Oneshort: Sát vách chớ động thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y/n (your name) - một cô gái vô cùng xinh đẹp. Tuy mới hai mươi sáu tuổi nhưng trong sự nghiệp của mình, cô đã có 10 năm kinh nghiệm. Nghề của cô đòi hỏi kĩ năng, sự hy sinh và lòng tự trọng. Bán thân mười năm, nói cô là đĩ, ồ, nghe quả thật là chuyện "phũ nhưng mà thực" quá!

Cô bị dè bỉu rất nhiều. Nhìn bên ngoài vô cùng ngọt ngào xinh đẹp, vậy mà bản chất lại lẳng lơ dâm đãng, hằng ngày kiếm tiền bằng cách leo lên giường đàn ông. Cô không phủ nhận. Y/n cô, bản chất hư hỏng như thế đấy.

Mẹ cô cũng vì lí do này mà cắt đứt quan hệ, nhất quyết đuổi cô ra khỏi nhà. Cô chỉ nhàn nhạt cảm ơn bà đã nuôi cô khôn lớn từng ấy, kiếp này cô bất hiếu, để bà thất vọng rồi. Nói xong cô xách vali đi thẳng, để lại người mẹ khóc tới mât scar giọng nói, bản thân cô cũng đau đớn vô cùng.

Bước tới căn hộ của mình, tuy không quá lớn nhưng đủ tiện nghi. Căn nhà này lấy của ba cô ba năm công sức, nghĩ cũng đáng. Cô nhớ năm mười sáu tuổi, mặc cho cái gió đông lạnh lẽo, cô vẫn phải mặc trên mình bộ đồ xẻ ngang xẻ dọc, gồng người lên chịu cái lạnh nơi gầm cầu. Cô nhớ lúc ấy thân cô run cầm cập, nhưng nhất quyết không nhận sự trợ giúp của bất kì người nào. Dù số phận cô có là đĩ, cô cũng thà như thế còn hơn làm ăn mày cầu xin sự bố thí của người khác. Đó là tôn nghiêm duy nhất còn sót lại, kẻ sĩ diện như cô, khó khăn lắm mới giữ được chút tôn nghiêm này, cô không muốn ném nó đi nữa.

Uống nốt ngụm rượu, cô đau đớn ngã khuỵu xuống trước cửa nhà, bi ai khóc. Cô khóc cho bản thân cô, cho số phận của cô. Tuy gian khổ cô có thể chịu, nói cô hối hận, e là chưa bao giờ. Cô không bao giờ hối hận về hành động của mình, dù là nông nổi đi chăng nữa. Vậy nên, hậu quả cô sẽ không trốn tránh. Có điều cô thật sự muốn khóc. Mọi lời miệt thị cô chịu nhiều lắm rồi, tới ngán rồi, tưởng quen tới nơi rồi; nhưng chỉ là tưởng, nghe họ của mình, trong lòng rất đau. Đau cho một người ắt hẳn giống họ, thất vọng về cô

"Choang!", đột nhiên cửa sổ ngoài hanh lang vỡ ra, những mảnh thuỷ tinh nhọn hoắt nằm vương vãi trên sàn nhà. Cô rất mình hoảng sợ, theo bản tính mà quay lại phía phát ra tiếng động to vừa rồi. Một nam nhân cao lớn đang đứng đó, tay cầm chặt cán rìu dính máu; khuôn mắt điển trai bị che khuất bởi chiếc khẩu trang có sọc như đang cười; đôi mắt nâu u ám dưới cặp kính bảo hộ màu cam trông trẻ con đến lạ... Nhưng có một điều lạ hơn, chẳng phải nam nhân đó là sát nhân hàng loạt nổi tiếng đang bị truy nã khắp mọi nơi?

Y/n hoảng sợ giật lùi lại, đưa mắt nhìn nam nhân, toan đứng lên chạy trốn, cớ sao vô cùng xui xẻo, người bỗng dưng tê phát đau, không đứng dậy được. Nam nhân lạ mắt bước về phía cô, toan nói gì đó nhưng lại thôi. Y/n ngày càng sợ hãi, cố gắng vịn của đứng lên nhưng vẫn không đứng được...

Nam nhân đó đang ở rất gần. Cô hoảng loạn đến mức không thốt ra lời, mồ hôi vã ra như tắm; khuôn mặt trông khổ sở đến tột cùng. Ôi, thật thê lương biết mấy!

Nhưng trong sự sợ hãi đến sắp ngất của cô, nam nhân cúi xuống, đỡ cô dậy. Đứng hẳn hoi rồi cô mới nhìn sát vách trước mặt. Anh cao quá, cô chỉ đứng tới vai anh...

Nhưng giờ không phải lúc để nghĩ tới chuyện đó! Y/n loạng choạng lục túi xách, miệng vừa lẩm bẩm trong sợ hãi: "Làm ơn xin đừng giết tôi...". Nhưng thật đen đủi biết mấy, cô tìm mãi cũng không thấy chìa khoá của mình. Run rẩy nhìn sát vách bên cạnh nãy giờ đăm chiêu nhìn cô, cô lại cúi đầu: "Đằng nào đời người cũng phải kết thúc, thôi, hết đường chạy rồi..."

Nam nhân cao lớn bỏ chiếc rìu xuống, đột nhiên bước tới gần, trước sự ngạc nhiên của cô, anh bồng cô lên, đạp cánh cửa căn phòng cô một phát gãy đôi, rất tự nhiên đặt cô xuống giường, nói nhỏ: "Em nhẹ quá!"

Nói rồi anh đi ra ngoài, để lại cô ở trong phòng, không quen ngửi mùi bạc hà (pha ít mùi máu tanh :v) thoang thoảng. Mùi hương này thật quen thuộc, dường như cô đã ngửi ở đâu rồi...

Đang tính đứng dậy thì anh đi vào, trên tay cầm cốc nước. Nheo mắt nhìn cô, anh trầm giọng: "Em định đi đâu?" Nói thật thì xét qua một tí thì nam nhân này tật bá đạo, cô sợ hãi bèn thành thật trả lời:" Tôi muốn ra ngoài một tí... để chạy trốn khỏi anh..." . Cụm phía sau cô chỉ nói đủ nhỏ để cô nghe, nhưng có vẻ nó vẫn lọt vào tai của nam nhân kia. Anh nghe cô nói mà mặt tối sầm lại. Đặt cốc nước xuống, anh nói: "Ở lại đi, bây giờ trời mưa, ra ngoài sẽ ướt". Đoạn, anh đặt cô xuống giường, ôn nhu vuốt ve mái tóc cô: "Hơn nữa còn có sấm, chẳng phải em rất sựo sấm sao?"

Sững sờ nhìn sát vách, sao anh biết cô sợ sấm!? Lúc mới đầu nghe quả thực cô rất sợ, đặc biệt khi chưa có nhà, sấm như là cơn ác mộng kinh hoàng của cô, chỉ mong mau tạnh nhanh đi. Mỗi lần nghe sấm cô như mất ý thức, lập tức như cá mắc cạn, hoảng loạn bịt tai, chui trong góc phòng, sợ sệt nhìn về phía trước, tựa người vô hồn. Nhưng cô không có hét, dù có cách âm kém đi chăng nữa, anh cũng chẳng thể nào biết cô sợ sấm được.

Thấy được tia tò mò xen lẫn sợ hãi từ cô, anh ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng hỏi: "Y/n, em có nhớ một người tên Toby Rogers không?". Đờ đãn nhìn nam nhân, Toby, rốt cuộc là ai?

Biết là cô không nhớ, anh ánh mắt đượm buồn, cười khổ :"Hoá ra anh cũng chỉ có vậy, đơn giản đi qua cuộc đời em như bao thằng đàn ông khác?". Nghiêng đầu nhìn anh, dường như sự sợ hãi đã biến mất, Y/n cố gắng lục lọi trí nhớ mình. Trai bao cô nhiều vô cùng, nhưng diện mạo như sát vách hình như chưa ai có: mái tóc rối màu nâu, nước da trắng sáng, đôi mắt nâu u ám sâu thẳm. Đồng nghiệp nam của cô không nhiều, nhưng tất nhiên không phải nam nhân này. Chớp mắt, rốt cuộc anh là ai, sao lại bảo cô nhớ?

Toby Rogers? Nghe cái tên này, lòng cô tự nhiên đau quá!

"Cho dù em ở đâu, anh cũng sẽ luôn bên em..."

Nam nhân bỗng nhiên nói câu ấy, kết hợp cùng tiếng sấm, nó khiến đầu óc cô quay cuồng, đau như búa bổ.

Cho dù em ở đâu, anh cũng sẽ luôn bên em...

Luôn bên em...

"Đoàng!", Y/n hoảng loạn, bịt hai tai, cô co rúm người lại

Toby? Toby? Cái tên này nghe quen quá! Nhưng cô vẫn không nhớ nổi!

"Y/n, anh rất nhớ em", xót thương ôm cô gái dang hoảng sợ vào lòng, nam nhân thỏ thẻ.

Y/n, anh rất nhớ em, rất nhớ!

"Toby này, nếu có một ngày anh rời xa em thì sao? Em sẽ chán chết mất"

"Cho dù em ở đâu, anh cũng sẽ luôn ở bên em"

"Thật không?"

"Thật!"

...

"Y/n, tối hôm qua anh thấy một người đàn ông đứng trước cửa nhà anh, ông ý không có có mặt, chi là một màu trắng xoá... Ông ấy nói sẽ đưa anh đi..."

"Đừng khóc nào cô bé ngoan, có khi người đàn ông không mặt ấy chỉ là một giấc mơ thôi, đừng lo cho anh, nhé?"

"Nếu ông ấy đưa anh đi thật, anh sẽ nhớ em chứ? Sẽ không quên em phải không?"

"Phải, anh sẽ luôn nhớ, thực nhớ , rất nhớ tới em"

"Hứa nhé?"

"Hứa mà."

"Toby..."

"Ticci Toby..."

"Toby Rogers..."

"TOBY ROGERS, anh không thể chết, anh không thể biến mất trong đám cháy như vậy được! Toby, Toby, quay lại chơi với em đi, em sợ lắm, em sợ anh biến mất khỏi thế giới này. Em sẽ đòi bác không mặt trả anh về. Toby, em sợ, sợ tới phát điên mất rồi!"

"Toby Rogers!", ôm chặt nam nhân trước mắt. Cô nhớ, cô nhớ cả rồi. Toby Rogers, chàng trai sát vách nhà cô, một người anh vô cùng thân thiết dù bị trầm cảm của cô, mối tình đầu của cô, niềm vui của cô, cô nhớ, cô nhớ cả rồi!

"May quá Y/n, em vẫn nhớ anh, may quá..."

Như sợ mất người trước mắt, cả hai đều ôm chặt đối phương, tưởng chừng đến ngạt thở.

Y/n trong lòng anh ôm trọn, trong lòng cô tự nói: "Chẳng phải anh đã mất rồi sao? Sao lại ở đây được? Chính cô nhìn thấy anh chạy trong đám lửa đang nuốt chửng khu rừng quay nhà mà?"

Lập tức mạnh nam nhân ra xa, cô vừa khóc vùa nói: "Anh không phải", lắc mạnh đầu, cô gần như hét lên: "Anh không phải Toby Rogers, Toby Rogers anh ấy mất rồi, anh ấy bị ngọn lửa thiêu cháy ngay trước mắt tôi, anh ấy vĩnh viễn ở trên thiên đường rồi! Anh là ai, sao lại bảo mình là Toby, nói, rốt cuộc anh là ai !?"

Tâm trí cô dường như phát loạn, nam nhân lần nữa ôm cô, mặc cô giãy dụa, anh giọng chắc nịch: "Là anh, Toby, chính là anh đây, Y/n à". Cô gái trong vòng tay anh nước mắt giàn dụa nhất quyếtb phủ nhận. Cô rất mong nam nhân là Toby, nhưng rõ ràng anh ấy đã chết, cô không phải con ngốc để bị lừa được.

Dần lấy lại được ý thức, cô xoay người, vén tay áo anh lên. Nam nhân khó hiểu nhìn cô. Y/n kéo cao tay áo, phát hiện hình xăm bí mất vẽ lên bắp tay anh. Vẫn còn, chỉ hơi mờ do anh chà mạnh.

Vết xăm này trên người anh lúc nào? Nam nhân nhìn cô càng lúc nước mắt ra càng nhiều hơn, ôm cô thật chặt, anh nói, giọng không ránh khỏi khàn đục: "Em không tin thì thôi, không sao, đừng khóc, anh đau lòng lắm!" Y/n lắc đầu, cái lắc đầu của cô lúc này không phải là phủ nhận anh là Toby Rogers, mà là chẳng định anh chính là Toby Rogers.

Chỉ có anh, Ticci Toby của cô, mới có vết xăm ấy, ngàn vạn lần cũng không giả được, nét vẽ của cô, đâu phải ai muốn giả là giả được đâu. Ngước mắt lên nhìn nam nhân, cô nhẹ nhàng kéo chiếc khẩu trang đang che lấp khuôn mặt tuấn tú kia, vươn người lên, môi chạm môi. Nam nhân thoáng đầu sững sờ nhưng nhanh chóng thích ứng, mãnh liệt đáp trả. Lưỡi anh tách hàm răng cô, không kiêng nể tiến vào, quyến luyến lưỡi cô mãi không rời. Tay phải anh nắm gáy cô, tay còn lại vòng chân cô qua hông mình, ép sát thân cô lại người anh.

Mơn trớn mãi cũng đủ, anh buông thả cái miệng nhỏ xinh của cô. Y/n sau khi hôn thì mặt mày đỏ rực, trông hấp dẫn vô cùng. Đặt nhẹ một nụ hôn bên má cô, anh cười: "Cuối cùng cũng nhận ra anh rồi sao?". Cô gật đầu, nhận, nhận ra chứ. Vuốt ve gương mặt tuấn tú của anh, đôi mắt, sống mũi, đôi môi này, chân mày nữa, từ lâu đã khắc ghi trong nỗi lòng sâu thẳm nơi cô. Lâu chưa ngắm nhìn, anh thay đổi nhiều quá, đường nét cũng sắc sảo hơn, nam tính hơn trước.

Toby ngắm nhìn gương mặt cô gái đang ngồi trên đùi mình, ánh mắt không che dấu nổi đau thương. Mười năm không gặp, trông cô tiều tuỵ đi nhiều. Hình ảnh ngây thơ ngày trước cũng biến mất, cô nàng trước mắt anh, Y/n của anh, dường như chan chứa vô vàn tâm sự. Ôm cô thật chặt, anh hứa từ nay anh sẽ bảo vệ cô, không để cô khổ sở nữa.

Nói về cuộc sống của cô, anh cũng chỉ vừa mới biết. Cô đang ở trong một căn hộ ở ngõ hẻm thành phố, nhờ anh bạn tốt của anh Masky tìm ra. Anh cũng vừa mới được tự do khỏi Slenderman - người anh đã bán linh hồn cho, được tầm một tháng. Giết người và hoàn thành nhiệm vụ như trâu như bò cho người đàn ông không mặt kia suốt mười năm ròng rã, anh cuối cùng cũng được Slendy "cho" ít tự do mà đi làm việc mình thích. Cảm nhận tay cô vuốt lưng anh, anh nói: "Anh đã bán linh hồn cho ông ta, mới tháng trước được ít thời gian rảnh rỗi, lập tức nhơ tới em. Y/n, anh thật sự rất nhớ em."

Cô nhắm mắt nghe anh nói, sống mũi cay cay. Tuy cô không biết ông ta là ai hay việc bán linh hồn, nhưng cô chẳng quan tâm nữa. Điều cô quan tâm nhất là bây giờ Toby đang ở ngay bên cạnh cô, khoảnh khắc này là thật chứ không phải những giấc mơ ở trong câu chuyện cổ tích.

Đột nhiên anh lấy tay nâng cằm cô lên, đôi môi anh một lẫn nữa chạm vào môi cô. Từ nhẹ nhàng sang mãnh liệt, anh như muốn hút trọn dưỡng khí của cô. Y/n nhắm mắt đáp lại nụ hôn ngọt ngào của anh, hai cánh tay cô choàng qua cổ anh, mạnh mẽ bám chặt.

Ticci Toby của cô đã trở về bên cô. Anh đã về bên cô, thật tốt quá!

Môi anh dời đôi mội xuống chiếc cổ trắng nõn. Anh hôn xuống xương quai xanh rồi cắn nhẹ. Y/n rên lên một tiếng, Toby được đà cởi từng cúc áo của cô (:v). Luồn tay ra sau cởi dây áo ngực, cả cảnh xuân của cô hiện ra trước mắt anh. Đôi bông đào của cô vừa to vừa tròn, nắn rất mềm mại. Y/n gật đầu nhìn anh, Toby nhận được cái gật đầu thì không kiêng dè (Toby nhây lầy của tui đau òi ;-;), một tay xoa nắn nhuỵ hoa, bên còn lại dùng đôi môi mút mát. Y/n bên trên không tránh nhận lấykhoái cảm, lớn tiếng rên lên, nghe kích thích vô cùng. Tay còn lại của anh luồn qua lớp váy mỏng, chạm vào nơi tư mật. Y/n giật nảy mình, đẩy anh ra, lắc đầu: "Không được"

Toby khó hiểu nhìn cô: "Tại sao?"

Y/n cúi gằm mặt, hai ngón tay cạ vào nhau, khó khăn nói: "Em... là em là gái..."

Cô là gái đã bị chơi qua bởi bao thằng đàn ông, cô đã bán thân mình để kiếm tiền. Tấm thân cô rất bẩn: "Anh thật sự muốn quan hệ với loại con gái như em sao? Em thật sự rất bẩn, em...em... em không còn là cô gái trong sáng ngày trước của anh nữa... Toby... em rất yêu anh... nhưng em... thật sự... em rất bẩn... em sợ... sợ anh khinh thường em..."

Toby trìu mến nhìn cô. Anh biết cô làm nghề này để kiếm tiền, bản thân anh cũng vô cùng tức giận. Dù gì anh cũng là một thằng đàn ông, cao cả đến mấy, việc cô gái trong lòng vào bar bán thân lấy tiền cũng là một chuyện khó có thể chấp nhận được. Nhưng, hằng đêm đi săn"mồi" cho người chủ nhân không mặt kia, anh luôn đi ghé qua căn hộ nhỏ này, nghe tiếng khóc thút thít của cô, nghe lời tự tâm cự bản thân tệ hại của cô, anh mới hiểu, suốt những năm qua, cô đã phải chịu đựng bao nhiêu thương tổn.

Anh giờ đây không quan tâm cô lên giường với bao nhiêu người, Toby anh giờ đây chỉ quan tâm:"Em... có yêu anh không?". Không phải với tư cách em gái thân thiết mà la với tư cách một người phụ nữ.

Em có đồng ý đồng hành cùng anh trong suốt quãng thời gian còn lại của cuộc đời? Có thể vì anh mà từ bỏ nghề này? Anh không thể kiếm thật nhiều tiền (anh được Slendy nuôi rồi còn gì :v), nhưng anh chắc chắn sẽ bảo vệ em, chắc chắn sẽ cho em hạnh phúc. Vậy, em có đồng ý đi theo anh không, Y/n?

Cô lúc này khóc nấc, nhìn người đàn ông trước mặt, cô gật đầu: "Có". Cô yêu anh, như một người phụ nữ với một người đàn ông. Tình yêu của anh, đối với cô, thật sự lớn hơn bất kì thứ gì. Nghèo một chút cũng được (Slendy giàu lắm, không cần lo đầu :v), chỉ cần tháng năm về sau có anh kề bên, gian nan khổ cực bao nhiêu cô cũng không sợ. Anh tiếp dũng khí cho cô, là bầu trời của cô, thế giới của cô, là niềm hạnh phúc của cô. Tiền lúc này, cũng chỉ xếp thứ hai thôi. (:v)

Nhận được câu trả lời, Toby mỉm cười, ôm cô vào lòng, dẫn cô vào nơi tràn ngập khoái lạc. Người con gái anh thương giờ đây đã thuộc về anh. Có lẽ đây chính là hạnh phúc.

"Sau bao rào cản, bao tháng năm, em cũng đã về bên anh"

- Nhật kí kẻ sát nhân biết yêu

         END...

        ***

"Này, anh thích em từ năm mấy tuổi thế?"

"Năm em sáu tuổi, ngây ngô cởi váy trước mặt anh"

"Toby, anh hoá ra là tên biến thái gạt người!!!"

______________________________________________

Ầu roái, vậy là oneshort này đã hết rồi. Lời cảm ơn đặc biệt cho @_Kim_Vuy_đã giúp Thỏ viết cái oneshort này :3

Thỏ: Ấy mà Toby ơi, anh vừa nãy đạp gãy đôi của phòng chị Y/n mà vẫn thản nhiên làm việc đó hả :v?

Toby: "Tình yêu la một thứ không có logic" - trích Hiromitsu =))))))))))))))

Nếu thấy hay thì nhớ vote và đừng ngại để lại comment góp ý nha. Thỏ cảm ơn mọi người nhiều :3

Au revoir

#Thỏ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro