Oneshort: Ngày Đông (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xem đi rồi đọc ahihi

'' Alo ''

'' Gì vậy anh "

'' Chia tay đi ''

''...........''

'' Im lặng là đồng ý nhá! Từ mai chẳng còn là gì của nhau đâu ''

YoungJae bắt ngờ lắp bắp không thành lời rồi bất chợt mĩm cười:

'' Hôm nay anh bị sao vậy JaeBum ?''

'' Không sao cả ''

Sắc mặt cậu dần trở nên khó coi, cậu vẫn hoài nghi:

'' Đừng đùa nữa! Em thật sự không thích nghe câu nói ấy đâu!''

'' Anh không đùa ''

JaeBum vừa dứt lời. Bổng không biết bao giờ mắt của YoungJae có một dòng nước ấm khiến cậu không nhìn rõ mọi vật trước mắt mình

'' Lí do? Em làm gì sai à? ''

'' Không....."

'' Thế vì lý do gì, chúng ta quen nhau 4 năm cơ mà, chia tay thế là sao hả anh? Nói cho em biết đi ''

'' Thích ''

YoungJae đã khóc. Cậu cố gặng từ chữ một:

'' Anh nói như thế mà nghe được à? ''

'' Em có làm gì sai thì anh phải nói chứ! ''

Đáp lại cậu là một câu trả lời lạnh lùng hơn cả mùa đông của JaeBum:

'' Chẳng gì cả, chán rồi...hết yêu. Chia tay thôi, tuổi trẻ mà.''

'' ....... ''

Một cảm giác chạy xẹt qua người cậu.

Hẫng!

Ngỡ ngàng!

Lòng tự trọng như bị dao khứa vào!

'' Ừ... vậy chúng ta chia tay. Đừng bao giờ gặp nhau nữa nhé! ''

'' Không chắc! ''

'' Anh nói vậy là sao? ''

'' Cúp nhé, tạm biệt.  ''

YoungJae lặng lẽ ngồi xuống giường. Những dòng lệ ấm cứ thế mà rơi xuống tay cậu. Cậu không hiểu?

Chia tay. Thế là chia tay. Một cuộc tình 4 năm bị cắt đứt chỉ vì 2 từ '' Chán rồi ''. Rốt cuộc có thế thôi à. Nhảm nhí thật. Tình cảm nó nhạt thế sao anh?

Đồ tồi!

Chẳng việc gì tôi phải buồn vì anh cả. Cậu nói thế và nằm xuống giường. Có thứ nước mặn đắng thấm và gối!

.................................................................................................................................................................................... 1 tháng kể từ cái ngày chia tay ấy.

Sang đông, gió trời chuyển đổi. Những chiếc lá vàng cuối cùng cũng đã rời cành, để gió đưa nó rời xa.... YoungJae ngồi nhìn cảnh vật, cậu lại nhớ về chuyện tình 4 năm của 2 người. YoungJae và JaeBum chia tay trong ngày thu. Nay đã ngày đông. Chính xác là đã 1 tháng, cậu ăn một mình, ngủ một mình và sống một mình trong căn nhà lạnh lẽo này.

Cậu cứ ngỡ mình sẽ quên được JaeBum. Nhưng không! có lẽ cảnh vật của ngày đông càng khiến cho cậu nhớ anh hơn. Nhớ mùa này của 3 năm trước, anh dẫn cậu đi chơi tuyết. Cả 2 chơi rất vui vẻ, vui đến việc YoungJae chẳng còn sợ lạnh nữa. Kết quả YoungJae phải nhập viện vì cảm lạnh. Những kỷ niệm cứ ùa về.

Cậu muốn quên nhanh cuộc tình này! Thế tại sao những kỷ niệm cứ liên tiếp cứ xuất hiện.

- Ngày thứ nhất.

Bỗng... có điện thoại của JaeBum

Cậu bắt máy như một phản xạ tự nhiên của một- cậu- bé- có người- yêu.

"Anh gọi tôi có việc gì không?"

"Chẳng gì cả, thích thì gọi."

"Dẹp ngay cái giọng điệu khinh bỉ ấy giúp tôi"

"Quen rồi, không bỏ được"

"Chia tay rồi, để tôi gạt phăng anh ra khỏi cuộc đời tôi đi"

"Chia tay rồi, anh chẳng còn là gì của em nữa đâu. Đừng bận tâm đến anh như thế. Anh chỉ gọi, còn em chỉ việc mắng nếu em muốn. Nhưng đừng cúp máy"

"JaeBum! Tôi nghĩ anh bị điên rồi! Hãy biến đi với những đứa con gái khác và đừng gọi điện làm phiền tôi nữa!"

"Mà em này"

"Sao?"

"Mình chia tay rồi đấy!"

Tút....tút....tút.....

Cậu bực tức cúp máy.

Đồ điên khùng! Đồ bệnh hoạn! Anh làm như thế là có ý gì?  gọi điện cho tôi làm gì? Tôi chẳng muốn nghe giọng của anh. Những vương vấn và nghẹn lại ở tim..."Mình chia tay rồi đấy" Văng vẳng ở bên tai..,.

Ngày thứ hai

Lại có điện thoại của anh, cậu không bắt máy. Tắt máy, anh vẫn cứ tiếp tục gọi.

"Này anh đừng phiền tôi nữa được không?"

"Em ăn cơm chưa, đừng có mà uống sữa liền nữa, em sẽ đau bụng đó!"

Cái gì cơ? Cậu hơi bất ngờ..... chẳng phải anh đã nói "chia tay" với mình rồi sao. Cái hành động này nghĩ là sao??

"Anh quan tâm làm gì?"

"Vì anh biết đường ruột của em không tốt. Ăn uống như thế sẽ đau bụng."

"Tôi lớn rồi. Việc ăn uống ra sao thì bản thân tôi tự biết, chẳng cần anh quan tâm."

"Ừ, thế nhớ ngủ sớm nhé. Mai em có buổi phỏng vấn đúng không? Cố mà thi tốt đó."

"Tại sao.... anh lại như thế? Anh muốn gì ở tôi hả?"

"Mình chia tay rồi đấy!"

Lại là câu nói đó, anh ấy lại nói thế. Thì chia tay rồi, thế tại sao cứ phải gọi điện chủ để nói câu đó. Anh để chi toii bình yên không được à? Sao anh cứ thích đụng với tuyến nước mắt của tôi vậy hả, Im JaeBum?

- Ngày thứ 3

Vẫn là cuộc gọi đến từ Im JaeBum

"Tôi vang xin anh đấy"

"Em đã cho con Susu ăn chưa? Thức ăn lúc trước anh mua cho còn không?"

"Tôi tặng nó cho người khác rồi"

"Sao lại như thế, anh tặng em mà"

"Chẳng việc gì tôi phải giữ cả"

"Ừ! Mình chia tay rồi đấy"

Lại thêm một cuộc điện thoại kết thúc bằng câu nói đó. Cậu ngồi xuống, xoa xoa đầu Susu, cún nhỏ đưa mắt nhìn cậu.

"JaeBum! Anh ấy làm như thế là sao hả Susu? Anh ấy biết một tháng qua tao đã cố gạt anh ấy ra khỏi suy nghĩ không? Sao anh ấy lại làm thế với tao? Đi nào! Đến giờ ăn tồi."

Cậu chẳng cho con chó ấy cho ai cả. Làm sao mà cho được, vì đó là món quà anh tặng cậu vào kỉ niệm 1 năm hai người yêu nhau, cậu vẫn là không đành.

- Ngày thứ tư

JaeBum lại điện, YoungJae vẫn bắt máy như một thói quen.

"Alo! Tôi không uống sữa sau khi ăn cơm và đã cho Susu ăn rồi."

"Thế sao hôm qua lại nói là tặng Susu cho người khác rồi, YoungJae em vẫn ngốc trong cái khoản nói dối như ngày nào."

"Tôi......"

"Bước sang đông rồi, trời hôm nay lạnh lắm đó! Nhớ lấy cái khăn choàng màu đỏ anh mua mà choàng vào. Nó được đan bằng loại len tốt nhất và dày nữa giữ ấm cho cổ rất tốt."

"Ừ"

"Nhà còn sữa bột không? Trước khi đi ngủ thù nhớ uống đấy. Uống sữa nóng vào buổi tối cho dễ ngủ. Đừng có việc cớ là công việc nhiều mà không ngủ đến tận sáng đó"

"Ừ"

"Hôm nay ngoan thế? Không mắng anh à?"

"Ừ"

"Thôi anh cúp mấy đây. À mình chia tay rồi em nhỉ."

Hôm nay em không mắng anh, không phản bác. Bởi vì cổ họng em nghẹn ứ chăng nói được anh à, tại sao anh lại như thế? Anh thật sự không biết em đau sao?

Còn nữa.............

Tặng cho đấy ahihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro