[Oneshot] Diễn viên quần chúng | V-C |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shinwa là một trường tư nổi tiếng bậc nhất Đại Hàn Dân Quốc. Nổi tiếng vì có trang thiết bị tân tiến, nổi tiếng vì trình độ của giáo viên, nổi tiếng vì những luật lệ của riêng mình không theo bất cứ văn phạm pháp luật nhà nước nào. Mà nổi tiếng nhất chính bởi đây là trường học dành cho quý tộc. Quý tộc nói đơn giản là kẻ có tiền, mà nói thẳng ra thì Shinwa là ngôi trường chỉ kẻ có tiền mới có tư cách nói chuyện.

Ji Yeon năm nay mười sáu tuổi, chỉ là một cô gái bình thường về mọi mặt, từ ngoại hình đến đầu óc. Nhưng nó lại theo học trong Shinwa mười hai năm liền, từ bậc mẫu giáo cho đến bây giờ và nghiễm nhiên điều ấy khiến nó trở nên đặc biệt trong mắt vô số người ngoài kia. Ji Yeon không có tiền nhưng ba mẹ nó có. Nó, cũng là quý tộc.

Bộ đồng phục Shinwa khiến vô số cô cậu học sinh ngẩng cao đầu kiêu ngạo. Ji Yeon không kiêu ngạo, chỉ là nó biết trong cái xã hội người ta vẫn kêu gọi công bằng – bình đẳng này luôn có cái là giai cấp và tầng lớp. Nó không định phá hỏng lớp màng mỏng manh nhưng bền chắc ấy. Ji Yeon ghét sự phiền phức, nó đơn giản là an phận.

Bước những bước bình thản trên hành lang phòng học, Ji Yeon cẩn thận kiểm tra lại thẻ học sinh mới cấp một lần nữa. Cứ qua một cấp học, nhà trường sẽ sắp xếp lại lớp một lần, trong chiếc thẻ học sinh này chứa đựng những thông tin gắn liền với nó suốt ba năm tới đây. Tên – lớp – khóa – giáo viên chủ nhiệm – nực cười hơn là đằng sau còn có cả vị trí chỗ ngồi. Ji Yeon mỉm cười nhẹ, được người ta sắp xếp cho từ A đến Z thật sự là rất nhàn nhã.

Nhẹ nhàng kéo cửa, bình thản bước về chỗ ngồi, thả cặp ngồi xuống, Ji Yeon từ tốn quan sát mọi người trong lớp một lượt. Không tệ. Chỗ ngồi ngay sát cửa sổ, thuận tiện cho việc thay đổi không khí khi thích lại có thể nhàn nhã ngắm cảnh lúc buồn chán, bạn bè xung quanh nhìn cũng rất có tư chất, chỉ là Ji Yeon chẳng quen ai. Ji Yeon cũng chẳng lấy điều này làm phiền, học trong Shinwa mười hai năm không phải Ji Yeon không quen bạn, chỉ là không thân, sau khi chuyển cấp, sắp xếp lại lớp cũng không có liên lạc. Ji Yeon không quá khó gần, chỉ là tính cách của nó có phần kì lạ, dễ dàng tiến tới nhưng chẳng thể tiến quá sâu. Ji Yeon cho rằng như vậy cũng tốt, người làm ăn chỉ cần có thế là đủ.

- Chào các em, tôi tên là Kang Jung Suck, là giáo viên chủ nhiệm của các em ba năm tới đây. Mong chúng ta có thể vui vẻ hợp tác với nhau.

- Uhm, để xem. Có lẽ chúng ta nên bắt đầu bằng việc phân cặp đôi bạn cùng tiến. Tôi sẽ phân theo sơ đồ, các em tự chào hỏi nhau nhé.

- Đầu tiên là....

- ....

- Tiếp theo là Yoo Seung Ho và Park Ji Yeon.

- ....

Ji Yeon ngừng việc gõ ngón tay chờ đợi, khẽ nghiêng người nheo mắt nhìn vào tấm thẻ tên đính trên ngực cậu học sinh bên cạnh.

"Yoo Seung Ho"

Đúng người rồi, Ji Yeon mỉm cười nhẹ rồi ngẩng mặt nhìn cậu. Cậu cũng đang nhìn nó, môi khẽ nhếch lên. Đẹp trai thật. Ji Yeon thầm đánh giá, lông mày rậm, môi mỏng, sống mũi cao, làn da trắng, tai trái còn có đính khuyên, rất có phong cách. Ji Yeon gật đầu chào hỏi, cậu cũng chẳng tiếc gì chào lại, xong thì cả hai lại tiếp tục quay mặt lên bảng. Nhưng phong cách thì đã sao? Trong trường Shinwa này không thiếu trai xinh gái đẹp, không phải Ji Yeon không biết thưởng thức, chỉ là sống trong môi trường bị cái đẹp bao phủ quá lâu con người ta rất dễ bị chai sạn, giống như một kiểu lờn thuốc vậy. Ấn tượng ban đầu của Ji Yeon về Seung Ho chỉ có thế, đơn giản là bạn cùng tiến vô tình được bắt cặp chung.
-----------

Năm học mới bắt đầu vào mùa thu, mùa đẹp nhất trong năm, tiết trời lúc này thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu, đúng là thời điểm tốt để kết bạn. Ji Yeon ngồi đối diện Seung Ho, mắt dán chặt vào bài toán trước mặt, đôi lông mày khẽ nhíu lại suy nghĩ, bàn tay cầm bút dốc ngược xuống gõ lên mặt bàn nhẵn nhụi những nhịp đều đặn.

- Năm ngoái cậu học lớp nào? – Ji Yeon cất tiếng hỏi, giọng khá hờ hững, giống như chỉ thuận miệng không hề có ý tò mò.

- E3 – Và Seung Ho bình thản đáp lại, ngòi bút lướt trên trang giấy không hề dừng lại.

- Vậy sao? Năm ngoái tôi cũng học lớp đó, nhưng lại không nhớ cậu. – Tiếng gõ bút ngừng hẳn, Ji Yeon ngẩng mặt nhìn Seung Ho, đôi lông mày nhướn cao, mắt ánh lên tia thú vị. Seung Ho cũng ngừng lại, nghiêng đầu ngắm Ji Yeon một lúc rồi gật gật đầu.

- Tôi cũng không nhớ cậu.

Xong thì cúi xuống làm bài. Ji Yeon cũng chẳng buồn thắc mắc, nhún nhún vai, tiếp tục chăm chỉ nghiên cứu bài toán của mình. Tiếng gõ bút lại vang lên đều đều. Ji Yeon luôn chỉ quan tâm đến bốn, năm người xung quanh mình, trong lớp chẳng bao giờ nó nhớ hơn mười khuôn mặt. Có lẽ cậu cũng như nó.
-----

- Cậu biết vụ biểu tình của các bậc phụ huynh cho con em họ mấy ngày gần đây chứ?

Ji Yeon gác nhẹ cằm lên thành cửa sổ, buồn chán ngắm nhìn khung cảnh tẻ nhạt bên ngoài. Phong đổi màu rồi cũng bắt đầu rụng lá, thế là sắp chuyển mùa rồi. Ji Yeon bất thần lại thoáng thở nhẹ, thời gian trôi qua nhanh thật.

- Có chuyện gì sao?

Seung Ho chống cằm nhìn Ji Yeon chờ đợi. Quen nhau được một tháng, chính nét mặt này của cậu là điều Ji Yeon hài lòng nhất, nó khiến người đối diện cảm thấy vô cùng thoải mái.

- Họ bảo không công bằng, nền giáo dục nước ta đang bị suy thoái. Tại sao những học sinh trong Shinwa như tụi mình lại không cần phải thi cử. Họ còn bảo gánh nặng học hành rất lớn, tại sao chỉ những kẻ có tiền như chúng ta mới có thể tránh. Thật ngu ngốc.

Ji Yeon kết thúc câu nói của mình bằng một hơi thở mạnh. Đây là lần đâu tiên nó lộ rõ sự tức giận của mình đến vậy, trước đây dù trong tình huống nào Ji Yeon vẫn luôn thể hiện bản thân là người bình tĩnh, điềm đạm đến ngạc nhiên. Điều này làm Seung Ho thoáng nhếch môi cười, rất thú vị.

- Tại sao?

- Còn tại sao? – Ji Yeon quay lại nhìn Seung Ho, đôi lông mày nhướn cao, giọng trở nên gay gắt hơn – Học giỏi thì sao? cho dù con họ học giỏi hơn chúng ta gấp trăm ngàn lần thì sao? Ba mẹ chúng ta sẽ giao công ty cho họ à? Thật nực cười. Rõ ràng mục đích của họ và chúng ta vốn không giống nhau, đem đi so sánh chẳng phải rất khập khiễng. Suy nghĩ ngắn hạn, thật nhàm chán.

- Nhàm chán như vậy thì chuyên tâm làm bài đi.

Seung Ho bật cười nhẹ, không thương tiếc đưa tay kéo cổ áo Ji Yeon lại làm nó la lên oai oái.

- Từ từ, biết rồi, biết rồi mà.

Ji Yeon vừa nhăn nhó đưa tay chỉnh lại cổ áo vừa nhìn vào quyển vở trước mặt khẽ thở dài chản nản, còn chưa kịp thông báo cho cậu biết nhà trường sắp cho một con bé thường dân vào học mà.
-----

Thong thả bước vào trường, Ji Yeon khẽ rùng mình trước một cơn gió lạnh. Hôm nay Ji Yeon đi học khá sớm, nó có hẹn với Seung Ho dò lại bài tập tuần trước giáo viên giao. Dù chẳng phải thi cử nhưng cả cậu và nó đều nghĩ nên nghiêm túc học hành một chút. Xét về khía cạnh nào đó thì Ji Yeon rất thích tinh thần tự giác mà Shinwa rèn luyện cho các học viên của mình. Bất chợt bước chân của Ji Yeon khựng lại trước một cái bóng mảnh khảnh, nhếch nhác, trên người còn thoang thoảng thứ mùi kì dị khó chịu. Sau cô ta tầm trăm mét, một đoàn người cả trai lẫn gái hối hả chạy theo, miệng không ngừng la hét khiến Ji Yeon bất giác phải nhíu mày, lùi lại một bước. Đám người chạy qua giờ chỉ còn lại bóng mờ, Ji Yeon vẫn chưa nhấc chân lên được, trong lòng cảm thấy cực kì khó chịu. Lát sau thì bực dọc tiến về phía Seung Ho đang nhàn nhã đeo earphone ngồi trên ghế đá ngay trước mặt.

- Chẳng phải cậu rất ghét cô gái thường dân đó sao? Sao không phối hợp với mọi người một chút. – Seung Ho chào đón vẻ mặt cau có của Ji Yeon bằng một nụ cười, tiện thể đưa ra câu hỏi. Xem ra tinh thần của cậu hôm nay không tệ, thường ngày cậu chẳng chủ động nói chuyện phiếm với ai bao giờ.

- Là chán ghét đến độ không buồn để vào mắt – Ji Yeon nhấn giọng, cố gắng căn chỉnh câu trả lời sao cho phù hợp với câu hỏi nhất. Môi thoáng nhếch lên một nụ cười chế nhạo, là chế nhạo kẻ vừa chạy qua mình.

- Còn cậu? Chẳng phải thường ngày vẫn bênh cô ta sao? Sao không giúp người ta? Làm anh hùng cũng không tệ.

Trước câu hỏi của Ji Yeon Seung Ho thoáng cau mày khó chịu. Làm anh hùng? Nghĩ thôi cũng đã rất phiền phức.

- Cậu nghĩ mình giống người sẽ làm như vậy à? Mình chẳng dại mà dây với F4. Nếu là họ thì tránh xa được nhiêu thì tránh vẫn là tốt hơn.

Seung Ho nhàn nhạt đáp lời, nghe giọng cũng biết là người ngại rắc rối, về điểm này hai người thật giống nhau. Lời của cậu nghe thoáng qua thật giống kẻ hèn nhát, trai nam nhi trí ở bốn phương, đầu đội trời chân đạp đất, lại có thể thoải mái nói ra mấy câu này thật mất mặt, nhưng Ji Yeon lại không thấy thế. Với nó cậu là người thức thời, nếu đấu không được ngoan cố chui đầu vào chẳng phải là rất ngu ngốc, bướng bỉnh, nhìn đi ngó lại chỉ giống như kẻ hữu dũng vô mưu, rất nhạt nhẽo. Ji Yeon thích một Yoo Seung Ho thế này, tốt cho cậu, tốt cho cả người bạn cùng tiến của cậu là nó đây. Ji Yeon thoáng mỉm cười, rút quyển vở bài tập trong cặp ra ném cho Seung Ho rồi thoải mái nằm xuống, đầu gối lền đùi cậu, lười nhác nói.

- Cậu dò đi. Hôm qua mình ngủ muộn, giờ tranh thủ một chút.
-------

- Cậu biết tin gì chưa? Trưởng nhóm F4 tuyên bố có tình cảm với con bé thường dân đó. Mẹ ơi, tin động trời.

Vừa vào lớp, còn chưa kịp ổn định chỗ ngồi Ji Yeon đã hồ hởi kể chuyện, chẳng có nét gì tương đồng với nét bình thản lạnh nhạt thường ngày, tin tức này đúng là rất động trời. Nhưng trái ngược với hi vọng của Ji Yeon, Seung Ho chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên, nụ cười trên môi chỉ kéo rộng ra thêm một chút, nhìn thôi cũng biết là đang cười nhạo phản ứng thái quá của kẻ đối diện. Mà cũng phải thôi, Ji Yeon thoáng thở dài, tin shock như thế ngỏ ngách nào chẳng đang ầm ĩ cả lên, xem ra người điếc cũng có thể biết, huống chi xét đến cùng cả năm giác quan của Seung Ho đều hoạt động tốt cả.

- Thế nào? Cảm giác của cậu thế nào?

Seung Ho cười cười hỏi lại, ánh mắt lộ rõ vẻ thích thú không buồn giấu diếm. Ji Yeon rất ghét con bé thường dân đó, mà trưởng nhóm F4 thì khỏi phải bàn cãi, hoàn hảo đến không ngờ. Nếu là người, ghen tỵ một chút cũng không phải quá lạ lẫm.

- Có chút ngạc nhiên, thú vị nữa – Ji Yeon phấn khích nói – Trước là chó với mèo sau lại là hoàng tử và lọ lem, motif này hóa ra không chỉ trong phim mới có.

- Cái gì? – Mặt Seung Ho bất giác méo xệch, cậu có định hỏi thế đâu.

- Thì vậy. – Ji Yeon tiếp tục nhún vai giải thích, đôi mắt mông lung ngó lên một điểm vô định trên trần nhà, vầng trán cao thoáng nhíu lại tựa như cố gắng nhớ điều gì. Thật khó khăn để kể chuyện về người mà mình chẳng quan tâm. – Chẳng phải lúc đầu hai người họ cứ gặp nhau là xảy ra chuyện sao? Trưởng nhóm F4 còn ban tặng cho cô ta một tấm thẻ...

- Không phải – Seung Ho vội vàng cắt ngang dòng hồi tưởng dông dài của Ji Yeon, nói thật cậu không quen với dáng vẻ kể lể này của người đối diện – Ý mình là cậu không cảm thấy khó chịu sao? Kiểu như ghen tỵ ấy.

Ji Yeon ngẩn người nhìn Seung Ho, đôi con người bất giác mở lớn ngạc nhiên, một lúc sau thì co lại, môi nhếch lên nhạt nhẽo. Ghen tỵ? Vì gì đây? Vì sự quan tâm của F4 hay vì tình yêu vĩ đại của Hoàng tử dành cho Lọ lem? Dù là gì Ji Yeon cũng không cảm thấy hứng thú. Nó với F4 chẳng có tình cảm gì đặc biệt, không sùng bài, không ngưỡng mộ, yêu thích lại càng không. Bất quá với Ji Yeon, F4 đơn giản chỉ là những chàng trai thích nổi trội, tài năng nhiều, lòng tự cao cũng không ít. Ngoài trừ nhóm trưởng tính tình hiếu thắng, trẻ con, những người còn lại luôn mang cho nó cảm giác giả tạo. Với loại người đó, Ji Yeon không có cảm tình. Đôi khi đứng trong đám đông, thấy họ đi qua, Ji Yeon có hò hét, có tỏ vẻ si mê, xét cho đến cùng đều là miễn cưỡng. Nó chẳng muốn tách mình ra khỏi đám đông, lại càng muốn mình trở nên mờ nhạt chìm nghỉm sau hàng trăm bóng người. Sự khác biệt chỉ cần thiết khi bạn là một món hàng bên ngoài thị trường muốn thu hút sự chú ý của khách hàng. Trong giới quý tộc nhiều phép tắc thì không cần, mà trong giới làm ăn nhiều kèn cựa lại càng không. Ji Yeon vốn là kẻ rất ghét phiền phức. Đợi đến ngày thoát khỏi Shinwa, thoát khỏi sự kiểm soát của gia tộc nhà họ Goo, đủ lông đủ cánh Ji Yeon sẽ cân nhắc lại việc mình có nên ghét phức nữa không.

- Mình phải quan tâm sao?

Trước câu trả lời lãnh đạm của người bạn cùng tiến Seung Ho chỉ thoáng cau mày rồi nhún nhún vai cười nhẹ, cũng không hề có ý định tiếp tục chủ đề này thêm. Về việc muốn bản thân mờ nhạt Ji Yeon biết không chỉ có riêng mình, bên cạnh nó còn một Yoo Seung Ho. Học chung với nhau từ đầu năm đến giờ Ji Yeon dễ dàng nhận ra Seung Ho không hề kém cỏi, cậu ta cũng chẳng buồn tỏ ra sùng bái hay ghen tỵ ngầm ngấm với bốn đại thiếu gia kia. Cái cậu làm chỉ là thu mình lại, nép bản thân vào sâu bóng tối, nhìn đời bằng đôi mắt phẳng lặng không gợn sóng. Đối với Ji Yeon, người như vậy mới thật sự đáng nể, đáng để lưu tâm, dè chừng.

Sao lại ở đây? Cậu không ở lại bữa tiệc ngắm vịt con lột xác thành thiên nga sao?

Cánh cửa phòng thể dục khẽ mở để lộ sau ấy một dáng hình mảnh khảnh trong tấm váy trắng xinh đẹp cùng chất giọng lạnh nhạt thường ngày của Ji Yeon. Trước câu hỏi mang nhiều nét châm biếm, Seung Ho chẳng buồn cau mày, chỉ bình thản đáp trả như những câu chuyện không đâu không đuôi trước đây của hai người.

- Mình không có nhã hứng. Với lại, chẳng phải ở đây cũng có một cô thiên nga xinh đẹp rồi sao?

Ji Yeon thoáng nhăn trán, rõ ràng nó chẳng coi đây là một lời khen. Trước thái độ của người con gái đối diện Seung Ho chỉ mỉm cười nhẹ, nhưng câu nói của cậu là thật, với sự lột xác của vịt con xấu xí cậu thật không có hứng thú. Quần áo, phấn son với cậu chỉ đơn thuần là lớp vỏ bọc phải mang vào người, tại sao phải sững sốt trầm trồ vì một thứ đẹp đẽ giả tạo? Cỏ dại đẹp vì nó mộc mạc giản đơn, nay lại mang vào mình lốt hoa hồng kiêu sa, hào nhoáng chẳng phải gượng gạo quá rồi? Seung Ho cảm thấy con người đôi khi rất nực cười.

- Còn cậu sao không ở đó?

Seung Ho cất tiếng hỏi, tay đưa lên khẽ nới lỏng chiếc nơ trên cổ áo.

- Mình ghét ồn ào.

Ji Yeon nhàn nhạt trả lời, chân vô thức bước loanh quanh trong sân bóng. Đầu óc trong lúc thư giãn bất giác lại nhớ đến một cảnh phim lãng mạn đến rợn người mà nó vô tình xem được cách đây mấy ngày, khi cặp tình nhân vừa chơi bóng vừa tỏ tình trên sân thể thao ngập tràn lông vũ. Ji Yeon thoáng rùng mình, nó ghét sự lãng mạn đến sởn da gà đó.

- Cậu nên tập đi, tiệc tùng là phương tiện giao tiếp cơ bản.

- Ừ - Ji Yeon đáp nhẹ, điều này không phải nó không biết.

- Vậy để mình dạy cậu chơi bóng, dù gì thì cũng đang rảnh rỗi.

Seung Ho tiến về phía Ji Yeon, trên tay cầm một quả bóng rỗ, chiếc áo vest khoác ngoài chẳng biết từ bao giờ đã được cậu cởi ra đặt ngay ngắn trên bậc cầu thang. Ji Yeon nhìn cậu ngẩn người rồi lại liếc xuống chân mình ái ngại. Đi giày cao gót chơi bóng rỗ? Cũng không tệ, Ji Yeon cười cười nhìn Seung Ho gật đầu đồng ý.

- Được thôi.
--------

Dạo gần đây Shinwa được một phen ầm ĩ vì tin bộ tứ F4 có nguy cơ tan rã mà nguyên nhân lại vô cùng vớ vẫn vì một đứa con gái thường dân không vai không vế, kém cỏi tài năng. Lang thang trong sân trường chưa tròn năm phút, tai Ji Yeon đã bị lấp đầy bởi những thông tin nóng bỏng này. Khẽ xoa nhẹ thái dương, Ji Yeon ảo não thở dài. Nó không phủ nhận mình là kẻ nhiều chuyện, nhưng mấy bữa nay chuyện thiên hạ đưa tin chỉ rạch vụ tranh giành, đấu đá của hai đại thiếu gia, hơn nữa lại không ít thông tin trong đó là lông lá được thêm vào, Ji Yeon cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thật giống như ngộ độc thực phẩm vậy. Quay sang người đang thong dong bước những bước nhàn nhã bên cạnh mình, nó phiền chán cảnh cáo.

- Yoo Seung Ho, nếu một ngày cậu vì một người con gái tranh giành oanh oanh liệt liệt như vậy mình nhất định sẽ cắt đứt quan hệ với cậu.

- Uhm.

Seung Ho không hề có ý định phản đối, chỉ bình thản gật đầu hoàn toàn đồng thuận với Ji Yeon. Nếu có ngày cậu vì một người con gái mà ầm ĩ như vậy xem ra đến chính bản thân cũng khó có thể chấp nhận, huống chi là Ji Yeon. Cậu tốt nhất là nên giữ mặt mũi cho nó. Nhận được sự đồng ý dễ dàng từ Seung Ho, Ji Yeon gật gù hài lòng giảng giải thêm một chút.

- Cậu nên nhớ trên đời hoa thơm vốn không thiếu, cỏ dại lại càng không. Người con gái đến chuyện tình cảm của bản thân cũng không rõ ràng, không tự mình quyết định được thì không đáng để tranh giành.

Bên cạnh Seung Ho vẫn chỉ ngoan ngoãn "Ừ" nhẹ thêm một tiếng, xem ra hai người thật tâm đầu ý hợp.
--------

- Cậu biết tin mẹ trưởng nhóm F4 phản đối con bé thường dân chưa? Nghe nói rất gay gắt. Hai mẹ con thậm chí còn trong nóng ngoài lạnh hơn một tháng nay chẳng buồn đóng kịch nữa cơ.

Ji Yeon vừa đưa tay cất sách vở vừa thong thả tám chuyện. Nói cho đúng ra nó hoàn toàn không hứng thú với những vấn đề xoay quanh con bé thường dân kia, nhưng thông tin xoay quanh cô ta quá nhiều, Ji Yeon muốn tránh cũng khó chỉ đành miễn cưỡng tiếp nhận. Huống chi kịch vui vậy đôi khi buồn chán lôi ra tám cũng không quá tệ. Bên cạnh Ji Yeon, Seung Ho vẫn như mọi lần hờ hững đáp lời, một cái cau mày cũng chẳng thèm có. Xem ra với cậu, những chuyện này thật sự rất vô vị.

- Cũng không ngạc nhiên lắm, phản ứng rất bình thường.

- Đúng vậy. Hai người đó quá chênh lệch, nếu mẹ cậu ta không phản đối mình còn tin sắp có chuyện lớn xảy ra.

Ji Yeon gật gù rồi đứng lên lười nhác đưa cặp cho bàn tay đang xòe sẵn giữa không trung chờ đợi của Seung Ho.

- Tối nay mẹ mình nấu canh cá, cậu muốn qua không?

Trước câu hỏi đột ngột của Seung Ho, Ji Yeon hơi khựng lại vì ngạc nhiên, đầu khẽ nghiêng ra chiều suy nghĩ sau thì mỉm cười đồng ý. Cũng không tệ, tốt nhất là nên tạo quan hệ tốt với gia đình cậu. Làm quen với các bậc tiền bối luôn là sự lựa chọn sáng suốt.
--------

- Bỏ đi rồi.

Đặt phần ăn của mình xuống bàn, Ji Yeon vừa tao nhã lau thìa dĩa vừa bình thản lên tiếng. Cách nói chuyện không đầu không đuôi này của nó làm Seung Ho cảm thấy thật mơ hồ, đôi lông mày khẽ giật giật khó hiểu.

- Cái gì kia?

- Thường dân, cô ta bỏ đi rồi, trốn biệt tăm khiến trưởng nhóm F4 điên cuồng lao đi tìm kiếm mấy bữa nay rồi.

- Vậy à?

Seung Ho à lên, môi khẽ nhếch thành một nụ cười giễu cợt, đến chi tiết này cũng có xem ra đây đúng là một chuyện tình kinh điển. Chỉ là với thứ tình yêu rắc rối này cậu thật không có hứng thú. Nghĩ đến đây không hiểu sao Seung Ho lại bất giác cảm thấy se lạnh, trong lòng lại thoáng như hụt hẫng điều gì. Ngước mặt lên nhìn Ji Yeon đang chuyên tâm cắt thịt phía trước, Seung Ho thoáng thở dài, hai tay buông dao nĩa đan lại với nhau đặt lên bàn cất tiếng, giọng nghiêm túc.

- Ji Yeon, nếu sau này cậu đột ngột bỏ trốn mình sẽ không tìm kiếm.

Lời tuyên bố thẳng thừng của Seung Ho làm Ji Yeon hoàn toàn bất động, mãi một lúc sau mới có thể cứng ngắc ngẩng đầu, sững sờ nhìn vào cậu. Trước ánh nhìn của Ji Yeon, Seung Ho bình thản đáp lại, đôi mắt đen sâu thăm thẳm vẫn như thường ngày, phẳng lặng không thấy đáy. Cậu là hoàn toàn nghiêm túc? Ji Yeon thoáng thở dài rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc của mình.

- Uhm, mình cũng không muốn cậu đi tìm.

Lời này của Ji Yeon cũng hoàn toàn nghiêm túc. Ji Yeon biết nếu một ngày nào đó nó chọn trốn tránh cậu thì có lẽ là vì một trong hai lý do. Hoặc là nó quá chán ghét cậu, hoặc là nó đã kiệt sức, không thể ở bên cạnh cùng cậu chống đỡ sóng gió được nữa. Dù là vì gì Ji Yeon thấy cậu đã không còn lý do để níu kéo. Cuộc sống vốn có rất nhiều mặt, chỉ có kẻ ngây thơ mới nghĩ tình yêu là tất cả, bên cạnh đó còn có trách nhiệm và nghĩa vụ, còn có lòng tự trọng của con người. Có lẽ với cậu ấm tập toàn Shinwa từ nhỏ đã quen được nuông chiều những điều này quá đỗi xa lạ thì với nó và Seung Ho, con cái của những gia tộc nhỏ hơn, đây lại là chân lý sống. Ngay từ khi sinh ra Seung Ho đã được định sẵn sẽ gánh vác cơ nghiệp nhà họ Yoo, gánh vác truyền thống của gia đình, hi vọng của cha mẹ và xa hơn là hàng ngàn miếng cơm manh áo của người lao động. Muốn sống vì bản thân, muốn sống vì tình yêu, xem ra chỉ là thứ suy nghĩ nông cạn, xa xỉ, phù phiếm mà thôi. Ji Yeon hiểu hết những điều đó, nó hiểu rằng cậu chỉ có một con đường duy nhất nên chẳng thể cảm thấy tủi thân, bởi lẽ chính nó cũng giống cậu. Từ nhỏ những người như Seung Ho hay Ji Yeon đã được dạy rằng, hạnh phúc chỉ có thể tình cờ tìm thấy trên con đường thực hiện trách nhiệm mà thôi.

Cứ thế bữa ăn trôi qua trong im lặng, đôi khi hiểu nhau quá lại khiến con người ta cảm thấy rất nặng nề.
-------

Hoàng hôn, mặt trời buông xuống thật chậm như cố tình níu kéo điều gì, khiến cho người ta lại bất giác cảm thấy nhen nhóm thứ cảm giác tiếc nuối khó hiểu trong lòng. Thứ ánh sáng đỏ rực hắt lên hai bóng người đang ngồi nhàn nhã trên bờ tường, khiến cho nhiều kẻ đi qua tình cờ nhìn thấy lại không nén được tiếng trầm trồ, trông họ cứ như đang phát sáng vậy.

- Cậu biết tin gì chưa? Lọ lem trở về, Hoàng tử không còn mất trí nhớ, Hoàng hậu cũng chẳng buồn phản đối nữa. Xem ra mọi người từ nay lại có thể hạnh phúc mãi mãi về sau.

Ji Yeon ngồi trên bờ tường khẽ đung đưa chân, bình thản kể chuyện. Âm điệu trong trẻo, tông giọng không cao cũng không thấp, tốc độ không nhanh cũng không chậm, chỉ nhàn nhạt nói ra tựa như thuận miệng, thậm chí còn chẳng cần người bên cạnh hưởng ứng. Nhưng Seung Ho biết rõ, ẩn trong đó là sự chế nhạo, giễu cợt thầm kín, chuyện tình của Hoàng tử - Lọ lem trường Shinwa trước nay Ji Yeon luôn tỏ vẻ khinh thường, tuy rằng ngấm ngầm nhưng lại rất gay gắt. Seung Ho cũng không có ý kiến gì, chỉ im lặng lắng nghe, khóe môi khẽ nhếch lên để lộ ra một nụ cười nhẹ, chẳng hiểu vì thích thú hay cố tình cổ vũ cho người đối diện. Ji Yeon cũng chẳng muốn tiếp tục chủ đề nhàm chán này nữa, chỉ lười nhác vươn vai, uể oải kết thúc câu chuyện.

- Hệt như phim vậy.

- Cậu có muốn một chuyện tình như vậy không? – Seung Ho hỏi, người khẽ nghiêng, tò mò nhìn vào nét mặt của Ji Yeon. Đáp lại cậu, Ji Yeon hừ lạnh tỏ vẻ không vừa lòng.

- Cậu nghĩ mình sẽ thích sao?

Seung Ho lắc lắc đầu. Giống cậu, Ji Yeon rất ghét những thứ lằng nhằng, rắc rối, điều này cậu không quên. Thứ tình yêu như thế xem ra chỉ có thể vô tình bị vướng vô. Mà với Ji Yeon, có lẽ nó đã kiên quyết bỏ vai diễn của mình từ phân cảnh thứ ba, thứ tư gì rồi. Thật ra làm người chẳng ai ủng hộ cách sống ấy, nhưng, gia đình, sự nghiệp, tương lai, trách nhiệm, đối chọi với tình yêu có nhiều thứ như vậy chỉ sợ chẳng cần đem lên bàn cân cũng biết rõ nặng nhẹ. Mà với cậu hay Ji Yeon, việc nhắm mắt đưa chân là điều không thể.

- Về thôi.

Seung Ho nhảy xuống khỏi bờ tường, quay đầu nhìn Ji Yeon mỉm cười nói. Đáp lại cậu, Ji Yeon gật gật đầu tán thành nhưng lại không hề có ý định nhúc nhích, sau thì đưa hai tay về phía cậu, nụ cười tươi trên môi nhuốm vẻ cầu cạnh. Thấy hành động nũng nịu khó kiếm này của Ji Yeon, Seung Ho chỉ thở hắt ra một cái, chản nản lắc đầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước lùi về hai bước, thuận tiện cho Ji Yeon vòng tay ôm lấy cổ rồi trèo lên lưng cậu.

- Đâu cần phải kinh thiên động địa như vậy chứ. Cứ như chúng ta, đơn giản yêu nhau như thế này chẳng hơn sao?

Seung Ho sau khi bị Ji Yeon trèo lên người, chật vật lắm mới có thể đứng vững bước được mấy bước lại bị câu nói này của nó làm cho khựng lại, suýt tí thì ngã.

- Ji Yeon, mình chưa từng nói mình yêu cậu.

Seung Ho mãi mới cất được tiếng, giọng khàn khàn, câu nói bị ngắt quãng tựa như cố gắng kìm nén điều gì. Ngồi trên lưng Seung Ho, Ji Yeon nhận thấy rõ sự căng thẳng của cơ thể cậu, hẳn rằng cậu rất bất ngờ khéo lại còn cảm thấy tức giận. Nó nghĩ thầm rồi khẽ siết chặt vòng tay hơn, đầu cúi xuống cạ cạ vào cổ cậu nũng nịu.

- Nhưng cậu yêu mình phải không?

Chỉ có sự im lặng đáp lời, mãi một lúc sau, đến khi Ji Yeon đợi chán rồi, đang định giãy đạp đòi xuống, Seung Ho mới thả lỏng cơ thể, đầu khẽ cụng vào mái tóc nâu của nó ừ nhẹ, giọng trầm nhưng ấm áp.

Ji Yeon cảm thấy rất hạnh phúc. Nó chưa từng phân vân với sự lựa chọn về sự mờ nhạt của mình, nếu được chọn lại một lần, rồi một lần nữa, nó vẫn sẽ làm cái bóng mờ, lẫn khuất sau dàn diễn viên sáng chói. Sóng gió, nó đã phải đối mặt rất nhiều trên thương trường vì vậy nếu được, nó chọn cách tránh né. Chỉ là tránh né một hồi vẫn có thể chạm tay vào hạnh phúc, Ji Yeon cảm thấy mình rất may mắt. Làm diễn viên quần chúng cũng đâu phải lựa chọn tồi.

- Ngốc, em là nữ chính của anh.

Ji Yeon nằm yên trong lồng ngực Seung Ho thoáng ngây người, sau thì ngẩng đầu tinh nghịch cắn cắn vào cằm cậu.

- Ừ, anh cũng là nam chính của em.

Tại sao phải chọn lấy kinh điển khi giản đơn cũng có thể đem lại niềm hạnh phúc tương tự? Ji Yeon vốn chỉ cần làm nữ chính của một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro