One Short

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Jungkook con trai út nhà họ Jeon, năm nay đã được 17 tuổi, đang theo học trường Big Hit. Ngôi trường này dành cho quý tộc và cũng có truyền thuyết rằng các cặp tình nhân nào trao nhẫn cho nhau ở dưới gốc anh đào sau trường sẽ mãi mãi hạnh phúc.

Không khác gì mọi người, cậu vốn có tính tò mò và rất có hứng thú với truyền thuyết này, cậu mong sẽ gặp được người yêu mình thật lòng sau đó trao nhẫn và sẽ hạnh phúc về sau _ "wow, chiếc nhẫn đẹp quá đi" _ mắt cậu sáng lên khi nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, đây là di vật của mẹ cậu. Chiếc nhẫn tinh xảo lấp lánh có đính hạt kim cương vô cùng bắt mắt.

Cậu vừa đi vừa mân mê nhưng ai đó va phải cậu rồi chiếc nhẫn bỗng bị rơi và lăn đi mất _ "lăn đi đâu rồi nhỉ "_ cậu cứ lo cắm cúi tìm nhưng không thấy, khi cậu ngước lên thì thấy một người con trai đang đeo chiếc nhẫn của cậu ở ngón áp út (-_-).

-Thật vừa a_chàng trai ấy là Kim Taehyung con trai trưởng của Kim gia, là cool boy chính hiệu, lúc nào cũng toát ra vẻ lạnh lùng. Anh có ngoại hình lai giữa Hàn-Pháp, tóc đen mắt lục rất soái.

"Đẹp trai quá đi a". (Au: ẻm có tật mê zai / Kook: con kia, mi nói giề? / Au: *cầm dép chạy*)

-Này anh gì ơi, trả cho tôi nhẫn đi _ cậu nói rồi ngước nhìn tay anh_ chính là cái anh đang đeo ở ngón áp út kia _ Jungkook chỉ vào ngón tay anh.

-Không. Tại sao? _ nói rồi Taehyung bước đi, khóe miệng anh hơi hơi nhếch lên, không tinh mắt sẽ không thể thấy. (Au: chỉ có ta thấy a)

-Yah !! Này này _ cậu đuổi theo _ *reng reng*

"Không phải chứ!"


===========================


Jungkook quyết định vào giờ ra chơi sẽ lên khối 12 kiếm anh. Trời thật không phụ lòng người tốt, vừa tìm đã gặp. Anh ta đang ngủ gật ở lớp. Cậu lại gần, chọt chọt:

-Anh gì ơi, trả cho tôi chiếc nhẫn đi mà _ Jungkook nói, chìa tay bàn tay đẹp hơn con gái về phía anh.

-Tôi quăng xuống hồ bơi rồi _ anh mở mắt lạnh lùng nói, trong mắt ánh lên tia đùa giỡn nhưng cậu không thấy.

-WHAT ?!! _ sau khi nghe anh nói, cậu ba chân bốn cẳng chạy liền ra hồ bơi.

Cậu cởi áo khoác và vội nhảy xuống hồ, nước hồ lạnh ngắt. Cậu bơi quanh đáy hồ kiếm chiếc nhẫn, nhưng chẳng thấy, lại cố gắng ngượng thêm một lúc để tìm, dòng nước thật lạnh a, tay cậu gần như mất cảm giấc rồi.

Bỗng chân cậu bị chuột rút, cậu với với để ngoi lên mặt nước nhưng cơn đau làm cậu đuối sức. Lúc cậu đã tuyệt vọng thì... một lực kéo đã giúp cậu ra khỏi nước, cậu ho sặc sụa. Đôi mắt đẹp mơ màng khiến lòng ai-đó hẫng đi một nhịp nga.

-Cậu điên à, hồ mùa này lạnh lắm, tại sao lại liều đi kiếm chiếc nhẫn tầm thường ấy hả _ người đối diện hét lên, Taehyung đã cứu cậu, anh chứng kiến hết mọi việc _ nó quan trọng đến vậy à.

-Quan...quan trọng, nó rất quan trọng, đó là di vật của người mẹ quá cố của tôi_Jungkook nghiêm túc nhìn anh, cậu đã uống khá nhiều nước a_ tôi muốn trao nó cho người tôi yêu.

Anh lặng người một lúc, nhìn cậu đang run rẩy dưới cái lạnh khiến anh cảm thấy hơi đau lòng. Dịu dàng khoác cho cậu áo khoác và nói:

-Ngốc _ anh cốc vào đầu cậu _ đây giữ lấy, đừng làm mất nghe chưa _ Taehyung lấy trong túi ra một vật, đặt vào lòng bàn tay cậu _ em tên gì ?

-Jeon Jungkook, khối 11.... nhưng mà.. đây đâu phải là nhẫn của em_cậu khó hiểu nhìn cái nhẫn đính kim cương đỏ trong tay.

-Đây là nhẫn của anh, chúng ta đổi nhẫn đi, anh sẽ bảo vệ nhẫn cho em_ anh xoa đầu cậu _ còn em sẽ bảo vệ nhẫn của anh nhé. Anh tên Kim Taehyung.

-Vâng _ cậu mỉm cười, nụ cười ấy làm anh xao động "thật dễ thương" .

Anh và cậu chính thức làm quen nhau. Jungkook dường như từ lúc đó đã dần có cảm tình với Taehyung, cậu rất vui a.

Cậu cũng biết được anh muốn làm quen với cậu bởi vì cậu khá giống người bạn gái cũ - Leo Seomin, hoa khôi trường Big Hit, Taehyung và cô ấy từng được xem là cặp đôi đẹp nhất của ngôi trường này. Nhưng một ngày cô mở lời chia tay làm anh rất đau khổ và trở thành người như hôm nay.


××××××××××××××××××××××××××××××××××××


-Taehyung à... _ trên sân thượng một cô gái xinh đẹp đứng trước mặt người được gọi là Taehyung.

-Seomin? Sao em lại hẹn anh ra đây??_ Taehyung hỏi cô gái.

-Em nhận ra em còn rất yêu anh, chúng ta có thể...quay lại không??

-Xin lỗi em, anh đã có người khác rồi, cậu ấy rất dễ thương, hiền và tốt _ anh dứt khoát từ chối, nhìn cô nói.

-Haha. Vậy à..._ cô rưng rưng_em chỉ là người đến muộn.

Anh bối rối không biết đáp như thế nào, bèn nói:

-Có lẽ chúng ta chỉ hợp làm bạn bè thôi.

- Ư, liệu em có thể ôm anh lần cuối không?

Taehyung khó hiểu nhưng vẫn đáp ứng.

-Cảm ơn anh _ cô ôm Taehyung rồi hôn phớt lên má anh _ thật ra hôm nay em hẹn anh để tạm biệt anh... Mai em sẽ di dân qua Mĩ với gia đình rồi. Mong anh sống tốt.

-Thì ra là vậy? Tạm biệt em _ anh cười một nụ cười ôn nhu_nhớ giữ liên lạc.

Anh không hẳn là ghét Seomin, cô ấy mạnh mẽ, tự tin nhưng vẫn chưa thật sự đụng đến trái tim anh, có lẽ đó cũng là lí do mà khi cô nói lời chia tay, anh cũng chẳng quá đau lòng. Taehyng cảm giác mình với Seomin như bạn bè sẽ hợp nhau hơn.

Cả hai cười nói quá vui vẻ nên không để ý rằng ở đằng xa, phía sau cánh cửa có 1 bóng người, cái bóng nhìn cặp đôi kia một lúc rồi rời đi.

"Dẫu sao cũng chỉ là người thay thế. Ngươi đau lòng vì cớ gì, hắn đâu có yêu ngươi..."


+++++++++++++++++++++++++++++++++


Đêm nào Taehyung với Jungkook cũng nhắn tin cho nhau. Nhưng...tối hôm đó:

From Tae Tae: Em ngủ chưa?

Đã qua nửa tiếng rồi nhưng không thấy cậu rep, anh hơi lo.

*Ting*

From Kookie: Tạm biệt

Anh Taehyung bất ngờ trước câu nhắn của cậu liền gọi lại cho cậu thì cậu đã khóa máy. Anh thẫn thờ nhìn màn hình điện thoại, mong rằng đó chỉ là tin nhắn đùa giỡn của cậu.


÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷


Ngày hôm sau anh quyết đi kiếm cậu thì biết được cậu đã xin nghỉ và chuyển đi từ sáng sớm.

Không ai biết cậu chuyển đi đâu. Anh cực đau khổ, đây là lần thứ 2 anh bị bỏ rơi. Từ sau khi bà nội mất, anh cứ ngỡ là sẽ không có gì khiến anh khóc nhưng em ấy là ngoại lệ... Trái tim yếu đuối lần nữa rỉ máu...

Cũng như anh, cậu rất đau. Khi thấy anh và Seomin ôm và hôn nhau, sau đó anh cười với cô một nụ cười cậu chưa từng thấy, làm cậu đau rất đau. Cậu đã chọn cách ra đi để không ai bị tổn thương. Nhưng cậu thật ngu ngốc, người bị tổn thương lại chính là cậu.


>>>>>>>>>>> 6 năm sau <<<<<<<<<<

Cũng tại ngôi trường Big Hit này, cảnh cũ nhưng người còn đâu? Một bóng người đứng dựa vào cái cây truyền thuyết kia, mân mê chiếc nhẫn đính kim cương đỏ trong tay. Chẳng lẽ tất cả chỉ là giả dối, trao đổi nhẫn gì chứ, thật phi lý.

-Không biết giờ anh ấy bây giờ ra sao nhỉ _ cái đầu nấm màu nâu đồng cảm thán_ Haiz.

-Anh tìm được em rồi Kookie~

Đột nhiên, một đầu màu đen từ đằng sau ôm chầm lấy cậu. Đôi mắt xanh lục yêu thương nhìn người trong lòng.

-Sa...sao anh lại..._ Jungkook bất ngờ khi người ấy xuất hiện, cậu cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh để chạy trốn theo bản năng_buông em ra!

-Em định trốn đến bao lâu nữa..._ anh dần dần buông lỏng cậu ra, nhưng vẫn giữ cậu ở gần mình. Hướng trái cherry đỏ mọng điểm nhẹ nụ hôn dịu dàng, khi dứt ra sợi chỉ bạc làm cậu đỏ mặt, ngượng muốn chết (>.<), nhìn phản ứng kinh ngạc của cậu. Anh khẽ cười:

-Đồ ngốc, Kim Taehyung này yêu em!!


___________________Hoàn__________________

Thấy hay thì vote cho Kha nhe <3 love love~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro