Tớ muốn được một lần làm hoàng tử của cậu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu và nó là một đôi bạn thân từ nhỏ.Cả hai đều xinh, đều trắng nhưng cậu lại cao hơn nó.À, mà quên nó với cậu còn học cùng trường nữa.

Nè, Hoshi! Đứng lại coi, cậu đi nhanh quá!-Nó gào theo đằng sau, cố đuổi theo cái tên đi trước mình.

Này, tớ đâu có đi nhanh.Có mà chân cậu ngắn thì có.-Cậu quay lại nói những vẫn đứng lại chờ nó.

Ya! Cậu nói thế là sao hả? Chân tôi đâu có ngắn lắm!-Nó đánh một cái vào tay cậu.

Rồi cả hai cùng đi vào lớp.Ngồi vào chỗ Woozi quay sang bên cậu vẻ mặt phấn khởi hỏi:

Nè, Hoshi! Mai là sinh nhật tớ rồi.Cậu định tặng quà gì?

Sao tớ lại phải tặng cậu quà?Tốn lắm!-Nói rồi cậu đeo tai nghe vào.

Hừ, không thèm nói chuyện với cậu nữa!-Nó giận dỗi chạy đi chơi.

Cậu nhìn bóng dáng nó chạy đi dần khuất sau cánh cửa.Khẽ mỉm cười.

Đúng vậy, Cậu yêu nó lắm! Từ lúc mới gặp nó trong đầu cậu đã hiện lên một từ"Đáng yêu". Từng ngày, từng ngày trôi qua từ những cái nắm tay ngày mẫu giáo, đến cả tán ô cùng che trên đỉnh đầu, những chiều mưa tan học và con đường đến trường lộng gió trên chiếc xe đạp.Cậu đã nhận ra mình thích nó mất rồi.Người ta thường nói, những người ở bên nhau từ nhỏ rất dễ trở thành bạn thân nhưng họ lại không thể vượt qua giới hạn đó để bước tiếp vào một giới hạn khác. Họ sợ khi họ nói ra.Họ sẽ mất đi người họ yêu thực sự.Cậu cũng vậy.Cậu sợ khi cậu nói ra nó sẽ tránh xa cậu.Vậy thà cứ giữ kín trong lòng không phải sẽ tốt hơn sao? Nhưng, cậu cũng không biết rằng nếu yêu mà giữ kín cậu sẽ mất đi nó.

Thu tàn,đông lại đến.Trên con đường phủ đầy tuyết trắng vẫn nhấp nhô hai mái đầu quen thuộc.Cậu vẫn đèo nó trên chiếc xe đạp qua những đoạn đường, đôi găng tay vẫn cùng nhau sẻ nửa.Những cái nắm tay vô tình,hay những lần cậu nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến.Kể cả những lúc như vậy trái tim của nó vẫn không hề run lên.

Có gì lạ lắm sao?Nó với cậu là bạn thân kia mà...

Cậu cũng không mong gì nhiều, chỉ cần hàng ngày được ở bên,ngắm nhìn nó là được rồi.

Sau khi đèo nó về nhà.Cậu liền đi tìm mua quà cho nó. Bước vào một cửa hàng lưu niệm, cậu thấy ai ai cũng có đôi có cặp chỉ riêng cậu là đi một mình.Cậu băn khoăn nhìn những món đồ.Thật rối quá!

Bỗng có một người con trai có mái tóc dài khuôn mặt tựa thiên thần mỉm cười hỏi cậu:

Xin chào,tôi là Jeong Han,có vẻ cậu đang tìm một món quà cho nửa kia?

Ồ, đúng vậy.Tôi đang tìm một món quà sinh nhật cho bạn thân,không phải nửa kia-Cậu hơi vui mừng khi người đó nói nó là nửa kia của mình nhưng tâm trạng lại trùng xuống vì sự thật không phải rõ ràng sao?

Được rồi tôi có một món quà thích hợp đây. Ừm, anh có thích cậu ấy không?-Jeong Han vừa gói quà vừa hỏi.

Ừm,tôi tương tư.

Jeong Han đang gói quà bỗng dừng tay lại rồi mỉm cười,cất hộp quà đi.

Anh làm gì vậy?-Hoshi tò mò hỏi.

Tôi biết cậu đấy cần món quà gì hơn.

Nói rồi Jeong Han đưa cho cậu một hộp quà.

Bao nhiêu tiền vậy?

Không cần trả tiền đâu, cái này là quà tặng không lấy tiền.

Cảm ơn!-Cậu đi ra khỏi cửa hàng mà không biết người bán hàng lúc nãy là một thiên thần.Thiên thần Jeong Han nhìn bóng dáng của Hoshi xa dần rồi mỉm cười tự nói:

Hoshi và Woozi sẽ hạnh phúc thôi!-Rồi thiên thần nhẹ nhàng biến mất.

Chiều hôm nay,tuyết rơi dày trên con đường đi học,cậu và nó đi cạnh nhau bên chiếc xe đạp.Chút nắng chiều vô tình lăn trên đôi gò má,gương mặt nó phúng phính lại trở nên hiền hòa.Phải rồi, nó chính là công chúa của cậu.

Một băng ghế gỗ bên kia đường,
Cả hai lại cùng nhau ngồi nghỉ. Màn đêm buông xuống trong ánh sáng mập mờ, khung cảnh vắng lặng lại thoáng chút rợn ngợp. Nó quay sang cậu lay người:

Cậu à,về đi tớ lạnh...-Đôi mắt cậu trải dài trên nền đất,người bất động. Cậu choàng tay qua vai nó kéo chặt vào lòng:

Công chúa nhỏ, tại sao hoàng tử và công chúa lại có thể một lần gặp mặt, một lần yêu nhau?-Nó tròn mắt không hiểu gì,chỉ biết vòng tay kia ấm áp chừng nào.

Không phải người ta gọi là tình yêu sét đánh sao?

Tầm bậy. Làm sao mà yêu được khi mà hai người vẫn chưa hiểu nhau chứ?-Cậu cúi đầu nhìn xuống một viên gòn to ụ đang dụi mũi vào mình,chỉ biết siết chặt thêm vòng tay:

Tớ muốn được một lần làm hoàng tử.-Nó tròn mắt lên nhìn, đôi con ngươi trong veo phản chiếu gương mặt kì quặc của cậu bạn nó:

Cậu á?-Rồi nó bật cười. Tiếng cười khúc khích trong vòng tay cậu, tiếng cười ngây thơ của một cậu nhóc sắp trưởng thành:

Thôi đi,cậu sắp tốt nghiệp rồi, đừng có mơ mấy chuyện này nữa.Mà hôm nay là sinh nhật tớ.Mau đưa quà đây!-Nó trợn mắt, phồng miệng,đôi má trắng hồng trông thiệt dễ thương.

Không phải tớ đã bảo là tốn tiền lắm sao?-Nở một nụ cười nhẹ. Cậu nhìn nó, cái nhìn chân thành của một loại tình cảm mới chớm nở.Cậu không biết bao giờ tình cảm của mình mới được chấp nhận, có lẽ là không bao giờ?
Cầm hộp quà trong túi áo ra đưa cho nó, cậu cũng rất tò mò không biết trong đó là gì.Nó nhìn thấy hộp quà liền nhanh tay mở ra.Trong hộp quà đó là một quyển truyện cổ tích nhỏ.Nó khẽ bĩu môi ngước lên:

Nè, tớ đâu phải còn bé đâu mà còn tặng truyện cổ tích.-Cậu nhìn cuốn truyện, bơ vơ hỏi một câu:

Cậu có muốn nghe truyện cổ tích không ?-Nó lại nghiêng đầu, chợt nhớ đến những buổi chiều ở trường tiểu học cậu vẫn thường cầm trên tay quyển truyện cổ tích thật dày chăm chú đọc cho nó nghe.Vì nó lười đọc sách.Có những cậu chuyện đã quá quen thuộc với mọi người về những nàng công chúa, những chàng hoàng tử được ở bên nhau đến suốt cuộc đời, nhưng nó vẫn cảm thấy kì lạ.

Ừ, cậu kể đi...-Nó gác đầu lên đùi cậu,tay đan vào nhau, nhắm mắt nghe kể chuyện.

Cách đây rất lâu, có một nàng công chúa, tính tình hung hăng, khó chịu lại rất thích đánh người.Công chúa buồn lắm, công chúa cảm thấy rất cô đơn.

Đúng rồi, con gái ai lại như thế cô đơn là đúng!

Im lặng nghe kể tiếp đây, công chúa rất buồn nhưng cha mẹ công chúa rất yêu thương công chúa và đặc biệt có một chàng hoàng tử nhỏ vẫn thường hay chơi cùng công chúa.

Hoàng tử đó ở đâu?

Ở một đất nước xa lắm nhưng vì luôn muốn công chúa được vui đã không ngại đường dài đến chơi cùng công chúa.Sau nhiều năm, chàng hoàng tử nhận ra tình cảm mà mình dành cho công chúa không còn đơn thuần là tình cảm giữa những người bạn thân.

Nói vậy hoàng tử đã yêu công chúa đúng không?

Ừ, hoàng tử đã yêu rồi nhưng không dám bày tỏ.

Gì chứ,yêu thì phải nói, không nói sẽ bị đau bụng.

Cậu bật cười.Đôi má phúng phính của nó lại phồng lên,không khác những ngày trước đây,khó chịu nhưng đáng yêu biết chừng nào.Nó trợn mắt muốn nghe tiếp Nhưng cậu lại lắc đầu có đưa tay ra để bóp mũi nó bằng một giọng trầm ấm, cậu cúi đầu xuống nói:

Vì vậy cho nên tớ mới muốn làm hoàng tử.

Nó gạt tay cậu ra,nhướn mày lên hỏi:

Phải rồi!Nếu cậu mà làm hoàng tử thì ai sẽ làm công chúa của cậu?

Cậu lại bật cười.Nụ cười phớt trên khuôn mặt thân thuộc.Đôi mắt cậu không to nhưng đủ để giữ trọn nó.Cậu nhìn lên trời,tuyết vẫn rơi,trên con phố vắng lặng,trên những ngọn đèn đường,trên cả những tầng cây tán lá.Cơn gió mùa đi qua, kéo theo cả chút vấn vương đọng lại trong ký ức.Có lẽ từ hôm nay,con đường họ đi sẽ khác,không biết rằng sẽ được cùng nhau trải ngập nắng hồng hay tìm lối đi riêng để cho nhẹ nỗi lòng.

Cậu nắm lấy tay nó,ánh mắt vô tình lướt nhẹ trên không trung:

Không phải tớ vẫn thường hay gọi cậu là công chúa nhỏ à?

Thời gian khẽ dừng lại,trong khoảng khắc đó hai trái tim vô tình cùng chung một nhịp đập.

Cậu cúi xuống nhìn nó,nở một nụ cười ấm áp.Nụ cười đấy đã gắn liền trong tuổi thơ của nó,cùng nó lớn lên theo năm, tháng.Nhưng trong thời khắc này thật khác biệt.Nụ cười đấy dường như đẹp hơn,mang theo sự quan tâm đặc biệt,mang theo hơi ấm của cậu.Hoshi nhẹ nhàng nói:

Tớ muốn được một lần làm hoàng tử của cậu!

Có lẽ trái tim nó đã nhận ra một điều"Nó thích cậu mất rồi"

Woozi vội ôm chặt lấy cổ Hoshi nở một nụ cười thật tươi, nói:

Tớ muốn làm công chúa của cậu!Tớ thích cậu,Hoshi à!

HAPPY ENDING
----------------------------

Chính thức hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro