Không cần có tiêu đề (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 铁铁

Lofter: https://tietie194.lofter.com/post/30f89e15_1cc6384d9?act=qbwaptag_20160216_05

Hai người thở hổn hển ngồi hai góc phòng, giống như hai con thú nhỏ mùa đông ngồi co ro trong ổ, cố gắng chống chọi giá rét. Nhậm Dận Bồng khóc nức nở dùng dầu hoa hồng bôi vào vết thương trên người, Trương Gia Nguyên hút thuốc, một điếu lại một điếu dụi vào gạt tàn. Thế giới ầm ầm sụp đổ, sau khi tận thế chính là im ắng, không có hơi người, còn cầu đường sống gì nữa. Trương Gia Nguyên không hối hận hôm nay đã đánh nhau với Nhậm Dận Bồng, giống như đoạn thời gian viên mãn lúc trước, nếu còn có thể quay lại, hắn vẫn sẽ lựa chọn tiến về phía anh. Nếu nói có tư tâm, đó chính là hắn không muốn kết cục này, hắn phải đích thân viết lại hết thảy. Nhân vật chính Nhậm Dận Bồng vui cũng tốt, ghê tởm cũng được, cùng hắn không quan hệ. Chỉ cần chuyện xưa của hai người bọn họ còn có một người tiếp tục viết, chuyện xưa liền vĩnh viễn không kết thúc.

Qua nửa ngày, Trương Gia Nguyên ngậm thuốc lá, chậm rãi đi về phía Nhậm Dận Bồng, hút một ngụm, đem khói thổi hết vào mặt Nhậm Dận Bồng. Nhậm Dận Bồng bị hắn làm sặc mà ho khan.

Đoạn thời gian bọn họ còn ôn tồn, Trương Gia Nguyên thường thường tránh tổ tiết mục ngồi xổm ven đường hút thuốc, mà Nhậm Dận Bồng mỗi lần ngửi được mùi khói thuốc trên người hắn luôn là một bộ dáng đảo mắt chép miệng, cực kỳ giống tiểu tức phụ bị ủy khuất. Trương Gia Nguyên phải phí sức lực thật lớn một ôm hai dỗ ba cam đoan, mới có thể làm việc này qua đi. Không cai được thuốc, về sau Trương Gia Nguyên hút xong liền xịt thơm miệng bạc hà, rửa tay một lần lại một lần đến khi khớp xương hồng hồng, mới dám vẻ mặt chột dạ trở lại phòng ngủ, sợ bị đoán được. Nhậm Dận Bồng ngược lại cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ là từ đó về sau, Trương Gia Nguyên phát hiện hộp thuốc mỗi ngày chỉ có hai điếu. Luôn luôn như thế.

"Làm sao vậy Bồng Bồng, lại ghê tởm?" Trương Gia Nguyên cầm điếu thuốc đối mặt Nhậm Dận Bồng, khi điếu thuốc cực nóng rời xa một chút, Nhậm Dận Bồng không thể không sinh ra phản ứng trốn tránh.

Phản ứng này làm Trương Gia Nguyên càng bực bội, hắn không rõ Nhậm Dận Bồng vì cái gì lại nói hắn ghê tởm, vì cái gì quan hệ hai người bọn họ càng ngày càng đóng băng, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, hắn chưa từng thực sự hiểu người kia.

Ánh trăng bị mây đen che khuất, hắn vô pháp chịu đựng đêm tối không có ánh trăng, kỳ thật hắn cũng si tâm mà tham lam muốn nhờ ánh trắng gột rửa. Hắn đã từng cho rằng người kia là bạch nguyệt quang rụt rè cao quý, treo trên trời cao, bầu trời sao vô ngần tất cả đều là làm nền cho anh. Quả thật, ánh trăng vẫn là ánh trăng, chỉ là nhìn kỹ, mặt ngoài kỳ thật một mảnh gồ ghề lồi lõm, lấy đâu ra trong sáng như bạc. Như vậy thật tốt, không cần thương tiếc, hắn đúng là bị mỡ heo che tâm mới muốn cùng anh trải qua nhân sinh như truyện đồng thoại. Nếu vô pháp trở lại ngày xưa, mà hắn cũng vô pháp thoát thân, hai ta liền cùng nhau trầm luân, anh không xứng ở trên bầu trời cao cao, kỳ thật sớm nên bị hắn kéo vào vũng bùn.

"Anh nói, nếu em đem quan hệ của hai ta nói cho mọi người biết, Bồng Bồng Tử có phải hay không từ đây hoàn toàn về nhà làm người bình thường, còn phải trả một số tiền lớn bồi thường vi phạm hợp đồng."

Trương Gia Nguyên như nguyện thấy được biểu tình kinh hoảng thất thố của Nhậm Dận Bồng. "Kỳ thật anh không cần sợ hãi, anh là một kẻ tồi tệ, nhưng em còn muốn kiếm tiền" Trương Gia Nguyên nhún vai, vẻ mặt không sao cả, trước khi ra khỏi phòng, nhẹ lưu lại một câu, "Nói như thế nào đây, chỉ có thể nói anh không xứng đi."

Một bước cuối cùng trước khi Trương Gia Nguyên ra khỏi cửa, phía sau lưng truyền đến một trận tiếng công kích, ghế dựa một giây sau cũng ầm một tiếng vang lớn rơi xuống đất. Trương Gia Nguyên không quay đầu lại.

Ngày hôm sau, Trương Gia Nguyên ở trước camera ôm Nhậm Dận Bồng, một bộ muốn đem người tiến vào trong lồng ngực hắn, cười tủm tỉm đối với ống kính nói: "Em rất tốt, Bồng Bồng cũng vậy, chúng em đều rất tốt."

Sau khi kết thúc phỏng vấn, vài người đồng đội vây quanh Nhậm Dận Bồng nói vài câu an ủi, đơn giản là muốn anh đừng để trong lòng. Nhậm Dận Bồng chân thành cảm tạ đồng đội. Nhìn quét một vòng, sớm đã không thấy thân ảnh Trương Gia Nguyên, Nhậm Dận Bồng nghĩ như vậy là tốt nhất.

Đáng tiếc loại lừa mình dối người này cũng không có duy trì bao lâu, Nhậm Dận Bồng nhận được tin nhắn WeChat: "Tối hôm nay tới phòng khách sạn của em, nếu không anh cứ chờ xem." Mà ở khung thoại, tin nhắn cuối cùng của Trương Gia Nguyên ngày trước, là vào đêm Nhậm Dận Bồng không về ngủ ấy, hỏi anh ăn cơm chưa, thật lâu không thấy Nhậm Dận Bồng trả lời, ngữ khí vẫn là ôn nhu, thật cẩn thận, qua mười phút vẫn không thấy trả lời, Trương Gia Nguyên lại gửi cho anh một icon thỏ con rơi lệ.

Thật châm chọc a, Nhậm Dận Bồng nghĩ, tựa như cảm tình của bọn họ bây giờ.

Nhậm Dận Bồng vẫn quyết định đi, trước khi gõ cửa phòng Trương Gia Nguyên còn cố ý nhìn chung quanh, sự nghiệp của anh chịu không nổi hai lần đả kích. Trương Gia Nguyên thực mau mở cửa, để Nhậm Dận Bồng đi vào lại nhanh chóng đóng cửa lại.

Ngày hôm qua hai người như kẻ địch, hôm nay trước ống kính biểu diễn huynh đệ tình thâm, lúc này có vẻ vô cùng xấu hổ. Nhậm Dận Bồng hai tay bấu chặt, sắc mặt tái nhợt, tiếng hít thở thật mạnh.

"Ngồi đi" Trương Gia Nguyên bình thản như không có chuyện gì xảy ra, giống như bên đường nhặt được Nhậm Dận Bồng lưu lạc sau đó hảo tâm thu lưu anh, phảng phất tất cả mọi chuyện như màn kịch một vai của Nhậm Dận Bồng.

Nhậm Dận Bồng nhìn chung quanh một vòng, trên sô pha sớm đã chất đầy quần áo của Trương Gia Nguyên, mà chủ nhân còn đang ngồi miết lưng ghế, nơi duy nhất anh có thể ngồi chỉ có giường lớn đầy ái muội kia.

"Lúc này nghe lời, bảo anh ngồi anh cứ ngồi đi." Nhậm Dận Bồng mông vừa mới ngồi xuống, thanh âm Trương Gia Nguyên lại từ trên đỉnh đầu anh truyền đến.

"Không tiện lắm, như vậy không tốt, anh đi trước." Nhậm Dận Bồng đứng dậy muốn đi. Rèm cửa bị Trương Gia Nguyên kéo kín, một tia sáng cũng không lọt vào được. Trong phòng đèn trần tắt hết, chỉ còn đèn ngủ đầu giường đang bật. Chính mình vội vã từ cửa đi vào, khung cảnh tối tăm, ngồi ở một góc giường xoắn ngón tay, hai người khoảng cách gần trong gang tấc, cực kỳ giống gian phu dâm phụ. Người trước mặt lại như kẻ điên, là ai cũng đều muốn chạy.

Trương Gia Nguyên vô tội nhướng mày, biểu tình như chứng kiến trò cười lớn nhất thiên hạ, phảng phất như mất trí nhớ, bộ dáng thuần lương giống học sinh cao trung nên có. "Em thật không hiểu không tiện chỗ nào, tới phòng đồng đội chơi có làm sao đâu." Trương Gia Nguyên nói nói còn giả bộ vỗ vỗ đầu, "Đúng rồi, thời điểm anh vừa vào phòng hoảng hốt gì vậy? Em lại không phải trạm tỷ tư liên của anh, em là đồng đội anh, vào phòng đồng đội vì sao phải như vậy?"

"Bồng Bồng, trạm tỷ kia đẹp không, hai người đã làm gì rồi?" Trương Gia Nguyên cực kỳ giống huynh đệ hỏi thăm chuyện bát quái, hoàn toàn không có phẫn nộ chém giết ngày hôm qua, nếu bỏ qua biểu tình âm tình bất định trên mặt hắn. Cho nên kỳ thật càng như là, sự tình ngày hôm qua vẫn chưa kết thúc, mà biến thành mở bài, mở ra chuyện xưa phiên bản 2.0.

Đáng tiếc nhân vật chính còn lại không muốn viết tiếp bản 2.0 này, Nhậm Dận Bồng vẫn là bộ dáng người bị hại, như là Trương Gia Nguyên ép anh làm kỹ nữ.

"Không liên quan đến em, em buông tay ra, để anh đi." Nhậm Dận Bồng gắt gao nhìn chằm chằm Trương Gia Nguyên, từng câu từng chữ, nói rất chậm, rất bình tĩnh, nhưng rất nhấn mạnh, thực rõ ràng.

Trương Gia Nguyên nếu là thật nghe lời Nhậm Dận Bồng, hắn liền không phải Trương Gia Nguyên, Nhậm Dận Bồng thực ra lý giải hắn rất đúng, hắn không phải cái gì tiểu cẩu đáng yêu hài hước, hắn là dã lang cố chấp lạnh nhạt, ngang ngược kiên cường lại điên rồ. Vị thành niên hắn xăm mình hút thuốc, lớp mười hai dứt khoát tạm thời từ bỏ việc học tới tranh giành trong giới giải trí nước đục này, hắn nguyện ý đi chinh phục hết thảy sự vật, chỉ cần hắn nghĩ, chỉ cần hắn muốn. Hắn yêu thắng lợi, nhưng hắn làm việc cũng thản nhiên, cố chấp không lùi, giống như ngay từ đầu hắn đã hỏi Nhậm Dận Bồng muốn hay không hợp tác bán hủ cùng hắn. Muốn xé rách tất thảy, hắn khinh thường ngụy trang, bất quá mọi việc vẫn là dựa vào duyên phận, Nhậm Dận Bồng lại là người đánh vỡ hàng rào duyên phận.

"Bồng Bồng suy nghĩ cái gì vậy, sẽ không phải là nghĩ những chuyện không nên đi, sẽ không suy nghĩ chúng ta phát sinh sự tình kỳ quái gì chứ?" Lời nói cực kỳ khiêu khích, lại mang theo ngả ngớn. Trương Gia Nguyên xoay người điểm điếu thuốc, "Vậy không bằng, liền như anh mong muốn, em không lừa anh, anh vừa vào cửa em liền nói, làm đi."

Giống như đèn kéo quân, hình ảnh bị vỡ vụn thành mảnh nhỏ, rèm cửa bị gió đêm thổi bay, đập vào cửa kính, bên ngoài giống như trời mưa, cũng lại giống như không phải thanh âm ở thế giới này, bất quá vì cái gì toàn bộ thành thị điên đảo, vì cái gì thủy quang ảnh ngược, chiếu ra hai thân thể thật lớn. Ngọn đèn kia, càng ngày càng hồng, giống như rừng cây bụi gai, nhà thám hiểm thẳng tiến không lùi, trong lùm cây lưu lại chính là vết máu, không quan trọng, cũng có thể là hoa hồng đỏ yêu diễm hoặc chúng. Hai người con trai trong biển hoa hồng này có phải hay không chính là hai kẻ điên, các loại ý nghĩa dây dưa với nhau. Hồng sa cuồn cuộn, càng ngày càng nóng, nóng đến trống rỗng.

Trương Gia Nguyên cùng Nhậm Dận Bồng về sau, hình như là đạt thành giải hòa nào đó. Bọn họ trước ống kính, nơi công cộng, trước mắt bằng hữu, tận tâm tận lực sắm vai hảo đồng đội tiêu tan hiềm khích. Ban đêm không ai biết, từ sô pha lăn đến trên giường, quên đi tất cả cấm kỵ, chỉ nhớ rõ nhiệt độ cơ thể đối phương. Nhưng khác với ôn nhu của ái nhân trên thế gian, bọn họ như hai con nhím, muốn một gai một gai đâm đối phương, xem xem mỗi lần là ai thắng lợi. Mà khi trời sáng, hết thảy liền kết thúc, bọn họ lại trở về làm nghệ sĩ luôn hướng về phía trước, tận hưởng sân khấu.

Nhậm Dận Bồng đã từng mong chờ truyền thông có thể phát hiện ra quan hệ của bọn họ có chút mờ ám, như vậy anh liền có thể không để ý tới hắn, tiếp tục biểu diễn tư thái đại tiểu thư tuyên cáo ván này anh thắng, thấy được không, Trương Gia Nguyên vẫn là cẩu dưới chân anh. Nhưng lại không như Nhậm Dận Bồng muốn, có lẽ anh chính là chờ mong có thể mượn lời đối phương đem quan hệ không thể coi là người yêu này mịt mờ biểu đạt ra. Đáng tiếc công ty không cho, đáng tiếc Trương Gia Nguyên không muốn lại sắm vai nhân vật này.

Cuối năm 2020, lịch sử nhân loại cuồn cuộn vừa bi thương lại nồng đậm rực rỡ dần đi vào hồi kết. Bên đường gió thổi cuốn lên lá rụng khô vàng, từ cửa sổ mọi nhà bay ra mùi cơm nóng hổi, tàu điện ngầm cùng nhà ga mỗi ngày kín người hết chỗ, dòng xe ngày đêm nối nhau trên đường, nhân viên văn phòng bước đi vội vàng xen lẫn bước chân hỗn loạn của người bán rong, quỹ đạo sinh hoạt của mọi người chung quy sẽ trở về bình thường, hơn nữa chính là khôi phục tốc độ kinh người.

Quay đầu nhìn lại, là một con đường không có điểm cuối, chúng sinh quá vãng đều không tồn tại, bắt không được, cũng mang không đi. Trong xã hội này, thế gian vạn vật cũng có thể lấy tốc độ rất nhanh bình phục sau tai nạn, huống chi là trong một góc không người để ý, phát sinh tình yêu dị dạng cuồng loạn. Trương Gia Nguyên cùng Nhậm Dận Bồng nhận được mệnh lệnh mới của công ty, năm sau tham gia Sáng Tạo Doanh. Công ty đối với người có thể thành đoàn không đề cập tới, vô hình tiếp tay đẩy bọn họ biến thành hai người cạnh tranh trực tiếp, xa lạ nhất cũng thân mật nhất.

Trước khi tiết mục khai máy một ngày, Trương Gia Nguyên vào lúc hai người ở chung phòng khách sạn một tháng hỏi Nhậm Dận Bồng, có nghĩ cùng Nguyên ca của anh xuất đạo không? Nhậm Dận Bồng khó có lúc chính thức nhìn thẳng mắt mắt, trả lời: "Không quá muốn, nhưng anh cũng từng nghĩ thành đoàn." Nói xong, lại đem đầu quay đi. Trương Gia Nguyên gật gật đầu, nói "Được, đã hiểu."

Nhậm Dận Bồng trong lòng hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với Trương Gia Nguyên quả nhiên một chút cũng không oan uổng hắn, Trương Gia Nguyên vẫn là Trương Gia Nguyên, vẫn như cũ có siêu cường công lực, trong một đám người vẫn tìm được không ít đối tượng buôn bán, kiên trì diễn, trên mạng fan CP chỉ ra moment vẫn có thể thẳng thắn nói "Chúng em thật sự là huynh đệ", ở trước ống kính tận chức tận trách làm tốt một nghệ sĩ chuyên nghiệp. Đáng tiếc cùng "Vợ trước" của hắn, sinh hoạt hỗn loạn không thể cho ai biết, hoàn toàn biến thành người vô hình.

Nhậm Dận Bồng sau khi biết chính mình khả năng xuất đạo vô vọng, mà Trương Gia Nguyên biến thành mầm non cuối cùng công ty tận lực bảo vệ, hai người ngay cả đối thủ cạnh tranh cũng không còn tư cách. Nhậm Dận Bồng không phải chưa từng nghĩ tới tìm Trương Gia Nguyên, nhưng Trương Gia Nguyên quay chụp hành trình càng ngày càng nhiều, mỗi ngày vội không thấy bóng người, hoặc là với hảo bằng hữu mới kết của Trương Gia Nguyên - mang danh chiến lược hợp tác – cùng đùa giỡn bên nhau, lòng tự trọng không cho phép anh tới tìm hắn.

Trước đêm chung kết, Nhậm Dận Bồng ở toilet đụng phải Châu Kha Vũ đang hút thuốc cùng Trương Gia Nguyên. Thực sự là duyên phận, Nhậm Dận Bồng nghĩ thầm, lần đầu tiên hai người gặp mặt cũng là ở WC, chỉ tiếc cảnh còn người mất, mà đối phương bên người sớm đã có người ái mộ khác, anh chỉ là một đối tượng hợp tác.

Nhậm Dận Bồng quay đầu muốn đi, giống như chạy trốn. Đi rồi, vẫn là cố gắng quay đầu lại liếc liếc Trương Gia Nguyên một cái, Trương Gia Nguyên gặp được ánh mắt anh, vẫn là vẻ mặt bình thản ung dung, cảm xúc nhìn qua cũng không có cái gì phập phồng, quay đầu cùng Châu Kha Vũ tiếp tục nói nói cười cười. Có vẻ cái quay đầu này của Nhậm Dận Bồng khiến hắn càng cười tươi hơn, còn mang chút trào phúng, nếu có người nhìn thấy, cũng phải bình luận: Xem đi, làm người không nên xen vào chuyện của người khác.

Không quá hai ngày, trước trận chung kết Châu Kha Vũ mặc dù phải luyện tập cường độ cao vẫn là tìm Nhậm Dận Bồng, còn cố tình mang theo anh tránh khỏi đám người, xuyên qua hành lang hẹp dài, đi đến nơi không có máy quay phim cũng không có người khác.

"Làm sao vậy?" Nhậm Dận Bồng hỏi. Anh cùng Châu Kha Vũ cũng không được tính là bạn bè, nhưng cũng ngẫu nhiên có thể trò chuyện vài câu, nếu bởi vì Trương Gia Nguyên mà sinh ra khúc mắc cũng thật sự không cần thiết, đây là vấn đề của bọn họ, không liên quan đến người khác, nhưng xem ra Châu Kha Vũ là có chuẩn bị mà đến.

Châu Kha Vũ không lập tức đáp lời, trầm mặc trong chốc lát, nghĩ nghĩ mới mở miệng: "Trương Gia Nguyên sợ hãi anh hiểu lầm, muốn em đến tìm anh giải thích một chút." Châu Kha Vũ trấn an vỗ vỗ Nhậm Dận Bồng. Huấn luyện cùng dư luận đã mệt mỏi rồi, còn phải nhận nhiệm vụ thay huynh đệ giải quyết mọi chuyện.

"Cậu cũng biết, tôi sẽ không vì việc nhỏ này mà tức giận, sự tình giữa tôi và cậu ta cũng không phải một câu hai câu là có thể nói rõ ràng, cùng cậu không quan hệ." Nhậm Dận Bồng tự giễu cười cười, "Cậu bận rộn như vậy, sẽ không bởi vì việc nhỏ này cố ý tới tìm tôi, chúng ta cũng là anh em, có cái gì nói thẳng là được."

Châu Kha Vũ hít một cái thật sâu, như là quyết tâm, lại chậm chạp không mở miệng được. Hốc mắt trũng sâu thâm quầng, nhìn qua rất mỏi mệt, gần đây cậu ta cũng có những tin tức không tốt. Nhậm Dận Bồng đột nhiên cảm thấy có chút không đành lòng, gã tự thân cũng khó bảo toàn, lại còn bị quấy rầy vì chuyện hai người bọn họ.

"Không có việc gì, tôi đoán những lời Trương Gia Nguyên nhờ cậu nhắn cũng không phải lời hay ý đẹp gì, cậu nếu không muốn nói liền không cần phải nói." Nhậm Dận Bồng nhẹ nhàng nói, anh vẫn là người biệt nữu lại mềm lòng, Trương Gia Nguyên sẽ không để người khác biết quan hệ của bọn họ, hoặc có lẽ hiện tại ngay cả quan hệ bạn bè cũng là anh tự biên tự diễn, bởi vì bọn họ thật sự đã lâu không nói chuyện với nhau, ngày trước quần áo của Nhậm Dận Bồng thường thường có hương bạc hà, hiện tại sớm đã chỉ còn mùi nước giặt quần áo.

Châu Kha Vũ dựa trên hành lang, trái phải nhìn nhìn, xác định không có người đi ngang qua, vẫn là quyết định nói sự thật. "Cũng không có gì khó nói, chịu ủy thác liền phải làm đến cùng, nhưng với tư cách một người bạn, hy vọng anh có thể sau khi nghe được bình tĩnh một chút."

Nhậm Dận Bồng nghe đến đó, đột nhiên trái tim run rẩy, trong đầu báo động, như là ruồi nhặng không tìm được đường ra mà bay loạn. Đáng tiếc anh còn không kịp phản ứng, Châu Kha Vũ đã hạ giọng mở miệng.

"Trương Gia Nguyên nhờ em nói, ngày hôm qua hắn nhận được điện thoại Long tổng, Wajijiwa chỉ cho một người xuất đạo, lần này đã chuẩn bị để hắn thành đoàn. Theo lý mà nói, hắn hẳn phải là nghiêm khắc bảo mật, nhưng hắn cảm thấy vẫn là muốn cùng anh nói một tiếng, lại chưa nghĩ ra nói với anh thế nào, liền nhờ em, nói cho anh." Châu Kha Vũ từ trong túi móc ra thuốc lá điện tử, nghiêng mặt phun ra một đám khói, khói bay lên che lấp mặt Nhậm Dận Bồng, nháy mắt nhìn không thấy. Châu Kha Vũ một tay khác không tự giác cọ vào quần, vẻ mặt bi thương. "Kỳ thật ngày hôm qua hắn cùng em nhắc tới việc này, phản ứng đầu tiên của em là thấy hắn rất ngốc, việc này nếu là vào trước đêm thành đoàn bị truyền ra, sẽ là tội chém đầu. Nhưng hắn vẫn kiên trì muốn em nói cho anh, hắn nói Bồng Bồng sẽ không nói ra ngoài. Em lại cười hắn, nếu đã không sợ, vậy cậu trực tiếp đi nói cho Bồng Bồng là tốt rồi, vì cái gì còn phải qua người thứ ba là tôi, không sợ tôi nói ra sao. Hắn đầu tiên là cười ha ha làm bộ làm tịch muốn đánh em, cười cười liền cười không nổi, hắn nói hắn chưa nghĩ ra như thế nào cùng anh nói, khả năng vĩnh viễn cũng sẽ không nghĩ ra nổi, nhưng anh sớm muộn gì cũng sẽ biết, sợ đến đêm thành đoàn anh mới biết anh sẽ hoàn toàn hận hắn, hắn thực sợ hãi mất đi anh."

Châu Kha Vũ nói đến tận đây, thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí nhẹ nhàng không ít. "Em sau lại cùng hắn hàn huyên rất lâu, hắn còn nói, hắn từ nhỏ đến lớn, trong mắt người ngoài, đều là tiểu hỏa nhi hoạt bát rộng rãi, hắn ban ngày có rất nhiều rất nhiều bằng hữu, đến hoàng hôn lại thản nhiên cùng từng người bằng hữu cười cáo biệt, lại vào mỗi đêm tối gặm ngón tay ý đồ muốn cai thuốc nhưng nhiều lần thất bại, trên giấy vẽ vài vật thể vặn vẹo rồi lại toàn bộ xé nát ném vào thùng rác. Hắn nói hắn bằng hữu thân thiết không nhiều lắm, chính là nói, dùng người thì không nghi, hắn thực tin tưởng người bằng hữu là em, bất quá xác thật em cùng hắn không có quan hệ sâu sắc gì. Nhưng hắn càng tin anh, cũng chẳng sợ anh với hắn là cùng công ty, là đối thủ cạnh tranh trực tiếp. Kỳ thật hắn chính là kẻ điên cố chấp, liền một lòng một dạ cảm thấy anh là xứng nhất, dù có nát vụn, cũng là phải nát vụn cùng nhau. Điên chính là điên, kẻ điên mới có thể đem nhân sinh đại sự vào thời khắc mấu chốt này toàn bộ nói ra, quyền sinh sát do anh quyết định."

Châu Kha Vũ nói xong, không có dừng lại chờ đợi Nhậm Dận Bồng hồi phục, tránh ra. Gã không có tư cách đi đánh giá đoạn tình cảm này của hảo huynh đệ, như người uống nước, ấm lạnh tự biết, độ mình trước độ người. Chuyện của người khác, phải để cho chính bọn họ định đoạt.

Đi đến chỗ ngoặt, Châu Kha Vũ ngoài ý muốn nghe được Nhậm Dận Bồng gọi gã. Gã dừng lại bước chân, nhìn thấy Nhậm Dận Bồng vẻ mặt chua xót hướng gã đi tới, cách hắn hai mét liền dừng lại, thở dài một hơi, đột nhiên đem vạt áo chậm rãi vén lên. Châu Kha Vũ còn không kịp kinh ngạc, liền thấy được Nhậm Dận Bồng ngày thường được quần áo che đậy, trên người một mảnh thâm thâm nhàn nhạt dấu vết, Châu Kha Vũ bị dọa đến hút một ngụm khí lạnh. Từng mảnh vết thương mới chồng lên vết thương cũ hãy còn ứ máu, còn có một ít dấu hôn cùng dấu răng đáng sợ.

"Rất đáng sợ đúng không?." Nhậm Dận Bồng cười cười, "Cậu là bạn cùng phòng bạn hút thuốc của Trương Gia Nguyên nhưng thật sự vẫn chưa hiểu hết hắn đâu, cậu không biết trên người hắn kỳ thật cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu"

Bọn họ mỗi đêm đánh nhau, thân thể trần trụi, dùng phương thức nguyên thủy nhất dây dưa, chấp niệm quá sâu, vô pháp thanh toán xong, há là một cái xuất đạo có thể thay đổi.

Trương Gia Nguyên ban đêm một bên đối anh vừa véo vừa cắn, một bên tiến vào thân thể anh. "Anh làm em đau khổ, cho nên anh không được hạnh phúc hơn em, em muốn anh về sau bất luận có đi tìm trạm tỷ nào, thời điểm vén quần áo anh lên sẽ nhìn thấy toàn bộ dấu vết thuộc về em." Nhậm Dận Bồng cũng không phải thỏ con kinh hoảng thất thố, anh một bên chảy nước mắt cố hít thở, một bên cắn tay Trương Gia Nguyên, hàm răng hung hăng gặm cắn vai hắn, đến khi nếm được mùi máu tươi. Bọn họ luôn có biện pháp làm đối phương cảm nhận cực hạn sung sướng cùng thống khổ.

"Giúp tôi chuyển lời đến Trương Gia Nguyên đi" Nhậm Dận Bồng đối Châu Kha Vũ còn khiếp sợ nói, "Liền nói với hắn, chúc mừng hắn mộng tưởng trở thành sự thật, chúc hắn tiền đồ như gấm."

Tháng 4 năm 2021 Trương Gia Nguyên thuận lợi trở thành một thành viên của INTO1, trên đài đầy trời pháo giấy, dưới đài cuồn cuộn vui sướng, niềm hạnh phúc khi thành lập ban nhạc hệ Ngân Hà đã không còn cùng hắn liên quan.

Không còn liên quan nữa sao, không thể nào, cho dù nhân sinh đẩy bọn họ về phía trước, bọn họ cũng muốn nghịch bánh răng mà đi, một thân trầy da, huyết nhục mơ hồ lại hồn nhiên không để tâm. Bằng không hôm nay như thế nào hai người lại đứng trong đấu trường, biến thành hai dã thú nguyên thủy nhất.

"Bồng Bồng, thực xin lỗi Bồng Bồng." Trương Gia Nguyên còn nằm ở đầu vai Nhậm Dận Bồng, một lần một lần lặp lại.

"Em không phải cố ý hôm nay làm anh tức giận, em không có nấu cơm cho họ, em là trở về nấu cơm cho anh." Trương Gia Nguyên còn lẩm bẩm mà nói nhỏ, giống như một đôi tình lữ giận dỗi bình thường.

Nếu kết quả không như ý muốn, vẫn cứ lặp đi lặp lại, vậy cứ tiếp tục bước trên con đường này, mặc dù đã bước ngàn vạn lần, ven đường toàn là máu cùng nước mắt, hoa hồng cũng không phải hoa hồng, đó là máu bị hút sạch.

Trương Gia Nguyên còn đắm chìm mà xin lỗi. Không kịp phản ứng, đột nhiên bị đẩy ngã trên mặt đất, bộ dáng chật vật.

"Anh bảo em cút, em nghe không rõ sao, chính em không cảm thấy buồn cười sao, lần nào cũng như chó điên." Nhậm Dận Bồng cong eo, từ trên cao nhìn xuống hắn. Con thỏ nóng nảy sẽ cắn người, huống chi anh cùng Trương Gia Nguyên rốt cuộc bị đối phương song song bức thành kẻ tồi.

Quả nhiên là dã lang đóng giả tiểu cẩu dịu ngoan, thậm chí ở trước mặt Nhậm Dận Bồng cũng không thèm diễn lâu một chút. Trương Gia Nguyên vỗ vỗ mông hờ hững đứng lên, từng bước một hướng phía Nhậm Dận Bồng, nắm tay đã niết trắng bệch, hầu kết lăn lộn, gân xanh trên trán bạo khởi.

"Tới đi, lại muốn động thủ phải không?" Thanh âm Nhậm Dận Bồng tựa như ở bên người hắn, lại tựa như rất xa, Nhậm Dận Bồng không có trốn tránh, không sao cả chỉ chỉ chính mình.

"Anh biết em không đành lòng." Trương Gia Nguyên căng thẳng cuối cùng giữ lại một tia lí trí.

"Vậy sao?" Nhậm Dận Bồng hờ hững đem áo cởi ném trên sàn nhà, "Vậy sao em mỗi ngày như chó đánh dấu địa bàn, trên người anh sớm không có chỗ nào sạch sẽ rồi. Em ở trong ký túc xá INTO1 cũng là đối với mấy đồng đội đó làm như vậy sao, thật muốn kiến nghị bọn họ đi kiểm tra thân thể một chút."

Trương Gia Nguyên bạo nộ, đem đồ trên bàn trà toàn bộ hất trên mặt đất, bàn trà bị gạt ngã, đèn trần chiếu xuống những mảnh vỡ thủy tinh dưới mặt đất tạo thành những ánh sáng rách nát. Hắn chung quy không có hướng Nhậm Dận Bồng động thủ, pha lê vỡ đâm vào chân hắn, hắn như không thấy, nhưng hắn cũng không có buông tha Nhậm Dận Bồng, hắn kéo Nhậm Dận Bồng thẳng đến phòng ngủ.

Hắn ở trên người Nhậm Dận Bồng rong ruổi, nghiến răng nghiến lợi nói hận anh, nhưng mà ở một khắc ánh mắt bắt đầu mê ly kia, thấp giọng nói: "Anh có biết hay không, em nguyện ý cùng anh dây dưa cả đời cũng quan tâm nhất là anh, anh chung quy là của em, Bồng Bồng." Da thịt kề nhau, đã phân không rõ là mồ hôi hay là nước mắt của ai.

Nhậm Dận Bồng làn da tuyết trắng nằm trên khăn trải giường màu đen, như là đồ sứ dễ vỡ, sắc mặt ửng hồng, giống như đóa hoa kiều diễm được vẽ trên bình sứ. Nước mắt theo lông mi rớt xuống, rơi vỡ trên gối đầu.

Sau khi chấm dứt, Trương Gia Nguyên ôm Nhậm Dận Bồng nói: "Hận anh là thật sự, từ khi biết anh làm chuyện kia, em mỗi ngày đều hận anh. Nhưng là mất đi anh so với hận anh càng thống khổ hơn, cho nên yêu anh cũng là sự thật."

Nhậm Dận Bồng nhắm mắt lại, tựa như khi anh cùng Trương Gia Nguyên làm chuyện kia vào thời khắc vui sướng nhất cũng là nhắm mắt. Trương Gia Nguyên đã từng không chút nào thương tiếc tát vào mặt anh, muốn anh thấy rõ ràng người trước mắt là ai, nhưng hắn phát hiện hắn ngoan cố bất quá Nhậm Dận Bồng cũng vậy. Nhậm Dận Bồng chỉ có trong lòng mới rõ ràng, anh nhắm hai mắt, đơn giản là tưởng tượng Trương Gia Nguyên 17 tuổi, vào Minh Nhật Chi Tử nhận thức Trương Gia Nguyên, ngày mưa ở Vô Tích ấy, là ngày vui sướng nhất của hai người. Nhậm Dận Bồng không bởi vì gì khác, đơn giản là anh hối hận, ban đêm không người biết anh từng tự lấy dao khắc xuống cánh tay tự ngược, vết sẹo trên tay là minh chứng cho tình yêu muộn màng. Nhưng anh tựa hồ lại không hối hận, bởi vì chỉ cần nhìn đến Trương Gia Nguyên trước mắt, liền phát hiện chính mình cũng chưa từng oan uổng hắn, đúng vậy, Trương Gia Nguyên chính là ghê tởm, hắn chính là rác rưởi, vòng đi vòng lại cũng vô pháp thoát thân, nhất định phải cùng rác rưởi này dây dưa.

Nhậm Dận Bồng sau khi nghe xong lời nói kia, trở mình ngồi dậy, nhợt nhạt cười cười, ôn nhu, chủ động, phủ lên môi Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên mừng rỡ như điên, hai người đã lâu không ôn tồn, lâu đến nỗi hắn đã quên mất đây là cảm giác gì, hắn nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của Nhậm Dận Bồng. Sau đó hắn nghe được Nhậm Dận Bồng ở bên tai nhẹ giọng nói: "Chúng ta không thể quay lại lúc xưa, cho nên thả anh đi đi, cũng buông tha cho chính em."

Trương Gia Nguyên mang theo ý cười tàn nhẫn, nói: "Không có khả năng."

Nhậm Dận Bồng lần này không có bị chọc giận, từ dưới gối đầu móc ra con dao mà mỗi tối tự làm bị thương bản thân, đúng là một con dao tốt, lưỡi dao trong bóng đêm mang theo ánh sáng lạnh băng. Nhậm Dận Bồng lặp lại một lần: "Thả anh đi, anh không chịu nổi, anh rất mệt. Chúc mừng em, đại minh tinh, từ đây em đi Dương quan đạo của em, anh đi cầu độc mộc của anh." Nói xong, tay cầm dao run rẩy, khoảng cách giữa lưỡi dao và cổ tay trắng nõn càng ngày càng gần.

"Anh đang uy hiếp em?"

"Không, anh đang khẩn cầu em, anh không muốn tiếp tục như vậy, anh khẩn cầu em để anh đi, giúp anh buông tha cho chính mình, anh nghĩ rằng có một ngày, anh sẽ tự tìm đường chết, chết dưới tình cảm thối nát này. Những lời này, anh muốn hôn em nói với em một lần, anh là thật tâm chúc em tiền đồ như gấm, chúc mừng em ước mơ trở thành sự thật, đại minh tinh của anh."

"Em muốn anh về sau mỗi một ngày đều chúc phúc em như vậy, em cũng muốn mỗi một ngày đều như vậy chúc phúc anh. Cho nên, anh cho rằng em sẽ sợ, anh cho rằng anh có thể đi?"

Lời cuối: Còn nhớ ngày trước, hai người buổi tối tan làm ở trên xe tay nắm tay, ngây ngô kéo lấy tay người kia. Trương Gia Nguyên đã từng nghĩ tới, trên lễ đường đèn flash chớp nháy không ngừng, các fan hô lớn, ngoài cửa có bảo an, còn có Diêm Vĩnh Cường thổi kèn xô-na. Giờ toàn bộ đều đã được thực hiện, chỉ là, khách khứa đem tới là bạch hoa cùng tiền giấy, trong công ty nghiêng trời lệch đất bận rộn, TV đưa tin liên tục, nhân vật chính trong tin tức là hai người nam nhân. Một ngày, Châu Kha Vũ một thân tây trang màu đen đứng ở cửa tiếp đón khách, một lần lại một lần nói: "Tới a, mời vào bên trong. Không quan hệ, bọn họ cũng coi như là mộng tưởng trở thành sự thật, là một loại phương thức viên mãn khác."

END.

Lời tác giả: Là HE hay là BE do cảm nhận của mỗi người, cảm tạ đã xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro