Cận thận trong từng lời nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: linyudai22

# 🟡🟠rxiang

#sm

"Ực..."

Cổ tay bị xích vào đầu giường, hai chân co quắp mở ra, không có cảm giác an toàn, lộ ra hạ thể cương cứng và hậu huyệt bị lấp đầy. Máy rung duy trì tần số không quá mạnh nhưng cũng đủ khiến người ta điên cuồng, cơ bắp toàn thân căng thẳng run rẩy. Đuôi mèo lông mềm mại, đáng thương cọ xát vào tấm trải giường và lắc lư nhẹ từ bên này sang bên kia. Cuối cùng, phần chóp đuôi quấn quanh mắt cá chân và cuộn tròn lại.

Tầm nhìn bị chặn lại, lớp vải che mắt ướt đẫm bởi những giọt nước mắt tuôn ra không tự chủ được, trên mi mắt có cảm giác ngứa ngáy ẩm ướt. Ngoại trừ tầm nhìn đáng tự hào của cậu, cặp tóc tinh nghịch ghi vào mái tóc rối bù, tiếng còng tay va vào nhau trong vô thức, tiếng cọ xát của áo sơ mi vào ga giường, tiếng ro ro của máy rung... âm thanh khó tả xen vào nhấn chìm cậu.

Không có ai khác trong phòng.

Cậu thậm chí không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, có thể là năm phút hoặc nửa giờ, cảm giác đau đớn và khoái cảm xoắn vào nhau khiên cậu cảm thấy thời gian quá dài. Và người khởi xướng để lại cậu ở đây, nói, sẽ quay lại ngay lập tức, và rời đi.  

Alban nghe thấy tiếng đóng cửa.

Sonny...

Bị nhét cái gì đó vào miệng, Alban chỉ có thể phát ra vài tiếng thì thầm mơ hồ. Nói một cách nhẹ nhàng, lúc này cậu đang mặc áo sơ mi của Sonny, nhưng Sonny chỉ mặc áo sơ mi vào người, thậm chí còn không cài bất cứ nút nào, phần ngực và eo lộ ra đầy vết đỏ và vết nhúm hồi xuân.

Sonny.

Alban không ngừng hét lên tên anh trong lòng, khoái cảm chiếm cứ trên cơ thể cậu một cách mạnh mẽ và mãnh liệt, nuốt chửng lý trí của cậu, các ngón tay xoắn vào nhau, nắm chặt góc gối trong tay, xương cổ tay xinh đẹp bị còng tay kim loại làm thành một dấu đỏ, các đường gân xanh nhô ra rõ ràng.  

Tinh tế, mềm mại.

Cậu nghe thấy tiếng cửa phòng mở, và cậu nhận ra tiếng bước chân.

Sonny của cậu đang đến gần.

Vòng ngăn xuất tinh bị đeo trước khi Sonny rời đi, những đầu ngón tay mát lạnh của anh sờ mặt cậu, Alban vô thức nghiêng đầu để tiếp nhận nhưng lại không có, Sonny đã rút tay ra. Cậu đột nhiên cảm thấy thống khổ, còng tay bị kéo ra, theo bản năng muốn cuộn mình lại, chóp mũi chua xót.  

Sonny...

Cậu biết Sonny đang ở xung quanh đây, cậu biết Sonny đang theo dõi mình. 

Tần số rung động đột ngột bị bật lên, khốn nạn, đồ dê xồm, đồ ngốc... Cậu chửi thầm trong lòng, cậu nghe thấy động tĩnh của Sonny nhưng không đoán ra được anh định làm gì. Cậu không kiềm chế được ước gì Sonny chạm vào mình, ngay cả khi tay anh luôn lạnh, cậu sẽ luôn rùng mình trong tiềm thức... Sonny đang nhìn cậu, và cậu không thể không dang rộng hai chân mình hơn nữa, cậu muốn Sonny, cậu muốn nhiều hơn nữa...  

Đuôi bị cầm lấy, lông đuôi bị vuốt dọc, ngay cả chóp đuôi cũng phát run.

Cậu nhớ mình đã quỳ dưới chân Sonny, và Sonny vỗ nhẹ vào mặt cậu một cách trịch thượng.

"Đừng gọi tôi là onii."

Cậu lên đỉnh trong tưởng tượng của mình.

Dải vải bịt mắt đã được tháo ra, ánh sáng đột ngột trong nhà khiến cậu không thể mở mắt được.

Sonny đưa tay lên má, cảm thấy mình dịu dàng quá.

"Cậu bé hư."

Anh nói.

Cậu không biết nỗi sợ hãi bắt đầu từ đâu, có lẽ là ánh mắt Sonny nhìn cậu khi cậu xuất tinh, cậu tiến lại gần để đòi một nụ hôn, nhưng bị Sonny lảng tránh, như thể một con dao cùn đâm thẳng vào tim, để lại trong đó một cái lỗ.   

"Sonny".

Alban ngập ngừng gọi anh, giọng cậu trở nên khàn khàn và run rẩy vì màn dạo đầu căng thẳng, đoạn cuối nghe nhẹ nhàng như thể cậu đã nuốt nó vào bụng.

Những gì đáp lại cậu là một cái lao vào đột ngột vào hậu huyệt.  

Đau quá.

Hai hàng lông mày nhăn lại, không giống như lúc trước, cậu cảm thấy một cơn đau thuần túy, tiếp theo là khoái cảm lan đến tận sâu trong xương tủy, cậu suýt nữa thì rơi nước mắt vì điều này. Hai chân cậu run rẩy không ngừng, và cánh mông vô thức nâng lên để nhận lấy sự xâm lược. Sonny quá hiểu cậu, mỗi lần anh đâm vào điểm nhạy cảm của cậu, ngực cậu được anh liếm, cảm giác ngứa râm ran từa răng của anh làm rối tung mọi suy nghĩ của cậu, hỗn loạn, mất trật tự, cậu hoảng sợ ôm lấy cơ thể của Sonny, nhưng dường như cậu muốn đòi hỏi thêm.  

Toàn bộ phân thân bắn ra và mềm xuống, động tác trở nên nhạn và mạnh. Sonny vòng tay ôm eo cậu, tay kia đan vào nhau như một đôi tình nhân. Nhưng anh là một kẻ bạo hành có trình độ, anh không chừa một khoảng trống nào cho cậu thở trong giây phút cực khoái, Alban bắt đầu rên rỉ, bắt đầu nhấp mông, khóc và gọi tên anh. Anh gần như mềm lòng và cúi xuống hôn cậu.  

"Onii ..."

Alban vùi mặt vào cổ Sonny, giọng mũi bị bóp nghẹt.

"Tôi ở đây."

Sonny vuốt gáy Alban.

"Em có muốn tôi dừng lại không?"

Sonny cảm thấy đầu bên cổ mình im lặng một hồi, sau đó chậm rãi lắc đầu, tóc cọ vào mặt bên cạnh mặt ngứa ngáy.

"Em muốn anh hôn em."

Chiếc đuôi quấn quanh cổ tay Sonny một cách cẩn thận.

Họ bắt đầu hôn nhau, Sonny đưa lưỡi vào sâu, và Alban thè lưỡi rất hợp tác, để cho chúng quấn vào nhau, nước bọt không kịp nuốt vào tạo ra âm thanh gợi tình giữa môi và lưỡi.

"Alban."

Đó là lần đầu tiên Sonny gọi tên cậu tối nay.

Sonny xoa xoa phần da gáy Alban, quả thật có tác dụng, Alban nằm trên vai thở dốc, hơi thở nóng bỏng hổn hển phả vào da thịt.

"Onii."

Alban bất giác dụi đầu vào anh như mọi con mèo, trìu mến, và không biết dây thần kinh nào bị kích thích, anh nhớ lại lúc nãy Alban vừa khóc vừa gọi tên anh như thế nào.

Cơ thể nóng rực, đầu răng cạ vào da cổ bên cạnh Alban, hạ thể lại đâm mạnh vào.

"Tôi có thể tiếp tục được không?"

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro