Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ONESHOT] - Là vì tớ thương cậu !
#RinKkaebsong
___________

Byun Baekhyun mấy hôm nay cứ như người mất hồn, cơm không chịu ăn, ngay cả món thịt bò nướng khoái khẩu cũng chẳng thèm động đũa. Cả ngày cứ thờ thẫn, đăm chiêu, rồi đôi lúc lại thở dài buồn bã, đôi mắt hiện rõ nét u sầu, trông rất đáng thương. Cả nhà thấy cảnh này  không khỏi xót xa. Nguồn năng lượng của nhóm bỗng nhiên trở nên thiếu sức sống, không đùa giỡn, không trêu chọc mọi người nữa, thực cảm thấy có chút trống vắng a ~

Cho đến khi Park Chanyeol không thể chịu nổi nữa, liền tức giận muốn gặp con cún nhỏ này để nói chuyện rõ ràng một phen. Anh đùng đùng đi lên phòng, mở cửa ra thì liền bắt gặp Baekhyun cuộn thành một cục tròn vo trong chiếc chăn bông to sù sụ. Chanyeol nghe thấy thoang thoảng tiếng thút thít, liền sốt ruột chạy lại lay lay cục mochi to to ~

- Baekie. Baekie ah ! Cậu làm sao đấy?

Trong chiếc chăn bông phát ra tiếng ư ử như cún nhỏ kêu.

- Hic... Park Chanyeol cậu. Chính là hết yêu tớ rồi đúng không?

Chanyeol lo lắng, lột cục mochi chăn bông ra để lộ rõ cục "nhân" Baekhyun hồng hồng bên trong đang đầm đìa nước mắt.

- Baekie sao lại khóc? Tớ đã làm gì sai sao? Nói tớ nghe.

Baekhyun vừa khóc vừa nói. Mặc kệ bàn tay to lớn kia đang cố gắng lau hết nước mắt cho mình.

- Hức... Cậu... ngày sinh nhật của cậu, lúc ở EXOr'Dium concert, vì muốn làm cậu cười nên tớ đã phải tự giam mình trong đống dây nhợ vàng khè rối ren, rồi còn đeo cái tai pikachu, gắn thêm cái đuôi pikachu không có tiền đồ vào. Chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của cậu, tớ hỏ hết hình tượng, vậy mà cậu lại nhẫn tâm đẩy tớ ra rồi ôm eo D.O. đi mất. Cậu nếu đã không cần tớ thì cũng không cần làm tớ đau lòng như vậy. Hức... oaoaoa ~

Cún con lại vùi đầu vào chăn mà khóc nức nở. Haiz ~ Cứ như vậy cún con sẽ bị đau mắt mất thôi. Chanyeol nghe hết sự tình, liền hiểu ra mọi chuyện, anh kéo Baekhyun ôm vào lòng. Hôn hôn lên mái tóc mềm mại thơm thơm của cậu rồi xoa nhẹ lên đầu. Anh ôn nhu bảo.

- Bảo bối ngốc này. Nếu tớ hết yêu cậu thì tớ đã không cần lo lắng cái băng đô tai pikachu đó sẽ làm đau cậu. Nếu tớ hết yêu cậu thì tớ đã không cần đau lòng khi thấy cậu bước đi khó khăn trong đống dây nhợ kia, và tớ cũng sẽ không cần chuẩn bị đống thuốc này để phòng trường hợp cậu ngã bị thương. Tớ làm vậy để cậu chịu tháo mấy cái thứ đồ vớ vẩn kia ra. Tớ chính là vì thương cậu thôi. Baeki của tớ.

Baekhyun sau khi nghe hết những lời Chanyeol nói, cậu thấy mình thật ngốc nghếch đi, anh yêu mình nhiều như vậy mà mình lại đi giận dỗi anh vô cớ.

Baekhyun liền ôm lấy Chanyeol, bo bo vào má anh mấy cái.

- Yeol à. Là tớ không đúng, là tớ ghen bậy ghen bạ, giận hờn vô cớ. Tớ xin lỗi cậu. Tớ sau này sẽ không như vậy nữa. Yeol a ~

- Cục mochi này là muốn câu dẫntớ  đúng không hả? Nếu vậy thì...

Tiếp đó là cảnh quần áo bị rơi rớt xuống sàn, những tiếng động kì quặc bắt đầu vang lên.

---

Sáng sớm tinh mơ, Baekhyun dậy sớm vệ sinh cá nhân sau đó đi xuống bếp. Hôm qua là chính mình tự làm khổ cái bụng mình, hôm nay là phải bù đắp lại a ~ Thịt bò nướng ơi ta tới đây ~~~

- Ơ Chen?

Baekhyun gặp Chen ngồi ăn sáng dưới bếp với miếng băng cá nhân trên mặt.

- Mặt cậu bị sao thế?

Chen nhìn Baekhyun bằng đôi mắt hình viên đạn.

- Còn không phải vì tên tai to nhà cậu sao? Tớ là hôm đó muốn trêu cậu nên đã quấn cậu thêm vài vòng dây, ai ngờ tên đó sợ cậu làm cậu ngã mà ra tay ném cái băng đô tai pikachu vào mặt tớ. Bây giờ mới ra nông nỗi như này.

Baekhyun hiểu chuyện, liền phá lên cười như được mùa. Một người cười nắc nẻ trong sự hưng phấn tột độ, một người mặt xám xịt như thời tiết mùa đông. Chen à ! Vất vả cho cậu rồi.

[HOÀN]

#RinKkaebsong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro