" Em không đần, chỉ ngốc thôi..."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KHUYẾN KHÍCH vừa đọc vừa nghe Kiếp sau - Đào Bá Lộc =)))))))))


Ngô Thế Huân - kể chuyện

Tôi ghét nhất là con gái hay con trai giả bộ ngây thơ ngốc nghếch trước mặt tôi. Bọn họ càng tỏ ra ngây thơ khờ khạo tôi càng thấy buồn nôn.


Nhưng ngoại trừ Tiểu Lộc.

Bởi vì không cần giả vờ, cậu bé ngốc thật.

Lần đầu nhìn thấy Tiểu Lộc là trong tiệc sinh nhật của đồng nghiệp Xán Liệt. Là gã trai độc thân 25 tuổi, cũng như mọi gã trai khác, tôi rất mẫn cảm với phái đẹp.

Cho nên khi cậu bé miệng ngậm ống mút Coca mỉm cười với tôi, nụ cười ngọt lịm, tôi lập tức đỏ mặt.

Cậu bé quả là một trang tuyệt sắc, khuôn mặt nhỏ, mắt to, cái nhìn thơ ngây, trong sáng. Tóc đen nhánh, để mái trước trán, sơ mi màu trắng, nhẹ nhàng như cánh bướm. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ ấn tượng mà cậu bé gây ra cho tôi. Nói thế nào nhỉ, lúc đó đang là mùa hè, cảm giác như có một dòng nước chanh đá mát lạnh, dịu ngọt chảy vào cổ họng tôi và từ từ chảy xuống tận đáy lòng tôi, giống như gã thiếu niên ngốc nghềch lần đầu run động, tôi lập tức né tránh cái nhìn đó, giả bộ không biết, cố tình làm vài cử chỉ ngang tàng. Sau khi tự cho là đã khiến giai nhân xiêu lòng, quay mặt lại, giai nhân đã biến mất từ lúc nào.

Thất vọng tột cùng, hỏi dò Xán Liệt về thiếu niên bí hiểm đó, nghe xong, lời trần tình của tôi, hắn kinh ngạc, lẩm bẩm: "Em trai tớ hình như hôm nay cũng mặc sơ mi màu trắng."

Tôi sướng như bắt được của, phải mè nheo mãi hắn mới chịu gọi em trai ra.

Đúng là em ấy, giai nhân có nụ cười tươi thắm như hoa mùa hè.

Nhưng tôi lại trố mắt kinh ngạc, mở miệng mà không thể cất tiếng. Các vị đã bao giờ nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp mà phía dưới cánh mũi hơi hếch lên một cách đáng yêu là cả một dải nước mũi thò lò, như dòng thác nhỏ chưa?

Xán Liệt thở dài, lắc đầu lau mũi cho cậu em trai, đưa cho cậu bé quả cầu bằng thủy tinh, dỗ dành không được chạy linh tinh.

Về sau mới biết em trai Xán Liệt là Lộc Hàm bị bệnh đao. Mười chín tuổi nhưng trí tuệ chỉ như trẻ lên sáu, lên bảy.

Kinh ngạc nhìn theo người đẹp bị chứng đần độn, tôi cảm thấy xót xa vô cùng.

Ra khỏi nhà Xán Liệt, phát hiện mỹ thiếu niên ngồi xổm, nấp sau khóm hoa, mắt đăm đăm nhìn bọn trẻ con nô đùa phía trước. Khuôn mặt ngây ngô của cậu bé như cười nhạo điệu bộ làm duyên một cách trịnh trọng của tôi.

Cậu bé lại cười với tôi, vẫn trong veo, mát ngọt như ly nước chanh. Do đứng rất gần, tôi nghe rõ tiếng cười khanh khách, ngốc nghếch của cậu bé. Không kìm được, tôi buột miệng, "Quả nhiên cậu đần thật".

Tôi tưởng những người đần độn không biết mình đần. Ai ngờ Tiểu Lộc lập tức thôi cười, trợn mắt, nói rành rọt, "Em không đần, chỉ ngốc thôi". Khi nói câu đó, cái đôi mắt nâu nhạt ánh lên khuôn mặt thơ ngây của Tiểu Lộc, trong sáng đến nỗi không ai có ý nghĩ gì khác.

Tôi nhìn cậu bé, cảm thấy áy náy, tôi nói xin lỗi, cậu nói không sao.

Không nhịn được, tôi bật cười, thấy tôi cười Tiểu Lộc cũng ngây ngô cười theo.

"Em cười gì, Tiểu Lộc?" Tôi véo mũi cậu bé.

"Bọn chúng nó không nói chuyện với em." Tiểu Lộc chỉ đám trẻ con đang chơi nhảy dây phía trước. "Anh lại nói với em, em thích anh". Được người đẹp bất ngờ bày tỏ thẳng thắn như vậy, tôi hơi mất bình tĩnh.

"Em có thích chơi nhảy dây không?" Thấy ánh mắt khao khát muốn có người cùng chơi của Tiểu Lộc, tôi đột nhiên hỏi.

Tiểu Lộc ngập ngừng gật đầu.

Vậy là để cho cậu bé vui, tôi bắt bọn trẻ đưa cho tôi cái dây và trao cho Tiểu Lộc. Khi tôi đưa cái dây, bắt gặp ánh mắt hàm ơn một cách sùng bái của cậu bé, tôi suýt tưởng mình là vị anh hùng.

"Em rất thích anh!" Tiểu Lộc nhắc lại lần nữa, nhón chân, ôm cổ tôi, hôn.

Tôi sờ bộ râu không cạo, không biết giải thích thế nào với cậu bé: lần sau không được tùy tiện hôn bọn đàn ông, bởi vì em không chỉ là cậu trai mà còn là một cậu trai đẹp.

2. Không lâu sau, Xán Liệt đưa em trai đến nhà tôi chơi, bởi vì Tiểu Lộc đòi tìm tôi. Xán Liệt nói, không tìm thấy cậu, nó cứ ngồi đợi mãi bên khóm hoa.

Có một thiếu niên ngồi đợi tôi, tôi mỉm cười với Tiểu Lộc, thấy cậu bé vẫn xinh đẹp như lần trước. Bỗng dưng quên mất bệnh tật của cậu bé, tim tôi suýt loạn nhịp.

Tôi hỏi Tiểu Lộc tại sao tìm anh, cậu bé cười, cái cười ngốc nghếch.

Tôi bảo Tiểu Lộc gọi tôi là anh Huân, cậu bé ngoan ngoãn gọi rất ngọt ngào. Để động viên cậu bé, tôi đưa cho em một con ốc biển mang từ quê lên, bảo với em trong cái vỏ ốc này có tiếng biển.

Tiểu Lộc thận trọng áp lên tai lắng nghe, ngạc nhiên, sung sướng kêu lên, "Đúng rồi, đúng là biển đang cười!" Sau đó hớn hở chạy khắp phòng, thoăn thoắt như một con chuột.

Tôi nhìn theo Tiểu Lộc, thầm nghĩ thế giới của em mãi mãi là trời xanh mây trắng.

Sau đó, mỗi khi bị em trai quấy rầy là Xán Liệt đẩy cậu bé đến nhà tôi, lâu dần, đi làm về không nghe tiếng gọi ngọt ngào anh Huân, anh Huân của em là tôi thấy nhớ.

Tiểu Lộc rất khéo tay, rửa hoa quả rất sạch, lúc mệt bảo cậu bé bóp vai, cậu bé cứ bóp mãi, nếu không bảo thôi thì nhất định không chịu ngừng.

Tiểu Lộc rất dễ thỏa mãn, đi chơi phố chẳng đòi hỏi gì, chỉ một ly trà sữa là cười tít mắt. Đói chỉ cần vài cái quẩy là hớn hở cắn giòn công cốc.

Tiểu Lộc thích níu chân tôi hỏi: "Anh Huân có thích Tiểu Lộc không?" Tôi thật thà trả lời, em ngốc quá, anh thích những cậu trai thông minh cơ.

Cậu bé không buồn, chỉ nhìn tôi nghi hoặc, hỏi, em đã thông minh chưa, bây giờ thì sao, em đã thông minh chưa.

Tiểu Lộc vẫn là một đứa trẻ, trẻ con bao giờ cũng lương thiện.

Hôm đó đi làm về gặp trời mưa, vừa bước vào nhà, thấy Tiểu Lộc đang đứng trên bậu cửa sổ nhìn ra ngoài.

"Gió cứ thổi mãi là muốn giúp mưa tìm thấy mẹ." Tiểu Lộc nói với vẻ nghiêm trang.

Bỗng chốc, sự mệt mỏi của cả một ngày vất vả, nỗi bực dọc vì trời mưa gió lập tức tiêu tan bởi câu nói ngây thơ của cậu bé. Khi tôi loay hoay trong thế giới của tiền bạc, cái làm xúc động tận nơi sâu kín của tâm hồn lại chính là nụ cười trong sáng, những câu nói ngây ngô không đầu không cuối của Tiểu Lộc.

Cũng có những lúc tôi xao lòng thực sự bởi những câu nói của Tiểu Lộc, đại loại như: anh Huân, buổi tối em có thể ngủ chung với anh không? Anh Huân, chúng ta cưới nhau được không? Đương nhiên cậu bé không hiểu cưới nhau là gì, sở dĩ em biết đến chữ đó là bởi vì có lần tôi bảo, "Em không thể ngủ chung với anh được, chúng mình chưa cưới. Cưới rồi mới có thể ở chung bên nhau mãi mãi."

Tôi gọi cậu bé một cách âu yếm, Lộc Lộc; em gọi tôi một cách ngọt ngào, anh Huân. Tôi thích nghe em nũng nịu, bằng đôi mắt thơ ngây, truyền đến tôi một cách chân thực nhất sự sùng bái của em với tôi.

Trong những lúc tôi chán chường, Tiểu Lộc đóng rất nhiều vai trò, ở bên cạnh tôi, giúp tôi thư giãn. Điều đáng nói nhất là Tiểu Lộc không giống như các chàng trai bình thường hay làm điệu bắt tôi thề thốt chỉ yêu một mình em.

Tiểu Lộc rất hay cười, có em cười là trời xanh đến đáng yêu.

Điều phiền phức duy nhất là thỉnh thoảng hết giờ làm việc về nhà, bị một bà hàng xóm kéo lại thì thầm, "Bạn trai cậu chơi với cháu tôi, làm cháu tôi phát khóc."

Xán Liệt thường nói, cậu và cậu em tớ cứ như đôi tình nhân.

Tôi rất ghét lối đùa đó, cảm thấy như là sự sỉ nhục đối với tôi.

Cậu ta có đẹp đến mấy cũng là người bệnh, người đần.

Người đần không có tư duy, người đần không biết yêu.




Lúc này Tiểu lộc đang ngồi trên ghế dài ngoài đường, tay bưng cốc trà sữa nóng hổi, khuôn mặt non nớt bọc kín trong lớp áo, mũ nhung trắng như tuyết, giống như đóa hoa tuyết trinh trắng e ấp. Ai cũng sẽ tưởng Tiểu Lộc là bạn gái tôi, những ánh mắt ngưỡng mộ hướng vào tôi. Nhưng chỉ cần cậu bé cất tiếng, họ sẽ lập tức thay đổi ý nghĩ.

"Anh Huân nhìn này, em là con rồng lửa, em biết phun lửa!" Tiểu Lộc dẩu môi nói, đầu lắc lư một cách ngây ngô. Tôi âu yếm véo mũi em, "Đúng là đần thật". Sau đó lại tự nhủ một cách đáng tiếc, "Nếu em không đần có phải tốt biết mấy!"

Sau đó Tiểu Lộc đứng lên, lặp lại từng chữ một cách kiên nhẫn: "Em không đần, em chỉ ngốc thôi."

Tôi không hiểu đần và ngốc có gì khác nhau, vì sao cậu bé lần nào cũng sửa lại câu nói của tôi, nghiêm túc như một cô giáo sửa lỗi cho học sinh.

Tôi hỏi Tiểu Lộc hai cái đó có gì khác.

"Đần là rất rất ngốc, ngốc thì chỉ ngốc một chút xíu thôi." Tiểu Lộc lại nói một cách thận trọng. Khi nói như vậy, cậu bé có vẻ rất muốn giải thích, lông mày cau lại, mắt trợn lên, trà sữa từ miệng rớt xuống, tỏa ra không khí, đôi môi vừa uống trà nóng đỏ thắm, ướt át, đôi mắt trong veo êm đềm như mặt nước mùa thu... Lúc đó tôi xúc động mãnh liệt, muốn áp môi lên môi em ấy. Không nghĩ ngợi, tôi hôn lên môi Tiểu Lộc.

Tôi ôm vai Tiểu Lộc, nhẹ nhàng hôn. Đôi môi mềm mại trinh nguyên, tinh khiết như mối tình đầu trong truyền thuyết, hương trà sữa vương vấn quanh miệng chúng tôi.

Nỗi xúc động không thể kiểm soát khiến tôi hoảng sợ.

Lát sau, trái tim tôi vẫn đập thình thịch.

"Anh Huân, có phải anh thích Tiểu Lộc không, anh hôn Tiểu Lộc đúng không?" Cậu bé nhìn tôi nghi hoặc.

Tôi không nói.

Có lẽ em nhận ra, trong suy nghĩ của tôi, em không thể nào trở nên thông minh được, vậy là chuyển hướng, hỏi tôi: "Anh Huân, con trai chỉ ngốc một chút, anh có thích không?"

Tôi ngớ người, không biết trả lời sao.

Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ thích Tiểu Lộc, ngốc nghếch không biết yêu, một cái kẹo cũng có thể dỗ đi chơi.

3. Khi mới đến Tam Á, không nghe thấy tiếng cười không cần phiên dịch của Tiểu Lộc, tôi cứ thấy trong lòng trống vắng.

Mẹ thấy tôi buồn, hỏi có người yêu phải không.

Tôi lập tức nghĩ đến Tiểu Lộc, nhưng lại lắc đầu theo bản năng. Sau đó bà mẹ tốt bụng của tôi lẳng lặng thu xếp cho tôi làm quen với một cô gái nhà lành.

Đó là một cô gái xinh đẹp, hai mươi hai tuổi, nhanh nhẹn, trình độ cao đẳng, là nhân viên thu ngân trong một ngân hàng.

Nếu gặp mặt lần nữa, coi như thành công.

Lần gặp thứ hai, cô ấy dịu dàng bảo tôi, sau này chồng ở đâu cô sẽ theo đến đó. Tôi có thiện cảm với cô bởi câu nói đó. Mẹ rất thích cô ấy, bà thầm thì, tìm vợ phải tìm người như thế.

Thực ra trong tâm trí tôi luôn hiện lên hình bóng Tiểu Lộc, cảm giác này khiến tôi bất an. Vậy là tôi cũng muốn nhanh chóng có bạn gái, để trong lòng được yên ổn.

Sau hai tuần ở lại Tam Á, tôi phải trở về Trùng Khánh tiếp tục làm việc, tôi buột miệng nói với cô bạn mới, em về Trùng Khánh với anh đi, không ngờ cô thẹn thùng gật đầu. Tối hôm đó, trên bãi biển Tam Á, tôi đã hôn cô ấy, nhưng trong lòng lại nghĩ đến Tiểu Lộc.

4. Đôi môi Tiểu Lộc mềm ngọt thoảng hương trà sữa.

Lần này trở về mang theo một cô gái, tôi sợ đối diện với Tiểu Lộc, cậu bé có thể xuất hiện trước cửa nhà tôi bất cứ lúc nào, thấy tôi đi với cô gái này, cậu bé sẽ phản ứng ra sao? Còn tôi giống như đi với người yêu gặp lại người tình cũ, tôi sẽ vô cùng khó xử.

Khi thím hàng xóm thấy tôi dắt theo một cô gái, thím nhìn tôi với ánh mắt như là tôi có vợ bé.

Xán Liệt tỏ ra thông cảm với tôi, chỉ nói cậu em tớ ngày nào cũng ngóng đợi cậu, sau đó không làm khó tôi nữa, cũng không mang Tiểu Lộc đến nhà tôi nữa.

Chung sống với bạn gái, cảm thấy cuộc sống rất bình ổn, tôi cảm nhận một cách sâu sắc ngôi nhà của tôi trở nên ấm áp do có sự xuất hiện của người phụ nữ... bữa ăn vì thế mà ngon hơn, căn phòng sạch sẽ hơn. Thỉnh thoảng bạn gái cũng cười giễu tôi, bảo, người yêu cũ của anh là một cô ngố phải không.

Cô ấy không thích bị véo mũi, không thích bóp vai cho tôi, có lúc tôi buột miệng gọi cô ấy là Tiểu Lộc, cô có vẻ tức giận. Một tháng trời không gặp Tiểu Lộc, nghĩ đến cậu bé, tôi lại thấy lo.

Chính vào lúc tôi tưởng cuộc sống đã dần ổn định, một cú điện thoại của Xán Liệt đánh thức tôi vào lúc sáng sớm, "Tiểu Lộc có đến nhà cậu không?"

Cô bạn nằm bên, mắt lim dim uể oải nhìn tôi, theo dõi cử động của tôi.

Khi nhìn thấy khuôn mặt diễm lệ của Tiểu Lộc xuất hiện, nỗi nhớ nhung suốt một tháng qua bỗng như tan biến. Thực ra tôi muốn chạy đến véo mũi, ôm lấy cậu bé.

Nhưng tôi đã không làm vậy, tôi sa sầm mặt, đứng chặn lấy cửa, giả bộ tức giận hét lên: "Em đến làm gì?"

"Anh Huân... "Tiểu Lộc sợ hãi, tôi vừa dứt lời, nước từ mắt em ứa ra, em rụt rè gọi tôi. Nhưng tôi biết nếu không làm vậy, nhất định Tiểu Lộc sẽ bám riết lấy tôi.

"Mau về đi! Xem này, lại còn không chịu mặc áo khoác!" Tôi mềm lòng, giọng nói đã dịu, quay đầu nhìn thấy bạn gái, mình choàng áo khoác đứng ở của phòng, ra ý chờ đợi tôi giải thích.

"Anh Huân, em đến tìm anh... "Giọng Tiểu Lộc yếu ớt, nhẹ như tiếng muỗi kêu. Cái dáng người co ro, tủi thân của Tiểu Lộc như dao cứa vào lòng tôi.

Tôi trấn tĩnh lại, nghiêm mặt, quát to: "Em cút ngay, anh ghét em, lần sau không được đến tìm anh!"

Sau đó đóng sập cửa; trước khi cánh cửa sập lại, tôi còn kịp nhìn thấy hai giọt nước mắt to tròn như hai hạt đậu lăn trên má Tiểu Lộc.

Tha thứ cho anh, Tiểu Lộc.

Cô bạn gái nhìn tôi nghi hoặc, ánh mắt xa lạ, quay vào phòng không nói không rằng.

Hôm đó chúng tôi không ra ngoài, mỗi khi ghé mắt qua khe cửa, tôi vẫn thấy thân hình gầy gò của Tiểu Lộc ngồi nép vào bậc cửa.

Điều tôi lo nhất là cậu bé không mặc áo khoác.

Đến gần tối, hình bóng cô đơn của Tiểu Lộc mới mất hẳn.

Suốt ngày cùng bạn gái xem ti vi, gần tối mới mở cửa đi mua ít đồ ăn. Trước khi bước ra ngoài tôi còn hỏi, bà xã, em thích ăn mặn hay ăn cay, sau đó chỉ cảm thấy toàn thân như đông cứng.

Rất nhiều năm sau, nhớ lại hình ảnh Tiểu Lộc người co rúm, chúi vào góc tường rét run cầm cập, lòng tôi lại trĩu nặng, đau như bị dao đâm.

Tiểu Lộc mặc áo len màu vàng chanh, tóc rối tung, đầu ngả lên bậc cửa, ngủ, người vẫn run từng đợt.

Tôi gạt nước mắt, cúi xuống ôm lấy cậu bé. Thấy mặt Tiểu Lộc loang lổ những vệt nước mắt.

"Anh Huân..." Bị đánh thức, Tiểu Lộc nặng nhọc mở mắt, ánh mắt vẫn như ngây dại.

Tôi bế Tiểu Lộc đặt lên ghế sofa, bảo bạn gái đun nước nóng tắm cho cậu bé.

Cô ấy nhìn Tiểu Lộc làu bàu câu gì đó rồi đi vào trong.

"Anh Huân, anh ghét Tiểu Lộc phải không? Tiểu Lộc ngốc, không ai thích Tiểu Lộc." Mắt đẫm nước, Tiểu Lộc nhìn tôi nói, giọng yếu ớt.

"Ai nói thế." Tôi dỗ dành, giọng khản đặc đến nỗi chính tôi cũng phải giật mình. Tôi ôm Tiểu Lộc vào lòng, ôm rất chặt, nhẹ nhàng vuốt mớ tóc rối bù, thấy toàn thân cậu bé lạnh toát, lòng đau nhói. "Vậy anh có thích Tiểu Lộc không?" Cậu bé lại hỏi.

"Thích."

"Nhưng Tiểu Lộc rất ngốc."

"Chỉ ngốc một chút thôi. Không sao!" Lúc đó tôi có cảm giác trong ngực có vật nặng đè lên, Tiểu Lộc vẫn thẳng thắn nói cậu bé thích tôi, còn tôi thì né tránh.

Tôi ôm chặt Tiểu Lộc, quên hẳn cô bạn gái.

"Anh Huân, anh có cưới Tiểu Lộc không? Cưới rồi sẽ mãi mãi không xa nhau."

Lòng se lại, tôi xúc động, suýt bật ra lời ưng thuận.

Đúng lúc đó, từ phía sau vang lên tiếng quát tháo lanh lảnh, "Cậu là đồ đần độn không biết xấu hổ, cậu dựa vào đâu mà nói như vậy?" Cô bạn gái tôi xông ra, hét lên, tôi chưa kịp có phản ứng gì thì trên khuôn mặt non nớt tái xanh của Tiểu Lộc đã hằn dấu năm ngón tay.

"Cô... "Tôi kinh ngạc không biết làm gì, Tiểu Lộc run lẩy bẩy ngã chúi xuống ghế sofa.

Tiểu Lộc nhìn cô bạn tôi, tôi tưởng cậu bé sẽ khóc toáng lên, không ngờ Tiểu Lộc đứng lên một cách kiên cường, chậm rãi nói với cô bạn tôi. "Tôi không phải là đần độn, tôi chỉ ngốc thôi."

Nước mắt cậu bé lại trào ra, lòng tôi đắng chát.

"Đúng, tôi thấy cậu không đần độn tí nào, đần độn thì đã không biết dụ dỗ đàn ông."

"Đủ rồi, cô cút đi... "Tôi sẵng giọng, tiếp đó là một tiếng "bốp" rõ kêu, lần này là trên mặt cô bạn gái.

"Anh... Anh đánh tôi! Anh bảo tôi cút?" Cô ta gào lên. "Chỉ vì cái thằng đần độn này! Tôi đã vì anh mà bỏ công bỏ việc, bỏ gia đình đến đây, bây giờ anh bảo tôi cút chỉ vì cái con đần độn này?" Cô ta vừa hét vừa chỉ mặt Tiểu Lộc. Khi sức chịu đựng của tôi đã ở giới hạn cuối cùng, cô ta tung ra một "quả bom nguyên tử": "Được, tôi đi, tôi sẽ mang theo đứa con của anh, tôi sẽ cùng với nó nhảy từ trên lầu xuống, mất luôn 2 mạng, xem anh còn sung sướng được không!"

Quả bom nguyên tử nổ tung. "Cô nói gì?"

5. Tôi và bạn gái chuyển nhà, ngay lập tức và không một dấu vết.

Xán Liệt hết lần này đến lần khác gọi điện nói, em trai sắp phát điên, tôi không biết làm thế nào, đành chuyển công việc, thay số điện thoại.

Tiểu Lộc chỉ là một người bị đao, không có tư duy, không biết yêu, lâu dần chắc sẽ quên tôi.

Sau đó không còn thấy Tiểu Lộc nữa, có lần vô tình nghe người quen nói, Tiểu Lộc bị tâm thần, đã bị đưa vào bệnh viện, sau đó nghe nói cậu bé trốn viện ra ngoài, gần như mất trí.

Lòng áy náy không yên.

Ba năm trôi qua, con gái tôi đã gần hai tuổi, một lần đưa nó đi chơi, vô tình đi đến chốn cũ, tôi đi vào khu đó với linh cảm sợ hãi.

Từ xa đã nhìn thấy một thân hình con trai, gầy như que củi, ngồi bên khóm hoa, ngửa mặt nhìn trời, tay cầm con ốc biển, miệng lẩm bẩm tự nói một mình.

Trong đôi mắt trống rỗng tĩnh lặng ẩn chứa vẻ đợi chờ bướng bỉnh, giống như ngày xưa cậu bé một mực bướng bỉnh thanh minh mình chỉ hơi ngốc.

Tôi bắt đầu run, nặng nhọc đến bên cậu bé, "Tiểu Lộc!". Tôi gọi.

Cậu bé chậm chạp quay đầu lại, không thể nhận ra khuôn mặt có còn đẹp hay không, giống như lần đầu nhìn thấy tôi, cậu bé lại cười, nụ cười tinh khiết như ly nước chanh.

"Chỉ hơi ngốc thôi, có thích không, chỉ hơi ngốc thôi... "Cậu bé lẩm bẩm, quay mặt đi, lại ngửa lên nhìn trời.

Ở đó mãi mãi là trời xanh, mây trắng, con ốc biển trong tay phát ra tiếng cười của biển.

-Hoàn-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro