Cho tôi và em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế Mẫn's POV

Chúng tôi chia tay rồi, nhẹ nhàng và dứt khoát

Tôi không nghĩ bởi vì mình hết yêu em, cũng không phải vì em chán ngán tôi

Chỉ đơn giản là tôi không còn cảm giác bình yên khi bên em nữa

Mỗi sáng thức dậy, tôi chẳng còn muốn ôm chầm lấy em

Những khi muộn phiền, tôi chẳng muốn cùng em chia sẻ

Lúc tôi mệt mỏi, tôi chẳng muốn được em vỗ về

Và nếu có ốm đau, tôi chẳng muốn ỷ lại vào em

Đã từng xem đối phương như là nhà, nhưng giờ đây nhà không còn là tổ ấm, mà chỉ đơn giản là chốn dừng chân, chốn dừng chân của hai con người tình cờ chạm mặt

Tôi từng tự trách mình không biết giữ gìn, cũng từng trách tình yêu em không đủ lớn

Tôi cứ mãi mắc kẹt trong cái vòng lẫn quẫn của bản thân, giữa cảm giác tội lỗi và muốn đỗ lỗi

Nhưng cuối cùng tôi nhận ra, chẳng phải ta hết yêu nhau, chỉ là không còn yêu nhau như ngày đầu

Em của tôi vẫn chăm chỉ như thế, luôn cố gắng làm tốt nhất những công việc của em

Tôi bây giờ vẫn miệt mài như thế, luôn hoàn thiện những thiếu sót của riêng mình

Em của tôi vẫn thế, chỉ là không còn ân cần như trước

Tôi bây giờ vẫn thế, chỉ là không còn nhiệt tình như xưa

Tôi nhớ những ngày xưa cũ, lại mong chờ vào tương lai, nhưng phải sống cho hiện tại. Cảm giác bất lực nhưng đây là cái giá cho sự trưởng thành, bớt đi chút nồng nhiệt thời non trẻ lại điểm xuyến thêm chút lạnh nhạt trãi đời

Để sự trưởng thành bóp chết tình yêu, một cái giá quá đắt

Tôi rời đi, không phải muốn tìm cho mình một tình yêu mới, chỉ đơn thuần là muốn rời đi, vậy thôi...

Gửi cho em một lời từ biệt, tôi cất bước, bắt đầu cuộc hành trình của mình

Chí Quốc's POV

Không biết là tự khi nào, tôi đã đánh mất sự cuồng say, không còn đùa vui là nô lệ ái tình, mà biến thành nô lệ đồng tiền

Đồng tiền vừa giống như một tín ngưỡng vừa giống như một cái bẫy, một siêu tín ngưỡng khiến bất kì ai cũng phải tôn thờ như một con chiên sùng đạo, một cái bẫy săn khiến ai chạy theo nó sẽ bị cám dỗ và sa lầy như một con mồi yếu ớt. Nó tôn vinh những giá trị vật chất trong xã hội nhưng đồng thời cũng làm lu mờ đi giá trị tình cảm trong mỗi con người

Cả hai chúng tôi đều là nạn nhân, chạy theo đồng tiền, lo toan để mưu sinh. Để rồi khi quay đầu lại, nhận ra rằng tình mình còn lại gì ngoài những kỷ niệm thời mặn nồng vàng son

Tôi cố gắng chạy theo công việc, chạy theo đồng tiền, chạy theo tư bản, chạy theo xã hội. Tôi muốn cho anh một cuộc sống tốt đẹp nhất, đầy đủ nhất, sung túc nhất

Nhưng lại quên mất vung đấp tình mình cùng anh. Chuyện tình khô khan thiếu đi những lời yêu mà chỉ còn lại những "món quà" lạnh lẽo, vô tri. Tôi tập trung quá nhiều vào vật chất bên ngoài, để rồi quên mất thứ tình cảm thuần khiết bên trong

Và rồi, vào một ngày nắng đẹp, chúng tôi chia tay

Hoà bình, không ồn ào

Tôi biết anh còn yêu và tôi cũng thế nhưng tôi không níu kéo

Ban đầu, tôi vẫn có hơi bất ngờ khi lại đi đến kết quả này

Nhưng rồi, khi suy nghĩ lại, tôi lại chợt hiểu

Tôi tự hỏi, đã bao lâu rồi tôi không còn ôm anh

Từ bao giờ tôi không còn hôn lên đôi môi anh

Từ lúc nào tôi không còn hỏi han quan tâm anh như trước

Và lần cuối cùng đôi môi xinh của anh nở nụ cười từng khiến tôi loạn nhịp là khi nào

Tôi tuy vẫn yêu anh, nhưng lại không còn cho anh cảm giác an toàn, cũng sẽ chỉ là những lời nói suông nguỵ biện nếu cố chấp muốn anh ở lại bên tôi mà vẫn khiến anh thấy lạc lõng, cô đơn

Nên tôi không níu kéo, tôi muốn anh đi tìm bầu trời xanh của riêng mình, tôi biết mình không đủ tốt, tôi sẽ buông tay, thả anh về với sự tự do mà anh nên có

Anh rời đi, tôi đau lòng biết bao

Nhưng tôi như tìm lại được chút lửa tình nồng cháy thuở xuân thì

Tôi bình tâm lại, bắt đầu lại với những suy nghĩ khác

Lời cuối anh gửi tôi tựa như cái phao cứu sinh, vớt vát tôi ra khỏi đại dương sâu thẳm

Tôi sẽ tìm lại anh sớm thôi, vì tôi biết tận sâu trái tim này, tôi cần anh thế nào. Đến khi tôi sẵn sàng, tôi sẽ lại tìm và yêu anh lần nữa, cũng như anh sẽ gặp và chấp nhận tôi

"Gửi Quốc của anh,

Có lẽ cuộc sống xô bồ này đã chia cắt tình ta,

Tôi vẫn yêu em, và tôi biết em cũng thế, vẫn dành trọn tình yêu của mình cho tôi,

Nhưng tôi chắc là em cũng hiểu, ta cần khoảng cách và thời gian để tĩnh tâm và để nhìn lại

Tôi rời đi là để cho cả tôi và em một cơ hội, cơ hội để ta thấu hiểu đối phương, đồng cảm suy nghĩ của nhau, em nhé

Tôi yêu em nhiều, em cảm nhận được đúng không em

Vì những điều tốt đẹp em dành cho tôi, tôi đều cảm nhận được hết cả

Nên là, em ơi...

Nếu em còn yêu tôi,

Thì một ngày nào đó

Có thể nào khiến tình yêu này lại một lần nữa đâm chồi

Và lại một lần nữa trao tặng nó cho tôi

Dưới ánh chiều tà, bãi biển xanh và bãi cát vàng, lẫn vào tiếng sóng xa bờ

Tôi sẽ lại lần nữa nắm lấy tay em, thật chặt

Dõi theo bước chân em, thật đều, cùng đi qua xuân hạ thu đông

Nhìn môi em nỡ nụ cười, thật tươi, tôi nhẹ hôn lên

Thì thầm vào tai em, thật khẽ, lời yêu tôi dành cho em...

Ôm trọn cả tình yêu của tôi vào lòng, không buông

Một tình yêu nhiệt thành nồng đượm...

Chỉ dành riêng... cho tôi và em

Mẫn của em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro