[ONESHOT][CHANHUN] ANH NHỚ EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Ryan

Pairing: ChanHun.

Raiting: T

Disclaimer: Các nhân vật trong fic không thuộc về tôi và tôi viết fic với mục đích phi lợi nhuận.

Category: Cổ trang, Luân hồi, OE.

Summary: Phác Xán Liệt, nếu một ngày nào đó ta biến mất. Ngươi liệu rằng có nhớ đến ta?

________
__________________

Hồi Ức.

Ngô Thế Huân lần đầu tiên gặp Phác Xán liệt, vào một ngày cuối cùng của mùa thu. Khi ánh nắng nhạt dần phía cuối những rặng lá, khi y còn là một tiểu hài tử mới tám tuổi, ngẩn ngơ lặng người trước hàng đỗ quyên đang dần tàn úa trước cửa Tây Cung.

Từng cánh hoa hồng thẫm lặng lẽ đung đưa trên không trung, lượn thành một đường tròn trước khi thinh lặng nằm dưới mặt đất.

- Thế Huân, mau đi thôi.

Ngô Thế Huân giật mình dứt khỏi những tán cây, vội vàng chạy theo vị thái giám phía trước, tà áo theo gió nhẹ tung bay như tâm hồn thơ ngây của chủ tử.

Cánh cửa mở ra, Ngô Thế Huân cùng vị thái giám kia bước vào.

- Thái tử vạn tuế.

Ngô Thế Huân nửa khắc không dám nhìn, nhanh chóng quỳ sụp xuống.

Thiếu niên ngồi trên ghế, vận trên mình y phục vàng nhạt, bên hông mang theo ngọc bội hoàng gia. Nghe tiếng ngẩng lên nhìn, mắt phượng thu hẹp lại, hàng lông mày khẽ nhíu.

Phác Xán Liệt đặt quyển sách đang đọc dở xuống bàn, chậm rãi tiến về phía Ngô Thế Huân. Y nghe tiếng giày vang dưới nền gỗ, trong lòng run rẩy tột độ, trán chạm vào mu bàn tay.

- Ngẩng mặt lên ta xem.

Thanh âm trầm thấp truyền đến trên đỉnh đầu, Ngô Thế Huân run rẩy ngẩng mặt lên, đôi mắt màu lục tảo thoáng long lanh, tựa như được phủ thêm một tầng nước tinh khiết.

Phác Xán Liệt chăm chú nhìn, đột nhiên híp mắt, mỉm cười ôn nhu.

- Đôi mắt của ngươi thật đẹp.

Ngô Thế Huân ngẩn người, chăm chú nhìn vào khuôn mặt nam nhân kia, nhất thời quên mất đó chính là thái tử đương triều. Trong lòng không hiểu sao dâng đến một cảm xúc lạ lùng, tựa như một dòng nước ấm khẽ chảy qua, mang trái tim non nớt phiêu du đến tận chân trời xa xôi nào đó.

Đơn đơn thuần thuần, thơ ấu mang hai đứa trẻ đến bên nhau, mang những rung động kề đến bên lồng ngực, trải lên trái tim những cảm xúc đầu đời.

Dẫu biết là thân phận khác nhau, dẫu biết là con đường đến gần ngươi trải đầy những gai nhọn, ta sẵn sàng vì ngươi mà đạp lên, ngu ngốc vì ngươi mà mặc kệ những thương tổn.

Đến cuối cùng, ta là một kẻ ngu ngốc có phải không?

.

Một ngày đầu đông lạnh lẽo, tuyết phủ trắng trên mái Tây Cung, trên những cành đỗ quyên đã tàn rụng hết lá. Phác Xán Liệt cầm lấy áo choàng lông thú, tự tay khoác vào trên người Ngô Thế Huân.

Áo choàng lông trắng như tuyết, mềm mại ôm lấy thân thể. Ngô Thế Huân cúi đầu, định quỳ xuống hành lễ.

- Tạ thái tử.

Phác Xán Liệt vội đỡ lấy người kia, thuận tay ấn lên thái dương y mà trách móc.

- Đã nói ngươi bao nhiêu lần không gọi ta là thái tử?

Ngô Thế Huân ngẩng đầu, đôi mắt màu lục tảo bối rối.

- Nhưng...

Âm thanh chưa kịp thoát ra, Phác Xán Liệt đã dùng ngón trỏ ấn lên cánh môi hồng mềm mại, lông mày hắn khẽ nhíu, khuôn mặt nghiêm nghị.

- Ngươi dám cãi lời ta?

Ngô Thế Huân vội vàng.

- Nô tài không dám.

Phác Xán Liệt hài lòng, ôn nhu nhìn y cười.

- Vậy được, gọi tên ta.

Ngô Thế Huân chần chừ, ngón tay sau vạt áo bấu chặt vào nhau, giữa những do dự mà ấp úng.

- Xán... Xán Liệt.

Nói xong liền cúi gằm mặt không dám nhìn. Phác Xán Liệt bật cười, bàn tay trên đầu y nhẹ nhàng vỗ.

Trái tim ai đó liền run rẩy.

Thời gian cứ nhẹ nhàng trôi, đem hai người trở thành những thiếu niên khí xuân ngập tràn. Trong Tây Cung chỉ duy nhất một người dám gọi tên Xán Liệt, và chỉ duy nhất một người dịu dàng gọi hai tiếng Huân Nhi.

.

Năm Phác Xán Liệt mười sáu tuổi, hoàng hậu đương triều vì bạo bệnh mà qua đời, ngày đó ngoài trời mưa tầm tã.

Phác Xán Liệt quỳ bên linh cữu mẫu thân, một giọt nước mắt cũng không nhỏ.

Nhưng trong tim đang âm thầm chảy máu.

Không ai biết, không ai nhìn ra tâm tư hắn, ngoại trừ Ngô Thế Huân.

Phác Xán Liệt buổi đêm ngồi trên bậc cửa sổ, an tĩnh đưa mắt nhìn theo những hạt mưa lất phất ngoài kia. Mái che cửa sổ không đủ để che đi toàn bộ, nước mưa hắt vào làm ướt một phần cánh tay hắn.

Ngô Thế Huân đứng ở cửa phòng, lặng lẽ nhìn rất lâu, đến cuối cùng vẫn là mạnh dạn bước đến. Bước tới lại chần chừ, y mím môi, mũi giày di di xuống sàn.

Phác Xán Liệt quay đầu nhìn, đột nhiên cất tiếng.

- Lại đây.

Ngô Thế Huân ngẩng đầu, đôi mắt màu lục tảo rũ xuống, ngoan ngoãn bước tới cạnh Xán Liệt. Hắn vươn tay, nắm lấy cánh tay y, đột ngột kéo y vào trong lồng ngực mình. Lúc Ngô Thế Huân vẫn còn đang bỡ ngỡ là khi, một cảm giác ấm áp bao bọc lấy cơ thể, tóc mai Xán Liệt cọ vào gò má Ngô Thế Huân.

Phác Xán Liệt khẽ thở dài, đem cằm đặt ở trên vai Ngô Thế Huân, mệt mỏi mà tựa vào.

Ngô Thế Huân cúi đầu, bàn tay rụt rè khẽ giơ lên, trên lưng Phác Xán Liệt nhẹ vỗ về. Ngoài trời mưa lất phất bay, đem vai áo hai người thấm nước mưa ẩm ướt.

- Huân nhi, luôn bên ta có được không?

Thanh âm Phác Xán Liệt vang lên, trong đêm tối nghe cô độc đến lạ lùng, thoảng trong giọng nói cả những hoang mang và run rẩy. Giống như một người đột nhiên rơi xuống đại dương bao la, hốt hoảng vùng vẫy mà không tìm được bến đỗ, cố gắng giơ tay ra mà không tìm được thứ gì để bấu víu vào.

Ngô Thế Huân hiểu nỗi lòng hắn, biết bản thân hắn đang đối diện với biết bao thử thách cần phải đương đầu. Mím lại đôi môi hồng, y lặng lẽ gật đầu.

- Được, Xán Liệt. Ta sẽ luôn bên ngươi.

Lời hứa năm nào ta luôn luôn giữ, vậy vì cớ gì ngươi chẳng thể bên ta?

Phác Xán Liệt, nếu một ngày nào đó ta biến mất, ngươi liệu rằng có nhớ đến ta?

Hoa Nở Rồi Hoa Lại Tàn.

Hoa nở rồi hoa lại tàn, thời gian cứ thế lững thững trôi qua. Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân cứ thế trưởng thành, mọi thứ xung quanh ngày càng thay đổi, con người cũng sẽ dần đổi thay.

Chỉ còn lại hàng đỗ quyên trước cửa Tây Cung ngày nào, lặng lẽ âm thầm dõi theo từng thay đổi của những người trong đó. Những cánh hoa đỏ thẫm e ấp, nở rộ rồi lụi tàn, cuối cùng im lìm dưới đất không còn sức sống. Ngô Thế Huân nhìn theo từng cánh hoa rơi, đôi mắt màu lục tảo rũ xuống u buồn.

Đưa mắt nhìn ra xa, phía bên kia Thủy Đình, một nam nhân đang ra sức dỗ dành một nam nhân khác, biểu tình hết sức ôn nhu, y phục trắng vàng đong đưa theo gió, các cung nữ gần đó nhìn theo đều đỏ mặt ngưỡng mộ.

Phác Xán Liệt hai tay đặt trên vai nam nhân kia, từ phía sau dịu dàng nhìn y mỉm cười. Nam nhân kia khuôn mặt không hề chuyển sắc, nhưng dưới ánh nắng dịu nhẹ khẽ hắt vào, con ngươi y nhẹ nhàng rung rinh.

Năm Phác Xán Liệt mười tám tuổi, nhân duyên đưa hắn gặp được Biện Bạch Hiền, là con trai của Thượng Thư bộ binh. Biện Bạch Hiền khuôn mặt thanh tú, nụ cười hiền lương, nhưng đáng tiếc thay lúc y gặp Phác Xán Liệt cũng là khi trái tim y đã thuộc về một nam nhân khác. Người này, không ai khác chính là tam đệ của Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân.

Như băng như ngọc, nam nhân vận y phục trắng như tuyết, vươn những ngón tay thon dài mảnh khảnh, khẽ chạm vào từng sợi dây đàn, âm thanh trong trẻo vang lên, vọng đến tận Tây Cung im ắng.

Phác Xán Liệt cho dù biết tất cả, vẫn im lặng không chịu buông tay. Giả vờ như không hề biết đến mối quan hệ của hai người còn lại, một lòng một dạ si tình vì Biện Bạch Hiền.

Tình tay ba vẫn là thứ muôn đời muôn thuở trong mọi mối tình, nhưng sẽ thế nào nếu trong cuộc tình ấy còn có cả một bàn tay của Ngô Thế Huân?

Ngô Thế Huân nhìn cây sáo trên tay, đột nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt. Phác Xán Liệt từ khi nào, đã yêu thích tiếng đàn ấy hơn tiếng sáo trúc của y?

Trải qua thật nhiều năm, cuối cùng vẫn là một người mãi luôn yêu một người, là một người mãi luôn dành tình cảm hướng về một người. Đơn phương ấy, chỉ một mình Ngô Thế Huân giữ, đến cuối cùng y vẫn chỉ là một chấm màu tầm thường trong bức tranh muôn màu muôn sắc của Phác Xán Liệt mà thôi.

Những cơn gió nhẹ nhàng ập đến, lay động từng tán cây, đem từng cánh hoa đỏ thẫm nhẹ nhàng rơi xuống, đậu lại trên người thanh y nhân. Khung cảnh vừa đẹp lại vừa âm trầm, giữa những hàng đỗ quyên nở rộ, nam nhân ấy đứng một mình sao thật quá cô đơn?

.

Tây Cung đã lâu ngày mới gặp cảnh thân quen, ánh nắng vàng rọi xuống sân hậu viện. Hai nam nhân cùng nhau luyện kiếm, tiếng binh khí leng keng chạm vào nhau. Phác Xán Liệt xoay người, đem bảo kiếm hướng về phía Ngô Thế Huân. Y nhanh chóng xoay người tránh né, giơ kiếm chặn lại đường kiếm của hắn giữa không trung.

Phác Xán Liệt bật cười, giơ tay lau đi giọt mồ hôi trên trán, cung nữ gần đó vội vàng cầm khăn chạy đến giúp hắn lau mồ hôi nhưng Phác Xán Liệt đã giơ tay chặn lại. Phác Xán Liệt cúi đầu, nhìn vào Ngô Thế Huân, ôn nhu mỉm cười.

- Huân nhi, lau mồ hôi cho ta.

Ngô Thế Huân ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt Phác Xán Liệt. Đột nhiên lại trở nên lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn bước đến, cầm lấy khăn trên tay cung nữ bên cạnh, vươn tay lau mồ hôi trên trán Phác Xán Liệt.

Hắn nắm lấy cổ tay y, khuôn mặt không hề tỏ ra tức giận, nhưng lông mày khẽ nhíu.

- Tại sao lại do dự? Không phải trước giờ đều giúp ta lau mồ hôi sao?

Ngô Thế Huân cúi đầu, lảng tránh đi ánh nhìn của hắn, khẽ vân vê tấm khăn trong tay. Đột nhiên thấy không khí dần trở nên gượng gạo.

Nếu đã dành tình cảm cho Biện Bạch Hiền, tại sao còn dành những ôn nhu đó cho y?

Ngô Thế Huân thật sự muốn hỏi Phác Xán Liệt trong lòng hắn y rốt cuộc là thứ gì. Nhưng rồi lại giật mình nhận ra, câu hỏi trên giống như một lời tự thú tình cảm của mình, nếu nói ra lúc này hắn liệu còn có thể đối với y giống như lúc trước? Chắc chắn là không, hơn nữa với tình cảm hiện tại hắn dành cho Biện Bạch Hiện, nói ra lúc này chẳng phải là quá vô duyên?

Ngô Thế Huân im lặng một hồi, ngẩng lên nhìn thấy Phác Xán Liệt vẫn đang chờ câu trả lời của y, cho nên khẽ lắc đầu.

- Không có, tại ta vừa luyện kiếm xong nên hơi mệt.

Phác Xán Liệt im lặng không nói, nhìn Ngô Thế Huân một hồi. Đột nhiên nô tài bên ngoài chạy vào bẩm báo, nói rằng Biện Bạch Hiền bị mệt, Phác Xán Liệt ngay lập tức liền rời đi.

Ngô Thế Huân ngẩng đầu, nhìn theo tấm lưng rộng lớn của người kia, nắng vàng phủ xuống như muốn đem hắn nhấn chìm đi mất.

Đột nhiên thấy lòng thật xót xa, một ngày nào đó gần thôi, hắn sẽ rời khỏi y mà bỏ đi mất, đến bên người mà hắn thương yêu, cũng giống như lúc này.

.

Giữa đêm hôm thanh vắng, phía Phượng Tỳ cung vang lên tiếng thất thanh, Ngô Thế Huân giật mình bật dậy khỏi giường, chạy ra đến ngoài đã nghe tiếng nội thị thông báo.

- Cung của Biện công tử có thích khách.

Với tư cách thị vệ quan phụ trách Tây Cung bao gồm cả Phượng Tỳ Cung, Ngô Thế Huân vội vàng dẫn quân xông đến đó.

Lúc đến nơi, Phượng Tỳ Cung người người đều nhốn nháo, đèn đuốc đốt sáng trưng. Ngô Thế Huân trên tay cầm bảo kiếm, cùng quân lính xông vào bắt thích khách.

Đột nhiên nhận ra trong đám người, bóng dáng áo trắng quen thuộc của Biện Bạch Hiền, y từ nhỏ đã yếu ớt, cần phải nhanh chóng đến đó bảo vệ cho y. Nhảy lên thành lan can, Ngô Thế Huân chạy trên hành lang, tìm vị trí của Biện Bạch Hiền, bỗng nhiên ánh mắt lướt qua một bóng người, bước chân y chậm dần rồi dừng hẳn lại.

Phác Xán Liệt vung kiếm lên, hạ gục một tên thích khách, lại giơ tay kéo lấy Biện Bạch Hiền để y ngã vào trong lồng ngực hắn, ra sức ôm lấy bảo vệ.

Nhìn khuôn mặt lo lắng của Phác Xán Liệt, Ngô Thế Huân đột nhiên bần thần. Trong lòng dấy lên vô vàn những xúc cảm kỳ lạ, có đớn đau, có tuyệt vọng và cả một chút ghen tỵ nữa.

Phía bên trái có một tên thích khách nhảy đến, chém một nhát hướng về phía Ngô Thế Huân. Y nhìn thấy liền tránh người né sang bên cạnh, nhưng đường kiếm của tên thích khách đã để lại một vết thương trên cánh tay trái của y.

Sau việc ngày hôm đó, trong cung nhanh chóng đồn ra ngoài sự việc, thái tử ở lại trong cung của con trai Thượng thư bộ binh, còn liều mình bảo vệ cho y khỏi thích khách. Vốn biết Biện Bạch Hiền được Phác Xán Liệt yêu mến đưa vào cung, nhưng sự việc này nhanh chóng đồn ra ngoài. Thượng thư bộ binh, Biện Thái Nghi nhân dịp này tiến cung, nói khéo với hoàng thượng cho dù Biện Bạch Hiền đã được coi như người của Phác Xán Liệt nhưng vẫn mong hoàng thượng ban cho y một danh phận.

Hoàng thượng vốn rất để ý Biện Bạch Hiền, thấy y là một người hoàn mỹ, gia thế lại xứng đôi cho nên lập tức chỉ hôn cho Phác Xán Liệt, tháng sau sẽ cử hành đại lễ lập thái tử phi.

Chuyện này đến tai Kim Chung Nhân, gã không quản phép tắc xông đến Phượng Tỳ Cung của Biện Bạch Hiền.

Kéo mạnh lấy bả vai Biện Bạch Hiền, Kim Chung Nhân quát lớn.

- Chuyện này là sao? Không phải ngươi đã nói chờ ta sao?

Biện Bạch Hiền ủy khuất tựa vào lồng ngực gã, nước mắt chảy ra không ngừng.

- Làm sao được? Phác Xán Liệt là thái tử đương triều, ngươi làm sao có thể chống chọi lại chứ?

Kim Chung Nhân ôm lấy y vào lòng, đau đớn siết chặt vòng tay.

- Ta không thể mất ngươi được.

Biện Bạch Hiền ngẩng đầu, nhìn vào con ngươi hắc sắc của gã, thành tâm.

- Vậy không nên chờ nữa, ngươi hãy mau hành động đi.

Sai Lầm.

Ngô Thế Huân nhẹ nhàng tháo bỏ lớp băng quấn quanh bắp tay, nhìn vết thương lặng lẽ thở dài. Hôm qua Độ Khánh Thù đã băng bó lại cho y, nhưng xem ra vết thương này không dễ dàng gì nhanh chóng khỏi được.

Bên ngoài nội thị thông báo thái tử đến, Ngô Thế Huân vội vàng kéo tay áo xuống đứng dậy ra phía cửa. Xem ra bước chân của Phác Xán Liệt thật là nhanh, mới đó đã vào đến ngưỡng cửa.

Phác Xán Liệt liếc nhìn qua một lượt, thấy dải băng dính máu y vẫn chưa kịp phi tang trên mặt bàn. Đột nhiên lại trở nên tức giận, túm lấy cánh tay y lớn tiếng.

- Có gì mà phải giấu? Ngươi sợ ta chê ngươi tài năng kém cỏi không tự bảo vệ được cho bản thân hay sao?

Ngô Thế Huân chợt ngây người. Phác Xán Liệt kéo lấy cánh tay y, hết sức nhẹ nhàng kéo lên xem xét. Thấy vết thương cũng không đến nỗi nào mới hơi thở phào nhẹ nhõm, xong vẫn dùng dáng vẻ quở trách, ấn vào thái dương Ngô Thế Huân nhưng giọng điệu đã dịu dàng hơn rất nhiều.

- Trước kia ngươi nói với ta muốn làm hộ vệ quan, ta phản đối gay gắt như vậy chính là vì chuyện như thế này. Tiểu tử nhà ngươi đến bao giờ mới biết tự chăm lo cho bản thân đây?

Ngô Thế Huân im lặng, cúi gằm mặt, cảm thấy sống mũi mình khẽ cay cay. Phác Xán Liệt thở dài kéo y lại phía giường ngồi xuống, sai người mang đồ tới, hắn tự tay băng bó vết thương cho y.

Thật cẩn thận thoa thuốc, từng vòng băng cuốn cũng thật nhẹ nhàng. Phác Xán Liệt rũ mi mắt, thở dài.

- Huân nhi, hứa với ta. Đừng để mình bị thương nữa có được không?

Ngô Thế Huân không trả lời, im lặng mím chặt môi. Phác Xán Liệt đối với y ôn nhu như vậy, dịu dàng như vậy càng làm y thấy đau xót. Hôm qua đó, lúc ở Phượng Tỳ Cung chính mắt y nhìn thấy Phác Xán Liệt khuôn mặt lo lắng, ôm lấy Biện Bạch Hiền vào lòng che chở, trong ánh mắt nào đâu chứa đựng hình bóng nào của y?

Những lời này, lại như đã đem y đặt ở trong lòng. Phác Xán Liệt, rốt cuộc trong lòng ngươi, Ngô Thế Huân đứng ở vị trí nào?

Nhìn từng động tác của Phác Xán Liệt, y lặng lẽ.

- Phác Xán Liệt, nếu một ngày nào đó ta biến mất, ngươi liệu rằng có nhớ đến ta?

Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn, thấy Ngô Thế Huân đang cúi đầu ủ rũ, nhẹ nhàng buông một tiếng.

- Ta sẽ không nhớ ngươi.

Ngô Thế Huân im lặng. Dẫu đã biết có thể hắn sẽ nói ra những lời này, cớ sao khi trực tiếp nghe thấy lại đau lòng đến thế?

Phác Xán Liệt muốn đùa một câu, không ngờ đến Ngô Thế Huân lại ủ rũ như vậy. Cho nên khẽ cười nhẹ nhàng ôm lấy bả vai y tựa vào ngực mình, dịu dàng vuốt ve lọn tóc.

- Cho nên, Huân nhi. Ngươi phải luôn bên ta, luôn trong tầm nhìn của ta.

.

Thời gian thấm thoái trôi qua, hôn lễ của Phác Xán Liệt cũng đã đến ngày. Trong khi người người náo nhiệt chuẩn bị, Ngô Thế Huân lại một mình lặng lẽ ở Tây Cung, đôi mắt màu lục tảo nhẹ khép hờ như phủ một tầng sương mờ mịt.

Nhìn từng cánh hoa cuối cùng rụng xuống, hoa đỗ quyên đỏ thẫm một màu im lìm trên mặt đất, giống như tâm tư y mỗi lúc một lụi tàn.

Ngô Thế Huân giơ tay, hứng lấy cánh hoa đang nhẹ nhàng đậu lại trên bàn tay mình. Nước mắt bất giác rơi, từng giọt nhỏ xuống cánh hoa đã héo úa.

Phác Xán Liệt, đến cuối cùng ta đã mãi chẳng thể bên ngươi.

.

Hôn lễ của Phác Xán Liệt diễn ra tại Tùy Linh điện. Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền một thân lễ phục tiến vào đại điện cử hành nghi thức.

Bỗng nhiên được nửa chừng nghe ầm một tiếng, mọi người trong điện đều hoang mang nhìn. Một lúc sau thấy nội thị chạy vào bẩm báo, Tam điện hạ Kim Chung Nhân đang dẫn quân tiến vào.

Bởi vì là hôn lễ, cho nên không có mang theo quá nhiều quân, trong điện cũng chỉ có các bô lão.
Kim Chung Nhân ngồi trên lưng ngựa, dương dương tự đắc nhìn xuống dưới, trực tiếp lấy kiếm chém chết nội thị vừa vào bẩm báo.

Phác Xán Liệt nhíu mày, kéo Biện Bạch Hiền ra phía sau lưng.

- Kim Chung Nhân ngươi muốn tạo phản sao?

Kim Chung Nhân phất roi ngựa, chỉ vào mặt Phác Xán Liệt.

- Đúng vậy Phác Xán Liệt, một kẻ đi cướp ý chung nhân của người khác như ngươi không xứng làm thái tử.

Biện Bạch Hiền đứng đằng sau lưng Phác Xán Liệt, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Kim Chung Nhân.

- Kim Chung Nhân, ngươi mắc mưu Phác Xán Liệt rồi.

Đúng lúc ấy, quân của Phác Xán Liệt ập vào. Kim Chung Nhân sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Biện Bạch Hiền nhưng y đã quay đầu tránh đi.

Kỳ thực tất cả chuyện này chỉ là một âm mưu do bàn tay Phác Xán Liệt sắp xếp. Từ lâu hắn đã nghi ngờ Kim Chung Nhân có ý đồ đoạt ngôi thái tử, lại được biết gã đem lòng yêu một nam nhân tên Biện Bạch Hiền. Cho nên lợi dụng y, cùng Biện Bạch Hiền dựng nên một vở kịch lừa Kim Chung Nhân vào tròng.

Quả nhiên ngày đại lễ thành hôn, Kim Chung Nhân dẫn quân tạo phản. Phác Xán Liệt cùng cha của Biện Bạch Hiền là thượng thư bộ binh Biện Thái Nghi sắp xếp quân lính mai phục ở bên ngoài Tùy Linh điện, cuối cùng xông vào bắt tại trận Kim Chung Nhân.

Kim Chung Nhân vốn không ngờ bản thân lại bị Biện Bạch Hiền phản bội. So với vết thương bên ngoài, trong tim còn cảm thấy đau hơn gấp bội. Lúc bị quân lính giải đi, ngang qua Biện Bạch Hiền gã dừng lại. Ánh mắt nhìn vào y, vừa đau thương vừa thất vọng.

- Ta với ngươi không hề gian dối. Vì cớ gì ngươi phản bội ta?

Một câu hỏi mãi mãi không tìm ra đáp án. Cho dù Biện Bạch Hiền trước giờ đối với Kim Chung Nhân không hề có tình cảm, nhưng trong tim lúc này đột nhiên khẽ nhói. Nhìn theo bóng lưng hắn đang bị quân lính áp giải đi, chẳng hiểu sao nước mắt mãi không ngừng.

Cánh Hoa Cuối Cùng.

Phác Xán Liệt trở về Tây Cung, hào hứng gọi thật lớn.

- Huân nhi!

Xông vào bên trong, căn phòng của Ngô Thế Huân đều trống vắng. Đồ đạc để gọn gàng, nhưng nơi đó từ lúc nào đã chẳng còn hình bóng của y.

Cây sáo trúc màu xanh ngọc lặng lẽ đặt trên bàn, dây sáo treo ngọc bội màu đỏ khẽ đong đưa. Phác Xán Liệt cầm lấy, trên thân sáo vẫn còn đó hơi ấm của Ngô Thế Huân.

Đưa mắt nhìn ra ngoài, giật mình nhận ra hàng đỗ quyên đã tàn lụi hết, chỉ còn lại đó những cành khẳng khiu. Cánh hoa cuối cùng nhẹ nhàng rụng xuống, người ấy đã đi thật xa mất rồi.

Nước mắt không hiểu sao đột nhiên rơi, từng giọt vỡ vụn trên nền đất.

- Huân nhi, ngươi đâu rồi?

.

Hai năm sau tiên đế qua đời, Phác Xán Liệt lên ngôi hoàng đế, trở thành một bậc minh quân sáng suốt trong lịch sử, thái tử phi Biện Bạch Hiền nghiễm nhiên trở thành hoàng hậu đương triều. Không những thế, Phác Xán Liệt còn là một hoàng đế chung tình nhất từ trước đến nay. Ngoài hoàng hậu ra không hề có thêm dù là một thê một thiếp.

Cửa Tây Cung im lìm đóng lại, bụi phủ xuống sàn gỗ một lớp dày đặc, ngoài sân vườn mọc đầy những mảnh rêu phong. Phác Xán Liệt trên mình khoác long bào, lệnh cho nội thị ở hết bên ngoài, một mình tự tay đẩy cửa bước vào.

Cánh cửa gỗ dày nặng nề mở ra, mang theo biết bao nhiêu hồi ức dội vào trong tâm trí. Hàng đỗ quyên trước cửa Tây Cung đang mùa nở rộ, từng cánh hoa theo gió đua nhau rụng xuống, đậu lại một ít trên người Phác Xán Liệt.

"Đôi mắt của ngươi thật đẹp"

"Được, gọi tên ta"

"Xán Liệt"

"Phác Xán Liệt"

"Huân nhi, luôn bên ta có được không?"

"Được, Xán Liệt. Ta sẽ luôn bên ngươi"

"Huân nhi, lau mồ hôi cho ta"

"Tiểu tử nhà ngươi, đến bao giờ mới biết tự chăm sóc cho mình đây?"

"Huân nhi, hứa với ta. Đừng để bản thân bị thương nữa.

"Phác Xán Liệt, nếu một ngày nào đó ta biến mất. Ngươi liệu rằng có còn nhớ ta?"

Đột nhiên vọng đến tiếng bước chân, Phác Xán Liệt quay đầu nhìn thấy Biện Bạch Hiền đang bước tới.

Dù thời gian trôi qua, y vẫn dáng vẻ giống như ngày nào. Như băng như ngọc, tà áo trắng nhẹ đong đưa, khóe môi khẽ mỉm cười buồn bã.

- Quả nhiên, trong lòng người ta mãi không thể thay thế y?

Phác Xán Liệt mỉm cười, vẫn là dáng vẻ ôn nhu ngày xưa, nhưng đã không còn những yêu thương cố tình tạo dựng trên gương mặt.

- Ngươi đã chịu nhiều thiệt thòi rồi, ta có thể cho ngươi tất cả vinh hoa phú quý, nhưng tình cảm lại chẳng thể nào cho ngươi.

Biện Bạch Hiền không trả lời, im lặng ngước mắt nhìn từng cánh hoa đỏ thẫm. Người dù ra đi cách bao xa, chỉ cần trong tim còn hình bóng người đó thì vẫn luôn tồn tại.

"Phác Xán Liệt, nếu một ngày nào đó ta biến mất. Ngươi liệu rằng có còn nhớ ta?".

Phác Xán Liệt giơ tay chạm vào thân cây, cảm giác lành lạnh chạy dọc theo từng mạch máu của bàn tay ấm nóng.

- Huân nhi, ta nhớ ngươi.

Special.

Đường phố Bắc Kinh ngày đông lạnh giá, bên ngoài tuyết rơi trắng xóa một màu. Tuy vậy ngoài đường vẫn tấp nập người qua lại. Phác Xán Liệt ngồi trong quán coffee, qua cửa kính nhìn ra bên ngoài đường chán nản thở dài.

Tập bản vẽ trên bàn vẫn dang dở, hắn cúi đầu, vẽ thêm một vài đường nữa. Cốc coffee trên bàn từ lúc nào đã nguội lạnh. Nhân viên của quán bước tới, có chút e dè nhẹ cúi đầu.

- Quý khách, đã đến giờ chúng tôi đóng cửa rồi.

- À vâng.

Phác Xán Liệt vội vàng cúi đầu đáp lễ với cô nhân viên, thu dọn mấy bản vẽ trên bàn, nhặt lấy cái balô vứt ở ghế, đứng dậy rời khỏi quán.

Tuyết trắng xóa rơi đầy trời, không khí bên ngoài lạnh hơn hẳn. Phác Xán Liệt hơi co lại bờ vai, kéo cổ áo khoác che đi một nửa khuôn mặt vội vã chạy về nhà.

Đột nhiên qua khúc quặt va phải một người, tập bản thảo trên tay vương đầy mặt đất.

- Tôi xin lỗi.

Cả hai cùng cúi đầu xin lỗi đối phương, vừa vội vàng nhặt lại mấy tờ giấy. Bỗng nhiên, bàn tay người thanh niên khựng lại, giọng cậu ngạc nhiên.

- Sao người trong bản vẽ lại giống tôi như vậy?

Phác Xán Liệt ngẩng đầu, nhìn kỹ hơn gương mặt của người kia, dưới ánh đèn đường hắt lại, Phác Xán Liệt ngẩn người.

Khuôn mặt ấy, hệt như người con trai vẫn thường xuất hiện trong từng giấc mơ của hắn, rong ruổi theo suốt hơn hai chục năm qua. Đôi mắt màu lục tảo mà ngay cả canh Mạnh Bà cũng không xóa đi được.

Ở đâu đó có một câu nói rất hay. Vì trái đất này tròn, nên những người yêu nhau rồi sẽ quay trở về với nhau.

Tập bản vẽ trên tay rơi xuống đất, hắn giơ tay run run chạm vào khuôn mặt cậu. Nước mắt lặng lẽ rơi, ngàn vạn kiếp rồi cuối cùng anh cũng tìm được em.

Nước mắt lặng lẽ rơi.

Ngàn vạn kiếp rồi cuối cùng anh cũng tìm được em.


Anh Nhớ Em.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro