[ ONESHORT - HUNHAN ] NGÀY ĐÔNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au : Yii

Nhân Vật : Ngô Thế Huân x Lộc Hàm

Thể loại : Hiện đại , S.E

-------------- 

" Alo "

" Gì vậy anh ? "

" Chia tay đi "

" ...... "

" Im lặng là đồng ý nhé ! Từ mai chẳng còn là gì của nhau đâu "

Lộc Hàm bất ngờ lắp bắp không thành lời rồi bất chợt mỉm cười :

" Hôm nay anh bị sao vậy Thế Huân ? "

" Không sao cả "

Sắc mặt cậu dần trở nên khó coi , cậu vẫn hoài nghi :

" Đừng đùa nữa ! Em thật sự không thích nghe câu nói ấy đâu "

" Anh không đùa "

Thế Huân vừa dứt lời . Bỗng không biết bao giờ mắt của Lộc Hàm có một dòng nước ấm khiến cậu không nhìn rõ mọi vật trước mắt mình .

" Lý do ? Em làm gì sai à ? "

" Không .. "

" Thế vì lý do gì , chúng ta quen nhau bốn năm cơ mà , chia tay như thế là sao hả anh ? Nói cho em biết đi "

" Thích . "

Lộc Hàm đã khóc . Cậu cố gặng nói từng chữ một .

" Anh nói như thế mà nghe được à ? "

" Em có làm gì sai thì anh phải nói chứ ? "

Đáp lại cậu là một câu trả lời lạnh lùng hơn cả mùa đông của Thế Huân .

" Chẳng gì cả . Chán rồi ...hết yêu . Chia tay thôi , tuổi trẻ mà . "

" .... "

Một cảm giác chạy xẹt qua người cậu .

Hẫng !

Ngỡ ngàng !

Lòng tự trọng như bị dao cứa vào!

" Ừ ...Vậy chúng ta chia tay . Đừng bao giờ gặp nhau nữa nhé "

" Không chắc ! "

" Anh nói vậy là sao ? "

" Cúp nhé , tạm biệt . "

Lộc Hàm lặng lẽ ngồi xuống giường . Những dòng lệ ấm cứ thế mà rơi xuống tay cậu . Cậu không hiểu ?

Chia tay . Thế là chia tay . Một cuộc tình bốn năm bị cắt đứt chỉ vì hai từ " Chán rồi " . Rốt cuộc có thế thôi à . Nhảm nhí thật . Tình cảm nó nhạt thế hả anh ?

Đồ tồi !

Chẳng việc gì tôi phải buồn vì anh cả . Cậu nói thế . Và nằm xuống giường . Có thứ nước mặn đắng thấm vào gối !

Một tháng kể từ cái ngày chia tay ấy !

Sang đông . Gió trời chuyển đổi . Những chiếc lá vàng cuối cùng cũng đã rời cành , để gió đưa nó rời xa ... Lộc Hàm ngồi nhìn cảnh vật . Cậu lại nhớ về chuyện tình bốn năm của hai người . Thế Huân và Lộc Hàm chia tay trong ngày thu . Nay đã ngày đông . Chính xác là đã một tháng , cậu ăn một mình , ngủ một mình và sống một mình trong căn nhà lạnh lẽo .

Cậu cứ ngỡ mình sẽ quên được Thế Huân . Nhưng không ! Có lẽ cảnh vật của ngày đông càng khiến cho cậu nhớ anh hơn . Nhớ mùa này của ba năm trước , anh dẫn cậu đi chơi tuyết . Cả hai chơi rất vui vẻ . Vui đến việc Lộc Hàm chẳng còn sợ lạnh nữa . Kết quả Lộc Hàm phải nhập viện vì cảm lạnh . Những kỉ niệm cứ ùa về .

Cậu muốn quên nhanh cuộc tình này ! Thế tại sao những kỉ niệm cứ liên tiếp xuất hiện .

- Ngày thứ nhất

Bỗng ... Có điện thoại của Thế Huân

Cậu bắt máy như một phản xạ tự nhiên của Một – cậu – bé – có – người – yêu .

" Anh gọi tôi có việc gì không ? "

" Chẳng gì cả , thích thì gọi "

" Dẹp ngay cái giọng điệu khinh bỉ ấy giúp tôi "

" Quen rồi . Không bỏ được "

" Chia tay rồi , để tôi gạt phăng anh ra khỏi cuộc đời đi ! "

" Chia tay rồi , anh chẳng còn là gì của em nữa đâu . Đừng bận tâm đến anh như thế . Anh chỉ gọi và em cứ việc mắng nếu em muốn . Nhưng đừng cúp máy "

" Thế Huân ! Tôi nghĩ anh bị điên rồi ! Hãy biến đi với những đứa con gái khác , đừng gọi điện phiền tôi ! "

" Mà em này "

" Sao ? "

" Mình chia tay rồi đấy ! "

Tít ...... tít ...... tít

Cậu bực tức cúp máy .

Điên khùng ! Đồ bệnh hoạn ! Anh làm như thế là có ý gì . Gọi cho tôi làm gì . Tôi chẳng muốn nghe giọng của anh nữa ! Nhưng sao có gì đó vương vấn và nghẹn lại ở tim ... " Mình chia tay rồi đấy " ... Văng vẳng bên tai ...

- Ngày thứ hai

Lại có điện thoại của anh . Cậu không bắt máy . Tắt máy . Anh vẫn tiếp tục gọi !

" Này ! Anh đừng phiền tôi nữa được không ? "

" Ăn cơm chưa , đừng có mà uống sữa liền đấy nhé. Em sẽ đau bụng đấy ! "

Cái gì cơ ??! Cậu hơi bất ngờ ... Chẳng phải anh ta đã nói " Chia tay " với mình rồi sao . Cái hành động này nghĩa là sao ??

" Anh quan tâm làm gì ? "

" Vì anh biết đường ruột của em không tốt . Ăn uống như thế sẽ đau bụng . "

" Tôi lớn rồi . Việc ăn uống ra sao thì bản thân tôi tự biết , chẳng cần anh quan tâm ! "

" Ừ ! Thế nhớ ngủ sớm nhé . Mai em có buổi phỏng vấn đúng không ? Cố mà thi tốt đó . "

" Tại sao ... Anh lại như thế ? Anh muốn gì ở tôi hả ? "

" Mình chia tay rồi đấy ! "

Lại là câu nói ấy . Anh ấy lại nói thế . Thì chia tay rồi . Thế tại sao cứ phải gọi điện chỉ để nói câu đó . Anh để cho tôi bình yên không được à ? . Sao anh cứ động chạm đến tuyến nước mắt của tôi thế hả , Ngô Thế Huân ???

- Ngày thứ ba

Vẫn là cuộc gọi đến từ Ngô Thế Huân .

" Tôi van xin anh đấy "

" Em đã cho con Snepz Bii ăn chưa ? Thức ăn cho nó lúc trước anh mua còn không ? "

" Tôi tặng nó cho người khác rồi . "

" Sao lại như thế , anh tặng em mà "

" Chẳng việc gì tôi phải giữ cả ! "

" Ừ ! Mình chia tay rồi đấy "

Lại thêm một cuộc điện thoại kết thúc bằng câu nói đó . Cậu ngồi xuống . Xoa xoa đầu Snepz Bii . Cún nhỏ đưa mắt nhìn cậu .

" Thế Huân ! Anh ấy làm như thế là sao hả Snepz Bii ? Anh ấy biết một tháng qua tao đã cố gạt anh ấy ra khỏi suy nghĩ không ? "

" Sao anh ấy lại làm thế với tao ? "

" Đi nào ! Đến giờ ăn trưa rồi . "

Cậu chẳng cho con chó ấy cho ai cả . Làm sao mà cho được .

- Ngày thứ tư

Cậu bắt máy như một thói quen .

" Alo , tôi không uống sữa sau khi ăn cơm . Và cho Snepz Bii ăn rồi ! "

" Thế sao hôm qua lại nói là tặng Snepz Bii cho người khác rồi . Lộc Hàm ! Em vẫn ngốc trong cái khoảng nói dối như ngày nào . "

" Tôi ... "

" Bước sang đông rồi .Trời hôm nay lạnh lắm đó ! Nhớ lấy cái khăn choàng màu đỏ anh mua mà choàng vào . Được đan bằng loại len tốt mà dày nữa giữ ấm cổ tốt đấy . "

" Ừ "

" Nhà còn sữa bột không ? Trước khi đi ngủ thì nhớ uống nhé . Uống sữa nóng buổi tối cho dễ ngủ . Đừng có viện cớ là công việc nhiều mà không ngủ đến tận sáng đó ! "

" Ừ "

" Hôm nay ngoan thế . Không mắng anh à ? "

" Ừ "

" Thôi anh cúp đây . À mà mình chia tay rồi em nhỉ ! "

Hôm nay em không mắng anh , em không phản ứng . Bời vì cổ họng em nghẹn ứ chẳng nói được anh à . Tại sao anh lại như thế chứ ? 

- Ngày thứ năm ...

Quái lạ ! Bình thường là sáng không thì trưa thì anh thường gọi điện cho cậu . Hôm nay đã tận chiều mà vẫn chưa có một cuộc điện thoại nào từ anh .

" Mà mắc gì mình phải chờ điện thoại của anh ta chứ . " Cậu dắt Snepz Bii đi dạo .

Ngoài nói là không chờ điện thoại nhưng trong lòng cậu vẫn luôn chờ điện thoại của anh .

Mười giờ tối

Chiếc điện thoại run lên ... Là Ngô Thế Huân ...

" Xin lỗi hôm nay anh ngủ mãi tới giờ mới dậy "

" Ngủ kiểu gì tới 10h tối vậy "

" Hôm nay hỏi lại anh nữa à "

" ...... "

" Con tuần lộc anh mua cho còn pin không ? Hết pin thì bảo Bạch Bạch nó mua bỏ vào nhé , quả cầu tuyết mà không có đèn có nhạc thì chán lắm đấy .

" Em mua rồi . "

" Em ngoan đến mức anh bất ngờ đó "

' Mình chia tay rồi hả anh ? "

" Ừ ... Mình chia tay rồi đó . Anh cúp nhé ! "

... Khoan đã ...

Tít ... tít .... Tít

Cậu vứt điện thoại xuống giường và bật khóc nức nở. Nước mắt dồn nén bao lâu nay đã vỡ òa trên gương mặt hốc hác .

Thế Huân ác lắm . Anh đã bước ra khỏi tim em . Em đã đóng chặt tim và chẳng muốn cho anh vào nữa . Em không muốn nghe giọng nói đó của anh . Em không muốn nhìn thấy số anh . Nhưng tại sao em không ngăn mình bấm ' trả lời ' , em không ngăn mình nhớ đến anh được . Tim em cũng không nghe lời em nữa . Chẳng lẽ anh lại bước vào tim em một lần nữa sao hả , Ngô Thế Huân ??

- Ngày thứ sáu ...

" Alo ....em tắt nick Weibo đi , treo nick hoài như thế nóng máy đấy . Máy thì lại hay hư . Sẽ chẳng ai qua sửa cho em đâu .

" Quen rồi . "

" Quen cái gì . "

" À phần Combo tới chưa ? "

" Combo gì ? "

" Anh gửi một hộp đến cho em đó . Là gà rán đó , thích không ?!! Mà trà sữa thì chắc chưa tới đâu . Quán đang đông . Nhân viên bảo sẽ đợi lâu . "

" Anh đang nói gì thế ? Anh đang làm gì thế ? "

" Gửi combo và trà sữa cho em đấy . Trời gió rét thế này , anh biết em lại lười đi mua . "

" Nhưng ... "

" Nhưng cái gì . Chẳng phải em thích hai món đó nhất sao ? "

" Ngô Thế Huân làm ơn đi ! Anh muốn như thế nào thì dứt khoát đi . Chia tay rồi sao anh cứ quan tâm tôi như thế . Tôi không chắc là tôi quên được ... anh đâu ! "

" Mình chia tay rồi đấy em à "

Đáng ghét !! Anh ta lại tắt máy .

Bính boong...bính..boong . Chuông cửa vang lên .

" Xin chào ! Phần combo của cậu đây ạ "

Mưa phùn rơi nhẹ bên cữa sổ nhẹ nhàng . Hộp phần combo gà rán thơm phức , còn nóng cùng với ly trà sữa ngọt ngào .

Nhưng một chàng trai lòng nặng trĩu , gương mặt vô hồn cùng với những dòng lệ ấm .

Những ngày tiếp theo cậu quyết định không bắt máy nữa . Cậu sẽ tự bước ra khỏi cuộc sống của anh . Cậu quyết định cho tim mình vào ngăn đá cho nó lại lạnh băng như trước khi cậu gặp anh . Chẳng còn bận tâm gì đến anh nữa .

Ngô Thế Huân ! Sống tốt nhé .

Ngày thứ 10

.

.
Cuộc gọi từ Ngô Thế Huân .

.

.

Lộc Hàm không bắt máy . Vẫn để điện thoại rung ...

.
.
Cuộc gọi từ Ngô Thế Huân .

.

.
Cậu vẫn không bắt máy . Vẫn để chiếc điện thoại rung mãi .

.
.
Rồi có hai tin nhắn ...

.
.
- Ngô Thế Huân đang trong tình trạng nguy kịch . Anh hãy đến bệnh viện đi . – Tin nhắn của Phác Xán Liệt .

- Lộc ca ! Anh mau đến bệnh viện đi . Anh Thế Huân đã mất rồi . – Tin nhắn của Chung Đại

Cậu bàng hoàng buông chiếc điện thoại xuống . Lao ra khỏi phòng . Cậu tức tốc chạy đến bệnh viện . Mở cửa vào phòng thì thấy Chung Đại quay mặt vào tường . Biện Bạch Hiền ngồi kế Phác Xán Liệt . Mắt của ba người đều đỏ hoen .

Hai tai cậu ù đi . Đôi mắt cậu như bị ai lấy tay bịt kín . Tim như bị bóp nghẹt ... bóp nghẹt . Cậu bước tới giường bệnh của Thế Huân . Đưa tay nắm lấy bàn tay anh . Dòng lệ ấm rơi xuống tay anh . Cậu khóc . Cố lay người anh dậy . Nhưng anh không mở mắt .

" Ngô Thế Huân ! Anh mở mắt ra đi đồ tồi ! Hôm nay em đã uống sữa sau khi ăn cơm đó . Em quên cho Snepz Bii ăn rồi . Anh mắng em đi . Anh làm gì vậy ? Sao anh cứ nằm yên vậy . "

" Tinh lại đi Thế Huân . Cầu xin anh đấy ! Tỉnh lại đi mà . Đừng đùa nữa ! Em sợ lắm . "

" Mau tỉnh lại gọi điện cho em đi . Em sẽ bắt máy , em bắt máy mà . !!! Em muốn ăn thêm combo . Em muốn uống trà sữa . Trời thổi gió rét rồi em lười đi lắm anh à ! Mua cho em đi .

Con tuần lộc hết pin rồi đấy . Anh dậy anh mua cho em pin đi . Sao anh không trả lời ?? Anh có nghe em nói gì không hả....hả Ngô Thế Huân .... ! "

Chứng kiến cảnh tượng trước mắt . Phác Xán Liệt , Biện Bạch Hiền , Kim Chung Đại không sao kìm được nước mắt . Họ biết lý do Thế Huân chia tay Lộc Hàm .

Là anh bị bệnh ung thư máu . Thời hạn của anh chỉ từ hai đến ba tháng . Anh không muốn Lộc Hàm lo lắng . Cậu quá yếu đuối . Thế Huân đã nhờ Chung Đại , Xán Liệt và Bạch Hiền là không được nói căn bệnh anh cho Lộc Hàm biết.

Ông trời ! Tại sao ông lại quá ích kỷ đến vậy . Tại sao ông lại lấy đi Ngô Thế Huân của Lộc Hàm . Giờ đây , Lộc Hàm phải sống như thế nào ??

. Hai năm sau ...

" Alo Thế Huân hả ? Hôm nay trời lạnh quá anh nhỉ ?? "

" ... Im lặng ... "

" Anh bệnh nặng như vậy sao anh không nói em hả ?? "

" ... Vẫn im lặng ... "

" Anh ra đi như vậy mà anh xem được à ...Anh tệ lắm ! Ngô Thế Huân xấu lắm ! "

" .... Tiếp tục im lặng ... "

" Anh vẫn là người yêu của em đấy . Chia tay như thế em chẳng chịu đâu . "

" ... Im lặng ... "

" Mà Thế Huân này ! Lộc Hàm mãi yêu mình anh thôi đấy . Anh cũng vậy nhé , anh đã bước vào tim em rồi thì em sẽ đóng chặt con tim em lại và giữ anh trong đấy mãi mãi . Em chẳng yêu ai khác ngoài anh đâu . Anh hãy hứa là anh cũng vậy nhé Thế Huân ! "

.
.
.
Thời gian vẫn cứ xoay . Tuyết vẫn rơi . Có một chàng trai tên là Lộc Hàm cứ mỗi dịp đông sang là cậu ấy lại cầm hai chiếc điện thoại ... Một trắng một đen ... Một của cậu và một của người con trai tên Ngô Thế Huân ...

" Hai tròng mắt trong trẻo như mắt nai .

Nếu có can đảm nhìn vào ... Chính là hang tối sâu không thấy đáy . " 

---------------

Viết bài này trong tình cảnh bị mất Snep rồi

Nhớ cún nhỏ ! Em ở đâu ? Về với chị đi mà T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro