Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt những năm học cấp 2, cấp3, tôi luôn cố gắng để trở thành người xuất sắc nhất. Đầu cấp 3, tôi bắt đầu học vẽ cùng một người thầy giáo già ở phố***. Mọi thứ đã được lên kế hoạch hoàn hảo. Hết phổ thông, tôi sẽ đến Pháp học kiến trúc. Mẹ tôi cũng mong như vậy. Đôi khi, bà bất chợt nhìn tôi, thở dài rồi bâng quơ, nói rằng tôi giống ba nhiều lắm. Một chút tự hào xen lẫn áp lực, tôi không thể phụ lòng tin của mẹ mình.
Mọi chuyện chỉ bắt đầu không ổn từ năm lớp 11. Yên, cô bạn cùng lớp bắt đầu bước chân vào lớp học vẽ. Một sự tình cờ đáng ngạc nhiên, dù với một học sinh có ý định thi các khối môn vẽ thì bắt đầu học từ lớp 11 thì có vẻ hơi chậm. Tôi cố giữ vẻ bình thản hệt hệt như khi trên lớp, tôi khẽ nhìn cô, nhíu mày. Cô bạn chỉ khẽ mỉm cười, gật đầu, rồi nhanh chóng chọn cho mình một chỗ trong lớp học. Các giờ học cứ thế diễn ra một cách lặng lẽ. Đôi lần, thầy giáo nhìn tranh của cả hai đứa tựa như định nói điều gì rồi lại thôi.
Một buổi, khi trở về muộn nhất lớp học, thầy nhìn tôi và nói: "Kỹ thuật của con càng ngày càng tiếm bộ nhưng thầy thấy vẫn còn thiếu một điều gì đó..."Câu nói đó của thầy đã khiến tôi ám ảnh suốt nhiều ngày sau đó. Một điểm gì đó không ổn có thể kéo mọi thứ đi "chệch đường ray" bất kì lúc nào nếy bạn lơ là.
Tôi bắt đầu để ý nhiều hơn những bài tập của Yên. Rõ ràng, kỹ thuật của cô ấy chỉ ở mức trung bình khá nhưng lại luôn được thầy khen trước lớp. Tôi cố tình về muộn nhiều buổi để xin thầy cho xem lại các bài tập lưu của Yên. Như trong bài vẽ tĩnh vật tuần trước, trong khi tôi cố gắng thể hiện hoàn hảo đường nét của mẫu vật thì Yên lại tỉ mẩn đổ bóng và chú ý cực nhiều đến ánh sáng Kết cục những bức vẽ của Yên luôn tạo cho người xem một cảm giác khác lạ. Giống như mình có thể cảm nhận, chạm vào mẫu tĩnh vật đó.
Buổi học chính trên lớp kết thúc. Tôi cố tình sắp xếp mọi thứ chậm chạp chờ Yên đi về cùng. Đi ngang qua chỗ cô ấy, tôi nói nhanh:
- Cậu vẽ có hồn lắm.
Yên tròn xoe mắt nhìn tôi ngạc nhiên. Bật cười trước vẻ bối rối của cô bạn, tôi nói lại, cố ý để âm thanh to hơn:
- Tớ bảo là cậu vẽ có hồn lắm, thật đấy!
- Tớ nghe rõ rồi, nhưng dù sao vẫn.muốn nghe lại. Cảm ơn cậu! ^^
- Buồn cười nhỉ, bọn mình học cùng nhau cả năm lớp 10, thêm nửa năm lớp vẽ mà giờ mới nói chuyện với nhau.
- Hì, thực ra tớ cũng định một ngày sẽ bắt chuyện với cậu. Nhưng mà...
-Nhưng gì?
- Tớ có cảm giác cậu không phải người dễ gần. Cả lớp cũng thấy thế. Cậu rất giỏi. Nhưng đôi khi nhìn cậu như thuộc về một nơi khác.
- Tớ nghĩ mình không giỏi giao tiếp lắm. Trong lớp tớ cũng không có nhiều bạn.
- Vậy cậu có thể luyện tập với tớ, thật đấy!^^̣
- Đề nghị không tệ, nhưng sao cậu lại đề nghị như thế?
- Vì tớ có cảm giác nói chuyện được với tớ thì cậu có thể nói chuyện được với tất cả mọi người.
Yên bước vào cuộc sống của tôi như thế. Mọi người trong lớp nhìn tôi ngạc nhiên, gần như họ không còn nhận ra tôi chính là cậu bạn lầm lì ít nói trước kia. Tôi cũng tham gia vào vài hoạt động nhỏ cùng mọi người. Thời gian còn lại, tôi cùng Yên tới lớp học vẽ, lê la tới các phòng tranh. Từ bỏ cảm giác một mình đôi khi cũng thật dễ chịu. Yên thường thích thú nghe tôi nói về những ngôi nhà, các cách thiết kế sao cho những ngôi nhà tràn ngập ánh sáng...Phần nhiều, để tìm được một người cùng mình chia sẻ những đam mê nho nhỏ thật khó khăn. Kiên nhan nghe tôi nói, cùng tôi đi qua những con đường, cùng nhau bàn luận về kiến trúc và mỹ thuật...Cô ấy tỏ ra thực sự thoải mái. Những ngày cuối tuần, chúng tôi mang theo giấy bút, rủ nhau đi vẽ. Tuy không bật mí bí quyết tại sao những bức vẽ của cô ấy lại sống động đến vậy nhưng tôi lờ mờ hiểu được, mỗi khi vẽ tranh, Yên thực sự say mê. Mỗi đường nét của bức vẽ như nối liền với những cái nhíu mày, nhăn trán, hay những nụ cười của cô ấy.
To be continue
Thứ 7, ngày 23/12/2017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro