[Oneshot]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

------

Căn phòng của Ma Vương, vốn rực rỡ và hào nhoáng, giờ đây dường như u ám hơn bao giờ hết. Alice đứng gần cửa sổ, nhìn ra ngoài mà không hề thấy cảnh vật bên ngoài. Trong lòng anh, nỗi đau và sự thất vọng đang âm ỉ cháy.

Iruma bước vào, vẻ mặt mệt mỏi và lo lắng. “Azzu, có chuyện gì sao? Tại sao cậu trông không vui như vậy?”

Alice quay lại, đôi mắt anh ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm. “Iruma-sama, tôi đã phát hiện ra một bí mật mà tôi không muốn tin.”

Iruma cảm thấy trái tim mình thắt lại, cảm giác bất an dâng lên. “Bí mật gì vậy, Azzu?”

Alice bước gần hơn, nhưng mỗi bước chân như thêm phần nặng nề. “Ngài… ngài là con người.” – Giọng anh gần như nghẹn lại – “Tôi đã tìm hiểu, và tôi không thể chối bỏ sự thật này. Từ khi biết điều đó, tôi cảm thấy như thế giới của mình sụp đổ.”

Iruma đứng lặng im, vẻ mặt cậu đầy sự đau khổ và hối tiếc. “Azzu, tớ… tớ không biết phải nói gì. Tớ thật sự không muốn giấu cậu đâu.”

Alice cúi đầu, đôi tay anh siết chặt lại. “Tôi đã yêu ngài, Iruma-sama. Tôi đã dành cả trái tim mình cho ngài, nhưng giờ đây, tôi cảm thấy mình như bị lừa dối. Ngài là con người, và điều đó làm tôi cảm thấy trái tim mình vỡ vụn.”

Iruma bước đến gần, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vai Alice. “Azzu, tớ không muốn lừa dối cậu. Tớ đã che giấu điều này vì tớ sợ rằng nếu cậu biết, cậu sẽ rời xa tớ.”

Alice quay lại, ánh mắt anh đầy nước mắt. “Tôi yêu ngài, Iruma-sama. Nhưng tôi không thể chấp nhận rằng ngài đã sống trong vỏ bọc mà tôi không hề biết. Tôi không thể tiếp tục sống với cảm giác này.”

Iruma cảm thấy một nỗi đau sâu sắc khi nhìn thấy Alice như vậy. “Azzu, xin hãy hiểu cho tớ. Tớ đã cố gắng làm tất cả để xứng đáng với tình yêu của cậu. Tớ xin lỗi vì đã không nói sự thật sớm hơn.”

Alice quay lưng lại, không thể chịu đựng thêm được nữa. “Tôi không biết liệu có còn khả năng nào để tôi có thể chấp nhận và tiếp tục yêu thương ngài nữa không, Iruma-sama. Nỗi đau này quá lớn.”

Iruma đứng im, đôi tay cậu buông thõng, cảm giác như một phần của cậu đã bị lấy đi. “Tớ sẽ không bắt cậu phải tha thứ cho tớ. Tớ chỉ muốn cậu biết rằng, dù mọi thứ có trở nên tồi tệ thế nào, tớ vẫn yêu cậu với tất cả trái tim mình.”

Alice bước ra khỏi căn phòng, từng bước chân vang lên như nhấn chìm nỗi đau trong lòng. Iruma đứng lặng im, cảm giác như mọi thứ đều đang sụp đổ. Nỗi buồn và sự hối tiếc tràn ngập trong không gian, là một kết thúc đau thương cho một tình yêu không thể thành hiện thực.

Iruma đứng trong căn phòng trống rỗng, cảm giác nặng nề và đau khổ bao trùm lấy cậu. Cảm giác hụt hẫng khi Alice rời đi như một cơn bão, làm cậu không còn sức lực để suy nghĩ. Cậu biết rằng mình cần phải tìm người để chia sẻ nỗi đau này, và không ai khác ngoài Sullivan và Opera có thể giúp cậu vượt qua lúc khó khăn này.

Cậu bước ra khỏi căn phòng và tìm đến phòng làm việc của Sullivan. Khi cậu bước vào, Sullivan đang ngồi sau bàn làm việc, nhìn thấy Iruma với vẻ mặt đầy lo lắng.

“Iruma, có chuyện gì thế cháu?” – Sullivan hỏi, nhận thấy sự khác thường trong vẻ mặt của cậu.

Iruma nhìn Sullivan với ánh mắt đầy đau khổ. “Oji-chan, cháu… châu vừa biết rằng Azzu đã biết cháu là con người. Cậu ấy đã rất đau lòng và rời bỏ cháu. Cháu không biết phải làm gì nữa.”

Sullivan đứng dậy, ánh mắt ông tràn đầy sự cảm thông và lo lắng. “Thật không dễ dàng khi phải đối mặt với điều này. Nhưng hãy kể cho ông chi tiết hơn về chuyện xảy ra.”

Iruma hít một hơi sâu và kể lại mọi chuyện từ đầu, về việc Alice phát hiện ra bí mật của cậu và sự đau khổ của Alice khi biết sự thật. Sullivan lắng nghe với sự chăm chú và đồng cảm, không cắt ngang mà để Iruma nói hết nỗi lòng.

Sau khi Iruma kết thúc câu chuyện, Sullivan nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu. “Iruma, tình yêu không phải lúc nào cũng đơn giản và dễ dàng. Nhưng sự chân thành của cháu là điều quan trọng nhất. Cố gắng làm rõ những cảm xúc và suy nghĩ của mình có thể giúp mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.”

Iruma gật đầu, cảm thấy chút an ủi từ lời khuyên của Sullivan. “Cháu cảm ơn Oji-chan. Cháu sẽ cố gắng làm theo lời khuyên của ông.”

Tiếp đó, Iruma đến gặp Opera, người đang trong phòng luyện tập. Opera nhìn thấy Iruma bước vào với vẻ mặt đầy lo lắng và ngay lập tức nhận thấy điều gì đó không ổn.

“Iruma-sama, có chuyện gì không?” – Opera hỏi với sự quan tâm chân thành.

Iruma kể lại mọi chuyện một lần nữa, lần này với Opera. Mỗi từ, mỗi câu đều nặng trĩu nỗi đau và sự thất vọng. Opera lắng nghe với sự tôn trọng và nhẹ nhàng, không cắt ngang khi Iruma chia sẻ những cảm xúc sâu kín.

Sau khi Iruma kể xong, Opera đặt tay lên vai cậu, ánh mắt đầy sự đồng cảm. “Iruma-sama, tình cảm của ngài đối với Alice là điều quý giá. Tuy nhiên, trong tình yêu cũng cần có thời gian và sự hiểu biết. Cố gắng cho cả hai cơ hội để suy nghĩ và làm rõ cảm xúc của mình.”

Iruma cảm thấy chút nhẹ nhõm từ sự đồng cảm của Opera. “Cảm ơn anh Opera-san. Em không biết mình có thể làm gì hơn lúc này ngoài việc chờ đợi và hy vọng.”

Cả Sullivan và Opera đều nhìn Iruma với sự quan tâm sâu sắc, biết rằng lúc này cậu cần sự hỗ trợ và thời gian để xử lý nỗi đau.

Iruma rời khỏi phòng làm việc, mang theo những lời khuyên và sự an ủi từ Sullivan và Opera. Dù nỗi đau vẫn còn đó, nhưng cậu cảm thấy có chút hy vọng trong lòng, rằng một ngày nào đó, mọi thứ có thể được giải quyết và tình yêu có thể tìm thấy con đường của nó trở lại.

----

Sau những ngày dài vật lộn với nỗi đau và sự mất mát, Iruma thấy mình không còn sức lực để tiếp tục đối mặt với sự thật. Cậu chìm vào giấc ngủ, cố gắng tìm kiếm chút bình yên trong thế giới mà cậu đã mất đi tình yêu và sự ấm áp.

Một tối nọ, trong lúc Iruma đang say ngủ trong phòng của mình, Sullivan và Opera không ngừng lo lắng về tình trạng của cậu. Họ thấy sự buồn bã và mệt mỏi của Iruma ngày càng nghiêm trọng hơn, và cả hai cảm thấy cần phải làm gì đó để giúp cậu.

Khi Alice quay lại, anh cảm thấy một nỗi hối hận sâu sắc hơn bao giờ hết. Sau khi rời khỏi căn phòng đó, anh đã không ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra và cảm thấy trái tim mình nặng trĩu. Quyết định trở lại, anh đã đến gặp Sullivan và Opera để hỏi về Iruma.

Khi bước vào phòng của Iruma, Alice thấy cậu nằm bất động trên giường, khuôn mặt cậu nhợt nhạt và mệt mỏi. Nỗi đau trong lòng Alice càng trở nên nặng nề khi nhìn thấy tình trạng của Iruma. Anh cảm thấy như mọi thứ đã muộn màng.

“Iruma-sama…” – Alice thì thầm, đôi mắt anh đầy nước mắt và sự hối hận. Anh nhẹ nhàng ngồi bên giường, nắm lấy tay Iruma mà không biết phải nói gì.

Sullivan và Opera đứng lặng lẽ bên cạnh, chứng kiến cảnh tượng đầy bi thương này. Alice đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc Iruma, giọng anh nghẹn ngào. “Tôi xin lỗi, Iruma-sama. Tôi không biết mình đã sai lầm lớn đến thế. Tôi đã để nỗi đau và sự tức giận lấn át tình yêu của mình.”

Alice cúi đầu, cảm giác như trái tim mình đang bị xé nát. “Tôi đã không hiểu được sự quan trọng của tình yêu và sự chân thành mà ngài dành cho tôi. Tôi đã để lòng tự ái và nỗi đau che lấp mọi thứ.”

Một giọt nước mắt rơi từ đôi mắt Alice, lăn trên khuôn mặt của Iruma. “Tôi hối hận vô cùng. Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ không bao giờ để ngài cảm thấy đau khổ như thế này. Nhưng giờ đây, tôi chỉ biết đứng đây, mong rằng ngài có thể tha thứ cho tôi.”

Iruma nằm im, không phản ứng gì, chỉ cảm nhận được sự hiện diện của Alice và sự ấm áp từ bàn tay anh. Sullivan và Opera cũng cảm thấy nỗi đau, biết rằng tình yêu và sự hối hận đang diễn ra trong khoảnh khắc này.

Alice tiếp tục thì thầm, cảm giác như mọi từ ngữ đều không đủ để diễn tả nỗi đau của mình. “Tôi yêu ngài, Iruma-sama. Tôi đã yêu ngài ngay từ những ngày đầu, và tôi không thể chịu nổi khi nghĩ rằng mình đã làm ngài phải chịu đựng như thế này.”

Cảnh tượng này thật đau lòng, khi Alice ngồi đó, nắm tay Iruma trong sự hối hận và nỗi đau vô tận. Mọi thứ đã quá muộn màng, và nỗi đau của cả hai người đều hiện rõ trong không khí.

Iruma tiếp tục nằm im, trong khi những giọt nước mắt của Alice và sự im lặng của Sullivan và Opera tạo thành một bức tranh đầy bi thương, khi mọi thứ đã quá muộn màng để sửa chữa.

Alice không rời khỏi bên giường, dù những giờ phút trôi qua trong im lặng và đau khổ. Anh ngồi đó, nắm tay Iruma, cảm giác trái tim mình như bị xiết chặt bởi nỗi hối hận không thể nào diễn tả được. Sullivan và Opera đứng bên cạnh, chứng kiến sự đau đớn của Alice mà không biết phải làm gì để giúp đỡ.

Thời gian dần trôi qua, và tình trạng của Iruma không có dấu hiệu cải thiện. Ánh sáng từ những viên đá ma thuật chiếu sáng không gian, tạo ra một không khí u ám và bi thương.

Một đêm, khi ánh trăng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, Sullivan và Opera thấy Alice vẫn ngồi đó, đôi mắt anh không rời khỏi khuôn mặt của Iruma. Đôi tay của Alice vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay Iruma, nhưng nỗi buồn và sự hối hận trên khuôn mặt anh là không thể che giấu.

Alice thì thầm một cách yếu ớt, giọng anh đầy sự đau đớn. “Iruma-sama, tôi không biết liệu có còn cơ hội nào để tôi có thể chuộc lỗi hay không. Tôi chỉ muốn ngài biết rằng tôi yêu ngài hơn bất kỳ điều gì khác trên thế gian này.”

------

Một buổi sáng, Sullivan và Opera bước vào phòng và nhận thấy tình trạng của Iruma ngày càng xấu đi. Họ cùng nhau kiểm tra tình trạng của cậu và phát hiện rằng sức khỏe của Iruma đã suy giảm nghiêm trọng. Alice đứng dậy, nước mắt trào ra trong khi nhìn thấy sự thật trước mắt.

Sullivan đặt tay lên vai Alice, ánh mắt ông đầy sự đồng cảm và lo lắng. “Alice, cháu đã làm tất cả những gì có thể. Nhưng bây giờ, chúng ta cần phải làm gì đó để giúp Iruma-kun. Nếu không.... .”

Alice gật đầu, nhưng sự bất lực và hối hận trong ánh mắt anh đã nói lên tất cả. Anh không biết phải làm gì để cứu vãn tình hình. “Cháu không biết mình phải làm gì ngoài việc chỉ có thể cầu nguyện rằng Iruma-sama sẽ tỉnh dậy. Cháu muốn ngài ấy biết rằng cháu yêu ngài ấy nhiều như thế nào và rằng cháu hối hận như thế nào.”

Opera cũng cảm thấy đau lòng. “Alice, đôi khi sự hối hận không thể làm thay đổi quá khứ, nhưng chúng ta vẫn có thể làm gì đó trong hiện tại. Hãy cùng nhau tìm cách cứu Iruma-sama.”

Mặc cho nỗ lực của Sullivan và Opera, tình trạng của Iruma vẫn không cải thiện. Alice đứng lặng lẽ bên giường, cảm giác như mọi hy vọng đều đã tắt ngấm.

---

Cuối cùng, một sáng sớm khi ánh sáng mặt trời bắt đầu chiếu sáng, Iruma từ từ mở mắt, nhưng ánh sáng trong đôi mắt cậu đã tắt lịm. Cậu nhìn Alice với sự mệt mỏi và đau khổ, rồi nhẹ nhàng thì thầm, “Azzu, xin lỗi vì đã không thể tiếp tục…”

Alice cảm thấy trái tim mình như bị xé nát khi nghe những lời cuối cùng của Iruma. “Iruma-sama… Tôi xin lỗi. Tôi yêu ngài rất nhiều. Tôi hối hận vì đã không thấy được điều quan trọng trước khi quá muộn.”

Iruma khẽ mỉm cười lần cuối rồi khép mắt lại, hơi thở của cậu dần dừng lại. Cảnh tượng đau lòng này khiến mọi người trong phòng cảm thấy như cả thế giới đã sụp đổ.

Alice đứng bên giường, đôi tay anh vẫn nắm chặt tay Iruma, nước mắt rơi xuống không ngừng. Sự hối hận và đau đớn trong lòng anh không thể nào diễn tả hết bằng lời. Sullivan và Opera đứng bên cạnh, hai người họ cũng thể hiện nỗi đau và sự mất mát.

Là kết thúc của một câu chuyện tình yêu đầy bi thương, nơi mọi sự hối hận và đau khổ đều không đủ để thay đổi quá khứ. Alice đứng lặng im, nắm tay Iruma, và lặng lẽ cầu nguyện cho sự bình yên của người mà anh đã yêu thương sâu sắc.
     
                         THE END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro