Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi gặp cậu ấy vào một ngày mưa. Tôi ước gì mình có thể quên đi hình ảnh của cậu ta khi đó. Mái tóc nâu mềm rũ vì hơi nước. Đôi mắt tỏa sáng một cách kì lạ. Cậu ta toát lên một cảm giác trong trẻo như sương sớm, như thể chưa có âu lo nào trong cuộc đời này có thể chạm đến tâm hồn.

*

Tôi gặp anh vào một ngày mưa. Chỉ vài phút ngắn ngủi nhưng đủ để ám ảnh tôi đến cuối cuộc đời. Đôi mắt anh phủ một lớp sương của nỗi buồn xa xăm nào đó. Đôi mắt suy tư nhiều và nói cũng thật nhiều. Chàng trai dịu dàng đến bên tôi trong chiều mưa hôm đó. Giá như tôi có thể quên.




Won Ho chậm rãi bước đều. Mưa rả rích bên tai. Đối với nhiều người, mưa ướt át và phiền phức. Nhưng với anh, mưa như một kẻ tri âm. Mưa không nói nhưng nói hộ lòng anh tất cả. Đó là lí do anh luôn thích dạo dưới mưa thế này.

- A! Chết thật! Sao lại mưa cơ chứ?

Như một kiểu phản xạ, ánh mắt anh bị hút về giọng nói ấy. Đó là lần đầu tiên anh gặp cậu, Chae Hyung Won, kẻ đánh cắp trái tim anh mãi về sau.

Cậu đang bực bội vì trời mưa, có vẻ như cậu đã quên mang theo ô. Nhưng ngay cả khi cau có, trông cậu vẫn thật dễ thương. Rồi ánh mắt đó dừng lại, chạm vào mắt anh. Anh có thể hình dung bộ dạng điềm tĩnh của mình khi đó. Anh thậm chí nghĩ rằng bộ dạng anh lúc này thật khó gần biết bao. Nhưng cậu đã làm anh ngạc nhiên khi chạy đến và trú dưới ô của anh.

- Tôi có thể đi nhờ đến trạm xe buýt đằng kia không?

Nụ cười đó khiến anh khó lòng từ chối. Nhưng anh không đáp, cũng không gật đầu, chỉ lẳng lặng bước tiếp. Bằng một cách nào đó cậu hiểu ý, bước theo. Anh không biết nên nghĩ đó là một sự trùng hợp hay là định mệnh, nhưng anh mỉm cười. Và cậu nói cảm ơn.




Lần thứ hai gặp gỡ, cũng lại là một ngày mưa.

Won Ho bước xuống xe buýt, phủi đi những hạt mưa đã cố chấp bám vào vai anh. Mưa khiến phố vắng đến lạ. Nhưng anh lại thấy lòng mình thật yên.

- Anh!

Won Ho quay lại.

- Đúng là anh rồi. - Cậu cười.

- Cậu là...

- Người lần trước anh cho đi nhờ đó. Trời mưa, trạm xe buýt, nhớ không?

- À... Ừ.

Anh mỉm cười. Cậu cũng cười, nụ cười cũng trong trẻo như tâm hồn cậu. Khuôn mặt và đôi mắt đó, anh sao có thể quên. Anh đã nhận ra cậu ngay khi cậu gọi anh. Chỉ là anh nghĩ, thật khiếm nhã nếu thừa nhận anh vẫn còn nhớ cậu. Và thật may mắn là cậu đã không vì thế mà phớt lờ anh.

Trạm buýt vắng người. Anh và cậu ngồi cạnh nhau. Cậu bắt chuyện với anh. Cậu nói thật nhiều. Còn anh chỉ nhìn cậu và mỉm cười.

- Anh kiệm lời quá nhỉ?

- Xin lỗi. - Anh lại mỉm cười.

- Không sao mà.

Cậu cười. Anh không nghĩ đó chỉ là xã giao.

- Tôi phải đi rồi. - Anh nói, đứng lên.

- Nhưng xe buýt chưa tới mà? - Cậu ngạc nhiên.

- Nhà tôi ở gần đây.

- Vậy tại sao anh lại ngồi đây đợi? - Trông cậu còn ngạc nhiên hơn lúc nãy.

- Vì tôi không muốn cậu phải ngồi một mình.

Anh lại cười. Giữa mưa lạnh, nụ cười đó là thứ ấm áp hơn tất cả.

Cậu cũng đáp lại anh bằng một nụ cười.




- Anh.

- Ừ.

- Hôm nay lại mưa kìa.

- Ừ.

- Tại sao anh lại thích mưa?

- Vì tiếng mưa nghe rất hay. Đó là bản nhạc hoàn hảo hơn tất cả các bản nhạc.

Hyung Won nghe xong câu trả lời thì chỉ cười, lại nằm yên trong lòng anh. Bàn tay anh dịu dàng vuốt ve mái tóc cậu. Họ cứ bên nhau như vậy, không cần nói quá nhiều, nhưng lại hiểu nhau hơn tất cả. Lắng nghe nhịp đập của trái tim nhau, đó cũng là một cách để trò chuyện chăng?

Đôi khi Won Ho nghĩ, cậu giống như Thiên Thần được Thượng Đế sai xuống bên cạnh kẻ cô độc là anh, để anh biết rằng thế giới này cũng không lạnh lẽo như anh nghĩ. Cách cậu quan tâm anh, cách cậu nhìn thật sâu vào đôi mắt buồn bã của anh, cách cậu lắng nghe những bản nhạc anh viết và cả cách cậu chỉ yên lặng nằm cạnh anh như lúc này. Won Ho không tin vào định mệnh, nhưng anh luôn có cảm giác anh và Hyung Won sinh ra chỉ để gặp đối phương. Anh mỉm cười.

- Anh yêu em, Hyung Won.

- Em cũng vậy.

Lại cười.




Hyung Won nằm trên giường, vùi đầu trong chăn, không nói năng gì, cũng không thèm nhúc nhích. Won Ho ngồi bên cây dương cầm, đàn từng đoạn nhạc ngắn, tỉ mẩn ghi từng nốt vào nhạc phổ. Một lát, anh lại nhìn Hyung Won, đôi mày khẽ cau lại, định nói gì đó, lại thôi, lại quay về với bản nhạc dang dở.

Thật lâu sau, anh đến ngồi bên cạnh cậu. Nhẹ nhàng lay con mèo đang cuộn kín trong chăn.

- Hyung Won.

Hyung Won chui ra khỏi chăn, quay sang nhìn anh.

- Về nhà đi em.

- Em không muốn.

- Nhưng đó là nhà em mà. - Anh lại vuốt ve mái tóc mềm.

- Em không muốn.

- Ba em sẽ lo lắng đó.

Hyung Won và bố cậu rất hay bất hòa, nhưng anh biết gia đình đối với cậu quan trọng nhường nào. Cậu có thể làm nũng, có thể giận dỗi, nhưng sẽ ổn cả thôi. Hơn ai hết, anh luôn biết cậu cần có gia đình, nơi cậu lớn lên, nơi cậu được bảo bọc kĩ lưỡng, nơi có thể cho cậu cuộc sống đầy đủ hơn gấp trăm lần căn gác tàn này. Suy nghĩ ấy khiến tim anh nhói lên, nhưng anh vẫn cố chấp giữ một sự im lặng bên ngoài và một chút ích kỉ bên trong. Sẽ ổn thôi.

Hyung Won níu bàn tay anh.

- Anh đang nghĩ gì thế?

- Không có gì. - Anh lắc đầu.

- Rõ ràng là có.

Won Ho cười.

- Em nên về nhà đi thôi.

- Mai em sẽ về.

Anh lại cười. Anh cúi xuống ngay bên đầu cậu. Tóc cậu chạm nhẹ vào môi anh. Anh để mùi hương dịu dàng từ cậu phủ lấy mọi ngóc ngách trong tâm trí mình. Đây có lẽ là định nghĩa của sự bình yên.

- Ăn mì không, anh nấu?

Hyung Won bật cười.

- Vâng.




Mưa, từng hạt xô nhau vỡ ngoài khung cửa. Như mọi lần, cả hai ngồi cạnh nhau, ngắm mưa, nhâm nhi từng ngụm cafe sữa. Hyung Won tựa đầu vào vai anh. Anh vòng tay sưởi ấm bờ vai lạnh của cậu.

Hyung Won xoa cốc cafe ấm giữa hai bàn tay.

- Lạnh không?

Hyung Won lắc đầu, cố vùi sâu vào vai anh thêm nữa. Anh nhìn cậu, mỉm cười, với tay lấy điện thoại, đưa một bên tai nghe cho cậu.

- Muốn nghe không?

Cậu nhận lấy, nhét vào tai. Những giai điệu nhẹ nhàng vang lên.

- Bản nhạc anh đang viết sao?

- Ừ. Nhưng nó vẫn chưa hoàn thành.

- Nghe như tiếng mưa vậy. Hay thật!

- Anh viết tặng em.

Hyung Won mỉm cười.

- Nhưng nghe buồn quá!

- Vậy sao? - Won Ho cười, hôn lên mái tóc cậu. - Anh thì nghĩ nó khiến tâm hồn bình ổn lại.

Hyung Won tựa hẳn người vào anh, mắt nhắm hờ.

- Won Ho là đồ ngốc.

- Ừ. Nhưng anh yêu em.

- Đồ ngốc!

- Ừ.

Có thể người khác nghĩ những điều đó thật tẻ nhạt, nhưng nếu nhìn nhận bằng trái tim, mọi thứ sẽ khác.




- Cậu không nên phá hỏng tương lai của con trai tôi.

Người đàn ông buông một câu trước khi bước lên con xe sang trọng. Chiếc xe vừa đi khuất cũng là khi Hyung Won xuất hiện từ con hẻm đối diện. Cậu chào anh bằng một nụ cười nhưng điều đó lại khiến tim anh đau nhói.

- Sao vậy anh?

Hyung Won hỏi khi thấy anh cứ nhìn mình không thôi.

- Không có gì.

Anh cười, cậu cũng cười. Lúc đó Won Ho nghĩ, anh phải ghi nhớ thật kĩ khuôn mặt này và mùi hương này, để không bao giờ quên lãng.

Họ vào nhà. Hyung Won có vẻ rất vui nhưng trái tim Won Ho thì nặng trĩu.

Mưa như trút nước. Won Ho nép mình sâu trong con hẻm. Từ đây anh vẫn có thể nhìn thấy Hyung Won. Cậu vẫn cố chấp đợi anh ngoài cửa, dưới mưa. Anh biết trái tim cậu lạnh lẽo hơn cơn mưa này nhiều. Anh biết lòng cậu đang đau hơn anh nhiều. Anh trốn chạy. Anh biết anh là kẻ hèn nhát.

Chiếc xe màu đen đỗ lại chỗ Hyung Won. Một vài người bước xuống và ép cậu phải lên xe. Cậu vùng vằng mãi. Nước mắt cậu rơi tràn vào nước mắt mưa. Anh cảm nhận được vị đắng trong nước mắt cậu, nó cũng như vị đắng nước mắt anh lúc này. Cậu gọi tên anh. Tiếng mưa bên tai không át được tiếng gọi ấy, càng không át được tiếng lòng anh gọi tên cậu. Anh siết chặt đôi tay, cắn chặt đôi môi. Đến khi môi anh rỉ máu, đến khi chiếc xe kia mang cậu đi khỏi, đến khi màn đêm phủ lấy xung quanh, mưa ngừng rơi và tim anh cũng chết lặng.




Anh chuyển đến một thành phố khác. Trốn tránh cậu.

Nhưng có một điều anh không biết, anh không thể trốn tránh chính mình. Tiếng dương cầm mang giọng nói cậu vang vọng bên tai. Mùi cafe gợi anh nhớ tới mùi hương tóc ai quen thuộc. Món mì gói dở tệ anh nấu, anh ước gì có cậu cùng ăn. Từng việc anh làm, từng điều anh nghĩ đều phảng phất nụ cười trong trẻo của ai kia. Anh nhận ra con dao của cảm xúc đã đâm thật sâu vào trái tim này. Đau. Rát. Và nước mắt anh rơi.

Anh dành toàn bộ thời gian để hoàn thành bản nhạc còn dang dở. Anh không biết anh đang cố níu kéo điều gì, nhưng nó làm anh thấy đỡ nhớ cậu hơn. Ngoài khung cửa, mưa vẫn cấu xé không gian, gió vẫn gào thét những tiếng lòng đau đớn. Hai tách cafe đã cạn, anh không biết nỗi đau này liệu có quá sức với anh? Anh chỉ biết càng cố quên kí ức lại càng hiện rõ. Không có Hyung Won bên cạnh, anh mới nhận ra mình yếu đuối biết bao.

"Cơn mưa đêm làm tôi thao thức mãi.

Là tiếng mưa hay tiếng em vọng về?

Em còn gọi tên tôi từ nơi xa xôi đó?

Hay chỉ mỗi tôi ảo vọng nhớ về em?"

Tiếng mưa thành tiếng nhạc trải tiếng lòng. Ngày nối ngày nỗi buồn nối nhau. Won Ho không biết anh đã sống qua bao nhiêu ngày như thế.




Căn phòng phủ một lớp bụi dày, những mảnh giấy bị vò nhàu rải rác khắp nơi. Won Ho ngồi trên sàn, tựa lưng vào cây dương cầm. Bên cạnh anh, chiếc radio vẫn lặng lẽ phát những bản nhạc xưa cũ, những bản nhạc hai người vẫn nghe cùng nhau. Anh nhìn vô định vào không trung. Sự trống rỗng lấp đầy tâm hồn, nhung nhớ chất trong tim nặng trĩu. Tất cả đều trở nên vô nghĩa trong mắt anh rồi.

*CỘC CỘC CỘC*

Âm thanh vang lên nửa hư nửa thực.

*CỘC CỘC CỘC*

Anh đứng dậy, loạng choạng ra mở cửa. Chàng trai đã đứng sẵn ở đó. Đường nét khuôn mặt có chút gợi về người anh thương. Nhưng đôi mắt thì hoàn toàn khác, nó phủ bởi một lớp toan tính trải đời. Anh chợt nhớ đôi mắt trong trẻo vẫn cười với anh.

- Chào anh, tôi là anh trai của Hyung Won.

- Tôi cũng đoán vậy. Tại sao anh lại đến đây?

- Tôi có chuyện quan trọng cần nói. Trước tiên, anh có thể theo tôi về Seoul chứ?

- ...




[Seoul, nhiều năm sau]

Trời kéo từng cụm mây mù về giăng sau những tòa nhà. Nắng trốn đi chỉ để lại những khoảng không buồn bã. Won Ho nhìn trời.

- Lại sắp mưa sao?

Dẫu vậy, anh vẫn điềm nhiên rải bước trên phố.

Albatross chào anh bằng hương cafe quen thuộc. Như đã quá hiểu điều vị khách muốn, phục vụ chỉ nở một nụ cười nhẹ. Anh ngang qua quầy tiếp tân, đi thẳng đến góc khuất của quán, nơi có khung cửa sổ nhìn ra phố. Luôn là nơi này, góc nhìn này, hương cafe này, chỉ thiếu mỗi người anh thương. Anh lặng yên nhấp từng ngụm cafe như nếm từng mảnh vỡ quá khứ. Vết thương lòng trải mấy năm không còn đau dữ dội, nhưng sự trống trải đến tái tê còn dày vò anh hơn thế gấp trăm lần. Anh ngồi đó thật lâu, nhìn bầu trời xua mây vần vũ, chờ đợi cơn mưa gột rửa bụi bặm, nhưng ông trời vẫn cố chấp không mưa.

Anh rời Albatross, sải dài những bước chân trên phố thưa người. Seoul đông đúc nhưng cũng thật cô quạnh. Những hồi ức vỡ vụn rời rạc đâm vào tim.

Ngày đó, cái ngày xa xôi mà anh không nhớ rõ, khi Hyung Shin đến tìm anh, hai người đã cùng về Seoul. Chuyến xe thật dài, dài vì những câu chuyện. Hyung Shin kể rất nhiều.

Sau khi anh đi, bố Hyung Won đã đưa cậu về, họ cãi vã rất nhiều. Chưa bao giờ Hyung Shin thấy em mình cố chấp đến mức này. Nhưng đồng thời, anh cũng chưa bao giờ thấy cậu yếu đuối đến như vậy. Hyung Won khóc rất nhiều, buồn còn nhiều hơn. Không phải buồn Won Ho, niềm tin của cậu dành cho anh chưa bao giờ lung lay lấy một lần. Cậu buồn vì gia đình không hiểu những gì cậu muốn. Cậu buồn bản thân vì đã không hiểu hết điều Won Ho nghĩ. Cậu tìm anh, tìm khắp Seoul. Ngay cả khi không tìm được, cậu vẫn cố chấp chờ đợi. Không ai biết cậu đã ngồi ở Albatross bao nhiêu ngày, không ai biết cậu đã đến nhà anh bao nhiêu lần. Cậu chỉ lặng lẽ chờ đợi như vậy, không than vãn với một ai, cũng chưa bao giờ có ý định bỏ cuộc. Cho đến khi Hyung Shin tìm thấy cậu nằm gục trước cửa nhà anh, trong mưa, một mình, cả người sũng nước, hơi thở yếu ớt.

Họ đưa cậu vào bệnh viện. Phổi cậu từ nhỏ đã mang bệnh, vì không được quan tâm chăm sóc nên tình hình lại càng xấu đi. Họ nói hôm đó mưa rất lớn, gió cũng rất dữ, nhưng cậu vẫn cố chấp không rời đi. Won Ho đã tưởng đến hình ảnh cậu đợi anh dưới mưa không biết bao lần. Anh dường như có thể thấy rõ đôi vai run rẩy của cậu, có thể chạm vào đôi môi lạnh căm đó, có thể cảm nhận được cơ thể yếu đuối đang phập phồng thở từng nhịp vì anh. Nhưng đó chỉ là điều anh tưởng tượng. Anh đã không ở đó. Không ai ở đó. Không ai có thể thấu hết sự lạnh lẽo mà cậu phải chịu. Sự lạnh lẽo đã tàn phá cả thân xác lẫn trái tim.

Cuối cùng, gia đình cậu đành phải đầu hàng, họ tìm anh. Giữa đất nước rộng lớn này, thật không dễ.

Cái ngày Hyung Shin đến tìm anh, họ đã nhận được tin Hyung Won đang rất yếu. Won Ho đau, đau vô hạn. Trái tim rạn nứt không rõ vì đâu. Khóe mi bỏng rát không rõ vì ai. Anh lao đến phòng bệnh như kẻ mất trí, ở đó có một người đang cần anh, cần hơi ấm từ anh.

Và đó cũng chính là ngày thế giới của anh vụn vỡ. Anh đã không kịp. Không bao giờ kịp nữa.

Đến tận bây giờ, khi dừng bước trước mộ bia khắc tên cậu, anh cũng chỉ cảm nhận được một sự mất mát mơ hồ, như tận sâu trong trái tim anh vẫn chưa chấp nhận rằng cậu đã ra đi. Cảm giác khi đó vẫn đeo bám dai dẳng đến tận bây giờ, chơi vơi, lạnh lẽo. Cậu đi và mang theo cả linh hồn anh. Đặt bó hoa trắng xuống, anh đối diện với di ảnh của cậu. Anh mỉm cười. Một nụ cười thật buồn bã.

- Anh nhớ em, Hyung Won.

Anh nhớ cậu, nhớ rất nhiều. Đó là lí do anh luôn tìm kiếm mùi hương của quá khứ trong những nơi quen thuộc. Anh thèm cái cảm giác luồn những ngón tay anh vào mái tóc nâu mềm mại của ai kia. Anh nhớ biết bao hơi ấm bên bờ vai trống trải. Và điều anh nhớ nhất, nụ cười trong veo của cậu trong một ngày mưa. Giống như nắng đến trong mưa, đẹp đẽ và đáng trân trọng. Cậu mang nắng đi rồi, đời anh bao trùm bởi màn mưa lạnh lẽo. Nhớ? Một chữ nhớ có đủ nói lòng anh?

Hôm ấy, ngày cậu ra đi. Anh không khóc. Ngay cả nước mắt anh cậu cũng đã mang theo rồi. Bố cậu đến trước anh. Ông ấy xin lỗi rất nhiều. Xin lỗi anh và xin lỗi cả cậu. Nhưng có còn gì đâu ngoài hối tiếc?

"Hyung Won đã không khóc nữa kể từ khi nó quyết định chờ đợi cậu. Phút cuối của cuộc đời, nó đã cười. Người cha như tôi chưa bao giờ cho nó nụ cười như thế. Giá như... Giá như tôi hiểu sớm hơn."


"Em tha thứ cho anh."


Đó là lời nhắn sau cùng cậu chuyển đến anh. Anh cũng không biết mình đã vui hay buồn với sự thứ tha từ cậu. Anh chỉ biết lòng anh chẳng dịu bớt phần nào. Cậu tha thứ cho anh kể cả khi anh chưa kịp nói lời xin lỗi. Cậu chờ đợi anh kể cả khi anh không yêu cầu. Cậu tin tưởng anh dù anh chưa bao giờ hứa hẹn. Và cậu yêu anh mà chẳng cần sự đáp lại từ anh.

Mưa. Những giọt nước trĩu nặng khóc hộ anh những giọt sầu. Anh đặt chiếc radio cạnh vòng hoa. Những giai điệu vang lên cũng đều đặn như tiếng mưa. Và anh hát, anh biết anh hát thật tệ, nhưng đó là điều chân thành nhất anh có thể nghĩ ra.

"Tiếng mưa ngoài kia vẫn âm thầm vang vọng

Anh cố chắp lại những kí ức của đôi ta

Ngày không em cuộc sống anh vô nghĩa

Theo mưa rồi mưa, kí ức lại dâng trào"

Mưa chảy dài trên khuôn mặt. Mắt anh hoen đỏ. Bài hát anh viết, bài hát dành riêng cho cậu. Ở bên kia bầu trời, cậu sẽ nghe được mà, phải không?




Trong nghĩa trang đó, có một chàng trai luôn xuất hiện vào những ngày mưa. Anh ta luôn hát đúng một bản nhạc, như lời xin lỗi muộn màng gửi đến người thương. Tiếng hát hòa vào mưa, mưa giúp tiếng hát vang dài. Nỗi buồn lan ra nhưng lại chẳng loãng đi. Chỉ thấm thêm vào lòng người niềm tang thương muôn thuở. Vòng hoa trắng tựa cái ôm chưa trọn vẹn. Bàn tay dù ấm có xua được cái lạnh của mộ bia chăng? Mưa dù dứt nỗi đau vẫn còn đó. Thanh âm quá khứ chỉ chực chờ đu bám tiếng mưa mà trỗi dậy.

Mưa dứt rồi, tiếng lòng có im không?




.SU.

25/08/2016

Lyrics from "Rain Sound" - B.A.P

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro