[ONESHOT] A Little Bit Longer, YulSic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: ssvn

Author : Ốc

Rating : G

Category : Tradegy

Disclamer : nhân vật trong fic không thuộc về mình, họ thuộc về nhau

Note :

1. Một nửa nội dung Fic là 1 câu truyện có thật

2. Tản mạn viết khi nhớ về những gì mình từng trải qua, nên nó khá là.. lâm li

A Little Bit Longer

.

.

Theme Song

Năm lên 10.

Tôi đón sinh nhật ở nhà bà ngoại tại Busan, tất cả mọi người đều được mời. Hàng xóm xung quanh, bạn bè ba mẹ và những người bạn học cùng lớp tôi. Chiếc bánh sinh nhật màu kem được một người bạn của ba tôi mang đến, theo sau là vợ và cô con gái xinh xắn. Đập vào mắt tôi là sự ấn tượng với mái tóc ngắn chấm vai màu vàng, vàng như ánh mặt trời vậy. Hòa vào đám đông ở sân sau, tôi một tay bám váy mẹ, một tay ôm bịch quà to tướng, hứng khởi đi thổi nến bánh sinh nhật

Cây nến số 10 to bằng bàn tay tôi phụt tắt. Mọi người vỗ tay và bắn giải băng dôn ra, tiếng toe toe từ cái còi bé tin hin của em gái tôi – Yoona vang lên, con bé có vẻ cũng rất vui. Đảo mắt nhìn quanh, tôi thấy được cô bạn gái tóc vàng khi nãy đang hướng ánh mắt về phía mình. Tôi mỉm cười thân thiện, xén cho cô ấy một miếng bánh kem nhỏ. Cẩn thận đến chỗ cô bạn tóc vàng ngồi, đặt lên bàn đĩa bánh rồi bỏ đi. Loáng thoáng sau lưng, tôi nghe được một tiếng cảm ơn.

Bữa tiệc kết thúc cũng là lúc mọi người ra về, tôi đứng ở cửa cùng ba mẹ chào từng người một. Đến lượt gia đình bạn ba tôi, cô bạn tóc vàng bước tới đứng bên cạnh. Tôi lên tiếng hỏi:

“ Bạn tên gì? “

“ Jessica “

Sau câu nói ấy cậu ra về, và đó là lần cuối cùng tôi gặp lại cậu.

**

7 năm sau.

Tôi 17 tuổi, học tại một trường trung học có tiếng ở Seoul, nơi có những học sinh giàu có và danh giá, thực lực học hơn người bình thường. Tôi cũng vậy, suốt những năm tháng học hành vừa qua tôi luôn cố gắng để vào được đây, rồi mục đích cuối cùng cũng là đi du học, rời khỏi đất nước này. Và tôi đã không cảm thấy hối hận khi vào đây, tôi đã gặp lại em.

Khuôn mặt xinh xắn cùng phím môi nhỏ, căng mọng, sống mũi thanh tú và đôi mắt mang vị nâu của caramen. Những đặc điểm đó trên gương mặt em có chết tôi cũng không quên, có thay đổi thì nó cũng chỉ sắc xảo và trưởng thành hơn mà thôi. Mái tóc vàng óng ả giờ đã được thay thế bằng màu nâu cam, đậm đà một màu. Tôi nghe nói em mới vào trường năm nay nhưng thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, đặc biệt là tụi con trai, nhưng tôi thấy em chẳng để ý gì đến chúng nó. Nhất là khi em nhận ra tôi khi chúng ta học cùng một lớp.

“ Tớ có thể ngồi đây không? “

“ Uhm tất nhiên “

“ Cậu tên gì? “

“ Kwon Yuri “

“ Tớ là.. “

“ Jessica? “

Tôi quay mặt sang và mỉm cười với em, ban đầu là ngạc nhiên nhưng bỗng chốc ánh mắt dịu đi khi nhận ra một cái gì đó rất quen thuộc. Em cười lại, tôi cũng cười, nhưng không ai nói với ai lời nào. Sau ngày hôm đó, em lại không đi học, tôi lại không gặp được em nữa.

**

2 tuần sau.

Em đi học trở lại, cáo lỗi với giáo viên rằng mình bị sốt phát ban phải nghỉ dài hạn. Lại một lần nữa chúng tôi chạm mặt nhau, lần này em lạnh lùng hơn trước, tôi cũng chẳng hiểu sao, không hiểu nên không nói chuyện. Vì vậy, chẳng ai nói với ai một lời. Cuối giờ học hôm ấy, em bỗng đề nghị hai chúng tôi hãy đi bộ về cùng nhau. Tản mạn trên con đường cũ, thẳng tắp đường về nhà tôi. Chỉ đơn giản là đi với nhau, không một câu nói nào được vuột khỏi vòm miệng của cả hai.

“ Nhà tôi đây rồi “

“ Uhm, tôi về trước “

Tôi nói rồi quay mặt đi, đút hai tay vào túi quần, cặp thì được kẹp vào giữa tay và hông. Đường chân trời phía trước mặt tô điểm một màu đỏ rực, pha chút hồng hào, não nề một màu như lòng tôi lúc này. Gót giầy xoay vần trên nền đất đá phẳng lì, mái tóc quăng quật trong không trung, ánh mắt lại một lần nữa hướng về em khi nghe tiếng gọi thân thuộc

“ Yuri “

“ Sao? “

“ Cậu có phải, đứa bé hôm đó.. sinh nhật lần thứ 10.. gia đình bác Kwon “ Em thắc mắc hỏi, đôi chân mày có chút nhếch lên

“ Uhm là mình “

“ là mình “. Lời khẳng định thân thế đưa chúng tôi trở lại kí ức của 7 năm trước khi cả hai còn là một đứa trẻ 10 tuổi. Sinh nhật năm đó, tôi chỉ gặp và nói chuyện với em đúng một lần, còn năm nay, đây là lần đầu tiên tôi nghe em nói nhiều đến như vậy.

“ Uhm được rồi, cậu về đi “

Gót giầy lại xoay một lần nữa khi em mở cửa bước vào ngôi nhà to lớn đồ sộ, nội thất sang trọng chứng tỏ gia đình em tuyệt nhiên không phải hạng vừa, ít nhất được đưa vào loại gia đình khá giả. Chúng tôi vừa có một cuộc đối thoại với nhau, chỉ là vài ba từ nhưng tôi không mong sau ngày hôm nay em lại tiếp tục biến mất. Vì hiển nhiên, hễ chúng tôi cứ nói chuyện là hôm sau em lại không đi học nữa.

**

Dường như lời cầu nguyện của tôi linh ứng, em đi học lại và nói chuyện với tôi nhiều hơn. Suốt cả buổi, hai đứa chỉ ngồi cười đùa rồi đâm ra thân nhau lúc nào không hay. Đi bộ về cùng nhau đã nghiễm nhiên trở thành thói quen của cả hai. Chiều nào cũng như chiều nào, dần dần, em kể hết cho tôi chuyện về gia đình. Rằng ba em đang là giám đốc của một công ty kinh doanh lớn, mẹ ở nhà chăm sóc cho gia đình và cô em gái thì đang học bên Mỹ. Nghe qua đã thấy gia đình em thật hoàn hảo, tất nhiên cô bé này luôn sống trong cảnh được bao bọc nên không lúc nào phải lo thiếu thốn. Ngược hẳn lại với tôi, một người phải tự lập từ sớm.

Gia đình tôi thuộc hàng trung lưu, không phải giàu có. Tôi đậu vào trường này là vì thực lực chứ không phải do tiền như nhiều người khác. Và tôi đã bắt đầu nghĩ em nằm trong số những người đó vì điểm số hiện tại của em rất tệ. Hơn thế nữa, em bắt đầu đi chơi cùng những tên con trai khác lớp, đàn đúm với lũ con gái khối trên khối dưới, ngày càng trở nên xa lạ với tôi. Thế rồi tôi quen một đàn em khối dưới khi đang đi bộ về nhà, mà thiếu em. Cô bé đó tên Jiyeon, gương mặt với bầu má phúng phính khá đáng yêu. Tôi bắt chuyện với Jiyeon trước và biết em cũng là một học sinh mới ở trường với điểm số khá giỏi, học lực khá, khả năng hát vượt bậc. Rồi chúng tôi thân nhau, như hai người chị em nhưng có vẻ đối với Jiyeon nó không chỉ đơn giản là vậy. Em chủ động nắm tay tôi, khoác vai nhiều hơn, mỗi ngày đến lớp và mỗi khi về nhà, em đều tặng tôi một cái ôm ấm áp. Như một cách tự nhiên, tôi bắt đầu thích nó.

Điều gì đến cũng đã đến, em biết chuyện giữa tôi với Jiyeon vì cả trường đang đồn ầm lên. Thoáng chốc trong giờ học, tôi lại nhận được cái nhìn sắc lẻm đến lạnh sống lưng của em. Giờ về, em siết chặt tay tôi, một tay quàng cổ và thì thầm bằng một giọng quyến rũ rằng hãy sang nhà em hôm nay, không ở nhà và em rất sợ ở nhà một mình. Không chút lưỡng lự, tôi đồng ý.

**

Em sà vào lòng tôi, ngồi gọn trong đó khi chúng tôi vừa bước chân vào nhà, ngồi trên ghế salon. Những ngón tay mảnh khảnh của em vuốt ve cằm tôi, rồi áp môi mình vào môi tôi. Bất ngờ với tình huống đó, tôi lúng túng rời ra không đáp lại

“ Miệng cậu đầy mùi thuốc lá “

“ Thì sao chứ. Lại đây Yuri “

Em ôm tôi vào lòng rồi vật xuống, nhưng tôi lại một lần nữa vùng lên, làm em khó chịu. Tôi không thích em thế này, không thích em lả lướt như một đứa con gái đứng đường, mời mọc người khác. Ai biết được tôi là người thứ mấy lên giường với em khi em suốt ngày lêu lổng với lũ con trai vô học khối trên. Và còn mùi thuốc lá, tôi ghét nó, tôi ghê tởm một người con gái như em.

“ Tại sao lại từ chối em? “

“ Chúng ta không hợp nhau, chuyện này là sai “

“ Có phải vì con bé Jiyeon đó? “

“ Hãy tự suy nghĩ xem là do ai “

Tôi xách cặp mình rồi rời khỏi đó. Mặc kệ tiếng nức nở khe khẽ của em, mặc kệ vị khói thuốc ướt át nơi đầu môi vừa nãy.

**

Ngày hôm sau, em tiếp tục không đi học. Chỗ trống bên cạnh làm tôi cô đơn một cách đáng sợ. Có lẽ tôi đã quen với một Jessica lúc nào cũng tươi cười ngồi cạnh mình rồi.

Ngày hôm sau nữa, tôi nhận được tin em đánh nhau. Và người bị đánh không phải ai khác, là Jiyeon.

Cô bé bị em đánh đến bầm hết mặt, một mắt sưng tấy lên, những người xung quanh không ai ngăn cản mà còn khích lệ em. Nhìn xuống những vết trầy ở tay Jiyeon, tôi không khỏi xót xa. Tuy Jiyeon không phải là người yêu tôi như thiên hạ đồn đại nhưng là em gái của tôi. Và một khi động đến Jiyeon, là đã động đến tôi rồi.

Em ngồi đó, trên chiếc ghế đá với điếu thuốc lá trên tay. Cười nham nhở cùng lũ con gái mắt xanh mày đỏ trong khi lũ con trai đầu gấu thì tường tận lại sự việc bằng cách miêu tả. Đứng từ đằng xa, tôi có thể thấy sự thỏa mãn hiện lên trên nụ cười của em. Em đánh Jiyeon vì ghen tức hay thế nào tôi không biết. Tôi không cần biết, sự tức giận trong tôi đã lên đến cực điểm rồi.

Băng qua bọn con trai khối trên, tôi đứng trước mặt em với đôi mắt giận dữ, em thậm chí còn giương cái nhìn thách thức về phía tôi nhưng đôi môi lại tắt lịm đi nụ cười vừa nãy mà nó đang run lên. Giựt lấy điếu thuốc trên tay em, tôi kéo em đứng lên rồi tát em một cái vào má trái. Em sững sờ nhìn tôi rồi đưa tay lên sờ má, nơi đang có giấu vết đỏ ửng của cái tát ban nãy. Tôi gằn từng tiếng rõ ràng

“ Đừng để tôi phải nhìn thấy cô một lần nữa đồ con gái lẳng lơ “

Chẳng nói chẳng rằng, bọn con trai vật tôi xuống đất rồi nện cho tôi một trận nên thân vì dám xỉ vả công chúa của chúng. Em vẫn nhìn tôi, con mắt vô hồn nhận thức được việc tôi bị đánh, phảng phất một chút bi thương nhưng con người ấy vẫn nhanh chóng bước đi. Đủ để tôi nhận ra giọt pha lê mỏng manh rớt xuống từ hàng mi cong tuyệt đẹp. Em đang khóc.

Thầy giám thị đến và ngăn bọn chúng đánh tôi, Jiyeon cũng đến. Sau ngày hôm đó, tôi nghỉ học, em nghỉ học, lũ con trai đánh tôi bị đình chỉ. Tất cả trở về nguyên như cũ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

.

.

Tôi ở nhà vì chấn thương vùng bụng và một số vết bầm trên mặt. Ba mẹ có gọi điện hỏi thăm nhưng tôi chỉ ậm ừ cho qua. Điều tôi đang lăn tăn là em, có thể em yêu tôi, có thể em ghen tức với Jiyeon nên mới làm cái việc điên rồ ấy. Chính bản thân tôi cũng không thể biết được mình có yêu em hay không, hay chỉ là những suy nghĩ thoáng qua khiến tôi tưởng tượng như thế. Dù gì thì gì, tôi cũng sẽ không bao giờ gặp em nữa.

Có tiếng chuông cửa nhưng khi tôi ra mở lại không thấy ai, ngó xuống thì là một bộ đồ cứu thương đóng hộp, ở giữa là hình chữ thập mang màu đỏ máu. Cầm nó lên và ngắm nghía, không phải là bom, không phải vũ khí vũ trang gì nguy hiểm cho cam, thôi thì cầm đại. Đằng nào tôi cũng chưa mua và cảm ơn ai đó đã để nhầm nơi.

Những ngày sau đó, tôi liên tục nhận được một món đồ khác nhau. Khi thì là đồ ăn, khi thì là quần áo, khi thì lại là ít tiền tiêu vặt. Nếu một lần thì không có gì đáng nói nhưng ở đây nó lại liên tục lặp lại ở căn hộ của tôi. Vì vậy, tôi đã quyết tâm ra ngoài theo dõi một lần.

Đứng ở một góc khuất có thể nhìn lên căn hộ của tôi với cửa màu trắng và rèm màu cửa màu trắng kem. Đến đúng giờ – như mọi khi, một dáng người trùm mũ hoodie hồng, quần ống bó và giày thể thao mang khay đồ ăn lên căn hộ của tôi. Xong việc nhấn chuông cửa, cô ta chạy một mạch xuống tầng trệt. Cái dáng chạy ngớ ngẩn đó làm tôi bật cười. Nhưng rồi nụ cười đó không được lâu khi chiếc mũ trùm đầu được bỏ xuống, để lộ ra mái tóc nâu quen thuộc và khuôn mặt tựa hồ ly – là em.

.

Có ai biết được rằng

Em đến đây hằng ngày và hàng tuần, bất kể trời mưa gió bão bùng vẫn cứ đem đồ đến cho tôi ăn, cho tôi uống, tẩm bổ để tôi đỡ vết thương ở bụng.

Có ai biết được rằng

Em ngày đêm học nấu ăn với quyển sách của Julia chỉ để làm ra những món ngon gửi tôi. Nếu em thực sự làm nó, em cần phải biết tôi đã rất khó khăn để ăn hết nó vào những ngày đầu tiên. Nhưng lạ rằng càng về sau, nó càng hoàn hảo.

Có ai biết được rằng

Em làm những điều này cho tôi vì em cảm thấy có lỗi. Em cảm thấy cần phải bù đắp cho tôi.

Có ai biết được rằng

Em sở hữu một quấn nhật ký dày hơn 200 trang và có hơn 146 trang trong đó là nói về tôi

Có ai biết được rằng

Em yêu tôi

Cũng khó cho ai đó biết được rằng

Tôi cũng yêu em. Nhiều như thế?

**

Tôi đang cầm trên tay quyển nhật ký của em – thứ đã được em cất trong hộp đồ ăn cuối cùng. Lần này là bánh gato, với những đường trang trí tỉ mỉ và cẩn thận, thêm vào đó, còn có một chiếc nến số 10.

Tôi lật giở từng trang sách, em nói về việc 7 năm trước đã gặp một người dễ mến cho tôi như thế nào. 7 năm sau em gặp lại, ngay lập tức có cảm tình với tôi ra sao. Trang sách có hình tôi được em vẽ bằng nét bút màu trông rất ngộ, ở dưới in đậm dòng chữ Kwon Seobang. Seobang, em có bao giờ thổ lộ với tôi? Chẳng bao giờ. Có khi nào chủ động làm những điều của một người yêu với tôi? Không bao giờ. Vậy mà giờ đây em trách mắng tôi ở dưới quyển nhật kí. Đây này.

Trang em nói về Jiyeon được viết bằng bút đỏ, dòng mực thấm sang từng trang cho biết em đã rất tức giận khi viết những dòng này. Rồi cả việc tôi tát em, em bị đánh lại được viết bằng bút màu ghi, u ám ảm đạm, hệt như cảm xúc của tôi lúc bấy giờ.

Em bị bệnh tim

Điều đó giải thích lí do vì sao em luôn nghỉ học. Em yêu tôi nên khi gặp tôi, gần tôi, tâm lý thật sự rất bất ổn và điều đó làm bệnh tình tái phát. Việc lẩn tránh và chơi với người khác vừa để tôi ghen tức mà dành lại em, thổ lộ với em vừa để tránh cho bệnh tình trở nên nguy hiểm hơn. Em cũng bảo, ngày tôi từ chối em, ngày tôi tát em, là ngày em đau nhất.

Em yêu tôi, nhưng hiển nhiên trong quyển nhật kí lại không viết ra ba từ đơn giản đó.

**

3 tháng sau

Em đi Thụy Sĩ chữa bệnh rồi sang Rome nghỉ ngơi. Rất nhiều người đến tiễn em đi, tôi cũng vậy, nhưng lại chỉ đứng từ đằng xa. Ngắm nhìn người con gái ấy trong bộ váy hoa, gương mặt nở nụ cười thánh thiện. Jessica của tôi cuối cùng cũng đã thực sự trở về.

Không mấy khó khăn để em nhìn thấy tôi, nhưng là qua cặp mắt kính đen, nên tôi lại không thể chiêm ngưỡng cặp mắt lạnh lùng của em. Em cười, tôi cũng cười, chân tôi không muốn di chuyển đến chỗ em, tay tôi không muốn dang ra để ôm em vào lòng, môi tôi không muốn hôn em. Đó là những lời nói dối tệ hại nhất.

Em giơ tay thành chữ V rồi quay đi lên máy bay cùng ba mẹ em. Nó có nghĩa là xin chào, em nói xin chào khi em sắp đi. Có lẽ em cũng như tôi, từ lúc này, chuyện của chúng tôi mới thực sự bắt đầu.

**

6 năm sau

Tôi 23 tuổi

Đang ở Rome dự triển lãm của chính mình. Một năm sau ngày em đi, tôi quá chán nản với việc chờ đợi và lao đầu vào những sở thích của riêng mình và phát hiện mình có năng khiếu vẽ. Jiyeon đã giúp đỡ tôi rất nhiều vào việc này và qua bao cố gắng, tôi cuối cùng đã có triển lãm của riêng mình. Bức tranh làm nên thanh danh tôi bây giờ là hình ảnh một ngưởi con gái với đôi mắt sắc xảo, u buồn, cảnh vật xung quanh chả có gì đáng nổi bật nhưng lại tạo cho con người ta một cảm giác khó tả với gương mặt không có miệng. Tôi ghét thứ gì đó rõ ràng quá, mập mờ, ảo ảo, vậy tuyệt hơn.

Chủ yếu tôi đến đây là vì em. Vì em đang ở đây gây dựng chi nhánh mới của công ty ba mình.

Thi thoảng tôi có gặp em, gương mặt sắc lạnh vẫn như ngày nào. Nhưng lần gặp nào cũng như một, đều là trên mặt báo và trên tivi.

Vắt chéo chân ngồi trên bục tượng đài nữ thần tình yêu khi buổi triễn lãm kết thúc. Người ta nói rằng nếu gieo một đồng tiền xu ở đây và được ai đó nhặt lên, nhất định hai người ấy sẽ tự tìm đến với nhau. Phì cười trước ý nghĩ ấy, tôi tin vào nữ thần nhưng không tin tình yêu lắm. Tôi chỉ tin, nếu tôi và em còn yêu nhau, còn nhớ đến nhau, thì dù có xa cách đến mấy cũng sẽ gặp lại.

Và liệu có khi nào, khi quay đầu lại, tôi lại bắt gặp em. Với mái tóc nâu bồng bềnh, gương mặt của người đã là một phụ nữ trưởng thành. Người phụ nữ của riêng tôi. Của lần sinh nhật thứ 10 ngắn ngủi.

END 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro