Neon (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu bạn yêu cầu Mino kể lại câu chuyện của mình với độ chính xác cao nhất trong vòng ba mươi phút, anh ấy sẽ chỉ cho bạn một cái nhìn trống rỗng khi anh đi sâu vào trong sự ảm đạm của trí nhớ. Anh vẫn còn bối rối về cách thế giới này đã xoay xở thế nào để trấn an lại người quản lý, nhân viên bảo vệ và đặc biệt là những người hâm mộ của anh trên đường đi. Mặc dù anh cảm thấy an toàn khi lộn xộn trong một góc tàu điện ngầm đang di chuyển với mũ kéo xuống phía trước mặt, nhưng con chuột hamster của anh thì không có vẻ như vậy, ngực anh liên tục như bị búa đấm vào khi nó chạy qua chạy lại trong sự sợ hãi cực độ bên trong túi áo. Ngoài ra, ký ức về chuyến lưu diễn tại Hồng Kông vẫn rõ ràng với những người hâm mộ bình thường la hét tại sân bay và khách sạn, các cuộc gặp gỡ với báo chí, cuộc phỏng vấn dài vô tận trước buổi diễn tập cho concert. Vì tất cả điều đó, nơi này cũng giống như các nước khác mà anh đã từng đến qua; Đẹp, nhộn nhịp, và không có gì đáng nhớ.

Đó là cho đến khi Seungyoon lùi lại bên cạnh anh trong chiếc xe tải thì thầm câu nói "Hãy chạy đi đến một nơi mà không ai biết chúng ta và sống hạnh phúc mãi mãi" (thôi được rồi, có lẽ đây không phải là những từ chính xác của Seungyoon) vào tai Mino.

Anh thậm chí còn không có thời gian để nói lời nào trước khi cánh cửa van trượt mở ra, cho phép những tiếng rì rào của người hâm mộ và camera nhấp nháy tấn công. Trong sự mờ nhạt của những cơ thể đang chạm vào, một bàn tay nắm lấy cổ tay anh, và nếu không vì sự nhanh nhẹn của mình, anh có lẽ đã bị lật ngã khỏi sức mạnh tuyệt đối.

Rõ ràng một điều là, chân tay của anh làm việc nhanh hơn ý thức mà cuối cùng tận lâu sau anh mới nhận ra ba điều:

1) Anh đang chạy trốn khỏi đám đông

2) Với Seungyoonie kéo anh đi cùng

3) tay trong tay

Cuộc sống đơn giản là một sự ngạc nhiên thú vị.

Những rung động của chiếc điện thoại trong túi trở nên thật phiền toái, và con chuột hamster lúc này đã sợ hãi nhảy lên nhanh như thể các rung động điện có thể khiến nó chết ngay tức khắc rồi. Anh thực sự không muốn nhấc điện thoại lên nếu đó là một người quản lý đáng sợ đang ở đầu dây bên kia.

Thật may mắn đó chỉ là một tin nhắn từ Seunghoon.

Seung Hoon đến Mino: Anh biết em đang yêu cục cưng - leader của chúng ta nhưng em không cần phải ăn cắp em ấy.

Thật không may cho Mino, Seunghoon cũng là một địa ngục khốn nạn phiền nhiễu khác, mà hẳn phải có danh tính thực sự là con-trai-xấu-xí-bị-ruồng-bỏ-của-ác-quỷ.

Mino cau mày nhưng cẩn thận để hướng màn hình ra khỏi Seungyoon (thực sự thì nó cũng không phải là vấn đề quan trọng vì đôi mắt của cậu trẻ đang bận rộn quét qua các trang của cuốn sách hướng dẫn du lịch riết kể từ khi họ bước vào tàu điện ngầm) trước khi gõ câu trả lời của mình đến Seunghoon.

Mino: Em không ăn cắp, cậu ấy là người đã hỏi và kéo em đi !!!!!!!!!

Seung Hoon: Hah, vậy là em có thừa nhận rằng em đang yêu SeungYoonie! Dù sao đi nữa, mang về cho anh vài chiếc bánh tart trứng sau khi em đã xong ;)"

Mino: Em chắc chắn sẽ đưa anh đến chết với những quả trứng gà thối khi em trở lại.

Seung Hoon: Tệ nhỉ. Đừng quên thu thập vé và hóa đơn để em có thể dán chúng vào nhật ký của em với hình trái tim được vẽ xung quanh để nhớ về buổi hẹn hò nhé.

Mino: Có bao giờ anh suy nghĩ mình nên bắt đầu thức dậy như một người tốt hơn chưa?

Seung Hoon: Theo như anh có thể nói, anh chưa bao giờ trở thành tên khốn nạn hồi nào nên không, câu trả lời là không :) .

Mino đến phát nôn vào câu trả lời, vì hình ảnh khốn nạn của Seunghoon hầu như xuất hiện ở bất cứ nơi nào, những ngón tay của Mino đã sẵn sàng để bày tỏ sự ghê tởm của mình (một bài phát biểu hùng hồn bao gồm emoticon nôn ọe x100 và một trăm biểu tượng cảm xúc poop, để nhấn mạnh) Khi giọng của Seungyoon vang lên trước mặt anh.

"Cậu đang bận rộn nhắn tin gì?" Giọng hắn bình thường và không mấy quan tâm, nhưng Mino cảm thấy có lỗi khi quá quấn lấy cuộc trò chuyện của mình. Anh hy vọng rằng Seungyoon không coi cuốn sách này như một người bạn đi cùng tốt hơn anh; Phẩm giá của anh không thực sự cho phép anh ghen tị với một cuốn sách nhỏ.

"Ồ, chỉ là Seunghoon hyung. Anh ấy đang cầu xin chúng ta mang về bánh tart trứng khi chúng ta trở lại. ... Giả sử chúng ta trở lại tối nay? "

Lời gợi ý trong vài từ cuối mất hút vào Seungyoon và đôi mắt hắn sáng lên cùng những ngón tay lướt qua cuốn sách hướng dẫn với sự háo hức của một đứa trẻ đang bóc các món quà Giáng sinh của mình. "Có một cửa hàng bán nó ở gần đây. Đó là quán ngon nhất ở Hồng Kông đấy! Và đó sẽ là điểm dừng đầu tiên của chúng ta! "

Seungyoon nhe ​​một nụ cười trẻ con với Mino cùng ánh mắt đầy hy vọng, và thế là trái tim của Mino sưng phồng lên, trong máu tràn ngập sự ngưỡng mộ và tình yêu đối với người kia, người đang phấn khích lên vì những thứ nhỏ nhoi nhất như vậy. Anh cười với ý tưởng rằng anh có thể làm một quả trứng đủ lớn để trái đất xoay quanh nó, hoặc ăn một trăm quả trứng trong một giây (giả sử điều đó dễ dàng hơn) nếu nó làm Seungyoon hạnh phúc.

Nhưng một điều cần biết trước khi lang thang ở một thành phố nước ngoài, nơi mà ngôn ngữ của người dân không phải là ngôn ngữ mà lưỡi của bạn thường được sử dụng, là bạn sẽ bị lạc.

Và họ thực sự đã bị lạc, đứng ngây ngốc giữa sự đông đúc trên đường Queen's Center, nơi các tòa nhà thương mại hiện đại bao bọc xung quanh như một mê cung khổng lồ. Và cho dù họ có đi bao nhiêu (cùng với chè boba ở tay phải và một bao mì cay lạnh cùng với các con tôm nhai, sứa và bạch tuộc con, ở tay còn lại), họ vẫn liên tục quay trở lại cùng một con đường, mặc dù ở những điểm khác nhau.

"Queen's Center là một con đường lớn kéo dài từ Sheung Wan đến Causeway Bay với nhiều con đường được chia ra từ nó ..." Quyển sách chỉ cho họ mà không có thêm bất kỳ một gợi ý nào về việc họ nên rẽ phải hay sang trái tại mỗi đường giao nhau. Google Map hoàn toàn vô dụng và bản đồ giấy mà Seungyoon lấy từ tiền sảnh khách sạn từ lâu đã bị rách nát bởi các ngón tay hắn liên tục mở ra và xếp lại rồi.

Mặt khác, họ đã từ bỏ tất cả các nỗ lực để tìm thấy cửa hàng bán bánh tart trứng nổi tiếng và đi dạo quanh khu vực ăn trưa đông đúc của những đầu bếp chuyên nghiệp, vào cửa hàng nào đó hoặc dừng lại tại bất cứ đâu làm họ chú ý. Seungyoon đã bị mê hoặc bởi các cửa hàng đồ cổ nằm trên Upper Lascar Row, trưng bày các đồ trang trí bằng ngọc bích và các đồ trang sức khác, trong khi Mino tìm thấy nơi riêng của mình trong các phòng trưng bày nghệ thuật và studio thiết kế của một trung tâm nghệ thuật gần đó, được biết đến với người dân địa phương là PMQ.

Hương vị của thiên đường (ít nhất là vậy đối với Mino) cũng được tìm thấy chỉ quanh góc của Upper Lascar Row trong một quán cà phê cũ được trang trí bằng những hình nền hoa phai mờ và được nhồi nhét bởi các loại bàn ghế trông như thể chúng đã ở đó từ những năm 50 của thế kỷ XIX. Bánh dứa đã làm thỏa mãn tất cả các giác quan của anh ngay lập tức, ngăn chặn mọi khả năng suy nghĩ khi răng anh chạm vỏ bánh ngọt. Mino quyết định thử thêm một miếng bơ đã được nêm vào giữa nếp gấp của chiếc bánh ("một khẩu vị không giống ai!") Và lưỡi của anh ngay lập tức ngấm vào hỗn hợp tuyệt vời của đường với độ mặn của bơ, tự hỏi làm thế nào chúng có thể ngon như vậy. Đó là sự tương phản giữa hai thị hiếu có thể được coi là thiên đường.

"Không có dứa trong bánh. Đó là một loại bánh mỳ mềm và ngọt, trông giống như một quả dứa, vì thế mà có tên như vậy." Seungyoon đọc to câu chữ trong cuốn sách hướng dẫn đáng tin cậy của mình, thu hút sự chú ý của những người khách quen, trong khi Mino đang gặm chiếc bánh dứa thứ ba. Và đang cố gắng để quyết định xem có nên hay không đặt một chiếc thứ tư. (Tất nhiên, dạ dày của anh đã chiến thắng.)

Seungyoon thì lại thích bánh trứng hơn, với bên ngoài được hâm nóng lên đến độ nhậy mà hắn có thể nghe thấy tiếng nó tan trên đầu lưỡi khi thưởng thức, những làn sóng ngọt ngào dịu dàng lan ra trong miệng hắn đang khuấy trong hắn một loại "niềm vui không thể diễn tả thành lời" (những từ chính xác của Seungyoon).

Khi Mino nhận xét rằng nó trông giống như "phiên bản quấn bong bóng khổng lồ của bánh quế", Seungyoon bước 2 bước lên trên những bậc cầu thang với nửa chiếc bánh trứng còn lại trong tay và cười ngặt nghẽo vì câu đùa thiếu muối. Tiếng cười đó chính là nguồn sống đối với Mino và cảnh hắn run rẩy lắc lắc đầu khiến Mino không kìm được mà cười theo. Cả hai phút trôi qua trước khi họ bình tĩnh lại và với đôi má vẫn còn đau vì cười quá nhiều, sau đó họ tiếp tục quay lại và đặt thêm hai cái bánh; chocolatte cho Mino và mè đen cho Seungyoon.

Khi họ đi xuống quận Wan Chai cũ, các tòa nhà của ngành công nghiệp hiện đại dần dần nhường chỗ cho các khu nhà ở và khu chợ ngoài trời. Các sân chơi và sân bóng rổ đầy ắp trẻ em và thanh thiếu niên tan học, trong khi những người cao tuổi ngồi xung quanh trong các gian hàng với bàn cờ vua của họ.

Wan Chai là nơi họ đã thử món ăn đường phố ưa thích của người dân địa phương: những quả óc chewy trong những tách cà phê nóng nho nhỏ, mang đến vị ngọt hơn là cay. Sau đó đã có thêm một sự ngạc nhiên nữa đợi họ khi họ vượt qua con đường chính; Một chiếc xe tải nhỏ đậu ở bên đường với đám đông xung quanh nó và khi họ tiến gần hơn, thật khó để không nhìn thấy những cây kem và nụ cười bừng sáng trên khuôn mặt những người bước ra từ chiếc xe tải .

Những kỷ niệm của chiếc xe tải bán kem trong khu phố và vô số lần lẻn ra ngoài cùng em gái để mua và chia sẻ một cây kem - tất cả những điều thú vị xảy ra vào các buổi chiều mùa hè rực rỡ - ngay lập tức mang lại một nụ cười nhỏ nhoi cho Mino. Và anh cá rằng những kí ức tương tự cũng đã lóe lên trong tâm trí của Seungyoon, khi leader không hề ngần ngại khi vội vã chen vào hàng chờ, với nụ cười trẻ trung đầy sức sống khi hắn trở lại chỗ Mino cùng hai cây kem trên tay. Tràn ngập hạnh phúc và vui vẻ, họ đứng bên cạnh hàng rào và liếm cây kem mát lạnh của mình như những chú chó con đang đụng vào bát nước mát sau một ngày mệt mỏi nô đùa với ánh mặt trời.

(Nếu đây là một buổi hẹn hò, thì nó hoàn hảo rồi, nhưng nó không phải vậy và Mino biết tốt nhất là không nên mong đợi gì hơn thế này nữa.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro