhau đến vậy mà thân nhau đến không tưởng. Chỉ là họ không biết hai đó ở bên nhau sẽ ăn ý đến mức nào thôi. Vị đàn anh đó cũng yêu anh, cũng luôn nhìn anh một cách thật đặc biệt, trong mặt họ dường như chỉ có nhau.

   Đàn anh Yoon JeongHan, chúng ta đều yêu anh ấy đến vậy, chỉ là đàn anh Jisoo sẽ không bao giờ nhìn tôi như cách anh ấy đặt trọn anh vào tầm nhìn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro