Chap 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lớp Độc dược vào chiều hôm sau đã trở thành một viễn cảnh vô cùng thú vị và gay cấn khi ai cũng nghĩ đến việc Draco và Hermione ở cùng một phòng với nhau, đặc biệt là kể từ khi chuyện xảy ra vào sáng hôm đó ở Đại sảnh đường. Phải thừa nhận rằng tất cả mọi người, ngay cả những người không bao giờ thực sự quan tâm đến những câu chuyện phiếm ở Hogwarts, đều đang tham gia vào cái được gọi là Trận chiến chia tay của năm. Blaise đã phải tranh thủ sự giúp đỡ của các sinh viên khác để bán huy hiệu trong hội trường vì chết tiệt chúng quá nổi tiếng, và các nhân viên đang tỏ ra khó chịu với việc xếp hàng ở bàn Slytherin, và anh ta đang trở nên giàu có hơn bao giờ hết.

Khi Draco tiến đến chỗ Độc dược và xếp hàng cùng với Blaise, kẻ được đón nhận bằng một tràng pháo tay lịch sự trong khi đeo hai hộp huy hiệu quanh cổ như thể anh ta là một người bán hàng rong, anh ta liếc nhìn xem Hermione đã đến chưa. Cô đứng ở đầu hàng để vào phòng, và nhìn vào bất cứ đâu, trừ anh. Draco tức giận quay sang bạn của mình, người vẫn tỏ ra ngạc nhiên mỗi khi Draco đả kích cậu về các huy hiệu.

"Mày biết không, rất có thể tao sẽ giết mày ngay bây giờ," Draco giận dữ thì thầm.

"Ồ thôi nào! Mày không phải yêu thích cái cuộc chiến này sao?"

"Không! Cô ấy có thể sẽ không bao giờ nói chuyện với tao nữa vì mày đã bày ra trò chọn phe chết tiệt này!"

"Mày xứng đáng với điều đó." Blaise nói. "Thật đáng xấu hổ khi mày văng tục và cười như thằng điên khi cô ấy ở xung quanh, nếu mày có thể nhìn thấy chính mình khi cô ấy đang la mắng mày sáng nay! Tao lấy làm ngạc nhiên khi mày xoay sở như thế nào để có thể có một trận la hét với cô ấy vào đêm mà bọn mày chia tay đấy."

"Câm mồm đi Blaise." Draco giận dữ nói. "Cô ấy đã thật sự rất sốc và tao biết cô ấy sẽ khó chịu. Mày có thể đã cảnh báo cô ấy, hoặc tao về vấn đề đó."

"Mày đang nói gì vậy? Chính mày là người đã để tao dán tấm poster đó lên để mày có thể nói với cô ấy rằng mày đã con mẹ nó vật lộn tao trên cầu thang khi đến đại sảnh cơ mà?!"

"Tao không nghĩ rằng mày đã thực sự trải qua nó đâu."

"Mày chẳng biết gì về tao cả" Blaise nói, như thể đang trách mắng một đứa trẻ năm tuổi. Draco rất muốn đánh vào mặt anh ta nhưng Snape đã mở cánh cửa lớp học ngay lúc đó, để tất cả bọn họ vào trong.

Tất cả cùng nhau bước đi trong im lặng và ngồi trước cửa phòng như thường lệ. Blaise đặt những hộp huy hiệu và túi tiền của anh ta lên trên, và Snape không lấy làm vui vẻ gì về việc đó.

"Zabini, chúng ta sẽ mất rất nhiều thời gian cho lớp Độc dược trừ khi cậu cất những thứ đó đi."

"Chúng chỉ là huy hiệu, thưa thầy" Blaise ngây thơ nói.

"Huy hiệu?" Snape nói, với vẻ thích thú nhẹ giọng. "Về cái gì?"

Lớp học ngay lập tức im lặng, và Draco thấy Hermione đang ủ rũ trong góc với Harry và Ron, nhìn chằm chằm vào những chiếc hộp với vẻ ghê tởm. Cô ấy vẫn đang mang chiếc huy hiệu màu đỏ của mình cùng với chiếc áo nhà Gryffindor, nhưng cô ấy có vẻ không hài lòng chút nào.

"Về Trận chiến chia tay của năm!" Blaise nói một cách tự hào. "Em có thể khiến thầy quan tâm đến việc mua một cái không? Em có huy hiệu thông thường ngay tại đây, nhưng em đang suy nghĩ đến việc tạo ra những cái phát sáng nếu ta nhấn chúng xuống, em sẽ làm nó khi em có thời gian vào tối nay."

Snape dùng đũa phép lật nắp một trong những chiếc hộp sang một bên và nhẹ nhàng cầm chiếc huy hiệu màu xanh lục lên. Lặng lẽ, đôi mắt ông lướt qua một Draco đang trơ trọi và một Hermione đang sôi sục, và sự hiểu biết tràn ngập trong tâm trí ông. Snape cười chế nhạo và cả lớp chờ đợi câu trả lời của ông với sự lo lắng và phấn khích xen lẫn.

"Trừ mười điểm từ Slytherin vì nghĩ đến việc kinh doanh ở Hogwarts." Khuôn mặt của Blaise chùng xuống đáng kể trước những lời ông nói. Tuy nhiên, sự giễu cợt của Snape có không dừng lại ở đó. "Vậy thì, trò sẽ có hai sickles cho huy hiệu này mà ta đang cầm phải không?"

Với một nụ cười toe toét, Blaise nhận lấy hai sickles của mình, trong khi Draco đập vào trán mình, và Hermione rên rỉ đầy bực bội. Đây sẽ là một buổi học vô cùng dài cho mà xem.

---------------------------------------

Hermione giận dữ đi đến chỗ bàn ăn tối của cô ấy vài ngày sau đó kể từ khi huy hiệu bắt đầu được bán. Dường như tất cả mọi người ở Hogwarts đều đã mua một chiếc, trước sự thất vọng của Hermione. Mặc dù ngày nào cô ấy cũng đeo huy hiệu của mình mỗi ngày, nhưng điều đó không phải để khuyến khích việc mọi người mua nó, mà là để cho Draco thấy việc chia tay này không phải do lỗi của cô

"Hermione, có tin tốt cho bồ đây!" Ron nói, trượt xuống băng ghế bên cạnh cô. "Đã ba ngày rồi và bồ vẫn đang dẫn đầu! Bồ dẫn đầu với ba trăm huy hiệu khi mà tên chồn hôi chỉ mới có hai trăm thôi!"

"Ồ là vậy sao?" cô nói một cách vô tư.

"Ôi thôi nào, đó chẳng phải là một tin tuyệt vời sao?"

"Thực ra," Ginny nói, bước đến và ngồi đối diện với Hermione, "đó chỉ là một khoảng cách nhỏ mà thôi. Nếu nghĩ theo một hướng tích cực nào đó, chị và Draco đang được gắn kết với nhau."

"Điều đó sẽ làm chị cảm thấy thoải mái sao?" cô nói một cách mỉa mai.

"Và hãy nhìn những chiếc huy hiệu mới mà Blaise đã làm," Ginny nói, rút ​​ra một chiếc huy hiệu màu đỏ rạng rỡ và thu hút sự chú ý khác có tên viết tắt của Hermione. Cô ấy ghim nó bên cạnh chiếc huy hiệu cũ mà cô ấy đã mua vào ngày đầu tiên khi Blaise bắt đầu bán hàng, rồi ấn nó xuống. Và rồi khuôn mặt tươi cười của Hermione xuất hiện, ngay trên đầu cô ấy viết dòng chữ Team Granger - Game on!

Hermione há hốc mồm. "Trò chơi? Trò chơi tiếp tục? Chị sẽ không bao giờ nói điều đó cả!"

"Thật tuyệt phải không?" Ginny vui vẻ nói.

"Không!" Hermione nói với một giọng trầm. Một tiếng cười khúc khích lớn vang lên trong Đại sảnh đường, và theo bản năng, mọi người quay lại nhìn, một nhóm các cô gái Slytherin đang bước vào cùng nhau. Ngay lập tức họ bắt đầu hô vang khẩu hiệu "Đội Malfoy!" trong khi nhếch mép cười với Hermione.

Ở đầu bên kia của hành lang, một nhóm Hufflepuffs có vẻ ngoài rụt rè nhưng giận dữ bắt đầu la ó và hô vang tên Hermione. Hermione rên rỉ.

"Mọi người đang đùa tôi chắc." cô nói trong sự bực tức.

Ron và Ginny tham gia vào tiếng la ó ngay lập tức, khi tiếng kêu của Đội Malfoy ngày càng lớn dần.

"Dừng lại!" Hermione giận dữ rít lên, vỗ mạnh vào cánh tay Ron. "Bỏ nó ra! Ý mình là cái huy hiệu! Ôi vì lợi ích của Merlin!" cô nói trong nỗi kinh hoàng khi Draco bước vào Đại lễ đường và tiếng vỗ tay từ bàn Slytherin nổ lớn hơn nữa.

Draco nhìn xung quanh, bối rối trước sự la hét rối loạn cùng tiếng ồn đang chào đón anh. Và khi Draco chợt hiểu ra rằng có một trận đấu đang diễn ra, anh bắt đầu đi về phía Hermione. Hội trường bắt đầu với tiếng 'oooh' và 'aaah' ngay lập tức.

"Hermione, anh cần nói chuyện với em."

"Em à?" cô ấy nói một cách mệt mỏi, khi tiếng ồn xung quanh họ tiếp tục. Cô không còn phân biệt được tiếng la ó với tiếng vỗ tay, hay Đội Malfoy với Đội Granger.

"Phải... nhưng không phải ở đây. Hãy ra bên ngoài." anh nói dứt khoát.

"Vâng, được rồi," cô ấy nói nhanh. Họ cùng nhau rời Đại sảnh đường trong sự dậy sóng của những tiếng động mới phát hiện ra mà họ không thể nói thành lời. Khi tất cả tiếng la hét tan thành mây khói và họ đang ở trong một căn phòng trống, Draco nhìn cô ấy đầy hối lỗi.

"Anh xin lỗi," anh nói nhanh.

"Vì cái gì? Anh đâu phải người bắt đầu mớ hỗn độn này đâu."

"Anh tưởng rằng em vẫn còn khó chịu với anh."

"Em có, nhưng không phải lúc này," cô nói nhẹ nhàng.

"Thế thì vì cái gì?"

Trong khi nói chuyện, cả hai đã đi về phía nhau một cách chậm rãi, và bây giờ họ đang rất gần nhau. Draco muốn vòng tay qua người cô như anh đã đã từng làm khi hai người còn ở bên nhau, nhưng anh đau đớn nhắc nhở rằng họ đã chia tay, và sẽ thật không đúng nếu anh làm như vậy.

Hermione dường như cũng đang nghĩ như vậy, vì hai bàn tay của cô ấy đang đặt bên cạnh cô một cách vụng về, như thể cô ấy đang ngăn cơn xúc động của bản thân khi nắm tay Draco và vòng qua cô ấy. Thay vào đó, cô trở nên rất im lặng giữa những cử chỉ không lời của hai người họ.

"Em có buồn về chuyện giữa chúng ta không?"

"Anh biết là em có mà."

"Nhưng anh không phải người chia tay với em, em mới là người chia tay với anh," Draco nhắc nhở cô.

"Cái gì? Sao anh có thể nói như vậy, dù sao thì anh cũng đâu cố gắng ngăn cản em làm điều đó. Đó hoàn toàn là lỗi của chúng ta."

"Nhưng anh không nhìn thấy vấn đề đó ở đây và vì anh nghĩ em đã đưa ra quyết định rồi!"

"Anh chẳng hiểu em một chút nào cả" Hermione nói, bất giác làm anh nhớ đến Blaise.

"Xem!" Draco thốt lên, nhớ lại lý do tại sao mối quan hệ của họ lại gặp trục trặc ngay từ đầu. "Em luôn mong đợi anh biết mọi điều nhỏ nhặt nhất về em, như thể anh là một nhà ngoại cảm hoặc một người đọc tâm trí. Tại sao em không thể chỉ cho anh biết mọi thứ, thay vì chờ đợi để cho anh tự tìm hiểu? Nếu em không muốn chia tay với anh thì em không nên làm thế ngay từ đầu, và nó là như thế đấy."

"Chà, anh đã để lại cho em một sự lựa chọn nhỏ, phải không? Em còn có thể làm gì khác nữa?"

"Và giờ thì lại thành anh không cho em lựa chọn hả?" Draco phản đối.

"Anh cứ luôn nói rằng em là người nhạy cảm như thế nào, em luôn phản ứng thái quá, nhưng anh đã bao giờ nghĩ rằng có lẽ anh mới là người không biết cách cư xử và vô tâm không? Có lẽ anh mới là người nên thay đổi!"

"Sau khi ở bên em sáu tháng, em nghĩ rằng anh không biết làm thế nào để thoát khỏi những cơn say của anh à?"

Hermione nhìn chằm chằm vào anh và Draco trả lại ánh nhìn một cách kiên định.

"Em sẽ cởi bỏ thứ đó ra chứ?" Draco tức giận và chỉ vào huy hiệu trên ngực cô.

"Hãy tự nói với bản thân đi!" cô phẫn nộ hét. "Còn anh sẽ ngừng nói những điều mà em phải làm hay không làm không? Bởi vì anh luôn là như vậy!"

"Anh không! Và thực chất anh đã định cởi bộ quần áo chết tiệt này sau khi Blaise ghim nó vào người anh trong sáng hôm đó, nhưng em vẫn tự nguyện đeo chiếc huy hiệu của mình!"

"Thế thì tại sao từ hôm đó đến giờ anh vẫn chưa cởi huy hiệu đó ra, đã nhiều ngày rồi!"

"Bởi vì em chưa cởi!"

"Ồ và anh nghĩ anh lừa được em à bởi nếu em tháo nó ra thì cũng như thừa nhận sự thật rằng đây hoàn toàn là lỗi của em chứ không phải của anh! "

Draco há hốc mồm khi cô cố gắng đi ra và mở cửa để rời đi. Bởi nó tiết lộ một tá học sinh bao gồm Ginny, Ron và Blaise đã nghe lén họ.

"Ừm," ba người họ và đám đông xung quanh ậm ừ. "Chúng tôi chỉ - ý tôi là..." Hermione trừng mắt nhìn xuống tất cả bọn họ và một tiếng gầm gừ thoát ra từ môi cô. Cô ấy quay lại, hoàn toàn không còn sức sống.

"Và nói cho anh biết, Draco, Em sẽ thắng. Vì vậy hẹn gặp lại anh sau."

Blaise nhìn theo hướng đi của Hermione và quay lại nở một nụ cười rất yếu ớt với Draco. "Game on?" Blaise thắc mắc nói. Và mặc dù Draco lắc đầu nguầy nguậy, nhưng đám đông xung quanh bên ngoài đều tán thưởng lời nói đó bằng tiếng vỗ tay và vang vọng một cách vui vẻ, họ đồng ý về một sự thật, đặc biệt là ngay bây giờ, trò chơi đang diễn ra.
------------------------------------------------

"Lấy phù hiệu của bạn đi, ở đây, lấy phù hiệu của bạn ở đây này!" Blaise hét to với giọng nói bùng nổ.

"Ngoài ra còn có cờ, biểu ngữ và những mặt hàng khác ở đây!" Thậm chí có người tham gia cuồng nhiệt khác đã khóc ở ngay giữa Đại sảnh đường, nơi đầy ắp chuyển động, màu sắc và tiếng ồn.

Ngày tháng đã trôi qua và Cuộc chiến chia tay ngày nào vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Cuộc tranh cãi giữa Draco và Hermione đã ngăn cản mọi hy vọng về việc nó sẽ đi vào quên lãng, ngược lại sau mỗi ánh mắt giận dữ và lời nói khó chịu mà hai người họ trao đổi, cuộc chiến diễn ra càng ngày càng sôi động. Và mặc dù các giáo viên đã cố gắng chấm dứt Trận chiến chia tay bằng cách trừ điểm và tịch thu huy hiệu vì sự khó chịu mà nó đã gây ra, nhưng có vẻ mọi nỗ lực đều trở nên vô ích vì mỗi lần tịch thu lại có thêm hàng trăm huy hiệu mới, và việc trừ điểm gây ra rất ít sự sợ hãi.

"Bao giờ thì nó kết thúc chứ?" Hermione bất lực lên tiếng khi cô cúi đầu xuống bàn Gryffindor.

"Không có khả năng đâu." Ginny vui vẻ nói trong khi vung cây cờ Đội Granger của cô ấy.

"Và em sẽ đặt là cờ ngu ngốc đó xuống vì lợi ích của Merlin!" Hermione giận dữ rít lên, khi Ginny vui vẻ vẫy nó với một nhóm các cô gái Ravenclaw đang mang những chiếc huy hiệu màu đỏ mới nhất.

"Không đâu, cho đến khi chúng ta chắc chắn rằng chị đã thắng," Ginny nói chắc nịch. "Cho đến lúc đó, trận chiến vẫn sẽ tiếp diễn!"

Hermione rên rỉ và ngồi phịch xuống ghế. Ngay cả trong thư viện và phòng sinh hoạt chung Gryffindor, không có ai thoát khỏi nó. Mỗi ngày, trận chiến như đi theo cô, chế nhạo cô, và không bao giờ để cô yên. Có vẻ như sai lầm lớn nhất của cô là đã hẹn hò với Draco Malfoy và chia tay với Draco Malfoy.

"Đây quả thực là một điều điên rồ, đây là...." Harry nói với vẻ giận dữ trước âm thanh của đám con trai đang rống lên để được chấp thuận cho Draco vào Đại sảnh, người thậm chí còn không liếc về phía Hermione. "Nó giống như một cuộc diễu hành không bao giờ kết thúc."

"Giống như một rạp xiếc," Hermione nói với giọng trầm.

"Thực sự đó hoàn toàn là lỗi của bồ mà," Ron nói với cô ấy.

Hermione nhìn anh, phẫn nộ. "Rốt cuộc thì bồ đứng về phía ai vậy?"

"Phía bồ, tất nhiên rồi, nhưng khi bồ nói với Malfoy rằng bồ sẽ chiến thắng, giống như kiểu tất cả những người ủng hộ anh ta đã tập hợp lại và giờ họ nhiều gấp đôi trước thậm chí cả về điểm số, đó là lý do tại sao mọi thứ vẫn rất bận rộn, và tóm lại... Hoàn toàn là do lỗi của bồ" Ron kết luận.

"Ron có lý đấy." Harry nói trong sự bực bội khi ai đó đưa tay qua chỗ cậu để đập tay, thể hiện sự ủng hộ với Granger.

"Có lẽ chị nên nói chuyện với Malfoy," Ginny đề nghị. "Chị có nhận ra rằng tất cả điều này sẽ kết thúc nếu hai người quay trở lại với nhau không?"

"Nói với anh ấy?" Hermione nói một cách chua chát. "Sau tất cả những gì mà em đã nghe ư? Bằng cách nào đó thì chị sẽ vượt qua được thời gian này thôi."

"Đó là tùy thuộc vào chị." Ginny nói: "Nhưng em biết chị nhớ anh ấy."

"Không, chị không nhớ," Hermione nói, hơi nhanh so với bình thường. "Chị không nhớ anh ấy, Ginny... anh ấy cũng không nhớ chị." cô nói thêm, trong khi đôi mắt liếc nhìn bóng lưng anh ở bàn Slytherin. Và có lẽ điều này, trên tất cả mọi thứ, trên các huy hiệu, biểu ngữ, lá cờ và những lời chế nhạo thì đó là điều khiến cô buồn nhất.

---------------------------------

Để thoát khỏi đám đông những người ủng hộ Malfoy hỏi anh về chi tiết cuộc chia tay, Draco đã lao vào một hành lang trống và dựa vào bức tường đá lạnh lẽo, lắc đầu không tin. Anh ngày càng trở nên rối loạn hơn bởi mọi người đều muốn biết mọi chi tiết xảy ra giữa anh và Hermione. Làm thế nào mà đã đi xa giới hạn như vậy? Anh cảm thấy rằng ngoài Hermione, anh là người duy nhất cảm thấy thực sự sai trái về toàn bộ sự việc.

"Điều này không thể tiếp diễn mãi mãi," anh nói với chính mình "Nó phải kết thúc một trong những ngày này, phải không?"

"Ồ, em không biết chắc về điều đó đâu Draco," một giọng nói vang lên giữa hàng lang trống vắng.

Draco nhảy dựng lên và thót tim khi nhìn thấy Pansy Parkinson đang bước về phía mình. "Tôi đã nói là tôi sẽ quay lại sau," anh nhanh chóng nói, và lạy Merlin, Pansy là một trong những người anh muốn tránh mặt nhất.

Huy hiệu màu xanh lá cây sặc sỡ của cô với tên viết tắt của Draco được ghim một cách kiêu hãnh phía trên trái tim cô, và Draco lùi vào sau tường, hơi khó chịu trước sự hiện diện của cô.

"Em nghe nói anh đang bắt kịp Granger về số lượng," Pansy vui vẻ nói.

"Vậy sao? Vì thật sự thì tôi cũng không kiểm tra mấy thứ này" Draco nói.

"Chà, còn em thì đã từng. Em thực sự muốn anh thắng," Pansy nói một cách nhiệt tình. "Hermione Granger đó thật kinh khủng, phải không Draco? Cô ấy phải rất kinh khủng khi chia tay với một người như anh. Em thật sự không biết anh đã thấy gì ở cô ấy."

Draco đảo mắt. "Tôi chắc rằng cô sẽ không bao giờ hiểu được."

"Không, em không nghĩ là mình sẽ làm vậy, cô ấy thật tệ," cô ấy nói, như thể đã giải quyết xong vấn đề. Và giờ cô đã dồn anh vào chân tường, và Draco hoàn toàn không biết chuyện đã xảy ra như thế nào. Anh thu mình đến mức tối đa của mình để tăng khoảng cách giữa họ, nhưng nó không giúp ích.

"Pansy, thực sự, tôi không muốn làm điều này," anh nói một cách hợp lý. "Đừng tự làm bẽ mặt mình."

Cô trừng mắt nhìn anh. "Đã có lúc em nghĩ rằng anh sẽ thích điều này."

Anh vỗ nhẹ vào lưng cô. "Chà Pansy, cũng đã có lúc tôi nghĩ rằng cô không gặp vấn đề gì về thần kinh. Xin lỗi vì sự phán xét kém cỏi của tôi."

"Đừng nói với em rằng anh vẫn thích cô ấy, Draco."

"Có sao đâu? Tất cả những gì quan trọng là tôi không thích cô, Pansy. Bây giờ hãy biến ra khỏi đây đi, vì đây là nơi cuối cùng mà tôi muốn đến."

Anh đặt tay lên vai cô để nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay săn chắc của cô quanh eo anh, nhưng trước khi anh nhận ra, Pansy đã nhón chân và hôn lên môi anh.
-------------------------
"Không, không," Hermione nói nhanh khi Zacharias Smith theo sau cô. "Tôi sẽ không nói bất cứ thứ gì liên quan đến Draco, tôi cũng không quan tâm cậu chọn bên nào, nhưng tôi thực sự nên đến lớp ..."

"Cậu biết đấy, tôi có thể đã chọn phe của cậu ngay lập tức, nhưng cậu không muốn nói những gì đã xảy ra giữa cậu và Malfoy, tôi có thể sẽ phải chọn anh ta," Zacharias nói một cách nghiêm túc, và Hermione hoàn toàn biết rõ rằng anh ta là như vậy. Anh ta là một trong số ít học sinh chưa quyết định nên đứng về phía nào, và Zacharias đã rất muốn biết chuyện gì xảy ra với cô với Draco trước khi chọn Đội Granger hoặc Đội Malfoy.

"Smith, đã bao nhiêu lần tôi nói với anh rằng tôi không quan tâm đến việc anh chọn phe nào? Tất cả chỉ là sự thất bại cái của tỷ số ngu ngốc và tôi đã mong đợi một người nào đó với sự trưởng thành và đủ thông minh để tránh xa khỏi đống rắc rối này. Và lạy Merlin, tôi đã nghĩ cậu sẽ khôn ngoan hơn thế."

"Nhưng cậu biết đấy," Smith tiếp tục, dường như không nghe thấy Hermione nói một lời khi họ vội vã dọc theo hành lang để đến những điểm đến cá nhân của họ, "Tôi không nghĩ rằng tôi muốn sát cánh cùng Malfoy, anh ta thật là một kẻ ngang ngược."

"Một kẻ ngang ngược? Anh ấy ư?" Hermione lạnh lùng nói. "Tôi không nghĩ anh ấy là một kẻ ngoan cố khi sự khoan hồng của anh ấy đã cứu cậu và đội của cậu khỏi bị giam giữ sau một buổi tập Quidditch vào đêm khuya."

"Không, tôi cho là không," anh trầm ngâm nói. "Nhưng vẫn còn, tôi cho rằng tôi nên đứng về phía cậu. Dù gì thì cậu cũng là một người có đầu óc khôn ngoan hơn anh ta và sẽ có lý do chính đáng để kết thúc mọi chuyện."

"Được rồi, cảm ơn," Hermione nghiến răng nói.

"Tôi sẽ lấy huy hiệu Granger vào bữa tối hôm nay."

"Uh-huh," Hermione nói một cách không nhiệt tình.

"Cố lên Granger!" Smith hét lên trước khi anh ta đi mất
-----------------------------------------------
Còn một phần nữa là kết thúc truyện 🙆🏻‍♀️ tớ sẽ cố gắng hoàn thành trong tối nay để đăng lên nhé 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro