Anh yêu em!Thật đó!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu, Luhan là một thanh niên năm nay 23 tuổi với vóc dáng nhỏ con và khuôn mặt làm say đắm biết bao trái tim thiếu nữ và... thiếu nam. Cậu vừa mới tốt nghiệp loại giỏi khóa Maketing. Khi đi xin việc, với ngoại hình, bằng cấp và tài năng ca hát bẩm sinh, cậu đã xin được vào tập đoàn Oh, một tập đoàn có tiếng ở xứ Hàn này. Và cậu đã được bổ nhiệm làm thư kí riêng của tổng giám đốc Oh Sehun, con trai của ngài Oh.

Ngày đầu đi làm, không biết xui rủi thế nào cậu lại đam vào một con người có vóc dáng cao to, gương mặt lạnh lùng hút hồn bao người. Gặng hỏi thì cậu mới hoảng hồn khi đó chính là Oh Sehun, tổng giám đốc của cậu, do có chuyện không vui nên uống quá chén. Phòng anh nằm ở tầng 69 phòng 35, cậu há mồm ngạc nhiên khi đây là phòng cao nhất, to nhất của công ty. Chính tại nơi này, cánh cửa cậu vừa khép lại thì con người thiếu tự chủ Oh Sehun đã cưỡng bức cậu, cậu cố chống cự nhưng vô ích, con người đó to gần gấp đôi cậu. Vật to đùng đã xé toạt lỗ huyệt của cậu,khiến cậu đau đến khóc ướt đẫm gối,vừa thẹn vì tình cảm đồng giớ cơ bản không được đến với nhau. Cậu không muốn anh nhận bàn tán của dư luận.

Sau khi ra lần cuối,anh say khướt gục xuống nằm lăn ra ngủ như chết, để cậu nước mắt giọt ngắn giọt dài rời khỏi SEOUL,về BUCHEON làm lại cuộc đời,nhưng trong lòng lại nghĩ mình đã không còn trong trắng,chàng trai cô gái nào tiếp cận cũng không dám quen, sợ họ khi làm chuyện đấy sẽ biết cậu không còn trinh tiết,và vì...cậu đã thầm yêu Sehun.(Vai~ cả mất trinh).

_______________________________________

Sáng sớm, Sehun tỉnh dậy không thấy con người hôm qua đâu vội mặc quần áo đi tìm. Và cũng lần đó Sehun nhận ra mình yêu Luhan, chưa có ai làm anh nổi cơn cuồng dâm như Luhan cả,khiến anh ra đến...mười bốn lần.Khuôn mặt cậu nhìn rất khả ái, đôi mày thanh tú, đôi mắt nai nhòe nước đỏ hoe,mũi nhỏ xíu trong yêu chết. Dù là say khướt mèm, nhưng Sehun không thể quên được khuôn mặt xinh như thiên thần ấy, năm 23 tuổi lần đầu tiên anh biết yêu là gì.(ohhhhh:))

Sehun bắt đầu điên cuồng lao vào tìm kiếm thân hình nhỏ bé ấy, từ các ngôi trường đại học, đến cả những hộp đêm lụp xụp. Từ quận Gangnam đến cả khu ổ chuột Seoul nhưng vẫn không tìm kiếm được.Sehun như điên lên mất,lí trí anh rối bời.Anh bỗng nghĩ sang chiều hướng khác... chắc cậu đã rời khỏi Seoul rồi.(Tài sợ^^).

_______________________________________

Trong vòng một tháng, đích thân Sehun lục tung cả Đại Hàn Dân Quốc, quăng đống công việc cho người anh Chanyeol, một mình cùng đội quân ba trăm lính của công ty cùng anh dạo quanh cái đất nước, cái xứ sở kim chii này. Đến Bucheon,khi mọi người đang lùng xục mọi ngóc ngách thì Sehun bỗng cảm thấy nơi ấy có hơi ấm của ai thơm đến kì lạ,quen thuộc đến quặng cả tim.

Sehun đi dạo quanh khu mới nổi,quẹo vào một tiệm hoa,cái dáng bé nhỏ đập vào mắt anh,vẫn cái khuôn mặt khả tú,vẫn đôi mắt nai, đôi mày đấy, vẫn cái mũi trông muốn cắn, nhưng cậu gầy hơn và xanh hơn lần đầu nhiều lắm. Luhan chưa kịp nói xong câu chào khách, ngẩng đầu lên thấy anh mà hốc mắt đỏ hoe, sợ đến nỗi tay chân run lẩy bẩy, nước mắt không nghe lời, không thể kiểm soát mà trào trực ra, bao nỗi nhục nhã tủi hờn của hôm ấy ùa về làm lòng Sehun quặn thắt, anh cảm thấy đau lắm. Mất ba tháng để Luhan tha thứ cho anh, hai tháng để Luhan dọn về Seoul ở nhà anh sống và làm thư kí riêng cho anh.

_______________________________________

Hôm ấy...

Luhan không báo trước khẽ mở cửa phòng anh, chỉ là muốn làm anh bất ngờ thôi mà, nhưng mà khi đến cửa, còn chưa vặn chốt.

-Sehun à, anh thấy bộ ngực này quyến rũ không?

Là giọng nữ, rất thé xiên vào tim cậu, cố gắng bình tĩnh, Luhan khẽ đẩy cửa, chỉ cần một khe hở nhỏ thôi, cậu cũng cố gắng nheo mắt lại nhìn.

Bên trong phòng, một nữ nhân mặt đầy son phấn ăn mặc diêm dúa lộ ngực hở mông đang ngồi trên đùi của tên họ Oh đó. Dù đắp nhiều son phấn nhưng cô ả nhìn thật sự rất đẹp, khuôn mặt góc cạnh, ngực nở, mông cong, bộ đầm đỏ ôm gọn cái eo nhỏ xíu. Sehun có vẻ khá cưng chiều, nhắm mắt thoải mái, rên nhỏ nhỏ nhưng đủ để Luhan nghe, mỗi tiếng rên cậu nghe được là một hàng nước mắt khẽ rơi. Cô ả khẽ cọ mông vào phân thân Sehun, áp bộ ngực căng tròn của cô ả vào ngực hắn. Sehun cũng khá hưởng ứng, lấy tay bóp chặt bộ ngực ấy. Lần này thì cậu đã bị gục ngã thật rồi, thì ra cậu chỉ là công cụ để thỏa mãn nhu cầu tình dục cho anh, chỉ là thứ qua đường, vậy vì cớ gì lại thấy có lỗi vì cướp đi sự trong trắng của cậu?

Luhan lê bước dưới chiều mưa tầm tã, nước mưa nước mắt dung hòa cũng chẳng biết cứ ào ào trên mặt cậu, ai bảo cậu hoang tưởng, ai bảo cậu tin lời hắn, còn ngỡ hắn có ý tình với nam nhân, yêu nam nhân gầy gò mau xuất như cậu. Nghĩ đến đó mà lòng cậu quặng thắt ứa máu, ra là công cụ tình dục, thứ đồ chơi xong chán anh vứt bỏ. Mệt, mệt mỏi lắm rồi, cậu thề sẽ không gặp anh nữa, thà đau một lần, còn hơn thấy anh dẫn mĩ nhân về nhà, nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của anh và mĩ nhân,anh không là loại con người yêu đồng giới, anh chỉ yêu những cô gái xinh đẹp mà thôi. Luhan đi dưới trời mưa mãi, nghĩ đi nghĩ lại, tự lòng ngốc nghếch hỏi rằng mình đang ghen ư? Hàng nước mắt trào trực rồi vỡ lệ, cậu là cái gì của anh mà ghen chứ, chả là cái gì cả, đừng hoang tưởng nữa Luhan à, đã quá đau rồi.

_______________________________________

Sehun dù lúc ấy thoải mái,nhưng vẫn không ai làm anh nổi cơn như con nai nhỏ ấy, bèn đuổi cô ả về, ghé sang phòng làm việc nhưng chẳng thấy cậu đâu. Nghe các đồng nghiệp bảo cậu đã về trước, nhưng nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe, chả biết đã gặp chuyện gì kích động. Dù có tính tình trẻ con, nhưng Luhan rất kiên cường, chắc là đã gặp đả kích nặng lắm. Sehun nghĩ đến chuyện chẳng lành, phóng siêu xe Audi A8 như bay về dinh thự ba nghìn mét vuông, lục tung cả nhà, chẳng thấy con nai đấy đâu, cảm giác đau đớn quen thuộc gặp lại lần thứ hai, nó đau như lần anh đi tìm cậu khi Luhan bỏ về Bucheon. Ngoài đường trời mưa tầm tã, cậu đi lỡ có gặp gì thì sao, lỡ chỉ cảm nhẹ thôi, anh cũng sẽ đau lắm.

_______________________________________

Luhan chẳng còn biết nơi nào để về, thôi mặt kệ số phận đẩy đưa, có chết thì cũng chẳng sao. Cậu chẳng còn gì nữa, từ nhỏ vốn cha mẹ đã mất, chỉ còn có anh cả Beakhyun.Bây giờ anh ấy cũng đi lấy chồng, lấy được ông chồng tốt, thương vợ thương con, lại giàu có và điển trai. Xem như cũng chả còn gì để mất.

Miên man nghĩ ngợi, trời tạnh mưa lúc nào không biết, cậu chả để tâm,sao không để mưa cho cậu cảm chết đi, sống chỉ thêm đau đớn,chỉ thêm nghĩ đến sự tủi nhục mà Sehun đã làm cho cậu, nước mắt lại vô thức tuôn, người đi đường nhìn thấy cái dáng nhỏ nhỏ gầy gầy với khuôn mặt khả ái lê thê trên đường, ai cũng đoán được chuyện cậu thất tình, đều chạnh lòng thương cảm, bông hoa đẹp như vậy,chẳng biết ai nỡ bỏ.

Ở nhà, Oh Sehun đứng ngồi không yên, tại sao tiểu bảo bối lại giận, tại sao con nai đó lại bị đã kích đến khóc tèm lem mặt mày, lại không thèm về, hay...chuyện ấy...

-Các người...dù có paparazzi...cũng mặc kệ tìm được tiểu bảo bối về đây cho ta.

Thanh âm trầm ấm khẽ cúp máy, đầu dây bên kia tái xanh mặt, phải tìm được tiểu bảo bối cho cậu chủ Sehun.

Sehun đã quá sợ sệt, đã mất cậu một lần, lại mất một lần nữa ư? Không thể, không thể để mất cậu thêm một lần nữa, một lần là qúa đủ. Dù gì, thì khi tìm được cậu về, anh thề cậu muốn gì anh cũng chiều, chỉ xin cậu đừng rời xa anh, cứ đánh anh đến bổ đầu chảy máu, gãy xương sườn, đánh chết anh cũng được, là tại anh trăng hoa, ong bướm la đà, không biết trái tim của cậu bị tổn thương sâu đậm đến thế. Thà cứ giận dỗi, chứ bỏ nhà đi vào chiều mưa bão, nếu có bệnh anh sẽ dằn vặt mình suốt đời mất.

__________( Mười phút sau)

- Oh tổng tài, chúng em đã tìm được tiểu bảo bối cho tổng tài rồi, cậu ấy đang bị ngất xỉu bên vệ đường, thân nhiệt rất cao, hình như cậu ấy đang thấy rất lạnh, cả người run cầm cập.

-Mau đưa cậu ấy về dinh thự Dimonds cho ta nhanh lên.

-Dạ!!!!!

Sehun định phóng siêu xe đi tìm nai nhỏ, vừa bước chân ra khỏi cổng trắng to đùng thì IPhone 6 Plus báo cuộc gọi đến, nghe tin tìm được bảo bối khiến tim Oh Sehun vui đến rụng rời, nhưng nghe tình hình của cậu làm anh cảm thấy đau đớn, dằn vặt. Tại anh mà tiểu bảo bối mới thành như thế.

_______________________________________

Luhan cảm thấy đầu đau như búa bổ, một khung cảnh quen thuộc ập vào mắt cậu, là căn phòng ấy. Dù thị giác do chóng mặt vẫn còn mờ ảo,nhưng sự quen thuộc đến đau đớn cứ ập vào tim Luhan, mình bị phát hiện rồi sao, đã bị Sehun tìm ra rồi sao. Thế nào cậu cũng bị anh khinh bỉ, đánh đập vì tội dám dứt ra khỏi cái tên đồ chơi của anh, thật sự đau đớn chết mất, cái chăn này dày vậy mà sao cậu thấy thật lạnh lẽo. Tiếng cửa mở êm ru mà đối với cậu nó chói tai biết mấy, hốc mắt lại đỏ hoe. Sehun bước vào, tay cầm khay cháo yến mạch mà tự tay anh nấu, đôi bàn tay anh chằn chịt hai ba miếng băng cá nhân, nào chỗ bị phỏng, chỗ bị dao cứa máu ứa ra thấm cả áo anh đang mặc. Luhan không kìm được nước mắt, nếu ghét cậu có cần làm cậu thấy yêu anh thật nhiều rồi bỏ mặt mình cậu đối diện với bốn bức tường. Quá nhẫn tâm Oh Sehun à,thà anh giết cậu, cậu còn thấy hạnh phúc khi chết dưới tay anh, quá viên mãn rồi.

-Tiểu bảo bối,dậy ăn cháo đi nào!!!

Lại âm thanh ấm áp ấy, khiến nước mắt cậu ứa ra nhiều hơn, ướt cả gối rồi, sao còn chưa ngừng khóc, may trời còn thương, cậu vốn nằm quay vào tường giả vờ ngủ, chứ để anh thấy cậu khóc, sẽ càng khinh miệt cậu hơn thôi.

_______________________________________

Sehun cười khổ, sao cậu lại không tỉnh dậy thế, bác sĩ bảo vì bị chấn động tâm thương quá mức nên sẽ lâu tỉnh dậy hơn, anh đã gây đả kích to lớn đến thế ư. Dù chưa gặp cậu,nhưng anh biết chẳng chuyện gì đả kích cậu bằng chuyện của anh, chắc chắn cậu đã thấy, bảo bối làm anh đau đớn tột độ.

Luhan nằm im đó,chẳng dám động đậy, thà cho Sehun nghĩ đã nói những lời khinh miệt khi cậu ngủ còn hơn lúc cậu thức, chắc lúc ấy cậu sẽ khóc òa lên, anh sẽ càng khinh miệt cậu thôi.

-Bảo bối, anh thật sự xin lỗi.

Sehun kéo một cái ghế ngồi ngay bên giường cậu, thanh âm trầm ấm cùng với những ngôn từ ôn nhu làm tim cậu xụi lơ, đừng bảo anh dày vò tinh thần cậu để khinh miệt cậu nha.

-Tiểu bảo bối, anh biết tại sao hôm nay em lại bỏ nhà đi, cũng biết vì sao em về sớm, cũng biết em rất hận anh vì chuyện gì, mọi việc em xảy ra hôm nay là vì tên khốn như anh đúng không em? Anh biết em yêu anh nhiều đến như thế nào, tình yêu em cho anh to lớn như thế nào, vậy mà anh không biết trân trọng nó, anh lại đi dao du với phụ nữ, nhưng bảo bối à, khi dao du với cô ả, anh mới nhận ra anh từ lâu đã không hứng thú với một ai ngoài em nữa rồi, anh nhận ra anh đã yêu em rồi bảo bối à. Em có thể đánh anh để hả giận, anh sẵn sang đưa dao cho em cứa tay chỗ mạch máu, nhưng van em đừng xa rời anh, anh đã biết em quan trọng với anh như thế nào, em còn hơn cả sinh mạng anh. Vì em anh kiềm hãm được mọi thứ, anh cố gắng khi tối ngủ không nổi cơn ham muốn vì em bảo anh khi lấy trinh tiết của em thật đáng sợ, em sợ anh lúc ấy, như một con thú hoang. Từ khi rước em về,anh thề anh không đi Bar nữa, không uống rượu, không tình một đêm, cố gắng về đúng giờ để cùng em ăn tối, là vì anh yêu em. Luhan, anh xin lỗi,anh thề anh chưa có gì với cô ta cả,anh đã nhận ra em quá quan trọng với anh, cô ta ừ thì có đẹp, dáng chuẩn nhưng thật trống trải đối với anh. Vòng tay anh chỉ ấm khi ôm một nam nhân gầy gò lùn lùn như nai nhỏ thôi. Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi

Một giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má đẹp như tranh vẽ của Sehun,giọng anh tuyệt nhiên run run, Luhan cố kìm nén tiếng nấc, nhưng những lời của anh làm cậu thực sự rất muốn khóc. Khóc một trận cho đã đời. Anh như nhận thấy đôi bờ vai nhỏ nhỏ khẽ run, biết bảo bối đã khóc rồi,lung túng chạy bên giường xoay Luhan ra đối diện với mình.

-Bảo bối đừng khóc, anh biết anh sai rồi, anh sẽ đứng ở đây, bảo bối muốn đánh gì cũng được, cơ mà không được, bảo bối còn mệt lắm, hay là khi nào bảo bối khỏe, anh sẽ đứng yên cho bảo bối muốn đánh đến toát máu đầu cũng được, làm ơn đừng khóc.

Luhan nghe đến đây biết mình đã bị phát hiện, tuyệt nhiên nín bặt,không dám hó hé nửa răng, nước mắt vẫn trào trực ra ào ào không ngớt, cắn môi để không lọt ra tiếng nấc, để Sehun bớt phần khinh miệt(đến đó rồi mà anh vẫn ngốc nghếch nghĩ Oh Sehun khinh miệt anh ư,quá ngốc. =.=")

-Bảo bối đang nghĩ gì, anh đâu ăn thịt bảo bối, sao em lại nhìn anh như thế???

Sehun đứng dậy định gần Luhan hơn, cậu vô thức ngồi bật dậy khiến Sehun giật mình đứng hình vài giây (Tích tắc...tích tắc...)

Luhan vô thức lùi ra sau sát vào tường, ánh mắt đỏ hoe kèm theo sự sợ sệt tột độ hiện trong đáy mắt làm lòng Sehun tan nát. Cậu nghĩ anh sẽ lại cưỡng hiếp cậu như ngày đầu, sau đó khinh miệt cậu như kỉ nam đứng đường, lòng đau đớn nước mắt chập chờ tuôn rơi như suối.

-Bảo bối sao lại sợ anh đến thế?

-Anh...anh...tránh...xa ra tí đi. Đừng...đừng...cưỡng hiếp tôi...năn nỉ đó.Anh... anh cho tôi...chết dưới tay anh...còn đỡ hơn bị anh cưỡng hiếp rồi...khinh miệt... anh đem mĩ nhân về...cô ta cũng sẽ nhìn tôi khinh miệt...hic...huhu...làm ơn... huhu làm ơn đi mà...đừng...đừng cưỡng hiếp tôi...cái đó...cái đó của anh to lắm... đút vào tôi...tôi sẽ đau...đau đến ngất...ngất...ngất xỉu đó(=_=')

Sehun đơ người, lặng lại, cậu bị đả kích đến thế ư, vì một vài hành động gợi tình của cô ả ư? Trong tim Luhan,anh đã chiếm toàn bộ, mất anh cũng như mất đi mạng sống, Xi Luhan thực sự yêu anh đến nồng nàn thế ư?

-Tiểu bảo bối, anh xin lỗi, anh biết anh sai rồi, anh thề anh chỉ yêu em thôi,anh không thể hứng thú với ai ngoài em được, vì anh yêu em. Anh van em đừng nghĩ anh cầm thú như thế, anh sẽ bù đắp cho em, vì anh là người phá cái trong trắng của em, nhưng anh không xem em như món đồ chơi,không xem em như công cụ tình dục,mà anh yêu em bảo bối à. Anh biết anh đã gây đả kích cho em, nhưng anh với cô ả chưa làm gì cả, anh thề mà.

-Thật...thật không?

-Thật, anh thề anh chỉ yêu có mỗi em thôi, anh không có hứng thú với nam nhân lẫn nữ nhân, anh chỉ hứng thú với em, muôn đời hứng thú với em.

-Anh yêu tôi ư?

-Ừ,anh yêu em điên cuồng,em cũng yêu anh đúng không?

-Hic...hic...oa...oa...huhu...tại sao,anh yêu tôi mà dao du với mĩ nhân,rõ nói dối..huhu

-Bảo bối van em đừng khóc anh biết lỗi rồi từ này ngoài em anh sẽ không dao du với một ai khác,kể cả Chanyeol hyung.

-Anh dám thề không?Tru di cửu tộc?

-Cho dù cả trăm đời anh cũng nguyện yêu em.

-Em cũng... yêu anh!!!Anh đút vô đi!!!

-Hả!!!đút cái gì?????Em còn bệnh mà!!!

-Đút cháo kìa, tên móm nhà anh nghĩ gì trong đầu thế!!!!

-Anh xin lỗi, anh tưởng em muốn-anh nhìn cậu với ánh mât dâm đãng.

-Muốn cái đầu nhà anh í!!! Giờ có đút không hay để người ta đói chết luôn mới vừa lòng hả!!!

-Thì đút,há miệng ra nào!!

-A.a!

________________________________

END!!!

P/s:dù nói là little sad nhưng theo au thấy sad toàn tập chỉ được cái kết có hậu =.='

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro