ONESHOT ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Mua thu hơi lạnh, mưa đã tròn bảy ngày.

Đây là trận mưa đầu mua thu, Khúc Dương dựa vào lan can ngồi dưới mái hiên, bên tai là tiếng sàn sạt của lá cây dưới mua, anh đưa mắt nhìn về nơi xa xa, mắt dừng ở tế đàn đã mờ ảo như thủy mặc, hoa độc hiếm lạ sinh trưởng trong mùa mưa, lắc lư mở ra giống như vật sống.

Cúi người nhìn tượng Nữ Oa đứng trong tế đàn, ánh sáng trong lòng bàn tay nhẹ nhàng như mây, cột tế sứt mẻ mọc lên san sát, điêu khắc chữ Miêu phức tạp, lúc buồn chán thỉnh thoảng Khúc Dương cũng viết những văn tự xa xưa này, dù sao thì bị nhốt ở nơi hoang tàn vắng vẻ, nếu không tìm việc làm, sớm muộn gì cũng phát điên.

"Có độc kinh tốt như thế thì không tu, lại muốn đi vá trời! Thế giới ngoài kia mê hoặc cô sao!"

Bị thế giới bên ngoài mê hoặc sao? Có thể mê hoặc mình chỉ có người kia thôi. Thở dài một hơi, việc tu luyện lại tâm pháp Khúc Dương sớm đã nghĩ tới, sự xuất hiện của người nọ chẳng qua là trùng hợp, không ngờ chọc giận sư phụ một lòng muốn anh nghiêm túc tu hành kế thừa y bát, tiếp đó bị ném đến tế đàn cấm túc suy nghĩ.

Nhưng chỉ là trùng hợp thôi, không quan hệ với ai cả. Giống như phiền chán trời mưa liên miên, xoay người một cái trang sức bạc va chạm vào y phục chàm tím bày ra như nước sóng gợn.

Nhà đá ở vị trí cách mặt đất hơn mười trượng, lại bị phong nội lực như người thường, Khúc Dương cũng chẳng chút sợ hãi, anh đi chân trần trên nền gỗ, tóc đen bóng buộc chặt sau đầu, lộ ra lưng vẽ bóng phượng đỏ son, hơn nửa tháng cấm túc khiến anh vốn không nói nhiều càng thêm yên tĩnh, nếu có nói, cũng chỉ hai chưa, Đường Tĩnh.

Sát thủ xuất thân từ Đường Môn đất Thục kia.

Có lẽ... Cậu đã sớm quên lời hứa hẹn kia rồi, Đường Môn và Ngũ Độc vốn sứt mẻ tình cảm, cậu sao lại...

"Hóa ra anh ở đây."

"Ai!" Khúc Dương vô thức sờ trùng địch bên hông, lại không thấy gì, hơi thở quen thuộc truyền đến, anh sửng sốt xoay người lại, một đệ tử Đường Môn mặc Định Quốc nhảy xuống hiên như nhẹ nhàng chim sẻ, mưa không ngừng làm ướt tóc áo cậu, có giọt mưa chảy dọc theo mặt nạ, người nọ chẳng quan tâm, dáng người cử động mạnh mẽ phóng khoáng như trúc.

"Có một thời gian không gặp, anh không quên tôi chứ." Đường Tĩnh trêu chọc, âm thanh trong trẻo mang theo hơi mưa, nghe ra chút tủi thân, "Mưa rất lớn, Yêu nhi không định để tôi đứng ngoài chứ."

"Mưa, mưa rồi." Chợt giật mình, Khúc Dương kéo Đường Tĩnh vào phòng, vội rã lấy khăn lau nước mưa trên mặt và tóc cậu. Cũng may gian nhà tuy nhỏ, nhưng đồ đạc đủ hết, Khúc Dương vội vội vàng vàng đun nước nóng đẩy Đường Tĩnh vào gian tắm, lại xoay đi dùng ấm sành đun nước gừng, thương cảm khả năng nấu nướng của anh có tiếng tệ hại trong Ngũ Độc, ngoài trừ nồi lẩu làm cái này cái kia, một phần nước gừng đi qua đi lại nửa canh giờ, lúc bưng ra người nọ ngồi cạnh bàn đang lật xem bản ghi chép tay của anh, văn tự như gà bới không chút mỹ cảm.

Giật lấy quyển sách mỏng trong tay đối phương mà không cần sự đồng ý, Khúc Dương đặt bát nước gừng gần như không nhìn ra màu sắc vốn có trước mặt Đường Tĩnh, gian nhà tuy rằng đồ vật khá đầy đủ, nhưng lại rất đơn giản, chén trà, ghế dựa, bàn thấp phía sau là giường trúc buông rèm, đều bị nhốt thân đơn bóng chiếc như thế, ngoài trừ đũa, chẳng có gì thành đôi.

Có chút bất mãn với tình hình một đứng một ngồi, Đường Tĩnh đưa tay kéo Khúc Dương vào lòng, nhẹ nhàng như thể không có cân nặng, như một con bươm bướm.

Im lặng hình như chưa từng rời đi, Khúc Dương hơi bất an, trong bản ghi chép tay kia có rất nhiều bí mật trong đáy lòng anh, hiện giờ có người xem, khiến anh vô cùng lúng túng.

Muốn có được cậu, chiếm được ánh mắt của cậu, xâm nhập vào cuộc sống của cậu, muốn ở bên cậu, muốn...

"Không phải nói đùa, thật sự, vô cùng, thích cậu." Nụ hôn mang theo tuyệt vọng, Khúc Dương ngửa đầu hôn lên môi Đường Tĩnh, cắn gặm không hề có quy tắc, mang theo xấu hổ cam chịu sau khi bị phát giác, động tác vụng về ngây ngô, không nhận được một chút đáp lại.

Quả nhiên cậu...

"Đừng nghịch." Âm thanh trong trẻo kèm theo nụ hôn rơi xuống mi mắt, Đường Tĩnh nuông chiều nhìn người trong lòng, rõ ràng lớn hơn cậu vài tuổi, Khúc Dương lại giống như một thiếu niên không lớn, xương vai cổ gầy yếu ưu mĩ, làn da ngâm trong nắng thành màu mật ong nhàn nhạt, đôi mắt trong suốt lông mi như quạt, cùng với đơn thuần tùy hứng tàn nhẫn như trẻ nhỏ.

Thích? Cậu cũng thích anh, chỉ là loại thích này sẽ duy trì bao lâu? Một câu nói thích cậu rồi sẽ đi tận đâu?

Không có cự tuyệt như dự đoán, Khúc Dương hơi sợ sệt, anh nhìn Đường Tĩnh chăm chú, khuôn mặt lạnh băng vạn năm của cậu mang chút tiếu ý nhàn nhạt, trán lộ đầy cưng chiều, dịu dàng không hề giống một sát thủ, hệt như lúc hai người mới gặp. Liếm liếm môi, Khúc Dương lại hôn lên lần nữa, không chút do dự.

Hôn môi kéo dài từ khóe môi, đầu tiên là đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào cánh môi, giống như mèo con liếm láp vào trong, quấn lấy đầu lưỡi của đối phương mút mát, thậm chí anh còn lớn mật xoa ngực Đường Tĩnh, ngón tay mảnh khảnh mềm nhẹ, run run cởi cúc chìm tháo thắt lưng, đầu ngón tay trượt dài theo xương quai xanh, rơi xuống lồng ngực, gẩy gẩy đối phương một chút.

Hơi lạnh phất qua da thịt dần trở nên nóng hổi, nhuộm đẫm hơi thở tình dục không thể nói nên lời, có mồ hôi chảy ra, Đường Tĩnh khẽ hừ một tiếng, mặt nạ cùng giọng nói dịu dàng đều bị bỏ qua, cậu đưa tay ôm lấy thân thể gầy yếu trong lòng, xoay người đè vào giường trúc sau ghế.

"Anh đừng hối hận, Khúc Dương."

Hô hấp khô nóng bất an từ đáy lòng, đụng phải không khí này càng thêm lo lắng, sức bạc phiền phức bị tháo từng chiếc một, va chạm vào nhau thành âm thanh đẹp đẽ.

Khúc Dương nằm xuống bên giường trúc, cởi đồ lộ ra nửa người, hai tay vô lực ôm cổ người yêu, Đường Tĩnh nằm trên người anh, ngực xích lõa dính vào nhau, nụ hôn nho nhỏ khắp nơi, ngón tay mang theo chai sạn do quanh năm luyện tập, hơi vuốt lưng đã khiến người ta run rẩy, như có lông chim xẹt qua vậy.

"Ô..."

Bàn tay khước từ vô lực dối trá, Khúc Dương cắn môi rên rỉ, thân thể không tự chủ được vặn vẹo chào mời, đầu nhũ non nớt bị răng gặm cắn, đau đớn nổi lên lại bị lưỡi dập tắt, vì đối đãi thô bạo mà đỏ bừng thẳng đứng tích máu, trước ngực là một mảng màu nước ám muội. Hôn môi không chút dịu dàng, dấu hôn xanh tím lan từ vành tai đến ngực, thậm chí xương quai xanh còn có dấu răng cắn rách.

Kiên nhẫn dần biến mất, Đường Tĩnh nắm đai lưng của Khúc Dương, tháo bỏ che chắn cuối cùng của đối phương, bàn tay nắm thể trụ hơi cưng của người yêu chuyển động lên xuống, thậm chí còn chơi xấu mở đỉnh túi, ngón tay tu bổ chỉnh tề nhẹ nhàng lướt qua.

Khúc Dương có chút ý loạn, thân thể xích lõa đón nhận tiết tấu của đối phương, dục vọng dưới sự xoa nắn của Đường Tĩnh hơi nhếch lên, dịch dính phân bố từ cửa chuông dính vào ngón tay duyên dáng của người kia.

Cảm giác xa lạ bắt đầu bốc lâu, xích lõa trước mặt người trong lòng, bị đối phương vỗ về chơi đùa, thẹn thùng và vui vẻ xen lẫn với nhau, phát sinh tiếng thở dài trong sự đắm chìm, Khúc Dương bị dục vọng nhiều lần dằn vặt, tựa đầu chôn đầu vào vai người yêu, muốn trốn tránh như đà điều, Đường Tĩnh nghiêng đầu hôn lên xương quai xanh duyên dáng của anh, bàn tay hoạt động nhanh hơn, không bao lâu sau Khúc Dương liền tiết ra, âm thanh như oanh non mới khóc.

"Thoải mái chứ." Nhẹ nhàng hỏi, giọng của Đường Tĩnh khàn khàn hiếm thấy, lộ ra tình dục dày đặc, vừa nói, ngón tay thon dài dính dịch trượt đến mông Khúc Dương, đầu tiên là nhẹ nhàng xoa xoa, đợi đến khi mềm dần mới cẩn thận xen mọt ngón vào, dịch dính giảm bớt một phần đau đớn, Khúc Dương khó chịu hừ một tiếng, há miệng cắn vai Đường Tĩnh, cửa huyệt giữ chặt người xâm nhập.

"Đau..." Rên rỉ như thú non, Khúc Dương cố gắng thả lỏng thân thể, vành tai bị đối phương ngậm trong môi liếm láp gặm cắn, giọng nói ẩm ướt khiến người ta đỏ mặt. Đường Tĩnh vừa hôn môi, ngón tay thon dài thong thả đâm rút, thỉnh thoảng gây rối bên trong, cảm thấy khá ổn thì để ngón tay thứ hai, ngón tay thứ ba, đâm vào hoặc nhanh hoặc chậm, cho đến khi nơi u mật kia tự phân bố ra dịch, không cần dầu trơn cũng ướt át một mảnh.

Đường Tĩnh rút ngón tay ra, cởi đồ trên người, trên ngực trắng nõn có vài vết nhàn nhạt, càng thêm phần gợi cảm, cậu kéo tay Khúc Dương sờ soạng xuống phái dưới, vật cứng đã sớm nóng rực bướng bỉnh ép buộc anh chỉ dẫn đến hậu huyệt của Khúc Dương, người dưới thân thẹn thùng khóe mắt đẫm lệ, gần như muốn khóc.

"Yêu nhi, bộ dạng anh khóc thật đẹp." Hạ thấp người tiến vào, Đường Tĩnh cúi đầu hôn nước mắt Khúc Dương chảy ra, dục vọng được bao bọc, bởi cửa động chặt chẽ ẩm ướt chưa hiểu thế sự, vì khó chịu mà không ngừng muốn đẩy vật xa lạ ra ngoài, lại nuốt nó càng thêm sâu, giống như ăn ngon biết vị.

Đường Tĩnh trút bỏ hình tượng lạnh lùng mà dịu dàng thường ngày, không có an ủi, cậu nâng hai chân Khúc Dương quặp ở hông, phần eo khỏe mạnh đong đưa mãnh liệt, rút ra cả gốc rồi lại đâm vào, thả dục vọng dâng trào ra không chút lưu tình, giống như một con sói.

"Nhẹ... Nhẹ tay... A..." Khúc Dương cảm thấy mình sắp rách tan, thân thể như tế phẩm bày ra trần trụi, mở rộng chân bị dao thịt đâm xuyên, bên trong không thể nói rõ là cảm giác gì, vừa đau vừa trướng, rội lại cảm thỏa mãn, cuối cùng anh đã chiếm được cậu, sát thủ lạnh lùng kia đang ở trong lòng anh, đạt được sung sướng từ cơ thể anh, anh được người mình yêu giữ lấy, từ trong ra ngoài.

Cho dù là lấy mình làm cái giá.

Đường Tĩnh quỵ giữa hai chân Khúc Dương, thân thể trẻ tuổi hữu lực cường liện, để cho bản thân tùy ý tham gia cuộc tình, tóc ẩm rối tung, quét qua thân thể trắng nõn quấn vào một bộ tóc khác, bốc hơi nước như sương mù. Mồ hôi nho nhỏ chảy ra từ thái dương, xẹt qua xương mày cuối cùng rơi xuống mặt người dưới thân, giống như một con sông nhỏ.

Khúc Dương nức nở nho nhỏ, mồ hôi khiến ánh không mở nổi mắt, tay lưu lại vệt đỏ trên lưng người yêu, Đường Tĩnh đáp lễ cắn vào xương quai xanh của anh, máu chảy ra bị liếm giữ, mang theo mùi vị mê hoặc.

"Nhẹ... tay..." Động tác kịch liệt chậm lại, Đường Tĩnh khắc chế kích động dịu dàng an ủi, người dưới thân có chút bất mãn, "Lại... nhanh một chút..."

Nghe vậy, mắt Đường Tĩnh tối sầm lại, cậu dừng tư thế giao hợp để Khúc Dương ngồi trên bụng mình, vật lớn trong nơi kín của đối phương tiến vào vùng sâu nhất, được lối vào ấm áp mút chặt, sung sướng không thể tả nổi chạy dọc theo xương sống, xé tan lí trí còn sót lại của cậu.

"A a..." Âm thanh của Khúc Dương cất cao lên, thân thể run như lá rụng, hai chân lại theo phản xạ khép lại, bị tiến vào càng sâu, không có một khe hở. Tay Đường Tĩnh nắm chặt vòng eo anh ra sức châm chọc, thời điểm chạm vào điểm nhạy cảm vui sướng tràn ngập mọi nơi trong cơ thể, người nọ ôm lấy anh tùy ý thưởng thức, hưởng thụ tế phẩm trung thành nhất của người yêu.

"Còn muốn nữa... Tiến vào sâu nữa..." Ngón tay lưu luyến lướt qua da thịt, Đường Tĩnh hôn nhẹ lông mi dày đậm cảu đối phương nỉ non thâm tình, "Muốn cái gì... Cũng đều cho anh."

Chỉ muốn cậu thôi, Khúc Dương thở dài, cảm nhận hơi thở mang theo máu, vòng eo gầy gò vặn vẹo nghênh đón, hình hài phóng đãng trung thành.

Xin hãy trầm luân với tôi đi...

~Hoàn~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro