[Oneshot - Davichi] U & I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và em , chúng ta không biết yêu nhau tự khi nào , chỉ biết bên em tôi cảm giác thật yên bình còn em thì trông thật hạnh phúc.

Hàng ngày cùng nhau ăn một bữa cơm, tay trong tay cùng nhau đi dạo, cùng nhau đến khu vui chơi, cùng nhau chụp ảnh, cùng nhau đón bình mình, cùng nhau ngắm hoàng hôn, cùng nhau nói về những ước mơ của cả hai.Tôi và em như hình với bóng không rời nhau dù chỉ từ trong tư tưởng. Tôi yêu em và tôi biết em cũng yêu tôi.

Thời gian cứ thế trôi qua ,tôi vẫn được nhìn thấy em mỗi ngày, được nhìn thấy em cười, em khóc, được nhìn thấy điệu bộ đáng yêu , giận dữ, nghiêm túc, ma mị của em nói chung là đủ loại sắc thái. Mỗi ngày được nghe giọng hát của em, được nghe những lời nói yêu thương từ em , chỉ cần vậy thôi tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.

Cũng không biết tự khi nào, tôi lại xem nhẹ nhu cầu hạnh phúc của bản thân đến như vậy.

Cứ ngỡ rằng em vẫn thuộc về tôi khi ngày ngày được nhìn ngắm em qua những màn ảnh rộng, những tấm áp phích quảng cáo trên đường phố.Được nghe em hát từ những sân khấu lớn, từ chiếc radio cũ kỹ mà em hay làm loạn lên mỗi lần nó bị hỏng. Được nghe em nói những lời yêu thương với người đàn ông khác trong bộ phim truyền hình yêu thích của giới trẻ. Được cùng em ngắm những vì sao trong những thước phim lãng mạnvới chàng trai đang làm điên đảo biết bao trái tim của các cô gái. Em quả thật rất may mắn khi còn được hôn anh chàng ấy. Tên anh ta là gì nhỉ, Han gì gì đó, tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi chỉ muốn biết khi đó em nghĩ gì, có nghĩ tới tôi không, nụ hôn đó như thế nào ?? Có ngọt ngào như những nụ hôn của em và tôi hay không ?? Tôi ghen đấy.

Em, Kang Minkyung , hình bóng tràn ngập trong tôi cũng như trong tim của hàng triệu người khác khi hình ảnh em phủ khắp thành phố Seoul rộng lớn.

Em là mẫu người yêu lí tưởng của mọi đàn ông trên khắp đất nước này.Người mẫu, diễn viên, ca sĩ ,không lĩnh vực nào em lấn sân lại không hoàn thành xuất sắc. Ai là người em yêu hẳn sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian, và tôi chính là người may mắn đấy, ít nhất là đã từng.

Có lần, tôi đứng trong một công viên để đợi em và cuối cùng em xuất hiện, em không ngó ngàng gì đến tôi, thậm chí em không hề thấy tôi. Tôi không trách, vì em đến đây không để gặp tôi mà là cho một cảnh quay tình cảm của em với anh chàng nào đó trong bộ phim gì gì đó .Tôi không muốn biết. Tôi chán ghét cái cảm giác này.Ghen tuông thật đáng sợ, đau lòng hơn khi chỉ biết đứng nhìn người mình yêu thương gần 8 năm tay trong tay, môi chạm môi, thậm chí nụ hôn đó còn cuồng nhiệt hơn. Tự dối lòng rằng nó chỉ là diễn nhưng khi chứng kiến, nó không khỏi khiến tôi bật khóc vì đau đớn.

Tình cảm ngần ấy thời gian tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ vượt qua hết những khó khăn sóng gió khi em bước chân vào thế giới của người nổi tiếng. Nhưng có lẽ tôi đã sai khi ánh hào quang cứ mãi tỏa sáng khiến em quên dần đi tôi cũng từng là ánh sáng trong cuộc đời em. Tôi không trách, tôi chấp nhận nó, đây là ước mơ của em và em đang rất hạnh phúc.

Tôi và em quen nhau khi em chỉ mới 17 còn tôi đã bước sang tuổi 22.

20 tuổi ,em được một tên khốn nào đó của cái công ty khỉ gió mà tôi không muốn nhắc mời em cho một vai diễn phụ mà ông ta thấy hợp với em.

Tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội đó và thật kỳ tích khi bộ phim được tỉ suất người xem cao nhất mùa,từ đó em cũng được nhiều đạo diễn nhà sản xuất phim dòm ngó.

Sau đó em lấn sang nhiều lãnh vực khác và liên tiếp nhận nhiều giảu thưởng danh giá trên nhiều mặt trận. Thành công hơn sức tưởng tượng. Tôi rất mừng cho em. Em hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc.

Nhưng cái hạnh phúc đó dần dần làm tình cảm của em và tôi thay đổi, em và tôi không còn gặp nhau thường xuyên , thậm chí suốt một tháng không gặp , chỉ có vài cuộc gọi từ tôi và đều do quản lí của em bắt máy với lý do em bận.

Tôi biết điều đó, nhưng tôi nhớ em. Tôi không thể chịu đựng hơn nữa, tôi quyết định tới tìm em. Em thấy tôi từ xa liền vui mừng hết cỡ (tôi biết em còn yêu tôi mà) rồi nhận ra cái lườm từ người quản lý, em quay lại bộ mặt như thường lệ. Tôi có thể thấy em ra dấu tay với tôi là em ấy sẽ tới gặp tôi tối nay tại nhà tôi.Tôi vui mừng về nhà và chờ đợi.

7h

9h

.....

0h

Em vẫn chưa xuất hiện, tôi chán nản.Đây không phải là lần đầu tiên em không đến nhưng vẫn có cảm giác thất vọng.

Tôi đứng dậy rót cho mình một ly rượu vang rồi uống cạn, loại rượu mà em rất thích. Chợt nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ, tôi mừng rỡ vì biết đó là em.

Mở cửa , bốn mắt nhìn nhau không nói gì. Em bước tới gần tôi, một tay với lấy ly rượu trong tay tôi, một tay em ghì lấy cổ tôi rồi nói rằng em rất nhớ tôi trước khi đôi môi em ngấu nghiến lấy môi tôi.

Em hôn tôi cuồng nhiệt, tôi cũng đáp trả nụ hôn ấy, tôi và em không thể đợi thêm được nữa, ngay tại phòng khách, cả hai trút bỏ những thứ vướng bận trên cơ thể của mình . Tôi và em lao vào như hai con thiêu thân, cùng đốt cháy nhau bằng những cái hôn và những cái đụng chạm của da thịt.

Đêm nay em nhiệt tình hơn hẳn, cứ như thể đã lâu lắm rồi em và tôi chưa gần gũi, mà thực tế đúng là như vậy. Tôi và em cùng đem tới cho nhau cảm giác sung sướng khi hoan ái. Em gục trên người tôi, mồ hôi nhể nhải, tôi đưa tay vén những sợi tóc đang che đi khuôn mặt kiều diễm của em.

Em nhìn tôi không nói nhưng nước mắt em rơi , tôi không hiểu sao em lại khóc. Em nói em yêu tôi và cảm thấy có lỗi với tôi. Nghĩ tới tôi nó làm lòng em đau nhói, sau những vinh quang đó, em vẫn còn nhớ đến tôi. Nhưng khi thấy em như vậy ,tôi biết rằng cái nhớ ấy không đơn giản là nhớ nhung của sự yêu thương mà còn là gánh nặng. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu của mình dành cho em lại trở thành vật cảnđường cho sự nghiệp ước mơ của em. Tôi nói dối đấy. Thật ra là tôi có nghĩ. Trái tim tôi nhói lên từng cơn khi em cứ ôm chặt tôi và khóc. Em khóc vì tôi và tôi không muốn thấy những giọt nước đó. Tôi ôm em như sợ em biến mất khi tôi có chút lơ là nào buông lơi em.

Sau đêm hôm đó, tôi không gặp, không gọi điện, thậm chí dọn cả nhà vì tôi muốn trốn em, tôi ngầm nói lời chia tay với em vì tôi biết điều gì tốt cho em. Em sẽ không còn phải cảm thấy có lỗi, không còn phải khó xử khi báo chí thường xuyên đề cập đến người tình bí ẩn của em. Một phụ nữ bình thường nếu không muốn nói là tầm thường, một người phụ nữ chỉ thích cuộc sống an nhàn , một người chỉ biết yêu em bằng cả trái tim. Là tôi đấy.

Những ngày sau đó, tôi tự hỏi em có nhớ, có tìm tôi, có biết rằng tôi đang trốn tránh em. Tôi nghĩ chắc là không. Có lẽ em cũng chấp nhận cuộc chia tay trong thầm lặng này. Chắc em cũng đã mệt mỏi rồi. Tôi phải buông tay thôi.

Năm ấy em mới 23 tuổi nhưng dường như em đã vươn tới đỉnh cao của sự nghiêp. Điều đó càng khẳng định rằng sự ra đi của tôi là đúng.

Cũng mùa đông năm ấy, trong ngôi nhà cũ ở vùng ngoại ô, tôi bật ti vi lên và thấy em đang thực hiện buổi phóng vấn trực tiếp trước ngày lễ giáng sinh.Tôi nhớ em lắm, trong em thật rực rỡ và xinh đẹp.

Em trả lời các câu hỏi của MC và khán giả đặt ra một cách dè chừng. Có lẽ mỗi lời em nói sẽ bị xuyên tạc thành 100 nghĩa khác nhau nếu em vô tình nói gì đó không đúng hay những lời không hợp ý của fan hoặc chính những lời chân thật của em. Nổi tiếng là thế đấy, người của công chúng là thế đấy. Tôi tắt màn hình ti vi rồi tự hứa với bản thân sẽ không quan tâm đến những gì thuộc về em nữa.Em cũng chỉ là đang mua vui cho mọi người thôi, em biết điều đó không, tôi chán ghét em nhưng tôi không thể ngừng yêu và nhớ em.

.

.

.

.

.

.

Lee Haeri , chị đang ở đâu, tại sao chị rời xa em, chị có biết là em đang cô đơn lắm không. Em biết chị làm như vậy là muốn tốt cho em, chị biết cả hai đã mệt mỏi rồi đúng không ?

Phải đấy, em mệt mỏi nhưng không phải mệt mỏi vì tình yêu của hai chúng ta mà em mệt mỏi vì phải che giấu nó. Em muốn mọi người biết rằng chị là người yêu em cũng là người em yêu, một người dịu dàng, biết quan tâm chăm sóc em, hi sinh cho mọi thứ vì em và em cảm thấy hạnh phúc khi bên cạnh người ấy. Nhưng em sợ, em sợ ánh sáng của danh vọng đang vây quanh em sẽ vụt tắt khi họ biết người em yêu là một cô gái, em không muốn mất tất cả.

Em đang có một sự nghiệp mà mọi cô gái đều ao ước ở cái tuổi 25 của mình, nhưng em đã mất chị mãi mãi, có phải không ? Em nghĩ rằng mình có thể cân bằng cả hai, em quá ngu ngốc và ích kỷ khi không nghĩ tới cảm nhận của chị. Chị đã đau khổ và tổn thương rất nhiều vì em có phải không??

Đôi lúc em giật mình nghĩ tới chị khi mọi người cứ khen rằng em còn quá trẻ trước những thành công mà em đang có.Họ đâu biết rằng đằng sau nó là sự hi sinh của tình yêu và tuổi trẻ của chị . Em thậm chícòn tệ hại hơn khi em biết rất rõ những điều đó nhưng lại không trân trọng, em sai rồi, em biết mình sai rồi. Em luôn nói với bản thân như vậy nhưng khốn nạn thay em chưa từng thay đổi để sửa chữa sai lầm ấy.. Em không xứng đáng với tình cảm chị dành cho em.

Giờ đây ,em đang đứng trên sân khấu trước hàng nghìn khán giả để nhận giải thưởng cao quý cho vai diễn xuất sắc nhất của năm, em cảm thấy thật vô vị vì người em yêu thương nhất đã không còn bên cạnh em, chia sẻ niềm hạnh phúc này cùng em. Em quá ngu ngốc khi tới bây giờ mới nhận ra điều gì là quan trọng nhất với bản thân mình.

Nhận chiếc cúp trên tay, nước mắt em tuôn rơi, giải thưởng này em xin dành cho chị, em biết chị không cần nó, nhưng đây là giải thưởng cuối cùng trong sự nghiệp của em, em muốn dành nó cho người em yêu thương nhất.

Cầm chiếc mic được mc đưa cho ,em quyết định giả từ sân khấu, chia tay màn ảnh , kết thúc sự nghiệp và nghe theo tiếng gọi của tình yêu.Trước bao con mắt ngỡ ngàng của mọi người vì kinh ngạc, em cũng chỉ có thể cám ơn và xin lỗi tất cả những ai yêu quý và ủng hộ em. Đầu óc em trống rỗng, nó để mặc cho trái tim lên tiếng. Đến giờ phút cuối này, em vẫn cảm thấy mình vô dụng và thật không công bằng với chị khi không thể trước mặt mọi người mở miệng nói câu "Lee Haeri, em yêu chị.".

.

.

.

.

.

.

.

Sau lễ trao giải, hình ảnh em xuất hiện trên các mặt báo, mọi người đoán già đoán non vì sao em từ bỏ khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp. Họ không biết lý do khiến em quyết định như vậy, nhưng tôi biết, là vì tôi có phải không. Bản thân tôi cũng chưa hết bàng hoàng nhưng tôi thật sự hạnh phúc tuy hạnh phúc này không trọn vẹn vì nó được đánh đổi bằng ước mơ bằng tất cả những gì em đang có. Tôi nhận ra rằng dù bản thân có cố gắng quên em bao nhiêu đi nữa thì trong thâm tâm tôi , trái tim tôi vẫn chờ đợi em.

Mở toang cánh cửa khi có người bấm chuông liên tục, tôi hoàn toàn bất ngờ khi thấy em trong chiếc váy lộng lẫy, hình ảnh mà tôi đã thấy cách đây 2 tiếng trên màn ảnh, trên tay còn cầm chiếc cúp em vừa nhận được.

Em nhìn tôi, cả hai chúng ta đều khóc, tôi ôm chặt em vào lòng, hôn lên mắt em, nơi đang có những giọt nước mắt không ngừng rơi. Em đáp trả lại tôi bằng một nụ hôn thật cuồng nhiệt , chúng tôi quấn lấy nhau , hòa quyện vào nhau, xoa dịu bao nỗi nhớ nhung trong khoảng thời gian qua.

.

.

.

.

.

Hiện tại, ngay lúc này đây, em đang cùng chị nằm trên chiếc giường thân yêu của chúng ta. Thật dễ chịu. Em nhìn chị, chị nhìn em mỉm cười rồi hôn vào trán em. Hạnh phúc là đây sao, đơn giản quá. Em nằm trong lòng tay chị nghe chị kể chuyện những ngày tháng qua chị đã khổ sở như thế nào khi không có em bên cạnh. Sao chị đau khổ mà em hạnh phúc quá, vì em biết rằng chị vẫn còn yêu em. Em chu miệng làm nũng rồi cảnh báo chị , giờ em trắng tay rồi chị phải nuôi em cả đời. Chị vui vẻ cười rồi nói rằng chị sẽ nuôi em bằng tình yêu của chị, thứ tình cảm không bao giờ cạn kiệt trong chị. Em lại khóc , khóc vì hạnh phúc khi có chị bên cạnh.

" Lee Haeri , em yêu chị."

"Chị cũng yêu em, Kang Minkyung."

End.

p/s : Fic đầu chắc cũng là fic cuối, các chế cứ chém mạnh tay vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro