oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì cứu anh nên cậu bị phế mất một chân. Ban đầu chỉ là lòng muốn cứu người, không nghĩ đến nhà anh lại muốn trả ơn, nhưng cậu nhất quyết không nhận. Họ lại sắp đặt cho anh và cậu kết hôn với nhau.

Ban đầu thì thật lòng cậu không có tình cảm gì với anh cả. Nhưng biết phải làm sao khi ngày qua ngày chung sống với anh, cậu lại nảy sinh tình cảm ngoài ý muốn.

Phác Xán Liệt lạnh lùng không nhìn đến Biện Bạch Hiền khi ở bệnh viện khiến cậu khó chịu sinh khí với anh. Khi về nhà vì bị bắt buộc nên phải chăm sóc cho cậu.

Anh mua một căn hộ ở một khu chung cư cũng an toàn nên khi ra ngoài bỏ Biện Bạch Hiền lại một mình ở nhà cũng không lo gì. Huống hồ cậu chỉ bị phế một chân chứ đâu phải cả người mà anh phải lo cho cậu ta từng li từng tí.

Ngày ngày anh mặc cậu làm gì thì làm. Mình thì ra ngoài vui chơi, không cần biết đến tối muộn thế nào, về đến nhà vẫn có người chờ. Phác Xán Liệt từ từ lại xem chuyện ấy là đương nhiên, về nhà không nói năn gì liến hướng phòng 'rầm' một cái đóng sầm cửa lại.

Phác Xán Liệt đâu biết mỗi lúc cánh cửa ấy đóng lại là mỗi lần trái tim của Biện Bạch Hiền bị bóp nghẹn đến không thở được. Cứ nghĩ tâm ý của mình sẽ được Phác Xán Liệt nhìn ra mà đối với cậu khác hơn trước, nhưng không. Phác Xán Liệt ngày càng lạnh nhạt với Biện Bạch Hiền hơn trước, thậm chí khi rời khỏi nhà cũng không nói với Biện Bạch Hiền. Về nhà nhìn cũng không thèm nhìn mà đi thẳng vào phòng.

Phác Xán Liệt thực chất biết rất rõ ràng tình cảm Biện Bạch Hiền dành cho mình. Nhưng anh vẫn chỉ một mực nghĩ như lúc đầu, cậu vì tài sản nhà anh nên mới cứu anh. Dùng 'lạc mềm buộc chặc' mà giữ anh lại bên mình, anh luôn nghĩ như vậy. Càng ngày anh càng ghét Biện Bạch Hiền hơn, không rõ lý do nhưng anh rất ghét cậu, anh càng ngày càng không muốn về nhà. Dù chỉ một chút cũng không muốn!.

Hôm nay anh rời khỏi nhà từ rất sớm. Biện Bạch Hiền từ từ đi lên sân thượng ngồi một mình trên đó rất lâu. Cảm nhận ánh nắng và những cơn gió bay qua người mình, cảm giác bình yên đến lạ. Hôm nay, là ngày cậu giải thoát cho anh, anh sẽ được tự do như trước đây.

Tay cầm điện thoại, nhìn dòng số mà mình chưa ấn gọi từ lúc biết nó cho đến bây giờ, Biện Bạch Hiền cười giễu. Vì cớ gì cho cậu số lại không cho cậu gọi? Vì cớ gì không yêu cậu lại không lên tiếng đòi ly hôn? Vì cớ gì luôn muốn hành hạ cậu?.

Suy nghĩ một lúc Biện Bạch Hiền ấn gọi.

"Xán Liệt à! Em muôn gặp anh, em đang ở sân thượng đợi anh. " Nói xong không cần biết người kia có đồng ý hay không Biện Bạch Hiền liền tắt máy.

Mấy phút sau cửa sân thượng một lần nữa bật mở ra. Bước ra là một nam nhân khuôn mặt góc cạnh điều hoàn hảo bước ra. Trên mặt đầy vẻ khó chịu không kiên nhẫn.

"Biện Bạch Hiền cậu muôn gì? " Phác Xán Liệt không kiên nhẫn nói. Không cần biết hôm nay Biện Bạch Hiền có bao nhiêu xinh đẹp, hiện tại anh đang rất bực. Đối với người trước mắt này, anh một chút cũng không muốn cùng cậu ta ở chung một chỗ.

Biện Bạch Hiền không nói gì chỉ mỉm cười nhìn Phác Xán Liệt.

"Em biết anh ghét em, không muốn nghe em nói. Nhưng đây là lần cuối em nói với anh.. Em Yêu Anh. " Nói cho trọn câu Biện Bạch Hiền liền ngã người ra sau. Trên môi là nụ cười mãn nguyện nhìn anh, anh được tự do rồi, không cần phải bên cậu nữa.

Biện Bạch Hiền cứ vậy mà rơi xuống, trong lúc đó, cậu có thoáng nhìn thấy anh chạy tới. Trên mặt tràn đầy lo lắng mà chạy đến chỗ cậu, nhưng có trễ quá không?. Nếu anh không đối cậu nhẫn tâm như vậy! Không đối cậu lạnh nhạt như vậy! Hiện tại cậu sẽ không tuyệt vọng đến nỗi nghĩ tới cái chết.

Một khắc kia Phác Xán Liệt cảm thấy lòng ngực một trận đau đớn khó tả. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy, làm anh thấy ám ảnh bởi nó. Lúc đó anh mới nhận ra là anh tự lừa mình dối người là anh không yêu cậu. Cái tôi của anh quá lớn, anh không buôn bỏ nó được. Anh không cho phép mình yêu một người mà anh đã từng ghét. Nhưng trong lúc ấy, anh muốn buôn bỏ, buôn bỏ cái tôi ấy mà chạy đến ôm lấy cậu, những đã trễ rồi. Cả người cậu rơi tự do xuống dưới đó, ngay trước mắt anh, nhìn người mình yêu tự vẫn trước mặt mình còn gì đau hơn nữa không?. Phác Xán Liệt anh hối hận, hối hận lắm rồi, mau đưa Biện Bạch Hiền về đi.

"Bạch Hiền. " anh hét to tên cậu. Muốn nhảy xuống với cậu, nhưng có người ôm anh lại. Tại sao? Tại sao khi cậu nhảy xuống anh lại đến không kịp? Mà khi anh muốn nhảy thì có người kéo anh lại.

Cái chết của Biện Bạch Hiền làm Biện Gia và Phác Gia một phen chấn động. Biện Gia đau đớn vô cùng, nhưng không làm gì được, Bạch Hiền yêu Phác Xán Liệt đến cam tâm liệt phế. Phác Xán Liệt từ khi Biện Bạch Hiền chết liền không có tinh thần mà chơi đùa.

Anh luôn nhốt mình trong nhà không ra nữa bước. Ở cái nơi Biện Bạch Hiền đã ở, ngồi nơi Biện Bạch Hiền đã ngồi, ngủ nơi Biện Bạch hiền đã ngủ. Đau đớn nhớ lại những lúc anh nhẫn tâm bỏ mặt cậu, nhưng cậu một chút vẫn không trách móc. Đến cuối cùng cậu vẫn nói 'yêu' anh!

Phác Xán Liệt cứ như xác không hồn. Không ăn không uống gì cả, cứ ngày qua ngày nhốt mình trong nhà.

3 năm sau.

Phác Xán Liệt là một công tử ăn chơi, luôn không muốn lao đầu vào công ty làm việc. Trên Phác Xán Liệt còn có anh trai nên anh không cần phải lo. Nhưng sau cái chết của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt luôn lao đầu vào làm việc, làm những gì mình có thể.

"Bạch Hiền. " Ở một nơi hoang vắng, đồng cỏ xanh mướt, vườn hoa thơm ngát. Đây là nơi anh đã mua để cho Bạch Hiền an ổn không bị quấy rầy. Anh ngồi trước bia mộ nhỏ, nhìn tấm ảnh trên bia mộ mà mỉm cười nhẹ.

"Em đã đợi anh lâu lắm đúng không? " Phác Xán Liệt một mình đối thoại. Tuy biết người kia không bao giờ trả lời nhưng vẫn nói.

"Ba mẹ em vẫn rất khoẻ, ba mẹ anh cũng vậy. Việc công ty anh đã thu sếp ổn thỏa, anh sẽ sớm đến với em, anh xin lỗi vì đã để em đợi lâu đến như vậy. Anh Yêu Em Biện Bạch Hiền. " Phác Xán Liệt cứ như vậy mà ngồi đó nói với tấm bia mộ kia. Trên môi luôn giữ nụ cười nhẹ khi nãy, ánh mắt dần nhắm lại, khuôn mặt thanh thản không chút vướng bận gì cả.

Vài ngày sau

Trên tivi tràn ngập tin tức CEO của Tập Đoàn Phác Thị đã chết. Phác Xán Liệt đã tự vẫn ngay tại ngôi mộ của vợ mình. Lý do cái chết là tự tiêm thuốc độc vào người, trên tay anh lúc đó là một ống tiêm. Trên khuôn mặt tái nhợt và đầy tím tái do chất độc gây nên là nụ cười của Phác Xán Liệt khiến ai nhìn vào cũng phải thấy thương tâm.

Hai người họ.... Đã được gặp nhau rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro