Untitled part

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có một loại tình yêu, không thể dừng lại được, cũng không thể đến được............Thực sự rất thống khổ. Là yêu đơn phương? không thể nói ra, chỉ có thể nuôi lớn tình cảm trong lòng.

Nhưng yêu đơn phương người mà mình hận nhất, mới là điều thống khổ nhất.Tình yêu đan xen với hận thù, thật giống như ăn một viên kẹo đường để rồi nhận ra đó chính là quả đắng. Cư nhiên, có người vẫn chấp nhận chịu tổn thương chỉ để níu giữ thứ tình cảm vô vọng ấy. Hận đến xương tủy rồi, vậy mà vẫn cố chấp yêu thương, chính là ngu ngốc, vạn phần ngu ngốc.

Độ Khánh Thù, còn ai có thể ngu ngốc hơn cậu chứ?

.

Độ Khánh Thù sinh ra vốn chẳng phải là một ai đó đặc biệt, rốt cuộc cũng chỉ là con  út trong gia đình có ba anh em Độ gia. Người có tài kinh doanh không phải là cậu. Người giỏi ăn nói không phải là cậu. Người thừa kế tập đoàn Sunshine cũng không phải là cậu. Trong gia đình nối nghiệp kinh doanh này, Độ Khánh Thù bị coi như là vô dụng.

Bản thân từ nhỏ đã biết ước mơ là gì, cũng hiểu ra mọi người nghĩ mình là người như thế nào.Khánh thù năm 18 tuổi đã tự dọn nhà ra ở riêng, mở một cửa hàng bánh ngọt. Với cậu, có thể đây không phải là một công việc lâu dài, nhưng cũng đã thõa mãn được ước mơ ấp ủ bao lâu nay.

Khánh Thù thực ra không hề vô dụng như mọi người nghĩ. Chỉ là thượng đế đã chọn nhầm nơi cậu sinh ra.


Vì thời còn nhỏ có sở thích nấu nướng, khác hẳn với hai anh của mình lúc nào cũng chú tâm vào mấy quyển sánh luật, kinh tế, thương mại,.... Khánh thù bị họ hàng nói không thiếu điều gì. Cậu thoạt nhìn cũng không phải chang trai cao lớn mạnh mẽ, cậu có dáng người nhỏ nhắn luôn khiến người khác thâm tâm sinh lý muốn chở che bảo vệ.

Nhưng thực ra, cậu vô cùng mạnh mẽ và cứng rắn, nhìn bề ngoài thực không thể đánh giá bản chất con người. Những tiếng xấu mà cậu phải chịu, những lời ra tiếng vào mà cậu phải nghe cuối cùng cũng đã tối luyện Độ Khánh Thù có được tính cánh tự lập, không cần phụ thuộc vào ai.

Suy cho cùng, mạnh mẽ quá cũng chỉ là con dao hai lưỡi. Chịu đựng được khó khăn và chấp nhận được cả những tổn thương. Dù là trái tim chảy những dòng huyết đỏ, miệng vẫn có thể mỉm cười như hư vô. Cư nhiên đó lại là cái ngu ngốc nhất của Độ Khánh Thù cậu.

.

Thực ra cuộc sống của Khánh Thù vô cùng tẻ nhạt, bởi cậu là một người sống nội tâm. Yêu, ghét, buồn, vui chắc chắn sẽ không biểu lộ, rốt cuộc lại khiến người khác cảm thấy cậu là một con người nhàm chán, cái đích mà cậu đang hướng đến thực chẳng đáng là một nam nhi.

.

 Nhưng mà Hoàng Tử Thao thì không.

Khánh Thù tình cờ quen được cậu nhóc ấy cũng chính là ở cửa hàng bánh ngọt của mình.Ngốc nghếch như thế nào mà đi vào quán nhà người ta quên đem theo ví. Khánh Thù nhìn bộ dạng sợ sệt hệt như một con mèo nhỏ ướt mưa của Hoàng Tử Thao mà cảm thấy có chút thú vị, cư nhiên lại nảy sinh ý muốn làm bạn với con người đơn giản này.

Dù sao cậu từ trước đến nay vốn dĩ đã rất cô đơn, có thêm một người bạn tâm giao, cũng cóthể nói là vui cửa vui nhà.

Hỏi ra mới biết, Tử Thao là người hầu ở Ngô gia nhưng đã bị đuổi ra khỏi biệt thự. Lí do vì sao thì cậu cũng không hỏi, chỉ nghe Tử Thao ngồi ăn bánh kem xả stress nói rằng ở biệt thự Ngô gia ai cũng đều quái gở. Chỉ là nói chuyện với con người này, Khánh Thù thấy vô cùng thoải mái, còn có thể kể chuyện gia đình cho nhau nghe. Nói không quý mến Tử Thao chính là Khánh Thù đang nói dối.

Thời điểm ấy cũng là lúc Hoàng Tử Thao đang làm nhân viên bán hàng ở khu thương mại K&M nên sáng dọn dẹp cửa hàng cho Khánh Thù rồi đi làm việc ở đó đến chiều mới về. Cậu thường xuyên nghe được con gấu trúc đó nói xấu ông sếp của mình, nhìn biểu tình rõ ràng là Tử Thao rất ghét người đó. Nhưng những gì mà cậu kể ra, Khánh Thù chỉ cảm thấy người đó chắc chắn rất thích Tử Thao. Cư nhiên con gấu trúc ấy chối bay chối biến TwT

Kể lể ra mới biết Tử Thao không đâm đầu vào sếp lắm tiền nhiều của kia là vì cậu đã trót yêu mến cậu chủ của mình. Vì nhà Khánh Thù theo nghiệp kinh doanh nên ít nhiều cũng từng được nhồi nhét vào đầu mấy tập đoàn thế lực, trong đó có Ngô thị. Khánh Thù ít nhiều biết về Ngô Diệc Phàm, con người đó quả thực khiến người khác dễ dàng rơi vào lưới tình.

.

Hôm đó bị ông sếp kéo đi tiếp khách, Tử Thao cũng đã dặn Khánh Thù là không ăn cơm ở nhà nhưng chắc chắn sẽ về nhà với cậu. Đến mãi 11 giờ mà không thấy Tử Thao về, cậu cuối cùng lại đi tìm con người ngốc nghếch đó, chỉ sợ cậu đi lạc. Đến nhà hàng XO, cuối cùng không gặp được Tử Thao mà lại gặp được con người quý hóa đó.

Khánh Thù trước giờ cứ nghĩ đó phải là một ông già bụng bia, hói đầu, cố ấn mình vào bộ vest lịch lãm... =.= Ai ngờ đó lại là một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, toát ra khí chất ngời ngời như vậy. Độ Khánh Thù đứng hình một lúc, bản thân không khỏi có chút choáng ngợp. Những con người của kinh doanh, hình như ai cũng mang vẻ ngoài lịch thiệp sang trọngmà đầy bí ẩn như vậy. Đúng là nhìn thẳng vào mắt con người đó,Khánh Thù cậu chẳng thấy một tia cảm xúc nào. Hẳn phải là một con người khó đoán.

Hỏi quý danh mới biết chủ tịch tập đoàn K&M LÀ Kim Chung Nhân. Lúc ấy, Khánh Thù cũng đã mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng thể nhớ ra cái tên này trước kia đã nghe qua ở đâu, sau đó chỉ chào hỏi có lệ rồi quay về nhà. Trước đó Kim Chung Nhân đã nói Tử Thao đi với cậu chủ của mình, Khánh Thù cũng không hỏi thêm. Đi được một đoạn tò mò quay đầu lại, hắn ta vẫn ngồi đó, chìm trong cô đơn tịch mịch. Khánh Thù không dưng lên chút thương hại, dường như hắn ta rất buồn.

À phải rồi, con người đó chính là có tình cảm với Tử Thao mà.

Hoàng Tử Thao rốt cuộc cũng được cậu chủ cho phép trở về nhà, đồng nghĩa với việc Khánh Thù sẽ phải tạm biệt người bạn mới quen được vài hôm. Cậu cuối cùng quay lại với cuộc sống ảm đạm trước đây.

.

Nhưng chỉ một vài hôm sau, gia đình đã cho người đến đón cậu về nhà. Anh trai cả của cậu đã bị tập đoàn Kim kỳ lật tẩy mánh khóe bán hàng bất hợp pháp, phải bồi thường một số tiền không nhỏ, còn bị phạt 2 năm tù giam, tập đoàn Sunshine đành phải do anh trai thứ hai lên quản lí. Khánh Thù từ trước đến nay theo đuổi ước mơ của mình cũng không bị ai cấm cản, nhưng lần này cậu phải bắt buộc tham gia vào chuyện này. Trong thâm tâm cư nhiên cảm thấy thù hận con người tên Kim Chung Nhân kia.

Công việc tưởng chừng như vô cùng khó khăn: xin làm trợ lý cho chủ tịch tập đoàn Kim kỳ, từ đó lợi dụng chức quyền để thu nhập thông tin về sản phẩm bên đó, lật tẩy mánh khóe bán hàng của Kim kỳ, nói cách khác Khánh Thù phải làm gián điệp. Công việc này thực sự phải cần những người như cậu, vì chỉ có người trong gia đình mới thực sự đáng tin tưởng và trước đây cậu dường như không tồn tại trong gia đình này, có tên là Độ Khánh Thù đi nữa cũng không ai nhận ra cậu là người của Độ gia.

Thực ra đối với một người che dấu cảm xúc giỏi như Khánh Thù, cậu hoàn toàn có thể qua mắt được Kim Chung Nhân.

.

Cứ nghĩ việc này vô cùng khó khăn ai ngờ khó thật... =v= Kim Chung Nhân không phải là một con người đơn giản, hắn cũng như cậu, không bao giờ để lộ cảm xúc thật của mình. Hắn ta thời gian đầu cũng tỏ ra nghi ngờ, vì vậy Khánh Thù phải hành động vô cùng cẩn mật, lúc đầu làm việc chăm chỉ cũng để chứng minh cho hắn ta thấy cậu thực sự có tài, rồi sau đó mới lợi dụng sự thiếu cẩn trọng của hắn mà hành động trót lọt.

Kim Chung Nhân đối với Độ Khánh Thù vô cùng khách sáo, đôi lúc cậu mơ hồ cảm thấy hắn đã biết điều gì đó, rồi lại tự động viên bản thân cố gắng lên, chỉ cần hoành thành nhiệm vụ này nhanh gọn, cậu sẽ lại được tự do, không còn vướng bận điều gì về gia đình nữa.

Trong một lần tập đoàn Kim Kỳ hoàn thành được một bản hợp đồng lớn, trong đó người đóng góp lớn nhất là Độ Khánh Thù, Kim Chung Nhân đã riêng tư mời cậu đi ăn tối để chúc mừng thành quả. Tất nhiên khi nhìn vào đôi mắt của hắn, thu vào tầm mắt cậu chỉ là ánh mắt tràn đầy tự hào, đôi đồng tử ẩn hiện niềm vui. Nhưng cậu biết, ánh mắt này là giả. Hoàn toàn là giả. Chỉ là cậu không biết trong tâm hắn nghĩ gì.

"Nào, cạn ly vì thành công của chúng ta. Khánh Thù, cậu là người có công lao rất lớn, vì thế đích thân tổng giám đốc tôi đây phải mời cậu một bữa tối."  Kim Chung Nhân nâng ly rượu, khóe miệng khẽ  nhếch lên. Hắn ta mặc một bộ vest màu xám cho làm nổi bật làn da màu đồng khỏe khoắn. Cơ hồ khóe mắt Khánh Thù có hơi giật giật, nhìn hắn ta mọi ngày đều như vậy, cớ gì hôm nay lại quyến rũ hơn. " Cậu quả là một trợ lý giỏi. Tôi quả là không nhìn nhầm người."

"Kim tổng quá khen, công lao lớn nhất vẫn là ngài." Cậu khẽ nâng ly rượu sóng sánh sắc đỏ thẫm, mắt nhìn hắn ta toàn là ý cười. Hai chiếc ly chạm vào nhau, ẩm thanh trong trẻo làm nổi bật không gian yên ắng. Ngày thường Kim Chung Nhân cũng vậy, trừ khi có công việc, hắn ta một câu bẻ đôi cũng nhất nhất không nói thừa. Khánh Thù vì thế mà một chút cũng không nhìn ra hắn là một người như thế nào.

"Cậu có tài năng như vậy quả thực rất hiếm." Kim Chung Nhân vẫn không ngớt lời tán dương cậu, ý cười trong đôi đồng tử màu nâu thẫm kia vẫn không tan biến. Sinh ra trong một gia đình theo nghiệp kinh doanh như vậy, ít nhiều Khánh Thù vẫn thừa hưởng được một chút tài năng, điều này cũng không phải điều lạ "Tôi chỉ tò mò một chuyện, liệu tài năng có đi kèm với sự trung thành?"

Khánh Thù cảm nhận được một chút hàn khí tỏa ra từ người Kim Chung Nhân. Cậu nhận ra dường như hắn ta đã biết điều gì đó, nhưng cậu tuyệt nhiên không biểu lộ ra ngoài nỗi sợ mơ hồ của mình, chỉ ngập tràn ý cười trong mắt, miệng không ngớt lời tán thành.

"Anh cả của cậu thực sự có tài đó, nhưng rất tiếc tôi khiến cậu ta ra nông nỗi này rồi. Nhưng tôi cũng rất bất ngờ, em út như cậu lại có tài năng hơn cả, vì lí do gì mà phải vào Kim kỳ làm việc?" Gương mặt Kim Chung Nhân khẽ ngẩng lên một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, nhấp ngụp rượu vang đỏ thẫm.

Sống lưng Độ Khánh Thù dường như có dòng điện chạy qua. Nhưng cậu vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, coi như không có chuyện gì xảy ra.

"Kim tổng, tôi thực sự không thể hiểu ý ngài."

" Gián điệp, vụ này của cậu thực sự thất bại rồi." Kim Chung Nhân hắn lúc nào cũng thường trực trên môi nụ cười nủa miệng đó, nhưng không có nụ cười nào là tử tế cả. 'Chúc ngủ ngon!"

Ngay sau đó, ý thức của Độ Khánh Thù ngày càng tê dại rồi vô thức mà gục xuống bàn. Kim Chung Nhân cầm ly rượu tiếp tục uống cạn, nhìn người đối diện một cách tà mị.

Lúc tỉnh dậy, Khánh Thù nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ, một căn phòng xa lạ, trên người không còn một mảnh vải, cậu giật mình quấn chiếc chăn to sụ quanh người. Cùng lúc đó, Kim Chung Nhân từ trong phòng tắm bước ra, trên người cũng chỉ quấn chiếc khăn tắm hờ quanh hông.

"Kim tổng.....ngài đã làm gì tôi..."

"Làm gì nhỉ? một hình phạt chăng?" Kèm theo đó là một nụ cười ẩn chứa sự thú vị.

Độ Khánh Thù dường như không tin vào mắt mình, tên tổng tài biến thái mà cậu vô cùng căm ghét đó đã không biết vô liêm sĩ mà chiếm đoạt thân thể của cậu. Lại còn dụ hoặc cậu uông rượu có thuốc mê. Chỉ lơ là mất cảnh giác có một giây, ngay lập tức đã bị hắn ta lật tẩy.

"Nếu như anh đã biết mọi chuyện rồi thì thôi, tôi cũng chẳng có gì để thanh minh. Tôi sẽ gửi đơn xin nghỉ việc."

"Khoan đã, Độ Khánh Thù, cậu đã vào hang cọp rồi thì khó mà thoát ra lắm. Nghĩ tôi dễ dàng để cậu đi như thế tì quả thực cậu vô cùng đơn giản rồi! " 

Khánh Thù nhún vai, một mực không để lộ sự lo lắng bây giờ của mình. "Tùy anh thôi, muốn kiện tụng gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."

"Người có tài năng như cậu đương nhiên tôi cũng sẽ không kiện tụng" Khánh Thù không khỏi bất ngờ ngẩng đầu lên nhình hắn, biểu tình đó có vẻ không phải là đùa cợt. "Nhưng với điều kiện, cậu phải ở đây làm việc cho tôi. Phải thật trung thành như trước đây cậu từng giả vờ." 

"Người như anh tôi sẽ nhất quyết không phụng sự. Anh kiện tụng gì cũng được, dù sao kế hoạch của tôi cũng thất bại rồi."

"Cậu tốt nhất đã thua thì nên nghe theo lời người thắng cuộc đi. Tôi không đảm bảo sự an toàn của gia đình cậu cùng với người anh bị giam trong tù của cậu đâu."

"Anh...."

.

Cuối cùng, từ người của Độ gia gài sang để làm gián điệp do thám tình hình tập đoàn Kim kỳ, Khánh Thù đã bị tổng tài của Kim kỳ Kim Chung Nhân gài bẫy được. Cậu rơi vào tình huống khó xử, không thể trả thù giúp anh trai, lại còn bị điều khiển, bất đắc dĩ phải làm trợ lý cho Kim Chug Nhân.

Cậu vốn đã hận hắn ta, sau việc đó còn hận hơn gấp vạn lần.

Hắn còn đem cậu ra làm trò đùa, mỗi khi không thoải mái đều đem cậu ra làm công cụ phát tiết.Khánh Thù cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng mọi sự trừng phạt từ hắn, chờ đợi lúc nào đó lợi dụng hắn lơ là mất  cảnh giác có thể thoát ra chốn địa ngục này.

Mối quan hệ về thể xác dần dần làm liên kết giữa Kim Chung Nhân và Độ Khánh Thù ngày càng bền chặt. Hắn không thể phủ nhận làm tình với cậu đem đến cảm giác kích thích như vậy, bản thân cũng không thể lên giường với ai khác ngoài cậu. Còn cậu có đôi khi bất lực buông xuôi, không thể chống cự được lại sinh ra cảm giác muốn được hắn phát tiết, mới 18 tuổi xuân xanh mà đã mất dần cảm giác với nữ nhân.

Bị hắn lôi lên giường và chiếm đoạt bất cứ lúc nào, bất kể nơi đâu đã trở thành một việc thường xuyên với Khánh Thù, có thể ví như việc đánh răng 2 lần mỗi ngày. Hai người họ chẳng qua là không hề có tình cảm với nhau, vướng vào một chút dục vọng cũng không đáng lo ngại. Khánh Thù còn hận Kim Chung Nhân nữa là đằng khác.

.

Nhưng mà, một thứ cảm xúc kì lạ đã dần dần nâng lên trong tâm của Khánh Thù. Thứ cảm xúc không tên ấy, cậu thực sự không thể định nghĩa nổi. Có lẽ là nó bắt đầu xuất hiện, kể từ khi...

Kim Chung Nhân khi làm tình với cậu đã hỏi xem cậu có đau không

Kim Chung Nhân khi làm tình đã không ngừng gọi tên cậu một cách mê đắm

Kim Chung Nhân khi làm tình xong sẽ ngủ bên cạnh cậu

Kim Chung Nhân nhắc nhở thói quen bỏ bữa sáng của cậu

Kim Chung Nhân mua thuốc cảm cho cậu

Kim Chung Nhân, Kim Chung Nhân,...Trong đầu Khánh Thù chỉ lởn vởn ba chữ Kim Chung Nhân đến tẩu hỏa nhập ma, muốn gạt bỏ những ý nghĩ đó ra khỏi đầu nhưng toàn bất lực.

.

Và....

Độ Khánh Thù khi làm tình đã không còn chống cự

Độ Khánh Thù thường xuyên nhìn trộm hắn trong lúc làm việc

Độ Khánh Thù chịu ngủ chung giường

Hai con người đó ràng buộc nhau về thể xác, không biết bao giờ đã nảy sinh tính chiếm hữu độc quyền. Đều là ham muốn đối phương, nhưng lại không hề biểu lộ cảm xúc. Kim Chung Nhân vẫn nghĩ cậu còn hận thù hắn đến tận xương tủy. Độ Khánh Thù lại luôn băn khoăn không biết hắn ta đang nghĩ gì, có nghĩ đến cậu không.

Kim Chung Nhân khi nhìn thấy cậu thân mật với đồng nghiệp khác chắc chắn sẽ lại chiếm đoạt cậu để thõa mãn nổi túc giận mơ hồ. Nhưng hắn không biết đó chính là ghen.

Độ Khánh Thù khi tận mắt nhìn thấy sự quan tâm chăm sóc của hắn dành cho Hoàng Tử Thao, cư nhiên thâm sinh ra đố kỵ. Mối quan hệ gắn bó với Tử Thao đều bị cái bóng của Kim Chung Nhân che mất, nhìn thấy Kim Chung Nhân ôn nhu ân cần với Hoàng Tử Thao mà mọi ngày cậu không được hưởng sự chăm sóc ấy, Khánh Thù hận Kim Chung Nhân, hận cả Hoàng Tử Thao.

Đến lúc ấy mới nhận ra, cậu yêu hắn đến dường nào. Mới nhận ra cạu chẳng là cái gì trong lòng hắn, cũng chỉ là một công cụ phát tiết không hơn không kém. Bấy lâu nay cứ nghĩ hắn đã dành một chút tình cảm cho mình, cuối cùng lại là tự mình đa tình.

Dù là trên thương trường, hay trên tình trường, Kim Chung Nhân vẫn luôn là người thắng cuộc. Kẻ thất bại như cậu, chỉ dám giấu kín nội tâm, cất giữ cảm xúc, tuyệt nhiên sẽ không nói ra. Vì khi nói ra, cậu chỉ là một kẻ vô dụng.

Cứ như vậy, trong suốt hai năm liền, Khánh Thù vì yêu Kim Chung Nhân mà tình nguyện ở bên hắn làm trợ lí đắc lực. Tuy hắn vẫn cứ lạnh lùng với cậu, mối quan hệ gần gũi nhất chỉ khi lên giường với nhau nhưng Khánh Thù vẵn nguyện ý ở bên hắn ngu ngốc như vậy. Dù là người mình hận nhất đi nữa, nhưng đã lỡ yêu rồi, thâm tâm vô cùng khó xử, rốt cuộc lại là làm theo lời trái tim mách bảo.

Một trong hai mà không nói ra tâm tư, đến cuối cùng sẽ phải hối hận.

 Cùng lúc đó anh trai cả của Khánh Thù cũng được tự do sau hai năm bị giam giữ. Không còn gì để tiếp tục níu giữ mối quan hệ này, Khánh Thù đã nộp đơn xin nghỉ việc.

Kim Chung Nhân đã chấp nhận

Hai năm gắn bó với nhau dù chỉ là xác thịt nhưng rốt cục buông tay nhau dễ dàng như vậy. Lời tạm biệt của cả hai bên cũng chỉ là lần làm tình cuối cùng, về cơ bản cả hai đều nhất loạt buông tay. Giống như đang cầm một sợi dây thun, cả hai đều cùng thả tay ra thì chẳng ai phải đau đớn. Nhưng thực ra, Khánh Thù lại là người buông tay ra chỉ sau Kim Chung Nhân một vài dây, sợi dây bắn về phía cậu, toàn bộ trái tim đều đau nhói. Hai người họ quay về với sự xa lạ trước đây. Tình cảm ngu ngốc của Khánh Thù cũng sẽ được cậu chôn sâu, cùng với một người lạ từng quen, cái tên Kim Chung Nhân đã  từng vô cùng quen thuộc.

Khánh Thù rời xa Bắc Kinh, rời xa thành phố có con người mà cậu yêu nhất, cũng là người mà cậu hận nhất. Cậu đến Trùng Khánh phát triển sự nghiệp. Bản thân cũng đã trưởng thành, cậu cũng đã biết kết hợp khả năng mình hiện có cùng với ước mơ mà mình từng mong mỏi, đó là mở một nhà hàng kinh doanh bánh ngọt. Công việc bận rộn mệt mỏi đôi lúc làm cậu quên đi người mà mình vẫn luôn nhớ thương. Nhưng đó chỉ là nhất thời thôi.

Một lần tình cờ gặp lại Kim Chung Nhân trong một buổi tiệc, Khánh Thù vô cùng bất ngờ. Yêu thương kìm nén bấy lâu cư nhiên trỗi dậy. Cậu từ xa ngắm nhìn hắn thật lâu, thật kĩ. Sau ba năm, hắn chẳng thay đổi gì nhiều, vẫn là bề ngoài phong lưu đa tình nhưng khó đoán, cậu vô cùng tò mò không biết hắn đã có ai bên cạnh thay cậu chăm sóc hắn hay chưa. Hai người vô tình chạm mặt, Kim Chung Nhân rất vui vẻ mà bắt tay chào hỏi cậu, giống như bao người khác. Nhưng đến cuối cùng tiệc tàn, hai người họ lại men theo con đường cũ, quấn quýt lấy nhau làm tình. Dường như có xa cách bao nhiêu vẫn không mất đi mối liên kết bền chặt giữa hai người. 

.

"Anh ngủ rồi à?"  Độ Khánh Thù huơ huơ tay trước mặt Kim Chung Nhân. Hình như hắn đã ngủ say. Cánh tay hắn vẫn còn vòng qua người cậu ôm chặt. Sau trận ân ái vừa rồi, hắn ta vì mệt nên đã nhắm nghiền hai mắt, rèm mi buông xuống, ngay cả lúc này trông vẫn thật hút hồn.

Khánh Thù cũng mệt nhưng cậu không ngủ được, chỉ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của hắn ta, cảm nhận từng chút hơi thở gần gũi. Đã bao lâu rồi không được nhìn dáng vẻ thân thuộc này? Cậu không biết. Chỉ biết đã rất lâu rồi không được hằng ngày nhìn ngắm con người đó, lạnh lùng và cương nghị trong bộ vest lịch lãm, nam tính. Khánh Thù một tay nhẹ nhàng luồn vào tóc hắn, cảm nhận từng chút mồ hôi bết dính, tâm trạng không khỏi phấn khích, đuôi mắt nheo lại, muốn nhìn rõ từng sợi tóc của hắn. Cậu đặt nhẹ bàn tay lên gương mặt góc cạnh đó, khẽ khàng nhích mặt lại gần một chút, một chút. Tâm trạng mơ hồ lo sợ, sau đêm nay, hai người sẽ chỉ là một ai đó xa lạ. Cậu muốn tranh thủ từng giây từng phút được ở cạnh thân ảnh này.

"Kim Chung Nhân, anh biết không? Em rất nhớ gương mặt này của anh, nhớ thân ảnh cao lớn của anh, nhớ từng hơi thở của anh.Em rất nhớ anh, liệu anh có từng nhớ em dù chỉ một giây? chắc là không đâu nhỉ?" Khánh Thù không kìm nén được mà khẽ đặt lên môi anh một nụ hôn phớt nhẹ.

"Kim Chung Nhân, em đã yêu anh. Từ rất lâu rồi. Liệu giứa hai người chỉ có quan hệ xác thịt thì có tình yêu thực sự không? Thực ra, em không cần anh phải yêu em, em sẽ giữ tình cảm này trong lòng, mãi mãi..."

Sáng hôm sau thức dậy thì Kim Chung Nhân đã rời khách sạn từ lâu, Khánh Thù vùi mặt vào trong chăn, giấu đi những giọt nước mắt đang lăn dài, bên cạnh cậu không còn hơi ấm của hắn nữa. Một niềm thất vọng dâng trào trong đáy mắt.

.

Một tháng sau, nhà hàng của Khánh Thù có hợp đồng làm ăn với bên tập đoàn Kim kỳ, Khánh Thù là chủ sở hữu, đương nhiên phải đại diện cho nhà hàng đến Bắc Kinh để gặp Kim Chung Nhân. Khỏi phải nói cậu hồi hộp đến mức nào.

Nhưng đáp lại sự hồi hộp của cậu, Kim Chung Nhân không tham gia vào việc kí hợp đồng mà thư kí của hắn đại diện. Trái tim cậu chùng xuống, một tia hụt hẫng lóe lên trong đáy mắt.

Sau buổi kí hợp đồng đó, thư kí riêng của Kim Chung Nhân kín đáo dặn Khánh Thù tới một khách sạn ở gần đó.

Cậu biết hắn gọi cậu đến để làm gì. Biết rất rõ. Nhưng vẫn ngu ngốc đến khách sạn đó.

Lúc mở cửa phòng khách sạn, Khánh Thù nghĩ là mình vào nhầm phòng. Căn phòng khách sạn năm sao không chỉ vô cùng tráng lệ mà còn được trang trí vô cung tinh xảo. Những giỏ hoa hồng được điểm xuyến ở khắp nơi, còn có ánh nến lung linh huyền ảo. Cậu trong đời chưa bao giờ được thấy một khung cảnh nào đẹp đến vậy. Nhưng không đứng ở cửa lâu, Khánh Thù vội vàng rời đi, chắc chắn là đã nhầm phòng. Nhưng một cánh tay mạnh mẽ đã kéo cậu lại, là Kim Chung Nhân.

"Anh..."

"Ừ . Là tôi, em không vào nhầm phòng đâu."

"Nhưng sao....."

"Cứ vào bên trong đã"

Kim Chung Nhân bàn tay ấm áp vẫn nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng kéo cậu vào trong phòng. Không như những cử chỉ mạnh mẽ mọi lần ném cậu lên giường, hung bạo xé quần áo của cậu.

Khánh Thù mãi mê ngắm nhìn toàn bộ căn phòng tráng lệ mà không để ý có một vòng tay đã ôm lấy cậu từ đằng sau.

"Đẹp không?"

"Ừm đẹp. Nhưng...."

"Đó là của em"

"......."

Nói rằng đó là màn cầu hôn kinh điển là vô cùng đúng. Nói rằng đó là màn cầu hôn cẩu huyết như trên phim cũng không phải là sai. Khánh Thù về cơ bản đầu óc mờ tịt, không nhớ chi tiết những gì đã xảy ra, chỉ nhớ đúng ba chữ "Lấy anh nhé?" của ai kia, sau đó hai mắt mờ hơi nước.

Thì ra đêm hôm đó, những gì Khánh Thù nói ra Kim Chung Nhân đều nghe thấy hết. Hắn không hề hay biết cậu đã yêu hắn lâu như vậy, yêu hắn nhiều như vậy. Kim Chung Nhân nằm yên lẳng lặng nghe hết những gì cậu nói, trở nên trầm mặc. Đợi đến khi cậu ngủ say, hắn mới nhẹ nhàng ôm cậu chặt hơn một chút, ôn nhu hôn lên mi mắt cậu, nơi vẫn còn đọng lại một giọt nước trong veo.

Thực ra không phải Kim Chung Nhân trốn tránh Khánh Thù, chỉ là hắn cần thời gian để suy nghĩ. Đến khi chắc chắn về tình cảm của mình mới mạnh dạn cầu hôn cậu. Hắn muốn kết hôn với cậu, không phải là vì thương hại cậu yêu đơn phương hắn suốt hai năm qua mà là vì những lần quan hệ xác thịt đã khiến hắn nghĩ hắn chỉ yêu cơ thể cậu, không nhận ra tình cảm của mình. Những lần gần gũi đó đã tạo nên một liên kết bền chặt giữa hai cơ thể, hai tâm hồn. Kim Chung Nhân không ngờ rằng trên thương trường hắn nguy hiểm sắc bén bao nhiêu thì trên tình trường lại ngu ngốc mê muội như vậy.

"Không phải là thương hại em chứ?"

"Ngốc" Hắn không nói là có hay không, chỉ trả lời mơ hồ, ngầm trách cậu, sau đó lại kéo cậu vào lòng ôm thật chặt, dường như không bao giờ muốn buông cậu ra nữa.

Khánh Thù trong lòng Kim Chung Nhân khẽ mỉm cười hạn phúc.

Cái kết thúc này giống như trong chuyện cổ tích mà, đúng không?

.

Lễ kết hôn của Kim Chung Nhân và Độ Khánh Thù không mời nhiều khách, không cho phép báo chí vào đưa tin. Hai người họ chỉ mời hai bên gia đình và những người bạn thân thiết. Tất nhiên trong đó có Ngô Diệc Phàm và Hoàng Tử Thao.

"Diệc Tử, đừng làm rộn. Đứng lại nào!" Một đứa trẻ nhỏ chạy nhanh nhẹn về phía trước, đằng sau là hai nam nhân, một người vội vàng chạy theo đứa nhỏ, một người thong thả đi, chăm chú nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ phía trước. Chợt, nam nhân phía trước quay người lại "Phàm! Anh còn không mau trông con" 

Bỗng nhiên Diệc Tử vấp phải một hòn đá, ngã về phía trước.

 "Ấy, cẩn thận nào!" Thực là may, ai đó đã đỡ được con nhóc. Tử Thao và Diệc Phàm phía đằng sau không đỡ kịp sợ chết ngất.

"Đô Đô" Tử Thao tròn mắt nhìn ân nhân

"Ừ. Đào Đào à?" Khánh Thù ôn nhu mỉn cười nhìn Tử Thao, sau đó ngó ra đằng sau "Chào anh. Ngô Diệc Phàm"

Diệc Phàm gật đầu, thay cho lời chào "Kim Chung Nhân đâu?"

"Anh ấy ở bên trong phòng thay đồ". Sau đó, theo lời chỉ dẫn của Khánh Thù, Diệc Phàm đi tìm Kim Chung Nhân. Tất nhiên là anh bị ép trông Diệc Tử. Nhóc con xoắn xuýt chạy theo baba.

"Cậu đúng là làm tớ bất ngờ nha!" Tử Thao vỗ vai Khánh Thù "Ai mà tin được cậu có thể yêu cái tên đó chứ" (khúc này ai muốn biết rõ hơn thì mời đọc " cậu chủ a~ chậm lại đi~ " nha)

"Haha. Yêu được mới tài chứ."

Cả hai cùng phá lên cười, dường như thời gian đang quay trở lại lúc hai người còn ở "DoDo sweetcake', vô cùng thân thiết và gắn bó.

"Thôi. Bọn mình vào bên trong kia đi" Khánh Thù chỉ vào phía bên trong lễ đường. "Sắp đến giờ rồi"

"OK"

                                                      ----------------HẾT--------------------

Nhớ cmt nhớ vote nha mấy nàng :* :* <3 <3













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro