[Oneshot] ChanBaek - Regret

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Disclaimer: Nhân vật không thuộc về Linh nhưng số phận trong fic của họ thuộc về Linh ^^

Summary: “Baekhyun à… Anh xin lỗi…”

Rating: K

Pairings: ChanBaek

Category: SE, Tragedy

Status: Oneshot

Note: Không mang đi nơi khác nếu không có sự đồng ý của tác giả.

Author: Dương Linh

Anh, người đang tự mình dày vò dằn vặt trong nỗi tuyệt vọng vì những hành động điên rồ và ngu xuẩn mà chính anh đã làm đối với cậu. Còn cậu, người đã không chỉ rời bỏ anh mà thậm chí còn hết sức tàn nhẫn hơn khi một mình rủ bỏ luôn cả cái thế giới đầy những mưu toan kế tính này. Cả hai người đã gặp nhau, đến với nhau, bên cạnh nhau, tổn thương nhau, hành hạ nhau và thậm chí dẫn đến bỏ rơi nhau. Đúng, hai kẻ ngốc nghếch đến khi mất nhau, không còn khả năng có thể nhìn thấy được đối phương nữa mới nhận ra tình cảm thầm kín sâu trong tận đáy trái tim mình chính là anh – Park Chanyeol và cậu – Byun Baekhyun.

.oOo.

Hôm nay là một ngày trời quang mây tạnh rất thích hợp cho những cuộc đi chơi đường dài và cắm trại là ví dụ điển hình nhất. Nhưng đối với một người chỉ biết suốt ngày lạnh nhạt như anh thì hôm nay có thể nói là có chút gì đó đặc biệt hơn mọi ngày. Hôm nay chính là ngày Chanyeol nhận công việc làm mới nhưng hình như anh chả có một chút gì gọi là hứng thú. Cũng phải thôi, nơi đây chính là nơi mà khi còn sống, Baekhyun luôn ao ước có được cơ hội được vào làm việc tại đây. Đến khi cậu còn một bước nữa để hoàn thành ước vọng này thì số phận trớ trêu đã đưa đẩy cậu rời xa mục đích sống này của mình chỉ vì anh. Và nơi hiện tại anh đang đứng cũng là nơi đã in dấu lại rất nhiều những kỷ niệm giữa anh và cậu.

_Flashback_

“Chanyeol à, đây là nơi làm việc mơ ước mà em đã nói với anh lúc trước đó. Nó thật sự rất đẹp đúng không ? Em nhất định sẽ vào đây làm việc và cố gắng để thành đạt khiến cho mọi người phải khiêng nể như người ba quá cố của em.” – Baekhyun dõng dạc lên tiếng bằng chất giọng khàn trong đặc trưng cùng với một đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết quyết tâm mà từ khi quen biết nhau đến giờ anh chưa hề nhìn thấy.

——

“Chanyeol à, em đã nộp đơn rồi đấy, không biết họ có nhận em vào làm việc không nhỉ ? Aaaa… hồi hộp quá đi mất…” – Baekhyun không thể ngồi yên được một chỗ mà cứ hết đi tới thì lại đi lui lòng vòng trước mặt Chanyeol làm anh chóng cả mặt với cái độ tăng động không điểm dừng của cậu.

——

“Chanyeol à, em được nhận vào rồi này. Anh thấy em có giỏi không ? Cuối cùng em cũng thực hiện được ước mơ của mình rồi… Aaaa…” – Với bản chất giọng tốt bẩm sinh của Baekhyun mà hiện tại lúc đó lại la toáng reo hò cộng tiếng giấy tờ rải rớt trên tay cậu như thế đúng là một đại cực hình đối với Chanyeol. Khi anh thấy cậu đã đi quá giới hạn thường ngày của mình, anh đứng lên đẩy cậu thật mạnh vào tường và hắng giọng :

“Ya~~ Byun Baekhyun. Hôm nay gan của cậu lớn quá nhỉ ? Tôi thật sự muốn xem đấy !” – Đôi mắt sắc lạnh như băng của anh làm Baekhyun sợ hãi tột cùng. Khi chợt nhớ lại những lần mà cậu nhìn thấy ánh mắt này trước đó, hầu như không lần nào cậu được yên ổn cho đến sang ngày hôm sau.

Với đôi bàn tay chắc khỏe kia, anh đã giáng từng đòn mạnh mẽ xuống thân hình gầy gò yếu đuối của cậu không hề nương tình. Đến chừng cả tiếng đồng hồ sau lúc thấm mệt, anh mới chịu buông tha cho cậu rồi rời khỏi căn phòng ngập đầy mùi máu tanh này. Điều làm anh hối hận lúc này nhất không gì khác ngoài việc không hỏi thăm cậu trước khi rời khỏi như mọi lần. Khi anh đi để lại một Byun Baekhyun chết dở sống dở nằm vặt vã trên sàn đầy máu hoi hóp thơ không ra hơi. Và đây cũng chính là lúc cậu trút hơi thở cuối cùng mà về đoàn tụ với người ba yêu quý của mình.

Khi Chanyeol về là lúc nửa đêm, đã quá trễ để anh đưa cậu vào bệnh viện. Anh ngồi phịch xuống bên cạnh cậu mặc kệ màu đỏ của máu vấy bẩn quần áo. Không hiểu sao lúc này tim anh rất đau, quặn thắt lại như đánh mất thứ gì đó rất quan trọng trong cuộc đời. Một người được xem là vô cảm Park Chanyeol đã rơi lệ khi nhìn thấy dòng chữ nghệch ngoạc được viết bằng máu trên sàn nhà ẩn sau lưng cậu “Em yêu anh, Chanyeol”. Lúc đó, mọi thắc mắc trong lòng anh dường như được giải đáp, và đáp án chính xác nhất không gì khác ngoài anh đã yêu cậu.

_End Flashback_

Lặng lẽ đi đến ngôi mộ của một chàng trai có nụ cười có thể mang ra so sánh với Mặt Trời phía xa kia, không ai biết được tâm trạng anh đang rối bời. Byun Baekhyun, chắc ở thế giới tươi đẹp bên kia cậu đang rất vui vì đã khiến anh ra nông nổi rối bời này đúng không.

Anh mệt mỏi lắm rồi. Anh không muốn nhìn thấy những gì liên quan đến cậu trong cuộc sống của mình nữa.Đặt bó hoa mang màu trắng tinh khiết kia xuống trước mặt ngôi mộ kia, anh nhẹ nhàng lên tiếng :

“Baekhyun à… Anh xin lỗi…”

.oOo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro