Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhận ra anh trong mơ, trong bộn bề nỗi nhớ.
Cho dù em đã cố giấu lòng mình
Gió bất chợt tràn về se buốt
Len vào sâu kí ức ngủ quên.
Kỉ niệm xưa dâng lên, cay nồng nơi khóe mắt
Có thể nào, em đã mất anh thật rồi?
Vòng tay nào ghì chặt say đắm,
Ánh mắt nào trọn vẹn gương mặt em
Em đã hứa nước mắt không rơi ngay trong giấc mơ
Em sẽ tìm bình yên trong màu mắt khác
Và câu "Giá như..." em sẽ thôi không nhắc đến khi đêm về...
Ngừng yêu anh - nỗi đau của em..
Nhận ra anh trong mơ, trong bộn bề nỗi nhớ
Cho dù em đã cố dấu lòng mình...
Còn ai nhớ, ai mong, ai mơ chung một giấc mơ?
Một nửa em, với đêm mà thôi...
Ngừng yêu anh - nỗi đau của em...

Nước mắt Jiyeon thấm đẫm nước mắt trong màn đêm, hơi thở khó nhọc bị gián đoạn bởi tiếng nấc nghẹn ngào, bao lâu rồi mà cảm giác tất cả chỉ mới như ngày hôm qua. "Ngừng yêu anh, nỗi đau của em..." , câu hát cuối cùng kết thúc cũng là lúc trái tim cô như hàng ngàn hàng vạn mũi tên vô hình bay đến, chúng như được chỉ huy bởi một quân đội hùng mạnh cứ thế mà tới tấp xuyên qua tấm chắn mỏng manh.

Máu, mồ hôi và nước mắt hòa quyện tạo nên một khung cảnh hoang tàn, âm u đến rợn người.

Cô đáng sống hay đang tồn tại, chính cô cũng không thể định nghĩa được không gian và thời xung quanh mình, chỉ có một điều duy nhất chứng minh cô hoàn toàn tỉnh táo vào thời điểm này là bản nhạc đã được reply đến hàng ngàn lần.

Hai tay ôm chặt lấy chiếc đầu rối bù, gương mặt như được tô vẽ bởi chiếc mặt của một ác quỷ. Bờ môi nứt nẻ, đôi mắt ngây dại hòa tan trong bóng đêm lạnh lùng, đau đớn về mặt thể xác ngày một tăng theo từng tiếng nhích kim đồng hồ. Nếu như vô tình bắt gặp cảnh tượng này, tin chắc rằng rất nhiều người sẽ nghĩ mình đang đi lạc vào nghĩa địa của những hồn ma.

Cô khóc rồi lại cười với những cười gây dại, tê tái đến đau lòng. Tiếng chuông đồng hồ có lẽ đang chơi trò trơi đuổi bắt, cứ cố gắng níu giữ ở lại thì nó càng cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát.

Bằng chứng là chỉ sau 7 giờ nữa thôi, khi ngày mới bắt đầu đón những ánh nắng đầu tiên, chạy trốn nơi bóng tối ngự trị thì một Park Jiyeon với lối sống năng động, gương mặt được bao phủ bởi nụ cười rạng rỡ tự tin sẽ xuất hiện.

Chỉ có lúc này, lúc được sống thật với con người của mình, cô mới dám để cái quá khứ giày vò cô trong hai năm qua lộng hành. Cô muốn vứt bỏ vẻ bề ngoài mạnh mẽ, tìm bình yên trong khoảng lặng mà chính xác hơn là sự giày vò về tinh thần lẫn thể xác.

Ngày anh đến dạy cô cách yêu thương trọn vẹn nhưng lại không dạy cô cách từ bỏ một người từng trọn vẹn yêu thương.

Bài học dang dở, anh là một người thầy đã không hoàn thành trách nhiệm của mình, để học viên của mình được tốt nghiệp khi chưa hoàn thành xong khóa học.

Thời gian 2 năm đối với nhiều người có lẽ là quá dài để quên đi một ai đó. Nhưng với Jiyeon thì khác,  những vết sẹo trong cô như hằn sâu hơn, những ký ức về anh lại càng thêm sâu sắc hơn như mới xảy ra ngày hôm qua.

Cảm xúc trong cô lụy tàn, vết thương thì cứ một loang rộng, chiếm hết từng ngóc ngách nơi con tim chứa đầy hình ảnh về một người con trai cô yêu hơn chính bản thân mình.

***

Thời tiết năm nay lạnh hơn mọi năm rất nhiều, ngoài đường tuyết phủ trắng xóa, những cặp tình nhân tay trong tay trao hơi ấp cho nhau. Nhìn những cặp tình nhân đó cô lại khao khát cho mùa đông năm nay trôi qua thật nhanh để cho trái tim cô bớt se lạnh, bớt cô quạnh hơn.

Tình yêu đến bất ngờ, cô chưa kịp đón nhận thì đã vội vã ra đi. Cay đắng hơn khi nó chỉ xuất phát từ một phía, còn phía kia đến lúc nhận ra đơn giản chỉ là sự trao đổi.

---

"Đã chuẩn bị kế hoạch gì cho giáng sinh chưa?"

Jiyeon thoát khỏi suy tư, cô mỉm cười để che giấu suy nghĩ trong lòng, hỏi cô bạn thân Hyomin bên cạnh.

"Hzzz, mình thì làm gì có kế hoạch gì, hay cậu cho mình đi ké với nhé?!"

Hai người đã chơi với nhau được 10 năm rồi, bên cạnh nhau đôi khi chỉ là sự im lặng nhưng Hyomin biết Jiyeon là người nội tâm và chịu đựng ra sao. Tình cảnh của Jiyeon hiện giờ một phần trách nhiệm thuộc về cô.

Nếu như cô không để hai người gặp mặt, không cố gắng vun đắp thì bây giờ  Jiyeon cũng không đau khổ như vậy.

Chỉ nghĩ đến người con trai đó, người mà cô tin tưởng, đặt niềm tin có thể mang lại hạnh phúc cho người bạn thân của mình. Nhưng thật không ngờ...!

Cô muốn gặp anh ta, muốn anh ta trả lại những ngày tháng tươi đẹp mà anh ta đã cướp đi của Jiyeon, muốn anh ta phải trả giá về hành động của mình.

Nhưng cho dù vậy thì Jiyeon cũng không thể quay lại là người con gái hồn nhiên vui tươi  như trước nữa.

Hơn nữa Jiyeon vì quá yêu anh ta nên không cho cô đi gặp người con trai đó 'làm loạn'. Giờ đây cô có thể làm gì hơn, ngoài việc làm một người bạn tri kỷ luôn lắng nghe, quan tâm, chăm sóc cho Jiyeon.

---

Lạc bước trên dòng phố nhộn nhịp của thành phố những ngày gần Noel khiến cho trái tim Jiyeon lại thêm một nỗi đau in hằn. Cô nhớ về khoảng thời gian khi được lắm tay anh, lần đầu tiên và duy nhất. Thực nực cười khi đó lại là lúc anh say, nhưng hơi ấm từ bàn tay anh đến lúc này vẫn còn hiện hữu.

Cũng ngày hôm đó, cô đã có khoảng thời gian bên anh, chia sẻ  với anh về tình yêu thầm kín để rồi trao cho anh những gì mình có thể.

Bản năng trong anh lúc đó cũng chỉ là của một người đàn ông nên đáp lại tình cảm của cô, không phải là yêu thương thật sự mà chỉ là sự trao đổi.

Cô nằm trong vòng tay anh, cảm nhận hơi ấm nơi lồng ngực của anh nhưng lòng thì lạnh buốt. Anh ôm cô nhưng miệng lại luôn gọi tên một người con gái khác, nước mắt cô lặng lẽ rơi.

Vì yêu vụng dại, cô tin anh sẽ thay đổi, sẽ hiểu ra tình cảm cô dành cho anh, cô đã nguyện cả đời này bên anh cho dù khó khăn đến mấy.

Người ta thường nói con gái khi yêu con tim không thể thắng nổi lý trí cho nên hay nhận lấy tổn thương cho mình. Tổn thương thì đã sao, nếu tổn thương có thể nhận lấy tình yêu thì cô tình nguyện chấp nhận tổn thương cả cuộc đời.

Hai năm trôi qua, năm nào vào Giáng sinh cô cũng chỉ có một mình, cô thèm khát lắm một cái ôm thật chặt, một hơi ấm từ người mà cô yêu thương.

Nhìn những đôi tình nhân tay trong tay đi bên nhau, ánh mắt trìu mến, nụ cười đầy yêu thương dành cho nhau. Khiến lòng cô thêm chua xót

Chợt!

"Chị ơi! Mua kẹo bông cho em nhé?"

Một cô bé tầm 7,8 tuổi trên tay đang cầm khá nhiều kẹo bông với nhiều màu sắc đang ngước đôi mắt to tròn lên nhìn cô với ánh mắt tha thiết. Đôi mắt đó cho cô cảm giác của tuổi thơ tràn về, quay ngược thời gian với những trò chơi một thời.

"Vậy, bán cho chị một cây!"

Cô mỉm cười, cúi xuống đón lấy cây kẹo bông từ tay cô bé.

Trong khi người ta nào là ruy băng lấp lánh, nào là cây thông huy hoàng, trong khi đó cô lại là một cây kẹo bông gòn to che khuất nửa gương mặt.

Vừa ăn vừa cố gắng không cho nước mắt được rơi, cô cảm thấy tủi thân vô cùng.

Bỗng nhiên, một cơn gió khá mạnh quất tung chiếc kẹo bông dang dở lên không trung.

Jiyeon ngừng khóc, lấy tay quẹt đi dòng nước mắt còn đang lắng đọng trên hàng mi. Ông trời thật tàn nhẫn, đến một chút nhỏ nhoi cũng cướp đi của cô.

Cô hận, hận nhiều lắm, nhưng hận ai, hận bản thân không có chút tự trọng khi cứ cố chấp níu giữ một người không thuộc về mình, hay hận số phận đã mang anh đến cho cô rồi lại mang anh đi.

Cô hận tất cả những gì thuộc về mình nhưng lại không dám hận một người, bởi cô biết đằng sau nỗi hận in sâu là yêu thương không phai mờ.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro