Cá vàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cá vàng

Chuyển ngữ: Truy Quang Giả

Ấn tượng đầu tiên của Trương Gia Nguyên đối với thế giới, chính là trắng xóa hoàn toàn.

Tầm mắt hắn chỉ một màu trắng, xung quanh có thật nhiều tiếng nói chuyện, tiếng bước chân đi tới đi lui, tiếng khóc, hắn cũng không biết mình ở nơi nào. Đúng lúc này có một đôi tay đem miếng vải trước mắt hắn nhẹ nhàng nhấc lên, hắn mở to hai mắt, thấy mẹ hắn nửa ngồi trước mặt nhìn hắn, trong mắt mang theo nước mắt, hắn sờ sờ đầu, thì ra miếng màu trắng kia là từ chiếc mũ trên đầu hắn.

Chắc là mũ quan! Trên đầu mẹ hắn cũng có thứ này, mảnh vải trắng dài rũ xuống mặt đất. Mẹ đem hắn ôm vào phòng trong, dặn hắn ở đây không được ra ngoài. Trong phòng không có TV, không có đồ chơi, Trương Gia Nguyên cảm thấy rất buồn chán, liền len lén chạy ra ngoài. Hắn ở trong sân ngó tới ngó lui muốn tìm mẹ, thấy có một cánh cửa khép hờ.

Trong phòng rất nhiều người, hắn chỉ có thể cố sức mà ở giữa chân bọn họ xuyên qua, hắn chen vào nhìn thấy dưới đất có một khối vải trắng, phía trên nằm một bà lão hắn không biết là ai, có mấy người quỳ gối trước mặt bà gào khóc. Tiểu hài tử đối với tử vong cũng không nhận rõ đó là gì, cho nên hắn không cảm thấy sợ, cũng không bi thương, hắn chỉ cảm thấy nơi đây rất ồn ào, liền chạy ra ngoài.

Phía bên ngoài viện có mấy cái vại, đen như mực không biết chứa vật gì, Trương Gia Nguyên vẫn còn bé, cho nên hắn đem hai tay tóm ở miệng vại, muốn nhảy lên xem một cái. Hắn đang chuẩn bị nhảy, đã được người bế lên. Trương Gia Nguyên vừa nghiêng đầu, thấy một bác trai đang toét miệng cười với hắn.

"Cá vàng." Người nọ hướng về phía cái vại bĩu môi, ý bảo hắn nhìn vào bên trong, Trương Gia Nguyên liền nhìn vào trong vại. Bên trong chiếu ra bóng của hắn cùng bác trai kia, vại rất tối, hắn thấy không rõ bên trong có cái gì, thế nhưng hắn nhìn thấy rất nhiều cái bóng màu đen, màu vàng, màu đỏ, màu trắng, màu xanh đen bơi trong nước, vây đuôi đong đưa như là chiếc lá rụng trong gió.

"Cá vàng lớn!" Trương Gia Nguyên hưng phấn mà chỉ vào chúng nó kêu lên. Bác trai kia liền cầm lưới bắt cá lên cho hắn, hắn chọn hai con cá vàng có màu sắc đậm nhất, đều có mào cùng vây đuôi thật to, chúng nó bơi rất thong thả, cho nên dễ dàng bị vớt lên, ở trong túi nhựa cũng rất trì độn, chỉ biết nhẹ nhàng va chạm cái túi.

Tiểu hài tử muốn biết thế giới, nhưng lại vô tình phá hư sự vật xung quanh để tìm hiểu. Trương Gia Nguyên đã từng đem con kiến ngâm dưới nước, giật đứt chân châu chấu, xé rách cánh chuồn chuồn, nhìn nó lảo đảo bò trên mặt đất. Nhưng hôm nay hắn cầm theo hai con cá vàng trong túi nylon trong suốt, giơ lên thật cao mà nhìn, lần đầu tiên cảm thấy có một loại sinh vật yếu đuối như vậy, giống như chỉ có thể được hắn bảo hộ -- cái này là trách nhiệm của hắn.

Trương Gia Nguyên sau khi trở về bắt đầu phát sốt, sốt cao không khỏi, trong lúc nửa mê nửa tỉnh hắn cảm giác mình đang được nước ấm áp bao vây, đều đều thở trong nước, thân thể hai con cá vàng trở nên lớn hơn hắn, chậm rãi khoan thai bơi phía trên hắn, Trương Gia Nguyên ở đáy nước chỉ có thể nhìn thấy cái bụng màu trắng cùng mang cá, theo hô hấp phập phồng xuất hiện một chuỗi bóng nước trong suốt, thân thể hắn mềm mại vô lực, không bắt được chuỗi bóng nước này. Chỉ có thể nhìn chúng nó bay về phía bầu trời, càng bay càng xa.

Người nhà đem hắn tới bệnh viện, nhưng vẫn không đỡ sốt, có lão nhân mê tín nói là hắn tham gia tang lễ, nhìn thấy người mất, bị hù dọa, phải tìm người trừ tà, trong nhà liền ôm hắn mơ mơ màng màng đi tìm đạo sĩ, đạo sĩ lẩm bẩm không biết nói gì, ở trước mặt hắn vẽ một tấm bùa, đốt thành tro muốn hắn uống vào. Người nhà hắn bỏ thêm đường phèn dỗ hắn uống. Trương Gia Nguyên sau khi uống cảm thấy vừa ghê tởm vừa khó chịu, oa một cái đem toàn bộ nước nôn ra, người nhà nhanh chóng đi lau, lại phát hiện ở trong tro, chẳng biết tại sao có một mảnh vảy cá màu đen.

Sau hai tuần hắn triệt để khỏi hẳn, hắn nhớ tới hai con cá vàng, hỏi mẹ cá vàng hắn mang về ở nơi nào, mẹ đang xào thức ăn, thuận miệng trả lời hắn: "Nhà mình từ lúc nào nuôi cá vàng?"

Trương Gia Nguyên liền sững sờ ngay tại chỗ.

Mẹ tắt bếp, quay đầu thấy Trương Gia Nguyên còn đứng ngốc ở đó, vì vậy hỏi hắn: "Con muốn nuôi cá vàng sao?"

Chạng vạng tối Trương Gia Nguyên cùng mẹ về nhà, mẹ vươn tay cho hắn nắm, Trương Gia Nguyên nắm tay mẹ, tay kia cầm túi ny lon -- trong túi là hai con cá vàng, có đầu lân cùng vây đuôi thật to.

Hiện tại Trương Gia Nguyên cũng không biết đó có phải một giấc mộng không.

Lúc học lớp mười hắn có bạn gái, hai người là ngẫu nhiên quen biết trong quán trà sữa. Lúc Trương Gia Nguyên tan học đi ngang qua, thấy nàng ngồi trên ghế xoay sau cửa sổ thủy tinh, đem mấy đồ mỹ phẩm xếp ra bàn bắt đầu trang điểm. Nữ sinh trung học chỉ có thể dùng tiền tiêu vặt mua một ít đồ trang điểm giá rẻ, nữ sinh đang hết sức chuyên chú mà chuốt lông mi, từng chút từng chút phủ lên lông mi một lớp màu đen. Trương Gia Nguyên nhìn nàng, chẳng biết tại sao cảm thấy ký ức bí ẩn được giấu trong đầu, đang chậm rãi nổi lên mặt nước. Cô bé kia ngửa đầu chờ lông mi khô, hai tay quạt gió trên mặt mình, dưới chân xoay ghế, dừng lại trước thân ảnh Trương Gia Nguyên, ánh mắt hai người chạm nhau. Hiện tại nàng không cần tô má đỏ nữa, Trương Gia Nguyên ở trong lòng nhẹ nhàng nghĩ, đẩy cửa mà vào.

Khách sạn nhỏ bên cạnh trường học không cần thẻ căn cước, chỉ cần một chút ngây ngô mông lung, dũng khí và xung động. Động tác Trương Gia Nguyên rất nhẹ, nhưng là dưới ánh mặt trời từ rèm cửa sổ mơ hồ xuyên qua, hắn vẫn thấy lông mi theo nước mắt của nàng rung động, giống như vây đuôi màu đen của cá vàng, ở trên mặt nàng tùy ý múa. Hắn thăm dò mà đi vào, ngón tay của hắn cùng nàng quấn quít một chỗ, ở trong nước mắt, sóng triều bí ẩn chậm rãi nổi lên.

Trương Gia Nguyên ngồi bên cạnh hồ, đem hai chân ngâm dưới nước, đờ ra nhìn đoàn người trong bể. Nghỉ hè tới rất nhiều người đi bơi, ở trong bể có thể bơi mấy mét đã là xa xỉ, đại đa số mọi người đều là đi tới đi lui nói chuyện với nhau, tung bọt nước cười cợt đùa giỡn, hắn càng thích sau khi tan học, một mình độc chiếm đường đua, tận lực bơi qua lại vài vòng, trước đây hắn thỉnh thoảng sẽ đem mình trầm ở trong nước, cứ lơ lửng vậy một thời gian, lắng nghe thanh âm của nước, giống như một loại trò chơi. Sau này hắn không làm như vậy nữa, bởi vì có một lần hắn bị nhân viên cứu hộ bể bơi lôi cánh tay tha lên bờ, phát hiện hắn không có việc gì chỉ vào mũi mắng hắn một trận.

Nhìn một chút, ánh mắt của hắn liền khóa được một người, thoạt nhìn không lớn hơn hắn bao nhiêu, da rất trắng, không ngờ nam hài tử lớn lên trắng như vậy, bất quá hắn đương nhiên không phải bởi vì người ta trắng mà chú ý tới, người này rõ ràng là rất cao, lại cùng một đám tiểu hài tử, đứng ở khu nước cạn 1m2, trong lòng còn ôm một cái phao, thoạt nhìn có chút ngu ngốc. Trương Gia Nguyên không đeo mắt kính, nhìn không rõ lắm, hắn híp mắt theo dõi người kia trong chốc lát, phát hiện bạn của cậu thanh niên kia đang ở trong khu nước sâu cách đó không xa hô với anh ta cái gì đó, hắn nghe không rõ, hình như nam sinh kia cũng nghe không rõ.

Nam sinh kia liền đứng ở đó ôm cái phao màu đỏ, rất nực cười mà ngoẹo đầu, há to mồm, khẽ cau mày nghe bạn đang nói cái gì, trong trung tâm bơi lội khắp nơi là tiếng thét chói tai ồn ào của tiểu hài tử, thanh âm đụng vào vách tường phát sinh tiếng vọng mờ nhạt không rõ, theo bọt sóng từng cái từng cái đánh vào ngực. Trương Gia Nguyên một chút cũng nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, hắn nhìn nam sinh kia, đột nhiên muốn đem anh từ trong nước xách ra, tựa như khi còn bé ở trong bể cá vớt lên một con cá vàng.

Nhậm Dận Bồng ngồi xổm trong bể nước nông, chỉ lộ ra nửa cái đầu, vắt hết óc suy nghĩ như thế nào mới có thể có ở đây học bơi để không bị đồng bạn cười nhạo, quay đầu phát hiện một người đang đi về phía anh, hắn đem kính bơi tháo xuống, nhìn anh cười.

"Chân phải buông lỏng" Trương Gia Nguyên nắm hai tay Nhậm Dận Bồng, áp tay anh lên gạch men sứ của bể bơi, cả khuôn mặt đều vùi vào trong nước, sau đó từ phía sau đem hai chân của anh giơ lên. "Nói như thế nào nhỉ? Phải đem quyền khống chế thân thể giao cho nước, thuận theo ý chí của nước, sau đó nước sẽ đem anh nâng lên -- quên đi, anh cứ nghĩ anh là một cỗ thi thể!." Nhậm Dận Bồng nhịn không được bật cười, dưới nước không cười ra tiếng được, mặt nước sùng sục sùng sục bốc lên một đống bọt khí.

"Không sao đâu," bọn họ thay quần áo, song song ngồi trong quán nước bên ngoài trung tâm bơi lội, hai người mặc áo sơ mi trắng cùng quần đen, đều là đồng phục cao trung. Trương Gia Nguyên liền thoải mái nói với Nhậm Dận Bồng: "Lần đầu tiên em bơi cũng không nổi lên được, cứ lên lên xuống xuống như đang chống đẩy." Nhậm Dận Bồng liền cắn ống hút cười đến bả vai run run.

"Hôm nay chơi vui không?" Trương Gia Nguyên có chút để ý hỏi anh.

"Rất vui a," Nhậm Dận Bồng gãi đầu nói: "Nhưng là không cẩn thận uống nước trong hồ bơi rồi, giờ trong miệng đều là mùi thuốc sát trùng." Trương Gia Nguyên nghe lời này, nhịn không được cười ngã nghiêng ngã ngửa: "Lần sau sẽ không bị nữa."

Trước khi vào học Nhậm Dận Bồng thực sự học bơi thành công, bất quá anh có chút lười nhác, ngày nào không muốn động sẽ mời Trương Gia Nguyên tới nhà anh chơi. Bọn họ mở điều hòa gọi pizza về ăn, Trương Gia Nguyên hỏi anh: "Khai giảng anh học lớp 12 rồi, chắc sẽ bận lắm nhỉ?"

"Vẫn có thời gian cùng em bơi lội a!" Nhậm Dận Bồng cắn một miếng pizza thật lớn, hàm hàm hồ hồ nói: "Ba mẹ anh cũng không để ý anh." Anh rất tự nhiên ghé sát vào Trương Gia Nguyên, thấy hắn đang trả lời tin nhắn, đối phương gửi cho hắn hơn mười tin, liền lặng lẽ lui ra.

"A, bạn gái em sao?" Nhậm Dận Bồng hỏi.

"Đúng vậy," Trương Gia Nguyên trả lời: "Em đi trước nhé, cô ấy rủ em đến thư viện." Nói xong từ trên ghế salon nhảy xuống, thu dọn đồ đạc muốn đi.

"Em có đôi khi rất qua loa lấy lệ." Nhậm Dận Bồng đánh giá.

"Có lẽ bởi vì luôn ở cùng một chỗ với anh!" Trương Gia Nguyên thuận miệng trả lời.

Nhậm Dận Bồng đi tới bên cửa sổ, thấy Trương Gia Nguyên cưỡi xe đạp rời đi, gió đem áo sơ mi của hắn thổi phồng ra, tóc cũng bị thổi tứ tung. Anh nghiêng đầu, nhìn theo Trương Gia Nguyên ly khai. Loáng thoáng cảm giác mình có chỗ không đúng. Là vì trời sắp mưa sao? Không biết vì sao ngực cảm giác buồn bực, trong lòng cũng đau đớn tựa như kim đâm. Anh ngẩng đầu nhìn, khí trời rất tốt, anh trở về căn phòng trống rỗng, đem thức ăn còn dư nhét vào trong túi nhựa, suy nghĩ một chút ném vào thùng rác, làm xong hết thảy, anh lại ngồi trở lại ghế, nhìn chằm chằm vết bẩn trên sàn nhà.

Tiết cuối cùng buổi sáng thứ sáu, Trương Gia Nguyên ngồi cuối phòng học, sách vở đã thu thập xong, chỉ mở một quyển vở trên bàn làm dáng. Hắn đem cặp sách mở ra một chút, với tay vào gõ chữ.

Buổi chiều gặp ở chỗ cũ -- hắn còn chưa gõ xong, liền có một bàn tay nắm cổ áo hắn, Trương Gia Nguyên một bên tắt điện thoại di động, một bên rất tuyệt vọng đứng lên, thầy chủ nhiệm hướng hắn đưa tay, hắn liền ngoan ngoãn mà đem di động giao ra.

"Thầy, em nhắn tin cho mẹ em, mẹ chờ em ở cổng trường." Trương Gia Nguyên lấy lòng nói, đổi lấy một tiếng hừ lạnh vô tình của thầy chủ nhiệm.

Được rồi, Trương Gia Nguyên nhún nhún vai, trong vòng hai năm hắn đại khái là không thấy được điện thoại di động của mình rồi.

Buổi chiều hắn vẫn đi tới bể bơi, trước đây hắn luôn là thay quần áo xong sẽ ở trong nước bơi một lúc, nhưng hắn lại sợ Nhậm Dận Bồng qua đây, mặc dù bây giờ hắn không liên lạc được với anh, dù không xác định hắn vẫn đứng trên bờ chờ anh.

Đột nhiên có người từ sau lưng đụng vào hắn, hắn không kịp bảo trì cân bằng, lập tức ngã vào trong hồ bơi, tạo thành một đợt sóng nước thật lớn, hắn miễn cưỡng đứng vững, từ trong nước nhô đầu ra, lau nước trên mặt một cái, kinh ngạc nhìn trên bờ, thấy có người nửa ngồi ở bên bể bơi, đang rất cẩn thận nhìn hắn.

"Thật ngại quá a," người nọ mở miệng nói xin lỗi, gã kia thoạt nhìn so với hắn lớn hơn vài tuổi, khả năng đã lên đại học, giọng nói mang theo mười phần áy náy, "Vừa rồi tôi trượt chân, đụng vào cậu, không cố ý đem cậu đụng xuống nước, cậu không sao chứ?" người nọ hướng hắn vươn một tay, muốn kéo hắn lên.

"Không có việc gì không có việc gì, tự tôi có thể lên được." Trương Gia Nguyên hai tay chống một cái, từ trong nước bò dậy, hắn rũ đầu, lại rũ ống quần, bọt nước tích tích róc rách theo khe hở chảy xuống dưới.

"Không sao thật," Trương Gia Nguyên đối với người kia lập lại một lần, hắn khoát khoát tay nói: "Nhà của tôi rất gần, tôi về nhà thay quần áo -- thật không trách anh!"

Trương Gia Nguyên đi một mình trên lối đi bộ, áo sơ mi trắng cùng quần đen đều đầy nước nhỏ giọt xuống, đi tới chỗ nào trên mặt đất đều lưu lại dấu vết. Cũng may khí trời rất nóng, thái dương thật lớn, hắn bị ánh mặt trời thiêu nướng, không hề cảm thấy khó chịu. Chỉ là giầy thể thao cũng bị ướt, chân đạp bên trong nhẹp nhẹp rất khó chịu, hắn cởi giày cầm ở trên tay, chỉ đi tất đạp lên mặt đường nóng bỏng, hắn lẩm nhẩm một giai điệu, trở về nhà.

Mặc dù mới vừa khai giảng không bao lâu, thế nhưng thứ hai theo thông lệ là đại hội động viên của lớp mười hai, giáo sư, học sinh đại biểu lần lượt lên đài, nỗ lực giả bộ tình cảm mãnh liệt tuyên thệ quyết tâm của bản thân, bài diễn thuyết có chút vô vị. Trương Gia Nguyên làm bộ nghe. Hắn đem bàn tay với vào trong túi sờ sờ, lấy ra một túi kẹo, vừa mới chuẩn bị mở ra đã bị người phía sau nhìn thấy, tay mắt lanh lẹ mà từ trong tay hắn cướp đi. Chờ túi kẹo truyền về lại tay hắn đã chỉ còn lại một cái. Hắn xé mở giấy gói, cúi đầu đem viên kẹo cuối cùng nhét vào trong miệng, đem giấy bọc bỏ lại vào túi. Xung quanh đột nhiên truyền đến một hồi hưng phấn xì xào bàn tán, hắn ngẩng đầu nhìn thầy giáo tới trước đài.

"Tôi muốn thông báo quyết định xử phạt."

"Nhậm Dận Bồng lớp 12-5, ngày 15 tháng 9 cùng bạn học trường khác phát sinh cãi vã, thậm chí còn đánh nhau, sau khi tìm hiểu, hai người trước đây đã có tranh chấp trên mạng xã hội, quyết định gặp mặt để giải quyết, thương lượng không có kết quả, xuất hiện hành vi bạo lực. Nhậm Dận Bồng là học sinh lớp mười hai, không quý trọng thời gian học của mình, không chú ý tu dưỡng đạo đức cá nhân, vi phạm nghiêm trọng nội quy trường học, gây ảnh hưởng đến trường, trải qua thống nhất, quyết định nghiêm khắc phê bình học sinh Nhậm Dận Bồng trước toàn trường."

"Đó không phải là bạn cậu sao?" Nam sinh phía sau chọc chọc thắt lưng Trương Gia Nguyên, kề tai hắn nói nhỏ: "Dáng dấp ngoan ngoãn như vậy, không nghĩ tới còn đánh lộn ẩu đả nha."

Nhưng Trương Gia Nguyên cũng không có cảm giác ngoài ý muốn, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ Nhậm Dận Bồng sẽ là một người như thế nào, trong đầu hắn không có khái niệm cụ thể như vậy, hắn biết Nhậm Dận Bồng không thích cùng người xa lạ nói chuyện, thích ăn cay, luôn muốn mặt gầy, những thứ này tựa hồ cũng không đủ để đánh giá một người.

Nhậm Dận Bồng đứng ở trên đài, lưng dường như hơi run, anh mờ mịt nhớ lại những thứ đã viết trong bản kiểm điểm, nói lắp ba lắp bắp, thanh âm nhỏ đến không thể nghe thấy, truyền tới trong tai Trương Gia Nguyên đứng hàng cuối cùng, sớm đã bị tiếng ve kêu che khuất.

Viên kẹo chậm rãi tan ra trong miệng hắn, thời điểm Trương Gia Nguyên phản ứng lại, chỉ còn hương vị ngọt ngào trong cổ họng, hắn chép miệng một cái, thì ra là vị việt quất. Hắn nghe không rõ Nhậm Dận Bồng đang nói cái gì, cảm thấy có chút buồn chán, liền nhìn chằm chằm mặt trời một lát, trước mắt liền xuất hiện mấy khối chấm đen. Hắn nhắm mắt lại, thời điểm mở mắt ra, thấy Nhậm Dận Bồng đang cúi người, lưng khom rất thấp, chỉ có thể nhìn thấy sau gáy của anh, dưới đài lặng ngắt như tờ. Đáy mắt của hắn vẫn có những khối chấm đen, vì vậy hắn nghiêng đầu, đem những khối đen mảnh nhỏ nhắm ngay thân ảnh Nhậm Dận Bồng, làm cho anh bao phủ trong mảnh bóng tối này.

Nhậm Dận Bồng ngồi trên ghế dài trong sân bóng rổ, bây giờ là thời điểm mặt trời gay gắt nhất, anh phơi nắng có chút ủ rũ, nhưng cũng không muốn hoạt động, liền nửa cúi đầu, làm cho ánh mặt trời chiếu vào đỉnh đầu.

Một xúc cảm lạnh lẽo ướt át dán chặt lên mặt anh, Nhậm Dận Bồng mê man ngẩng đầu, thấy Trương Gia Nguyên đứng trước mặt, đem một chai coca lạnh dán lên khuôn mặt anh.

"Anh không thấy nóng sao." Trương Gia Nguyên nói với anh, Nhậm Dận Bồng miễn cưỡng nở nụ cười. Trương Gia Nguyên thuận thế ngồi bên cạnh. "Cái ghế thật là nóng." Hắn oán trách, ngắt một cái lên cánh tay Nhậm Dận Bồng, nói: "Trên người anh ngược lại không nóng." Nhậm Dận Bồng không trả lời, hai người trầm mặc ngồi một lát.

"Anh với gã kia hẹn gặp mặt ở bể bơi à?" Thời điểm đầu anh hỗn loạn muốn ngủ, Trương Gia Nguyên đột nhiên mở miệng.

Nhậm Dận Bồng lập tức siết chặt coca trong tay.

"Anh thật là ngây thơ, Bồng Bồng." Trương Gia Nguyên đem cánh tay khoác lên vai Nhậm Dận Bồng, hỏi anh: "Anh thực sự muốn đi đánh nhau à? Hay chỉ đơn thuần muốn em bị đánh một trận?"

"Em không muốn biết anh tại sao lại làm như vậy à?" Nhậm Dận Bồng cắn răng nói.

Trương Gia Nguyên liền thực sự ngồi bên cạnh anh suy tư một chút.

Thế giới của hắn không có nhiều yêu cùng hận như vậy, hắn càng thích dùng hài lòng và không vui làm tiêu chuẩn so sánh. Hắn muốn vui sướng, cũng hy vọng người khác vui sướng, hắn không muốn bi thương, sẽ tận lực tránh để cho người khác bi thương, hắn lấy mình làm trung tâm cho tất cả, đối với mọi thứ xung quanh đều có chút lưu tâm, rồi lại đối với mỗi cá thể không lưu ý lắm, ngay cả trợ giúp người khác, hắn đều lấy chính mình làm điểm xuất phát -- đơn giản hắn hài lòng là được. Hiện tại hắn tỉ mỉ suy nghĩ một chút, dường như từ lần đầu tiên gặp mặt Nhậm Dận Bồng cho đến bây giờ, đều chưa từng suy nghĩ qua hắn đến cùng muốn cái gì, hắn nguyện ý đối tốt với Nhậm Dận Bồng, hắn cứ làm như vậy thôi.

Cho nên Trương Gia Nguyên cũng rất thẳng thắn nói: "Em không muốn biết anh đang suy nghĩ gì."

Nhậm Dận Bồng lập tức nhụt chí mềm nhũn xuống, sự quyết tâm tiêu tan thành mây khói, thay đổi thành một loại cảm giác chán nản, anh mờ mịt nhìn Trương Gia Nguyên, như là bị hắn làm hồ đồ.

"Anh không uống coca sao?" Trương Gia Nguyên hỏi. Nhậm Dận Bồng không phản ứng kịp mà sững sờ, Trương Gia Nguyên liền kéo tay anh qua, đem coca đặt trong tay anh. Sau đó nói với anh: "Coca bị em uống rồi."

Nhậm Dận Bồng ngừng lại một chút, thấy chỗ miệng chai quả nhiên có vết tích bị mở ra, anh quay đầu nhìn Trương Gia Nguyên.

"Em mới vừa ăn xong kem Haagen-Dazs vị quả Hawai'i," Trương Gia Nguyên bổ sung: "Anh uống một ngụm coca, mới có thể nếm được." Hắn ngồi sát vào Nhậm Dận Bồng, gần như vui vẻ nói: "Anh ăn kem vị này chưa? Thực sự ăn rất ngon, anh nhất định phải nếm thử." Tay Nhậm Dận Bồng cầm coca đột nhiên run lên, coca trong chai theo động tác của anh sóng sánh, bọt nước tràn ra, theo cổ tay trắng nõn chậm rãi chảy xuống.

"Trương Gia Nguyên," anh ngẩng đầu tuyệt vọng mà hỏi hắn: "Em có ý gì – muốn trêu đùa anh sao?"

"Đích thật là có chút muốn trêu anh." Trương Gia Nguyên vui sướng mà trả lời.

Hắn bây giờ đích xác thật vui sướng, hắn thấy được quan hệ giữa bọn họ đang tiến triển, nếu Nhậm Dận Bồng vô duyên vô cớ đòi ngọt ngào từ hắn, vậy hắn không ngại hướng anh đòi một ít hồi báo.

"Không muốn nếm thử một chút sao? Thật đáng tiếc a." Hắn bóp cằm Nhậm Dận Bồng kéo qua hôn lên, Nhậm Dận Bồng vẫn duy trì tư thế mặc hắn làm càn, đến khi bị hắn hôn thở không nổi, mới chống lên ngực Trương Gia Nguyên đẩy hắn ra, Trương Gia Nguyên rất phối hợp mà thối lui, ôm anh ghé vào lỗ tai anh nói: "Hiện tại anh biết Haagen-Dazs vị quả Hawai'i như thế nào rồi chứ ?" Nhậm Dận Bồng mệt mỏi lắc đầu.

Một tiếng thét kinh hãi từ đằng xa truyền đến, Nhậm Dận Bồng chợt ngẩng đầu một cái, đã nhìn thấy cách bọn họ mấy chục bước đứng hai cô bé, một người trong đó hoảng sợ dùng hai tay bịt chặt miệng, mà bạn gái của Trương Gia Nguyên đang cầm hai cốc trà sữa, lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt oán hận của cô gái giống như một con rắn độc, đầu ngón tay hắn tiến vào trong áo anh, so với coca còn lạnh hơn.

-------------------

"Anh rất lạnh sao? Anh đang phát run." Trương Gia Nguyên hỏi, "Nhưng mà em hiện tại đang rất nóng." Hắn cầm lấy điều khiển từ xa, đem điều hòa điều chỉnh đến 24 độ.

"Làm sao bây giờ a Nhậm Dận Bồng?" Trương Gia Nguyên đem anh đẩy ngã trên giường, hỏi anh: "Bây giờ làm sao đây? Em phải chia tay bạn gái, anh định bồi thường em như thế nào? Hay là... anh làm bạn gái của em?"

Nhậm Dận Bồng ngăn cản cái tay không an phận của hắn, cáu giận mà trả lời: "Làm sao có thể trách anh?"

"Đương nhiên là lỗi của anh." Trương Gia Nguyên một bên cởi áo sơ mi của anh nói: "Anh xem, em thích con gái, mọi người đều biết, nhưng là anh không phải con gái, lại hại em thích anh, cái này không trách anh thì trách ai được?".

"Em căn bản không yêu thích anh." Nhậm Dận Bồng đột nhiên từ bỏ giãy dụa, anh nghiêng đầu qua một bên, nhụt chí nói: "Em chính là muốn đem anh làm trò cười."

"Cảm giác áy náy của anh không thể bảo trì lâu một chút à?" Trương Gia Nguyên cũng bị anh làm tức giận, động tác lập tức mạnh hơn.

Không biết từ lúc nào mưa xuống như thác đổ, mưa mùa hè luôn rất lớn, lại kết thúc vội vàng, khiến người ta trở tay không kịp, tiếng thở dốc nhỏ nhẹ hòa cùng tiếng mưa rơi, trong không khí mơ hồ nổi lên một tầng ẩm ướt, đem bọn họ bao vây lại. Nhậm Dận Bồng từ ấm áp trở nên lạnh lẽo, Trương Gia Nguyên đem chính mình chìm thật sâu vào trong anh, tựa như trong mơ khi còn bé hắn chìm dưới đáy nước ấm áp. Hai thân thể quấn quít cùng một chỗ, giống như cá vàng hỗn loạn bơi trong nước. Trái tim hoảng loạn, hô hấp dần gấp rút, ở trong nước hít thở không thông, cái gì đều không bắt được, cái gì cũng nghĩ không ra, chỉ có thể thật sâu, thật sâu đem chính mình chìm vào đáy nước, dường như đây mới là đường ra duy nhất.

Thời tiết mùa hè quá nóng, không thích hợp leo núi, không thích hợp chơi bóng, có lẽ cũng không thích hợp đàm luận một hồi yêu đương quấn quít, dường như chỉ thích hợp ngây người ở trong phòng, dưới nhiệt độ 24 độ của điều hòa, hai người bao trong chăn dính vào một chỗ.

Trương Gia Nguyên nhìn Nhậm Dận Bồng mệt mỏi, nhắm mắt lại mơ màng giống như muốn ngủ, hắn vén chăn lên, muốn đứng dậy, liền có một bàn tay kéo cổ tay hắn lại, Trương Gia Nguyên thấy Nhậm Dận Bồng không biết từ lúc nào mở mắt, yên lặng nhìn hắn, hai người cứ vậy nhìn nhau.

"Hôm nay em không đi." Trương Gia Nguyên nói, Nhậm Dận Bồng liền yên tâm buông hắn ra, trở mình đưa lưng về phía hắn ngủ thật say.

Trương Gia Nguyên nhìn gò má Nhậm Dận Bồng, đột nhiên cảm thấy anh giống như cá vàng hắn nuôi khi còn bé, cuộc sống thu hẹp trong một địa phương, không thể nhìn thấy thế giới, chỉ có Trương Gia Nguyên bên cạnh anh.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro