Firefly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cảm ơn cậu đã giúp tôi.

Gã đưa tay mò loạn trong không trung, nhận lại chiếc gậy vừa đánh rơi ban nãy. Thiếu niên giúp đỡ gã, tự hỏi có phải một thiên thần?

- Gọi em là Taehyung, anh nhé.

Namjoon ngước nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, trong lòng kể về một chút chuyện đã qua. Ngày ấy so với hiện tại, chớp mắt đã là năm thứ ba kể từ khi hai người gặp nhau. Nắng hạ gay gắt, chèn ép đôi con ngươi gã vẫn đục màu xám tro. Người ta ví gã như kẻ canh gác cửa tử thần, bọn họ sợ gã, sợ cái màu tối tăm trong đôi mắt gã mang. Tóc gã tung bay, vương lại hơi nóng của buổi sớm. Namjoon nhớ em của ngày đó, âm điệu cười ưu tư. Taehyung ôm vai gã, em đã từng nói em chẳng sợ gã đâu, bởi vì em yêu thích nét đẹp trong đôi mắt gã. Đứa nhỏ đặc biệt, lại khiến tim gã không kìm nén được mà gia tốc thật nhanh.

- Joon, đứng quá lâu sẽ bị cảm nắng đấy.

Hai bên má dịu đi cái bỏng rát, Namjoon đoán em đang che ô cho gã. Đôi tay em thon mềm, siết chặt lòng bàn tay gã lạnh cóng. Cơ địa của gã luôn lạnh như thế, chỉ có em duy trì siết chặt tay. Taehyung tựa đầu lên vai gã, ngân nga một giai điệu buồn. Giây phút trôi qua, an an ổn ổn ngự trị trong gã. Namjoon thừa nhận mình mê luyến em, mê luyến giọng cười và mùi cây cỏ trên cơ thể em. Mỗi lần như thế, giống như gã đang cùng em nằm trên một khu rừng xanh mơ mộng, nơi đó có hồ nước và những chú cá nhỏ. Lúc đó em cười, vẽ lên trong đầu gã vô vàn sự tuyệt mỹ về em.

- Joon, điều ước của đom đóm ngày mưa, anh đã nghe qua chưa?

Taehyung dừng hẳn những câu hát, bên tai gã thì thầm. Namjoon lắc đầu, hướng phía trời xanh, phủ bỏ những thứ đại loại như điều ước. Vì chúng không có thật, đối với gã luôn là như thế.

- Điều ước của đom đóm ngày mưa, chỉ có phép màu khi chú đom đóm ấy biết hi sinh, chân thành phát ra từ trái tim, sau đó truyền đến chủ nhân mà nó muốn gửi gắm.

Taehyung nhìn gã hao hao buồn, mò mẫm để bắt được bàn tay còn lại của em.

- Anh chưa từng nghe qua, cũng chưa từng tin vào những điều ước. Thực tế một chút, đôi mắt của anh, không thể cứu vãn, dù cho năm đó có cầu nguyện với chúa trời.

Namjoon đứng, chỏm đầu gã làm rơi chiếc ô em cầm xuống mặt cỏ. Taehyung lặng lẽ nhìn bóng lưng gã phía trước, nơi ngược hướng của ánh dương. Em thấy gã cô độc đến tột cùng. Em tự hỏi, ngày đó em không đến, mắc kẹt bên trong túi áo gã, thì giờ này gã sẽ ra sao? Em đứng lên, len đôi tay ôm Namjoon từ phía sau, nhu thuận hôn lên viền áo sơ mi màu diệp lục. Gã cảm thận hơi thở của em, nhịp tim của gã. Nhẹ nhàng xoay lưng, dùng ngón tay xác định đôi môi em ở vị trí nào, sau đó hôn môi. Dư vị của nụ hôn, lắng đọng từ mạch máu chạy thẳng vào tim. Đầu lưỡi em có vị thật lạ, khiến gã như người say, thực ảo đều không phân biệt. Nụ hôn nồng của ngày hạ, lưu loát đựng trong ngăn tủ của tiềm thức. Namjoon buông đôi môi em, để hai chóp mũi dính sát nhau, không bài xích mà ôm em thật chặt.

- Em thực sự rất thích anh, không phải cảm xúc bồng bột của tuổi trẻ. Thích anh bởi vì anh là Namjoon.

Âm điệu em cười khúc khích bên tai, hơi thở em dịu nhẹ, nhiễu hoặc nơi gã một nỗi đau. Đau vì gã vô dụng, không thể chắp cho em một đôi cánh.

- Xin em đừng nhìn đến sự vô dụng của anh, cũng đừng nhìn anh mà gieo sự thương hại. Nơi này, trăm ngàn lần thốt lên lời lỗi, cho đến hiện tại không đủ dũng khí để thốt ra.

Namjoon buông Taehyung, đôi chân lùi về sau vài bước. Đôi tay nắm chặt, đánh loạn trên góc vai, nơi mạn sườn, kết thúc lại đánh vào vị trí trái tim gã thoi thóp đập. Em nhìn gã, ẩn sâu trong mắt em, vỡ vụn những mảnh thủy tinh nhỏ bé. Găm vào từng thớ thịt trên cơ thể em. Nó khiến em đau, từng chút trở nên rỉ máu. Không phải vì gã đâu, mà vì em ngu ngốc, tự tạo cho mình những vết thương.

- Joon, đêm nay mưa mùa hạ, em dắt anh đi xem đom đóm mưa.

Taehyung tiến đến, hôn lên những chỗ gã đánh qua. Sự dịu dàng của em hiện tại, gã bỗng nhiên lo sợ chẳng giữ chúng được lâu. Có phải em muốn rời đi, thật xa khỏi nơi này, bỏ lại gã khóc với đôi mắt xấu xí?

- Em đừng đi.

Namjoon bấu víu lên cơ thể của Taehyung, mặc cho em không chống đỡ được sức nặng của gã, khiến cả hai ngã thật đau. Đôi tay em cẩn trọng, vỗ về tấm lưng gã, đẩy lùi nỗi sợ về phía sau, hơi ấm em tiến đến bên gã.

- Em không đi, cả đời đều muốn bên cạnh anh ngắm mặc trời mọc trên đỉnh núi. Kể cả hoàng hôn rực rỡ sẽ chìm đắm trong nụ hôn của anh. Cả đời, thật lâu về sau...

Chỉ tiếc là em nói dối. Joon à, khi anh nhận ra em gạt anh, cũng đừng trách em anh nhé. Thay vào đó hãy ôm em, như ngày trước em nhỏ bé mắc kẹt trong túi áo của anh năm năm trước.

Taehyung nén đi thứ hoa lệ đang trào nơi khóe mi, nhưng làm sao đây, hình như nó mạnh mẽ hơn trái tim em mất rồi. Namjoon sẽ không biết em yêu gã như thế nào đâu, vậy nên những kí ức cùng nhau trải qua, hãy để nó chu toàn an ủi em nghĩ đến cái chết. Nắng hạ xuống nơi Namjoon và em, làm nhòe đi nụ cười nhàn nhạt của gã.

Joon, ái tình sân si một đời cẩn trọng, đem em về chốn thiên đường.

.
.
.

Taehyung cầm hộp đèn, phía trước dẫn dắt gã đi xen qua tán lá cây. Khoảng năm phút đồng hồ, em dừng chân bên gốc cổ thụ, đặt hộp đèn và ôm lấy gã.

- Mưa đến rồi...

Namjoon khó hiểu, đưa đôi tay ra, sao gã chẳng cảm nhận được cái thứ nước ẩm ướt từ trên trời rớt xuống. Đứa nhỏ của gã nghịch ngợm quá nhỉ.

Taehyung nhìn gã, thâm tâm em xô xát nhau tạo ra những vết thương. Đôi mắt em đượm buồn, thật may vì gã không nhìn thấy. Em yêu gã, như kẻ say không bỏ được hơi men. Nhớ lại ngày đó em bay lạc, chẳng biết cách nào lại chui vào túi áo Namjoon. Gã không vì thế mà bóp chết em, thậm chí vụng về vuốt dọc đôi cánh. Gã nghĩ em là chú bướm, vung đôi cánh xinh đẹp bay lượn trên bầu trời. Thực chất gã không biết, đôi cánh em thô xấu và em chỉ là chú đom đóm duy nhất có thể cho đi điều ước. Hiện tại gió lên cao, kéo đi cái kỉ niệm xưa cũ, gieo cho em sự cùng cực của nỗi đau. Em yêu gã mà, cho nên luyến tiếc thật nhiều thứ.

- Tae..

Nhiều đốm sáng xuất hiện sau tán cây, vây quanh em như những vì sao trên bầu trời. Dải ngân hà có em là trung tâm, nhưng mặt trời trong em lại là gã.

- Minie.

Jimin nghe giọng em thật buồn, không kìm được mà đáp trên lọn tóc em.

- Yêu đau đớn như thế này, cớ sao cậu lại nhiệt huyết yêu.

Taehyung nhìn Namjoon mỉm cười bình yên, khắc cốt ghi tâm bóng lưng anh đứng dưới ánh trăng vàng.

- Yêu, là không được hối tiếc...

Mưa trút xuống mạnh mẽ, em dưới tán cổ thụ lao ra, hóa thân thành chú đom đóm nhỏ bay đến phía trước gã. Đôi cánh em né mưa, luyến tiếc nhìn Namjoon thật rõ trước khi rời khỏi nơi này. Gã đẹp, hoa tuấn mỹ, nhưng số phận của gã trái ngược với diện mạo kia.

- Joon, xòe đôi bàn tay anh ra, có được không?

Gã mỉm cười, mắng trò chơi của em ngốc nghếch. Bất quá gã không biết, rằng đau thương trong em lớn đến vô ngần. Taehyung phát sáng, đom đóm khóc, một thứ kì lạ mà chẳng ai biết được.

Hãy ngắm hộ em, bình minh trên biển cả. Nhìn hộ em bông tuyết lấp lửng trên bầu trời. Cảm nhận thay em một tình yêu. Bằng đôi mắt kia và sống thật tốt Joon nhé.

Taehyung đáp trên lòng bàn tay gã, lóe sáng giữa khu rừng đêm. Từ nơi Namjoon đứng, cực quang chảy xuống từ bầu trời, pha trộn bảy sắc cầu vồng uốn khúc. Gã nhận thấy đôi mắt đau nhức, nặng trĩu dưới cơn mưa. Sau một cái chớp mi, mịt mờ hiện lên những đường nét xa lạ. Đôi tay gã đọng vũng nước nhỏ, gã thấy ánh sáng ngay bụng chú đom đóm nhỏ nhạt dần rồi tắt ngúm. Đèn hộp bên kia mang vẫn phát sáng, thay vì mưa rớt trên cơ thể gã không quá đau, nhưng đối với sinh linh nhỏ bé lại không có sức chịu đựng. Hạt mưa trong suốt, đề nặng trên đôi cánh nhỏ, tách chúng ra khỏi chú đom đóm đáng thương.

- Tae..

Namjoon thả nó xuống, vội vã cầm đèn hộp chạy đi mất. Gã muốn tìm em, nhìn dáng vấp em như thế nào. Có điều gã không biết, đom đóm nơi chiếc lá rừng dại, hóa ra một thiếu niên đang ngủ say. Trên lưng bị loét, khớp với vị trí đôi cánh bị mưa tước đoạt. Máu loang lổ, vương vãi một khoảng nơi Taehyung nằm. Trên môi em mang ý cười, nhưng đôi chân mày em nhíu chặt. Bởi vì trước khi hơi thở em yếu ớt, em sợ Namjoon sẽ quên em.

--- End---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro