[Original][Oneshot][ChanBaek] Sau tất cả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Auyo

Warning: Không có đâu.

Rating: T

Disclaimer: Tụi nó thuộc về nhau đến khi tôi bắt Byun về =))) Phi lợi nhuận

Pairing: ChanBaek aka Xán Liệt x Bạch Hiền. Có bé Bạch Cửu.

Category: Sinh tử văn, buồn.

Note: Fic tặng ai đó rất phù hợp để đi thăm bãi rác Thành Công ngoài Hà Nội nhé =)))



***



"Reng~!"

Tối đã muộn, đêm đã nhuộm đen bầu trời. Một bóng hình cao lớn tần ngần ngoài mãi mới đủ can đảm bấm chuông căn nhà màu kem sữa nhỏ nhắn hai tầng ở nơi góc phố kia. Bạch Hiền mau mau chóng chóng đứng lên khỏi thảm ra mở cửa, vừa thấy hắn, ánh mắt thoáng chốc cong lên như vầng trăng khuyết, khuôn miệng xinh xắn nhoẻn cười thật tươi:

- Chào anh, Phác Xán Liệt!

Thân ảnh cao lớn ấy cứ như kẻ mộng du theo Bạch Hiền bước vào nhà, lòng vẫn ngẩn ngơ trước nụ cười tỏa nắng lâu rồi chưa được thấy ấy. Hình như... đã ba năm... Xán Liệt tưởng sẽ bị sập cửa thật mạnh ngay trước mũi, hắn tưởng sẽ gặp nước mắt hay những lời nói nặng nề hay đại loại như vậy. Nhưng không, hắn vẫn chẳng ngờ được rằng đón hắn vẫn là nụ cười thiên thần ấy của ngày nào, trong trẻo hồn nhiên không vương chút bụi trần, như ngày... cậu vẫn còn của hắn... Là đôi mắt cong tít lại đáng yêu. Là đôi môi hồng phơn phớt tự nhiên. Là tất cả. Mà hắn rất nhớ. Nhớ da diết. Chợt nhận ra mái tóc đen trước mặt đã ngừng bước, Xán Liệt dứt khỏi dòng suy nghĩ, hấp tấp đứng lại. Trước mặt hắn là một phòng khách giản dị: hai chiếc ghế gỗ, một tấm thảm cũ trải dưới sàn, vài miếng xếp hình bằng gỗ và... và... một Phác-Xán-Liệt-phiên-bản-năm-tuổi đang say mê xây nhà bằng những mẩu đồ chơi bạc màu ấy. Nhác thấy bóng Bạch Hiền, nhóc con đứng dậy cười rất tươi để lộ cái răng sún trông đến là yêu, tay chỉ chỉ vào thành quả đáng tự hào của mình, nhưng lại phát hiện ra có người lạ nữa ở sau lưng cậu, lập tức tròn xoe mắt, cúi đầu:

- Bạch Cửu chào chú!

Chào xong vội vã chạy ra ôm chân Bạch Hiền giấu mặt đi, còn cậu cười rất tươi, bế nhóc con đang ngượng ngùng dụi mặt vào ống quần mình lên, lại như không kìm được mà hôn vào cái má phúng phính như cục mochi ấy, khóe mắt trăng khuyết vẫn mang ý cười mà nói ra thật rõ ràng:

- Bạch Cửu, đây là appa con!

Phác Xán Liệt lần hai đứng như trời trồng. Những tưởng mọi chuyện sẽ thật đáng sợ, rằng Bạch Cửu sẽ không bao giờ nhận hắn làm cha, rằng hắn sẽ chẳng bao giờ nghe nhóc con gọi hắn một tiếng "appa". Nhưng không, hắn chỉ đơn giản là chết đứng với Biện Bạch Hiền. Mọi chuyện nói ra tưởng như quá dễ dàng, hay thực sự chẳng có điều gì khó nói? Hai mắt Bạch Cửu thoáng chốc ầng ậc nước, nhưng rất nhanh đã khô lại, khuôn miệng bé nhỏ chợt thốt lên một tiếng:

- Appa?

Xán Liệt không hiểu mình bị sao. Vừa cảm thấy thứ gì nhộn nhạo như vui mừng dâng lên trong lòng, đồng thời có cảm giác tội lỗi dần xâm chiếm từng tế bào. Vui đến phát đau? Chưa kịp mở miệng đáp lại, mà quả thực hắn cũng chẳng biết mình nên làm gì, Bạch Cửu đã bật ra một câu hỏi như đã chờ từ rất lâu:

- Appa đã đi đâu?

- Bạch Cửu!

Ngay lập tức, nhóc con nhận được cái nhíu mày không hài lòng, bèn hấp tấp nói tiếp như đã được luyện tập từ trước:

- Bạch Cửu xin lỗi, là do appa bận, nhưng không sao, Bạch Cửu và papa vẫn sống tốt!

Xán Liệt hắn mở miệng đã khó khăn, nay cứng đờ cả người, chẳng biết phản ứng ra sao? Này là... Bạch Hiền đã dạy nhóc con...? Cậu vẫn mỉm cười thật dịu dàng nhìn nhóc con như khen ngợi, rồi đặt nhóc xuống, đẩy đẩy lưng về phía căn phòng nhỏ hơn bên hông mà hắn đoán là phòng ngủ:

- Bạch Cửu à, muộn rồi, đi ngủ thôi, mai còn đi học nhé!

Bạch Cửu không những không đi mà còn quay lại, giơ hai tay lên đòi hỏi. Bạch Hiền lắc nhẹ đầu bất lực trước đôi mắt biết nói kia, bèn cúi xuống bế thốc cục bông, hôn thật kêu lên hai má rồi lại thả nhóc xuống, đẩy lưng ý giục giã. Nhưng lại một lần nữa, Bạch Cửu chần chừ:

- Con được hôn appa chứ?

Lần này thì khác. Xán Liệt không thể đứng im mãi được nữa, hắn nhanh như gió đến bên nhóc con, hôn thật nhiều lên khuôn mặt bầu bĩnh ấy khiến nhóc cười khanh khách, rồi ngoan ngoãn nắm tay Bạch Hiền đi vào phòng ngủ. Có điều, Xán Liệt không thấy, cậu không hề cười.

- Papa hát cho con nghe?

- Không phải hôm nay, Tiểu Bạch ạ! Cũng lâu rồi papa có hát đâu...

- Nhưng hôm nay appa về, papa phải vui chứ!

- Ngủ ngoan nào Bạch Cửu, chẳng phải mai con được đi dã ngoại sao?

- A Bạch Cửu ngủ ngay ạ! Papa ngủ ngon! Cả appa nữa!

- Ngủ ngon, bé con luôn yêu thương mọi người!

Rời chiếc giường nhỏ, Bạch Hiền lại mỉm cười bước về bàn ăn, nơi Xán Liệt đang căng thẳng ngồi chờ. Cậu bước qua bếp, những ngón tay trắng nhảy múa trên mặt đá hoa cương, nhanh nhẹn rót ra hai cốc nước, đặt xuống bàn và, mỉm cười. Hắn nhận chiếc cốc nhựa xanh, không uống mà hỏi luôn một cách không thoải mái:

- Cuộc sống của em... có vẻ ổn?

Bạch Hiền nhấp một ngụm nhỏ nước, mỉm cười mãn nguyện:

- Rất hạnh phúc! Hàng ngày sáng em đưa Bạch Cửu đi học, là một trường mẫu giáo tốt nên em cũng không lo. Tuy rằng học phí cao nhưng em cố gắng cho nhóc có tương lai tốt đẹp. Chí ít là hơn em ngày xưa. Em cũng bỏ đi vài thói quen hoang phí, vậy nên chuyện tiền nong trong cuộc sống có thể coi là tạm ổn. Vì Bạch Cửu, em có thể là bất cứ điều gì mà!

Xán Liệt giật mình ngước lên. Đúng, cậu khác xưa rồi, rất nhiều, chỉ là, hắn cố chấp không chịu nhận ra. Ngày trước ai kia rất hay tự ti về đôi mắt bé, luôn cố chấp kẻ eyeliner thật đậm mới ra đường, nay chỉ còn quầng mắt thâm do mất ngủ, chẳng những không đẹp như kẻ bút mà còn tạo cảm giác hốc hác, gầy gò. Mái tóc nâu ngày trước bồng bềnh khi cậu chạy trong gió, hợp đến kỳ lạ, nay màu nhuộm đã phai về lại sắc đen nguyên thủy. Đến quần áo cũng giản dị, chắc đều để dành những điều tốt nhất cho nhóc con. Lại làm Xán Liệt thấy trong lòng dâng lên một cỗ chua xót. Vẫn là hắn đã sai...

-... Em cố làm được thật nhiều việc để nuôi Bạch Cửu... A, em xin lỗi, anh có muốn nghe?

Xán Liệt chỉ im lặng gật đầu. Hắn biết điều này là dày vò hắn, nhưng hắn cam chịu. Đều là do hắn cả, đều là tại hắn thôi.

- Hồi đầu mới có Bạch Cửu quá thực rất khó khăn, đến chính em còn lúng túng không biết chăm con như thế nào cho đúng, cứ thấy nhóc khóc là chỉ muốn ôm vào lòng khóc theo, nhưng sau phải tự nhắc mình mạnh mẽ. Rồi còn sữa, còn quần áo,... đủ các loại em chẳng biết lấy đâu ra tiền mua, bất đắc dĩ phải gửi Bạch Cửu nhờ Khánh Thù chăm sóc hộ để làm thêm ca đêm. Một ngày em chỉ dám ngủ 2 tiếng, còn đâu tất tả chạy xuôi ngược lo miếng cơm manh áo. Nhưng cũng thật may, Bạch Cửu khi lớn hơn một chút lại ngoan đến không ngờ. Không bao giờ quấy phá, tự chơi một mình, lại luôn cố làm em vui. Bạch Cửu khiến em lại cảm thấy cuộc đời này thật đáng sống, nên không lao đầu vào công việc như con thiêu thân nữa, hàng ngày em cố đi làm về sớm với con. Em không muốn nhóc cảm thấy cô đơn hay thiếu vắng tình thương của người thân như em ngày trước, Bạch Cửu đâu có mồ côi? Nói chung là bất cứ khi nào em cũng cảm thấy lo lắng tột cùng, nhưng cũng thấy thật hạnh phúc! Còn anh, dạo này vẫn sống tốt chứ?

Thường trực trên môi cậu vẫn là nụ cười tươi tắn ngày nào, nhưng hắn nghe sao nhói đau trong tim. Cậu... hạnh phúc đến vậy cơ chứ, còn hắn thì sao?

- Ừ anh...

Không nói được gì. Nhưng cậu coi như đó là cậu trả lời, bèn càng cười tươi hơn, mắt tít lại như đứa trẻ, nói đúng một câu:

- Em cũng rất mong vậy!

- Tiểu Bạch!

Phác Xán Liệt không kìm nén được thốt lên cái tên trìu mến ngày nào, nhưng lại kìm được không lao đến ôm cậu trong vòng tay mình. Nhưng tiếc cho hắn, Biện Bạch Hiền nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, nói nhỏ:

- Đừng gọi vậy, Bạch Cửu sẽ tưởng anh gọi nhóc. Và đã từ lâu, em không phải là Tiểu Bạch của 3 năm trước rồi...

- Bạch Hiền...

Hắn bất lực gọi. Cậu vẫn đó, ngay trước mặt hắn thôi, mà sao xa vời... Cậu vẫn như thế, cười thật tươi, mà sao lạ lẫm... Cậu đâu còn là cậu của hắn?

- Huh? Anh đến tìm em có chuyện gì muốn nói à?

Mọi chuyện dường như ngược lại với lẽ thường của nó: người lúng túng là Phác Xán Liệt, cúi đầu mãi không nói được tiếng nào, trong khi Biện Bạch Hiền lại ngồi đó, nhẫn nại mỉm cười. Nhưng đêm đã khuya, tối cũng đã muộn, Bạch Hiền quyết định đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện tại đây, đứng lên khỏi ghế, cậu nói:

- Nếu khó nói thì để đi ngủ đã, mai cũng chưa muộn mà! Nhà có hai giường, anh ngủ với e... A, em xin lỗi, em quên, ha ha. Anh ngủ một mình ở căn phòng bên phải kia nhé, em sẽ sang ngủ với Bạch Cửu. Ngủ ngon, Phác Xán Liệt!

- Tiểu Bạch!

Xán Liệt lần nữa lại bật lên trong vô thức, rồi nhanh chóng cụp mắt lại, lí nhí:

- Anh xin lỗi...

Bạch Hiền lại mỉm cười dịu dàng, khẽ nói:

- Không sao, chắc Bạch Cửu cũng ngủ rồi, đừng xin lỗi nữa.

- Không phải!

Xán Liệt vò rối tung mớ tóc đỏ của mình, từng chữ thốt ra tưởng chừng quá nặng nề:

- Em biết mà, anh xin lỗi... về những chuyện... của ngày trước... là thời gian đã bỏ e...

- Xán Liệt!

Cậu nhanh chóng ngắt lời hắn, rồi lại mỉm cười:

- Xán Liệt à, những chuyện của quá khứ, em đã quên . Không hẳn là hoàn toàn, nhưng tội lỗi, tình yêu, giận hờn... em đều đã khép những trang sách của tuổi trẻ non dại với một chữ "thứ tha". Em hiểu rằng cuộc sống này không phải luôn như những gì mình mong muốn, vậy nên ta phải học cách chấp nhận và bỏ qua. Như vậy mới đáng sống... À nhưng mà... Xán Liệt à, anh lại làm em muốn nói chuyện!

Bạch Hiền lại kéo chiếc ghế gỗ, ngồi xuống và mỉm cười, một nụ cười nhẹ đầy hàm ý:

- Xán Liệt à, em nghe nói, Hạ Nhi là một người rất tốt. Chị ấy không chỉ là con nhà danh giá, lại hiền dịu nết na, giỏi giang đủ điều. Kết hôn với anh, hai người thật xứng là trai tài gái sắc, lại môn đăng hộ đối, cuộc sống tốt như vậy còn gì bằng? Em cũng thấy anh béo lên đấy, sống với người chu đáo như vậy rõ ràng hơn hẳn em ngày trước rồi, chỉ biết úp mì tôm, hì hì... Anh còn nhớ chứ: Hạnh phúc là khi nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc, chứ chẳng phải là có người mình yêu! Thấy anh như vậy, em thực sự rất hạnh phúc!

Nói dối! Cậu còn yêu hắn sao?

- Bạch Hiền, nhưng anh không hề hạnh phúc...

Xán Liệt như muốn đổ sụm xuống mặt bàn, hắn đâu có muốn cuộc sống như vậy. Nhưng thoắt nhiên, nụ cười của cậu biến mất, thay vào đó, ánh mắt nghiêm nghị của Bạch Hiền chiếu thẳng vào mặt hắn:

- Vậy Phác Xán Liệt, em đang cảm thấy rất hạnh phúc với cuộc sống này, em có Bạch Cửu, có bạn bè gần bên sẻ chia, cuộc sống tuy vất vả nhưng thực đáng để sống, liệu anh có để em được hạnh phúc?

Xán Liệt ngước lên nhìn người mình yêu suốt một kiếp này, tha thiết:

- Tiểu Bạch, về với anh sẽ...

- Giờ đã quá muộn, chẳng cứu vãn được điều gì. Phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác chẳng khiến em hạnh phúc được hơn ai. Vả lại em cũng không đủ sức đối diện với thế giới rằng mình là người đồng tính. Xán Liệt, kiếp này chúng ta không nợ nhau. Muộn rồi, anh ngủ ngon!

Biện Bạch Hiền lướt qua người hắn như một bóng ma, ám ảnh đến đau lòng, tất cả những lý do trên, chẳng qua chỉ là vỏ bọc cho sự thật: Cậu hết yêu hắn rồi! Xán Liệt gục mặt xuống bàn, thấy nhói thật nhói nơi ngực trái.

Biện Bạch Hiền, tha thứ là vậy sao?



***



Quá khứ có thể là những trang sách tươi đẹp, khi lật lại càng muốn mỉm cười, nhưng ai ngờ nó cũng có thể là những mảnh vụn ký ức, chạm vào là rỉ máu, đau. Đêm đó, có hai người cùng chạm lại vào quá khứ, với hai xúc cảm khác nhau...


...


- Phác Xán Liệt cả đời này yêu Biện Bạch Hiền!

Mặc kệ dòng người ngược xuôi cười cợt, phấn khích hay khinh bỉ, hắn chỉ nhất nhất nhìn sâu vào khuôn mặt đỏ bừng của người kia, hạnh phúc mỉm cười. Hai nam nhân yêu nhau là một tình yêu chân chính, rằng không hề màng về hình thức, yêu trọn tâm hồn sâu kín bên trong, nên tình yêu của hắn dành cho cậu, hắn khẳng định một câu "nhất kiến trung tình". Từ lần đầu thấy một cún nhỏ lông trắng và một cún lớn họ Biện nhảy nhót quanh sân trường, trong tâm can Xán Liệt đã biết mình sinh ra để dành cho cậu. Mọi chuyện cứ thế...

Nhiều lúc, Biện Bạch Hiền nằm gọn trong lòng hắn, mắt nhỏ ngước lên long lanh mà nói:

- Thế giới này kì thị chúng ta, nhưng em không hề sợ phải đối mặt chút nào cả, vì em có anh!!!

Lúc đó, hắn thường hôn cậu thật sâu... Hắn luôn nói cậu là một thiên thần, chí ít là thiên thần của hắn. Nhưng cậu chỉ mỉm cười.

Em không phải thiên thần đâu!

Mọi chuyện vẫn cứ thế, chỉ đến khi Bạch Hiền báo Xán Liệt.

Cậu có thai.

Và cậu tuyên bố.

- Chúng ta cưới!

Ngược lại với những gì cậu nghĩ và luôn mogn đợi, tin tưởng ở tình yêu của hắn, Xán Liệt bỗng trầm mặt lại:

- Anh... chưa sẵn sàng...

Bạch Hiền nhìn thật kỹ gương mặt người mình yêu, nhìn thật lâu, vừa như dò xét, vừa như muốn khắc ghi trong lòng dù hắn quay đi như trốn tránh ánh nhìn ấy. Rồi cậu buông lại một chữ:

- Được!

Biện Bạch Hiền sớm bỏ đi. Không nước mắt, không dấu vết. Nhưng Xán Liệt biết cậu chỉ có thể về quê mình. Biết, nhưng không tìm. Hắn không còn đủ can đảm để đối diện với cậu - người đã yêu và tin mình thật lòng. Cùng lúc đó, Hạ Nhi đến. Cô hiền dịu như nước, cũng chẳng phải không đủ tinh ý để nhận ra tình cảm lúc đó của Xán Liệt. Hạ Nhi hết lòng chăm sóc hắn, dù không muốn thừa nhận nhưng quả thực Xán Liệt cũng thấy nguôi ngoa đi phần nào nỗi đau, thuận theo ý mẹ hắn cũng lấy cô về, vì lý do đơn giản rằng cô là người phù hợp để làm vợ, và vì ai đó đã mang những rung động của hắn đi xa... Hắn cũng có dò hỏi Tử Thao đủ điều, nhưng chẳng ai muốn nói chuyện với hắn sau những gì hắn đã làm nữa. Và hắn chọn cách hèn kém nhất: trốn chạy, đi sang Anh lập nghiệp ba năm, và quay về để rồi lại sững sờ khi đứng trước nụ cười tỏa nắng ngày nào...



***



Sáng. Hắn không biết đêm qua mình ngủ từ lúc nào, chỉ nhớ là khuya lắm, trằn trọc mãi mới thiếp đi vì quá mệt. Và giờ hắn đã tỉnh dậy. Có mùi bánh rất thơm. Bạch Hiền biết nướng bánh? Vậy mà còn cười cợt chỉ úp mì. Quên cả đánh răng rửa mặt, Xán Liệt một đầu rối bù bước ra phòng bếp, nơi có hai con người đang cười đùa vui vẻ. Cậu khi vừa thấy hắn đã nhoẻn cười, thuần khiết như ánh nắng sớm mai, thành công lần nữa khiến hắn ngẩn ngơ. Cậu quay lại bếp lấy ra một đĩa trứng với hai lát bánh mì, đặt đối diện con người cao lớn nhưng chưa tỉnh ngủ kia. Bạch Cửu cũng líu lô cái miệng xinh nhoe nhoét mứt dâu nhồi bánh ngọt:

- Appa sáng ấm áp ạ! 

Hắn cảm thấy, có gì đó dâng lên thật ấm lòng. Hạnh phúc gia đình mà đáng lẽ hắn và cậu sẽ xây dựng... là vậy sao? Thấy Bạch Hiền chỉ ngồi cười nhìn Bạch Cửu gặm bánh mà không ăn, hắn bèn hỏi, miệng cũng lúng búng toàn trứng:

- Em đã ăn xong rồi?

Nào ngờ cậu lắc đầu cười:

- Chuyện ăn sáng đã bỏ từ lâu rồi, cũng không có ý định lập lại...

Hắn còn chưa kịp ngậm ngùi, Bạch Cửu đã chen vào:

- Papa hay bảo papa là người lớn, papa không cần ăn sáng. Khi nào Bạch Cửu là người lớn, Bạch Cửu cũng sẽ như papa!

Bạch Hiền bẹo cái má béo của nhóc, lắc đầu:

- Bạch Cửu nói leo là không ngoan, và papa cũng hư nên papa không ăn sáng, Bạch Cửu mai sau không được hư như papa, nghe chưa?

Bạch Cửu bĩu môi nhưng cũng "Dạ!" một tiếng. Xán Liệt nãy giờ vẫn đóng băng. Hắn chẳng biết nói gì cả, chi bằng giữ im lặng. Sau đó đáng lẽ Bạch Hiền sẽ nắm tay Bạch Cửu dắt đến trường, một lớn một nhỏ vừa đi vừa nói chuyện cũng nhanh đến nơi, nhưng hôm nay Xán Liệt dùng xe ô tô của mình đưa hai người đi. Vừa đến trường, Bạch Cửu đã vội vã xuống xe, khoe toáng lên:

- Đây là appa và papa của tớ! Không những vậy, hai người còn rất yêu nhau!

- Bạch Cửu!

Bạch Hiền vội ngắt lời nhóc con, nhưng lần này Bạch Cửu đã quay lại hỏi Xán Liệt:

- Appa yêu papa mà, phải không?

Hắn mỉm cười xoa đầu nhóc con, ừ một tiếng và thêm:

- Cả yêu con nữa, Tiểu Bạch ạ!

Bạch Cửu sung sướng đón nhận cái xoa đầu đó, lại quay sang Bạch Hiền mà ngước mắt cún lên hỏi:

- Papa cũng yêu appa chứ?

Nhưng lần này nhóc con đã nhận một cái lắc đầu:

- Vào lớp nào nhóc!

Xán Liệt cảm thấy gì đó như đổ vỡ. Trong tâm can, trong tâm hồn. Đập tan những gì hắn luôn mong chờ? Rằng cậu còn tình cảm với hắn ư? Nực cười! Hết rồi, hết thật rồi! Xán Liệt đưa Bạch Hiền đi làm. Dù chỉ cách một con phố và cậu cũng không muốn, nhưng hắn cứ nằng nặc làm.

- Cảm ơn anh!

Tay cậu đã đặt sẵn ở chốt cửa, định mở để bước ra, lại bị hắn níu lại, mắt bối rối:

- Bạch Hiền, thực sự điều giữa chúng ta... là gì?

- Tình bạn!

Cậu nói rất nhanh như đã chuẩn bị trước. Câu trả lời sẵn ấy... khiến hắn đau đến chực khóc. Trước khi vào công ty, cậu còn gõ gõ cửa kính, mỉm cười hỏi khi hắn hạ xuống:

- Tối nay anh còn ở lại?

Hắn ngẫm một chút, rồi gật đầu:

- Còn!

Bạch Hiền mỉm cười thật tươi, rồi vẫy tay, đi vào. Bóng cậu nhỏ bé mà kiên cường, tự lập đứng trên đôi chân của mình, không cần ai. Không cần cả hắn...

Chiều, hắn đến đúng giờ tan đứng đợi trước cửa công ty, đưa cậu cùng đi đón Bạch Cửu. Bạch Hiền cứ kêu phiền, nhưng hắn mặc. Vừa thấy hai người, Bạch Cửu đang chơi với cô giáo cũng chạy bật ra, hớn hở hỏi lớn:

- Hôm nay appa không bận?

Xán Liệt trìu mến xoa đầu nhóc rồi dẫn ra xe, nơi Bạch Hiền đang chăm chú đọc tài liệu. Thấy nhóc, cậu chỉ ngẩng lên cười, nhưng lại gặp ngón tay múp míp đang trỏ trỏ vào má, lại không nén được tiếng cười trong trẻo như pha lê, hôn thật kêu lên cái má béo trắng bánh bao đấy. Trên đường, Bạch Cửu cứ líu lô suốt, đang say mê kể về lâu đài cát buổi trưa xây được, bất chợt lại nói một câu:

- Bạch Cửu muốn appa ở lại hẳn?

Phác Xán Liệt đang tập trung lái xe bỗng mỉm cười hỏi lại:

- Bạch Cửu muốn vậy sao? Appa sợ papa không cho thôi!

Lập tức nhóc con hướng ánh mắt về phía papa đầy chờ đợi, Bạch Hiền vẫn dán mắt vào tập giấy, nói một câu:

- Bạch Cửu, vòi vĩnh là không ngoan!

Nhóc con lập tức xìu mặt xuống, miệng bĩu ra:

- Nhưng mà...

- Tùy con nhóc ạ!

Vừa nghe hai từ chuyên để nhõng nhẽo, Bạch Hiền đành "bật đèn xanh" cho Tiểu Bạch. Lập tức có tiếng trẻ con hét to:

- Appa sẽ ở lại mãi mãi với con và papa!!!

Xán Liệt khẽ cười. Bạch Cửu, appa sẽ hết mực cưng chiều con!

Thoáng cái đến giờ ăn tối. Xán Liệt ân cần gắp thức ăn cho Bạch Hiền, nhưng cậu mim cười, gắp qua bát Bạch Cửu. Đột nhiên nhóc con thốt lên:

- Papa, Bạch cửu nhớ mỳ tôm~ Ngày trước ngày nào chúng ta cũng phải ăn!

Bạch Hiền chỉ xoa đầu nhóc mà cười gượng, còn Xán Liệt chẳng thể nuốt chút đồ ăn gì. Hắn nhìn cậu rửa bát, lòng vẫn chưa thôi cảm giác tội lỗi. Cũng chẳng lâu sau đã đến giờ Bạch Cửu đi ngủ. Vẫn là câu "Tiểu Bạch ngoan~", vẫn giọng hát ru ngọt ngào và lời nói cuối:

- Bạch Cửu hãy mãi yêu thương mọi người nhé!

Nhóc con trước khi chìm vào giấc ngủ còn đẩy tay cậu ra, nói với lại:

- Papa mau sang ngủ với appa...

Bạch Hiền nằm xuống giường, phát hiện Xán Liệt đã quay lưng lại từ lúc nào. Cười khẽ, cậu tiến đến ôm lưng hắn và nhận về sự cứng đờ nơi người bên cạnh, lại dụi dụi mặt vào tấm lưng vững chãi ấy, thật thoải mái.

- Anh cũng có thể quay lại ôm em nếu muốn!

Phác Xán Liệt lập tức quay lưng lại, ôm trọn thân ảnh hắn yêu vào lòng. Nhưng cả người vẫn cứ cứng ngắc khiến Bạch Hiền nhíu mày:

- Sao lại mất tự nhiên vậy? Đừng bảo em anh ngủ với bạn cũng thế này nhé? Hôm nào anh gọi Thế Huân đến ngủ cùng như ngày trước đi, chắc lâu lắm rồi hai người bận bịu công việc không đi chơi với nhau được nhỉ?

Xán Liệt muốn mở miệng mà không được. Cậu chẳng lẽ không biết từ ngày cậu bỏ đi, chẳng ai trong số họ muốn nhìn mặt hắn? Đặc biệt là Lộc Hàm, chửi hắn một trận rồi khóc khiến Thế Huân cũng đau lòng... Hắn qua màn đêm muốn nhìn thẳng vào mắt cậu mà hỏi:

- Giữa chúng ta, em với tôi, tất cả thực sự chỉ là bạn cũ?

Cậu không những không phủ nhận, còn nói lên một lời:

- Vì nam nhân với nam nhân sao có thể... !?

Phác Xán Liệt cảm thấy đầu đau như bị ai đánh thật mạnh. Biện Bạch Hiền, dù có cố tình hay không, em thực sự đã làm tôi đau!



***


Xán Liệt biết một lần chẳng thể thay đổi được Bạch Hiền, vậy nên hắn lì lợm ở lại bên hai người, để một lần nữa mong được về bên cậu. Nhưng chưa được mấy ngày, Bạch Hiền phải đi công tác, Bạch Cửu bèn gửi hắn mang về nhà trông.

Cậu nói đi công tác 3 ngày, mà sau 1 tuần chẳng thấy về. Gọi điện chẳng bắt máy, chẳng cách nào liên lạc được. Sau đó mấy hôm, Chung Đại bỗng nhiên trực tiếp gọi điện vào máy hắn, nói vỏn vẹn ba câu:

- Bạch Hiền bị ngã xuống núi, chảy máu nhiều quá mà chết. Còn anh, mau đọc bức thư mà Bạch Cửu đang giữ. Vì cậu ấy, đây là lần duy nhất và cuối cùng tôi nói chuyện với anh, chào.

Nghe tiếng tút cúp máy mà hắn không thể tin được những gì mình vừa biết. Bèn vội vã tìm thấy Bạch Cửu đang lặng im lượm những mảnh gỗ sờn cũ mà cậu mua cho, hỏi về lá thư. Bạch Cửu nhíu mày, rồi lôi một phong bì màu trắng từ trong cặp sách ra. Hắn run run mở, đọc và lần nữa không tin nổi vào mắt mình... Chỉ một vài câu chữ còn đọng lại được trong đầu hắn...

"...Chắc lúc anh đọc thì em đã chết mất rồi, ha ha ha... Điều này em đã biết trước là nguy hiểm nhưng vẫn cứ làm... Chết cũng có sao, chỉ mong anh chăm sóc đầy đủ cho Bạch Cửu... em cũng nghe nói hình như Hạ Nhi vô sinh... mong anh cho nhóc một gia đình thật tốt... đừng để Tiểu Bạch như em ngày xưa... thiếu tình thân để rồi quá tin một người... Thân ái: Biện Bạch Hiền."

Hạ Nhi sau khi nghe chuyện đã xúc động đến độ chạy đến ôm chầm lấy Bạch Cửu mà nói:

- Hãy gọi cô bằng mẹ! Từ giờ hãy coi như cô là mẹ con! Nhé?

Trái với những gì cô mong đợi, nhóc con gạt cô ra, tiến về phía hắn đang tái nhợt mặt mày bởi nỗi đau quá lớn:

- Appa, papa đâu mất rồi? Đã rất lâu rồi, đáng lẽ papa phải về đón con, rồi appa cùng con và papa về nhà sống với nhau mãi mãi chứ? Appa đã hứa thế mà?

Xán Liệt không nói. Hắn không thể nói. Chính hắn còn không thừa nhận được điều này. Nhưng Bạch Cửu đã kéo ống quần hắn mà hỏi:

- Papa chết mất rồi hả appa?

Hắn kinh ngạc nhìn đứa trẻ 5 tuổi dưới chân mình. Trên khuôn mặt non nớt ấy, không một giọt nước mắt. Nhóc con không hề khóc trước sự ra đi của papa mình, người nhóc yêu quý hơn tính mạng?

- Bé con, sao con có thể nói thế? Con không thấy buồn ư? Nếu muốn con cứ khóc đi, cô thương!

Lại là Hạ Nhi tiến lại muốn ôm Bạch Cửu vào lòng, nhưng bị gạt ra rất nhanh, ánh mắt nhóc vẫn dán chặt vào mặt người nhóc gọi một tiếng "appa".

- Papa đã luôn mạnh mẽ trong mọi trường hợp, từ khi Bạch Cửu bé đến lúc lớn hơn, lúc nào papa cũng cố tỏ ra kiên cường, nên Bạch Cửu cũng sẽ như papa. Vả lại, trước đó papa đã dặn rằng có thể sẽ không về, nên Bạch Cửu đã hôn tạm biệt papa, hứa rằng sẽ luôn yêu thương mọi người... Vậy là đủ!

Phác Xán Liệt có đánh chết hắn cũng không tin đứa trẻ kia năm tuổi. Hàng ngày, cách ứng xử của Bạch Cửu với mọi người rất tốt, từ quản gia đến người hầu, nhóc đều dành cho họ những cử chỉ ân cần, yêu thương cùng vô vàn điều ấm áp. Nhưng chỉ duy với Hạ Nhi, Bạch Cửu không coi như không thấy sự tồn tại của cô. Cô gọi, nhóc không thưa. Cô tiến đến, nhóc lùi đi. Cô chạm vào người, nhóc gạt ra. Với hắn cũng chẳng khá hơn là bao. Phác Xán Liệt vẫn được gọi tiếng "appa" nhưng Bạch Cửu không hề quấn lấy, hắn quan tâm nhóc đáp lại vừa đủ như trả ơn sòng phằng. Nhóc luôn yêu thương mọi người chỉ trừ duy nhất hắn và cô. Nhiều lúc hắn nghĩ, chẳng lẽ do Hạ Nhi đã có thai của hắn, nhóc con mới sợ sệt mà xa cách? Chỉ đến ngày sinh nhật Bạch Cửu tròn sáu tuổi, Phác Xán Liệt nghe nhóc nói câu cuối cùng với mình:

- Phác Xán Liệt! Papa đã dặn tôi phải luôn yêu thương tất cả mọi người, nhưng cả đời này, tôi sẽ vĩnh viễn không thể yêu thương ông!

Trước khi bỏ đi theo Nghệ Hưng và Tuấn Miên, Bạch Cửu đã đẩy Hạ Nhi ngã cầu thang, thành công khiến cô sảy thai khiến cả họ Phác đau khổ. Xán Liệt chợt nhớ lại câu nói ngày nào:

Em không phải thiên thần đâu!

Ra vậy! Hắn chợt hiểu. Biện Bạch Hiền không phải là thiên thần, cậu là ác quỷ giả dạng thiên thần để tạo ra một ác quỷ hại cả đời hắn. Cậu tha thứ cho hắn bằng cách bắt hắn trả giá đắt hơn. Cậu đã luôn hiểu, cậu đã dùng bản chất thiên thần ngày nào để trả thù lại chính hắn, người đã phá vỡ vỏ bọc thiên thần ấy. Phác Xán Liệt một thân mộng du bước ra đường, vừa hay thấy đèn xanh bật, bèn lao thật nhanh xuống...

"Rầm!"

Tôi không biết... phải em cố tình? Nhưng kiếp này, nợ máu phải trả bằng máu, Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt này nguyện chết để trả nợ em!

Tất cả chỉ là nghiệt duyên giữa ác quỷ đội lốt thiên thần và người phàm!


_Hết_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro