Oneshot- Black eye

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rảo dọc các góc phố chỉ để kiếm tìm bóng hình một người. Người đó yêu tôi lắm, người luôn nhìn tôi thật lâu với đôi mắt đen, thốt lên những câu từ ngọt ngào để xoa dịu con tim chằng chịt sẹo này. Dẫu cho đấy có phải những lời dối trá, chỉ cần đó là người, tôi nguyện vứt bỏ niềm tin để bấu víu vào nó.
Và người đang nơi đâu?
Nhấn chân ga hết cỡ, chiếc xe lao vùn vụt trên con đường vắng. Trí óc rối bời, mọi thứ trước mắt cứ như đình trệ, chỉ còn chút lí trí cuối cùng giữ lấy hình ảnh người. Người bỏ tôi mà đi như vậy sao? Để tôi lại với đêm đen cô độc. Người ôm lấy tôi vào lòng và bảo sẽ không rời xa tôi cơ mà, người đã hứa sẽ luôn ở bên tôi...
Giữa phố xá vắng lặng, dù chỉ là một âm thanh nhỏ cũng khiến nó trỡ nên lạc lõng giữ không gian tĩnh mịch...Chết tiệt, ai cũng được, có ai ở ngoài kia có thể cứu lấy tôi khỏi thứ bóng tối này, sự lặng yên này sẽ làm tâm trí tôi hóa rồ dại mất thôi.
Người đâu rồi người hỡi, về lại bên tôi đi, làm ơn...
Tôi thật sự chịu hết nổi rồi. Cái thế gian khốn nạn này, tôi căm ghét nó. Liệu có người nào dẫn lối tôi thoát khỏi nơi đây.
Bủa vây bởi những cơn ác mộng, giật mình tỉnh giắc để rồi lại bị tổn thương bởi thực tại tàn khốc. Tôi đang hành xử như một thằng khốn đấy, người ơi? Ai là người đã đẩy tôi vào hố sâu này đấy, là ai đã khiến tôi phải chôn chặt đoạn tình cảm tội lỗi này? Giờ thì những lời yêu đầu môi của người sẽ được nuốt lại vào lòng thôi.
Tôi thích bộc phát như vậy đấy, để đẩy hết những muộn phiền và tủi hờn cho thế giới. Cứ thử bắt tôi ngậm mồm lại, cứ thử đi và tôi sẽ phỉ nhỏ vào mặt mấy người. Thân thể này đã chịu đủ khổ đau, hao mòn bởi bao vết sẹo chồng chắt, bởi những vết bầm đen đỏ để đổi lại chút hơi ấm người. Đôi mắt tôi thâm quầng với những đêm thức trắng vật lộn với bóng hình người ghim chặt lấy con tim. Giữa sự khắc nghiệt của cuộc đời này, có cơ hội nào cho những tâm hồn vụn vỡ không bị vùi dập, có nơi nào để cứu lấy những mảnh đời còn sống mà mi tâm cứ như đang lụi tàn.
Nhiều đêm tôi chẳng về nhà, cứ thế choàng tỉnh trên con đường cao tốc vắng bóng người. Cứ thế lang thang vô định, tôi dạo chơi với màn đêm.
Người thì biết gì về tôi chứ? Tôi chẳng có gì để đáp lại tấm chân tình của người cả. Thế tại sao người cứ làm tôi rung động vậy? Với đôi mắt hồn nhiên không chứa chút tạp niệm tăm tối, người đẩy tôi vào trầm mê bằng nụ cười rực rỡ tựa nắng mai. Người ơi, người đừng phí hoài ánh dương đó lên tôi. Bởi tôi lại chẳng thể phân biệt đó là thật lòng hay là bức màn dối lừa nữa.
Ôi sự cô độc.
Tôi có nhiều người bạn lắm đấy. Tôi, tôi và chính tôi. Chúng tôi tận hưởng từng cụm pháo hoa nổ tí tách giữa đêm khuya. Cùng ngắm nhìn thứ bình yên mà có lẽ nếu chết đi, tôi sẽ được có nó chăng?
Tôi ổn mà.
Chỉ là tôi cứ để đau đớn thiêu rụi nhân gian. Để ngọn lửa đó liếm lấy thân ảnh tôi, ấp tôi lại khỏi vạn vật đang từ từ hóa tro bụi.
Người chẳng thể cứu lấy tôi khỏi buồn đau. Nó đã cắm rễ trong tâm hồn và từ từ rút cạn hi vọng của tôi rồi. Làm ơn, tôi không cần người kéo tôi ra khỏi mớ hỗn độn này đâu. Từ bao giờ những tổn thương đã chẳng làm con tim tôi nhói đau nữa.
Bật loa đài to hết cỡ đi nào người ơi. Đến khi đôi tai này không thể tiếp nhận bất cứ thanh âm nào nữa. Liệu tôi có thể mời người cùng khiêu vũ, hòa mình vào điệu nhảy của đêm khuya.
Nhưng đừng có mở lòng với tôi quá người ơi. Sự cuồng si của tôi rồi sẽ đốt tàn tất cả những hồi ức mà đôi ta dành cho nhau.
Thế nên, hãy suy nghĩ về việc rời đi trước khi quá muộn nhé.
Cốc cốc, liệu còn ai ở đó không?

                                                                                                                             ~K.Minh~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro