[Oneshot] Cô độc - Dưa-chan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author : Dưa-chan

Rating : T

Genre : SA, angst, BE.

Warning : Xin đừng đem đi nơi khác nếu chưa xin phép hay có sự cho phép của tớ. Xin hãy tôn trọng tớ. Cảm ơn nhiều!

====================== Cô độc ====================

“ Anh ơi, anh ơi!!” – giọng thánh thót của một đứa trẻ vang lên, làm không gian tĩnh lặng trước kia trở nên náo nhiệt hẳn.

“ Em! Sao lại chạy ra đây thế này!?” – người con trai lớn hơn kia mỉm cười, vội vã chạy đến, xoa xoa đầu đứa bé nhỏ nhắn kia.

“ Anh ơi, sau này em phải lấy vợ thiệt hả?” – đứa bé nghiêng đầu, ngu ngơ hỏi.

“ Hm.. thì em phải lấy vợ chứ, em là con trai mà..” – anh hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng đáp lại câu hỏi của nó, thuận tay kéo nó ôm vào lòng.

Nó dụi dụi mái tóc thơm ngát của nó vào lòng anh, đôi tay bé bỏng bám víu lên chiếc áo sơ mi của anh, đôi môi hồng nhạt mọng nước khẽ chu chu ra, hờn dỗi nói :

“ Em muốn ở bên anh hai cơ!! Em không muốn lấy vợ âu!!”

Anh bật cười khanh khách, gõ nhẹ vào đầu nó khiến nó phải ôm đầu kêu đau :

“ Em ngốc quá! Em lấy vợ rồi vẫn có thể ở bên anh hai mà.. Nhưng sau này lúc em lấy vợ rồi, chắc em chỉ biết lo cho vợ con mà quên anh hai luôn đấy.”

“ Ư ư!! Không có âu!! Em yêu anh hai nhất, vợ vợ gì.. em còn không biết vợ là ai cơ!” – nó lắc đầu, mắt rưng rưng nước.

Dù nó còn nhỏ, nhưng nghe anh nói như thế, nó buồn lắm.. nó không muốn rời xa anh đâu, nó muốn ở bên anh.. Vì ở bên anh nó cảm thấy rất ấm áp, rất vui vẻ, luôn có một người bảo vệ nó, chăm sóc nó. Đối với nó, anh như là tất cả vậy.. Còn cái cô vợ vợ gì đấy, nó còn chẳng biết mặt mũi ra sao, chẳng biết có tốt không, làm sao nó yêu thương được.

“ Rồi rồi, ở bên anh hai, được chưa? Em thật là..” – anh gật gật đầu, liền an ủi nó. Thật là.. anh bó tay với đứa em vừa đáng yêu vừa bướng bỉnh này thôi.

“ Anh hai hứa nhé!!” – nó đưa ngón út của nó lên, nhìn anh đầy trông mong.

“ Anh hứa!” – anh mỉm cười, khoác lấy ngón út của nó.

.

.

.

Tiếng cửa mở vang lên cùng với tiếng nói quen thuộc trầm ấm kia :

“ Anh về rồi đây!”

Nó hớn hở từ trong bếp chạy ra, định bụng sẽ giới thiệu với anh một món ăn mới do nó vừa học được.

Nhưng mà.. khi nó vừa chạy đến ra ngoài, nó sững sờ.

Đôi mắt nó mở to, cảm thấy tim mình như vỡ ra, một thứ gì đó đang ập đến khiến nó sợ hãi, sợ hãi rất nhiều.

Bên cạnh anh, là một cô gái với mái tóc nâu sẫm hơi xoăn lại, bờ môi hồng, cặp mắt to tròn long lanh, gương mặt thanh tú tuyệt đẹp.

Đây là ai!?! Đây là ai!!?

Nó hét lên trong đầu mình, trái tim nó như bị ai bóp nát vậy, cảm giác ngạt thở rất khó chịu, rất muốn gào thật to, muốn đuổi cô ta ra khỏi đây để giữ lấy anh, nhưng lại không thể, nó biết nếu nó làm thế, anh sẽ nghĩ xấu về nó, nên nó cố gắng đè xuống sự chán ghét của mình đối với cô ta mà nặn ra một nụ cười méo mó :

“ Ai thế anh?”

“ À. Đây là thư ký của anh..” – anh cười tươi, đáp lại nó.

Nó thở phào nhẹ nhõm, như vừa trút được một gánh nặng vậy. Nhưng điều đó chỉ có dài được không quá hai giây.

“ và.. anh muốn giới thiệu với em, cô ấy là bạn gái anh.”

Sao cơ!?

Nó nghe thấy tiếng sét đánh ngang tai, toàn bộ những gì đang tồn tại trên thế giới này gần như sụp đổ vậy, tất cả mọi thứ..

Nó cảm thấy rất khó thở, tim nó rất đau, đau vô cùng, không còn từ ngữ nó có thể diễn tả cái đau của nó.. Thật chua xót, rát buốt và.. lạnh lẽo..

Nó nhìn cô ta bằng đôi mắt chán ghét khinh bỉ, và cô gái ấy, hoàn toàn không nhận ra điều đó, chỉ biết nở nụ cười thánh thiện, đưa tay chào nó.

Nó bỗng nhìn thấy một đôi cánh thiên sứ hiện ra sau lưng cô ta.

Nỗi ganh ghét càng lớn dần lên, nhưng nó.. lại cảm thấy bản thân rất nực cười..

Nó – giống một con hồ ly tinh thường xuất hiện trong phim ảnh nhỉ?

Khi mà ganh ghét với một thiên thần? Một người mà anh đang yêu quý? Một người phụ nữ có thể mang cho anh hạnh phúc, mang cho anh một tổ ấm có tiếng cười đùa của trẻ nhỏ.

Nó là ai? Chẳng qua là một người con trai, một đứa em nhỏ của anh mà thôi.. Không thể mang cho anh những đứa con mũm mĩm, không thể mang cho anh một gia đình đông đúc ấm cúng..

À, có một thứ nó có thể mang đến.. Đó chính là những khoái cảm xác thịt, khi cọ sát vào nhau, khi anh thúc đẩy từng nhịp thở của mình vào nó. Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ của riêng nó thôi, vì anh – luôn luôn – chỉ xem nó là một đứa em, không hơn không kém.

Haha.. Sao nó đau thế? Chưa bao giờ đau như vậy..

Anh hầu như không nhận ra trong đôi mắt ấy, đã nhiễm phải bụi trần gian – những hạt bụi của ác quỷ rũ xuống tâm hồn con người ta khi ta – vì tình yêu mà sa đọa.

Vị cay đắng khi bị chối từ, sự ghen tị khi thấy người mình yêu yêu người khác.. Cái cảm giác ấy, như một thứ gì đó, rất tàn nhẫn, rất băng giá.. không thể diễn tả, cũng không thể hình dung.. nó rất trừu tượng.. Chỉ có những người đang trải qua như nó, mới có thể hiểu được hết. À, có thể hiểu đơn giản thế này, bạn đang được khen thưởng bằng lời mật ngọt vỗ mông ngựa, bỗng nhiên nhận được một lời phê bình thẳng thắn như gáo nước tát vào mặt bạn, cái cảm giác mà nó đang cảm nhận cũng tựa tựa như vậy, chỉ là… đắng hơn, xót hơn.. và bỏng rát.

Anh thấy nó đứng ngây ra đó, vội vã chạy đến hỏi thăm nó.

Cô gái xinh xắn ấy - đôi mắt trong sáng cũng đong đầy lo lắng, haha, cô ta đúng là một thiên thần hoàn hảo mà.

Nó bật cười – trong giọng cười ấy.. sự chua xót, hiện ra quá rõ ràng, nhưng anh chỉ hoảng hốt ôm chầm lấy nó, vỗ vỗ vào vai nó.

Nó nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của anh, nhận ra trong đó sự hoang mang cực độ, nhưng có chăng bằng sự che chở cùng yêu thương ấm áp của anh dành cho cô gái đó?

Không, không bao giờ bằng, không thể, vĩnh viễn không thể..

“ Không có gì…” – nó mỉm cười – haha, giả tạo quá – “ Em chỉ bất ngờ mà mừng cho anh thôi.”

Anh cười, đôi mắt tạo thành một vầng trăng khuyết thật đẹp.

/ Sao trong mắt anh… chưa bao giờ có em?/

Nó xoay người, đối diện cô gái kia, nói bằng giọng hân hoan chào đón :

“ Chào chị. Rất vui được gặp chị.”

/ Sao mày giả tạo thế? /

“ Ah! Chào em. Chị là Linh.”

/ À. Cô ả tên Linh… Nhớ rồi, tao sẽ khắc ghi cái tên này /

Nó gật đầu, bước vào nhà bếp, dùng chiếc mâm lớn bưng ra rất nhiều thức ăn.

“ Cùng ăn nhé!” – nó cười bằng đôi mắt xinh đẹp vốn có.

“ Cảm ơn em.” – cô ta mỉm cười.

/ Đó vốn dĩ là nhưng món tao nấu cho anh ấy…/

Nó giận, rất giận, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ giữ chặt trong tim thôi.

“ Linh à, em ăn thử món này đi, ngon lắm ấy.” – anh gắp thức ăn cho cô ta bằng đôi đũa vốn thường ngày gắp cho nó, nhưng là bằng giọng nói dịu dàng trầm ấm và ánh mắt đầy quan tâm.

Đau, lại rát buốt.

Nó chỉ muốn vồ tới xé xác cô ta, để giữ riêng anh cho nó.

Nhưng nó – không bao giờ đủ can đảm để làm – chỉ dám giận dữ một mình, chỉ dám nói – mà không dám làm. Haha, lại thêm một cái nó thua cô gái ấy rồi.

Mặt nó tối dần đi khi anh cười đùa với cô ấy – những hành động.. vốn dĩ trước đây.. là dành cho nó.

.

.

.

Sau khi thưởng thức bữa ăn do nó làm cho anh, anh và cô ấy ra chiếc ghế sofa màu trắng sọc đen, cùng xem tivi.

Còn nó – dọn dẹp những thứ bẩn thỉu trên bàn, đem tất cả trút vào bồn nước, dùng hết sức mạnh của thân thể non nớt này mà chà rửa những cái chén sứ đẹp tuyệt vời.

Bỗng dưng, nó dừng lại, lặng nhìn chiếc chén trắng.

Trắng.. trong sáng.. Linh!!

Đôi mắt giận dữ chợt rực lên sự hận thù vô tận.

“ Beng.”

Tiếng chén vỡ vang lên, những mảnh vỡ ấy cứa vào đôi tay trắng mịn màng của nó, máu lan ra, rơi xuống chén trắng.

Chiếc chén vốn dĩ rất sạch sẽ, giờ đây nhuộm đầy máu đỏ.

Như mảnh giấy vẽ, bị vẩy sơn đỏ lên vậy.

Cô độc, bi thương – trắng trơ trọi bao lấy ngọn lửa nho nhỏ

Những giọt máu âm thầm rơi, như lệ ai đang cố kiềm trong lòng..

“ Chuyện gì vậy?” – anh giật mình khi nghe tiếng chén vỡ trong nhà bếp, hốt hoảng chạy vào trong, sững sờ khi thấy nó đang nhìn chằm chằm vào ngón tay vương đầy máu của mình.

“ Em không sao chứ, sao lại để bị thương thế ngốc?” – anh bực bội mắng nó, vội vã tìm hộp cứu thương băng bó cho nó.

“ Vô ý thôi mà..” – bâng quơ đáp.

“ Em hôm nay sao thế, cứ lạ lạ vậy.” – anh nghiêng đầu hỏi, sau khi đã cầm máu cho nó.

“ Không có gì mà..” – nó cúi gằm đầu, cố kiềm nước mắt.

Anh chỉ thở dài, khẽ nâng nó lên, đưa nó về phòng ngủ.

Căn phòng ngủ rực rỡ ánh đèn màu cam, nó nằm trên giường, với đôi mắt vô hồn xa xăm, nhìn anh đắp chăn cho nó.

“ Nghỉ ngơi đi. Chén để anh rửa được rồi. Ngủ ngon.”

Rồi anh đặt đôi môi ngọt ngào của mình lên trán nó, va chạm rất khẽ, rất nhẹ, cũng đủ khiến tim nó vỡ òa vì những hạnh phúc ập đến không ngừng.

Nếu bạn chưa bao giờ yêu, bạn sẽ thấy nó đang quan trọng hóa những gì nó được nhận, nhưng nếu bạn đang yêu, như nó, như tôi, bạn sẽ thấy, điều đó thật tuyệt vời.. Thậm chí chỉ cần người đó mỉm cười thôi, cũng đủ khiến tôi, nó cảm thấy vui mừng.

Nỗi lo lắng trong nó nay chỉ còn là một điểm sáng trên bầu trời, một ngôi sao thật bé nhỏ, thật cô đơn. Nhưng biết gì không? Đứng ở đây, ta thấy điểm sáng kia rất bé, chỉ như một hạt cát thôi, nhưng hóa ra, nó rất lớn.. rất lớn..

Nó lặng yên với những suy nghĩ bất tận, nhìn bóng anh khuất dần sau cánh cửa, môi khẽ nở một nụ cười – nụ cười dịu dàng, không giả dối, đẹp như khi hoa anh đào nở rộ và bay theo gió mát.

Có lẽ, phần nào bên trong nó, vẫn là một thiên thần.

À không đâu, vốn dĩ nó cũng là một thiên thần.

Chỉ là..

.

.

.

Anh đi xuống nhà, đưa Linh ra ngoài đường để đón xe rước cô ấy về nhà. Khi họ đứng bên ngoài căn nhà màu cam xinh xắn kia, cô và anh đã trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt. Nó dịu nhẹ, ngọt ngào và đầy khao khát, anh và cô bị cuốn trôi vào nhau, như những cặp tình nhân khác, khi dứt ra, cô ấy mỉm cười với anh bằng gương mặt thiên sứ được chạm khắc kỹ càng, anh cũng thế, nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng.

“~ Em yêu anh.. rất nhiều..”

Tiếng thì thầm trôi vào màn đêm..

Thật may mắn. Nó không hề nhìn thấy, cũng chẳng hề nghe thấy.

Nhưng khi nó nằm trong căn phòng ấy, nó biết, chắc chắn sẽ xảy ra cảnh tượng như thế.

Vò chặt chiếc chăn đang đắp trên người, nó tức giận khi nghĩ đến cảnh đôi môi anh trao cho ai khác mà không phải nó. Nhưng cơn giận chẳng kéo dài bao lâu, vì nỗi đau nay đã chiếm lấy trái tim nó.

Nó nghiêng người sang bên trái, một giọt nước khẽ rơi xuống từ đôi mắt đen láy kia.

Đêm tối bao trùm lấy nó, khẽ ôm lấy tấm thân nhỏ nhắn của nó, nhưng thì sao chứ, đêm tối lạnh lẽo, có sưởi ấm được nó chăng? Cả trái tim của nó nữa..

Nó chỉ biết lặng khóc, lặng khóc cho một tình yêu không bao giờ được đáp trả.

Lặng khóc khi bản thân là một người con trai, khi bản thân không có khả năng mang cho anh một đứa con.. không có khả năng nào cả..

Thầm trách sao thượng đế lại tàn nhẫn với nó như thế? Nó đã làm gì sai?

Ngài vì sao phải để nó mang hình hài này, nhưng lại cho nó mang tâm hồn kia? Tại sao lại ép buộc nó trở thành như thế..

Những câu hỏi được đặt ra mà vĩnh viễn không ai giải đáp. Tiếng nấc xé rất khẽ dần dần chìm vào màn đêm, mang đau thương bay lên trời cao.

.

.

.

Sáng hôm sau, khi thức dậy, nó dụi mắt như thường ngày, bước xuống lầu và ngửi thấy một mùi thơm thật ngon.

Nó phát hiện có một dĩa thức ăn trên bàn, lại thấy bóng ai đang cắm cúi làm đồ ăn trong nhà bếp. Nó cười thầm trong bụng, nghĩ rằng anh đang làm thức ăn cho nó.

“ Ăn sáng đi em!”

Nó vừa định bỏ thức ăn vào miệng thì ngay lập tức bị giọng nói đó khiến cho sững sờ, đơ cả người.

Nó xoay đầu qua..

Linh.

/ Con ả khốn khiếp này đang làm gì ở đây?/

Nó im lặng không thèm trả lời, chăm chú nuốt.

Mỗi khi thức ăn được đưa vào miệng nó, dù rất ngon, nhưng khi nó nghĩ đến là do cô ta làm cho nó ăn, nó cảm thấy thật đáng kinh tởm, rất ghê gớm, như là nó có độc vậy.

“ Em đã đỡ hơn chưa?”

Nó gật đầu.

Như một bóng ma vậy, cô ta luôn bám lấy tâm trí nó, luôn rải rác bản thân xung quanh nó. Như là cố ý châm chọc nó, cố ý khiến trái tim đã vỡ vụn của nó tổn thương.

Nó dù rất giận, nhưng nó làm được gì?

Không, không có gì nó làm được cả…

.

.

.

Sau khi ăn, nó chạy lên phòng ngủ, ngã lưng xuống chiếc giường êm ả.

Mệt mỏi quá.. vừa thức dậy mà sao lại muốn ngủ đi thế?

Nó nhớ, một ai đó đã nói thế này :

“Nhắm đôi mắt chặt lại, đau thương.. sẽ trôi đi trong yên bình.”

Nhưng có thực sự đúng như thế không? Khi nó nhắm mắt, đầu nó lại hiện ra những hình ảnh ngọt ngào của anh đối với cô ấy, nó không thể chịu đựng nổi.. Muốn vứt bỏ nó lại không thể làm được..

Khi mở mắt, cũng đau như thế.

Khi nhắm mắt, cũng xót như vậy.

Thử hỏi, còn cách nào để không đau không xót cơ chứ? Làm sao để thật yên bình?

Nó bật người dậy, bước đến chiếc máy vi tính, kiếm một vài cuốn truyện để đọc.

Nó đọc một cuốn truyện kia.. có tình tiết như tình cảnh nó hiện tại. Kẻ thứ ba trong cuốn truyện ấy, phải chịu đau đớn, dẫu cho hy sinh hết những gì mình có, dẫu phải cho đi mà không nhận được gì, người ấy vẫn cam chịu. Chỉ là.. những gì cô ấy phải chịu đựng đã đi quá giới hạn..

Nó thầm cảm thấy thương xót nhân vật trong cuốn truyện kia, như là khóc cho nó vậy.

Kéo xuống phía dưới tác phẩm, nó đọc những lời bình luận.. và nó hoàn toàn sững sờ :

/ Con ả khốn khiếp!! Dám phá hoại hạnh phúc của người ta!/

/ Đồ hồ ly tinh!/

/ Người ta mới là một, còn mày chỉ là thứ bỏ đi thôi!!/

Ơ hờ..

Bạn biết giờ nó cảm nhận như thế nào?

Bạn biết không? Bạn hiểu không?

Đau.. đau đến buốt giá cả con tim.

Đau đến nỗi nó phải cắn chặt răng mình, sóng mũi đã cay cay, nước mắt tự động chảy ra..

Nó cố kiềm chế tiếng nấc, có gì đó đang nghẹn lại trong cổ họng nó.

Nó không nuốt nổi, những lời nói cay độc ấy.

Tại sao không ai cảm thông cho người thứ ba?

Tại sao luôn nghĩ họ là người giả dối, là người chỉ biết phá hoại? Đã bao giờ có ai nghĩ đến cảm xúc của họ chưa?

Cái cảm giác phải nhẫn nhịn khi người mình yêu quan tâm người khác, cái cảm giác ghen tỵ đau đến thấu tim gan.. Chẳng ai để tâm, chẳng ai hiểu.. chỉ biết trách móc.

Nhưng có lẽ, người ta đúng, phần nào đó.

Anh và cô ấy mới là một, còn nó.. chỉ là thứ bỏ đi..

Người ta là uyên ương trời sinh, nó là thứ cặn bã trướng chỗ..

Khi yêu, cảm xúc luôn mâu thuẫn.

Đôi khi nó muốn nới lỏng tay, tự an ủi mình rằng hãy nên chấp nhận cho anh bước đi.

Thế nhưng lại có khi, nó ích kỷ, nó muốn giữ chặt anh cho riêng nó, muốn giết chết cô ta.

Có khi.. nó trách cô ta, nó hận cô ta, nó chửi cô ta là ả khốn.

Có lúc.. nó trách mình, nó hận mình, vì không thể mang cho anh hạnh phúc.

Thật lòng, nó không biết giờ đây mình muốn gì, mình phải làm gì.

Nó chỉ muốn chôn vùi bản thân trong những ký ức quá khứ, giấu mình trong những mảnh vụn thời gian.. những khoảnh khắc hạnh phúc...

Nhưng Thượng đế nào cho phép điều đó xảy ra.. Ngài không bao giờ cho phép nó được yên bình một lần..

Câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu nó ..

/ Người ta mới là một, còn mày chỉ là thứ bỏ đi thôi!!/

Đôi mắt đen láy, không còn đơn giản là nhiễm bụi trần gian.. mà cả những xúc cảm tàn ác, đen tối nhất.. cũng đã xâm chiếm lấy đôi mắt ấy..

“Rắc”

Đôi cánh trắng bị bẻ gãy, thiên thần đã sa chân vào vũng lầy nhân thế..

.

.

.

Ngồi trên chiếc ghế, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một nơi xa xăm vô phương.

Đôi môi hồng khẽ nhếch lên một nụ cười...Gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ trở nên độc ác.

Thiên thần.. vì ái tình mà sa đọa

/ Mày không được quyền cướp đi anh trai tao.. anh ấy là của tao../

Mưa chợt rơi dài bên ngoài ngôi nhà, mái hiên lộp bộp từng tiếng va chạm.

Như nước mắt Thượng Đế khóc cho số mệnh đã định sẵn này..

.

.

.

“ Anh về rồi này.” – anh từ ngoài cửa bước vào, vẫn như thói quen ngày thường, gọi nó đầu tiên.

Cả khung nhà yên lặng, anh ngạc nhiên, bước từ từ vào phòng khách và thấy Linh đang nằm ngủ trên ghế sofa. Với đôi mắt khép kín, hàng mi dài khẽ run rẩy, đóa hoa hồng khẽ hé mở để lộ những chiếc răng trắng như sứ.

Anh nhẹ nhàng đi đến, vuốt ve gương mặt cô, hôn nhẹ vào môi cô.

Cô ngủ rất say, không hề phát hiện, cũng không hề phản ứng gì cả.

Khi cả hai đang ngập chìm trong dòng cảm xúc bất tận, khi anh đang cố kiềm lấy trái tim đang đập loạn nhịp của mình.

Trong bóng tối, hằn lên sự thù hận, sự ghen tị.

Ánh mắt ấy như lửa địa ngục, thiêu cháy toàn bộ những gì xung quanh nó.

.

.

.

“ Ah…” – tiếng Linh hét lên đầy đau đớn.

“ Linh! Chuyện gì thế!?” – anh giật mình khi nghe thấy tiếng hét, vội vã chạy vào nhà bếp.

Cảnh tượng trước mắt khiến anh bần thần nói không nên lời.

Nó hất cả nồi nước đang sôi vào người Linh. Cặp mắt của nó.. không có chút gì là hối hận hay thương xót, bờ môi xinh xắn dẫn ra một nụ cười tàn nhẫn.

Anh chạy nhanh đến, ôm lấy cô, thổi thổi vào làn da đang phồng lên vì bỏng, muốn làm cho cô dễ chịu hơn, bớt đau hơn.

Sau khi Linh có vẻ đã đỡ hơn một chút, anh đứng lên, nhìn nó bằng cặp mắt kỳ lạ..

Nó cảm thấy mạch máu toàn thân như đông cứng lại, tất cả… đều dừng lại.. mọi thứ.. như đang tan biến.

Những gì nó cố gầy dựng từ khi nó còn nhỏ, nay dường như đang từ từ bị phân rã, thối rữa thành một thứ gì đó rất đáng sợ.

“ Anh à..…”

Anh chỉ nhìn nó, chỉ lặng lẽ nhìn, trong đôi mắt ấy, không phải sự yêu thương, không phải sự cảm thông, mà là giận dữ.

Nhưng anh không nói, anh không mắng nó.. Chính vì vậy mới khiến nó cảm thấy khó chịu.. cảm thấy lúng túng.

Qua một lúc sau, anh âm thầm bế Linh lên, đưa cô ấy đến bệnh viện.

Để lại một mình nó, ngẩn ngơ nhìn bóng anh xa dần.

Tiếng cửa đập mạnh khiến nó bừng tỉnh, nó ngồi phịch xuống đất, nước mắt tự động chảy ra.

Nỗi đau đớn lớn dần trong tim, sự ân hận đã hiện ra chưa?

Không.. nó không ân hận..

Nhưng có vẻ.. mọi thứ đã kết thúc rồi.

Anh đã phát hiện ra bản chất thật của nó.. anh đã chán ghét nó rồi..

Nó nhìn chiếc khay đựng những con dao sắc bén… một ý nghĩ chợt lóe lên khiến nó khẽ cười…

Nó muốn yên bình, nó tìm kiếm yên bình..

Vậy chẳng thà, chọn cái chết làm cú dứt điểm?

“Xoẹt”

Cổ tay chảy ra một đường máu đỏ tươi, từng giọt từng giọt nhểu xuống nền đất làm bằng thạch đá, đôi mắt cô đơn nhiễm đầy bi thương, trên môi đọng một nụ cười chua xót

Vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể có được tình yêu của anh..

Thế thì chết đi, để anh mãi mãi ân hận, để anh mãi mãi… phải ám ảnh về việc đã không yêu nó..

Mãi mãi..

Bay bay ~~ Ta bay ~ Bay như một chú chim hải âu ~ Tung cánh lên tận trời xanh ~ Ta bay...

" Phập"

Ta đang rơi ~ Rơi đi đâu?

Rơi xuống mặt đất, xương nát tan, vang giòn..

Vụn vỡ những tâm hồn mỏng manh, thoang thoảng mùi máu tanh nồng nặc..

.

.

.

“ Em à...” – Anh sau khi đưa Linh đến bệnh viện, bác sĩ bảo cô nên ở lại điều trị vì vết bỏng khá nặng, sợ bị nhiễm trùng.

Anh trở về, định hỏi nó cho ra lẽ.

Khi vừa bước vào nhà bếp, anh ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Và nằm trên sàn nhà, là em trai anh.

Nằm đó, với đôi môi cười, với đôi mắt ngập đầy bi thương, với giọt nước mắt còn đang lăn dài trên đôi má đã từng ngây hồng..

Bàn tay đưa thẳng về phía trước, nằm ngổn ngang trên sàn.

Sàn nhà loang lổ sắc đỏ, từng giọt máu khẽ rỉ ra từ vết cắt sâu trên cổ tay thon thả.

Nét đẹp ấy… in sâu vào lòng ai..

Anh sững sờ…

Nét đẹp bi thương… nét đẹp cô độc..

Anh hoảng loạn…

Đôi mắt vô hồn khẽ chớp chớp.. nó chưa chết..

Lơ mơ thấy anh đang hoang mang ôm chầm lấy nó, nâng nó dậy, cầm máu cho cổ tay nó..

/ Trễ quá rồi … quá trễ rồi…/

/ Anh ah… anh lo lắng cho em, đúng không? /

Nó mỉm cười hạnh phúc, vì cuối cùng trong mắt anh, cũng một lần có bóng hình nó..

Làn gió lâng lâng thoang thoảng mùi hương thảo đem nó trôi dần trên con sông dài.

Đôi mắt khẽ mở ra, cả khung cảnh trắng xóa.

Nó thấy anh, đang ôm ấp nó.. vừa ôm vừa khóc, nước mắt chảy dài trên gương mặt anh.

Nó khẽ đưa tay ra, nhưng không thể với đến, chỉ chạm vào một thứ gì đó.. như bức tường vô hình.

Rào cản..

.

.

.

Đứng trước ngôi mộ của nó, anh đặt bó hoa màu trắng xuống.

Linh đứng kế bên anh, đôi mắt ướt đỏ hoe.

“ Anh à.. em trai anh.. sẽ không buồn chứ?”

“ Không phải tại em đâu, đừng khóc.” – anh ôm lấy cô, khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng.

Anh nhìn ngôi mộ lần cuối, âm thầm ngoảnh mặt bước đi.

..

Một bóng người mặc áo màu trắng ngồi trên ngôi mộ, mang đằng sau bộ cánh thiên thần. Nhưng gương mặt đong đầy sự ngỡ ngàng…

/ Anh thậm chí… không chút nuối tiếc, ngoảnh mặt rời xa em…/

Anh thật sự.. chưa từng yêu em.. một lần sao?

Kể cả khi em chết đi, anh chỉ khóc đúng một lần…

Tại sao …

Tại sao …?

Đau quá, tại sao dù đã chết, vẫn đau như thế.

Thiên thần sa đọa, vì tình ái.. Thiên thần đau, vì tình ái..

Thiên thần khóc thương, vì tình ái… Thiên thần gục ngã, vì tình ái..

Ngang trái, tình yêu mãi không được đáp trả..

Chua xót, cho một trái tim đã nhận quá nhiều vết dao thương tâm..

Tiếng vụn vỡ xé nát không gian thinh lặng, đàn chim đang đậu trên cành cây liền bay đi, ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi khắp nhân gian, rực lên giọt nước mắt tinh khiết chảy dài trên má nó…

Nó ngồi đó… từ hè sang thu, từ thu sang đông…

Khi tuyết rơi lặng lẽ, nó cũng cô độc tiếp tục khóc..

Mưa rơi như nước mắt nó chảy.. Tuyết phấp phới như mảnh vỡ trái tim..

Chim nhỏ chết rồi ~~ Lala ~ Nhưng đàn chim kia vẫn đang bay ~ Không quan tâm ~

Lặng lẽ sống ~ Lặng lẽ chết ~ Lặng lẽ khóc trong muộn phiền ~~

Cánh chim nhỏ bị xé nát, trắng tinh khiết nhuộm máu trần gian ...

Một linh hồn đã về với chúa.

Ô hay ~ Hóa ra ái tình là hình phạt của thượng đế ban cho loài người ~

Chú chim nhỏ khẽ khóc, chú nhớ về ai sao?

Thiên thần cười, chim nhỏ khóc ~ đàn chim vẫn bay về phương xa

 

The End 8.7.2011 Dưa-luv-Dứa

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dưa-chan