kdn x osw

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em muốn đi đâu cũng được, đồ đạc đều cho em hết, chỉ cần đừng quên mang theo ba cha con anh"

.
.
.

~•~•~•~

[ KANG DANIEL. ANH CÓ NGHE EM NÓI KHÔNG? TẠI SAO LÚC VỪA RỒI KHÔNG CHỊU NGHE MÁY HẢ? ]

Ong Sungwoo đầu óc phát hoả, đầu dây bên kia không ngừng nả đạn ầm ầm vào tai của Kang tổng. Tần sống âm thanh lớn đến mức nhân viên đều có thể nghe thấy được hết.

"Sungwoo, có chuyện gì từ từ rồi nói, em trước bình tĩnh cái đã"

Daniel một tay cầm điện thoại, tay kia che đi ống nghe, thấp giọng nói khẽ với vợ nhỏ đang vô cùng "đáng yêu" của mình. Hiện tại đang ở trong phòng họp, Sungwoo phải điện tới mấy lần mới có thể lấy ra nghe máy, nên cũng hiểu được cậu đang có chuyện gấp.

"Kang tổng, xin lỗi, em đến trễ"

Giọng của cô thư kí vừa mới tới, là do sáng nay đi gấp quá nên bỏ quên tập tài liệu của cuộc họp ở nhà, liền hối hả chạy về lấy, cũng may là vừa đúng lúc phòng hợp đang nghỉ ngơi.

Kang Daniel nuốt nước bọt, nghe bên kia không khí đã xuống âm độ, có thể đóng băng bất cứ lúc nào, cũng không hiểu tại sao mình lại tuyển cô thư kí có một giọng nói ngọt như mật thế này, kiểu này con heo mập ngu ngốc kia thế nào cũng nổi đoá cho xem.

[ Kang Daniel... LÀ AI ĐÓ? ]

Sungwoo tay cầm điện thoại đến độ rung lắc dữ dội, giọng nói có chút run run mất bình tĩnh, là cậu vừa nghe có giọng nói phụ nữ ở bên kia, chắc chắn là không nghe lầm đi, thì ra vừa rồi không nghe máy là để đi nói chuyện với hồ ly tinh a.

"Sungwoo ah, em tuyệt đối không được hiểu lầm, là thư ký của anh mà."

Daniel hấp tấp giải thích, đúng là không sai, tên kia nhất định là đang ghen đến giết người rồi, aw~ Nhớ lúc trước cưới đem về nhà thì vẫn còn là một cậu bé đáng yêu, hiền lành, ngoan ngoãn cơ đấy...

[ DẸP ANH ĐI. HỨC.. ANH CỨ Ở ĐÓ ĐI. TÔI ĐI CHẾT ĐÂY. ]

Nói xong liền đành đoạn cúp máy.

Kang Daniel ngớ người ra, dù sao cũng quá quen với Sungwoo rồi, giận đùng đùng rồi cũng sẽ thôi nên không để bụng lắm, chỉ là hơi thẫn thờ rồi tắt điện thoại, nói mọi người tiếp tục cuộc họp.

Các nhân viên trong công ty cũng hơi khiếp sợ, cầu nguyện cho giám đốc kính yêu của mình, đồng thời trong lòng cũng cân nhắc rõ ràng, trong công ty, phải phân định, muốn nịnh nọt, tâng bốc cũng phải để ý, Ong Sungwoo là nhất, Kang Daniel mới đứng thứ hai.

Daniel nhìn nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan ca rồi, liền sắp xếp lại một số tài liệu, sau đó cầm lấy áo vest tiến thẳng xuống gara lấy xe. Trong lòng bỗng dưng cũng quên luôn việc vừa rồi mình có cãi nhau với Sungwoo. Vừa chạy xe vừa ngân nga hát, tâm trạng vui sướng vì vừa kí xong hợp đồng quan trọng nên cứ hưng phấn quên trời quên đất.

*cạch*

Vừa mở cửa ra, định nói "Appa về rồi này" thì không thấy đứa nào ở nhà cả, lại nhìn lên đồng hồ, đáng lý ra giờ này Sungwoo phải đi đón tụi nhỏ về nhà rồi chứ, Daniel khó hiểu lấy điện thoại ra gọi cho cậu.

Bên đầu dây kia hết "Tút tút" thì chuyển sang giọng nữ của tổng đài, gọi hết mấy lần như thế nhưng vẫn không ai nghe máy.

Kang Daniel phát hoả, chạy ra khỏi nhà đi đến trường mẫu giáo, tâm trạng có chút lo lắng, lại nhớ đến vừa sáng mình có cãi nhau, aishh.. không phải là dắt hai đứa nhỏ bỏ nhà đi rồi đi.

Vừa thắng xe trước cửa trường thì thấy hai thằng con đáng yêu của mình vẫn còn đứng trước cổng cùng với cô giáo. Daniel không thèm suy nghĩ, mở cửa xe phóng ào ra. Trong lòng vô cùng cảm thấy có lỗi, cũng thấy tức giận, ai đời lại để con mình đứng chờ lâu như thế chứ. Sungwoo thật sự không biết là đang suy nghĩ cái gì.

"Này, anh phải ba nó không vậy, anh có biết là hai đứa nó phải đứng đây bao lâu rồi không? Tôi còn chồng con đang chờ cơm ở nhà nữa, DaeHwi và Woojin cũng thực đói rồi đó, ít nhất cũng phải gọi đến nhà trường nói sẽ đến trễ chứ, để tụi nhỏ đứng đợi ngoài đường thế này, anh có cảm thấy có lỗi không vậy?"

Cô giáo hung hăng nói một tràn vào mặt Daniel, hiện tại cũng là mẹ, cũng là giáo viên, xem học sinh như con của mình, nên cũng vô cùng xót xa, cũng không hiểu nổi ba mẹ hai đứa này làm cái gì, có gì quan trọng hơn con mình nữa hả?

Daniel bị nói đến lúng túng, hiện tại với cương vị là phụ huynh học sinh nên việc mình là giám đốc hay là chủ tịch gì gì cũng không có giúp ích được, chỉ biết ngại ngùng gãi đầu, cúi người xin lỗi với cô giáo

"Thật xin lỗi, đã làm phiền cô rồi."

"Hừ, tôi thì không sao đi, chỉ tội hai đứa nhỏ thôi"

Cô giáo vẫn chưa buông xuống vẻ mặt hình sự của mình.

"DaeHwi, Woojin mau chào cô đi."

Daniel hối thúc con, anh không nghĩ mình có thể đứng đây thêm giây phút nào nữa, bây giờ cũng đã hiểu vì sao Sungwoo mỗi lần đi đón con cũng đều đi lâu như thế, chẳng phải là hợp nhau quá đi.

"Con chào cô con về"

Hai đứa đều đồng loạt khoanh tay cúi đầu chào, thật không hiểu, là lúc đầu đi xin con nuôi, là hai nơi khác nhau, tại sao đem về nhà lại như anh em ruột thịt mấy ngàn kiếp ấy, hợp nhau đến không - thể - tin - được.

"Được rồi, ngoan lắm, mau về đi."

Cô giáo đối với hai đứa trẻ lại như một người mẹ, dịu dàng xoa đầu từng đứa, đến "đứa thứ ba" thì lại nghiêm mặt

"Mau đưa nó về ăn đi."

Kang Daniel run sợ, cúi đầu chào rồi dắt hai cục nợ chạy vọt lên xe, đóng cửa xe rồi mà vẫn cảm thấy sợ, quay sang cài dây an toàn cho hai nhóc ngoài sau rồi mới trở về vị trí của mình, cũng không quên lau đi mồ hôi.

"Appa bị cô giáo mắng, háhá"

DaeHwi hai má phúng phính, đưa hai tay nhỏ nhắn của mình đập đập xuống ghế xe, như thể hiện là mình đang mắc cười lắm.

"Appa hư. Appa về nằm sắp xuống, con sẽ đánh đòn nga~"

Woojin chu môi phụ hoạ theo, cố gắng bắt chước giọng nói của Daniel lúc nói chuyện với Sungwoo.

Và tình hình là anh tài xế họ Kang vẫn cam chịu, cắn lấy tay lái mà cố gắng lái xe, trong lòng oán trách, hai thằng nhóc chết tiệt, là ai luôn yêu thương tụi bây chứ. Còn đòi đánh đòn ba mi..

"DaeHwi, anh xem xem. Rốn em có phải là lồi ra không?"

Woojin xụ mặt xuống, lấy tay vạch áo mình ra, lộ ra cái bụng to tròn siêu cấp đáng yêu. Còn đưa tay vào xoa xoa cái bụng.

"Có mà bụng em lồi á."

DaeHwi lè lưỡi khinh bỉ, xong rồi lại suy nghĩ, cuối cùng cũng khều Woojin.

"Này, em xem đi, có phải dạo này mông anh lớn hơn rồi không?"

Nói xong liền định kéo dây an toàn ra, lập tức bị cái nhìn trợn trắng con mắt đầy vẻ uy hiếp của Daniel ngoài trước đành buông xuôi, xụ mặt ngồi im không dám động đậy.

Chưa được 30 giây sau thì hai chàng hoàng tử lại thì thầm to nhỏ với nhau, Daniel thấy chúng im lặng bất thường thì nhìn lên kính chiếu hậu, xong lại cố gắng căng lỗ tai mình lên nghe, hai thằng tiểu yêu tinh này là đang nói cái gì?

"Em có thấy appa mình càng nhìn càng xấu không?"

DaeHwi nói nhỏ vào tai của Woojin, trong lòng còn oán hận vì bị appa mắng.

"Giờ anh mới thấy sao? Tại sao lúc trước papa chịu cưới appa nhỉ?"

Woojin cũng lấy đôi tay nhỏ nhắn của mình che đi hai má phấn nộn đang cử động theo cơ miệng.

DaeHwi nhăn trán nhíu mày một hồi cũng quay sang

"Chắc là lúc đó papa bị bắt ép a."

"Appa vừa xấu lại vừa hung dữ, anh xem có giống yêu quái trong Tây Du Ký không?"

Nói xong hai đứa đều phá lên cười khanh khách, để lại Kang Daniel đang lửa bốc tận đầu ở ngoài trước, hết chê mình xấu lại còn nói giống yêu quái, thật hối hận tại sao lúc vừa rồi không đến trễ một chút?

~•~•~•~

"Appa, papa đâu rồi?"

Hai anh em đi khắp nơi tìm cũng không thấy papa mình đâu, liền mếu máo đứng trước mặt của Daniel.

"Không biết"

Daniel vẫn còn đang giận, quăng chìa khoá xe lên bàn, ngồi xuống salon mở TV xem tỉnh bơ, để lại hai đứa nhóc nước mắt ngắn nước mắt dài đứng bên cạnh.

Sau đó..

"OAAAAAA... TẠI SAO PAPA LẠI BỎ CON AAA.."

"PAPA A, CON KHÔNG MUỐN Ở NHÀ VỚI APPA ĐÂU.."

"APPA BỎ ĐÓI CON AAAA.. PAPA VỀ CỨU CON AA.."

Hai đứa, mỗi đứa đứng một bên tai Daniel ra sức thi nhau rống, Daniel ngồi nghe đầu như muốn nổ đến nơi, choáng váng hoa cả mắt, rốt cuộc cũng không nhịn được, bịt tai mình lại

"IM LẶNG CÁI ĐI"

Tiếng khóc la ngưng bặt, vài giây sau lại nghe tiếng thút thít của Daehwi và tiếng nấc cục của Woojin.

Daniel chán nản đứng dậy, ra sau bếp.

"Đói chứ gì. Ăn mì gói sẽ hết đói."

"Không. Con muốn ăn thịt nướng."

"Con muốn ăn sushi cuộn hải sản."

Daniel đập tay xuống bàn, tức đến run người

"Bây giờ đào đâu ra thịt nướng và sushi hải sản?"

Không khí lại tiếp tục im lặng, vài giây sau lại tiếp tục nghe tiếng thút thít và tiếng nấc cục.

"Được rồi. Gọi đồ ăn nhanh vậy."

Daniel đưa tay đầu hàng, ngao ngán đi ra gọi điện thoại cho cửa hàng kêu mang đồ đến.

Hai đứa nhóc cùng nhau reo hò, nhảy tưng tưng đến vui sướng, Daniel thấy chúng ồn ào như thế, liền nhướng hai con mắt muốn mở hết lên của mình dặn dò

"Này, muốn ăn phải ngoan ngoãn, mau ngồi yên một chỗ"

Lập tức hai tiểu gia khoả liền ngồi xuống, trên môi vẫn còn nụ cuời chưa tắt.

Daniel mệt mỏi nằm xuống ghế salon, lấy điện thoại gọi cho Sungwoo, nhưng vẫn như thế không ai bắt máy, lần này trong lòng khẳng định là toi thật rồi, em ấy thật sự tức giận rồi, lại nghĩ đến chuyện lúc sáng, lập tức bật ngồi dậy.

"ONG SUNGWOO. KHÔNG LẼ EM NGU NGỐC ĐẾN MỨC ĐI CHẾT THẬT CHỨ?"

Một câu nói liền kinh động đến hai đứa trẻ đang nằm nghịch ipad duới sàn nhà, chúng nó mở to mắt, rồi lại ngấn nước, chạy chập chững lại bên cạnh Kang Daniel, khóc rống.

"PAPA CON CHẾT RỒI A?"

"APPA TRẢ PAPA CHO CON.."

"PAPA A!!!.. CON NHỚ PAPA"

"Này, này, không có đâu, papa sẽ không chết đâu. Đừng bóp cổ appa."

Daniel như chết ngất đến nơi, sau cũng mặc cho tụi nhóc ở trên người mình vừa khóc vừa trả thù cho papa nó.

Vừa lúc đó chuông cửa cũng reo lên, hai đứa nhóc liền leo ngược trở xuống, chạy ra trước cửa, cố gắng nhón nhón, giơ bốn cánh tay hết mức cũng không thể chạm đến được cánh cửa, đành phải đợi Daniel đi đến mở.

Là người giao thức ăn. Daniel trả tiền xong liền đóng cửa lại, mang thức ăn để xuống sàn cho hai đứa. Gỡ bỏ bao đũa muỗng.

"Có cần đút cho ăn không?"

"Con tự ăn được."

Daehwi vẫn mang vẻ mặt oán trách, sụt sịt nước mũi, ôm thịt nướng của mình vào lòng.

"Không cần appa đâu."

Woojin cũng phụ hoạ, đưa cánh tay nhỏ nhắn quẹt đi nước mắt trên đôi má như hai cái bánh bao. Chu môi cầm lấy hộp sushi kéo về phía mình.

Daniel hết cách, lấy khăn giấy uớt lau mặt lau tay cho chúng rồi để chúng tự ngồi đó ăn, chính mình cũng đói muốn chết, đi xuống bếp nấu mì, thật ngu ngốc, vừa rồi lại quên mất gọi thêm đồ ăn cho mình.

Tâm trạng cũng vô cùng nặng nề, lần này giận dỗi đến hai đứa con cũng không thèm rước, thật không biết chừng nào mới quay trở về, con heo mập ngu ngốc. Lại dám bỏ anh đi.

Daniel ngán ngẫm ăn cho qua cơn đói, nghĩ lại mình nên làm cái gì để Sungwoo hết giận. Mua hoa tặng? Uầy, cái này lỗi thời rồi, với hai thằng con trai, hoa hoè gì.. Gấu bông ư? Hừ, có mà mua về cho hai tổ tông kia chơi thì có, tụi nó vừa thấy sẽ giành giựt nhau đến rách luôn. Hừm.. mua.. đồ trang sức? Sungwoo bình thường tặng quà cho cậu thì rất vui sướng nhận lấy, nhưng lại không mang bên người lần nào, Sungwoo nói mình không thích khoe khoang, mang nhiều trang sức mắc tiền như thế dễ gặp nguy hiểm.

Rốt cuộc tô mì cũng sạch sẽ nhưng đầu óc vẫn trống trơn, chưa nghĩ ra phải làm gì cả..

Đặt laptop trên bàn ăn bật lên, trong khi chờ nó mở lên thì chính mình cũng đem đồ ăn của hai nhóc đi dẹp, xong mở TV cho tụi nó xem, dặn chúng đúng 10h phải lên phòng ngủ xong rồi mới quay trở lại nhà bếp.

Daniel đăng nhập FB của mình, bất ngờ khi thấy Sungwoo cũng online, không quá một giây, Daniel lập tức inbox, send loạt ảnh trái tim nịnh nọt.

[ Ai vậy? ]

Sungwoo giả bộ như không biết, nhắn lại một dòng tin nhắn lạnh lùng làm đau lòng thanh niên trẻ đang ngồi trước màn hình.

Daniel cắn khăn, xúc động nhắn lại

[ Anh là fan hâm mộ của em ]

[ Thật sao? Rất cảm ơn. ]

[ Em là một người vô cùng đáng yêu, hiền hậu, lại còn dịu dàng hết mực, Ong Sungwoo, anh rất yêu em nga~ ]

[ Đừng nói lời vô ích. Tôi sẽ không trở về. + *icon mặt lạnh* ]

[ Bà xã đại nhân, xin về nhà, anh hứa sẽ cho em chà đạp ]

Bên kia im lặng không trả lời, Daniel ngồi bên đây hấp tấp đến nỗi tay không ngừng nhắn loạn xạ lên, trên mà hình toàn là tin nhắn đi của chính mình. Sau cũng thấy Sungwoo trả lời.

[ Hai đứa nhỏ đâu rồi? ]

[ Đang xem TV. Chúng nó cùng cha nó rất nhớ em ]

[ Này, nếu như chúng ta ly hôn, anh sẽ giữ đứa nào? ]

Daniel nhất thời cả kinh, đây là nói chơi hay nói giỡn vậy? Sungwoo. Cái tên đầu heo óc lợn này đang nói cái khỉ khô gì vậy?

[ Anh sẽ giữ em ]

[ Ong Sungwoo. Anh phải làm sao em mới trở về nhà. Hiện tại anh đang đau bụng kịch liệt, hai đứa nhỏ đang khóc lóc nước mắt đầm đìa ]

Tất nhiên mọi chuyện đều là do Daniel dựng lên, chính mình đang ngồi ở đây ăn bánh mì uống bia, hai đứa nhóc đang xem hài ở ngoài phòng khách, thi nhau cười banh nhà.

[ ... ]

[ Em không thương anh sao? ]

[ ... ]

[ Anh hiểu rồi, em có nhân tình mới ở ngoài, em không cần anh.. ]

[ ... ]

[ Em rũ bỏ anh, để anh trở thành goá phụ không vợ, một mình ở trong phòng tối uỷ khuất ôm con khóc đến ngất đi, em là đồ không có tình người, em đùa giỡn với anh xong liền bỏ đi, anh thật sự rất đau lòng, anh đang khóc rất nhiều đó.. ]

[ Này Kang Daniel. Anh làm ơn đừng có nói những câu sởn gai óc đó nữa được không? ]

[ Là em không thương anh nữa, em cùng với người phụ nữ khác ở ngoài bỏ anh và con ]

Daniel bên đây màn hình cười muốn vỡ bụng, nhưng không thấy tin nhắn tới của Sungwoo, chưa quá 30 giây có điện thoại gọi đến.

Là Sungwoo... háhá, Daniel vui sướng mở điện thoại nghe máy, trên mặt vô cùng đắc ý.

[ TÊN KIA, LÀ ANH CÓ LỖI VỚI EM CÒN NÓI NHƯ EM LÀ NGƯỜI ĐÁNG TRÁCH NHƯ THẾ, RỐT CUỘC ANH MUỐN GÌ HẢ? ]

[ Muốn em trở về đi ]

[ ĐƯỢC. NGÀY MAI TÔI TRỞ VỀ, NHƯNG LÀ VỀ ĐỂ ĐEM CON ĐI, CHỨ KHÔNG PHẢI VỀ VỚI ANH ĐÂU ].

Chưa kịp nói thêm lời nào liền nghe bên kia một cái *bốp* tiếng quăng điện thoại của Sungwoo, nuốt nước bọt một cái, thật sự không ngờ sự tình lại ra cái nông nỗi này.

Daniel quay lên màn hình laptop thì đã thấy cậu đi rồi, chán nản đóng laptop, đứng lên đi tới đi lui, không biết phải giải quyết như thế nào thì thấy có hai con khỉ mập mạp đang đi về phía mình.

"Appa.. con buồn ngủ"

Woojin vừa nói vừa ngáp, dụi dụi mắt của mình.

"Ân.. buồn ngủ đến chết."

Daehwi đến giọng nói cũng đã muốn nhão ra tới nơi, buồn ngủ đến không đứng vững.

Daniel liếc tụi nhóc, trong lòng vừa mắng vừa sả như nước, hừ, không phải lúc vừa rồi còn cười la lối om sòm sao? Buồn ngủ nhanh thế à?

"Được rồi, lên phòng."

Daniel xua xua tay như lùa vịt, nhưng hai nhóc như muốn dựa hẳn vào nguời mình rồi, trên mép vừa lúc nhễu ra một hàng nước. Thật sự muốn hét lên thật to, hỏi ông trời xem mình đã mắc nợ gì chứ?

Daniel mặt nhăn mày nhó cỡ nào cũng ngậm ngùi bế hai cục cưng của mình về phòng. Cũng không ngừng lẩm bẩm

"Hai ông trời con, bình thường bắt chước papa mi ăn nhiều như thế làm gì? Nặng như thế này"

Đưa chúng nó về phòng mình, rồi sau đó cũng nằm lên giường, ba cha con cùng nhau đem theo mệt mỏi kéo nhau vào mộng tiên....

Sungwoo quay trở về, trong đầu cố gắng tuởng tượng xem cái nhà đã nháo đến mức nào, hừ, tất cả cũng tại anh, không nghe điện thoại tôi, lúc tôi tắt máy cũng không thèm gọi lại, rốt cuộc là ai đang làm giá hả??

Đồ tinh tinh chết tiệt, hôm nay là chủ nhật, nhất định là ngủ đến quên trời quên đất rồi.

Sungwoo trở vào nhà liền một cái chấn động, vượt xa mức tưởng tượng của mình, bây giờ là ban ngày nhưng đèn phòng khách vẫn mở, TV vẫn chưa tắt, ipad hai cái nằm yên dưới sàn nhà, còn có cả một miếng sushi hải sản rớt dưới đất, phòng bếp còn ác hơn, cây súng nước của Woojin không hiểu sao lại có mặt ở đây, còn có laptop đóng lại trong trạng thái chưa tắt đến nóng hổi, tô mì chưa dẹp, đũa muỗng mỗi thứ một nơi, hộp sushi và hộp thịt nướng là thứ phải nằm trong thùng rác thì lại ở bồn rữa chén?

.
.
.

"KANG DANIELLLLLLLLLLLLL"

~•~•~•~

.
.
.

"Sungwoo anh thật sự xin lỗi."

Daniel quỳ gối thẳng thớm dưới sàn nhà trong trạng thái chỉ mặc độc một cái quần đùi, hai tay phải giơ lên cao đến đau nhức.

"Anh chăm sóc con kiểu gì mà để hai đứa đều bị sổ mũi?"

Sungwoo rút khăn giấy ra hết xì mũi đứa này đến xì mũi đứa kia, trên bàn là một đống khăn giấy các kiểu.

Nghe nguời vợ thân yêu ngày nhớ đêm mong của mình hỏi vậy cũng không biết trả lời như thế nào, có thể là hôm qua mở máy lạnh xuyên suốt sao?

"Kang Daniel, nếu chúng ta ly hôn, tôi chỉ cần con, còn tất cả anh cứ giữ đi."

"Sungwoo, ly hôn cũng được, chia tay cũng được, tất cả đều cho em hết, cho em luôn cả bản thân mình cũng được, chỉ cần em đi nhớ đóng vali bỏ hộp, mang ba cha con anh theo là được"

.
.
.

~•~•~•~

.
.
.

Chuyện gia đình Kang tổng kết thúc trong hạnh phúc, với một tờ đơn cam kết của nguời đàn ông tội nghiệp nhất trong nhà..

[ Hôm nay ngày... tháng.. năm...

Tôi tên Kang Daniel. Sinh năm 1996, ở tại bệnh viện Seoul, ở nhà có cha mẹ cùng vài con mèo khó ở, trong gia đình có một vợ vô cùng hiền lành, xinh đẹp, dịu dàng cùng hai đứa con ngoan ngoãn, đáng yêu.

Nay tôi viết đơn nay để xin cam kết, từ nay về sau sẽ không tái phạm những điều sau đây:

1. Phải nghe điện thoại của vợ yêu. Tất cả là vợ, mọi thứ là vợ. Vợ là nhất.

2. Khi vợ giận dỗi tắt máy phải gọi lại ngay lập tức. Luôn luôn tôn sùng với lý tuởng, không có vợ sẽ không có gì hết.

3. Không được để bất cứ phụ nữ, đàn ông gay nào lại gần. Nếu không sẽ bị cắt tiểu Danik.

4. Sau mỗi bữa ăn đều phải khen vợ nấu ăn thật là ngon dù nó có mặn, chua, lạt hay do người khác nấu đi nữa.

5. Ngày nào cũng phải thành thật khai báo hôm nay đã làm những gì với vợ, đi WC bao nhiêu lần, có đau bụng hay không, có nấc cục hay không. Phải luôn đồng hành với quan điểm vợ luôn quan tâm yêu thương mình.

6. Sáng sớm thức dậy và trước khi đi ngủ đều phải nói "Em thật đẹp. Anh rất yêu em" cho dù hôm đó vợ có tàn tạ như thế nào.

7. Tuyệt đối không được để Daehwi và Woojin kêu đói bụng.

8. Nên biết thứ tự trong nhà: Vợ, Woojin, Daehwi, mình.

Tôi xin hứa sẽ không vi phạm, làm sai bất cứ điều nào, nếu không sẽ để Ong Sungwoo - tức vợ tôi mỗi tối đều được nằm trên ra vào tôi đến suốt đời.

Ong Sungwoo, anh xin hứa sẽ luôn yêu em, dù em có đánh đập chà đạp anh, dù cho em có chỉ con quạ và nói nó màu trắng anh cũng sẽ ngoan ngoãn mỉm cuời khen em thật thông minh.

Anh sẽ giữ em trong nhà dù cho em có là một quả boom nổ chậm đi chăng nữa anh cũng sẽ không sợ, một lòng yêu em, không để em bỏ nhà đi một lần nào nữa.

Em là quan trọng nhất, nếu không có em, ba cha con anh sẽ giống như ăn mày ở chợ, thiếu thốn tình thương và bơ vơ tình mẹ, anh biết em sẽ không nhẫn tâm để anh và con phải cực khổ đúng không. Vì em là người vợ đảm đang dịu dàng nhất trên đời mà.

Em sẽ không bỏ nhà đi tìm gái, em sẽ không trêu đùa tình cảm của anh đúng không, nhưng nếu em có ý nghĩ như thế phải lập tức nói anh, cho dù anh đang ở công ty hay ở bên Mỹ đều sẵn sàng chạy về để làm con gà khoả thân xinh đẹp cho em ăn, em suy nghĩ kĩ đi, chồng em là một mỹ nhân vạn người mê đấy... ///////// ( phần bị bạn Kang gạch bỏ tô đen vì lỡ tay viết: nếu không phải lấy em thì anh đã có thể thoải mái tung hoành với nhan sắc của mình rồi =)) )

Cuối cùng anh vô cùng xin lỗi em dù anh không biết mình có lỗi gì. Nhưng theo quan niệm của Woojin và Daehwi truyền lại thì em luôn luôn đúng.

Kí tên

Nguời chồng khổ cực đang nhịn đói ngoài trời lạnh viết cam kết yêu em nhất trên đời: Kang Daniel

P/s: Vợ yêu mau mở cửa nhé, anh đang rất đáng yêu ở ngoài đây đây, chẳng phải em nói rất thích những thứ bé nhỏ đáng yêu sao? Mau mau mở cửa cho anh aw~! ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro