oneshort

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu ngồi xổm trên mặt đất, ấn ngừng máy phát nhạc, "Bài hát này, sẽ ổn chứ?"

"Không biết nữa" Trương Nhan Tề đáp.

Nếu dựa theo những câu trả lời bài bản như trong văn mẫu, Trương Nhan Tề chắc sẽ trả lời: "Đương nhiên", "Rất có thể" hoặc ít nhất là "Tạm được". Nhưng Trương Nhan Tề lại rất thành thật. Ở dưới tầng hầm này cũng chỉ có hai người bọn họ, trong đêm khuya yên tĩnh đầu tháng mươi hai ở Bắc Kinh, cũng không cần thiết nói những lời thừa thãi như vậy.

"Kỳ lạ thật," cậu mỉm cười, "Chúng ta tập luyện nhiều bài hát thanh xuân vui tươi như vậy, đột nhiên lại hát bài hát này. --- Sẽ không làm các fan khóc một trận đấy chứ?"

"Cũng có khả năng bọn khi trở về liền lên weibo bùng nổ," Trương Nhan Tề ngầng đầu lên, bắt trước giọng fan girl, "Haizzz 10 hôm nay rốt cuộc hát cái gì thế, là đang hàm ý nói ai vậy?"

Cậu cười đến không thẳng lưng nổi, "Trương Nhan Tề, cậu khoa trương quá đi!"

Đối phương không cười, cũng không cảm thấy ngại ngùng, chỉ bình tĩnh nhìn cậu.

Vì thế khóe môi đang cong lên của cậu dần hạ xuống.

Bọn họ cũng đều biết.

Vốn là nên như thế.

***

"Mày là một thần tượng!" Bốn năm trước, chính là cậu tự nói với chính mình như vậy.

Được thôi, làm thần tượng. Trước khi ra ngoài đều phải dành ra nửa giờ để sửa sang hình tượng, ở trước mặt mọi người dù trong trường hợp nào cũng phải giữ vững nụ cười, lúc không cười được ít nhất phải tỏ ra an tĩnh để thay thế. Mặc những bộ đồ màu tươi sáng để hát những bài hát vui tươi, hay nhưng bộ đồ đen xám tối màu để hát tình ca, dù sao cũng đều không phải là bài hát của chính mình. Lúc vẫn còn chưa có sờ đến biểu diễn nghệ thuật, trước máy quay vẫn luôn cứng đờ mà giương nanh múa vuốt. Vẫn bị người khác soi mói đến đời tư, còn phải đối với việc này khoan dung. Vẫn phải đè nén những oán hận cũng uất ức, giống như dây truyền sản xuất đồ hộp, thành thành thật thật lăn đến thế giới bên ngoài để chịu đựng những va đập.

Cậu cũng đang kháng nghị, dùng sự ôn hòa để nói ra bất mãn của chính mình, nháo qua nháo lại, đều không đả động đến việc mấu chốt cần giải quyết. Không đề cấp đến vấn đề đó liền không ai để ý đến nữa, không ai thực sự để ý, cậu cũng không còn cách nào, đành phải linh hoạt tự mình lảng tránh, điều chỉnh sách lược, đi dự tuyển chương trình mới.

Chương trình mới được công ty lớn đứng sau hỗ trợ, tuy đó là nguyên công ty cũng khó ở đây một tay che trời. Cậu nghĩ: Sẽ được thôi, có thể làm chút việc khác. Trước lần công diễn thứ hai, cậu cùng Trương Nhan Tề nói qua về cái ý tưởng còn chưa hoàn toàn thành hình. Trên sân thượng. Tiếng ồn ào của các nam sinh dưới lầu rất xa, Trương Nhan Tề đem một lọ sữa chua đi đến.

"Tóc mái cậu dài quá rồi." Trương Nhan Tề nói.

Cậu đáp: "Không sao cả."

"Lỗi Lỗi, cậu như vậy chính là một chút đều không giống bạch nguyệt quang."

"Vậy thì thế nào?"

Cậu đem sự phẫn nộ đối với cái thế giới này dấu trong lòng, chôn ở chỗ sâu nhất, vẫn luôn lấy ôn nhu cùng trầm mặc làm lá chắn. Vậy thì thế nào. Này đương nhiên không phải dùng để chất vấn câu nói của Trương Nhan Tề. Mà Trương Nhan Tề cũng chỉ ngồi xuống dựa vào cậu, lẳng lặng mà uống đồ uống.

"Bản demo kìa bị bác bỏ rồi." Cậu nói.

"A, đúng vậy."

"Nghe nói là bởi vì không đủ tích cực để hướng về phía trước."

"Phải, bài hát ấy rất thảm."

"Chính là chúng ta sinh hoạt hằng ngày không phải như vậy sao? Vẫn luôn thảm như vậy. Vì cái gì không thể nói ra?"

Trương Nhan Tề mặt vô cảm nhìn cậu, có vẻ nội tâm phi thường lạnh nhạt mà xa cách.

"Bởi vì," Trương Nhan Tề mở miệng nói từng câu từng chữ, "Không phải mỗi người,"

"Đều muốn nhìn thấy,"

"Một thế giới quá mức chân thật như vậy."

***

Năm trước suốt cả tháng mười hai, Bắc Kinh khô ráo đến tuyết không chịu rơi xuống. Năm nay tuyết đầu mùa lại đến thực sớm, rơi rớt trên vai áo cùng đôi giày da, là lấm tấm nghìn hạt màu xám. Đó là diện mạo vốn dĩ của tuyết. Cậu thuần thục giơ điện thoại lên chụp, kiểm tra ba lần mới phát đi.

Cậu quen với việc tạo ảo mộng cho người khác, lại vẫn là tưởng niệm cuộc sống sinh hoạt chân thật mà chật vật.

***

"Suốt đêm tập luyện một mình."

"Một mình đón tết Trung Thu."

"Lần đầu tiên ngồi xe lửa đi xa nhà."

"Nấu cơm khi không có nắp nồi."

Cậu ghi chú từng chút lên giấy: "Còn gì nữa không?"

Trương Nhan suy nghĩ một chút, "Thất tình vào ngày mưa."

Cậu vừa cầm lấy bút, nghe vậy liền buông xuống. "Nhan Tề, chúng ta như vậy căn bản làm gì có tình để mà thất."

"A? Cậu chưa từng thích ai sao?"

Cậu nói tớ mười sáu tuổi xuất đạo làm thần tượng, nào có dám yêu thích ai. Gia Gia còn thảm hơn, Gia Gia mười bốn tuổi đã là đối tượng của hàng ngàn cô gái.

Đôi mắt rủ xuống của Trương Nhan Tề lóe lên chút bối rối. Cậu không để cho Trương Nhan Tề có cơ hội truy hỏi, xoay bút nói: "Được rồi, tiếp tục với sơ đồ tư duy thôi."

***

Năng lực học tập của cậu rất mạnh, việc cậu được nhận vào một học viên âm nhạc nổi tiếng trong nước chính là một ví dụ điển hình. Vì vậy, không phải là không biết cách "làm người". Không yêu đương, có thể. Giữ mình trong sạch, có thể. Không trì hoãn đề cao công việc, có thể. Nhưng trước mặt người khác phải giữ vững nụ cười...cái này thì không thể.

Từ khi cậu chỉ là một đứa trẻ, cậu đã phải một mình đối mặt với những sự thật bất lợi của gia đình cùng phải gánh chịu những nỗi buồn. Mặc dù sau này cảm tình có chút lạnh nhạt, nhưng cùng người khác đề cập đến nhất thời vẫn cảm thấy có chút đau khổ. Cậu muốn cái cảm giác được yêu thương, muốn cố ý tỏ ra thương tâm để lừa người khác. Mà người lớn lại rất khôn khéo. Người lớn đối với người khác không có yêu thương, liền vĩnh viễn không thể lừa được.

Vì thế cha mẹ chỉ nói với cậu: "Con làm vẻ mặt đưa đám cho ai xem?"

Cậu biết điều đó.

Thời gian dần chảy đến tương lai, cậu hai mươi tuổi, cũng không có dùng vẻ mặt đưa đám viết một bài hát, để fan nghe. Mọi người đều muốn giữ vững cái ảo tưởng về thế giới tốt đẹp. Che tai lại không nghe, liền có thể vĩnh viễn giữ được giấc mộng vui vẻ đó.

Cậu cảm thấy thật buồn cười: Vậy thì sao.

Buổi biểu diễn từng bước đến gần, Trương Nhan Tề khăng khăng muốn dọn đến phòng cùng cậu tập. Yên Hủ Gia cũng không có ý kiến gì, tiêu sái xách đồ bước vào phòng Diêu Sâm. Cậu có thói quen ngược dòng nhớ lại những ký ức không mấy vui vẻ trước đây, khi tắm tâm tình càng kém hơn, tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng rất lâu.

Trương Nhan Tề cảm thấy không đúng, đi đến gõ cửa: "Lỗi Lỗi?"

Không có tiếng đáp lại.

"Tớ có thể vào không?"

Không có tiếng đáp lại.

"Tớ vào đấy!"

Trương Nhan Tề vặn cửa bước vào, thấy cậu đứng đối diện trước gương phát ngốc, bọt nước từ trên trán nhỏ từng giọt xuống. Trương Nhan Tề thuận tay lấy khăn lông sạch, giúp cậu lau tóc. "Làm sao vậy Lỗi Lỗi?"

Cậu vẫn nhìn chằm chằm bản thân trong gương. "Nếu không được trong buổi biểu diễn đừng hát bài hát kia nữa đi."

Trương Nhan Tề im lặng.

Cậu đợi. Đợi Trương Nhan Tề lên tiếng khuyên cậu không cần ích kỷ như vậy, bởi vì bài hát kia không chỉ là công sức của mình cậu; trừ bỏ Trương Nhan Tề, Diêu Sâm cùng thầy dạy nhảy cũng vì nó mà nỗ lực rất nhiều. Cậu đợi Trương Nhan tề ngăn cản chính mình, sau đó cậu có thể tức giận, rồi từ bỏ tất cả.

Mà Trương Nhan Tề chỉ hỏi cậu: "Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Không sao. Chỉ là tớ không muốn hát thôi."

"Thực xin lỗi Nhan Tề, tớ chính là ích kỷ như vậy."

Trương Nhan Tề nói: Được rồi, tớ đã biết.

"Lỗi Lỗi, nếu cậu đã suy xét nghiêm túc rồi mới nói, mặc kệ lựa chọn cái gì, tớ đều sẽ ủng hộ cậu."

Cậu ngẩn cả người: "Vậy Diêu Sâm cùng thầy dạy nhảy, bọn họ phải làm sao bây giờ?"

"Cậu xem, cậu căn bản không có ích kỷ như cậu nói. Cậu vẫn còn nghĩ đến Diêu Sâm cùng thầy dạy nhảy mà."

"..."

"Không sao đâu. Chúng ta là đồng đội, là bạn bè mà. Mỗi một người là một phần không thể thiếu của bài hát này. Nếu trạng thái cậu không ổn, như vậy chúng ta khẳng định phải phối hợp điều chỉnh, không thể chỉ vì bỏ ra một chút sức lực cho tác phẩm, liền không quan tâm đến tâm trạng người khác. Cậu, tớ, Diêu Sâm, còn có tám người khác, chúng ta từ trong doanh nâng đỡ nhau đi ra, làm sao chúng tớ không hiểu được cảm giác này."

Cậu một lần nữa hỏi đến vấn đề này: Bài hát này, sẽ ổn chứ?

Trương Nhan Tề vẫn như cũ trả lời: Tớ không biết.

"Có lẽ vẫn sẽ có người cảm thấy cậu cố tình bày ra vẻ mặt đưa đám. Chúng ta không có cách nào để kiểm soát người khác nghĩ gì, chỉ có thể kiểm soát chính mình. Phản hồi về bài hát này sẽ không được tốt, nhưng cậu sẽ thấy ổn thôi."

***

Cậu thấy ổn.

SAVE ME NOW, giai điệu này từ rất lâu trước kia vẫn luôn quẩn quanh trong đầu cậu. Lúc cậu viết xong bài hát đó thì đã là đêm khuya, cảm giác thành tựu làm cậu vui vẻ đến run rẩy. Mình chuẩn bị xong rồi, cậu nghĩ. Mình chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận cái nhìn chăm chú từ bên ngoài --- không quan tâm nó là ca ngợi hay là chửi rủa.

Cậu sẽ ở đêm biểu điễn ở Trùng Khánh thể hiện cho mọi người thấy một Triệu Lỗi hoàn toàn khác, một Triệu Lỗi không còn biết sợ hãi, biết đối diện trực tiếp với cuộc sống khó khăn, biết trốn thoát khỏi sự trói buộc của chính mình.

Tháng mười hai, sương mù ngập tràn Trùng Khánh. Cậu thay xong bộ quần áo, an tĩnh đứng chờ dưới sân khấu. Trương Nhan Tề hướng cậu dơ ngón tay cái.

"Trương Nhan Tề, Tớ chịu đựng đủ rồi!"

"Cái gì cơ?"

"Tớ chịu đựng đủ cái cảnh thái bình giả tạo, chịu đựng đủ việc bị gọi là "người từng trải". Tớ mới 21 tuổi, cậu cũng vậy. Vì cái gì muốn làm gì cũng phải thật tốt? Vì cái gì muốn lựa chọn cũng phải dựa theo sự sắp xếp?"

Trương Nhan Tề vỗ vỗ mu bàn tay cậu, cười nói: "Thời đại của chúng ta bắt đầu rồi!"

Cậu cảm thấy có thể từ biệt.

Tạm biệt, 2015, 2016, 2017, 2018, và 2019 không thể hiểu được này.

Ánh đèn chậm rãi sáng lên, bốn phía sân khấu bắt đầu có những tiếng thét trói tai.

Cậu từ trung tâm sân khấu đi lên, bọn họ thì ở trong bóng tối.

Cậu giơ mic lên, nói: Tôi không tiếp nhận lời giải thích hư vô.

***

"Trương Nhan Tề!" Cậu ở phòng nghỉ phía sau sân khấu ầm ĩ gọi đồng đội, "Cậu thấy 《SAVE ME NOW》có ổn không?"

Trương Nhan Tề đang vật lộn với chai nước khoáng. "Khá tốt a, rất nhiều người thích nó."

Nhưng vì sao chúng ta vẫn ở đây như con rối gỗ không thể làm chủ chính mình.

Nhân viên trang điểm đeo khẩu trang, nhăn mặt vỗ mặt cậu, "Cười một chút, đừng nghiêm túc quá. Không biết còn tưởng cậu sắp khóc đấy."

Những lời này như chiếc chìa khóa, mở chiếc hộp Padora trong trí nhớ của cậu. Cuộc sống huy hoàng chỉ là một cái nháy mắt. Cậu đã đem sự huy hoang ấy dùng xong rồi. Sau khi pháo hoa nổ sáng rực rỡ một vùng trời rồi cũng sẽ rơi xuống, bầu trời liền khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có.

Cậu cho rằng bản thân mình giống Sở Môn, tránh xa cuộc sống giả tạo của tất cả mọi người. Nhưng, đã từng có người bình luận gay gắt nói: Ai có thể đảm bảo Sở Môn sau khi tách khỏi thế giới sẽ khác với ban đầu?

Trương Nhan Tề cuối cùng cũng mở được chai nước khoáng, đi đến đưa cho cậu. "Sao lại phát ngốc nữa vậy, Lỗi Lỗi?"

Cậu nói: "Tớ đang nghĩ."

"Nghĩ cái gì?"

"Vì cái gì mà tất cả đều không có gì thay đổi? Vì cái gì tớ viết xong 《Save Me Now》 sau đó lại trở về với cuộc sống lông vũ như ban đầu?"

Trương Nhan Tề nhìn cậu, chỉ nhìn cậu.

"Ít nhất cậu cũng biết được một sự thật mới."

"Sự thật gì?"

"Cuộc sống là một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại. Nó trước nay đều không có thay đổi."

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro