Chuyện tình không bình thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Junghwa một cô gái 28 tuổi xinh đẹp, chăm chỉ và giỏi dang. Nhưng vì nhà nghèo nên phải chấp nhận lấy một lão chồng đáng tuổi ba nàng, để có tiền giúp đỡ gia đình.

Heeyeon em gái út của nàng, năm nay vừa tròn 15 tuổi. Trong nhà chắc có lẽ nàng thương đứa em gái này nhất. Vì Heeyeon vốn đã nhỏ bé lại còn hay bệnh vặt nên nàng đặc biệt chú ý chăm sóc bảo bọc thương yêu đứa em này như bảo bối. Heeyeon cũng rất quý mến chị của mình.

Vài ngày trước đám cưới, nhân lúc đang dọn dẹp nhà cửa, Junghwa  bắt gặp quyển sổ tay của Heeyeon dưới gầm giường. Quyển sổ tay với bao bìa thật đẹp, chữ viết nắn nót. Nàng tò mò mở ra xem. Càng đọc, Junghwa  càng thấy người mình nóng ran lên trước những ý tưởng lạ lùng của Heeyeon.

Mặt nàng đỏ rần rần, mồ hôi lấm tấm trên trán. Sự khó chịu từ từ chuyển sang cảm giác hiếu kỳ mạo hiểm. Những ý tưởng Junghwa không bao giờ hình dung được làm tim nàng đập mạnh. Nàng vừa sợ vừa hồi hộp, thầm chờ mong xem Heeyeon sẽ làm gì, có giống như những điều nó tưởng tượng ra hay không.

Sáng sớm ngày hôn lễ, Junghwa dậy thật sớm, tắm rửa sạch sẽ để chuyên viên makeup còn kịp giờ chải tóc và trang điểm cho nàng. Gần 8 giờ sáng, mọi việc đâu đó đã sẵn sàng. Hai cô phù dâu giúp Junghwa mặc chiếc váy cưới bằng chất liệu vải Chiffon nhẹ nhàng tinh tế màu trắng, váy cưới dáng xòe công chúa làm tôn lên dáng người chuẩn của Junghwa.

Junghwa ngồi xuống ghế sofa gần đấy, định thần lại trước khi bước đến lễ đường. Nhìn vào tấm gương lớn, nàng thấy mình đẹp kiêu sa như nàng công chúa. Hai cô phù dâu đã lui ra phòng bên để thay đồ. Lúc đó, Heeyeon bước vào và đóng cửa lại. Heeyeon đưa tay đỡ Junghwa đứng lên.

- Em biết là chị đã đọc quyển sổ tay của em. Bây giờ em sẽ thực hành những điều em đã viết trong đó. Chị đừng phản ứng gì cả, cứ im lặng.

Junghwa nhìn Heeyeon, miệng không nói ra lời. Heeyeon kéo chị mình lại gần. Mùi nước hoa thoang thoảng làm tim nó rạo rực. Nó đưa hai tay luồn xuống bên dưới váy của nàng. Heeyeon nhẹ nhàng vén chiếc váy cưới của nàng lên, kéo chiếc quần bảo hộ của nàng xuống, chiếc quần tuột xuống tận chân Junghwa

Heeyeon cầm lấy chiếc kéo trên bàn, cắt đứt hai bên hông quần lót của Junghwa rồi giật phăng ra. Junghwa  đứng yên, nhắm mắt, nín thở chờ xem cô em gái sẽ làm gì nữa. Heeyeon đỡ nàng ngồi xuống ghế, dạng hai chân nàng ra. Nó dùng kéo tỉa thật sát đám cỏ xung quanh hang động của Junghwa rồi dùng đồ cạo râu bằng pin cạo thật nhẵn.

Heeyeon đặt một nụ hôn vào giữa hai mép thịt phẳng phiu. Tay nó vạch hai mép thịt ra và lưỡi nó liếm nhè nhẹ nơi cửa mình của nàng. Cửa mình của Junghwa trở nên ẩm ướt. Heeyeon chợt dừng lại, nó đỡ nàng đứng dậy.

- Nhìn bên ngoài, đố ai biết được là chị chẳng mặc quần lót bên trong

Chiffon là loại vải có độ mỏng gần như trong suốt. Bình thường, khi Junghwa mặc váy, chiếc quần lót thường hiện khá rõ dưới lớp váy  mỏng. Nếu nàng không mặc quần lót thì sẽ rất dễ biết, nhất là khi váy bị bay lên, để lộ một vùng đen đen nơi giữa hai chân.

Nhưng hôm nay, nàng vừa được Heeyeon làm sạch đám cỏ. Cộng thêm thiết kết của váy che chỗ cần che nên cũng chẳng đáng ngại. Heeyeon đưa tay vuốt cái váy của nàng mấy cái cho phẳng phiu, thỉnh thoảng còn tinh nghịch luồn tay vào váy xoa xoa nơi chỗ kín của chị giây lát rồi đi ra ngoài, bỏ mặt Junghwa đứng đó ngây người trong phút chốc.

===′=========

Đến giờ, quan khách đến đông đảo. Mẹ Junghwa gọi nàng ra trình diện. Junghwa  không buồn mặc lại quần lót, cũng chẳng thèm mặc lại quần bảo hộ. Nàng chỉ sửa lại chiếc váy cho chỉnh tề rồi đi ra.

Giữa buổi lễ diễn ra, Junghwa cảm thấy chất nước trong nơi vùng kín bỗng chảy ra lai láng dưới dính cả vào hai đùi nàng cố lắm nàng mới giữ được không cho mọi người phát hiện.

Buổi chiều, Junghwa mặc một bộ áo cưới trắng xòe thật rộng bên dưới, giống như áo cô dâu bên Âu Mỹ. Nàng và chú rễ đứng trước cửa phòng tiếp tân của khách sạn để đón khách. Quan khách đều là các cán bộ cao cấp hoặc các tay buôn bán giàu có.

Các bà mệnh phụ thì xúng xính trong các bộ áo lòe loẹt đầy màu sắc. Trong lúc đang tay bắt mặt mừng với hai họ, Junghwa chợt giật mình vì dường như có vật gì chui xuống bên dưới chiếc váy cưới của nàng. Dường như đó là một người rất nhỏ bé, vì nó phải nhỏ con lắm mới trốn được bên trong phần xòe của chiếc áo cưới.

Junghwa lấy chân đá nó nhưng không dám làm mạnh vì nàng thừa biết đứa bé đó là ai chẳng phải cô em gái ma mãnh của nàng sao.

Tim nàng giật thót lên khi nó từ từ tuột quần lót của nàng xuống và dùng tay mân mê nơi cửa mình nàng. Ngón tay lướt qua lại nơi vùng kín của nàng làm nàng run lên vì cảm giác sướng khoái đột ngột. Quan khách có lẽ cũng hơi ngạc nhiên khi thấy cô dâu đôi lúc có vẻ thất thần, thỉnh thoảng lại rùng mình nhè nhẹ..

Bất chợt, em gái đưa thẳng ngón tay cái vào cửa mình của Junghwa và di chuyển ra vào trong cửa mình của nàng. Junghwa  nhói lên khi màng trinh bị đâm thủng. Chất lỏng màu đỏ cũng theo đó mà ra vây cả vào hai bên mép đùi nàng. Cảm giác là lạ đầy tính dục vọng từ từ dâng lên theo sự duy chuyển ra vào của ngón tay làm nàng quên mất nỗi đau. Bất chợt, đứa em gái dừng tay rồi lẻn ra trốn mất một cách tài tình, không ai thấy được.

Đêm đó, chú rể bị bạn bè mời rượu nhiều quá nên khi lên đến phòng là lăn ra sàn nằm ngáy vang như sấm. Phòng Trăng Mật của khách sạn thật là sang trọng, nằm trên tầng lầu cao nhất nhìn thấy cả Thành Phố bên dưới. Bên ngoài là phòng khách với tủ lạnh đầy bia và nước ngọt. Bên trong là phòng ngủ với chiếc giường vừa êm vừa rộng.

Cửa phòng chợt mở và Heeyeon bước vào. Junghwa nàng cũng không mấy bất ngờ. Nàng bước đến xách tai nó kéo về phía mình.

– Tiểu quỷ em còn dám vào đây, khi nảy em chính thủ phạm chui vào váy chị đúng không.

- Aaa đau em...- Heeyeon vì bị xách tai nên la oai oái

- Nói mau tại sao em làm thế hả- Junghwa giọng đầy tra khảo nhìn tiểu quỷ trước mặt mình mà lòng có cảm thấy vừa giận lại vừa thương, rốt cục tiểu quỷ này đối với nàng là thế nào đây.

- Em..em chỉ không muốn chị đi lấy chồng mà bỏ em thôi- Heeyeon giọng lí nhí

- Chỉ thế thôi đúng không, nếu thế chị có thể bảo với ba mẹ cho em sang ở cùng vợ chồng chị. Bây giờ em ra ngoài đi. Chị cần nghỉ ngơi.- Junghwa mang một cổ thất vọng, hóa ra nàng tự luyến cứ nghĩ Heeyeon là yêu mình nên mới hành động như thế.

- Chị ơi, không phải mà- Heeyeon giọng hốt hoảng

- Vậy là gì em nói đi??

- Là..là..em yêu chị, em không muốn mất chị, lại càng không muốn chị cùng ông già đó.

- Ahn Heeyeon em có biết mình nói gì không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hajung